Chương 39: Lời hứa
Người Qua Đường A
18/03/2013
Dựa vào phán quyết thần linh đêm hôm trước, Kiến Phong ra chỉ trừng phạt đám sứ giả Sa quốc đã làm náo loạn, bắt họ chịu đại bản vì tội chạy ngựa trong thành, đền tiền thuốc cho lão già bị gãy chân. Hỏi ra mới biết bọn họ chẳng đụng chạm gì tới Miên Cương công chúa cả. Là do nàng tự tiện đến gây sự, lấy cớ làm rơi kẹo để trả thù cho ông lão kia. Kiến Phong phì cười khi nghe kể lại. Hoá ra công chúa cũng không quá ngang ngược điêu ngoa như lời đồn, trái lại nàng là người có sự chính nghĩa và theo đuổi công bằng quyết liệt nhất mà y từng thấy.
Nhắc đến Y Na thì nàng đã nhận được giáo huấn đặc sắc ngày hôm trước, từ đêm đó trốn suốt trong phòng, không ra ngoài gặp người. Nhờ vậy mà phiền muộn của Kiến Phong cũng giảm bớt, không còn nghe báo tin tai hoạ do nàng gây ra nữa. Chỉ có rắc rối là Y Na bắt đầu coi hắn là bạn chơi của mình, bất cứ lúc nào cũng chạy tới bắt hắn làm này làm nọ. Phiên vương trăm sự quấn mình, đại hội mùa xuân đang diễn ra vô cùng tất bật.
- Công chúa, người mau về đi, chạy qua chạy lại làm bổn vương chóng mặt quá. - Hắn than thở.
Y Na dừng tay cầm vợt lại. Nàng vì không dám ra ngoài gặp người, liền sai hạ nhân bắt bướm ngoài vườn thả vào cung điện của phiên vương, ở đây chơi bắt bướm với hắn.
- Đại vương nha, cứ phê duyệt tấu chương sẽ bị căng thẳng thần kinh. Mau dừng tay chơi với ta đi.
- Y Na à, nàng thật phiền.
- Ta không phiền ngài thì phiền ai, đại vương là hôn phu của bổn công chúa nha.
- Làm gì có chuyện đó? - Hắn lạnh giọng nói.
- Hôm trước ngài nói ...
- Bổn vương nói gì?
- Ngài nói ta mười tám tuổi không thể gả ra ngoài, ngài đối với ta chịu trách nhiệm.
- Đúng vậy, mười tám tuổi công chúa trong thể gả, ta đem nàng nhận về làm con nuôi, chu cấp ăn ở suốt đời.
- Phụ vương ta tự nuôi bổn công chúa được, không cần đại vương ngài nhận ta làm nghĩa nữ.
- Do công chuá nói đó nha, vậy là khoẻ, ta không cần chịu trách nhiệm gì cả.
- Không phải, ngài phải lấy ta.
- Ta không có hứa.
- Nhưng ta phải gả cho ngài.
- Thứ lỗi, bổn vương không thích con nít.
- Rồi ta sẽ lớn.
- Đợi đến lúc đó rồi tính.
- Ngài hãy chờ đó, bổn công chúa sẽ lớn ngay thôi.
- Cứ từ từ, ngai mai cũng không lớn liền được đâu.
Nói xong Kiến Phong lập tức ngoác miệng cười to. Nàng tưởng người là gì, bong bóng hả, nói lớn sẽ lớn liền. Y Na nhìn hắn ôm bụng cười lăn lộn, tức giận chạy đi.
- Đại vương cứ ở đó mà cười. Bổn công chúa lớn lên, nhất định sẽ đến đây bắt ngài cả đời phụ trách ta. - Vừa đi nàng vừa nói vọng lại.
- Thỉnh thong thả.
Kiến Phong cố nói theo, sau đó là một tràng cười ngặt nghẽo, khiến Y Na sôi gan. Hắn lại dám chê cười nàng còn nhỏ. Đến khi Y Na lớn lên xin đẹp tuyệt trần, hắn có muốn đổi ý cũng đã muộn rồi, nàng sẽ khiến cho hắn hối hận.
