Chương 53: Lòng dạ của nữ nhân (2)
Người Qua Đường A
18/03/2013
Hôn lễ bất thành do tân nương bị người ta hạ độc. Phan Kiến Phong vô cùng tức giận đi truy tìm điều tra khắp nơi. Cuối cùng phát hiện ra một phần độc dược còn giấu ở đông cung. Hắn nổi điên lên bắt mọi nô tỳ, nhũ mẫu trong đông cung tra hình.
- Đại vương, xin tha mạng, không phải là do chúng nô tài. - Ai nấy kêu gào thảm thiết.
Hắn không để nửa mắt đến bọn người đó. Người mà kiến Phong muốn quan sát, lại chính là nhị vương phi đang bình thản ở bên cạnh hắn từ đầu đến cuối. Gương mặt nàng thuỷ chung không có chút cảm xúc nào lộ ra, không nhìn thấy được bất kỳ nét hoảng sợ lo âu nào khác. Hạnh Tử chỉ nhíu mày khi nhìn bà nhũ mẫu già nua của mình một lần.
- Đại vương, là do thần làm. Từ đầu đến cuối chỉ do một mình thần bày mưu hãm hại vương phi. Không liên quan gì đến nhị vương phi cả.
Cái này gọi là ‘tự có chủ kiến, dốc lòng hộ chủ’. Phan Kiến Phong tức giận vì Hạnh Tử chẳng có chút gì ăn năn hối cải cho hành vi cuả mình cả. Đem bọn thuộc hạ ra ‘chỉ tang mắng hoè’, muốn lay động chút lòng ân hận của Hạnh Tử, nhưng nàng dường như không không biết lỗi, lại còn muốn bà vú già trung thành chịu tội thay.
Hạnh Tử ngược lại quay qua nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Toàn bộ ánh mắt đó đều tố cáo rằng hắn đang tức giận nàng, nhưng phân vân không biết xử lý như thế nào.
- Đại vương vốn đã nhận định thủ phạm, sao lại còn do dự? Tại Cổ thành này, ngài là bậc chí cao vô thượng cơ mà.
- Khá lắm. Chỉ có mình Hạnh Tử nàng là luôn khiến ta khâm phục thôi. Dù núi đổ trước mặt cũng không đổi sắc. Bất cứ tình trạng nào nàng cũng bình tĩnh hiểu rõ được vấn đề. - Hắn cười gằn sau đó đột nhiên hét lớn. - Người đâu, mau giam nhị vương phi vào ngục.
Hạnh Tử bình thản bước đi không cần ai phải xô đẩy. Khí thế cao sang quyền quý cuả nàng khiến cho đám binh lính sợ hãi không ai dám chạm vào. Khi đi ngang bà vú già, nàng cũng ngoái đầu nhìn phớt một cái rồi bỏ đi. Cái nhìn đó khiến bà vú im lặng không dám nói tiếng nào cả.
“Tấm lòng của ta, xin đừng uổng phí.”
Nếu là Hạnh Tử, Kiến Phong nhất định không dám trừng phạt nặng tay. Nếu là đám người hầu, e rằng sẽ có người mất mạng. Bởi vì Phan phiên vương luôn nổi tiếng là chính trực nghiêm khắc. Bình thường ngài có thể rất hoà nhã thân ái, nhưng một khi đã ra tay, thì cũng đủ làm người nghe run sợ e dè. Cổ thành dưới sự cai trị nghiêm minh cuả hắn chưa từng để xảy ra một vụ trọng án nào. Một phần là do đời sống tốt đẹp, một phần là do luật pháp vô cùng hà khắc. Phan Kiến Phong khi cần thiết cũng có thể dữ tợn như Minh vương.
^_^
Y Na nằm thoi thóp trên giường chịu đựng cơn đau tê tái giày vò. Nếu như không phải do cơ thể nàng từ chịu qua luyện độc, thì liều thuốc đó đã sớm tiễn Y Na đi đoàn tụ cùng phụ mẫu. Nước mắt của nàng lăn dài hối hận. Vốn không nên vướng vào hậu cung đấu đá tranh giành, vốn không nên xen ngang vào gia đình của kẻ khác.
