Chương 87: Hái hoa tạp luận
Người Qua Đường A
07/09/2013
Hoa đào có phải nở vì ta
Ngoại truyện
Khi ta viết quyển ‘hái hoa tạp luận’ này, nương tử liền bễu môi nhìn ta kinh bỉ.
Bạch mỗ: “Đây là ta làm việc nghiêm túc. Không phải có ý đồ dâm ô gì đâu.”
Đào Hoa: “Không có ý đồ dâm ô mà viết sách dạy người ta hái hoa.”
Bạch mỗ: “Ấy là do hái hoa là một môn huyền bí cao thâm. Ta lấy thân người đi trước, đem kinh nghiệm xương máu truyền dạy cho lớp trẻ.”
Mà thôi, nàng chỉ là phụ nữ, làm sao hiểu được chí hướng của nam tử. Bỏ qua đi. Trước hết ta cứ viết quyển sách này, sau đó nổi tiếng, nàng đến nói tiếng ngưỡng mộ ta vẫn còn kịp.
Điều đầu tiên, ta muốn nói với mọi người về đối tượng mà chúng ta đang đề cập đến đến. Hái hoa, dĩ nhiên mục đích chính là hoa rồi.
Trong các loài hoa muôn sắc muôn màu, mỗi loài lại có ý nghĩa riêng trong đó. Ta không phải nông gia, cũng không có viết sách dạy mọi người cách thu hoạch hoa sao cho bán có giá. Người ta ví kẻ đa tình chính là có số đào hoa. Cứ mỗi lần trải qua một mối tình, thì được tính bằng hoa đào nở ra một đoá. Mà ai hái được hoa đào, biểu thị mối tình là của người ấy. Ta viết quyển tạp luận này, chính là muốn bàn về cách làm sao để thu được tình cảm về tay mình.
Đừng hỏi ta vì sao lại bị vướng vào tam thế tình kiếp. Chuyện ấy xưa lắc xưa lơ rồi, tuổi trẻ ai cũng đã từng bồng bột lỡ lầm. Chỉ cần biết ta trải qua ba kiếp người yêu đương sâu sắc đầy ý nghĩa, tương đương cũng học được nhiều bài học xương máu, khắc cốt ghi tâm.
Nói về nghệ thuật hái hoa thì muôn hình muôn vẻ. Ngươi có thể bắt đầu từ rất sớm, hình thành nên một đòn thế gọi là ‘thanh mai trúc mã’. Thời cổ đại xác suất đoạt hoa là 91%, ngược lại thời hiện đại tỷ lệ chỉ còn 19% (Tin ta đi, đều là đích thân trải nghiệm hết cả đấy.)
Những chiêu hái hoa khác thì càng hao tốn tâm tư cùng công sức. Người có thể ăn mặc như chim công, xuất hiện trước mặt nàng để thi triển môn ‘tình yêu sét đánh’. Cũng có thể theo dõi rình rập nàng, thấy hiểm nguy thì ngay lập tức xông vào, biểu diễn đòn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’.
Phàm việc trên đời, tất cả đều phải do nỗ lực và cố gắng. Trừ khi ngươi xuất chúng như ta, độc nhất vô nhị như ta, chẳng làm gì mà cũng có cả một cây đào theo đuổi ngươi ...
Đào Hoa: “Này tôi đã nghe rồi đấy! Đã nói tội gì tôi cũng tha, chỉ có tội ngạo mạn là không được.”
Bạch mỗ: “Vi phu biết rồi, thỉnh nương tử bớt giận.”
Lại nói ta đã trải qua nhiều kiếp người. Công đức từ âm ba trăm vạn mà mỗi kiếp chỉ tu được có mấy ngàn. Tích cóp đến khi được phi thăng là cũng đủ biết ta từng trải thế nào rồi. Từ lý ngư lên rồng mà nói thì thật dễ dàng. Từ âm hồn đầy tội nghiệt mà hoá thần như ta đúng là độc nhất vô nhị. Thiên hạ vô song ...
Đào Hoa: “Ừ ừ ... Ngay bên kia hồ cũng có hai người từ âm hồn trở thành thần tiên kìa.”
Nương tử không nhắc thì thôi, mà hễ nhắc đến cái nhà Phi quân ấy ta chỉ càng thêm tức giận. Vì cớ gì ta tu tiên hắn cũng tu tiên, ta lấy vợ hắn cũng nhất định lấy vợ.
Đào Hoa: “Này ông, lấy cớ gì không cho người ta tu tiên và lấy vợ?”
Bạch mỗ: “Này bà có thôi ngay không, sao lại cứ thích chen vào lúc bổn quân làm việc.”