^_^
Ở đời, hễ có tương ngộ thì cũng có chia ly. Đại hội mùa xuân diễn ra suốt nửa tháng cũng đến hồi bế mạc. Hoàng đế Việt quốc vô cùng hài lòng, luôn miệng khen tân phiên vương tuổi trẻ tài cao, hết lòng đem mọi việc tổ chức vô cùng suôn sẽ. Quan chức các châu quận lục tục trở về nhà. Sứ giả khách mời cũng lần lược cáo biệt lên đường. Kiến Phong nhìn một lượt các gian nhà khách đã vắng teo, thở dài một tiếng. Thì ra gánh nặng đã được trút bỏ, cả người lại nhẹ nhõm đến thế.
- Đại vương ...
Tiếng kêu lanh lãnh phá vỡ bầu không khí bình yên của hắn. Kiến Phong lắc đầu, chầm chậm quay mặt lại, nở nụ cười gượng gạo đối với công chúa ăn bám kia.
- Y Na công chúa, nàng muốn đến từ biệt bổn vương, lên đường về nước sao?
- Về làm gì, ta còn ở đây một thời gian nữa.
- Miên vương sẽ thương nhớ nàng, mau về nhà với phụ mẫu đi.
- Nhưng ta phải ở cùng ngài để bồi đắp tình cảm.
- Không cần, tình cảm của ta tốt lắm, không cần bồi thêm nữa.
- Chúng ta đi săn đi. - Y Na đột nhiên chuyển hướng sang chuyện khác. Đúng là không thể nói lý lẽ với trẻ con được.
- Hôm nay bổn vương bận lắm.
- Đại hội đã hết rồi mà, đại vương bận gì.
- Khách còn chưa về hết, trách nhiệm của ta chưa xong.
- Về hết rồi mà, xung quanh đây đâu còn ai. - Nàng ngây thơ ngó nghiêng xung quanh.
- Còn đó, công chúa nước lân bang chưa chịu về nè. - Hắn đưa đôi mắt nhàm chán nhìn nàng.
- Chúng ta là người nhà, đừng nên khách khí.
Quả thật không thể nói chuyện được. Trẻ con và phụ nữ đều là sinh vật vô lý nhất hành tinh, không thể nói thông cho được. Lớn giọng giận dữ thì họ sẽ khóc, mềm mỏng nói nhẹ thì coi như nước đổ lá môn. Thật là, đi nuôi kiến còn có ý nghĩa hơn tranh đấu với người không hiểu lý lẽ. Kiến Phong thở dài, phất tay áo bỏ đi. Tang Y Na thấy vậy lót tót chạy theo, bám hắn bén gót.
^_^
Chiều hôm đó, người của Miên Cương hối hả chạy đến chỗ Kiến Phong báo cáo.
- Bẩm đại vương, công chủa của bổn quốc cả ngày hôm nay không thấy dạng.
Kiến Phong lấy tay day day trán, chuyện có liên quan đến Y Na tất cả đều là rắc rối. Nàng được sinh ra đời, hình như chỉ để làm hắn phải phiền lòng. Đối phó với Y Na đã khiến hắn già đi hết mấy tuổi, tóc bạc trên đầu cũng phải mọc thêm vài sợi.
- Người đâu, mau phái một tiểu đội đi ra ngoài thành tìm Y Na công chúa.
Hắn nhớ rằng sáng hôm nay nàng có quyết định đi săn, tuy Kiến Phong không đồng ý, nhưng rất có khả năng nàng tự tung tự tác. Không biết bây giờ là ham chơi chưa về, hay là bị lạc ở xó xỉnh nào rồi. Đúng là đám trẻ ranh sinh lực dư thừa, lúc nào cũng phải chạy loạn khắp nơi phá phách.
- Các ngươi thật vô năng, chỉ có một đứa trẻ cũng giữ không xong.
Nghĩ tới bốn tên hầu cận của Y Na mà tức giận đập bàn, trong lòng bồn chồn không yên, cuối cùng Kiến Phong cũng phải rời khỏi nơi làm việc, với tay lấy một chiếc áo choàng hối hả đi ra ngoài. “Có khi nào thật sự gặp bất trắc, bây giờ đang ngồi khóc ở xó xỉnh nào không?” Nàng là công chúa lân bang, xảy ra chuyện trên phiên thổ của hắn, Kiến Phong chắc chắn là người chịu trách nhiệm. Sai quân lính mang ra con chiến mã, Kiến Phong thân chinh đi vào rừng tìm nàng.
Kết quả là đến nửa đêm hôm đó vẫn không tìm được, hắn lo lắng, lòng như lửa đốt. “Đừng có việc tốt không linh, việc xấu linh nha.” Kiến Phong ra lệnh tổng động viên quân đội đi tìm Y Na. Hắn cũng xất bất xang bang chạy khắp nơi tìm kiếm. Rừng Ma Cát đêm đó giống như có lễ hội, ánh đuốc sáng cả khu vực. Khắp nơi râm rang tiếng gọi ơi ới.
Chợt một trận xôn xao nổi lên, Kiến Phong hướng bảo mã chạy về phía đó. Đoàn nhân mã đã tìm thấy Tang Y Na công chúa bị té xuống một cái hố. Đó là hố của thợ săn bẫy thú, bên dưới ghim không ít chông nhọn. Kiến Phong thót tim khi nàng được kéo lên khỏi hố đầm đìa máu tươi. Hắn ngay lập tức ôm Y Na nhảy lên ngựa, chạy thẳng về Cổ thành trị thương.
- Đại vương ... - Nàng yếu ớt gọi y.
- Thật là .. lại gây hoạ nữa, sao lại đến mức này?
Giọng hắn không biết vì sao lại run run vài phần. Là lo sợ, hoảng hốt hay là kích động? Kiến Phong không hiểu nổi, tại sao có chút gì đó quặn thắt trong ruột, đau đớn như chính bản thân mình mới là kẻ bị thương.
- Xin lỗi, lại mang đến rắc rối cho ngài.
Nàng nói từng chữ, từng hơi kéo lên thật khó nhọc. Gương mặt nhăn nhó đau đớn, nước mắt ứa ra khiến tim hắn càng thêm hoảng loạn. Kiến Phong thúc ngựa nhanh hơn, cứ như thể hắn đang chứng kiến một ngọn đèn dầu sắp tắt.
- Đừng có chuyện gì xảy ra nha, mau ở lại đây với ta. - Hắn ôm chặt nàng vào lòng hơn, cảm nhận sự mong manh của hài tử trong tay.
- Nếu ta không qua khỏi, ngài cứ lập phi tử khác, nhưng vị trí chính thất, nhất định phải chừa trống cho bổn cung. - Nàng quyết liệt nắm lấy cổ áo hắn. Cả bộ đồ trắng toát bây giờ hoàn toàn dính đầy máu nàng đỏ thẩm.
- Ngu ngốc, ta không chừa phần cho người vắng mặt đâu. Muốn làm chính thất, thì mau lớn lên mà làm. - Hắn cắn răng, cố không để cỗ khí nóng xộc lên trên mặt. Có phải hắn sắp đổ lệ?
- Như vậy ngài hứa khi ta đủ mười tám tuổi, sẽ ngay lập tức lấy ta.
- Nếu lúc đó thật sự công chúa không có ai thèm cưới, thì ta chịu khó nhận nàng về nhà vậy.
Hắn đã nhìn thấy toà thành trắng trước mắt rồi, nàng sắp được cứu, không nên ngay lúc này đoạn khí mà chết. Cách tốt nhất là phải giữ hy vọng sống cho nàng. Người ta nói ý chí có thể vượt qua bệnh tật.
- Hứa rồi đó. - Nàng thều thào.
- Ừ thì hứa. - Hắn xông thẳng qua cổng thành.
- Tín vật đâu?
- Đưa sau vậy.
- Chắc không?
- Bổn vương há lại là kẻ thất tín sao?
Hắn bế nàng xuống khỏi ngựa, chạy thẳng vào trong vương cung, không kịp để thuộc hạ mở đường, dùng chân đạp cửa thái y viện mà xông vào.
- Mau cứu người. - Hắn lớn giọng quát nạt.
Mấy lão già trong thái y viện ngay lập tức lúp xúp chạy ra, thấy đại vương cả người máu tươi thì vô cùng kinh hãi. Thế nhưng hắn lại ngay lập tức đặt một thân thể nhỏ bé lên trên giường bệnh, thái độ hốt hoảng khẩn trương kêu họ cứu người.
Sau một hồi xúm xít xem xét, lão thái y già kính cẩn đi đến chỗ hắn bẩm báo.
- Thưa đại vương, bọn thần đã chẩn đoán xong, chỉ là công chúa bị xây xát cả người, nên mới đầy máu như thế, kỳ thực không có gì nguy hiểm.
- Tính mạng không bị gì chứ? - Y nheo mắt nhìn thái y đầy đe doạ.
- Quả thật không bị gì. Không nội thương, không di chứng. Sau khi dùng thuốc của thái y viện, chắc chắn cơ thể cũng không để lại sẹo, hoàn hảo vô khuyết.
Đến lúc này thì toàn bộ lo lắng, xúc động trước đó đều quay ngược trở thành phẫn nộ. Hắn chen qua đám thái y đang bu xung quanh giường, nhìn cô gái nhỏ đang mê mê tỉnh tỉnh kia.
- Tang Y Na. - Hắn lớn giọng gọi.
- Dạ. - Nàng mở mắt, ngọt ngào trả lời. Hoàn toàn không còn vẻ yếu ớt hấp hối nữa.
- Nàng gạt ta.
- Bổn công chúa gạt ngài cái gì? Đại vương anh minh thần võ, một đứa con nít có thể gạt được ngài sao?
Hắn tức nghẹn họng. Trả lời không được, im lặng không xong. Y Na nhìn gương mặt Kiến Phong hết đỏ bừng rồi lại chuyển sang xám xịt, thú vị còn hơn nhìn tắc kè đổi màu rất nhiều. Cuối cùng cơn giận đến đỉnh điểm, hắn phất tay áo bỏ đi khỏi chỗ đó. Giận quá phải làm sao, nàng là không thể đụng vào rồi, đành phải đi tìm chỗ khác mà phát tiết.
Nhắc đến Y Na thì nàng đã nhận được giáo huấn đặc sắc ngày hôm trước, từ đêm đó trốn suốt trong phòng, không ra ngoài gặp người. Nhờ vậy mà phiền muộn của Kiến Phong cũng giảm bớt, không còn nghe báo tin tai hoạ do nàng gây ra nữa. Chỉ có rắc rối là Y Na bắt đầu coi hắn là bạn chơi của mình, bất cứ lúc nào cũng chạy tới bắt hắn làm này làm nọ. Phiên vương trăm sự quấn mình, đại hội mùa xuân đang diễn ra vô cùng tất bật.
- Công chúa, người mau về đi, chạy qua chạy lại làm bổn vương chóng mặt quá. - Hắn than thở.
Y Na dừng tay cầm vợt lại. Nàng vì không dám ra ngoài gặp người, liền sai hạ nhân bắt bướm ngoài vườn thả vào cung điện của phiên vương, ở đây chơi bắt bướm với hắn.
- Đại vương nha, cứ phê duyệt tấu chương sẽ bị căng thẳng thần kinh. Mau dừng tay chơi với ta đi.
- Y Na à, nàng thật phiền.
- Ta không phiền ngài thì phiền ai, đại vương là hôn phu của bổn công chúa nha.
- Làm gì có chuyện đó? - Hắn lạnh giọng nói.
- Hôm trước ngài nói ...
- Bổn vương nói gì?
- Ngài nói ta mười tám tuổi không thể gả ra ngoài, ngài đối với ta chịu trách nhiệm.
- Đúng vậy, mười tám tuổi công chúa trong thể gả, ta đem nàng nhận về làm con nuôi, chu cấp ăn ở suốt đời.
- Phụ vương ta tự nuôi bổn công chúa được, không cần đại vương ngài nhận ta làm nghĩa nữ.
- Do công chuá nói đó nha, vậy là khoẻ, ta không cần chịu trách nhiệm gì cả.
- Không phải, ngài phải lấy ta.
- Ta không có hứa.
- Nhưng ta phải gả cho ngài.
- Thứ lỗi, bổn vương không thích con nít.
- Rồi ta sẽ lớn.
- Đợi đến lúc đó rồi tính.
- Ngài hãy chờ đó, bổn công chúa sẽ lớn ngay thôi.
- Cứ từ từ, ngai mai cũng không lớn liền được đâu.
Nói xong Kiến Phong lập tức ngoác miệng cười to. Nàng tưởng người là gì, bong bóng hả, nói lớn sẽ lớn liền. Y Na nhìn hắn ôm bụng cười lăn lộn, tức giận chạy đi.
- Đại vương cứ ở đó mà cười. Bổn công chúa lớn lên, nhất định sẽ đến đây bắt ngài cả đời phụ trách ta. - Vừa đi nàng vừa nói vọng lại.
- Thỉnh thong thả.
Kiến Phong cố nói theo, sau đó là một tràng cười ngặt nghẽo, khiến Y Na sôi gan. Hắn lại dám chê cười nàng còn nhỏ. Đến khi Y Na lớn lên xin đẹp tuyệt trần, hắn có muốn đổi ý cũng đã muộn rồi, nàng sẽ khiến cho hắn hối hận.
^_^
Ở đời, hễ có tương ngộ thì cũng có chia ly. Đại hội mùa xuân diễn ra suốt nửa tháng cũng đến hồi bế mạc. Hoàng đế Việt quốc vô cùng hài lòng, luôn miệng khen tân phiên vương tuổi trẻ tài cao, hết lòng đem mọi việc tổ chức vô cùng suôn sẽ. Quan chức các châu quận lục tục trở về nhà. Sứ giả khách mời cũng lần lược cáo biệt lên đường. Kiến Phong nhìn một lượt các gian nhà khách đã vắng teo, thở dài một tiếng. Thì ra gánh nặng đã được trút bỏ, cả người lại nhẹ nhõm đến thế.
- Đại vương ...
Tiếng kêu lanh lãnh phá vỡ bầu không khí bình yên của hắn. Kiến Phong lắc đầu, chầm chậm quay mặt lại, nở nụ cười gượng gạo đối với công chúa ăn bám kia.
- Y Na công chúa, nàng muốn đến từ biệt bổn vương, lên đường về nước sao?
- Về làm gì, ta còn ở đây một thời gian nữa.
- Miên vương sẽ thương nhớ nàng, mau về nhà với phụ mẫu đi.
- Nhưng ta phải ở cùng ngài để bồi đắp tình cảm.
- Không cần, tình cảm của ta tốt lắm, không cần bồi thêm nữa.
- Chúng ta đi săn đi. - Y Na đột nhiên chuyển hướng sang chuyện khác. Đúng là không thể nói lý lẽ với trẻ con được.
- Hôm nay bổn vương bận lắm.
- Đại hội đã hết rồi mà, đại vương bận gì.
- Khách còn chưa về hết, trách nhiệm của ta chưa xong.
- Về hết rồi mà, xung quanh đây đâu còn ai. - Nàng ngây thơ ngó nghiêng xung quanh.
- Còn đó, công chúa nước lân bang chưa chịu về nè. - Hắn đưa đôi mắt nhàm chán nhìn nàng.
- Chúng ta là người nhà, đừng nên khách khí.
Quả thật không thể nói chuyện được. Trẻ con và phụ nữ đều là sinh vật vô lý nhất hành tinh, không thể nói thông cho được. Lớn giọng giận dữ thì họ sẽ khóc, mềm mỏng nói nhẹ thì coi như nước đổ lá môn. Thật là, đi nuôi kiến còn có ý nghĩa hơn tranh đấu với người không hiểu lý lẽ. Kiến Phong thở dài, phất tay áo bỏ đi. Tang Y Na thấy vậy lót tót chạy theo, bám hắn bén gót.
^_^
Chiều hôm đó, người của Miên Cương hối hả chạy đến chỗ Kiến Phong báo cáo.
- Bẩm đại vương, công chủa của bổn quốc cả ngày hôm nay không thấy dạng.
Kiến Phong lấy tay day day trán, chuyện có liên quan đến Y Na tất cả đều là rắc rối. Nàng được sinh ra đời, hình như chỉ để làm hắn phải phiền lòng. Đối phó với Y Na đã khiến hắn già đi hết mấy tuổi, tóc bạc trên đầu cũng phải mọc thêm vài sợi.
- Người đâu, mau phái một tiểu đội đi ra ngoài thành tìm Y Na công chúa.
Hắn nhớ rằng sáng hôm nay nàng có quyết định đi săn, tuy Kiến Phong không đồng ý, nhưng rất có khả năng nàng tự tung tự tác. Không biết bây giờ là ham chơi chưa về, hay là bị lạc ở xó xỉnh nào rồi. Đúng là đám trẻ ranh sinh lực dư thừa, lúc nào cũng phải chạy loạn khắp nơi phá phách.
- Các ngươi thật vô năng, chỉ có một đứa trẻ cũng giữ không xong.
Nghĩ tới bốn tên hầu cận của Y Na mà tức giận đập bàn, trong lòng bồn chồn không yên, cuối cùng Kiến Phong cũng phải rời khỏi nơi làm việc, với tay lấy một chiếc áo choàng hối hả đi ra ngoài. “Có khi nào thật sự gặp bất trắc, bây giờ đang ngồi khóc ở xó xỉnh nào không?” Nàng là công chúa lân bang, xảy ra chuyện trên phiên thổ của hắn, Kiến Phong chắc chắn là người chịu trách nhiệm. Sai quân lính mang ra con chiến mã, Kiến Phong thân chinh đi vào rừng tìm nàng.
Kết quả là đến nửa đêm hôm đó vẫn không tìm được, hắn lo lắng, lòng như lửa đốt. “Đừng có việc tốt không linh, việc xấu linh nha.” Kiến Phong ra lệnh tổng động viên quân đội đi tìm Y Na. Hắn cũng xất bất xang bang chạy khắp nơi tìm kiếm. Rừng Ma Cát đêm đó giống như có lễ hội, ánh đuốc sáng cả khu vực. Khắp nơi râm rang tiếng gọi ơi ới.
Chợt một trận xôn xao nổi lên, Kiến Phong hướng bảo mã chạy về phía đó. Đoàn nhân mã đã tìm thấy Tang Y Na công chúa bị té xuống một cái hố. Đó là hố của thợ săn bẫy thú, bên dưới ghim không ít chông nhọn. Kiến Phong thót tim khi nàng được kéo lên khỏi hố đầm đìa máu tươi. Hắn ngay lập tức ôm Y Na nhảy lên ngựa, chạy thẳng về Cổ thành trị thương.
- Đại vương ... - Nàng yếu ớt gọi y.
- Thật là .. lại gây hoạ nữa, sao lại đến mức này?
Giọng hắn không biết vì sao lại run run vài phần. Là lo sợ, hoảng hốt hay là kích động? Kiến Phong không hiểu nổi, tại sao có chút gì đó quặn thắt trong ruột, đau đớn như chính bản thân mình mới là kẻ bị thương.
- Xin lỗi, lại mang đến rắc rối cho ngài.
Nàng nói từng chữ, từng hơi kéo lên thật khó nhọc. Gương mặt nhăn nhó đau đớn, nước mắt ứa ra khiến tim hắn càng thêm hoảng loạn. Kiến Phong thúc ngựa nhanh hơn, cứ như thể hắn đang chứng kiến một ngọn đèn dầu sắp tắt.
- Đừng có chuyện gì xảy ra nha, mau ở lại đây với ta. - Hắn ôm chặt nàng vào lòng hơn, cảm nhận sự mong manh của hài tử trong tay.
- Nếu ta không qua khỏi, ngài cứ lập phi tử khác, nhưng vị trí chính thất, nhất định phải chừa trống cho bổn cung. - Nàng quyết liệt nắm lấy cổ áo hắn. Cả bộ đồ trắng toát bây giờ hoàn toàn dính đầy máu nàng đỏ thẩm.
- Ngu ngốc, ta không chừa phần cho người vắng mặt đâu. Muốn làm chính thất, thì mau lớn lên mà làm. - Hắn cắn răng, cố không để cỗ khí nóng xộc lên trên mặt. Có phải hắn sắp đổ lệ?
- Như vậy ngài hứa khi ta đủ mười tám tuổi, sẽ ngay lập tức lấy ta.
- Nếu lúc đó thật sự công chúa không có ai thèm cưới, thì ta chịu khó nhận nàng về nhà vậy.
Hắn đã nhìn thấy toà thành trắng trước mắt rồi, nàng sắp được cứu, không nên ngay lúc này đoạn khí mà chết. Cách tốt nhất là phải giữ hy vọng sống cho nàng. Người ta nói ý chí có thể vượt qua bệnh tật.
- Hứa rồi đó. - Nàng thều thào.
- Ừ thì hứa. - Hắn xông thẳng qua cổng thành.
- Tín vật đâu?
- Đưa sau vậy.
- Chắc không?
- Bổn vương há lại là kẻ thất tín sao?
Hắn bế nàng xuống khỏi ngựa, chạy thẳng vào trong vương cung, không kịp để thuộc hạ mở đường, dùng chân đạp cửa thái y viện mà xông vào.
- Mau cứu người. - Hắn lớn giọng quát nạt.
Mấy lão già trong thái y viện ngay lập tức lúp xúp chạy ra, thấy đại vương cả người máu tươi thì vô cùng kinh hãi. Thế nhưng hắn lại ngay lập tức đặt một thân thể nhỏ bé lên trên giường bệnh, thái độ hốt hoảng khẩn trương kêu họ cứu người.
Sau một hồi xúm xít xem xét, lão thái y già kính cẩn đi đến chỗ hắn bẩm báo.
- Thưa đại vương, bọn thần đã chẩn đoán xong, chỉ là công chúa bị xây xát cả người, nên mới đầy máu như thế, kỳ thực không có gì nguy hiểm.
- Tính mạng không bị gì chứ? - Y nheo mắt nhìn thái y đầy đe doạ.
- Quả thật không bị gì. Không nội thương, không di chứng. Sau khi dùng thuốc của thái y viện, chắc chắn cơ thể cũng không để lại sẹo, hoàn hảo vô khuyết.
Đến lúc này thì toàn bộ lo lắng, xúc động trước đó đều quay ngược trở thành phẫn nộ. Hắn chen qua đám thái y đang bu xung quanh giường, nhìn cô gái nhỏ đang mê mê tỉnh tỉnh kia.
- Tang Y Na. - Hắn lớn giọng gọi.
- Dạ. - Nàng mở mắt, ngọt ngào trả lời. Hoàn toàn không còn vẻ yếu ớt hấp hối nữa.
- Nàng gạt ta.
- Bổn công chúa gạt ngài cái gì? Đại vương anh minh thần võ, một đứa con nít có thể gạt được ngài sao?
Hắn tức nghẹn họng. Trả lời không được, im lặng không xong. Y Na nhìn gương mặt Kiến Phong hết đỏ bừng rồi lại chuyển sang xám xịt, thú vị còn hơn nhìn tắc kè đổi màu rất nhiều. Cuối cùng cơn giận đến đỉnh điểm, hắn phất tay áo bỏ đi khỏi chỗ đó. Giận quá phải làm sao, nàng là không thể đụng vào rồi, đành phải đi tìm chỗ khác mà phát tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.