Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 19: Gặp lại ông chú đào hoa

Bát Mặc Đào Tử

12/04/2017

Editor: Jesse Tran

Nói về đầu cơ bất động sản kiểu này, thật ra tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Điểm mạnh duy nhất là, tôi biết rõ giá phòng sẽ tăng, hơn nữa còn như ngồi tên lửa tăng lên.

Từng làm tại tòa soạn, tiếp xúc với vô số giá bất động sản. Khi đó nhìn giá phòng tính toán, chắc đến kiếp sau tôi cũng không mua được một căn hộ tốt.

Nhớ khi đó có điều tin tức nói nhân viên ở phòng địa sản nói: tôi một tháng kiếm một vạn, còn cảm thấy khó. Lúc đọc mấy tin tức này là lúc tôi đang ở nhà đánh máy dở sống dở chết, một tháng cũng chỉ kiếm được 2000 tệ, khi đó đọc được tin tức này trong lòng chỉ biết than trời than đất.

Đại khái là vẫn còn chút ấn tượng với giá phòng sau này, lúc này ở đây nhìn giá phòng tôi chép miệng.

"Chẹp chẹp chẹp," tôi nhìn giá bất động sản trên màn hình điện tử.

"Aizzz ~ đắt thật đấy. Tiền này chúng ta để tiết kiệm, mua phòng làm gì. Mua phòng ốc không phải là mua thức ăn." Mẹ tôi ở bên cạnh than thở, sau đó kéo kéo tôi, "Tô Xán, con xem ~ chúng ta trở về đi."

Tôi híp mắt, "Phòng này để 10 năm sau là cả tá người đánh nhau để tranh giành đó mẹ."

Mẹ tôi sờ sờ tôi đầu, "Đầu óc con không chập mạch chứ?"

Đẩy tay mẹ tôi ra, ghi nhớ địa chỉ phòng ốc. Đi ra khỏi cửa, "Đi thôi!"

Vì vậy, ngày thứ nhất nghỉ hè, tôi đạp xe đạp cùng mẹ tôi đi xem phòng.

Đạp xe đạp cùng mẹ tôi dạo chơi ở ngõ lớn ngõ nhỏ, tôi đột nhiên cảm thấy mình có chút mùi vị của một cao nhân. Nhớ năm đó Tinh Gia cũng đi nhìn phòng như vậy, sau đó thì giàu nứt đố đổ vách.

Ân ~ giàu có, chờ ta. Ta tới đây. . . . . .

Nhà chung cư. Khu căn hộ mới, địa điểm đầu ngã tư. Jesse-ddIeendAnnn Bởi vì là mới xây xong, tòa nhà bán hoặc cho thuê, cho nên giá phòng có chút cao, 5000 mét vuông. Tổng cộng là 100 vuông, còn tặng kèm cả ban công.

Tôi đi vào, đứng ở trên ban công nhìn về phía xa, vừa vặn có thể thấy khách sạn Kim Lăng.

Mẹ tôi ngồi ở trên sofa trong phòng khách, sờ đông sờ tây, "Phòng này tốt thì tốt thật ~ nhưng không mua nổi. Trừ khi nhà đang ở bán đi. . . . . . Không đúng, vậy cũng mua không nổi."

Tôi cười cười, "Bán làm gì? Mẹ, trên thế giới này có thứ gọi là ngân hàng, còn có dạng hoạt động gọi là vay."

Mẹ tôi vừa nghe, lập tức đứng lên, mắt trừng tròn trịa nhìn tôi, "Con điên rồi! Con lấy tiền ở đâu trả?"

"Mẹ, mẹ thấy cái này vị trí có được hay không?" Đầu ngã tư~ về sau đây chính là khu vực vàng. Hơn nữa về sau đối diện sẽ có trường tiểu học, chỗ không xa còn có một trường chuyên cấp 3. Chỗ này chính là tập hợp các tòa nhà bán hoặc cho thuê, vị trí đắc địa, còn là khu văn phòng. Sau này không phải mua bán điên đảo sao?

Mẹ tôi gật đầu một cái, "Tạm được, đi vài bước là đến cửa hàng tổng hợp."

Tôi hạ giọng, "Về sau nơi này cũng không phải là đáng giá bình thường, 2 vạn tệ một mét vuông cũng phải tranh giành."

Mẹ tôi buồn bực, "Đợi đến lúc giá 2 vạn tệ thì cũng bị ngân hàng lấy đi, nào có kiếm được tiền?"

Tôi cười cười, "Mẹ à, trước khi mẹ mua, chỉ cần mượn khoản tiền đặt cọc (*trong mua trả góp). Tóm lại, không cần chờ cho đến lúc này."

Mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi, trực tiếp đi ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này bị thần kinh rồi. Ta phải đến bệnh viện tìm người kiểm tra."

Tôi quýnh lên kéo bà, "Con không điên, con nói thật. Phòng này mẹ phải mua! Thật đó." Mẹ tôi tránh thoát, "Mày nổi điên thế làm gì, mẹ sẽ không cho mày tiền, muốn mua tự đi mà mua. Không cho là không cho, về sau ta phải dựa vào chút tiền này, không có cho mày phá hoại."



Tôi buồn bực, làm thế nào để mẹ tôi hiểu phòng này không đến một năm giá bắt đầu tăng lên vùn vụt đây? Mẹ tôi không bỏ tiền tôi phải đi nơi nào kiếm tiền đây?

Thật đau lòng, hai hàng nước mắt. Lông mày run run giống lông mày của Crayon Shinchan.

Về nhà kiểm tra toàn bộ, tìm được một tấm danh thiếp, trên đó viết: An Phấn.

Tôi choáng, an phận gì chứ ~ quả thật dáng dấp ông chú này rất đẹp mắt, mặt trắng nhỏ có vài phần phong độ, l3iiqUUydd000n cặp mắt kia luôn theo dõi xung quanh, một chút cũng không xứng với cái tên an phận thủ thường.

Quả nhiên tên kiểu này chỉ để gọi chơi, không có tác dụng gì.

Cầm điện thoại lên, gọi cho ông ấy, "A lô? Xin chào, là chú An ạ? Cháu là Tô Xán."

Đầu kia phát ra âm thanh cười hề hề: "À? Chuyện gì vậy?"

Tôi vừa định nói tiếp, đầu kia đột nhiên kêu lên "A lô, Tô tổng. Tôi đang ở nhà đồng chí Vương ăn cơm. Hả? Cái gì cơ? Sao, gấp như vậy à? Anh chờ một chút, tôi lập tức ra ngoài! Nói đi, gặp ở đâu?"

Nghe xong tôi như rơi vào biển sương mù, theo bản năng nói: "À. . . . . . Đang ở quán cà phê Phiêu Hương. Dưới lầu nhà cháu."

Đầu bên kia đáp lời: "Oh, biết biết, tôi lập tức đến." Nói xong lập tức tắt máy.

Ở đầu này tôi đang ngồi một mình rối rắm suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, Đại Luật Sư An Phấn xông tới, vừa tiến đến liền ôm lấy tôi: "Tô Xán bé nhỏ, cháu vừa cứu vớt ta đó."

"Chú. . . . . . Chú buông tay, chú ghì cổ cháu, thở không nổi." Tôi đập đập, vừa hô to. Người này sức lực lớn, động tác mạnh. Không chịu nổi.

Ông chú phản ứng kịp, buông tôi ra, cười hề hề. "Ta mới vừa ở nhà của thằng nhóc Vương Thuyết, mẹ nó đang bắt ta ở lại ăn cơm, may mà điện thoại của cháu tới kịp lúc."

Tôi tò mò, "Bác gái nấu không ngon?"

Ông chú thở dài, mặt như bị táo bón, "Cháu thấy một bó cải chiên cùng mù tạt, có thể ngon sao?" Nói xong còn thở dài, "Hai ngày trước ta đòi chồng cô ấy khoản tiền giới thiệu, theo tính khí của người phụ nữ đó nhất định bỏ cứt mũi vào đó rồi cho ta ăn. Cháu cảm thấy ta có thể ăn được không?"

Tôi nghe tới đây, ngụm cà phê ở trong miệng nuốt xuống không được là phun ra cũng không được. Cả người đứng hình.

Không ngờ, bà mẹ cổ quái này quả nhiên rất cường hãn, phương pháp tra tấn người có chút bá đạo.

Ông chú gọi một cốc Latte, nháy nháy mắt, đến gần tôi."Tiểu Tô Xán, hôm nay gọi chú đẹp trai tới có chuyện gì? Có phải là trong nhà cháu lại có người muốn ly hôn à?"

Tôi buồn bực, "Mọi người tìm chú đều để ly dị?"

Ông chú nghiêng đầu nghĩ, cười gian, "Ha ha ~ còn có người trong nhà chết, chia gia sản. Nhà cháu ai chết?"

Tôi nhẫn nhịn nén chặt nỗi kích động để không vung lên môt cái tát, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười. die,n; da.nlze "Chú à, hôm nay cháu, muốn cùng chú bàn chuyện làm ăn."

Ông chú An Phấn nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi, "Cháu còn có thể kinh doanh?"

Tôi tới gần ông chú, "Chú cho cháu mượn một khoản tiền, 10 tháng sau, cháu sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho chú. Thế nào?" Ông chú sờ sờ cằm: "Ai da, đột nhiên ta thấy buồn ngủ. Ta muốn về nhà ngủ. Tiểu Tô Xán, sau này hãy nói, aizzz ~" nói xong đứng lên định đi.

Tôi kéo ông chú, "An Phấn! Chú an phận một chút!" Nói qua trực tiếp đứng lên, cả người áp đảo ông chú, khóa chặt ông chú trong cánh tay bé nhỏ của tôi và mặt abnf. Sau đó cặp mắt hình viên đạn nhìn ông chú.

nnd, ông chú cũng 30 tuổi rồi, thế nào lại so đo cùng một đứa trẻ. Có tiền chú không kiếm cũng phải co tôi kiếm chứ!



Có lẽ là bị khí thế của tôi trấn áp, An Phấn co rút lại, cặp mắt đào hoa ánh lên chút khiếp sợ, "Tiểu Tô Xán, cháu đinh làm gì? Cháu đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói ~. . . . . . từ từ nói."

Tôi im lặng, thật vất vả mới tích góp được chút nghiêm túc nhất thời đánh tan. "Cháu đã nói với chú rất nghiêm chỉnh, tôi muốn đầu cơ, hơn nữa cháu biết rất rõ những phòng ốc đó không đến mấy tháng sẽ tăng. Chỉ cần cháu cho tôi mượn tiền."

Nghe nói như thế, ánh mắt của An Phấn nhanh chóng chợt lóe lên tia sáng, ông chú ngồi nghiêm chỉnh. Thong thả ung dung uống cà phê trên bàn, "Chuyện giá phòng, sao cháu biết về sau sẽ tăng chứ không phải là giảm, đầu cơ bất động sản, ai chẳng biết? Ta biết rồi tại sao phải đưa tiền cho cháu mua, tự ta cũng có thể mua."

Hừ, nhìn ông chú nhưn kẻ cắp. Đừng tưởng là tôi không biết ông tính toán gì.

"Chú An, vấn đề là ở chỗ, tôi hiểu biết rõ hơn so với những người khác, chú đưa tiền cho cháu mượn, coi như là cho vay lãi suất cao, không cần phải gánh chịu rủi ro. Loại chuyện như vậy, chỉ lãi mà không lỗ, chỉ có 10 tháng, tiền chú cho cháu mượn trả một lần. Chú không làm, cháu cũng có thể tìm người khác." Tôi ung dung bình tĩnh, cùng ông chú chơi thái cực.

An Phấn lại gần, "Mượn thì có thể mượn. Chỉ là cháu phải đồng ý với ta một chuyện." Nói tới đây, ánh mắt lấp lánh, giống như nhìn thấy hầm châu báu vậy.

"Không nên hỏi nguồn gốc tin tức của cháu, cái này cháu cũng không biết. Hoàn toàn là trực giác." Tôi cũng vậy đến gần ông chú An, ánh mắt quyến rũ, giọng nói có chút không nghiêm túc, "Chú ạ, giác quan thứ sáu của phụ nữ vừa nói đến thì đến thôi. Đàn ông, vĩnh viễn không biết được." Nói xong, còn nháy mắt một cái.

An Phấn ngẩn người. Dựa vào ghế sa lon, miễn cưỡng nhìn tôi một lúc, một tay chống cằm, "Có chút ý nghĩa đấy. Giác quan thứ sáu của phụ nữ ~ ha ha." Sau đó một ngón tay đưa tới nhẹ nhàng nâng cằm của tôi, bộ dạng phong lưu chết không biết xấu hổ, nlze.qu;ydo/nn "Lolita, ta cho cháu mượn tiền vui đùa một chút. Coi như cho cháu tiền mua kẹo ăn. Chỉ là. . . . . ." Ông chú lại gần tôi, môi mỏng tiến tới bên mặt tôi, "Nên ký hợp đồng giấy vay nợ. Điểm này, cháu không để ý chứ?"

Khí nóng hất tới bên tai, tôi một run rẩy, ngồi dậy. "Dĩ nhiên, nên có trình tự."

Ông chú cười, cười đến vô cùng yêu nghiệt."Tiểu Tô Xán, tiền ta cho cháu mượn, về sau giữa chúng ta là quan hệ không thể nói rõ ràng. Cháu cũng đừng ôm tiền của ta chạy."

Tôi bĩu môi, "Cháu với chú, chỉ có quan hệ về mặt tiền bạc, chú đừng suy nghĩ nhiều quá. Không có gì là không nói rõ ràng."

Ông chú vừa nhếch lông mày, "Oh? Vậy sao cháu không nói chuyện với Vương Thuyết? Chuyện mượn tiền sau lại tìm ta? Cháu sẽ không sợ ta nói cho nó biết, cháu không có tiền người đầu tiên nghĩ đến là ta?"

Tôi trầm mặc: "Tùy chú nói thế nào cũng được, chú cảm thấy một đứa trẻ mười mấy tuổi thì có thể có bao nhiêu tiền?" Huống chi, tôi cũng vậy không muốn tiền bạc không rõ ràng với người mình thích.

Tôi không hy vọng, sau khi phát tài, hai người cãi vã chỉ ngón tay vào người kia nói: "Cô có ngày hôm nay còn không phải đều dựa vào tôi!" Mặc dù biết đây là chuyện không thể, tính cách Vương Thuyết cũng lắm cũng chỉ lạnh lùng nhìn tôi cười nhạt.

Chỉ là, theo bản năng trong lòng vẫn coi là một đứa bé. Nếu như về sau ông trời tách chúng tôi ra, ít nhất chúng tôi không vì vẫn đề tiền bạc mà mâu thuẫn. Ít nhất, tôi còn có thể giữ chút tôn nghiêm nho nhỏ của mình.

Tôi trầm mặc, khuấy cốc cà phê trước mặt.

"Thật ra thì, lần đầu tiên nhìn thấy cháu, đã cảm thấy cháu rất kỳ quái. Rõ ràng là một cô bé, nhưng lại có tính cách rất khôn khéo, đối với chuyện ba mẹ cháu cháu rất tỉnh táo không giống một côbes mười mấy tuổi, lúc bạt tai người ta, càng thêm. . . . . . chà chà chà" ông chú lắc đầu một cái, "Phải nói là vô cùng dứt khoát."

Tôi cười, "Nếu không, thời điểm đó cháu như thế nào? Đưa mặt mình đến cho người ta tát, sau đó chảy nước mắt trở về khóc kêu mẹ?" Có lẽ trước đây là như vậy, chỉ là đã sớm trải qua chuyện cha mẹ ly dị, đối với loại chuyện này sớm đã có chuẩn bị. Đáng tiếc, cho dù tôi có đề phòng thế nào, tiểu tiện nhân Cung Lan không biết từ nơi nào đào được cái hầm phá nhà. Tôi cũng rất buồn bực, chẳng lẽ đây chính là ý trời? Tôi thở dài ~ đây cũng không phải là quay phim thần tượng, còn ý trời đấy. Hừ.

An Phấn nhìn tôi, "Không phải nói cháu nên như thế nào. Ta chỉ là muốn nói, nếu như trong lòng cháu không thoải mái khóc ra sẽ tốt hơn. Cháu còn nhỏ, không cần thiết phải ép mình gánh vác trọng trách lớn như vậy. Tiền, cháu cũng không thiếu, không phải sao?"

Tôi nhìn An Phấn, chậm rãi nói: " Chú An, chú cũng có loại cảm giác này sao? Trong một đêm, tất cả mọi thứ thuộc về chú cũng không còn. Cái khoảng trống trong lòng đó làm chú ngủ không yên, ngay lập tức muốn đôi tay có mọi thứ, nắm thật chặc, mới có cảm giác an toàn." Tôi dừng một chút, nhìn ngoài cửa sổ đông nghịt, người đến người đi, "Cháu chỉ là biết, bắt đầu từ nay về sau, chỉ có cháu và mẹ. Cháu muốn nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn, không có nhiều thời gian rảnh rỗi, chỉ có mục đích trước mắt ngày càng ngày càng nhiều, cháu mới có thể thoải mái." Lại nói, nhớ năm đó cha rời đi tôi rất đau buồn, nhiều năm như vậy, tôi và mẹ tôi ôm vết thương lòng, có ai quan tâm tới.

An Phấn nhìn tôi, thở dài, lưu lại một ánh mắt phức tạp. "Bên trong có tiền, cháu muốn mua phòng thì mua." Nói xong, cười hề hề, "Nhớ, kiếm được tiền thì chia cho ta lợi nhuận, còn nữa, lần sau có linh cảm, giúp ta mua phòng."

Tôi khẽ mỉm cười, "Được ~ vậy nếu cháu không kiếm được?"

Cặp lông mày Crayon Shinchan rậm rạp rớt xuống, "Cái này không có biện pháp, ta chỉ có thể coi như là kế hoạch nuôi dưỡng vợ tương lai thôi. di@en*dyan(lee Ta thấy cháu dáng dấp khá tốt, cùng Vương Thuyết lên tiếng chào hỏi." Nói xong, ánh mắt đào hoa rất đúng lúc nháy hai cái, thả dòng điện. Cái này thật thần kỳ, động tác kia, dáng vẻ giống như rất là thua thiệt.

Tôi tung một cước, "Đi chết đi."

Hai người ở trong quán coffee cãi nhau ầm ĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đào Bay Đầy Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook