Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta

Chương 47: Mở lối đi riêng

Người Qua Đường A

18/03/2013

Nàng tỉnh lại thấy mình bị trói trên giường bởi những sợi xích lấy từ bẫy thú. Nàng cố giật mạnh, nhưng chỉ làm đau bản thân khi dây xích siết chặt vào chân. Bên cạnh, người đã đi đâu mất. Trong lò chỉ còn lại tro tàn, và một chén cháo được múc ra để sẵn trên bàn.

Y cứ như vậy biến mất mà không nói lời từ biệt. Cứ như vậy mà để nàng đơn độc nơi này. Tang Điền hoang mang như bước ra từ cơn mơ hoang dại nhất. Nếu như không phải trên người nàng có dấu hôn ngân, nếu không phải trên đùi nàng có dính lạc hồng, Tang Điền đã tưởng mình chỉ mới trải qua một giấc mơ xuân kỳ quái.

Nàng tức giận, giật mạnh sợi xích thêm lần nữa, nhưng đau đớn quá, nước mắt lại lặng lẽ tuôn dài. Hành lý của nàng đã được y để sẵn trên giường, con ngựa vẫn được cột ngoài cửa. Thương Hải đã gom đồ của mình đi trước mất rồi. Sau toàn bộ những chuyện đã xảy ra, y lại quyết định bỏ rơi nàng.

Tang Điền đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục. Nàng húp cạn chén cháo để lấy lại toàn bộ nguồn sinh lực. Nàng bắt đầu đập phá kịch liệt cho đến khi cột nhà gãy đổ. Mái nhà lá sập xuống và đầu kia của sợi xích đã tuột khỏi chỗ giam giữ. Tang Điền chui ra khỏi căn nhà sập, dưới chân là những vòng kim loại kêu loẻng xoẻng. Nàng lên ngựa, đến một thôn trấn gần đó để thợ rèn tháo sợi xích ra. Với tốc độ cưỡi ngựa của Tang Điền, nàng biết chắc sẽ không thể nào đuổi kịp Thương Hải. Chính vì vậy nàng thong thả đi về, trong đầu ngàn vạn lần nguyền rủa y.

Quản lý quân đoàn Tinh Tú chính là Lạc Tiên. Lão nhân gia tóc bạc như cước, nụ cười hiền hậu như một ông bụt nhìn nàng. Tang Điền run rẩy quỳ xuống, dập đầu hành lễ với vị trưởng giám.

- Nhã Thanh trang thế nào? - Lão nhẹ nhàng hỏi.

- Không có người sống sót. - Nàng cúi đầu trả lời.

- Tốt, không làm ta thất vọng. Mau lui xuống đi.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, không nghe Lạc Tiên trách mắng, trừng phạt gì mình vì thất bại ở Quảng Xương. Nhưng chưa kịp mừng rỡ thì nàng lại nghe nói Thương Hải đã bị giam vào thuỷ lao. Y chạy trước về để nhận hết tội vào thân mình. Nghe đồn nàng và y cùng chia ra hành sự. Tang Điền thì đi Hồ Kỳ, Thương Hải thì đi Quảng Xương. Một người đắc thủ còn người kia thất thủ. Vì vậy nàng mới bình yên, còn mọi khổ ải sẽ trút hết lên đầu y.

Nàng giậm chân giận dỗi trở về phòng. Thì ra Thương Hải muốn cầm chân nàng vì lý do như vậy. Tối đêm đó, nàng lại hét vang trời rồi giật mình tỉnh lại giữa cơn ác mộng. Nàng thấy y đã trở thành một cái xác không hồn ở địa ngục đầy xương trắng.



Tang Điền thay ra dạ phục, lén lút đột nhập vào thuỷ lao một trận. Nơi này nằm sâu dưới đất, quanh năm băng hàn lại lúc nào cũng ngập nước. Trong mỗi hầm ngục cũng chỉ có một tấm lưới sắt đậy bên trên, nước dưới hầm lúc nào cũng bị ngập đầy cổ phạm nhân. Ai bị nhốt dưới đó thì cả ngày không thể ngừng nghỉ chống chọi lại với giá rét. Theo thời gian mà Tang Điền tính ra, y đã bị nhốt dưới đó được ba ngày rồi.