Đào Hoa: “Do ông đặt sách này tên là ‘Hái hoa tạp luận’ mà. Cứ nhiều người luận, chẳng phải tốt hơn một mình ông nói à?”
Bạch mỗ: “Nương tử có lý, vi phu xin nghe theo.”
Được rồi, lại nói về tên hàng xóm đáng ghét của ta. Cớ gì ta đến hồ Tích Dã xây nhà, hắn liền ở bên kia hồ xây nhà. Ta nhìn hắn ngứa mắt đã lâu, vì cái gì ta thích nàng hắn đều nhất định tranh cho được. Ta yêu nàng bốn kiếp mà chẳng có chút gì xơ múi. Hắn dù xuất hiện trước hay sau cũng đều hái trước hoa của ta.
Đào Hoa: “Cái gì? Lại mở miệng tơ tưởng đến hoa nhà hàng xóm.”
Bạch mỗ: “Nương tử, nương tử thỉnh nương tay, ui chao nhẹ nhẹ ... đám nhỏ đang nhìn. Chúng nó còn cười kìa.”
Đào Hoa: “Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất ... các con mau nhìn đi. Mơ hái hoa nhà hàng xóm là như vầy ... rồi sẽ như vầy ...”
Đám con nhìn thấy cảnh đó đều tái mặt, hoa trên đầu đều rơi lả tả vài cánh. Trời ơi, ta làm gì nên tội mà bị phu nhân chỉnh đến thê thảm đến mức này. Cả một chút uy nghiêm trước mặt đám con đều chẳng có.
Đào Hoa: “Chẳng phải do ông rãnh rỗi quá sinh ảo tưởng, mơ đi hái hoa nhà người ta sao? Đây này, tôi nguyên thân là cây đào này, hoa nở đầy đầu này, còn hái chưa thoả sao?”
Bạch mỗ: “Thoả chứ, thoả chứ. Đã ra cả một đội banh lại còn mơ có thêm cổ động viên sao?”
Đào Hoa: “Vậy sao mấy kiếp trước đều yêu vợ người ta, rồi đòi sống đòi chết?”
Bạch mỗ: “Cái đó là do hiểu lầm, do canh Mạnh bà quá mạnh nên ta mới lú lẫn thôi. Nàng không nhớ sao, lần đó vừa gặp nàng, ta liền cải tà quy chính, nhất nhất chỉ yêu mình nàng.”
Đào Hoa: “Phải vậy không? Chẳng qua do ta lao khổ, bày binh bố trận mới vây bắt được chàng thôi.”
Các ngươi thấy chưa? Trừ phi các ngươi tuấn tú như ta, độc đáo như ta. Cả một cây đào cũng phải bỏ gốc theo đuổi ...
Đào Hoa: “Này, đừng khoe khoang nữa. Mau vào ý chính đi.”
Bạch mỗ: “Vâng, nương tử dạy phải. Vi phu xin nghe lời.”
Được rồi, bỏ qua mấy phần râu ria như: hoa là gì, phân loại hoa, các bước hái hoa từ a đến z ... ta đi thẳng vào phần kết luận luôn cho rồi.
Độc giả: “Ê ê ... cái gì vậy? Lừa tình à?”
Bạch mỗ: “Lừa cái gì mà lưà. Ta chính là đem bí kiếp chân truyền, kinh nghiệm khổ đau, khắc cốt ghi tâm ... ra truyền thụ cho các người. Vậy mà còn bảo ta lừa. Thôi im lặng, nghe ta đi vào tổng kết này.”
Tóm lại, mỗi khi đầu thai đều phải uống qua chén canh lú của Mạnh bà, ta làm sao nhớ được đâu là định mệnh của mình trong tiền kiếp. Nhìn quanh biển người bao la, biết làm sao để tìm ra hoa đào của mình?
Ta khuyên các ngươi hãy mang trái tim ra mà soi xét. Mắt có thể bị đánh lừa, nhưng mấy ai điều khiển được nhịp đập của con tim. Nếu tìm được người khiến trái tim ngươi rộn ràng, xao xuyến thì hãy cứ cũng cảm tiến tới. Dùng kế ‘mưa dầm thấm đất’ hay trận đồ ‘nhất cự ly nhì tốc độ’ gì ấy là tuỳ ngươi.
Nhưng nhỡ đâu đấy là hoa hàng xóm thì muối mặt lắm. Cái gì cuả mình thì là của mình, của người ta thì trả cho người ta. Ai mà chưa từng đối mặt với trường hợp nâng lên rồi phải hạ xuống. Dũng cảm buông tay thì ngươi sẽ không hối hận về sau.
Để tránh những trường hợp thảm khốc đu cây nhà hàng xóm. Ta khuyên ngươi trước khi hái thì nên hỏi một câu.