Thế nhưng hắn lại đến bên nàng, lại ôm lấy nàng, lau khô nước mắt cho nàng, dỗ dành nàng những lời dịu dàng nhất. Trên đời này, có còn ai đối tốt với nàng hơn hắn nữa không? Kể cả vương phi bao năm chung chăn gối, hắn cũng có thể vì nàng mà nhốt vào đại lao. Tấm lòng này, sự yêu sủng này, làm sao mà nàng có thể không cảm động cho được.
- Đại vương. - Nàng nức nở, ôm chặt lấy cơ thể hắn mà khóc lóc.
Đêm đó Hạnh Tử qua đời trong ngục. Kiến Phong nghe tin mà kinh hoàng sững sờ. Hắn vội vã chạy đi để tận mắt xác nhận mọi chuyện. Hắn vốn đâu có ý định phạt nặng Hạnh Tử, chỉ muốn nàng chịu chút gian khổ, tự sám hối những tội lỗi của mình gây ra mà thôi.
Hạnh Tử không hơi không tiếng chết đi. Không có vết thương chí mạng, cũng chưa từng chịu bệnh tật dày vò, không bị trúng độc, cứ bình thản ra đi trong giấc ngủ. Không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không cách nào tìm ra nguyên nhân. Như thể câu hồn sứ giả đột nhiên tới mà bắt mất linh hồn của nàng vậy.
Phan Kiến Phong bởi vì cái chết đột ngột của nhị vương phi mà rối loạn mất tinh thần, còn có vương tử Hạo Nhiên cần được hắn chiếu cố. Đêm đó Y Na bị bỏ lại một mình nơi tây viện cô đơn, bật mình thức dậy giữa cơn ác mộng kinh hoàng. Nàng gào thét, sau đó nước mắt lại chảy ra ướt mặt.
Y Na chấp nhận đánh cược tình cảm mà Phan Kiến Phong đã dành cho mình. Y Na sẽ dùng thân xác để xúi giục Kiến Phong tấn công Miên Cương cho được. Dù có phải biến thành quỷ nàng cũng sẽ không tha thứ cho Dương Bá Thiên và Độc Long. Vì báo thù, Y Na có thể chấp nhận trả hết mọi cái giá. Trên đời này, đâu còn thứ gì khiến nàng quyến luyến nữa đâu. Tình yêu chính là thứ phù phiếm nhất trên đời.
^_^
Lễ an táng dành cho quận chúa Hạnh Tử vô cùng long trọng. Phiên vương đích thân mặc để tang cho nàng như một chính thê nương tử. Y Na chưa bao giờ nhìn thấy hắn mệt mỏi suy sụp đến vậy. Mới mấy hôm mà Kiến Phong dường như đã già đi thêm cả chục tuổi rồi. Mái tóc hắn hoá thành mây trắng toàn là sợi bạc. Nàng nghe nhói đau trong lòng, xót xa khi nhìn thấy tang thương.
Tội lỗi này, oan nghiệt này là do nàng gây ra.
Vương tử Hạo Nhiên khóc lóc thảm thiết khi đoàn đưa tiễn mang quan tài của Hạnh Tử lên Tế Nguyệt đài. Nơi đây là chỗ diễn ra tất cả những nghi thức trang trọng nhất của người Miêu nơi Cổ thành. Dân chúng đã tập trung đầy đủ xung quanh một đống lửa khổng lồ đang rừng rực cháy. Các vị tư tế trong đền thần rần rần đọc lời cầu khẩn tụng niệm. Tiếng chuông bi ai vang vọng đưa tiễn linh hồn người đã khuất. Mọi người cùng hát điếu ca khi ngọn lửa liếm vào chiếc quan tài chứa thi hài vị nữ chúa.