Hiện nay cả nhà ngục trống trơn, không có phạm nhân nào khác ngoài Thương Hải. Chính vì vậy nàng không cần phải lo lắng sẽ có người phát hiện ra mình. Tang Điền nằm dài trên lưới sắt thọc tay xuống nước tìm kiếm. Mặt nước xao động đánh thức một người đang lặn dưới sâu.

- Đâu mất rồi? - Nàng lầm bầm.

Đột nhiên một bàn tay lạnh ngắt chụp lấy tay nàng, Tang Điền giật mình nhưng nàng không buông tay Thương Hải ra. Nàng chua xót khí nhìn thấy y từ dưới nước trồi lên, gương mặt đã trắng bệt đến mức không còn chút sinh khí.

- Vừa mới ngồi xuống một chút để nghỉ ngơi. Nàng đến đây làm gì? - Y nhăn nhó nhìn Tang Điền.

- Không ngủ được. - Nàng cộc lốc nói.

- Bây giờ thì ngủ đi.

- Ừ.

Nàng nằm trên lưới sắt, bàn tay vẫn gắt gao cầm lấy tay y. Thương Hải cũng không có vẻ gì muốn bỏ tay nàng ra. Nơi thuỷ lao lạnh lẽo này, nàng chính là nguồn nhiệt lượng duy nhất có thể sưởi ấm y. Nơi địa ngục đoạ đày kia, cũng chỉ có y sẽ nguyện đi cùng nàng. Cả hai không nói gì hết, cứ im lặng tận hưởng khoảnh khắc thời gian lặng lẽ trôi đi. Tay trong tay, họ đã truyền tải được hết toàn bộ những gì cần nói. Chỉ cần có người ở bên cạnh mình, thì dù có ở nơi nào cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.

^_^

Sau mười ngày, y được thả ra khỏi thuỷ lao. Đệ lục và đệ ngũ phải lôi Thương Hải lên chứ y đã không thể nào đi nổi. Chúng mang y về phòng rồi vất lên giường ngủ. Thương Hải chấp tay cảm ơn, rồi lắc lắc tay đuổi người đi. Y đã kiệt sức rồi chẳng thể nào nói nên lời. Suốt mười ngày không ngủ nghỉ đứng dưới nước, y đã đến tận cùng giới hạn của thể lực. Chiếc giường êm ái khiến y chỉ díp mắt lại, đầu óc mụ mị u mê muốn ngủ một giấc cho đến ngàn thu.



Nhưng có người lại đến bên cạnh Thương Hải, lôi y dậy, không cho y chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Tang Điền xốc y kéo vào bồn nước nóng đã được đổ đầy. Thuỷ lao đó hàn lạnh, nước đã tích đầy mấy trăm năm không thay, bao nhiêu là lớp phạm nhân bị nhốt xuống, cũng đủ hiểu chỗ đó xú uế cỡ nào. Thương Hải như miếng đồ ướt mặc cho nàng muốn vò vắt kỳ cọ thế nào cũng được. Y đã hết sức động tay chân, cả mắt cũng không thể mở lên nổi.

