Chương 33: Hồng Trần Vướng Lụy Thân
Người Qua Đường A
18/03/2013
Nhiều năm về trước, nàng đã bắt đầu đi lễ chùa bái phật, bởi vì tâm cứ mãi vướng bận một nỗi ân hận khôn nguôi.
“Xin ngài hãy che chở cho Lang ca được bình yên, khoẻ mạnh. Con đã nợ huynh ấy quá nhiều, dù phải đổi đi tuổi thọ mình để khiến huynh sống hạnh phúc thì con cũng nguyện cam lòng.” Nàng đã cầu khẩn với bồ tát như thế. Nhưng hình như với những kẻ đầy tội lỗi thì bồ tát không chứng giám.
Nàng lạc bước trong sân chùa thanh tịnh, chợt nghe được tiếng đàn nao lòng kia. Tiếng đàn nhị quá đỗi quen thuộc khiến tim nàng nhói đau, nước mắt cứ như thế trào ra ướt mặt. Đôi chân cứ bất giác lần theo tiếng đàn đi đến hậu viện của nhà chùa.
- Thái tử phi, xin ngài dừng bước. Phía trước là chỗ toạ thiền, không cho người ngoài vào - Trụ trì già nua bước ra ngăn cản nàng.
Như Thi ngóng nhìn về phía cánh cổng khép hờ của hậu viện, tiếng đàn nhị não nề đã tắt từ lâu.
- Đại sư, xin hỏi là người nào vừa mới kéo đàn vậy? - Nàng cố lấy lại bình tình, nhẹ giọng hỏi han.
- Là sư đệ của bần tăng.
- Vậy ra là tiếng đàn của một lão sư phụ. - Nàng thất vọng thở dài.
Trụ trì già mỉm cười hiền từ.
- Tiếng đàn đầy bi ai đó chắc đã làm phiền thái tử phi rồi. Sư đệ của bần tăng đạo hạnh chưa cao, mấy năm gần đây ngồi diện bích nhưng vẫn chưa rũ bỏ hồng trần được.
- Nói vậy ra sư đệ của trụ trì xuất gia chưa được bao lâu.
- Đúng vậy, chỉ trước khi sư phụ của bần tăng viên tịch đúng một tháng.
- Xin hỏi tên của sư đệ ngài là gì?
- Sư đệ của bần tăng pháp hiệu Vô Ngôn.
^_^
Kẻ tu hành tứ đại giai không, hắn đã không còn giữ lại bất cứ thứ gì, kể cả tên của mình. Vô Ngôn im lặng ngồi đối diện với bức tường đá sáng loáng. Hắn đã nhìn vào đó chằm chằm hàng năm trời, chưa ngộ ra đạo phật ở chỗ nào, chỉ thấy được hình bóng xinh đẹp dịu dàng của nàng mà thôi.
“Vẫn là tu hành chưa đủ.” Hắn thở dài, cảm thấy suốt đời mình có lẽ cũng không thể nhập vào chốn niếp bàn. Số phận của hắn có lẽ sẽ vướng vào vạn nỗi phiền não, bởi vì hắn sẽ đời đời kiếp kiếp chạy theo hình bóng của nàng.
Khi tâm bắt đầu loạn như ma, hắn lại tiếp tục kéo đàn. Vô Ngôn không thể nói. Từ nhiều năm trước, hắn đã đánh mất giọng nói của mình. Bây giờ chỉ có cây đàn nhị mới có thể thay hắn cất lời mà thôi.
“Đạm nhiên tự thủ,
Duy đúc thuỵ vụ.
Hoặc vân thiện ngôn
Quyền quyền nhất cú.
Tâm vô bỉ ngã
Ký tuyệt hôn mai.
Nhật dạ trắc giáng,
Vô hình khả trú.”
(Đạm Nhiên, Trí Thiện Thiền sư)
“Lấy đức làm trọng,
Thanh đạm giữ mình.
Một lời nói phải,
Ghi nhớ đinh ninh.
Lòng không bỉ, ngã,
Sáng sủa quanh minh.
Đêm ngày cảm cách,
Chẳng thấy tâm hình.”
