Chương 12: Đại hỉ
Hoangf Hà Hi
11/08/2023
Lịch Hà rũ mắt nhìn nàng: " xin lỗi người ".
Sáng hôm sau nàng tỉnh dậy, phát hiện bản thân không thể cử động.
" Lịch Hà! Lịch Hà! "
Nàng hét lên, Lịch Hà cũng đi vào: " Người tỉnh rồi?".
" Lịch Hà, là ngươi làm sao?".
" Phải, ta không thể để tiểu thư rời đi ".
Viên Liễu mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Lịch Hà. Lịch Hà cũng né tránh ánh mắt nàng.
Nàng khóc không thành tiếng, nước mắt rơi ướt đẫm gối. Nàng nhỏ giọng: " Lịch Hà, ta cầu xin ngươi. Ta không thể để như vậy. Cho dù là một chuyến đi vô ích ta cũng muốn tới gặp Thành Thành ".
Lịch Hà nhìn nàng, nàng vẫn khóc. Đôi mắt buồn đến khó tả. Lần đầu Lịch Hà thấy mắt nàng buồn đến thế.
Lịch Hà mủi lòng, ấn huyệt lại cho Viên Liễu.
Viên Liễu từ từ dậy được, nắm lấy tay Lịch Hà: " Đa tạ ngươi, Lịch Hà. Ngươi chạy cùng ta đi, ngươi..."
Lịch Hà nhìn nàng, cười: " Không sao, Lục điện hạ sẽ không giết ta. Ngược lại là người, nếu thoát được phải sống thật tốt ". Nói xong liền ôm lấy nàng. Viên Liễu xúc động, vỗ vỗ lưng Lịch Hà.
Nàng chạy đi, chạy rất nhanh.
Nàng đến núi Hoạ Mễ, nàng tìm khắp nơi cuối cùng cũng thấy Vĩ Thành.
" Liễu nhi? ".
" Thành Thành!". Nàng chạy tới ôm chầm lấy chàng, khóc oà lên: " Thành Thành, mau đưa ta rời khỏi đây ".
Vĩ Thành khó hiểu hỏi nàng: " Có chuyện gì, muội có thể nói ta nghe ".
" Lục điện hạ, hắn xin thánh chỉ muốn cầu thân ta. Hai ngày nữa hắn sẽ đến. Ta không muốn! Ta không muốn trở thành Vương phi ".
Chàng nhìn vào nàng, nàng khóc đến mặt mũi lem nhem. Nhìn y phục nàng là biết trốn tới đây. Đầu tóc cũng không gọn gàng.
" Muội muốn ta cướp dâu? ".
Viên Liễu buông tay, gật đầu. Vĩ Thành xoa đầu nàng: " Được, ta sẽ dẫn muội đi luôn được không?".
Viên Liễu khẽ vâng, cùng Vĩ Thành chạy đi. Chỉ không ngờ là Tuấn Triết biết chắc nàng sẽ bỏ chạy, sớm đã cho người đi theo.
Còn chưa ra khỏi chân núi, họ đã bị bao vây.
Viên Liễu nhìn chằm chằm Tuấn Triết, ánh mắt ghét bỏ.
Vĩ Thành nhìn người trước mặt: " ngươi là Tuấn Triết? Một người như ngươi thiếu gì giai nhân lại cứ nhắm vào Liễu nhi? ".
" Liễu nhi? Ngươi còn gọi nương tử của ta gần gũi như vậy ". Tuấn Triết lao tới.
Vĩ Thành cũng nhanh chóng né được.
Viên Liễu thấy quân Lục điện hạ đông như vậy, nàng lo lắng cho Vĩ Thành. Nàng quỳ xuống: " Điện hạ! Xin người nương tay. Viên Liễu tự nguyện trở về Viên phủ ".
Hai người dừng lại, Tuấn Triết cười: " Nàng lại muốn như lần trước vẽ đường cho hắn chạy? ".
Vĩ Thành biết nàng lo cho mình, mí mắt nặng trĩu nhìn nàng.
" Viên Liễu nói lần này là thật, cầu xin điện hạ tha cho Th...Vĩ Thành ".
Tuấn Triết cười, cho quân rẽ sang hai bên thả Vĩ Thành đi.
Nước mắt nàng lăn dài trên má nhìn theo bóng lưng chàng. Lần nào nàng cũng phải ở lại nhìn chàng rời đi.
Nàng chỉ cầu mong Vĩ Thành sống thật tốt, nàng không muốn Vĩ Thành gặp nguy hiểm. So với việc nàng vào cung, mạng sống của Vĩ Thành quan trọng hơn.
Trở lại Viên phủ, Lịch Hà thấy nàng bơ phờ quay về, biết là nàng bị Lục điện hạ phát hiện.
Viên Liễu đi thẳng vào phòng, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm lọ thuốc Vĩ Thành trước đây đưa cho nàng.
Bên này Vĩ Thành cũng siết chặt khối gỗ trong tay.
Chàng chứng kiến hai lần nàng sợ mình nguy hiểm mà cầu người khác thả chàng đi. Chàng nhìn xung quanh núi Hoạ Mễ đâu đâu cũng là hình bóng Viên Liễu.