Khác với thuỷ lao kinh khủng, y lại chìm ngập trong làn nước ấm áp. Mùi hoa trà thơm nhè nhẹ đánh bay đi hết toàn bộ những thứ kinh khủng kia. Nàng dùng khăn lau chùi cơ thể y, tách đi hết lớp da chết vì bị ngâm nước quá lâu. Thương Hải cảm thấy như mình được thoát thai hoán cốt, được tẩy sạch và được sinh ra một lần nữa. Cảm giác yêu thương sâu sắc như tình cảm gia đình ấm áp. Nàng vuốt nhẹ lên vết thương đã hoại tử trên tay y, đau đớn quặn thắt trong ruột. Y để mặc kệ nàng lôi mình ra khỏi bồn, mặc kệ nàng quấn mình trong chăn êm nệm ấm. Thương Hải ráng hé mắt cười ngọt ngào với nàng, sau đó chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Tang Điền băng bó cho y rồi cố nhét thêm một chén cháo mới rời đi. Lần đầu tiên nàng mới biết thì ra người ta cũng có thể vừa ăn vừa ngủ. Y như một đứa trẻ, cứ chép chép miệng khi nàng đút cháo vào. Tang Điền thấy buồn cười quá liền quay qua nựng má y một cái. Thương Hải hé môi cười trong giấc mơ. Nụ cười ngây thơ, tinh khiết nhất mà nàng đã từng thấy. Tim nàng đập loạn như một chú nai nhỏ. Tang Điền cảm thấy mình sẽ phạm tội mất nếu cứ tiếp tục nhìn y như vầy. Nàng vội vàng thu thập mọi thứ rời đi, không để lại chút dấu vết nào.

Không thể để cho đám biến thái kia biết họ có gian tình cho được. Sở thích quái đản nhất của Tàn Kỳ chính là tra tấn người khác. Họ có thể hành lạc khoái cảm nhưng nhất định không được có tình cảm chân thật. Sát thủ mà bắt đầu yêu đương không khác nào đang chuẩn bị cái chết cho mình.

Yêu chính kẻ tử thù thì bản thân Tang Điền lại càng không chấp nhận được. Nàng thao thức trọn đêm, nhìn vào vầng trăng trên cao để tự vấn lương tâm. Bốn năm chìm đắm trong mê muội không biết mình là người hay là quỷ. Thương Hải và Tang Điền miệt mài giết người phục vụ cho thánh giáo, thần phục Độc Long như những con chó trung thành nhất. Nàng mệt mỏi, tuyệt vọng chờ đợi. Trái tim nàng đã yếu mềm, đầu óc nàng đã u mê khi quyết định chọn y. Sẽ chẳng có con đường chung nào khác cho hai người ngoại trừ địa ngục. Kết cục của họ chỉ có tanh tưởi máu tươi và hận thù chồng chất mà thôi.

Thù ghét nhau đến thế, không biết từ bao giờ đã không thể quên đi đối phương. Đánh nhau nhiều đến thế, không biết từ bao giờ đã trở nên quá đỗi thân thuộc. Trên vai trái của y có vết thương cực sâu nên Thương Hải phòng thủ phía đó cũng dở vô cùng. Y có thể ăn được tất cả mọi thứ, ngoại trừ món cá. Và y một khi đã điên cuồng lên sẽ chỉ biết tấn công mà không bao giờ để ý sau lưng. Bởi vì phía sau y sẽ luôn luôn có nàng đứng đó.

Kẻ duy nhất có khả năng kết liễu sinh mạng y, cũng chỉ có mình nàng.

Tang Điền nhìn lại bức mật hàm trong tay một lần nữa. Lợi dụng lúc Thương Hải bị giam trong ngục, nàng đã đến chỗ cất trữ của y để lấy thư liên lạc. Thương Hải đã quá lơi là phòng bị với nàng, y đã quên mất bọn họ có mối thâm thù đại hận không thể bỏ qua sao? Phụ mẫu của nàng đã bị Dương Bá Thiên giết, hoàng tộc họ Tang đều bị lão tiêu diệt, ngai vàng của Miên Cương cũng đã do lão nắm giữ. Mối huyết thù diệt tộc này, sao nàng có thể nào quên?

Giả mất trí ở bên y, giả vờ mềm yếu chấp nhận y, để cho Thương Hải trong lúc tối quan trọng nhất bị đạp một cú rơi xuống địa ngục. Còn có cách trả thù nào sảng khoái hơn không? Tình yêu chẳng là gì so với nỗi hận trong lòng Tang Điền cả. Cuộc đời này nàng sống chỉ là để báo thù.

Siết chặt tờ mật hàm trong tay, nàng cũng cố thêm quyết tâm của mình. Tang Điền phóng đi, trực chỉ cung điện của Độc Long mà tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook