Chương 41: Cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tồn, điều này hắn hiểu rõ hơn ngươi.
Mặc Thập Nhất
25/07/2015
Edit: Rika
Năm tháng như thoi đưa, lần đầu tiên ta cảm nhận được giá trị ý nghĩa của câu nói này, ta rời khỏi Cừ Cử đã ba ngày. Ba ngày, một thời gian rất ngắn, thế nhưng cũng có thể rất dài. Ta ở nơi này cảm thấy như mình đã chết đi, cảm thấy như đã trải qua một đời thống khổ nhất.
Ta cũng từng suy nghĩ sau này sẽ ở chỗ này, hoặc là có con cháu gối đầu, quá khứ bình yên, hoặc là ta xa lánh mọi người, sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc cũng có khả năng chết trong lòng người yêu, cũng có thể chết lạnh băng trên giường hẹp.
Thế nhưng, ta lại quên mất một loại khả năng khác, ta sẽ bị người đuổi giết.
Lúc này ta đang trốn ở miếu Nguyệt Lão ngoài thành Quý Châu, trốn sau tượng Nguyệt Lão, cẩn thận thu liễm khí tức, thấp tha thấp thỏm đến cực điểm.
Mà người ngoài cửa đang truy đuổi ta, đó là người đã theo ta ba ngày, một thanh y kiếm khách.
Ta rời khỏi Cừ Cử, một đường xuôi Nam đi tới Phong Đô, lại bị người ta một đường truy sát, trước kia trên người ta có mang độc dược nên còn có thể kéo dài một trận, mà giờ khắc này, đạn tận lương tuyệt*, ta không còn đường lui nữa.
(*Đạn tận lương tuyệt: hết đạn cạn lương thực)
Cánh cửa dãi gió dầm mưa, giấy đỏ dán trên cửa gỗ khắc hoa văn bong tróc ra, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra “Chi nha chi nha”, tiếng động vang lên trong đêm tối vắng vẻ này càng làm cho người ta sợ hãi. Ngoài cửa hai con chim bị kinh động, kêu vài tiếng rồi vỗ cánh bay đi. Thanh y kiếm khách bước từng bước đi tới phía tượng phật. Thanh kiếm của hắn rà rà trên tản đá, phát ra âm thanh làm người nghe mao cốt tủng nhiên (rởn tóc gáy, sởn da gà)
Ta biết, hắn nhất định biết ta trốn ngay sau tượng Nguyệt Lão.
Một âm thanh vang lên, ta không khỏi nhíu nhíu mày, len lén nhón chân lên nhìn qua khe hở của bức tượng, lại phát hiện hắn lúc này lấy bầu rượu bên hông xuống, mở nắp ra, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Lục nghĩ tân phôi rượu, hồng nê tiểu hỏa lô. Muộn thiên dục tuyết, năng uống một chén vô?”* Dứt lời, tự mình giơ vò rượu lên, quay qua ánh trăng ngoài cửa sổ uống một hớp.
(Tạm dịch: Rượu xanh mới nấu, trên bếp lửa đỏ. Một ngày tuyết rơi, sao không uống một chén? – cái này mình dịch không sát lắm, có gì không đúng mong thông cảm nha)
Ngoài cửa sổ ánh trăng dày, vài đám mây nhỏ bay tới bay lui. Xa xa phía chân trời phản chiếu màu đỏ hồng, quả nhiên là tuyết rơi. Thử hợp với bài thơ, thật chuẩn xác.
Hắn là đang mời ta đi ra cùng hắn cộng ẩm? Hắn không phải muốn giết ta sao, vì sao hắn đối với ta như hòa như thế?
“Nha đầu, đoạn đường này ta có rất nhiều cơ hội giết ngươi, thế nhưng ngươi biết vì sao ta lưu lại ngươi đếnn bây giờ không?” Hắn rất là hào sảng dùng ống tay áo lau rượu trên khóe miệng, cúi đầu nhắm mắt như đang nói chuyện với chính mình.
Không biết vì sao, lúc này, tâm tình nặng nề trong lòng ta đột nhiên tan biến. Ta chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa vào tượng Nguyệt Lão đôn hậu an toàn ngồi xuống.
“Bởi vì, ta cũng có một nữ nhi lớn lên rất giống ngươi. Thấy ngươi, ta cuối cùng nhớ tới bộ dáng của con, ta không thể hạ thủ được. . .”
Ta cúi đầu vò vò nắn nắn nhúm đất dưới chân. Thanh âm có chút thê lương.
“Vậy vì sao người còn một đường đi theo ta tới thành Quý Châu? Dọc theo con đường này, ngươi cũng đã nếm không ít mùi đau khổ?”
