Chương 55: Tái sinh
Người Qua Đường A
18/03/2013
Một ngày mùa thu ảm đạm, nàng cùng Hạo Nhiên đi tản bộ ngoài thành. Đứa bé này tuy đã nguôi ngoai về cái chết của mẫu thân, nhưng tâm trạng vẫn luôn u uất không vui. Một ngươi đã qua đời còn người kia thì bỏ mặc nó. Kiến Phong cho đến bây giờ vẫn nhốt mình trong đông cung không chịu ra ngoài.
Chỉ có thỉnh thoảng Y Na dùng khinh công bay vào đông cung nhìn trộm hắn. Gương mặt tiều tuỵ, mái tóc bạc trắng phơ làm nàng cực kỳ đau lòng. Nhìn thấy vẻ tang thương trong đôi mắt hắn, nàng lại sợ hãi không dám đến gần. Kiến Phong đang ở trong thế giới tưởng niệm vương phi, nàng là người ngoài thì lấy tư cách gì đặt chân vào đó. So với tình cảm lợi dụng của nàng, bốn năm ân ái vợ chồng của họ tình nghĩa khó mà so sánh được. Nàng lại rút lui, trở về với tiếng thở dài bi ai.
^_^
- Nhiên nhi đừng chạy nữa.
Y Na đuổi theo đứa trẻ nghịch ngợm kia. Hạo Nhiên đang chạy theo một chú bướm có sắc hồng thật kỳ lạ. Những tì nữ bên cạnh họ chân tay luống cuống không sao theo kịp một đứa trẻ. Hạo Nhiên chui qua bụi rậm, luồn lách giữa những hốc nhỏ mà người lớn không cách nào đi vào. Nàng nhón chân dùng khinh công lao qua tầng cây rậm rạp, không dám rời mắt khỏi cái bóng trắng nhỏ xíu thoắt ẩn thoát hiện.
Thì ra chăm sóc một đứa trẻ không hề là việc làm dễ dàng chút nào. Sinh ra đã khó, muốn dưỡng dục hài tử nên người lại càng khó khăn hơn. Trẻ con hiếu động, nghịch ngợm không lúc nào khiến cha mẹ an lòng. Tư tưởng ngô nghê vẫn chưa biết gì là trời cao đất dày để mà sợ hãi. Y Na mãi miết đi theo Hạo Nhiên không biết từ lúc nào đã lẫn khuất vào rừng, bỏ xa đoàn hộ tống.
- Nhiên nhi, mau trở lại đây. Đừng đi xa, nguy hiểm lắm. - Nàng vừa chạy vừa gọi.
Y Na phóng người lên cành cây cao, đã có thể nhìn thấy thân hình nhỏ xíu đó chạy băng băng qua vùng trống trải. Nàng phì cười. “Phen này đã bắt được chú hổ con nghịch ngợm rồi.”
Bỗng nhiên Y Na giật mình nhìn lại vùng đất trước mắt một lần nữa. Nguy hiểm quá, đây là thứ mà khi xưa Y Na đã từng gặp trong rừng một lần rồi. Hố bẫy thú.
Nàng tháo vội dây lụa bên mình cột lên cành, sau đó phóng mình về hướng Hạo Nhiên. Trong sát na vừa kịp chụp lấy lúc đứa bé đạp lên bẫy thú. Mặt đất sụp xuống, Hạo Nhiên giật mình thét to lên một tiếng. Ngay khi chưa kịp chạm vào cọc nhọn dưới hố bẫy, thân hình Hạo Nhiên bị giật mạnh một cái. Y Na đã kịp tóm lấy cổ áo của Hạo Nhiên ngay giữa lưng chừng không. Dây vải siết chặt vào tay nàng đau điếng. Cả hai người bị treo lơ lửng phiá trên những cọc gai nhọn chết người.
- Di di ... - Hạo Nhiên khóc oà lên vì sợ hãi.
- Nhiên nhi ngoan, đã có di nương ở đây rồi. Đừng sợ nữa con. - Nàng khó khăn mỉm cười trấn an.
