Chương 20: Thái tử Phúc Văn
Người Qua Đường A
18/03/2013
Ngày y sinh ra đời, nghe nói bầu trời xuất hiện mây ngũ sắc. Các pháp sư trong cả nước đồng loạt dâng chiếu lên vua, cho rằng đó là điềm lành cực tốt, thập hoàng tử là hoàng long tái sinh, số mệnh định sẵn sẽ trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ. Chính vì vậy, dù không phải trưởng tôn, nhưng Phúc Văn vẫn được phong làm thái tử từ lúc còn ẵm ngửa trên tay, cả đời sống trong sự yêu sủng vô hạn của Ngữ Hinh hoàng đế.
Đất nước y thiên hạ thái bình, bốn phương phẳng lặng. Nhân dân no ấm, quanh năm ca xướng, trọng văn kinh võ, chìm trong hưởng lạc. Ngữ Hinh hoàng đế cũng là người chuộng văn tài, vì vậy tân hoàng tử vừa chào đời đã đặt tên là Phúc Văn, với mong muốn y lớn lên tài hoa phong nhã, thi thư lễ nghĩa, thấu tình đạt lý, có thể mau chóng trở thành một phúc tinh sáng soi cho muôn dân.
Phúc Văn lớn lên không phải nói là đã phụ sự kỳ vọng đó, y vẫn được giáo dục đầy đủ, nhưng lại có hứng thú với con đường binh nghiệp nhiều hơn. Mỗi ngày một giờ học văn, chín giờ học võ, thời gian còn lại là ăn ngủ vui chơi. Trái với toàn bộ quan nhân bộ dạng văn nhược yếu đuối trong cung, y cao to tráng kiện, uy vũ hiên ngang. Nhận được sự yêu sủng của hoàng đế, Phúc Văn dần trở nên độc đoán ngạo mạn, ý muốn của y chính là ý chỉ của trời, cả Việt Quốc này không ai có thể chống lại được.
Năm đó, mười sáu tuổi, y dẫn đầu đoàn quân Phong Châu đi săn bắn ở rừng Tiên Sa, lúc nào cũng là kẻ hùng dũng chạy đi xa nhất. Khu rừng này vốn âm u cổ kính, chỗ nào cũng là gốc đào. Chạy loạn một hồi, Phúc Văn thật sự đã lạc mất đoàn quân hộ tống. Y dừng cương ngựa, ngó xung quanh chỗ mình. Góc nào cũng nhìn giống góc nào, toàn bộ thân cây đều cong queo kỳ dị, cây lá xanh rì, khó phân biệt đông tây.
Y tiếp tục thúc ngựa đi lững thững nhìn ngắm khắp nơi, tâm trạng chưa từng biết cái gì là bối rối sợ sệt. Mạng y là hoàng long chuyển thế, là thiên tử trời ban, phúc thọ tề mi, mấy chuyện cỏn con trên đời khó mà ảnh hưởng y được.
Thế nhưng hết cả sáng, qua cả trưa vẫn còn lạc mãi trong rừng. Ngựa cứ tiếp tục đi lang thang, người thì càng mệt lả. Y biết mình phước lớn mạng lớn, nhưng những cực nhọc dọc đường như thế này, y cũng khó mà chống nổi. Cuối cùng thái tử Phúc Văn mệt mỏi gục trên ngựa. Bạch mã không hay biết vẫn tiếp tục bước đi đến nơi vô định.
Lần lạc đường định mệnh đó đưa y đến Đào Hoa cốc. Hai bên sườn núi hoa đào ngập tràn, cả một vùng phủ đầy sắc hồng kỳ diệu. Đang là độ mà hè về mà gốc đào nào cũng tưng bừng khoe sắc, thật là đáng kinh ngạc giật mình.
Giữa khu rừng ngập tràn sắc hồng, có một thiếu nữ đang say mê múa hát. Bộ áo hồng bung xoè như cánh hoa rực nở, thân thể nhẹ như chim yến tung bay giữa trời. Mái tóc nàng như mây trôi mềm mại, đôi mắt to long lanh như sao sáng trên trời, gương mặt trái xoan thanh tú, miệng lúng liếng cười duyên. Thật là một sắc đẹp kinh diễm tuyệt luân, phi phàm xuất chúng.
Y ngẩn ngơ đứng nhìn, cứ ngỡ mình đang mơ gặp được đào tinh xuất thế. Một cơn gió thổi qua, hoa đào tung bay tán loạn trong gió. Không gian đột nhiên trở nên huyền ảo như cõi bồng lai. Hình ảnh mỹ nhân múa trong cơn mưa hoa đào vĩnh viễn khắc sâu vào trong tâm khảm Phúc Văn. Mỗi lần nhắm mắt lại, y đều có thể hình dung ra rõ mồn một bóng dáng nàng ngày đó. Phúc Văn biết rằng trong phút chốc, y đã yêu sâu sắc người con gái này, trọn kiếp sẽ chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng.
Năm đó Như Thi mười ba tuổi. Sau khi Chi Lang bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, nàng cũng cấp tốc bị gửi đến chỗ Hoa bà bà trong núi sâu để mà tập luyện, tuyệt đối xa lánh khỏi thế gian trần tục. Hạ lão gia cứ ngỡ nàng sẽ cắt đứt mọi trần duyên mà chuyên tâm luyện múa, nào ngờ trần duyên cứ tự tiện chạy đến gõ cửa trái tim nàng. Hai người phải gặp nhau, đó chính là số mệnh.
Phúc Văn thúc ngựa xông thẳng tới chỗ mỹ nhân đang luyện vũ. Vừa nhìn thấy người lạ, Như Thi liền giật mình ngừng lại. Vùng này vốn thanh vắng hoang vu, nàng cứ ngỡ ngoài mình, chắc chẳng có ai đi đến. Như Thi tò mò ngước đôi mắt to nhìn vị dũng sĩ trên ngựa, cảm thấy y ngạo bá bức nhân.
Y đến gần nàng, càng nhìn rõ dung mạo của Như Thi thì tim càng đập mạnh liên hồi. Kìa kìa, đôi mắt to tròn kia đang ngước lên nhìn y, long lanh như một tiểu thỏ bạch.
- Ngươi đâu mà dung mạo xuất chúng, phấn điểm diện như mai khuê thân xuất, lưỡng mi như sơn nguyệt giao đầu, nhãn quang như ngọc chiếu thuỷ châu, khiến bổn công tử ngẩn ngơ say đắm. – Phúc Văn liền buông lời trêu ghẹo.
- Người đâu mà không biết lịch sự, vừa cất tiếng đã buông lời ong bướm, da mặt dày như tường thành biên ải, độ vô sĩ dài tận đại hải, khiến bổn tiểu thư mắc cỡ dùm ngươi. – Như Thi ngay lập tức đáp trả, nàng chưa từng gặp loại người nào trắng trợn như Phúc Văn.
- Chà chà ... giọng mỹ nhân như chuông bạc thanh tao, tiếng đọng lại văng vẳng bên tai nghe êm dịu. Dù là nàng đang buông lời trách mắng, ta vẫn nguyện cả đời nằm kề bên gối để nghe. – Phúc Văn càng thích thú với sự phản kháng của nàng.
Quả nhiên Như Thi tức giận đến hai má đỏ bừng. Nàng không biết có loại người dù bị người ta mắng vào mặt, vẫn có thể ngông nghênh đến vậy.
- Chà chà ... gương mặt cũng dễ nhìn nhưng tính tình thật quá tệ hại, lời nói ra thật vô phép vô kỷ. Người giữa ban ngày ban mặt mà muốn chọc ghẹo con gái nhà lành sao? – Nàng cố giữ bình tĩnh để chống chế lần cuối.
- Đa tạ.
- Vì chuyện gì? – Nàng ngạc nhiên.
- Vì đã khen ta tuấn tú. Ta biết mình soái ca hấp dẫn, nhưng được nàng khen vẫn thấy ngại ngùng.
- Ngươi đồ hoang tưởng, ai khen ngươi bao giờ? – Màu đỏ trên má lại ngày càng đậm hơn.
- Chỉ là ta cảm nhận được như vậy. Chẳng phải mỹ nhân nhìn ta thẹn thùng đến má đào đỏ thắm hay sao.
- Ngươi ... ngươi tự kỷ.
Nàng vừa mắng xong giận dữ bỏ đi ngay. Tuy không biết kẻ này là ai, nhưng ở gần y khiến nàng tức giận. Như Thi vừa xoay người, nam nhân đã xuống ngựa. Chưa bao giờ y cảm thấy được trêu chọc người khác cũng là một thú vui đầy ý vị như thế này.