Thanh y kiếm cách cười cười, có chút thở dài: “Nha đầu, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tránh được. Giết người cũng có nhiều loại, có người dùng dao giết, có người dùng kiếm giết, có người dùng thuốc độc để giết, có người bị chôn sống, có người được ban cho một thước vải trắng, thế nhưng còn có một loại là mượn đao giết người, ngươi có biết hay không?”
“Mượn đao giết người. . .” Ta nhẹ nhàng nói lại những lời này, trong đầu nổi lên gương mặt dữ tợn của A Lê ở Ngưu thôn. Ký ức chợt ùa về, ta nhớ rõ lời nàng ta nói lúc trước, là bị người chỉ điểm.
“Ngươi phái ngươi tới là ai?”
Kiếm khách cười khổ lắc đầu “Nha đầu, chuyện cho tới bây giờ, biết lại những chuyện này, còn có ý nghĩa gì? Quỷ Thủ Mộc Vãn Đình, một kiếm xuất thủ, không được sai lệch. Coi như biết, thì phải làm thế nào, huống chi. . . ta chưa từng gặp qua bộ dáng của nàng”
Đột nhiên ta cảm thấy tất cả cũng không còn ý nghĩa nữa.
Ta không biết vì sao ta đến Phong Đô, ta không biết đi đâu mà tìm Thần Nông đỉnh, thậm chí, hôm nay, người ta tin nhất trên đời cũng muốn vứt bỏ ta, sống không bằng chết, sống không bằng chết. . .
“Đại thúc, ta bỏ qua, ta không chạy, thế nhưng, có thể hay không cho ta vài canh giờ? Ta rất muốn nhìn một chút trận tuyết này. . .”
Thanh y kiếm khách không trả lời, chỉ là rút từ bên hông ra một cây sáo trúc nhỏ nhẹ nhàng thổi. Tuy cây sáo nhìn hơi thô ráp, nhưng dường như hắn rất yêu thích, giống như là từ tay ái nữ làm cho hắn.
Tựa như hắn nói, trên đời này mỗi người đều có một vài chuyện không thể tránh được, đến tột cùng người khác uy hiếp hắn điều gì, mạng của con gái sao với những cái khác có ý nghĩa gì? Phải sống thì nên cố gắng, muốn chết, thì cũng chậm rãi bình yên mà chờ đợi.
Ta từ từ đứng dậy, ung dung đi tới. Ôm đầu gối ngồi vào bên cạnh Mộc Vãn Đình, lẳng lặng nghe thổi sáo, mà ngoài cửa sổ, những bông tuyết tiêu sái chầm chậm rơi xuống, hòa vào tiếng sáo.
Đẹp quá.
“Con gái ngươi, hiện tại ổn chứ?”
Đôi mắt to màu xám của Mộc Vãn Đình chợt mất đi ánh sáng, một đôi tay to thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve thân sáo, từ từ lắc đầu.
“Ta không biết, đã rất lâu rồi không nhìn thấy nó. . .”
“Nếu như ngươi muốn, giết ta nàng nhất định sẽ bình yên trở về. . .”
Mộc Vãn Đình khó có thể tin trợn tròn hai mắt nhìn ta chằm chằm, hồi lâu trong đôi mắt hỗn độn kia tràn đầy nước mắt, hắn chậm rãi đứng lên, giơ cao Thanh Phong kiếm.
“Nha đầu, cuộc đời này của đại thúc nợ ngươi, ta thay con gái ta cám ơn ngươi”
Kiếm đâm xuống, sạch sẽ lưu loát, không sai lệch, Quỷ Thủ Mộc Vãn Đình, quả nhiên không phải là hư danh.
Thế nhưng, tiếng kiếm bén nhọn cũng không đâm tới trên người ta, mũi kiếm đi tới một tấc trước ngực ta, chợt đình chỉ.
Khóe miệng Mộc Vãn Đình hơi cong lên, sau đó hắn thoải mái cười, chậm rãi ngắm mắt ngã xuống, phía sau hắn một thanh niên khôi ngô áo xám đứng chắp tay, tay kia mới vừa rời đánh ngất Mộc Vãn Đình.
“Đi theo ta!” Hắn phất ống tay áo xoay người đi tới cửa gỗ, động tác như vậy, cựa kỳ giống – đại hiệp.
“Nhưng nhưng, ta đi, nữ nhi của hắn làm sao bây giờ?”