Sợi dây vải do bị trọng lượng của hai người kéo căng ra. Hạo Nhiên càng vùng vẫy sợi dây càng siết chặt vào tay Y Na, như muốn cắt cả cánh tay nàng. Thế nhưng Y Na vẫn thuỷ chung cười tươi, không thể để Hạo Nhiên thấy sợ hơn nữa. Nàng bắt đầu hát. Âm nhạc vừa có thể trấn an trẻ con, vừa là tiếng kêu cứu cho những người phía sau. Quả nhiên Hạo Nhiên bình tĩnh lại, không còn run rẩy khóc lóc, cũng không dãy dụa vô ích. Thằng nhóc thút thít, cũng hoà ca giọng cùng nàng.
Nào ngờ, bọn họ bị treo lâu vậy, mà cũng không ai tới cứu. Y Na cả người mệt mỏi, giọng cũng khản đặc, cánh tay cột trong sợi dây đã hoàn toàn chẳng còn cảm giác gì.
- Di di, Nhiên nhi đói. - Đứa bé cũng mệt mỏi vì bị treo lơ lửng cả ngày.
- Lát nữa có người tới cứu, sẽ có đồ ăn cho chúng ta.
- Sao lâu quá không có ai vậy?
- Mọi người đều đang nóng lòng tìm kiếm lắm chứ, ai cũng lo lắng cho Nhiên nhi cả. Chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi.
- Di di, Nhiên nhi nhớ mẫu thân quá.
- Ừ. - Nàng cũng không biết nói gì hơn.
- Cả phụ thân nữa.
- Sau khi trở về, di nương mang con đến gặp phụ thân. - Nàng đột nhiên nổi nóng.
Mẹ đã mất, không gặp được cũng đành. Cha vẫn còn tại thế, cớ gì lại để trẻ con sống không khác gì mồ côi thế này. Đau buồn là phải có, nhưng đau buồn bấy nhiêu cũng đã đủ rồi. Người chết liệu có muốn những người ở lại suất đời sống trong khổ đau như vậy không. Liệu có phải đày đoạ bản thân mới thật sự là thể hiện tình cảm.
Không, chỉ có dũng cảm bước tiếp, sống thật tốt mới là cách an ủi vong linh người đã mất. Người ta chỉ có thể yên lòng khi nhìn thân nhân của mình được mỉm cười hạnh phúc mà thôi. Nước mắt nàng tuôn dài. “Người ngoài cuộc thì sáng, kẻ trong cuộc thì u mê!” Y Na làm sao có tư cách trách Kiến Phong cho được chứ. Bởi chính bản thân nàng vẫn đang chìm ngập trong thống khổ thù hận đó thôi.
“Phụ vương, mẫu hậu. Mọi người có mong con sẽ báo thù không?”
Đêm đã về khuya, trời đã lạnh. May mà lúc đầu Y Na cột tay mình vào sợi vải, nếu không bây giờ nàng đã mệt mỏi tuột tay ra rồi. Những ngón tay cầm lấy áo của Hạo Nhiên cũng bắt đầu tê cứng. Nàng khẽ động đậy, sợ mình mất cảm giác mà buông tay.
Hạo Nhiên đã mệt mỏi ngủ gục trong tư thế bị tóm đằng cổ áo như thế. Chỉ có Y Na là thao thức trong nỗi sợ hãi giày vò. Đây là báu vật của Kiến Phong và Hạnh Tử. Nàng dù có liều mạng mình cũng phải bảo vệ sự an toàn cho Hạo Nhiên. Là nàng nợ bọn họ một gia đình đầm ấm, nợ Kiến Phong một đoạn nhân duyên, nợ Hạnh Tử một cuộc sống. Từ lâu, có lẽ nàng không tồn tại trên đời thì tốt hơn.