“Hoa đào của nàng, có phải nở vì ta không?”
Ngoại truyện
Khi ta viết quyển ‘hái hoa tạp luận’ này, nương tử liền bễu môi nhìn ta kinh bỉ.
Bạch mỗ: “Đây là ta làm việc nghiêm túc. Không phải có ý đồ dâm ô gì đâu.”
Đào Hoa: “Không có ý đồ dâm ô mà viết sách dạy người ta hái hoa.”
Bạch mỗ: “Ấy là do hái hoa là một môn huyền bí cao thâm. Ta lấy thân người đi trước, đem kinh nghiệm xương máu truyền dạy cho lớp trẻ.”
Mà thôi, nàng chỉ là phụ nữ, làm sao hiểu được chí hướng của nam tử. Bỏ qua đi. Trước hết ta cứ viết quyển sách này, sau đó nổi tiếng, nàng đến nói tiếng ngưỡng mộ ta vẫn còn kịp.
Điều đầu tiên, ta muốn nói với mọi người về đối tượng mà chúng ta đang đề cập đến đến. Hái hoa, dĩ nhiên mục đích chính là hoa rồi.
Trong các loài hoa muôn sắc muôn màu, mỗi loài lại có ý nghĩa riêng trong đó. Ta không phải nông gia, cũng không có viết sách dạy mọi người cách thu hoạch hoa sao cho bán có giá. Người ta ví kẻ đa tình chính là có số đào hoa. Cứ mỗi lần trải qua một mối tình, thì được tính bằng hoa đào nở ra một đoá. Mà ai hái được hoa đào, biểu thị mối tình là của người ấy. Ta viết quyển tạp luận này, chính là muốn bàn về cách làm sao để thu được tình cảm về tay mình.
Đừng hỏi ta vì sao lại bị vướng vào tam thế tình kiếp. Chuyện ấy xưa lắc xưa lơ rồi, tuổi trẻ ai cũng đã từng bồng bột lỡ lầm. Chỉ cần biết ta trải qua ba kiếp người yêu đương sâu sắc đầy ý nghĩa, tương đương cũng học được nhiều bài học xương máu, khắc cốt ghi tâm.
Nói về nghệ thuật hái hoa thì muôn hình muôn vẻ. Ngươi có thể bắt đầu từ rất sớm, hình thành nên một đòn thế gọi là ‘thanh mai trúc mã’. Thời cổ đại xác suất đoạt hoa là 91%, ngược lại thời hiện đại tỷ lệ chỉ còn 19% (Tin ta đi, đều là đích thân trải nghiệm hết cả đấy.)
Những chiêu hái hoa khác thì càng hao tốn tâm tư cùng công sức. Người có thể ăn mặc như chim công, xuất hiện trước mặt nàng để thi triển môn ‘tình yêu sét đánh’. Cũng có thể theo dõi rình rập nàng, thấy hiểm nguy thì ngay lập tức xông vào, biểu diễn đòn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’.
Phàm việc trên đời, tất cả đều phải do nỗ lực và cố gắng. Trừ khi ngươi xuất chúng như ta, độc nhất vô nhị như ta, chẳng làm gì mà cũng có cả một cây đào theo đuổi ngươi ...
Đào Hoa: “Này tôi đã nghe rồi đấy! Đã nói tội gì tôi cũng tha, chỉ có tội ngạo mạn là không được.”
Bạch mỗ: “Vi phu biết rồi, thỉnh nương tử bớt giận.”
Lại nói ta đã trải qua nhiều kiếp người. Công đức từ âm ba trăm vạn mà mỗi kiếp chỉ tu được có mấy ngàn. Tích cóp đến khi được phi thăng là cũng đủ biết ta từng trải thế nào rồi. Từ lý ngư lên rồng mà nói thì thật dễ dàng. Từ âm hồn đầy tội nghiệt mà hoá thần như ta đúng là độc nhất vô nhị. Thiên hạ vô song ...
Đào Hoa: “Ừ ừ ... Ngay bên kia hồ cũng có hai người từ âm hồn trở thành thần tiên kìa.”
Nương tử không nhắc thì thôi, mà hễ nhắc đến cái nhà Phi quân ấy ta chỉ càng thêm tức giận. Vì cớ gì ta tu tiên hắn cũng tu tiên, ta lấy vợ hắn cũng nhất định lấy vợ.
Đào Hoa: “Này ông, lấy cớ gì không cho người ta tu tiên và lấy vợ?”
Bạch mỗ: “Này bà có thôi ngay không, sao lại cứ thích chen vào lúc bổn quân làm việc.”
Đào Hoa: “Do ông đặt sách này tên là ‘Hái hoa tạp luận’ mà. Cứ nhiều người luận, chẳng phải tốt hơn một mình ông nói à?”