Y Na nhìn thấy Kiến Phong sụp xuống trong phút giây cực kỳ bi thống. Những thị quan khác đã kéo được hắn đứng dậy trong tức thời, nhưng ai nấy đã bắt đầu nước mắt lưng tròng. Nàng ôm chặt lấy Hạo Nhiên vừa sợ hãi vừa hối hận. Y Na là nguyên nhân đã mang tang tốc đến cho toà thành này, là lý do để cho Hạo Nhiên mất đi một người mẹ, là tội đồ khiến phu thê Kiến Phong âm dương cách biệt. Nàng tấm tức khóc khi lương tâm bị vò nát. Nàng là sát tinh chỉ chuyên gây ra đau khổ cho mọi người.
“Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Kể từ ngày đó Kiến Phong không còn lui tới tây viện của nàng nữa. Hắn giống như một nhà sư khổ hạnh luôn trốn tránh mọi người, khép kín cửa phòng không gặp mặt ai. Hắn ở đông cung nhìn vật nhớ người, hết bi thống rồi tự chìm đắm trong nghẹn ngào hối hận. Y Na đã nhiều lần cầu kiến nhưng vẫn chưa được gặp người. Kể cả vương tử Hạo Nhiên hắn cũng bỏ bê mặc kệ. Hạo Nhiên được mang đến tây viện cho Y Na chăm sóc, dù sao nàng cũng đã mang thân phận là đại nương của người ta. Đứa bé mới lên ba thì làm sao có thể hiểu rõ tâm trạng của người lớn. Chỉ mất vài tháng trời Hạo Nhiên đã coi nàng như mẹ, một bước không rời.
Kiến Phong vẫn như cũ bỏ bê hết mọi việc. Công việc trong Cổ thành đều do các trưởng quan thay hắn chấp chính, việc trong cung thì do Y Na thay hắn thu xếp. Tình nghĩa phu thê dù có nói sao cũng sâu hơn biển cả. Y Na thấu hiểu được nổi khổ của Kiến Phong. Có những thứ chỉ khi mất đi mới thấy quý trọng biết chừng nào. Nàng đã mất Lôi Ân, còn hắn thì mất đi Hạnh Tử. Cuộc đời này quá ngang trái, ông trời lại hay trêu đùa lòng người.
Mỗi đêm trong đông cung lại vang lên tiếng sáo não nề oán than.
“Duyên trời hạnh ngộ gặp nơi đây,
Gãy gánh chia ly dạ xót đầy.
Cửa trước rêu phong mờ vết guốc,
Vườn sau đào thắm nhạt màu hây.
Chăn còn hơi cũ ôm không ấm,
Rượu chẳng người xưa chuốc khó say!
Năm tháng với đàn con trẻ dại
Gửi niềm thương nhớ khói hương bay!”
(“Khóc hiền thê” - Trang Hạnh)
Sống phải chia ly, chết đành vĩnh biệt. Hai cảnh thương tâm nhất của đời người, ai mà không từng trải qua. “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử”, biết cuộc đời cuối cùng ai lại không phải chết đi, nhưng đột ngột mất đi người thân khi chưa kịp nói câu tạ từ thì hối hận, đau khổ đến mức nào. Có những kẻ bị trần ai này che kín mắt, không biết đâu là đúng sai, đâu là nơi trái tim mình luôn hướng tới. Hiểu rõ tình cảm của bản thân, chỉ có thể trải qua bài học đau khổ như thế này. Nhưng tất cả đã muộn màng, đều là thiên ý cả.
Y Na ôm đứa trẻ đã bị bỏ lại. Nàng dỗ dành Hạo Nhiên vào giấc ngủ, đôi mắt buồn rười rượi nhìn mảnh trăng tàn treo ngoài cửa sổ.
“Nhất nhật vô thường đảo
Phương tri mộng lý nhân.
Cạn bang giai bất khứ
Duy hữu nghiệp tuỳ thân.”