- Tiểu thư, nàng thật vô phép.
Có tiếng nói vọng từ sau lưng, Như Thi tuy không muốn vẫn xoay người nhìn lại. Nàng liếc mắt nhìn hắn, muốn hỏi “Ta vô phép chỗ nào?”
- Nói với nàng đã quá ba câu, tiểu thư vẫn chưa xưng danh xưng tự.
- Ta không cần nói tên với hạng vô sỉ như ngươi.
- Thì ra nàng là phường vô danh tiểu tốt. - Hắn bật cười sảng khoái. – Vô danh với vô sỉ cũng thật xứng đôi.
- A ... ngươi ... người này ... – Nàng tức lên, nhưng ngoài ‘vô sỉ’ cũng không biết mắng người ta bằng từ gì khác.
- Tại hạ là Lương Thần Phi. – Đột nhiên y nghĩ ra cái tên này, không muốn nàng biết mình là thái tử.
- Tiểu nữ là Hạ Như Thi. – Nàng giới thiệu tên mình theo phép lịch sự. Nói xong là giật mình, che miệng không kịp.
- Như Thi, Như Thi. Người đẹp như thơ, nhẹ nhàng nhu nhã, phiêu dật xuất trần. Tên rất hay. – Y ngâm nga tên nàng đầy thích thú.
- Không nói với ngươi nữa. – Nàng giận dỗi kéo váy bỏ đi nhanh.
- Khoan đã Thi Nhi.
Y chạy theo nắm tay nàng kéo lại. Như Thi hoảng sợ giật tay ra, ngoại trừ Chi Lang, nàng chưa từng nắm tay người nào khác.
- Ngươi quá phận, mau buông tay. – Nàng giận dữ mắng y.
- Tại hạ thất lễ quá.
Phúc Văn đã nhận ra sự hoảng sợ trong đáy mắt nàng. Y biết hành động đột ngột của mình là không phải phép nên lập tức xin lỗi. Như Thi giống như con thỏ nhỏ gặp động liền co người lại, hai mắt long lanh nhìn y đầy cảnh giác. Mà cái điệu bộ này của nàng lại càng làm người ta thấy yêu hơn, muốn dang tay ôm lấy nàng vào lòng để mà bảo vệ. Nhưng lý trí cho Phúc Văn biết y làm như vậy là sai hoàn toàn. Muốn có được nàng, thì phải từ từ chậm rãi mà bủa lưới vây bắt.
- Muôn lần xin lỗi tiểu thư, vạn lần xin lỗi tiểu thư. – Y thật sự diễn bộ dáng ăn năn, chấp tay cúi đầu nhận lỗi. Ngoại trừ hoàng thượng, thái tử Phúc Văn chưa từng biết cúi đầu với bất kỳ kẻ nào.- Tại hạ là kẻ lạc đường vô tình đi ngang. Đã ba ngày nay ta không có gì vào bụng, mắt hoa chân run, đầu óc không được minh mẫn mà vô tình mạo phạm tiểu thư. Xin tiểu thư rộng lòng bỏ qua.
Như Thi nheo mắt đánh giá người lạ trước mặt. Nàng là một nữ nhân khuê môn bất xuất, vốn ít tiếp xúc với bên ngoài thì làm sao có thể biết đánh giá con người. “Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”. Lòng người thâm sâu khó dò lại nhiều phần đen tối, thế nhưng trong mắt Như Thi lại không có ai là người xấu, bởi vì nàng chưa từng gặp người xấu bao giờ. Thấy người ta đã thật lòng xin lỗi, nàng cũng không để bụng chấp nhất làm gì, bèn bỏ xuống cơn giận mà nhẹ giọng nói với y.
- Nếu công tử là người giữa đường gặp nạn, vậy xin ghé qua nhà tiểu nữ một chút, dùng cơm canh đạm bạc rồi tiếp tục lên đường.
Gương mặt y lập tức sáng bừng hân hoan, vẻ tiều tuỵ ốm đói không còn sót lại một mảnh.
- Vô cùng đa tạ tiểu thư. Nàng thật là hiền lương thục đức. Sau này ai lấy được tiểu thư nhất định là phúc khí ba đời. – Y cười như hướng dương mùa hạ.
- Lương công tử ... ngươi.
Như Thi thật không còn lời lẽ nào để nói với kẻ này. Mỗi câu y buông ra đều nhất định phải chọc cho nàng đỏ mặt mắc cỡ. Miệng mồm ba hoa không khác các bà mai trong thành Tiết Châu là bao.
- Xin đi theo tiểu nữ. – Nàng quay đầu đi trước dẫn đường.
Phúc Văn nhìn thấy vẻ thẹn thùng đáng yêu của nàng thì ngửa cổ cười lớn. Y chạy lại dắt ngựa rồi lẽo đẽo đi theo, đằng sau không ngừng gọi.
- Thi Nhi, Thi Nhi ... mau dừng chân chờ ta với.
Nhưng y càng gọi nàng lại càng muốn bỏ chạy. Sao lại có người mới gặp đã mau chóng tỏ ra thân thiết với nàng như thế này. Tim Như Thi càng lúc càng đập mạnh, gò má càng nóng bừng lên thật khó chịu. Nàng muốn mau về nhà, muốn uống nước để hạ cơn lửa đốt đang luộc nàng đỏ như tôm thế này.
^_^
Phúc Văn vừa gặp được Hoa bà bà, sư phụ dạy múa của nàng thì liền than phiền.
- Tiền bối thật quá sơ suất quá rồi, nơi đây sâm lâm mù mịt, hổ beo lang báo nhiều, sao có thể để Hạ tiểu thư một mình trong rừng vắng. Lỡ như gặp chuyện hiểm nguy thì sao? Chi bằng để tại hạ đưa hai người vào trong trấn, ở nơi đông người dù sao cũng tốt hơn trốn trong hang cốc. – Y thở dài.
- Ta cả đời sống trong cốc này thanh tu ưu nhã, chưa từng gặp dã thú nào. Nay lền đầu tiên mới thấy được một con sói chạy vào đây nói nhiều lời như vậy. Ta cho rằng công tử đây mới là thứ nguy hiểm nhất trong cốc Đào Hoa. – Hoa bà bà bình thản nhấp môi một miếng trà.
Y nhìn bà già nhăn nheo như yêu quái ngàn năm kia, sau đó khoé môi cong lên đầy thưởng thức. Như Thi vốn bản tính rất nhút nhát, lúc nãy gắng sức đối đáp với y, chắc chắn là do ảnh hưởng của sư phụ này mà ra. Lão yêu bà thật không dễ đối phó.
Đất nước y thiên hạ thái bình, bốn phương phẳng lặng. Nhân dân no ấm, quanh năm ca xướng, trọng văn kinh võ, chìm trong hưởng lạc. Ngữ Hinh hoàng đế cũng là người chuộng văn tài, vì vậy tân hoàng tử vừa chào đời đã đặt tên là Phúc Văn, với mong muốn y lớn lên tài hoa phong nhã, thi thư lễ nghĩa, thấu tình đạt lý, có thể mau chóng trở thành một phúc tinh sáng soi cho muôn dân.
Phúc Văn lớn lên không phải nói là đã phụ sự kỳ vọng đó, y vẫn được giáo dục đầy đủ, nhưng lại có hứng thú với con đường binh nghiệp nhiều hơn. Mỗi ngày một giờ học văn, chín giờ học võ, thời gian còn lại là ăn ngủ vui chơi. Trái với toàn bộ quan nhân bộ dạng văn nhược yếu đuối trong cung, y cao to tráng kiện, uy vũ hiên ngang. Nhận được sự yêu sủng của hoàng đế, Phúc Văn dần trở nên độc đoán ngạo mạn, ý muốn của y chính là ý chỉ của trời, cả Việt Quốc này không ai có thể chống lại được.
Năm đó, mười sáu tuổi, y dẫn đầu đoàn quân Phong Châu đi săn bắn ở rừng Tiên Sa, lúc nào cũng là kẻ hùng dũng chạy đi xa nhất. Khu rừng này vốn âm u cổ kính, chỗ nào cũng là gốc đào. Chạy loạn một hồi, Phúc Văn thật sự đã lạc mất đoàn quân hộ tống. Y dừng cương ngựa, ngó xung quanh chỗ mình. Góc nào cũng nhìn giống góc nào, toàn bộ thân cây đều cong queo kỳ dị, cây lá xanh rì, khó phân biệt đông tây.