Bạch mỗ: “Nương tử có lý, vi phu xin nghe theo.”
Được rồi, lại nói về tên hàng xóm đáng ghét của ta. Cớ gì ta đến hồ Tích Dã xây nhà, hắn liền ở bên kia hồ xây nhà. Ta nhìn hắn ngứa mắt đã lâu, vì cái gì ta thích nàng hắn đều nhất định tranh cho được. Ta yêu nàng bốn kiếp mà chẳng có chút gì xơ múi. Hắn dù xuất hiện trước hay sau cũng đều hái trước hoa của ta.
Đào Hoa: “Cái gì? Lại mở miệng tơ tưởng đến hoa nhà hàng xóm.”
Bạch mỗ: “Nương tử, nương tử thỉnh nương tay, ui chao nhẹ nhẹ ... đám nhỏ đang nhìn. Chúng nó còn cười kìa.”
Đào Hoa: “Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất ... các con mau nhìn đi. Mơ hái hoa nhà hàng xóm là như vầy ... rồi sẽ như vầy ...”
Đám con nhìn thấy cảnh đó đều tái mặt, hoa trên đầu đều rơi lả tả vài cánh. Trời ơi, ta làm gì nên tội mà bị phu nhân chỉnh đến thê thảm đến mức này. Cả một chút uy nghiêm trước mặt đám con đều chẳng có.
Đào Hoa: “Chẳng phải do ông rãnh rỗi quá sinh ảo tưởng, mơ đi hái hoa nhà người ta sao? Đây này, tôi nguyên thân là cây đào này, hoa nở đầy đầu này, còn hái chưa thoả sao?”
Bạch mỗ: “Thoả chứ, thoả chứ. Đã ra cả một đội banh lại còn mơ có thêm cổ động viên sao?”
Đào Hoa: “Vậy sao mấy kiếp trước đều yêu vợ người ta, rồi đòi sống đòi chết?”
Bạch mỗ: “Cái đó là do hiểu lầm, do canh Mạnh bà quá mạnh nên ta mới lú lẫn thôi. Nàng không nhớ sao, lần đó vừa gặp nàng, ta liền cải tà quy chính, nhất nhất chỉ yêu mình nàng.”
Đào Hoa: “Phải vậy không? Chẳng qua do ta lao khổ, bày binh bố trận mới vây bắt được chàng thôi.”
Các ngươi thấy chưa? Trừ phi các ngươi tuấn tú như ta, độc đáo như ta. Cả một cây đào cũng phải bỏ gốc theo đuổi ...
Đào Hoa: “Này, đừng khoe khoang nữa. Mau vào ý chính đi.”
Bạch mỗ: “Vâng, nương tử dạy phải. Vi phu xin nghe lời.”
Được rồi, bỏ qua mấy phần râu ria như: hoa là gì, phân loại hoa, các bước hái hoa từ a đến z ... ta đi thẳng vào phần kết luận luôn cho rồi.
Độc giả: “Ê ê ... cái gì vậy? Lừa tình à?”
Bạch mỗ: “Lừa cái gì mà lưà. Ta chính là đem bí kiếp chân truyền, kinh nghiệm khổ đau, khắc cốt ghi tâm ... ra truyền thụ cho các người. Vậy mà còn bảo ta lừa. Thôi im lặng, nghe ta đi vào tổng kết này.”
Tóm lại, mỗi khi đầu thai đều phải uống qua chén canh lú của Mạnh bà, ta làm sao nhớ được đâu là định mệnh của mình trong tiền kiếp. Nhìn quanh biển người bao la, biết làm sao để tìm ra hoa đào của mình?
Ta khuyên các ngươi hãy mang trái tim ra mà soi xét. Mắt có thể bị đánh lừa, nhưng mấy ai điều khiển được nhịp đập của con tim. Nếu tìm được người khiến trái tim ngươi rộn ràng, xao xuyến thì hãy cứ cũng cảm tiến tới. Dùng kế ‘mưa dầm thấm đất’ hay trận đồ ‘nhất cự ly nhì tốc độ’ gì ấy là tuỳ ngươi.
Nhưng nhỡ đâu đấy là hoa hàng xóm thì muối mặt lắm. Cái gì cuả mình thì là của mình, của người ta thì trả cho người ta. Ai mà chưa từng đối mặt với trường hợp nâng lên rồi phải hạ xuống. Dũng cảm buông tay thì ngươi sẽ không hối hận về sau.
Để tránh những trường hợp thảm khốc đu cây nhà hàng xóm. Ta khuyên ngươi trước khi hái thì nên hỏi một câu.
“Hoa đào của nàng, có phải nở vì ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.