Chàng nhớ lại nàng của năm trước, vô tư thoải mái biết bao. Đôi mắt lúc nào cũng hồn nhiên nhìn chàng.
Giờ mắt nàng lại có cả căm ghét, phẫn uất. Nàng phải đến nơi nàng ghét nhất. Sống trong Hoàng cung đầy cạm bẫy.
Chàng tập hợp binh lính, muốn hai ngày sau cướp dâu.
Rất nhanh đã đến hai hôm sau. Ngày đại hỉ của Viên gia. Hai tiểu thư cùng xuất giá.
Một người hạnh phúc một người đau thương.
Nàng khoác lên hỉ phục, đầu cài rất nhiều trang sức. Đều là đồ Tuấn Triết đem tới. Nàng trang điểm lộng lẫy. Nếu so sánh với Di Giai chính là một 9 một 10.
Hai người cùng bước vào chính phòng, thỉnh an Lão gia, Đại phu nhân.
Khuôn mặt nàng đẹp nhưng ủ rũ. Hoàn toàn trái với nụ cười trên mặt Di Giai.
Hai người đều đeo khăn trùm đầu, phân biệt qua hình dáng. Di Giai cao hơn nàng. Cũng đầy đặn hơn.
Viên Liễu bảo Lịch Hà dẫn tới Biệt phủ một lát.
Nàng nhìn lại Biệt phủ, nơi nàng sống suốt bao nhiêu năm dài.
Nàng nhìn lại những khối gỗ, những viên đá. Nàng nhìn lại mảnh vườn.
Nàng nhớ lại tháng năm sống tự do tự tại nay đã tan biến. Giờ nàng chính là chim trong lồng.
Lịch Hà muốn nàng sốc lại tinh thần, an ủi nàng vài câu. Nàng cũng gật đầu rời đi.
Kiệu Di Giai đã xuất phát trước.
Kiệu nàng đi sau, chỉ là không may gặp sự cố. Không thể đi đường thẳng đành đi đường vòng, mà đường vòng ấy lại đi qua núi Hoạ Mễ.
Nàng có linh cảm không tốt bảo Lịch Hà đi trước một bước.
Quả nhiên đi được một đoạn đã gặp một cái cây lớn chắn đường.
Viên Liễu đã thông, chuyện này là do Vĩ Thành làm. Người muốn cướp dâu.
Nàng cười khổ, nắm chặt lọ thuốc trong tay.
Lịch Hà cũng nhận ra âm mưu này, đứng sát kiệu của Viên Liễu.
Sáng hôm sau nàng tỉnh dậy, phát hiện bản thân không thể cử động.
" Lịch Hà! Lịch Hà! "
Nàng hét lên, Lịch Hà cũng đi vào: " Người tỉnh rồi?".
" Lịch Hà, là ngươi làm sao?".
" Phải, ta không thể để tiểu thư rời đi ".
Viên Liễu mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Lịch Hà. Lịch Hà cũng né tránh ánh mắt nàng.
Nàng khóc không thành tiếng, nước mắt rơi ướt đẫm gối. Nàng nhỏ giọng: " Lịch Hà, ta cầu xin ngươi. Ta không thể để như vậy. Cho dù là một chuyến đi vô ích ta cũng muốn tới gặp Thành Thành ".
Lịch Hà nhìn nàng, nàng vẫn khóc. Đôi mắt buồn đến khó tả. Lần đầu Lịch Hà thấy mắt nàng buồn đến thế.
Lịch Hà mủi lòng, ấn huyệt lại cho Viên Liễu.
Viên Liễu từ từ dậy được, nắm lấy tay Lịch Hà: " Đa tạ ngươi, Lịch Hà. Ngươi chạy cùng ta đi, ngươi..."
Lịch Hà nhìn nàng, cười: " Không sao, Lục điện hạ sẽ không giết ta. Ngược lại là người, nếu thoát được phải sống thật tốt ". Nói xong liền ôm lấy nàng. Viên Liễu xúc động, vỗ vỗ lưng Lịch Hà.
Nàng chạy đi, chạy rất nhanh.
Nàng đến núi Hoạ Mễ, nàng tìm khắp nơi cuối cùng cũng thấy Vĩ Thành.
" Liễu nhi? ".
" Thành Thành!". Nàng chạy tới ôm chầm lấy chàng, khóc oà lên: " Thành Thành, mau đưa ta rời khỏi đây ".
Vĩ Thành khó hiểu hỏi nàng: " Có chuyện gì, muội có thể nói ta nghe ".
" Lục điện hạ, hắn xin thánh chỉ muốn cầu thân ta. Hai ngày nữa hắn sẽ đến. Ta không muốn! Ta không muốn trở thành Vương phi ".
Chàng nhìn vào nàng, nàng khóc đến mặt mũi lem nhem. Nhìn y phục nàng là biết trốn tới đây. Đầu tóc cũng không gọn gàng.
" Muội muốn ta cướp dâu? ".
Viên Liễu buông tay, gật đầu. Vĩ Thành xoa đầu nàng: " Được, ta sẽ dẫn muội đi luôn được không?".
Viên Liễu khẽ vâng, cùng Vĩ Thành chạy đi. Chỉ không ngờ là Tuấn Triết biết chắc nàng sẽ bỏ chạy, sớm đã cho người đi theo.
Còn chưa ra khỏi chân núi, họ đã bị bao vây.
Viên Liễu nhìn chằm chằm Tuấn Triết, ánh mắt ghét bỏ.
Vĩ Thành nhìn người trước mặt: " ngươi là Tuấn Triết? Một người như ngươi thiếu gì giai nhân lại cứ nhắm vào Liễu nhi? ".
" Liễu nhi? Ngươi còn gọi nương tử của ta gần gũi như vậy ". Tuấn Triết lao tới.
Vĩ Thành cũng nhanh chóng né được.
Viên Liễu thấy quân Lục điện hạ đông như vậy, nàng lo lắng cho Vĩ Thành. Nàng quỳ xuống: " Điện hạ! Xin người nương tay. Viên Liễu tự nguyện trở về Viên phủ ".
Hai người dừng lại, Tuấn Triết cười: " Nàng lại muốn như lần trước vẽ đường cho hắn chạy? ".
Vĩ Thành biết nàng lo cho mình, mí mắt nặng trĩu nhìn nàng.
" Viên Liễu nói lần này là thật, cầu xin điện hạ tha cho Th...Vĩ Thành ".
Tuấn Triết cười, cho quân rẽ sang hai bên thả Vĩ Thành đi.
Nước mắt nàng lăn dài trên má nhìn theo bóng lưng chàng. Lần nào nàng cũng phải ở lại nhìn chàng rời đi.
Nàng chỉ cầu mong Vĩ Thành sống thật tốt, nàng không muốn Vĩ Thành gặp nguy hiểm. So với việc nàng vào cung, mạng sống của Vĩ Thành quan trọng hơn.
Trở lại Viên phủ, Lịch Hà thấy nàng bơ phờ quay về, biết là nàng bị Lục điện hạ phát hiện.
Viên Liễu đi thẳng vào phòng, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm lọ thuốc Vĩ Thành trước đây đưa cho nàng.
Bên này Vĩ Thành cũng siết chặt khối gỗ trong tay.
Chàng chứng kiến hai lần nàng sợ mình nguy hiểm mà cầu người khác thả chàng đi. Chàng nhìn xung quanh núi Hoạ Mễ đâu đâu cũng là hình bóng Viên Liễu.
Chàng nhớ lại nàng của năm trước, vô tư thoải mái biết bao. Đôi mắt lúc nào cũng hồn nhiên nhìn chàng.
Giờ mắt nàng lại có cả căm ghét, phẫn uất. Nàng phải đến nơi nàng ghét nhất. Sống trong Hoàng cung đầy cạm bẫy.
Chàng tập hợp binh lính, muốn hai ngày sau cướp dâu.
Rất nhanh đã đến hai hôm sau. Ngày đại hỉ của Viên gia. Hai tiểu thư cùng xuất giá.
Một người hạnh phúc một người đau thương.
Nàng khoác lên hỉ phục, đầu cài rất nhiều trang sức. Đều là đồ Tuấn Triết đem tới. Nàng trang điểm lộng lẫy. Nếu so sánh với Di Giai chính là một 9 một 10.
Hai người cùng bước vào chính phòng, thỉnh an Lão gia, Đại phu nhân.
Khuôn mặt nàng đẹp nhưng ủ rũ. Hoàn toàn trái với nụ cười trên mặt Di Giai.
Hai người đều đeo khăn trùm đầu, phân biệt qua hình dáng. Di Giai cao hơn nàng. Cũng đầy đặn hơn.
Viên Liễu bảo Lịch Hà dẫn tới Biệt phủ một lát.
Nàng nhìn lại Biệt phủ, nơi nàng sống suốt bao nhiêu năm dài.
Nàng nhìn lại những khối gỗ, những viên đá. Nàng nhìn lại mảnh vườn.
Nàng nhớ lại tháng năm sống tự do tự tại nay đã tan biến. Giờ nàng chính là chim trong lồng.
Lịch Hà muốn nàng sốc lại tinh thần, an ủi nàng vài câu. Nàng cũng gật đầu rời đi.
Kiệu Di Giai đã xuất phát trước.
Kiệu nàng đi sau, chỉ là không may gặp sự cố. Không thể đi đường thẳng đành đi đường vòng, mà đường vòng ấy lại đi qua núi Hoạ Mễ.
Nàng có linh cảm không tốt bảo Lịch Hà đi trước một bước.
Quả nhiên đi được một đoạn đã gặp một cái cây lớn chắn đường.
Viên Liễu đã thông, chuyện này là do Vĩ Thành làm. Người muốn cướp dâu.
Nàng cười khổ, nắm chặt lọ thuốc trong tay.
Lịch Hà cũng nhận ra âm mưu này, đứng sát kiệu của Viên Liễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.