Chương 16: Vở kịch nhỏ của Tô Xán
Bát Mặc Đào Tử
20/03/2017
Editor: Jesse Tran
Trong phòng học.
"Thật nhàm chán ~ thật là nhàm chán~." Tô Xán vừa viết bài tập vừa gào lên.
"Thật ồn ào." Vương Thuyết nghiêm mặt, cau có nói.
Tô Xán nhìn mặt cậu ta y hệt tờ giấy nháp, tự dưng nảy ra một ý.
"Cục giấy nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi có được không?" Tô Xán cười gian xảo nhỏ giọng thương lượng.
Vương Thuyết quay mặt đi, "Không, bài tập còn chưa làm xong."
Tô Xán tức giận, Hừ! Lặng lẽ căm ngón út vào rốn của mình keo kiệt keo kiệt, âm thầm để trên lỗ mũi ngửi một cái, ewww ~ quả nhiên là mùi này.
"Vương Thuyết, cậu có ngửi thấy mùi thịt viên dưới phòng ăn hay không?"
Vương Thuyết ngửi ngửi, "Không."
Tô Xán vỗ vỗ hắn, nhắm mắt lại, hít sâu, "Thật sự có, thật sự có đấy. Không tin cậu hít một hơi xem."
Vương Thuyết nhìn Tô Xán, dùng sức ngửi. . . . . . Tô Xán nhanh chóng đưa ngón út đến trước mũi bạn học Vương. . . . . .
Mùi vị hết hồn, rất kích thích.
Mặt Vương Thuyết tái mét.
Tô Xán cười lên ha hả, "Như thế nào? Có mùi thịt viên hay không?"
Vương Thuyết giữ vững trạng thái ngàn chấm =.=
Haizzz~ cái mùi vị đoạt hồn vừa rồi hết sức sâu sắc, tha thứ cho bạn học Vương Thuyết của chúng ta còn đắm chìm trong đó, chưa hoàn hồn.
(Chị Tô à!!! Em cũng không biết nói gì với chị nữa :D- Jesse)
Trong phòng học.
"Thật nhàm chán ~ thật là nhàm chán~." Tô Xán vừa viết bài tập vừa gào lên.
"Thật ồn ào." Vương Thuyết nghiêm mặt, cau có nói.
Tô Xán nhìn mặt cậu ta y hệt tờ giấy nháp, tự dưng nảy ra một ý.
"Cục giấy nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi có được không?" Tô Xán cười gian xảo nhỏ giọng thương lượng.
Vương Thuyết quay mặt đi, "Không, bài tập còn chưa làm xong."
Tô Xán tức giận, Hừ! Lặng lẽ căm ngón út vào rốn của mình keo kiệt keo kiệt, âm thầm để trên lỗ mũi ngửi một cái, ewww ~ quả nhiên là mùi này.
"Vương Thuyết, cậu có ngửi thấy mùi thịt viên dưới phòng ăn hay không?"
Vương Thuyết ngửi ngửi, "Không."
Tô Xán vỗ vỗ hắn, nhắm mắt lại, hít sâu, "Thật sự có, thật sự có đấy. Không tin cậu hít một hơi xem."
Vương Thuyết nhìn Tô Xán, dùng sức ngửi. . . . . . Tô Xán nhanh chóng đưa ngón út đến trước mũi bạn học Vương. . . . . .
Mùi vị hết hồn, rất kích thích.
Mặt Vương Thuyết tái mét.
Tô Xán cười lên ha hả, "Như thế nào? Có mùi thịt viên hay không?"
Vương Thuyết giữ vững trạng thái ngàn chấm =.=
Haizzz~ cái mùi vị đoạt hồn vừa rồi hết sức sâu sắc, tha thứ cho bạn học Vương Thuyết của chúng ta còn đắm chìm trong đó, chưa hoàn hồn.
(Chị Tô à!!! Em cũng không biết nói gì với chị nữa :D- Jesse)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.