“Thái tử phi, xin dừng bước ...” Lời của lão sư huynh khiến hắn giật mình hoảng hốt. Phải rồi, bây giờ không còn ai gọi nàng bằng tên nữa, nàng không còn là Hạ Như Thi, nàng là thái tử phi cao sang quý giá. Ngày đó bỏ lại hắn trong sân chùa Kim Giác tự, nàng đã nói rằng muốn đi tìm hạnh phúc của bản thân. Thật tốt là nàng đã tìm thấy hạnh phúc. Hắn khẽ mỉm cười, bởi vì hạnh phúc của nàng chính là hạnh phúc của hắn. Vậy mà hình ảnh hắn phản chiếu trên vách đá sao lại đau khổ như thế này, sao lại nhăn nhó như mười tám vị la hán trong sân chùa. Hắn ... hắn thật sự đang rất vui vẻ mà.
^_^
Nàng mỗi ngày rằm đều đi lễ phật, đi phát chẩn cho người nghèo, đi quyên góp cho chùa. Nàng không phải có tư tâm gì, nàng chỉ muốn các vị sư phụ trong chùa có được môi trường tu hành thuận lợi mà thôi.
Mỗi lần đi chùa lại lâu hơn một chút. Có khi nấn ná chờ một bữa cơm rau dưa, có lúc thì nghiền ngẫm nghe trụ trì giảng đạo. Lần nào cũng vô tình đi lạc vào hậu viện, vô tình đứng đó hàng canh giờ liền hít thở khí trời. Đợi cho được một tiếng đàn nhị ảo não ưu sầu, sau đó lại rơi lệ, đau lòng mà rời đi.
Phúc Văn đang ngày càng suy sụp hơn. Ngự y đã chẩn ra bệnh này gọi là trầm cảm, do chịu nhiều áp lực quá mà sinh ra, hao mòn sức khoẻ. Hoàng thượng tuy rất đau lòng, nhưng cũng buộc phải hạ chiếu chỉ truất phế thái tử, phong cho Phúc Văn một cái chức An vương, cấp cho toà biệt phủ lớn như một cung điện để tịnh dưỡng. Y vừa nhận được thánh lệnh thì trực tiếp ngất xỉu. Ngự y lại nói, “Nộ khí công tâm, thật là vô cùng nguy hiểm.”
Từ đó y ra ngẩn vào ngơ, dường như lý tưởng cả đời đã mất, y cũng không thiết làm người nữa. Nàng chứng kiến sự xuống dốc của y thì càng sầu bi. Mỗi lần y say rượu đều lăn lộn trên nền nhà, miệng lẩm bẩm. “Một đứa con, ta chỉ cần một đứa con mà thôi.” Sau đó quậy phá một đêm, tỉnh lại tiếp tục uống rượu. Như Thi chẳng còn nhận ra thiếu niên tươi sáng như mặt trời năm đó đâu, nàng cũng không còn thấy được tướng quân oai dũng dẫn đầu đoàn quân nơi biên cương. Giờ đây y chỉ còn là một tên say rượu, một kẻ bất đắc chí, một người sống như đã chết.
Nàng muốn cứu Phúc Văn.
^_^
Đó không phải là ngày rằm, thế nhưng An vương phi lại ghé qua chùa để bái phật. Không phải sáng sớm đến mà là chiều tà mới tới. Trụ trì tuy rất ngạc nhiên nhưng vẫn nồng hậu tiếp đãi. Trời đã chập tối, cũng không thể nào đuổi phu nhân chân yếu tay mềm cùng người thị nữ xuống núi được. Trụ trì mời vương phi một bữa cơm chay, sau đó sai mấy chú tiểu chuẩn bị phòng khách cho các vị nữ thí chủ ở lại qua đêm.
Đêm ba mươi, ánh trăng khuyết đến nỗi khó có thể nhận ra hình dạng. Người thị nữ không hề biết vương phi vừa cho mình một chung trà mê dược, bà ngủ mê man trong chiếc giường phụ bên ngoài phòng chính. Nàng khoát lên mình chiếc áo choàng bằng huyền lụa. Như Thi dễ dàng đi thẳng đến phòng diện bích.
Nhiều năm đã lui tới chùa này, nàng biết rõ hậu viện vốn luôn đóng kín, chỉ có một vị sư phụ ngồi tại đây toạ thiền. Ngoài ra, những người khác đều sống ở khu nam viên.