Trước khi nàng gục ngã bởi kiệt quệ, tàn lực thì đã nghe thấy tiếng gọi của mọi người. Y Na mừng rỡ muốn cất giọng trả lời nhưng cổ đã khản đặc mất rồi. Âm thanh cứ tắc nghẹn trong họng không thể nào phát ra được. Nước mắt nàng trào ra, quýnh quáng sợ những người kia đi mất. Y Na lắc lắc Hạo Nhiên đang bị treo bên dưới. Đứa nhóc giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn nàng. Y Na liền đảo mắt ra lên cho thằng nhóc lên tiếng. Quả nhiên Hạo Nhiên hiểu ý, bắt đầu la hét vang cả lên.
Bọn họ được kéo lên khỏi hố trong tình trạng sức tàn lực kiệt. Nhìn thấy Hạo Nhiên đã được an toàn, nàng liền hạnh phúc bất tỉnh. Bảo vệ được đứa trẻ này, nàng đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.
^_^
Nàng tỉnh lại, thấy mình đã trở về tây viện. Mái trần quen thuộc cùng đồ đạc vẫn như cũ. Ánh nến leo lét trên bàn bập bùng theo từng cơn gió nhẹ. Hạo Nhiên say ngủ bên cạnh nàng, bàn tay nhỏ xíu vẫn còn cầm chặt góc váy của nàng. Y Na mỉm cười dịu dàng.
Phía vai phải của nàng vẫn còn đang đau nhức kinh khủng. Y Na muốn động đậy, nhưng tay phải chẳng hề nhúc nhích tí nào. Nàng kéo tay áo lên, hoảng sợ khi nhìn cánh tay tím tái như của xác chết. Y Na thử vận công nhưng khí huyết vẫn tắc nghẹn ở phiá vai. Nàng kinh hãi ngắt véo vào tay mình thêm lần nữa. Không cảm giác, không hơi ấm, y hệt một khối tử thi chết rồi. Nàng đập mạnh vào tay mình, nỗ lực để cứu nó sống lại, rồi sau đó lại nghẹn ngào tuyệt vọng khi nhận ra tay phải của mình đã hoàn toàn bị phế rồi.
Hạo Nhiên vẫn còn đang say ngủ. Nàng nấc lên một tiếng rồi ngay lập tức lấy tay bịt miệng lại. Nước mắt tràn ra đầm đìa nhưng không dám phát ra âm thanh. Bị treo lâu như vậy, lại bị sợi dây siết chặt nên máu huyết không lưu thông. Ngay từ khi cánh tay mất cảm giác, nàng đã có dự cảm không lành về điều này.
Một mình nàng thì có thể dễ dàng thoát thân khỏi chiếc hố bẫy. Nhưng Y Na đã chọn lấy cứu Hạo Nhiên và nàng không hề hối hận vì quyết định này. Nhưng đau khổ vẫn là đau khổ. Từ nay nàng đã là một phế nhân, một người phụ nữ xấu xí lại mang theo vận rủi kinh khủng cho mọi người xung quanh mình.
Cơn xúc động xuất hiện quá nhanh và mãnh liệt. Cả người nàng run rẩy, tiếng khóc chỉ chực lao ra khỏi miệng mà thôi. Nàng cắn vào tay mình để ngăn không cho âm thanh đó phát ra. Chỉ có nước mắt câm lặng chảy ướt mặt.
Cánh cửa bật mở và hắn xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Phan Kiến Phong rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi thế giới bị thương của mình rồi. Hắn lướt đến bên nàng, kéo tay nàng ra khỏi miệng. Hắn gỡ tay Hạo Nhiên ra, rồi bế Y Na đi nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ. Nàng gục trên vai hắn, úp mặt vào áo hắn. Cả người nàng đang run lên mãnh liệt như người mắc phải bệnh thương hàn. Kiến Phong mang nàng ra khỏi phòng, tránh xa Hạo Nhiên đang ngủ. Y Na oà lên, nấc nghẹn trong cơn tức tưởi.
Kiến phong vỗ vỗ đằng sau lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ.
- Không sao đâu. Có ta ở bên cạnh sẽ không sao đâu.
Trong mắt hắn, nàng vẫn mãi mãi không thể trưởng thành được sao? Kiến Phong vẫn sẽ là thái sơn cho nàng tựa vào, là mái nhà che chở cho nàng khỏi mưa khỏi nắng. Ở bên cạnh hắn, nàng không thể trở thành một nữ nhân cương liệt chỉ mờ mắt bởi hận thù. Hắn sẽ khiến nàng trở nên mềm yếu, khát khao được sống một cuộc đời bình dị không cần lo toan. Kiến Phong khiến nàng mơ ước một thứ xa xỉ gọi là hạnh phúc. Người như nàng, thật sự có thể sống hạnh phúc sao?
- Nàng đã là nương tử của bổn vương, cuộc đời nàng sẽ do ta che chở. Dù cho cánh tay kia có bị phế, ta sẽ đưa tay mình cho nàng dùng. Đưa cơm cho nàng ăn, múc nước cho nàng uống. Nếu nàng khóc ta sẽ thay nàng lau khô nước mắt. Y Na, ta đã hứa sẽ suốt đời phụ trách nàng kia mà. Nàng sẽ không bao giờ phải chịu cô đơn buồn khổ nữa đâu. Ta, trượng phu của nàng, sẽ cùng Y Na đi đến hết con đường này.
Hắn càng nói, chỉ càng làm nàng thêm tủi hổ. Nước mắt lại trào ra thêm, tiếng nấc nghẹn chỉ nhiều thêm. Hắn lại im lặng, dịu dàng ôm nàng như thời thơ bé. Gió đêm thổi xào xạt ngoài vườn, như bảo nàng hãy mau ưng thuận hắn đi, hảy vứt bỏ hận thù, cùng hắn đi trên con đường đời bình lặng. Có Kiến Phong ở đây, nàng còn lo lắng vấn đề gì?
- Đại vương, ngài thật sự có thể trở thành tay cuả thiếp sao? - Nàng tỉ tê khóc.
- Đương nhiên là được rồi. - Hắn hiền lành gật đầu.
- Đại vương, ngài biết rõ toàn bộ thân phận và cuộc đời thiếp. Thiếp đến đây không chỉ để hoàn thành lời hưá năm xưa.
- Ta biết, nàng đã chịu khổ nhiều rồi.
- Thiếp không thể sống hạnh phúc khí gã phản trắc Dương Bá Thiên vẫn còn tồn tại trên đời. Thiếp không thể buông bỏ khi hoàng tộc họ Tang còn hoang mồ lạnh lẽo. Thiếp đến đây chỉ vì muốn cầu tình, xin đại vương che thiếp mượn sức mạnh ... - Y Na cay nghiệt nói ra hết toàn bộ mưu toan của nàng.
- Ta biết. - Kiến Phong cắt ngang lới nàng nói.
Y Na ngẩn mặt khỏi vai hắn. Nàng sợ hãi xoáy nhìn người đàn ông tóc bạc trắng trước mặt.
- Bổn vương há có thể để một đứa trẻ ra lừa gạt sao? - Hắn cười dịu dàng, bàn tay to lớn vuốt lên vết sẹo trên má nàng. - Thời gian qua Y Na đã chịu nhiều cực khổ rồi! Bổn vương sẽ thay nàng đòi lại công đạo.
- Đại vương. - Nàng thảng thốt gọi.
- Gánh nặng của Y Na, bổn vương sẽ thay nàng gánh lấy. Vì vậy từ bây giờ, nàng hãy buông bỏ tất cả đi.
Hắn lấy khăn tay chậm chậm lên dòng nước mắt lại tuôn dài trên mặt nàng. Quả nhiên trong mắt hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là một đứa bé con như hôm nào. Nàng chỉ cần khóc với hắn, nũng nịu yêu cầu, Kiến Phong sẽ chấp nhận tất cả. Thì ra từ lâu tâm tư độc ác trong lòng nàng đã bị hắn nhìn thấu hết rồi.
Vậy mà hắn vẫn xuôi theo theo ý nàng, dang tay ôm nàng vào lòng. Hắn không ngại nàng giả dối, không khinh bỉ nữ nhân độc ác đầy thù hận này sao?
