Chương 30: Mộng cảnh
Bát Mặc Đào Tử
26/01/2018
Đến trường, Vương Thuyết buông tay, "Được rồi, vào học thôi. Giữa trưa tôi tới đón cậu."
Tôi níu chặt tay cậu ta, nũng nịu một chút, "Cứ vậy mà cậu đi được sao?"
Cậu ta nhìn tôi, "Nếu không đi thì làm sao?"
Tôi chớp chớp mắt, "Ông xã ~ anh đi như vậy, người ta sẽ nhớ anh đó." Đứa nhỏ này, tối hôm qua tích cực như vậy, sao lức này lại không hiểu gì hết vậy chứ?"
Cậu ta nhướng người qua, khóe miệng hơi câu lên, "Chẳng thế thì ~ cậu muốn tôi làm thế nào?" Biểu tình này càng trong sáng càng ngây thơ càng khiến tôi nghiến răng nghiến lợi.
Vung tay một cái, chu môi, "Cậu muốn đi thì đi, không cần cậu làm gì hết, bỏ đi. Đừng quay lại!" Nói xong, xoay người bỏ chạy.
Lập tức bị cậu ta kéo trở lại, cả người được vây quanh bởi một cơ thể ấm áp. Xoay mặt tôi lại, nâng mặt tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn xuống, từ đôi môi nhợt nhạt, đến lời lẽ trong lúc triền miên, một lúc lâu sau mới buông tôi đang mơ mơ màng màng ra, "Như vậy được không? Quý cô lòng dạ hẹp hòi?"
Tôi đỏ mặt, làm mặt quỷ, "Cậu mới lòng dạ hẹp hòi, quý ngài lòng dạ hẹp hòi."
Bàn tay cậu ta đưa qua, vò rối tóc tôi, "Được rồi, vào lớp thôi." Tôi phát hiện, người này rất thích vò rối tóc tôi, buổi sáng tôi phải soi gương chỉnh tóc một hồi lâu mới chỉnh được gọn gàng như vậy.
Tôi buồn bực chỉnh tóc, chu môi, "Cậu lại vò rối tóc tôi làm gì, buổi sáng tôi chỉnh rất lâu đó."
Cậu ta cúi đầu, đến gần tai tôi, "Tôi thích nhìn dáng vẻ khi tóc cậu bị rối." Một hơi thở ấm áp thổi qua tai tôi, tôi giật mình một cái.
Ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, "Tại sao?"
Mắt cậu ta mang theo ý cười nồng đậm, "Giống như tối hôm qua là tốt nhất, rối loạn nóng bỏng, tôi rất thích nhìn." Ánh mắt này, là sự quyến rũ rõ ràng.
Lập tức cả người bị thiêu cháy, "Cái tên quái nhân này, cách tôi xa một chút." Nói xong thì xoay người chạy về hướng phòng học.
Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của cậu ta, "Cậu chạy chậm một chút. Giữa trưa tôi đến đón cậu."
Tôi quay đầu lại, làm mặt quỷ với cậu ta, "Quý trùng sinh mạng, rời xa quái nhân. Tốt nhất cậu nên cách tôi xa một chút, càng xa càng tốt. Nói xong, tôi chạy vào lớp. Cả khuôn mặt vẫn đang trong trạng thái thiêu đốt nóng rực.
Đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ. Vừa ngẩng đầu thì thấy, những người xung quanh đang nhìn qua với loại ánh mắt mờ ám. Nhìn theo ánh mắt bọn họ, tôi thấy cổ áo mình, bên trong cổ áo mở rộng là kiệt tác nào đó mà tối hôm qua còn lưu lại.
Ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác như muốn giết người liếc qua, "Nhìn cái gì, chưa thấy dấu muỗi đốt bao giờ sao?" Khép cổ áo lại. Nếu có thể biểu đạt vẻ mặt bây giờ thì, chỉ có bốn chữ: "Vui lòng miễn nhìn."
Chỉnh kín cổ áo lại, nằm lên bàn. Tối hôm qua vì có liên quan đến người nào đó, vẫn ngủ không ngon, đến bây giờ thì mí mắt trên dưới lại đánh nhau.
Dần dần, tiến vào trạng thái giấc ngủ sâu.
Trong mơ, sương mù dày đặc. Tôi nhìn xung quanh, đây là đâu vậy? Trên tay lại cầm một bó hoa, vàng rực. Tôi chỉnh hoa trên tay, hoa nở thật đẹp. Mùi hương vẫn còn ngào ngạt.
Cẩn thận nhìn kĩ lại, hóa ra là hoa cúc. Tôi 囧 tại chỗ, trong tay ôm một đóa cúc lớn... Tôi cũng không phải công, không cần một đóa cúc lớn như vậy...
Dần dần lại lờ mờ nghe thấy tiếng khóc, tôi nhìn xung quanh, là người nào đang khóc?
Đột nhiên lại có dự cảm xấu, hoa cúc, sương mù... Không biết sao, tôi chỉ nhớ tới một người. Lúc tôi ôm bó hoa này đi gặp cậu ấy, bầu trời cũng giống như vậy, sương mù mờ mịt, mang theo sự âm u.
Theo bản năng đi về phía tiếng khóc, càng đến gần càng sợ hãi. Tôi không muốn thấy... Một chút cũng không muốn thấy. Chỉ là chân như máy móc tự tiến lên trước, giống như xung quanh không có gì ngăn cách.
Cuối cùng, dừng lại trước một ngôi mộ, ở đó có một người phụ nữ, đưa lưng về phía tôi, quen không thể tả. Tôi bước đến, "Này... Cô đừng khóc, hù chết người đó. Nằm mơ thôi ~ không phải thật đâu."
Không thèm để ý tới tôi, tiếp tục khóc.
Tôi buồn bực, người có thể kiên trì khóc đến như vậy thật sự là hiếm thấy rồi. Tôi nghĩ đây là giấc mơ của tôi, tốt xấu gì cũng nên nể mặt nữ chính trong mộng này là tôi chứ.
Dần dần đến gần tấm bia, nhìn chữ trên tấm bia tôi cười rộ lên, trên đó viết, "Đại gia, người tới đều đã tới đây. Cho tôi cười một cái, được không? Nếu không, tôi cho cậu cười một cái?"Tấm bia này... Thật sự là viết có chút buồn cười.
Nhưng mà, Chỉ cần không phải Vương Thuyết thì tốt rồi. Căng thẳng lúc đầu lập tức tiêu tan. Tôi đi đến gần người phụ nữ đang khóc trước mặt, "Này ~ Cô đừng khóc. Tôi muốn dậy rồi, hết mơ rồi, đồng chí vai phụ, cô có thể nghỉ ngơi rồi."
Người này bỏ tay xuống, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt là những nếp nhăn, nếp nhăn khóe mắt như ánh sáng mặt trời tỏa ra bốn phía. Bà từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về bia mộ phía sau tôi: "Xán Xán, con chơi đùa cũng đủ rồi. Trở về thôi con, được không?"
Ánh nhìn này, làm tôi ngây dại.
Dáng vẻ vai phụ này thật quen, rất giống mẹ tôi, nói chính xác là, cực kỳ giống mẹ tôi trước khi tôi trùng sinh.
Quay đầu nhìn lại, nhìn lại trên tấm bia, trên đó dán một tấm hình, tóc dài xỏa vai, dáng vẻ tươi cười không tim không phổi. (Nói thật edit đoạn này khi ta đang ở một mình, không có người xung quanh, đến rợn người)
Tấm hình này... Là của tôi...
Tiếng nói của mẹ truyền đến từ phía sau, "Con đừng ngủ nữa, nên tỉnh dậy rồi. Nơi đó không phải là nơi con ở lại. Mau trở về thôi nào." Tôi nhìn qua, mới phát hiện ánh mắt bà lúc này đang nhìn tôi.
Tôi sững sờ nhìn bà, "Mẹ nhìn thấy con?"
Bà gật đầu, nếp nhăn trên mặt lại hằn lên, "Con là con mẹ, sao mẹ lại không nhìn thấy chứ."
Tôi tức giận, vậy mà vừa rồi bà còn làm ra vẻ! "Mẹ à, mẹ trốn ở đây giả thần giả quỷ làm gì?"