“Bao nhiêu năm rồi, huynh vẫn tự nhốt mình nơi thạch động. Đã nghiềm ngẫm ra cái gì gọi là nhân sinh chưa? Nhân sinh chính là ích kỷ, vì hạnh phúc của mình có thể có thể huỷ hoại đi hạnh phúc của người khác. Muốn cứu một người, nhất định phải hy sinh một người.”
Nàng xô cửa thâm nhập vào bên trong thiền viện. Con đường quanh co rải đầy sỏi trắng nổi bật trong đêm. Tiếng ếch nhái ộp oạp trong ao. Tiếng côn trùng rả rích trong từng bụi cây. Căn nhà gỗ dựa lưng vào núi vẫn còn đang sáng đèn, tiếng đàn nhị vang vọng hoà ca cùng khúc nhạc tự nhiên của đêm đen. Còn ai có thể chơi một khúc nhạc thần kỳ, tuyệt diệu như thế được chứ. Chi Lang là một nhạc sĩ thiên tài, là một nhạc công thượng thặng. Qua tiếng đàn nhị này, nàng có thể khẳng định, mình đã tìm đúng người rồi.
- Lang ca. - Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Dường như đã xa, xa lắm rồi khi cô bé búi tóc trái đào thỏ thẻ gọi tên hắn.
- Lang ca.
Hắn nhắm mắt, muốn ngăn mình quay lại nhìn phía sau lưng. Thật sự đây là ảo giác sao, hay là một sự trừng phạt của trời cao đối với kẻ tội đồ gửi thân nơi cửa phật, nhưng tâm chưa hề an phận. Vô Ngôn không thể niệm lời kinh của phật, còn trong đầu hắn đang vô cùng bấn loạn, tâm ma đã tới, yêu quái đã xuất hiện. Còn ai cứu rỗi được linh hồn tội lỗi của hắn không.
Người diện bích vẫn như bức tượng không hề nhúc nhích. Người mới đến cũng kiên nhẫn đứng yên tại chỗ. Nàng không gọi tên hắn nữa, Vô Ngôn đả bỏ đi cái tên của mình. Nhưng hắn vẫn không thể bỏ đi ký ức của mình.
“... Uyên ương cùng đậu, hồ điệp cùng bay
Vườn xuân sắc thắm lòng người đắm say
Lặng hỏi thánh tăng
Nhi nữ có đẹp hay không?
Tình nhi nữ có đẹp hay không?
Nói gì đến vương quyền phú quý
Sợ chi những giới luật thanh quy
Chỉ mong sao địa cửu thiên trường
Cùng người thiếp yêu sớm tối sum vầy
Yêu chàng rồi, yêu chàng rồi
Nguyên đời này mãi mãi bên nhau ...”
Trời ơi, là bài “Tình Nhi nữ”. Bài hát nàng thích nhất và cũng là bài hắn sở trường nhất. Là bài hát ám ảnh nhất, và là lời nguyền đã ứng lên số phận của hắn. Đêm nay, nàng lại hỏi hắn, “Tình nhi nữ có đẹp không?”
Bàn tay hắn bấu chặt vào lớp áo nâu trên gối, cự tuyệt nhớ lại khuôn mặt của nàng. Chẳng cần nhớ gì cả, người con gái đó đã được hắn khắc trong tim, có bao giờ hắn lại không thấy được khuôn mặt nàng đâu. Đèn dầu trên bàn vụt tắt. Vô Ngôn rùng mình, có ai đó vừa áp chặt thân vào lưng hắn. Như Thi cầm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn, giọng nàng nức nở.
- Lang ca, xin huynh. Làm ơn giúp muội một lần này thôi.
Nước mắt nàng thấm vào áo hắn, tan chảy trong tim hắn, gột trôi biết bao ngày nam mô a di đà của hắn. Vô Ngôn ngửa đầu, chẳng thấy ánh sáng kim quang của phật tổ đâu cả. Người không thể cứu vớt đệ tử đêm nay được.
Nàng cầm tay hắn áp vào má mình, cảm giác thân quen đến kỳ lạ. Ngón tay hắn vô thức mân mê làn da nàng, cảm nhận sự run rẩy của nàng. Không chỉ hắn đang hoảng sợ, mà kể cả nàng cũng sợ.
- Muội còn có thể nhờ cậy được ai ngoài huynh? - Nàng nỉ non.
Hắn mãi mãi sẽ là người cuối cùng yêu nàng, mãi mãi sẽ đứng chờ đợi nàng cho đến ngày tận cùng thế giới, mãi mãi sẽ đáp ứng mọi lời cầu khẩn của nàng.