Trận khóc ngày hôm đó đã có thể bù lại hết sáu năm đau khổ trong cuộc đời nàng. Khi Y Na tỉnh dậy vào ngày mới, nàng dường như đã được tái sinh thêm lần nữa. Nàng là một người vợ hiền thục chỉ để tâm đến chồng con của mình. Mọi sóng gió ngoài kia, cứ để cho trượng phu của nàng gánh vác.
Chỉ có thỉnh thoảng Y Na dùng khinh công bay vào đông cung nhìn trộm hắn. Gương mặt tiều tuỵ, mái tóc bạc trắng phơ làm nàng cực kỳ đau lòng. Nhìn thấy vẻ tang thương trong đôi mắt hắn, nàng lại sợ hãi không dám đến gần. Kiến Phong đang ở trong thế giới tưởng niệm vương phi, nàng là người ngoài thì lấy tư cách gì đặt chân vào đó. So với tình cảm lợi dụng của nàng, bốn năm ân ái vợ chồng của họ tình nghĩa khó mà so sánh được. Nàng lại rút lui, trở về với tiếng thở dài bi ai.
^_^
- Nhiên nhi đừng chạy nữa.
Y Na đuổi theo đứa trẻ nghịch ngợm kia. Hạo Nhiên đang chạy theo một chú bướm có sắc hồng thật kỳ lạ. Những tì nữ bên cạnh họ chân tay luống cuống không sao theo kịp một đứa trẻ. Hạo Nhiên chui qua bụi rậm, luồn lách giữa những hốc nhỏ mà người lớn không cách nào đi vào. Nàng nhón chân dùng khinh công lao qua tầng cây rậm rạp, không dám rời mắt khỏi cái bóng trắng nhỏ xíu thoắt ẩn thoát hiện.
Thì ra chăm sóc một đứa trẻ không hề là việc làm dễ dàng chút nào. Sinh ra đã khó, muốn dưỡng dục hài tử nên người lại càng khó khăn hơn. Trẻ con hiếu động, nghịch ngợm không lúc nào khiến cha mẹ an lòng. Tư tưởng ngô nghê vẫn chưa biết gì là trời cao đất dày để mà sợ hãi. Y Na mãi miết đi theo Hạo Nhiên không biết từ lúc nào đã lẫn khuất vào rừng, bỏ xa đoàn hộ tống.
- Nhiên nhi, mau trở lại đây. Đừng đi xa, nguy hiểm lắm. - Nàng vừa chạy vừa gọi.
Y Na phóng người lên cành cây cao, đã có thể nhìn thấy thân hình nhỏ xíu đó chạy băng băng qua vùng trống trải. Nàng phì cười. “Phen này đã bắt được chú hổ con nghịch ngợm rồi.”
Bỗng nhiên Y Na giật mình nhìn lại vùng đất trước mắt một lần nữa. Nguy hiểm quá, đây là thứ mà khi xưa Y Na đã từng gặp trong rừng một lần rồi. Hố bẫy thú.
Nàng tháo vội dây lụa bên mình cột lên cành, sau đó phóng mình về hướng Hạo Nhiên. Trong sát na vừa kịp chụp lấy lúc đứa bé đạp lên bẫy thú. Mặt đất sụp xuống, Hạo Nhiên giật mình thét to lên một tiếng. Ngay khi chưa kịp chạm vào cọc nhọn dưới hố bẫy, thân hình Hạo Nhiên bị giật mạnh một cái. Y Na đã kịp tóm lấy cổ áo của Hạo Nhiên ngay giữa lưng chừng không. Dây vải siết chặt vào tay nàng đau điếng. Cả hai người bị treo lơ lửng phiá trên những cọc gai nhọn chết người.
- Di di ... - Hạo Nhiên khóc oà lên vì sợ hãi.
- Nhiên nhi ngoan, đã có di nương ở đây rồi. Đừng sợ nữa con. - Nàng khó khăn mỉm cười trấn an.
Sợi dây vải do bị trọng lượng của hai người kéo căng ra. Hạo Nhiên càng vùng vẫy sợi dây càng siết chặt vào tay Y Na, như muốn cắt cả cánh tay nàng. Thế nhưng Y Na vẫn thuỷ chung cười tươi, không thể để Hạo Nhiên thấy sợ hơn nữa. Nàng bắt đầu hát. Âm nhạc vừa có thể trấn an trẻ con, vừa là tiếng kêu cứu cho những người phía sau. Quả nhiên Hạo Nhiên bình tĩnh lại, không còn run rẩy khóc lóc, cũng không dãy dụa vô ích. Thằng nhóc thút thít, cũng hoà ca giọng cùng nàng.
Nào ngờ, bọn họ bị treo lâu vậy, mà cũng không ai tới cứu. Y Na cả người mệt mỏi, giọng cũng khản đặc, cánh tay cột trong sợi dây đã hoàn toàn chẳng còn cảm giác gì.
- Di di, Nhiên nhi đói. - Đứa bé cũng mệt mỏi vì bị treo lơ lửng cả ngày.
- Lát nữa có người tới cứu, sẽ có đồ ăn cho chúng ta.
- Sao lâu quá không có ai vậy?
- Mọi người đều đang nóng lòng tìm kiếm lắm chứ, ai cũng lo lắng cho Nhiên nhi cả. Chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi.
- Di di, Nhiên nhi nhớ mẫu thân quá.
- Ừ. - Nàng cũng không biết nói gì hơn.
- Cả phụ thân nữa.
- Sau khi trở về, di nương mang con đến gặp phụ thân. - Nàng đột nhiên nổi nóng.
Mẹ đã mất, không gặp được cũng đành. Cha vẫn còn tại thế, cớ gì lại để trẻ con sống không khác gì mồ côi thế này. Đau buồn là phải có, nhưng đau buồn bấy nhiêu cũng đã đủ rồi. Người chết liệu có muốn những người ở lại suất đời sống trong khổ đau như vậy không. Liệu có phải đày đoạ bản thân mới thật sự là thể hiện tình cảm.
Không, chỉ có dũng cảm bước tiếp, sống thật tốt mới là cách an ủi vong linh người đã mất. Người ta chỉ có thể yên lòng khi nhìn thân nhân của mình được mỉm cười hạnh phúc mà thôi. Nước mắt nàng tuôn dài. “Người ngoài cuộc thì sáng, kẻ trong cuộc thì u mê!” Y Na làm sao có tư cách trách Kiến Phong cho được chứ. Bởi chính bản thân nàng vẫn đang chìm ngập trong thống khổ thù hận đó thôi.
“Phụ vương, mẫu hậu. Mọi người có mong con sẽ báo thù không?”
Đêm đã về khuya, trời đã lạnh. May mà lúc đầu Y Na cột tay mình vào sợi vải, nếu không bây giờ nàng đã mệt mỏi tuột tay ra rồi. Những ngón tay cầm lấy áo của Hạo Nhiên cũng bắt đầu tê cứng. Nàng khẽ động đậy, sợ mình mất cảm giác mà buông tay.
Hạo Nhiên đã mệt mỏi ngủ gục trong tư thế bị tóm đằng cổ áo như thế. Chỉ có Y Na là thao thức trong nỗi sợ hãi giày vò. Đây là báu vật của Kiến Phong và Hạnh Tử. Nàng dù có liều mạng mình cũng phải bảo vệ sự an toàn cho Hạo Nhiên. Là nàng nợ bọn họ một gia đình đầm ấm, nợ Kiến Phong một đoạn nhân duyên, nợ Hạnh Tử một cuộc sống. Từ lâu, có lẽ nàng không tồn tại trên đời thì tốt hơn.
Trước khi nàng gục ngã bởi kiệt quệ, tàn lực thì đã nghe thấy tiếng gọi của mọi người. Y Na mừng rỡ muốn cất giọng trả lời nhưng cổ đã khản đặc mất rồi. Âm thanh cứ tắc nghẹn trong họng không thể nào phát ra được. Nước mắt nàng trào ra, quýnh quáng sợ những người kia đi mất. Y Na lắc lắc Hạo Nhiên đang bị treo bên dưới. Đứa nhóc giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn nàng. Y Na liền đảo mắt ra lên cho thằng nhóc lên tiếng. Quả nhiên Hạo Nhiên hiểu ý, bắt đầu la hét vang cả lên.