Bà đứng lên, "Xán Xán, con biết không? Từ ngày con bị tai nạn xe thì luôn hôn mê, cứu chữa thế nào cũng không tỉnh lại. Mẹ tìm rất nhiều người, nhưng con vẫn không tỉnh. Mấy hôm trước, gặp một vị cư sĩ, ông ấy nói hồn phách của con đang ở đây. Cho nên, mẹ mới đến đây."
Tôi cười lên, "Đùa gì thế, cái gì mà hồn phách với không hồn phách, con đây là trùng sinh, được không? Cái này là xuyên không, được không? Cái này là đảo ngược thời gian, mẹ đừng lừa con." Đang nói, thanh âm không tự chủ mang theo chút run rẩy.
Nước mắt bà lại chảy xuống, "Xán Xán, vị cư sĩ kia nói, những việc trước kia của con vẫn chưa xong, cho nên mới một mực ở đây không đi. Lúc đầu mẹ không tin. Làm sao con không chịu đi được, làm sao con có thể bỏ lại mẹ... Nhưng mà bây giờ~ con không cần mẹ nữa sao? Thật sự con muốn bỏ lại một mình mẹ sao? Mẹ chỉ có con thôi. Con quay về được không?"
Tôi che tai lại, "Mẹ đừng nói bậy, cuộc sống trong này rất tốt, gì mà trước kia. Gạt người thì cũng phải tìm cớ hay một chút." Trong lòng tôi là từng đợt kinh hãi. Chỉ vào bà nói, "Mẹ, cho con thức dậy."
Nói xong, rối loạn khắp nơi, "Dừng lại~ con muốn tỉnh lại!!!"
Không biết có phải do tiếng hét này có tác dụng hay không, sương mù dần tản ra, toàn bộ dần tiêu tan, trong không gian lưu lại một câu thở dài của bà, "Xán Xán, mọi thứ bây giờ của con chỉ là mộng cảnh. Mẹ đã nhờ cư sĩ, lần này, làm gì cũng phải để con tỉnh lại. Con chờ..."
Tôi mở mắt ra, la lên: "Con không nghe, mẹ đừng nói nữa!" Tiếng rất lớn, tại phòng học yên tĩnh lại càng vang to dị thường.
Nhìn bốn phía, người xung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn tôi. Trên bục giảng, mặt thầy giáo như bị mây đen bao phủ, một lúc sau ông cười lên, "Bạn phía sau kia, nếu tôi phá rối giấc ngủ của em, trước tiên cho tôi xin lỗi. Nhưng mà... Nếu em không muốn nghe, lần sau có thể về nhà ngủ được không?" Nói xong, quay mặt lên bảng.
Tôi không lên tiếng, dọn đồ chuẩn bị rời khỏi lớp.
"Nè~ Tô Xán, cậu đi đâu vậy?" Người bên cạnh nhỏ giọng gọi.
Tôi quay đầu trả lời cực kỳ to "Về nhà ngủ với đàn ông." Nói xong, để lại phòng học một mảng yên tĩnh, rời đi một mình.
Không biết vì sao, cả người tôi đều trong trạng thái bất an. Tôi muốn gặp Vương Thuyết, sao cũng được, hãy để tôi nhìn thấy cậu ấy, chạm vào cậu ấy, để tôi biết hiện tại là thật.
Chạy một hơi đến lớp Vương Thuyết, quét mắt khắp phòng, cậu ấy ngồi bàn cuối. Chống cằm, gác chân, lật sách trên tay. Ánh mặt trời chiếu lờ mờ trên mặt cậu, chiếu xuống lấm chấm những bóng mờ.
Chẳng phải cậu ấy ở đây sao? Sao có thể giả được? Sao có thể là mộng cảnh được? Nhìn xem, người dàn ông của tôi đang ngồi nghe giảng. Bất an trong lòng dần dịu xuống.
Tôi cười cười, tựa vào tường lớp học ngồi xuống, ở đây chờ cậu ấy tan học vậy.
“Cậu làm gì ở đây? Không lên lớp sao?" Tiếng cậu ấy đột nhiên vang lên từ phía trên đầu.
Tôi ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu đến, không nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy.
Tôi níu chặt tay cậu ta, nũng nịu một chút, "Cứ vậy mà cậu đi được sao?"
Cậu ta nhìn tôi, "Nếu không đi thì làm sao?"
Tôi chớp chớp mắt, "Ông xã ~ anh đi như vậy, người ta sẽ nhớ anh đó." Đứa nhỏ này, tối hôm qua tích cực như vậy, sao lức này lại không hiểu gì hết vậy chứ?"
Cậu ta nhướng người qua, khóe miệng hơi câu lên, "Chẳng thế thì ~ cậu muốn tôi làm thế nào?" Biểu tình này càng trong sáng càng ngây thơ càng khiến tôi nghiến răng nghiến lợi.
Vung tay một cái, chu môi, "Cậu muốn đi thì đi, không cần cậu làm gì hết, bỏ đi. Đừng quay lại!" Nói xong, xoay người bỏ chạy.
Lập tức bị cậu ta kéo trở lại, cả người được vây quanh bởi một cơ thể ấm áp. Xoay mặt tôi lại, nâng mặt tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn xuống, từ đôi môi nhợt nhạt, đến lời lẽ trong lúc triền miên, một lúc lâu sau mới buông tôi đang mơ mơ màng màng ra, "Như vậy được không? Quý cô lòng dạ hẹp hòi?"
Tôi đỏ mặt, làm mặt quỷ, "Cậu mới lòng dạ hẹp hòi, quý ngài lòng dạ hẹp hòi."
Bàn tay cậu ta đưa qua, vò rối tóc tôi, "Được rồi, vào lớp thôi." Tôi phát hiện, người này rất thích vò rối tóc tôi, buổi sáng tôi phải soi gương chỉnh tóc một hồi lâu mới chỉnh được gọn gàng như vậy.
Tôi buồn bực chỉnh tóc, chu môi, "Cậu lại vò rối tóc tôi làm gì, buổi sáng tôi chỉnh rất lâu đó."
Cậu ta cúi đầu, đến gần tai tôi, "Tôi thích nhìn dáng vẻ khi tóc cậu bị rối." Một hơi thở ấm áp thổi qua tai tôi, tôi giật mình một cái.
Ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, "Tại sao?"
Mắt cậu ta mang theo ý cười nồng đậm, "Giống như tối hôm qua là tốt nhất, rối loạn nóng bỏng, tôi rất thích nhìn." Ánh mắt này, là sự quyến rũ rõ ràng.
Lập tức cả người bị thiêu cháy, "Cái tên quái nhân này, cách tôi xa một chút." Nói xong thì xoay người chạy về hướng phòng học.
Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của cậu ta, "Cậu chạy chậm một chút. Giữa trưa tôi đến đón cậu."
Tôi quay đầu lại, làm mặt quỷ với cậu ta, "Quý trùng sinh mạng, rời xa quái nhân. Tốt nhất cậu nên cách tôi xa một chút, càng xa càng tốt. Nói xong, tôi chạy vào lớp. Cả khuôn mặt vẫn đang trong trạng thái thiêu đốt nóng rực.
Đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ. Vừa ngẩng đầu thì thấy, những người xung quanh đang nhìn qua với loại ánh mắt mờ ám. Nhìn theo ánh mắt bọn họ, tôi thấy cổ áo mình, bên trong cổ áo mở rộng là kiệt tác nào đó mà tối hôm qua còn lưu lại.
Ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác như muốn giết người liếc qua, "Nhìn cái gì, chưa thấy dấu muỗi đốt bao giờ sao?" Khép cổ áo lại. Nếu có thể biểu đạt vẻ mặt bây giờ thì, chỉ có bốn chữ: "Vui lòng miễn nhìn."
Chỉnh kín cổ áo lại, nằm lên bàn. Tối hôm qua vì có liên quan đến người nào đó, vẫn ngủ không ngon, đến bây giờ thì mí mắt trên dưới lại đánh nhau.
Dần dần, tiến vào trạng thái giấc ngủ sâu.