Vô Ngôn quay lại, vòng tay ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng mình.
“Xin ngài hãy che chở cho Lang ca được bình yên, khoẻ mạnh. Con đã nợ huynh ấy quá nhiều, dù phải đổi đi tuổi thọ mình để khiến huynh sống hạnh phúc thì con cũng nguyện cam lòng.” Nàng đã cầu khẩn với bồ tát như thế. Nhưng hình như với những kẻ đầy tội lỗi thì bồ tát không chứng giám.
Nàng lạc bước trong sân chùa thanh tịnh, chợt nghe được tiếng đàn nao lòng kia. Tiếng đàn nhị quá đỗi quen thuộc khiến tim nàng nhói đau, nước mắt cứ như thế trào ra ướt mặt. Đôi chân cứ bất giác lần theo tiếng đàn đi đến hậu viện của nhà chùa.
- Thái tử phi, xin ngài dừng bước. Phía trước là chỗ toạ thiền, không cho người ngoài vào - Trụ trì già nua bước ra ngăn cản nàng.
Như Thi ngóng nhìn về phía cánh cổng khép hờ của hậu viện, tiếng đàn nhị não nề đã tắt từ lâu.
- Đại sư, xin hỏi là người nào vừa mới kéo đàn vậy? - Nàng cố lấy lại bình tình, nhẹ giọng hỏi han.
- Là sư đệ của bần tăng.
- Vậy ra là tiếng đàn của một lão sư phụ. - Nàng thất vọng thở dài.
Trụ trì già mỉm cười hiền từ.
- Tiếng đàn đầy bi ai đó chắc đã làm phiền thái tử phi rồi. Sư đệ của bần tăng đạo hạnh chưa cao, mấy năm gần đây ngồi diện bích nhưng vẫn chưa rũ bỏ hồng trần được.
- Nói vậy ra sư đệ của trụ trì xuất gia chưa được bao lâu.
- Đúng vậy, chỉ trước khi sư phụ của bần tăng viên tịch đúng một tháng.
- Xin hỏi tên của sư đệ ngài là gì?
- Sư đệ của bần tăng pháp hiệu Vô Ngôn.
^_^
Kẻ tu hành tứ đại giai không, hắn đã không còn giữ lại bất cứ thứ gì, kể cả tên của mình. Vô Ngôn im lặng ngồi đối diện với bức tường đá sáng loáng. Hắn đã nhìn vào đó chằm chằm hàng năm trời, chưa ngộ ra đạo phật ở chỗ nào, chỉ thấy được hình bóng xinh đẹp dịu dàng của nàng mà thôi.
“Vẫn là tu hành chưa đủ.” Hắn thở dài, cảm thấy suốt đời mình có lẽ cũng không thể nhập vào chốn niếp bàn. Số phận của hắn có lẽ sẽ vướng vào vạn nỗi phiền não, bởi vì hắn sẽ đời đời kiếp kiếp chạy theo hình bóng của nàng.
Khi tâm bắt đầu loạn như ma, hắn lại tiếp tục kéo đàn. Vô Ngôn không thể nói. Từ nhiều năm trước, hắn đã đánh mất giọng nói của mình. Bây giờ chỉ có cây đàn nhị mới có thể thay hắn cất lời mà thôi.
“Đạm nhiên tự thủ,
Duy đúc thuỵ vụ.
Hoặc vân thiện ngôn
Quyền quyền nhất cú.
Tâm vô bỉ ngã
Ký tuyệt hôn mai.
Nhật dạ trắc giáng,
Vô hình khả trú.”
(Đạm Nhiên, Trí Thiện Thiền sư)
“Lấy đức làm trọng,
Thanh đạm giữ mình.
Một lời nói phải,
Ghi nhớ đinh ninh.
Lòng không bỉ, ngã,
Sáng sủa quanh minh.
Đêm ngày cảm cách,
Chẳng thấy tâm hình.”
“Thái tử phi, xin dừng bước ...” Lời của lão sư huynh khiến hắn giật mình hoảng hốt. Phải rồi, bây giờ không còn ai gọi nàng bằng tên nữa, nàng không còn là Hạ Như Thi, nàng là thái tử phi cao sang quý giá. Ngày đó bỏ lại hắn trong sân chùa Kim Giác tự, nàng đã nói rằng muốn đi tìm hạnh phúc của bản thân. Thật tốt là nàng đã tìm thấy hạnh phúc. Hắn khẽ mỉm cười, bởi vì hạnh phúc của nàng chính là hạnh phúc của hắn. Vậy mà hình ảnh hắn phản chiếu trên vách đá sao lại đau khổ như thế này, sao lại nhăn nhó như mười tám vị la hán trong sân chùa. Hắn ... hắn thật sự đang rất vui vẻ mà.
^_^
Nàng mỗi ngày rằm đều đi lễ phật, đi phát chẩn cho người nghèo, đi quyên góp cho chùa. Nàng không phải có tư tâm gì, nàng chỉ muốn các vị sư phụ trong chùa có được môi trường tu hành thuận lợi mà thôi.
Mỗi lần đi chùa lại lâu hơn một chút. Có khi nấn ná chờ một bữa cơm rau dưa, có lúc thì nghiền ngẫm nghe trụ trì giảng đạo. Lần nào cũng vô tình đi lạc vào hậu viện, vô tình đứng đó hàng canh giờ liền hít thở khí trời. Đợi cho được một tiếng đàn nhị ảo não ưu sầu, sau đó lại rơi lệ, đau lòng mà rời đi.
Phúc Văn đang ngày càng suy sụp hơn. Ngự y đã chẩn ra bệnh này gọi là trầm cảm, do chịu nhiều áp lực quá mà sinh ra, hao mòn sức khoẻ. Hoàng thượng tuy rất đau lòng, nhưng cũng buộc phải hạ chiếu chỉ truất phế thái tử, phong cho Phúc Văn một cái chức An vương, cấp cho toà biệt phủ lớn như một cung điện để tịnh dưỡng. Y vừa nhận được thánh lệnh thì trực tiếp ngất xỉu. Ngự y lại nói, “Nộ khí công tâm, thật là vô cùng nguy hiểm.”
Từ đó y ra ngẩn vào ngơ, dường như lý tưởng cả đời đã mất, y cũng không thiết làm người nữa. Nàng chứng kiến sự xuống dốc của y thì càng sầu bi. Mỗi lần y say rượu đều lăn lộn trên nền nhà, miệng lẩm bẩm. “Một đứa con, ta chỉ cần một đứa con mà thôi.” Sau đó quậy phá một đêm, tỉnh lại tiếp tục uống rượu. Như Thi chẳng còn nhận ra thiếu niên tươi sáng như mặt trời năm đó đâu, nàng cũng không còn thấy được tướng quân oai dũng dẫn đầu đoàn quân nơi biên cương. Giờ đây y chỉ còn là một tên say rượu, một kẻ bất đắc chí, một người sống như đã chết.
Nàng muốn cứu Phúc Văn.
^_^
Đó không phải là ngày rằm, thế nhưng An vương phi lại ghé qua chùa để bái phật. Không phải sáng sớm đến mà là chiều tà mới tới. Trụ trì tuy rất ngạc nhiên nhưng vẫn nồng hậu tiếp đãi. Trời đã chập tối, cũng không thể nào đuổi phu nhân chân yếu tay mềm cùng người thị nữ xuống núi được. Trụ trì mời vương phi một bữa cơm chay, sau đó sai mấy chú tiểu chuẩn bị phòng khách cho các vị nữ thí chủ ở lại qua đêm.
Đêm ba mươi, ánh trăng khuyết đến nỗi khó có thể nhận ra hình dạng. Người thị nữ không hề biết vương phi vừa cho mình một chung trà mê dược, bà ngủ mê man trong chiếc giường phụ bên ngoài phòng chính. Nàng khoát lên mình chiếc áo choàng bằng huyền lụa. Như Thi dễ dàng đi thẳng đến phòng diện bích.
Nhiều năm đã lui tới chùa này, nàng biết rõ hậu viện vốn luôn đóng kín, chỉ có một vị sư phụ ngồi tại đây toạ thiền. Ngoài ra, những người khác đều sống ở khu nam viên.
“Bao nhiêu năm rồi, huynh vẫn tự nhốt mình nơi thạch động. Đã nghiềm ngẫm ra cái gì gọi là nhân sinh chưa? Nhân sinh chính là ích kỷ, vì hạnh phúc của mình có thể có thể huỷ hoại đi hạnh phúc của người khác. Muốn cứu một người, nhất định phải hy sinh một người.”
Nàng xô cửa thâm nhập vào bên trong thiền viện. Con đường quanh co rải đầy sỏi trắng nổi bật trong đêm. Tiếng ếch nhái ộp oạp trong ao. Tiếng côn trùng rả rích trong từng bụi cây. Căn nhà gỗ dựa lưng vào núi vẫn còn đang sáng đèn, tiếng đàn nhị vang vọng hoà ca cùng khúc nhạc tự nhiên của đêm đen. Còn ai có thể chơi một khúc nhạc thần kỳ, tuyệt diệu như thế được chứ. Chi Lang là một nhạc sĩ thiên tài, là một nhạc công thượng thặng. Qua tiếng đàn nhị này, nàng có thể khẳng định, mình đã tìm đúng người rồi.
- Lang ca. - Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Dường như đã xa, xa lắm rồi khi cô bé búi tóc trái đào thỏ thẻ gọi tên hắn.
- Lang ca.
Hắn nhắm mắt, muốn ngăn mình quay lại nhìn phía sau lưng. Thật sự đây là ảo giác sao, hay là một sự trừng phạt của trời cao đối với kẻ tội đồ gửi thân nơi cửa phật, nhưng tâm chưa hề an phận. Vô Ngôn không thể niệm lời kinh của phật, còn trong đầu hắn đang vô cùng bấn loạn, tâm ma đã tới, yêu quái đã xuất hiện. Còn ai cứu rỗi được linh hồn tội lỗi của hắn không.
Người diện bích vẫn như bức tượng không hề nhúc nhích. Người mới đến cũng kiên nhẫn đứng yên tại chỗ. Nàng không gọi tên hắn nữa, Vô Ngôn đả bỏ đi cái tên của mình. Nhưng hắn vẫn không thể bỏ đi ký ức của mình.
“... Uyên ương cùng đậu, hồ điệp cùng bay
Vườn xuân sắc thắm lòng người đắm say
Lặng hỏi thánh tăng
Nhi nữ có đẹp hay không?
Tình nhi nữ có đẹp hay không?
Nói gì đến vương quyền phú quý
Sợ chi những giới luật thanh quy
Chỉ mong sao địa cửu thiên trường
Cùng người thiếp yêu sớm tối sum vầy
Yêu chàng rồi, yêu chàng rồi
Nguyên đời này mãi mãi bên nhau ...”
Trời ơi, là bài “Tình Nhi nữ”. Bài hát nàng thích nhất và cũng là bài hắn sở trường nhất. Là bài hát ám ảnh nhất, và là lời nguyền đã ứng lên số phận của hắn. Đêm nay, nàng lại hỏi hắn, “Tình nhi nữ có đẹp không?”
Bàn tay hắn bấu chặt vào lớp áo nâu trên gối, cự tuyệt nhớ lại khuôn mặt của nàng. Chẳng cần nhớ gì cả, người con gái đó đã được hắn khắc trong tim, có bao giờ hắn lại không thấy được khuôn mặt nàng đâu. Đèn dầu trên bàn vụt tắt. Vô Ngôn rùng mình, có ai đó vừa áp chặt thân vào lưng hắn. Như Thi cầm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn, giọng nàng nức nở.
- Lang ca, xin huynh. Làm ơn giúp muội một lần này thôi.
Nước mắt nàng thấm vào áo hắn, tan chảy trong tim hắn, gột trôi biết bao ngày nam mô a di đà của hắn. Vô Ngôn ngửa đầu, chẳng thấy ánh sáng kim quang của phật tổ đâu cả. Người không thể cứu vớt đệ tử đêm nay được.
Nàng cầm tay hắn áp vào má mình, cảm giác thân quen đến kỳ lạ. Ngón tay hắn vô thức mân mê làn da nàng, cảm nhận sự run rẩy của nàng. Không chỉ hắn đang hoảng sợ, mà kể cả nàng cũng sợ.
- Muội còn có thể nhờ cậy được ai ngoài huynh? - Nàng nỉ non.
Hắn mãi mãi sẽ là người cuối cùng yêu nàng, mãi mãi sẽ đứng chờ đợi nàng cho đến ngày tận cùng thế giới, mãi mãi sẽ đáp ứng mọi lời cầu khẩn của nàng.
Vô Ngôn quay lại, vòng tay ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.