Bọn họ được kéo lên khỏi hố trong tình trạng sức tàn lực kiệt. Nhìn thấy Hạo Nhiên đã được an toàn, nàng liền hạnh phúc bất tỉnh. Bảo vệ được đứa trẻ này, nàng đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.
^_^
Nàng tỉnh lại, thấy mình đã trở về tây viện. Mái trần quen thuộc cùng đồ đạc vẫn như cũ. Ánh nến leo lét trên bàn bập bùng theo từng cơn gió nhẹ. Hạo Nhiên say ngủ bên cạnh nàng, bàn tay nhỏ xíu vẫn còn cầm chặt góc váy của nàng. Y Na mỉm cười dịu dàng.
Phía vai phải của nàng vẫn còn đang đau nhức kinh khủng. Y Na muốn động đậy, nhưng tay phải chẳng hề nhúc nhích tí nào. Nàng kéo tay áo lên, hoảng sợ khi nhìn cánh tay tím tái như của xác chết. Y Na thử vận công nhưng khí huyết vẫn tắc nghẹn ở phiá vai. Nàng kinh hãi ngắt véo vào tay mình thêm lần nữa. Không cảm giác, không hơi ấm, y hệt một khối tử thi chết rồi. Nàng đập mạnh vào tay mình, nỗ lực để cứu nó sống lại, rồi sau đó lại nghẹn ngào tuyệt vọng khi nhận ra tay phải của mình đã hoàn toàn bị phế rồi.
Hạo Nhiên vẫn còn đang say ngủ. Nàng nấc lên một tiếng rồi ngay lập tức lấy tay bịt miệng lại. Nước mắt tràn ra đầm đìa nhưng không dám phát ra âm thanh. Bị treo lâu như vậy, lại bị sợi dây siết chặt nên máu huyết không lưu thông. Ngay từ khi cánh tay mất cảm giác, nàng đã có dự cảm không lành về điều này.
Một mình nàng thì có thể dễ dàng thoát thân khỏi chiếc hố bẫy. Nhưng Y Na đã chọn lấy cứu Hạo Nhiên và nàng không hề hối hận vì quyết định này. Nhưng đau khổ vẫn là đau khổ. Từ nay nàng đã là một phế nhân, một người phụ nữ xấu xí lại mang theo vận rủi kinh khủng cho mọi người xung quanh mình.
Cơn xúc động xuất hiện quá nhanh và mãnh liệt. Cả người nàng run rẩy, tiếng khóc chỉ chực lao ra khỏi miệng mà thôi. Nàng cắn vào tay mình để ngăn không cho âm thanh đó phát ra. Chỉ có nước mắt câm lặng chảy ướt mặt.
Cánh cửa bật mở và hắn xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Phan Kiến Phong rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi thế giới bị thương của mình rồi. Hắn lướt đến bên nàng, kéo tay nàng ra khỏi miệng. Hắn gỡ tay Hạo Nhiên ra, rồi bế Y Na đi nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ. Nàng gục trên vai hắn, úp mặt vào áo hắn. Cả người nàng đang run lên mãnh liệt như người mắc phải bệnh thương hàn. Kiến Phong mang nàng ra khỏi phòng, tránh xa Hạo Nhiên đang ngủ. Y Na oà lên, nấc nghẹn trong cơn tức tưởi.
Kiến phong vỗ vỗ đằng sau lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ.
- Không sao đâu. Có ta ở bên cạnh sẽ không sao đâu.
Trong mắt hắn, nàng vẫn mãi mãi không thể trưởng thành được sao? Kiến Phong vẫn sẽ là thái sơn cho nàng tựa vào, là mái nhà che chở cho nàng khỏi mưa khỏi nắng. Ở bên cạnh hắn, nàng không thể trở thành một nữ nhân cương liệt chỉ mờ mắt bởi hận thù. Hắn sẽ khiến nàng trở nên mềm yếu, khát khao được sống một cuộc đời bình dị không cần lo toan. Kiến Phong khiến nàng mơ ước một thứ xa xỉ gọi là hạnh phúc. Người như nàng, thật sự có thể sống hạnh phúc sao?
- Nàng đã là nương tử của bổn vương, cuộc đời nàng sẽ do ta che chở. Dù cho cánh tay kia có bị phế, ta sẽ đưa tay mình cho nàng dùng. Đưa cơm cho nàng ăn, múc nước cho nàng uống. Nếu nàng khóc ta sẽ thay nàng lau khô nước mắt. Y Na, ta đã hứa sẽ suốt đời phụ trách nàng kia mà. Nàng sẽ không bao giờ phải chịu cô đơn buồn khổ nữa đâu. Ta, trượng phu của nàng, sẽ cùng Y Na đi đến hết con đường này.
Hắn càng nói, chỉ càng làm nàng thêm tủi hổ. Nước mắt lại trào ra thêm, tiếng nấc nghẹn chỉ nhiều thêm. Hắn lại im lặng, dịu dàng ôm nàng như thời thơ bé. Gió đêm thổi xào xạt ngoài vườn, như bảo nàng hãy mau ưng thuận hắn đi, hảy vứt bỏ hận thù, cùng hắn đi trên con đường đời bình lặng. Có Kiến Phong ở đây, nàng còn lo lắng vấn đề gì?
- Đại vương, ngài thật sự có thể trở thành tay cuả thiếp sao? - Nàng tỉ tê khóc.
- Đương nhiên là được rồi. - Hắn hiền lành gật đầu.
- Đại vương, ngài biết rõ toàn bộ thân phận và cuộc đời thiếp. Thiếp đến đây không chỉ để hoàn thành lời hưá năm xưa.
- Ta biết, nàng đã chịu khổ nhiều rồi.
- Thiếp không thể sống hạnh phúc khí gã phản trắc Dương Bá Thiên vẫn còn tồn tại trên đời. Thiếp không thể buông bỏ khi hoàng tộc họ Tang còn hoang mồ lạnh lẽo. Thiếp đến đây chỉ vì muốn cầu tình, xin đại vương che thiếp mượn sức mạnh ... - Y Na cay nghiệt nói ra hết toàn bộ mưu toan của nàng.
- Ta biết. - Kiến Phong cắt ngang lới nàng nói.
Y Na ngẩn mặt khỏi vai hắn. Nàng sợ hãi xoáy nhìn người đàn ông tóc bạc trắng trước mặt.
- Bổn vương há có thể để một đứa trẻ ra lừa gạt sao? - Hắn cười dịu dàng, bàn tay to lớn vuốt lên vết sẹo trên má nàng. - Thời gian qua Y Na đã chịu nhiều cực khổ rồi! Bổn vương sẽ thay nàng đòi lại công đạo.
- Đại vương. - Nàng thảng thốt gọi.
- Gánh nặng của Y Na, bổn vương sẽ thay nàng gánh lấy. Vì vậy từ bây giờ, nàng hãy buông bỏ tất cả đi.
Hắn lấy khăn tay chậm chậm lên dòng nước mắt lại tuôn dài trên mặt nàng. Quả nhiên trong mắt hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là một đứa bé con như hôm nào. Nàng chỉ cần khóc với hắn, nũng nịu yêu cầu, Kiến Phong sẽ chấp nhận tất cả. Thì ra từ lâu tâm tư độc ác trong lòng nàng đã bị hắn nhìn thấu hết rồi.
Vậy mà hắn vẫn xuôi theo theo ý nàng, dang tay ôm nàng vào lòng. Hắn không ngại nàng giả dối, không khinh bỉ nữ nhân độc ác đầy thù hận này sao?
Trận khóc ngày hôm đó đã có thể bù lại hết sáu năm đau khổ trong cuộc đời nàng. Khi Y Na tỉnh dậy vào ngày mới, nàng dường như đã được tái sinh thêm lần nữa. Nàng là một người vợ hiền thục chỉ để tâm đến chồng con của mình. Mọi sóng gió ngoài kia, cứ để cho trượng phu của nàng gánh vác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.