Nơi hai người có thể gặp nhau, e chỉ còn trong giấc mộng. Nơi đó không có phân tranh hơn thua, không có sinh tử chia cách. Tay trong tay, cận kề bên người quý mến. Gạt bỏ toan tính thiệt hơn, chỉ có ái tình là bất diệt.
- Đại vương, xin tha mạng, không phải là do chúng nô tài. - Ai nấy kêu gào thảm thiết.
Hắn không để nửa mắt đến bọn người đó. Người mà kiến Phong muốn quan sát, lại chính là nhị vương phi đang bình thản ở bên cạnh hắn từ đầu đến cuối. Gương mặt nàng thuỷ chung không có chút cảm xúc nào lộ ra, không nhìn thấy được bất kỳ nét hoảng sợ lo âu nào khác. Hạnh Tử chỉ nhíu mày khi nhìn bà nhũ mẫu già nua của mình một lần.
- Đại vương, là do thần làm. Từ đầu đến cuối chỉ do một mình thần bày mưu hãm hại vương phi. Không liên quan gì đến nhị vương phi cả.
Cái này gọi là ‘tự có chủ kiến, dốc lòng hộ chủ’. Phan Kiến Phong tức giận vì Hạnh Tử chẳng có chút gì ăn năn hối cải cho hành vi cuả mình cả. Đem bọn thuộc hạ ra ‘chỉ tang mắng hoè’, muốn lay động chút lòng ân hận của Hạnh Tử, nhưng nàng dường như không không biết lỗi, lại còn muốn bà vú già trung thành chịu tội thay.
Hạnh Tử ngược lại quay qua nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Toàn bộ ánh mắt đó đều tố cáo rằng hắn đang tức giận nàng, nhưng phân vân không biết xử lý như thế nào.
- Đại vương vốn đã nhận định thủ phạm, sao lại còn do dự? Tại Cổ thành này, ngài là bậc chí cao vô thượng cơ mà.
- Khá lắm. Chỉ có mình Hạnh Tử nàng là luôn khiến ta khâm phục thôi. Dù núi đổ trước mặt cũng không đổi sắc. Bất cứ tình trạng nào nàng cũng bình tĩnh hiểu rõ được vấn đề. - Hắn cười gằn sau đó đột nhiên hét lớn. - Người đâu, mau giam nhị vương phi vào ngục.
Hạnh Tử bình thản bước đi không cần ai phải xô đẩy. Khí thế cao sang quyền quý cuả nàng khiến cho đám binh lính sợ hãi không ai dám chạm vào. Khi đi ngang bà vú già, nàng cũng ngoái đầu nhìn phớt một cái rồi bỏ đi. Cái nhìn đó khiến bà vú im lặng không dám nói tiếng nào cả.
“Tấm lòng của ta, xin đừng uổng phí.”
Nếu là Hạnh Tử, Kiến Phong nhất định không dám trừng phạt nặng tay. Nếu là đám người hầu, e rằng sẽ có người mất mạng. Bởi vì Phan phiên vương luôn nổi tiếng là chính trực nghiêm khắc. Bình thường ngài có thể rất hoà nhã thân ái, nhưng một khi đã ra tay, thì cũng đủ làm người nghe run sợ e dè. Cổ thành dưới sự cai trị nghiêm minh cuả hắn chưa từng để xảy ra một vụ trọng án nào. Một phần là do đời sống tốt đẹp, một phần là do luật pháp vô cùng hà khắc. Phan Kiến Phong khi cần thiết cũng có thể dữ tợn như Minh vương.
^_^
Y Na nằm thoi thóp trên giường chịu đựng cơn đau tê tái giày vò. Nếu như không phải do cơ thể nàng từ chịu qua luyện độc, thì liều thuốc đó đã sớm tiễn Y Na đi đoàn tụ cùng phụ mẫu. Nước mắt của nàng lăn dài hối hận. Vốn không nên vướng vào hậu cung đấu đá tranh giành, vốn không nên xen ngang vào gia đình của kẻ khác.