Y tiếp tục thúc ngựa đi lững thững nhìn ngắm khắp nơi, tâm trạng chưa từng biết cái gì là bối rối sợ sệt. Mạng y là hoàng long chuyển thế, là thiên tử trời ban, phúc thọ tề mi, mấy chuyện cỏn con trên đời khó mà ảnh hưởng y được.
Thế nhưng hết cả sáng, qua cả trưa vẫn còn lạc mãi trong rừng. Ngựa cứ tiếp tục đi lang thang, người thì càng mệt lả. Y biết mình phước lớn mạng lớn, nhưng những cực nhọc dọc đường như thế này, y cũng khó mà chống nổi. Cuối cùng thái tử Phúc Văn mệt mỏi gục trên ngựa. Bạch mã không hay biết vẫn tiếp tục bước đi đến nơi vô định.
Lần lạc đường định mệnh đó đưa y đến Đào Hoa cốc. Hai bên sườn núi hoa đào ngập tràn, cả một vùng phủ đầy sắc hồng kỳ diệu. Đang là độ mà hè về mà gốc đào nào cũng tưng bừng khoe sắc, thật là đáng kinh ngạc giật mình.
Giữa khu rừng ngập tràn sắc hồng, có một thiếu nữ đang say mê múa hát. Bộ áo hồng bung xoè như cánh hoa rực nở, thân thể nhẹ như chim yến tung bay giữa trời. Mái tóc nàng như mây trôi mềm mại, đôi mắt to long lanh như sao sáng trên trời, gương mặt trái xoan thanh tú, miệng lúng liếng cười duyên. Thật là một sắc đẹp kinh diễm tuyệt luân, phi phàm xuất chúng.
Y ngẩn ngơ đứng nhìn, cứ ngỡ mình đang mơ gặp được đào tinh xuất thế. Một cơn gió thổi qua, hoa đào tung bay tán loạn trong gió. Không gian đột nhiên trở nên huyền ảo như cõi bồng lai. Hình ảnh mỹ nhân múa trong cơn mưa hoa đào vĩnh viễn khắc sâu vào trong tâm khảm Phúc Văn. Mỗi lần nhắm mắt lại, y đều có thể hình dung ra rõ mồn một bóng dáng nàng ngày đó. Phúc Văn biết rằng trong phút chốc, y đã yêu sâu sắc người con gái này, trọn kiếp sẽ chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng.
Năm đó Như Thi mười ba tuổi. Sau khi Chi Lang bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, nàng cũng cấp tốc bị gửi đến chỗ Hoa bà bà trong núi sâu để mà tập luyện, tuyệt đối xa lánh khỏi thế gian trần tục. Hạ lão gia cứ ngỡ nàng sẽ cắt đứt mọi trần duyên mà chuyên tâm luyện múa, nào ngờ trần duyên cứ tự tiện chạy đến gõ cửa trái tim nàng. Hai người phải gặp nhau, đó chính là số mệnh.
Phúc Văn thúc ngựa xông thẳng tới chỗ mỹ nhân đang luyện vũ. Vừa nhìn thấy người lạ, Như Thi liền giật mình ngừng lại. Vùng này vốn thanh vắng hoang vu, nàng cứ ngỡ ngoài mình, chắc chẳng có ai đi đến. Như Thi tò mò ngước đôi mắt to nhìn vị dũng sĩ trên ngựa, cảm thấy y ngạo bá bức nhân.
Y đến gần nàng, càng nhìn rõ dung mạo của Như Thi thì tim càng đập mạnh liên hồi. Kìa kìa, đôi mắt to tròn kia đang ngước lên nhìn y, long lanh như một tiểu thỏ bạch.
- Ngươi đâu mà dung mạo xuất chúng, phấn điểm diện như mai khuê thân xuất, lưỡng mi như sơn nguyệt giao đầu, nhãn quang như ngọc chiếu thuỷ châu, khiến bổn công tử ngẩn ngơ say đắm. – Phúc Văn liền buông lời trêu ghẹo.
- Người đâu mà không biết lịch sự, vừa cất tiếng đã buông lời ong bướm, da mặt dày như tường thành biên ải, độ vô sĩ dài tận đại hải, khiến bổn tiểu thư mắc cỡ dùm ngươi. – Như Thi ngay lập tức đáp trả, nàng chưa từng gặp loại người nào trắng trợn như Phúc Văn.
- Chà chà ... giọng mỹ nhân như chuông bạc thanh tao, tiếng đọng lại văng vẳng bên tai nghe êm dịu. Dù là nàng đang buông lời trách mắng, ta vẫn nguyện cả đời nằm kề bên gối để nghe. – Phúc Văn càng thích thú với sự phản kháng của nàng.
Quả nhiên Như Thi tức giận đến hai má đỏ bừng. Nàng không biết có loại người dù bị người ta mắng vào mặt, vẫn có thể ngông nghênh đến vậy.
- Chà chà ... gương mặt cũng dễ nhìn nhưng tính tình thật quá tệ hại, lời nói ra thật vô phép vô kỷ. Người giữa ban ngày ban mặt mà muốn chọc ghẹo con gái nhà lành sao? – Nàng cố giữ bình tĩnh để chống chế lần cuối.
- Đa tạ.
- Vì chuyện gì? – Nàng ngạc nhiên.
- Vì đã khen ta tuấn tú. Ta biết mình soái ca hấp dẫn, nhưng được nàng khen vẫn thấy ngại ngùng.
- Ngươi đồ hoang tưởng, ai khen ngươi bao giờ? – Màu đỏ trên má lại ngày càng đậm hơn.
- Chỉ là ta cảm nhận được như vậy. Chẳng phải mỹ nhân nhìn ta thẹn thùng đến má đào đỏ thắm hay sao.
- Ngươi ... ngươi tự kỷ.
Nàng vừa mắng xong giận dữ bỏ đi ngay. Tuy không biết kẻ này là ai, nhưng ở gần y khiến nàng tức giận. Như Thi vừa xoay người, nam nhân đã xuống ngựa. Chưa bao giờ y cảm thấy được trêu chọc người khác cũng là một thú vui đầy ý vị như thế này.
- Tiểu thư, nàng thật vô phép.
Có tiếng nói vọng từ sau lưng, Như Thi tuy không muốn vẫn xoay người nhìn lại. Nàng liếc mắt nhìn hắn, muốn hỏi “Ta vô phép chỗ nào?”
- Nói với nàng đã quá ba câu, tiểu thư vẫn chưa xưng danh xưng tự.
- Ta không cần nói tên với hạng vô sỉ như ngươi.
- Thì ra nàng là phường vô danh tiểu tốt. - Hắn bật cười sảng khoái. – Vô danh với vô sỉ cũng thật xứng đôi.
- A ... ngươi ... người này ... – Nàng tức lên, nhưng ngoài ‘vô sỉ’ cũng không biết mắng người ta bằng từ gì khác.
- Tại hạ là Lương Thần Phi. – Đột nhiên y nghĩ ra cái tên này, không muốn nàng biết mình là thái tử.
- Tiểu nữ là Hạ Như Thi. – Nàng giới thiệu tên mình theo phép lịch sự. Nói xong là giật mình, che miệng không kịp.
- Như Thi, Như Thi. Người đẹp như thơ, nhẹ nhàng nhu nhã, phiêu dật xuất trần. Tên rất hay. – Y ngâm nga tên nàng đầy thích thú.
- Không nói với ngươi nữa. – Nàng giận dỗi kéo váy bỏ đi nhanh.
- Khoan đã Thi Nhi.
Y chạy theo nắm tay nàng kéo lại. Như Thi hoảng sợ giật tay ra, ngoại trừ Chi Lang, nàng chưa từng nắm tay người nào khác.
- Ngươi quá phận, mau buông tay. – Nàng giận dữ mắng y.
- Tại hạ thất lễ quá.
Phúc Văn đã nhận ra sự hoảng sợ trong đáy mắt nàng. Y biết hành động đột ngột của mình là không phải phép nên lập tức xin lỗi. Như Thi giống như con thỏ nhỏ gặp động liền co người lại, hai mắt long lanh nhìn y đầy cảnh giác. Mà cái điệu bộ này của nàng lại càng làm người ta thấy yêu hơn, muốn dang tay ôm lấy nàng vào lòng để mà bảo vệ. Nhưng lý trí cho Phúc Văn biết y làm như vậy là sai hoàn toàn. Muốn có được nàng, thì phải từ từ chậm rãi mà bủa lưới vây bắt.
- Muôn lần xin lỗi tiểu thư, vạn lần xin lỗi tiểu thư. – Y thật sự diễn bộ dáng ăn năn, chấp tay cúi đầu nhận lỗi. Ngoại trừ hoàng thượng, thái tử Phúc Văn chưa từng biết cúi đầu với bất kỳ kẻ nào.- Tại hạ là kẻ lạc đường vô tình đi ngang. Đã ba ngày nay ta không có gì vào bụng, mắt hoa chân run, đầu óc không được minh mẫn mà vô tình mạo phạm tiểu thư. Xin tiểu thư rộng lòng bỏ qua.
Như Thi nheo mắt đánh giá người lạ trước mặt. Nàng là một nữ nhân khuê môn bất xuất, vốn ít tiếp xúc với bên ngoài thì làm sao có thể biết đánh giá con người. “Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”. Lòng người thâm sâu khó dò lại nhiều phần đen tối, thế nhưng trong mắt Như Thi lại không có ai là người xấu, bởi vì nàng chưa từng gặp người xấu bao giờ. Thấy người ta đã thật lòng xin lỗi, nàng cũng không để bụng chấp nhất làm gì, bèn bỏ xuống cơn giận mà nhẹ giọng nói với y.
- Nếu công tử là người giữa đường gặp nạn, vậy xin ghé qua nhà tiểu nữ một chút, dùng cơm canh đạm bạc rồi tiếp tục lên đường.
Gương mặt y lập tức sáng bừng hân hoan, vẻ tiều tuỵ ốm đói không còn sót lại một mảnh.
- Vô cùng đa tạ tiểu thư. Nàng thật là hiền lương thục đức. Sau này ai lấy được tiểu thư nhất định là phúc khí ba đời. – Y cười như hướng dương mùa hạ.
- Lương công tử ... ngươi.
Như Thi thật không còn lời lẽ nào để nói với kẻ này. Mỗi câu y buông ra đều nhất định phải chọc cho nàng đỏ mặt mắc cỡ. Miệng mồm ba hoa không khác các bà mai trong thành Tiết Châu là bao.
- Xin đi theo tiểu nữ. – Nàng quay đầu đi trước dẫn đường.
Phúc Văn nhìn thấy vẻ thẹn thùng đáng yêu của nàng thì ngửa cổ cười lớn. Y chạy lại dắt ngựa rồi lẽo đẽo đi theo, đằng sau không ngừng gọi.
- Thi Nhi, Thi Nhi ... mau dừng chân chờ ta với.
Nhưng y càng gọi nàng lại càng muốn bỏ chạy. Sao lại có người mới gặp đã mau chóng tỏ ra thân thiết với nàng như thế này. Tim Như Thi càng lúc càng đập mạnh, gò má càng nóng bừng lên thật khó chịu. Nàng muốn mau về nhà, muốn uống nước để hạ cơn lửa đốt đang luộc nàng đỏ như tôm thế này.
^_^
Phúc Văn vừa gặp được Hoa bà bà, sư phụ dạy múa của nàng thì liền than phiền.
- Tiền bối thật quá sơ suất quá rồi, nơi đây sâm lâm mù mịt, hổ beo lang báo nhiều, sao có thể để Hạ tiểu thư một mình trong rừng vắng. Lỡ như gặp chuyện hiểm nguy thì sao? Chi bằng để tại hạ đưa hai người vào trong trấn, ở nơi đông người dù sao cũng tốt hơn trốn trong hang cốc. – Y thở dài.
- Ta cả đời sống trong cốc này thanh tu ưu nhã, chưa từng gặp dã thú nào. Nay lền đầu tiên mới thấy được một con sói chạy vào đây nói nhiều lời như vậy. Ta cho rằng công tử đây mới là thứ nguy hiểm nhất trong cốc Đào Hoa. – Hoa bà bà bình thản nhấp môi một miếng trà.
Y nhìn bà già nhăn nheo như yêu quái ngàn năm kia, sau đó khoé môi cong lên đầy thưởng thức. Như Thi vốn bản tính rất nhút nhát, lúc nãy gắng sức đối đáp với y, chắc chắn là do ảnh hưởng của sư phụ này mà ra. Lão yêu bà thật không dễ đối phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.