Bước chân của người nọ không dừng lại chút nào, chỉ lạnh lùng đưa lưng về phía ta bình tĩnh nói: “Người trong giang hồ cư xử với nhau vượt xa dự đoán của ngươi, ở đây không phải là Linh Dẫn cốc, cũng chẳng phải là Ngưu gia trang của ngươi, không có tộc nhân của ngươi, không có người cưng chiều ngươi, không có sự bảo vệ của người ngươi yêu, cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tôn, nhưng đạo lý này Mộc Vãn Đình nhìn thấu triệt hơn ngươi, hắn sẽ không trách ngươi, nếu như ngươi thật sự không yên lòng, ngươi cảm thấy tính mạng mấy trăm tộc nhân của ngươi cũng không quan trọng bằng tính mạng của con gái hắn, ngươi có thể lưu lại, ta cũng không bắt buộc”
Theo từng lời hắn nói, cửa gỗ cũng mở ra, từng trận tuyết xen lẫn gió bắc gào thét thổi tới, thế tới hung mãnh.
Hắn quả nhiên không nói gì nữa, chỉ là đưa lưng về phía ta đón khắp bầu trời hoa tuyết bay, chẳng nghĩ điều gì. Nhưng ta biết, hắn đang đợi câu trả lời của ta.
Liếc mắt nhìn Mộc Vãn Đình té trên mặt đất, ta thật áy náy hướng phía cửa gỗ xoay người rời đi.
Xin hãy tha thứ, lúc này đây ta thật ích kỷ, ta thật không có cách nào dùng hơn một trăm mạng người để cứu con gái ngươi, ta sống, chính là mong muốn của bọn bọ.
Ngoài cửa, gió tuyết thổi, người nọ mang ta đi qua miếu Nguyệt Lão tới một hẻm nhỏ hẻo lánh, một chiếc xe ngựa xuất hiện trước mặt, hắn tựa hồ rất ít nói, chỉ là im lặng ngồi phía trước kéo dây cương,.
Ta nhìn hắn, sau đó vén váy leo lên xe ngựa. Một đường xóc này, đợi lúc ta ngủ được một thời gian, xe ngựa rốt cục cũng dừng lại.
Vén lên rèm của xe ngựa, ta nhìn tấm biển to chình ình hiện lên trước mặt.
Thất Phật Đường!
“Ngươi là Trần A Nam?” Ta kinh ngạc kêu lên, người áo xám dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn ta, thân ảnh của hắn trên nên tuyết, càng phát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ngươi có dị nghị gì?”
Năm tháng như thoi đưa, lần đầu tiên ta cảm nhận được giá trị ý nghĩa của câu nói này, ta rời khỏi Cừ Cử đã ba ngày. Ba ngày, một thời gian rất ngắn, thế nhưng cũng có thể rất dài. Ta ở nơi này cảm thấy như mình đã chết đi, cảm thấy như đã trải qua một đời thống khổ nhất.
Ta cũng từng suy nghĩ sau này sẽ ở chỗ này, hoặc là có con cháu gối đầu, quá khứ bình yên, hoặc là ta xa lánh mọi người, sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc cũng có khả năng chết trong lòng người yêu, cũng có thể chết lạnh băng trên giường hẹp.
Thế nhưng, ta lại quên mất một loại khả năng khác, ta sẽ bị người đuổi giết.
Lúc này ta đang trốn ở miếu Nguyệt Lão ngoài thành Quý Châu, trốn sau tượng Nguyệt Lão, cẩn thận thu liễm khí tức, thấp tha thấp thỏm đến cực điểm.
Mà người ngoài cửa đang truy đuổi ta, đó là người đã theo ta ba ngày, một thanh y kiếm khách.
Ta rời khỏi Cừ Cử, một đường xuôi Nam đi tới Phong Đô, lại bị người ta một đường truy sát, trước kia trên người ta có mang độc dược nên còn có thể kéo dài một trận, mà giờ khắc này, đạn tận lương tuyệt*, ta không còn đường lui nữa.
(*Đạn tận lương tuyệt: hết đạn cạn lương thực)
Cánh cửa dãi gió dầm mưa, giấy đỏ dán trên cửa gỗ khắc hoa văn bong tróc ra, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra “Chi nha chi nha”, tiếng động vang lên trong đêm tối vắng vẻ này càng làm cho người ta sợ hãi. Ngoài cửa hai con chim bị kinh động, kêu vài tiếng rồi vỗ cánh bay đi. Thanh y kiếm khách bước từng bước đi tới phía tượng phật. Thanh kiếm của hắn rà rà trên tản đá, phát ra âm thanh làm người nghe mao cốt tủng nhiên (rởn tóc gáy, sởn da gà)
Ta biết, hắn nhất định biết ta trốn ngay sau tượng Nguyệt Lão.
Một âm thanh vang lên, ta không khỏi nhíu nhíu mày, len lén nhón chân lên nhìn qua khe hở của bức tượng, lại phát hiện hắn lúc này lấy bầu rượu bên hông xuống, mở nắp ra, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Lục nghĩ tân phôi rượu, hồng nê tiểu hỏa lô. Muộn thiên dục tuyết, năng uống một chén vô?”* Dứt lời, tự mình giơ vò rượu lên, quay qua ánh trăng ngoài cửa sổ uống một hớp.
(Tạm dịch: Rượu xanh mới nấu, trên bếp lửa đỏ. Một ngày tuyết rơi, sao không uống một chén? – cái này mình dịch không sát lắm, có gì không đúng mong thông cảm nha)
Ngoài cửa sổ ánh trăng dày, vài đám mây nhỏ bay tới bay lui. Xa xa phía chân trời phản chiếu màu đỏ hồng, quả nhiên là tuyết rơi. Thử hợp với bài thơ, thật chuẩn xác.
Hắn là đang mời ta đi ra cùng hắn cộng ẩm? Hắn không phải muốn giết ta sao, vì sao hắn đối với ta như hòa như thế?
“Nha đầu, đoạn đường này ta có rất nhiều cơ hội giết ngươi, thế nhưng ngươi biết vì sao ta lưu lại ngươi đếnn bây giờ không?” Hắn rất là hào sảng dùng ống tay áo lau rượu trên khóe miệng, cúi đầu nhắm mắt như đang nói chuyện với chính mình.
Không biết vì sao, lúc này, tâm tình nặng nề trong lòng ta đột nhiên tan biến. Ta chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa vào tượng Nguyệt Lão đôn hậu an toàn ngồi xuống.
“Bởi vì, ta cũng có một nữ nhi lớn lên rất giống ngươi. Thấy ngươi, ta cuối cùng nhớ tới bộ dáng của con, ta không thể hạ thủ được. . .”
Ta cúi đầu vò vò nắn nắn nhúm đất dưới chân. Thanh âm có chút thê lương.
“Vậy vì sao người còn một đường đi theo ta tới thành Quý Châu? Dọc theo con đường này, ngươi cũng đã nếm không ít mùi đau khổ?”
Thanh y kiếm cách cười cười, có chút thở dài: “Nha đầu, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tránh được. Giết người cũng có nhiều loại, có người dùng dao giết, có người dùng kiếm giết, có người dùng thuốc độc để giết, có người bị chôn sống, có người được ban cho một thước vải trắng, thế nhưng còn có một loại là mượn đao giết người, ngươi có biết hay không?”
“Mượn đao giết người. . .” Ta nhẹ nhàng nói lại những lời này, trong đầu nổi lên gương mặt dữ tợn của A Lê ở Ngưu thôn. Ký ức chợt ùa về, ta nhớ rõ lời nàng ta nói lúc trước, là bị người chỉ điểm.
“Ngươi phái ngươi tới là ai?”
Kiếm khách cười khổ lắc đầu “Nha đầu, chuyện cho tới bây giờ, biết lại những chuyện này, còn có ý nghĩa gì? Quỷ Thủ Mộc Vãn Đình, một kiếm xuất thủ, không được sai lệch. Coi như biết, thì phải làm thế nào, huống chi. . . ta chưa từng gặp qua bộ dáng của nàng”
Đột nhiên ta cảm thấy tất cả cũng không còn ý nghĩa nữa.
Ta không biết vì sao ta đến Phong Đô, ta không biết đi đâu mà tìm Thần Nông đỉnh, thậm chí, hôm nay, người ta tin nhất trên đời cũng muốn vứt bỏ ta, sống không bằng chết, sống không bằng chết. . .
“Đại thúc, ta bỏ qua, ta không chạy, thế nhưng, có thể hay không cho ta vài canh giờ? Ta rất muốn nhìn một chút trận tuyết này. . .”
Thanh y kiếm khách không trả lời, chỉ là rút từ bên hông ra một cây sáo trúc nhỏ nhẹ nhàng thổi. Tuy cây sáo nhìn hơi thô ráp, nhưng dường như hắn rất yêu thích, giống như là từ tay ái nữ làm cho hắn.
Tựa như hắn nói, trên đời này mỗi người đều có một vài chuyện không thể tránh được, đến tột cùng người khác uy hiếp hắn điều gì, mạng của con gái sao với những cái khác có ý nghĩa gì? Phải sống thì nên cố gắng, muốn chết, thì cũng chậm rãi bình yên mà chờ đợi.
Ta từ từ đứng dậy, ung dung đi tới. Ôm đầu gối ngồi vào bên cạnh Mộc Vãn Đình, lẳng lặng nghe thổi sáo, mà ngoài cửa sổ, những bông tuyết tiêu sái chầm chậm rơi xuống, hòa vào tiếng sáo.
Đẹp quá.
“Con gái ngươi, hiện tại ổn chứ?”
Đôi mắt to màu xám của Mộc Vãn Đình chợt mất đi ánh sáng, một đôi tay to thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve thân sáo, từ từ lắc đầu.
“Ta không biết, đã rất lâu rồi không nhìn thấy nó. . .”
“Nếu như ngươi muốn, giết ta nàng nhất định sẽ bình yên trở về. . .”
Mộc Vãn Đình khó có thể tin trợn tròn hai mắt nhìn ta chằm chằm, hồi lâu trong đôi mắt hỗn độn kia tràn đầy nước mắt, hắn chậm rãi đứng lên, giơ cao Thanh Phong kiếm.
“Nha đầu, cuộc đời này của đại thúc nợ ngươi, ta thay con gái ta cám ơn ngươi”
Kiếm đâm xuống, sạch sẽ lưu loát, không sai lệch, Quỷ Thủ Mộc Vãn Đình, quả nhiên không phải là hư danh.
Thế nhưng, tiếng kiếm bén nhọn cũng không đâm tới trên người ta, mũi kiếm đi tới một tấc trước ngực ta, chợt đình chỉ.
Khóe miệng Mộc Vãn Đình hơi cong lên, sau đó hắn thoải mái cười, chậm rãi ngắm mắt ngã xuống, phía sau hắn một thanh niên khôi ngô áo xám đứng chắp tay, tay kia mới vừa rời đánh ngất Mộc Vãn Đình.
“Đi theo ta!” Hắn phất ống tay áo xoay người đi tới cửa gỗ, động tác như vậy, cựa kỳ giống – đại hiệp.
“Nhưng nhưng, ta đi, nữ nhi của hắn làm sao bây giờ?”
Bước chân của người nọ không dừng lại chút nào, chỉ lạnh lùng đưa lưng về phía ta bình tĩnh nói: “Người trong giang hồ cư xử với nhau vượt xa dự đoán của ngươi, ở đây không phải là Linh Dẫn cốc, cũng chẳng phải là Ngưu gia trang của ngươi, không có tộc nhân của ngươi, không có người cưng chiều ngươi, không có sự bảo vệ của người ngươi yêu, cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tôn, nhưng đạo lý này Mộc Vãn Đình nhìn thấu triệt hơn ngươi, hắn sẽ không trách ngươi, nếu như ngươi thật sự không yên lòng, ngươi cảm thấy tính mạng mấy trăm tộc nhân của ngươi cũng không quan trọng bằng tính mạng của con gái hắn, ngươi có thể lưu lại, ta cũng không bắt buộc”
Theo từng lời hắn nói, cửa gỗ cũng mở ra, từng trận tuyết xen lẫn gió bắc gào thét thổi tới, thế tới hung mãnh.
Hắn quả nhiên không nói gì nữa, chỉ là đưa lưng về phía ta đón khắp bầu trời hoa tuyết bay, chẳng nghĩ điều gì. Nhưng ta biết, hắn đang đợi câu trả lời của ta.
Liếc mắt nhìn Mộc Vãn Đình té trên mặt đất, ta thật áy náy hướng phía cửa gỗ xoay người rời đi.
Xin hãy tha thứ, lúc này đây ta thật ích kỷ, ta thật không có cách nào dùng hơn một trăm mạng người để cứu con gái ngươi, ta sống, chính là mong muốn của bọn bọ.
Ngoài cửa, gió tuyết thổi, người nọ mang ta đi qua miếu Nguyệt Lão tới một hẻm nhỏ hẻo lánh, một chiếc xe ngựa xuất hiện trước mặt, hắn tựa hồ rất ít nói, chỉ là im lặng ngồi phía trước kéo dây cương,.
Ta nhìn hắn, sau đó vén váy leo lên xe ngựa. Một đường xóc này, đợi lúc ta ngủ được một thời gian, xe ngựa rốt cục cũng dừng lại.
Vén lên rèm của xe ngựa, ta nhìn tấm biển to chình ình hiện lên trước mặt.
Thất Phật Đường!
“Ngươi là Trần A Nam?” Ta kinh ngạc kêu lên, người áo xám dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn ta, thân ảnh của hắn trên nên tuyết, càng phát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ngươi có dị nghị gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.