Trong mơ, sương mù dày đặc. Tôi nhìn xung quanh, đây là đâu vậy? Trên tay lại cầm một bó hoa, vàng rực. Tôi chỉnh hoa trên tay, hoa nở thật đẹp. Mùi hương vẫn còn ngào ngạt.
Cẩn thận nhìn kĩ lại, hóa ra là hoa cúc. Tôi 囧 tại chỗ, trong tay ôm một đóa cúc lớn... Tôi cũng không phải công, không cần một đóa cúc lớn như vậy...
Dần dần lại lờ mờ nghe thấy tiếng khóc, tôi nhìn xung quanh, là người nào đang khóc?
Đột nhiên lại có dự cảm xấu, hoa cúc, sương mù... Không biết sao, tôi chỉ nhớ tới một người. Lúc tôi ôm bó hoa này đi gặp cậu ấy, bầu trời cũng giống như vậy, sương mù mờ mịt, mang theo sự âm u.
Theo bản năng đi về phía tiếng khóc, càng đến gần càng sợ hãi. Tôi không muốn thấy... Một chút cũng không muốn thấy. Chỉ là chân như máy móc tự tiến lên trước, giống như xung quanh không có gì ngăn cách.
Cuối cùng, dừng lại trước một ngôi mộ, ở đó có một người phụ nữ, đưa lưng về phía tôi, quen không thể tả. Tôi bước đến, "Này... Cô đừng khóc, hù chết người đó. Nằm mơ thôi ~ không phải thật đâu."
Không thèm để ý tới tôi, tiếp tục khóc.
Tôi buồn bực, người có thể kiên trì khóc đến như vậy thật sự là hiếm thấy rồi. Tôi nghĩ đây là giấc mơ của tôi, tốt xấu gì cũng nên nể mặt nữ chính trong mộng này là tôi chứ.
Dần dần đến gần tấm bia, nhìn chữ trên tấm bia tôi cười rộ lên, trên đó viết, "Đại gia, người tới đều đã tới đây. Cho tôi cười một cái, được không? Nếu không, tôi cho cậu cười một cái?"Tấm bia này... Thật sự là viết có chút buồn cười.
Nhưng mà, Chỉ cần không phải Vương Thuyết thì tốt rồi. Căng thẳng lúc đầu lập tức tiêu tan. Tôi đi đến gần người phụ nữ đang khóc trước mặt, "Này ~ Cô đừng khóc. Tôi muốn dậy rồi, hết mơ rồi, đồng chí vai phụ, cô có thể nghỉ ngơi rồi."
Người này bỏ tay xuống, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt là những nếp nhăn, nếp nhăn khóe mắt như ánh sáng mặt trời tỏa ra bốn phía. Bà từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về bia mộ phía sau tôi: "Xán Xán, con chơi đùa cũng đủ rồi. Trở về thôi con, được không?"
Ánh nhìn này, làm tôi ngây dại.
Dáng vẻ vai phụ này thật quen, rất giống mẹ tôi, nói chính xác là, cực kỳ giống mẹ tôi trước khi tôi trùng sinh.
Quay đầu nhìn lại, nhìn lại trên tấm bia, trên đó dán một tấm hình, tóc dài xỏa vai, dáng vẻ tươi cười không tim không phổi. (Nói thật edit đoạn này khi ta đang ở một mình, không có người xung quanh, đến rợn người)
Tấm hình này... Là của tôi...
Tiếng nói của mẹ truyền đến từ phía sau, "Con đừng ngủ nữa, nên tỉnh dậy rồi. Nơi đó không phải là nơi con ở lại. Mau trở về thôi nào." Tôi nhìn qua, mới phát hiện ánh mắt bà lúc này đang nhìn tôi.
Tôi sững sờ nhìn bà, "Mẹ nhìn thấy con?"
Bà gật đầu, nếp nhăn trên mặt lại hằn lên, "Con là con mẹ, sao mẹ lại không nhìn thấy chứ."
Tôi tức giận, vậy mà vừa rồi bà còn làm ra vẻ! "Mẹ à, mẹ trốn ở đây giả thần giả quỷ làm gì?"