Thế nhưng hắn lại đến bên nàng, lại ôm lấy nàng, lau khô nước mắt cho nàng, dỗ dành nàng những lời dịu dàng nhất. Trên đời này, có còn ai đối tốt với nàng hơn hắn nữa không? Kể cả vương phi bao năm chung chăn gối, hắn cũng có thể vì nàng mà nhốt vào đại lao. Tấm lòng này, sự yêu sủng này, làm sao mà nàng có thể không cảm động cho được.
- Đại vương. - Nàng nức nở, ôm chặt lấy cơ thể hắn mà khóc lóc.
Đêm đó Hạnh Tử qua đời trong ngục. Kiến Phong nghe tin mà kinh hoàng sững sờ. Hắn vội vã chạy đi để tận mắt xác nhận mọi chuyện. Hắn vốn đâu có ý định phạt nặng Hạnh Tử, chỉ muốn nàng chịu chút gian khổ, tự sám hối những tội lỗi của mình gây ra mà thôi.
Hạnh Tử không hơi không tiếng chết đi. Không có vết thương chí mạng, cũng chưa từng chịu bệnh tật dày vò, không bị trúng độc, cứ bình thản ra đi trong giấc ngủ. Không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không cách nào tìm ra nguyên nhân. Như thể câu hồn sứ giả đột nhiên tới mà bắt mất linh hồn của nàng vậy.
Phan Kiến Phong bởi vì cái chết đột ngột của nhị vương phi mà rối loạn mất tinh thần, còn có vương tử Hạo Nhiên cần được hắn chiếu cố. Đêm đó Y Na bị bỏ lại một mình nơi tây viện cô đơn, bật mình thức dậy giữa cơn ác mộng kinh hoàng. Nàng gào thét, sau đó nước mắt lại chảy ra ướt mặt.
Y Na chấp nhận đánh cược tình cảm mà Phan Kiến Phong đã dành cho mình. Y Na sẽ dùng thân xác để xúi giục Kiến Phong tấn công Miên Cương cho được. Dù có phải biến thành quỷ nàng cũng sẽ không tha thứ cho Dương Bá Thiên và Độc Long. Vì báo thù, Y Na có thể chấp nhận trả hết mọi cái giá. Trên đời này, đâu còn thứ gì khiến nàng quyến luyến nữa đâu. Tình yêu chính là thứ phù phiếm nhất trên đời.
^_^
Lễ an táng dành cho quận chúa Hạnh Tử vô cùng long trọng. Phiên vương đích thân mặc để tang cho nàng như một chính thê nương tử. Y Na chưa bao giờ nhìn thấy hắn mệt mỏi suy sụp đến vậy. Mới mấy hôm mà Kiến Phong dường như đã già đi thêm cả chục tuổi rồi. Mái tóc hắn hoá thành mây trắng toàn là sợi bạc. Nàng nghe nhói đau trong lòng, xót xa khi nhìn thấy tang thương.
Tội lỗi này, oan nghiệt này là do nàng gây ra.
Vương tử Hạo Nhiên khóc lóc thảm thiết khi đoàn đưa tiễn mang quan tài của Hạnh Tử lên Tế Nguyệt đài. Nơi đây là chỗ diễn ra tất cả những nghi thức trang trọng nhất của người Miêu nơi Cổ thành. Dân chúng đã tập trung đầy đủ xung quanh một đống lửa khổng lồ đang rừng rực cháy. Các vị tư tế trong đền thần rần rần đọc lời cầu khẩn tụng niệm. Tiếng chuông bi ai vang vọng đưa tiễn linh hồn người đã khuất. Mọi người cùng hát điếu ca khi ngọn lửa liếm vào chiếc quan tài chứa thi hài vị nữ chúa.
Y Na nhìn thấy Kiến Phong sụp xuống trong phút giây cực kỳ bi thống. Những thị quan khác đã kéo được hắn đứng dậy trong tức thời, nhưng ai nấy đã bắt đầu nước mắt lưng tròng. Nàng ôm chặt lấy Hạo Nhiên vừa sợ hãi vừa hối hận. Y Na là nguyên nhân đã mang tang tốc đến cho toà thành này, là lý do để cho Hạo Nhiên mất đi một người mẹ, là tội đồ khiến phu thê Kiến Phong âm dương cách biệt. Nàng tấm tức khóc khi lương tâm bị vò nát. Nàng là sát tinh chỉ chuyên gây ra đau khổ cho mọi người.
“Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Kể từ ngày đó Kiến Phong không còn lui tới tây viện của nàng nữa. Hắn giống như một nhà sư khổ hạnh luôn trốn tránh mọi người, khép kín cửa phòng không gặp mặt ai. Hắn ở đông cung nhìn vật nhớ người, hết bi thống rồi tự chìm đắm trong nghẹn ngào hối hận. Y Na đã nhiều lần cầu kiến nhưng vẫn chưa được gặp người. Kể cả vương tử Hạo Nhiên hắn cũng bỏ bê mặc kệ. Hạo Nhiên được mang đến tây viện cho Y Na chăm sóc, dù sao nàng cũng đã mang thân phận là đại nương của người ta. Đứa bé mới lên ba thì làm sao có thể hiểu rõ tâm trạng của người lớn. Chỉ mất vài tháng trời Hạo Nhiên đã coi nàng như mẹ, một bước không rời.
Kiến Phong vẫn như cũ bỏ bê hết mọi việc. Công việc trong Cổ thành đều do các trưởng quan thay hắn chấp chính, việc trong cung thì do Y Na thay hắn thu xếp. Tình nghĩa phu thê dù có nói sao cũng sâu hơn biển cả. Y Na thấu hiểu được nổi khổ của Kiến Phong. Có những thứ chỉ khi mất đi mới thấy quý trọng biết chừng nào. Nàng đã mất Lôi Ân, còn hắn thì mất đi Hạnh Tử. Cuộc đời này quá ngang trái, ông trời lại hay trêu đùa lòng người.
Mỗi đêm trong đông cung lại vang lên tiếng sáo não nề oán than.
“Duyên trời hạnh ngộ gặp nơi đây,
Gãy gánh chia ly dạ xót đầy.
Cửa trước rêu phong mờ vết guốc,
Vườn sau đào thắm nhạt màu hây.
Chăn còn hơi cũ ôm không ấm,
Rượu chẳng người xưa chuốc khó say!
Năm tháng với đàn con trẻ dại
Gửi niềm thương nhớ khói hương bay!”
(“Khóc hiền thê” - Trang Hạnh)
Sống phải chia ly, chết đành vĩnh biệt. Hai cảnh thương tâm nhất của đời người, ai mà không từng trải qua. “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử”, biết cuộc đời cuối cùng ai lại không phải chết đi, nhưng đột ngột mất đi người thân khi chưa kịp nói câu tạ từ thì hối hận, đau khổ đến mức nào. Có những kẻ bị trần ai này che kín mắt, không biết đâu là đúng sai, đâu là nơi trái tim mình luôn hướng tới. Hiểu rõ tình cảm của bản thân, chỉ có thể trải qua bài học đau khổ như thế này. Nhưng tất cả đã muộn màng, đều là thiên ý cả.
Y Na ôm đứa trẻ đã bị bỏ lại. Nàng dỗ dành Hạo Nhiên vào giấc ngủ, đôi mắt buồn rười rượi nhìn mảnh trăng tàn treo ngoài cửa sổ.
“Nhất nhật vô thường đảo
Phương tri mộng lý nhân.
Cạn bang giai bất khứ
Duy hữu nghiệp tuỳ thân.”
Nơi hai người có thể gặp nhau, e chỉ còn trong giấc mộng. Nơi đó không có phân tranh hơn thua, không có sinh tử chia cách. Tay trong tay, cận kề bên người quý mến. Gạt bỏ toan tính thiệt hơn, chỉ có ái tình là bất diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.