Bà đứng lên, "Xán Xán, con biết không? Từ ngày con bị tai nạn xe thì luôn hôn mê, cứu chữa thế nào cũng không tỉnh lại. Mẹ tìm rất nhiều người, nhưng con vẫn không tỉnh. Mấy hôm trước, gặp một vị cư sĩ, ông ấy nói hồn phách của con đang ở đây. Cho nên, mẹ mới đến đây."
Tôi cười lên, "Đùa gì thế, cái gì mà hồn phách với không hồn phách, con đây là trùng sinh, được không? Cái này là xuyên không, được không? Cái này là đảo ngược thời gian, mẹ đừng lừa con." Đang nói, thanh âm không tự chủ mang theo chút run rẩy.
Nước mắt bà lại chảy xuống, "Xán Xán, vị cư sĩ kia nói, những việc trước kia của con vẫn chưa xong, cho nên mới một mực ở đây không đi. Lúc đầu mẹ không tin. Làm sao con không chịu đi được, làm sao con có thể bỏ lại mẹ... Nhưng mà bây giờ~ con không cần mẹ nữa sao? Thật sự con muốn bỏ lại một mình mẹ sao? Mẹ chỉ có con thôi. Con quay về được không?"
Tôi che tai lại, "Mẹ đừng nói bậy, cuộc sống trong này rất tốt, gì mà trước kia. Gạt người thì cũng phải tìm cớ hay một chút." Trong lòng tôi là từng đợt kinh hãi. Chỉ vào bà nói, "Mẹ, cho con thức dậy."
Nói xong, rối loạn khắp nơi, "Dừng lại~ con muốn tỉnh lại!!!"
Không biết có phải do tiếng hét này có tác dụng hay không, sương mù dần tản ra, toàn bộ dần tiêu tan, trong không gian lưu lại một câu thở dài của bà, "Xán Xán, mọi thứ bây giờ của con chỉ là mộng cảnh. Mẹ đã nhờ cư sĩ, lần này, làm gì cũng phải để con tỉnh lại. Con chờ..."
Tôi mở mắt ra, la lên: "Con không nghe, mẹ đừng nói nữa!" Tiếng rất lớn, tại phòng học yên tĩnh lại càng vang to dị thường.
Nhìn bốn phía, người xung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn tôi. Trên bục giảng, mặt thầy giáo như bị mây đen bao phủ, một lúc sau ông cười lên, "Bạn phía sau kia, nếu tôi phá rối giấc ngủ của em, trước tiên cho tôi xin lỗi. Nhưng mà... Nếu em không muốn nghe, lần sau có thể về nhà ngủ được không?" Nói xong, quay mặt lên bảng.
Tôi không lên tiếng, dọn đồ chuẩn bị rời khỏi lớp.
"Nè~ Tô Xán, cậu đi đâu vậy?" Người bên cạnh nhỏ giọng gọi.
Tôi quay đầu trả lời cực kỳ to "Về nhà ngủ với đàn ông." Nói xong, để lại phòng học một mảng yên tĩnh, rời đi một mình.
Không biết vì sao, cả người tôi đều trong trạng thái bất an. Tôi muốn gặp Vương Thuyết, sao cũng được, hãy để tôi nhìn thấy cậu ấy, chạm vào cậu ấy, để tôi biết hiện tại là thật.
Chạy một hơi đến lớp Vương Thuyết, quét mắt khắp phòng, cậu ấy ngồi bàn cuối. Chống cằm, gác chân, lật sách trên tay. Ánh mặt trời chiếu lờ mờ trên mặt cậu, chiếu xuống lấm chấm những bóng mờ.
Chẳng phải cậu ấy ở đây sao? Sao có thể giả được? Sao có thể là mộng cảnh được? Nhìn xem, người dàn ông của tôi đang ngồi nghe giảng. Bất an trong lòng dần dịu xuống.
Tôi cười cười, tựa vào tường lớp học ngồi xuống, ở đây chờ cậu ấy tan học vậy.
“Cậu làm gì ở đây? Không lên lớp sao?" Tiếng cậu ấy đột nhiên vang lên từ phía trên đầu.
Tôi ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu đến, không nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.