Chương 79: Tôi yêu em
Người Qua Đường A
18/03/2013
Cô nằm trên ngực Steven, cảm nhận hơi ấm của hắn. Trái tim của hắn vô cùng mạnh mẽ, từng nhịp đập rõ vang trong tai Ngọc Linh. Một tay hắn gối dưới đầu, tay còn lại gác ngang bụng cô. Cả hai người cùng hướng mặt lên bầu trời đầy sao.
- Sân thượng này là vị trí ngắm sao tuyệt nhất đấy. - Ngọc Linh thì thầm.
- Ừ. - Hắn chỉ trả lời ngắn gọn như thế.
- Em luôn muốn rủ anh lên đây, nhưng chưa dám.
- Vậy nên lấy cái chết doạ anh à? - Giọng hắn giận dỗi.
- Xin lỗi mà. - Cô cười hì hì. - Nhưng nhờ vậy, em mới biết anh thật lo cho em.
- Tôi là bác sĩ, không thể thấy chết không cứu.
- Anh này. - Ngọc Linh đánh nhẹ lên ngực hắn. - Phải làm gì anh mới chịu bỏ qua đây?
- Anh là một người rất nhỏ nhen, xấu tính. Bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp đó. - Hắn cười khinh khỉnh.
- Cái gì? Thời gian thử việc còn được hai tháng, mới ký hợp đồng, anh lại muốn đuổi em ư? - Ngọc Linh bật ngồi dậy. - Huỷ hợp đồng không lý do thì bồi thường rất nặng đấy.
- Bồi thường gì? - Steven nhướng mày.
- Gán thân trả nợ. - Cô cười bí hiểm.
- Thân anh bị liệt một nửa, không đáng giá vậy đâu.
Ngọc Linh đặt tay lên môi hắn, miệng chu ra suỵt một tiếng rõ dài.
- Sau này mỗi lần anh tỏ ra tự ti như vậy, em sẽ hôn môi anh đấy. Dù cho đang ở giữa đám đông, em cũng sẽ làm nhục anh. Chẳng quan tâm giữ bí mật là gì đâu.
- Y tá Lý, cô có biết ý nghĩa từ ‘làm nhục’ không?
- Chúng ta đang nói bằng tiếng mẹ đẻ của ai vậy? - Ngọc Linh tự tin trả lời.
- Như vậy thì đáng sợ thật. Đúng là phải cẩn thận mới được.
Hắn đưa tay kéo vai Ngọc Linh xuống. Cô hoàn toàn thuận theo thế của Steven, hai đôi môi lại chạm vào nhau, truyền đi những cảm xúc mãnh liệt của đôi bên. Gần như cho đến khi cả hai đã thở rất gấp, không khí không còn vào kịp trong phổi, họ mới nguyện tách nhau ra.
- Đây là hình phạt đầu tiên được thực thi phải không? - Steven nhoẻn miệng cười.
- Đúng vậy, lần sau sẽ không may mắn ở nơi kín đáo đâu. - Cô đắc ý trả lời.
Ngọc Linh choàng tay ra sau cổ Steven, nâng gáy hắn lên, tay còn lại lòn dưới lưng, lúc này cô mới dùng sức kéo cả người hắn ngồi dậy. Y tá chuyên nghiệp hành động lúc nào cũng bài bản cẩn thận, Steven mỉm cười, tình nguyện được cô ôm vào lòng. Ngọc Linh kiểm tra vùng thắt lưng của Steven, do nằm dười sàn cứng, sợi dây nịch đã hằn thành một đường vắt ngang lưng hắn.
- Đau không. - Nàng chạm vào vết mẫn đỏ.
- Không cảm giác gì cả.
Hắn gác cằm vào vai cô, hờ hững trả lời. Bỗng nhiên Ngọc Linh im lặng, người hay càm ràm như cô lại không thấy trả lời. Steven bỗng xuýt xoa thở dài.
- Ừ hình như cũng thấy đau đau một chút. - Hắn kêu lên.
- Vậy là bị thương rồi, phải đem đi chụp hình cắt lớp thôi. - Cô phì cười.
- Tốt nhất là mở hội đồng chuyên ngành, họp chẩn đoán luôn thể. - Ở bên cạnh Ngọc Linh, Steven cũng học được cách nói đùa rồi.
Việc tiếp theo là Ngọc Linh kéo Steven lên xe lăn trở lại. Y tá chuyên khoa hành động vô cùng thuần thục, chuyên nghiệp. Tuy có phải dùng sức nhiều, nhưng cuối cùng Steven cũng đã an toạ trên chỗ của mình.
Y tá Lý tuy ngoài giờ làm việc nhưng vẫn tận tuỵ với nghề nghiệp. Cô đưa bệnh nhân về tận phòng, hỗ trợ Steven từ lúc thay đồ cho đến khi lên giường.
- Này, cấm hôn trán anh đấy. - Khi Ngọc Linh kéo chăn đắp lên người mình, hắn sẵn giọng nhắc nhở. - Giờ này anh cũng chưa có ngủ đâu.
- Biết rồi. - Cô cười.
Ngọc Linh bấm nút chỉnh để nâng cao đầu giường lên. Khi Steven đã có được tư thế ngồi thoải mái, cô lấy máy tính cá nhân đặt lên chiếc bàn trên giường.
- Hôm nay là thứ bảy mà, chín giờ tối sẽ có trận công thành, anh làm sao vắng mặt được.
- Em hay đấy, mọi việc của anh đều rõ ràng như thế.
Steven bậm môi, suy nghĩ một hồi rồi mở hộc tủ lấy ra cây quạt giấy đưa cho Ngọc Linh. Cô cầm quạt, dự định mở ra thì bị Steven ngăn lại.
- Cái này cho em. Nhưng về nhà mới được mở ra xem.
Thấy thái độ bí mật của hắn, Ngọc Linh càng nôn nóng muốn biết. Cô ngay lập tức chào tạm biệt, rồi chạy như bay ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Ngọc Linh lập tức xoè quạt ra xem. Trên mặt giấy trắng có đề một bài thơ được viết bằng lối thư pháp bay bướm.
“Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.”
(“Tôi yêu em”, Puskin)
Dĩ nhiên là nước mắt của Ngọc Linh rơi lăn tăn xuống đất. Một bài thơ thật dữ dội và nồng nàn. Steven đã dùng lời thơ để nói lên hết nỗi lòng cuả mình, thầm kín và chân thật. Cô dường như có thể nhìn thấy cái nhíu mày thật sâu của Steven khi viết những dòng này. “Sao anh có thể chọn cách yêu cao thượng như vậy?” Ngọc Linh sụt sịt.
- Này, còn chưa chịu đi về hả? - Giọng bực bội bên trong phòng vang ra.
Không hiểu sao Ngọc Linh lại cảm thấy hắn đang xấu hổ. Cô lấy tay lau vội nước mắt, cố gượng giọng để trả lời Steven.
- Về rồi mà.
Ngọc Linh không giấu được tiếng phì cười, nhưng nước mắt vẫn chảy. Cảm xúc lẫn lộn như thế này, thật là khó diễn tả nên lời. Hạnh phúc tột độ không thua gì khi hắn chấp nhận làm bạn trai cô. Steven đúng là kho báu mà Ngọc Linh may mắn lắm mới đào ra được.
- Về rồi mà còn trả lời hả? Hay là bắt tôi phải tiễn đến tận nhà. - Hắn vẫn chưa thôi trò bắt nạt của mình.
- Đã nói về rồi mà.
Cô trả lời, rồi nhanh chóng bước ra khỏi đoạn hành lang. Steven sẽ không chịu để yên cho Ngọc Linh chìm đắm trong thế giới hạnh phúc của mình.
Hắn nhìn chiếc bóng in ngoài cửa đã bỏ đi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Steven chạm vào mặt mình, cảm thấy hai gò má đã nóng rực vì xấu hổ rồi. Đây là lần đầu tiên hắn chép thơ tặng người ta. Tất cả chỉ vì lời xúi giục của hai vợ chồng nhà họ Lưu kia.
“Thay vì ngồi đây viết chữ ‘phiền’, thì nghĩ cách giải quyết còn hơn.” Quang Phi nhìn hắn lắc đầu.
“Làm lành với bạn gái đi thì hết phiền.” Thiên Kim nháy mắt với hắn.
“Sao cô biết?” Hắn kinh ngạc hỏi lại. Sau đó Steven lại nhớ ra có lần tự nhận Ngọc Linh là bạn gái mình trước mặt mọi người.
“Đàn ông chỉ có hai thứ phiền phức. Bác sĩ không phiền sự nghiệp tiền tài, thì chắc là phụ nữ rồi.” Thiên Kim trả lời. “Dù tôi không rõ nội tình, nhưng anh cứ xuống nước năn nỉ Ngọc Linh đi. Phụ nữ ai cũng chỉ ngoài cứng trong mềm. Chép cho cô ấy bài thơ tình là xong hết.”
Và thế là với sự tư vấn của hai ngươi kia, hắn đã luyện xong một thân thư pháp, chỉ để chép thơ lên quạt. Steven dự định sẽ bí mật trao cho Ngọc Linh mà không để danh tính. Hắn không muốn có mối ràng buộc nào giữa bọn họ cả. Chỉ nguyện làm một kẻ ngưỡng mộ âm thầm, cũng giống như tấm lòng hắn đối với Thiên Kim.
Hai mươi sáu năm trong cuộc đời, Steven chưa từng làm việc gì xấu hổ hơn thế. Cũng chừng đó thời gian, hắn chưa từng thể hiện sự lãng mạn đến nỗi khiến con gái phát khóc như thế này. Thế nhưng, sự xấu hổ này thật đáng giá. Steven thầm cười, nghe ngọt ngào dâng lên trong tim.
^_^
Khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Chợ Ruộng là một trong những khu vực trọng điểm nổi tiếng nhất. Thứ nhất, đây là bệnh viện cấp cứu, các loại tai nạn giao thông có liên quan đến tuỷ não thì nhiều vô kể. Thứ hai Chợ Ruộng có môi trường chữa trị hàng đầu, thiết bị máy móc hàng đầu, và dĩ nhiên đội ngũ bác sĩ cũng là hàng đầu, không chỉ trong Việt Quốc mà còn nổi tiếng khắp thế giới.
Trong môi trường làm việc đầy căng thẳng, áp lực đó, các y bác sĩ vẫn có cách riêng để giải trí của mình. Thoải mái thì tìm một góc yên tĩnh uống cà phê, vui vẻ thì chụm đầu nhau bàn tán. Chuyện thế giới, chuyện xã hội thì ai cũng rõ. Chuyện ngoài đường, ngoài chợ thì quá nhàm. Thành ra chuyện nội bộ nhân viên mới trở thành đề tài hot nhất. Tin tức thời thượng gần đây là thái độ kỳ lạ của hai nhân vật khả nghi.
Thứ nhất chính là y tá Lý Ngọc Linh cuả nhóm chăm sóc bệnh nhân. Bình thường, Ngọc Linh là cô gái hay cười, ưa bắt chuyện với người khác. Nhưng dạo này cô chỉ thích rúc vào một góc, lén lút bấm điện thoại nhắn tin. Nhìn sắc hồng luôn đỏ ửng trên gò má và nụ cười khúc khích đáng yêu, mọi người đoán cô chắc hẳn đã tìm được tình yêu mới rồi.
Người còn lại là Dr.Wilson luôn lạnh lùng, lãnh đạm. Tuy thường khi anh ta không nói nhiều, nhưng ít nhất cũng sẽ mỉm cười chào hỏi hay thỉnh thoảng tiếp chuyện với đồng nghiệp. Nhưng gần đây Steven giống như ăn trúng phải thuốc nổ, thường hay soi mói Ngọc Linh mỗi khi cô ấy nhắn tin rồi cười.
Cô gái đang yêu khi hạnh phúc thì tỏ rõ ra mặt. Nhưng Dr.White luôn trù dập, la này mắng nọ khi Ngọc Linh cười không rõ lý do.
- Y tá Lý, miệng cô không thể khép lại được ư? Đừng để người ta nghĩ khoa ngoại thần kinh là khoa tâm thần.
Những câu nói ác liệt như thế, rõ ràng là nhắm vào công kích cá nhân. Ngọc Linh đang cười vui sẽ ngay lập tức sụ xuống, sửa gương mặt mình trở về vẻ nghiêm túc giả tạo. Mọi người xù xì bàn tán lý do tại sao tình hình lại như thế. Vài người chỉ ra rằng giữa y tá Lý và bác sĩ Wilson chắn chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Y tá Lý nợ tiền Dr.Wilson? Có người thấy họ nói chuyện căng thẳng trong căn tin. Dr.Wilson bị y tá Lý xúc phạm? Rõ rằng anh ta đang mượn việc công trả thù cá nhân. Y tá Lý đang yêu, nên Dr.Wilson cảm thấy chướng mắt? Ai chẳng biết tâm lý anh ta không thông, cô độc sống một mình không người thân, không bạn bè. Mọi người đều thông cảm, những người tàn tật thì thường tự ti, vướng mắc tâm lý. Tuy Ngọc Linh bị ăn hiếp rõ ràng, nhưng không ai dám ra tay can ngăn.
Cả Thiên Hùng ở khoa khác mà còn nghe được lời đồn đại. Y đoán rằng tình hình khói lửa này có liên quan đến mình, nên muốn ra mặt giải hoà. Kế sách cuối cùng mà Thiên Hùng cống hiến đã chết tại chiến trường. Steven giận dữ trở mặt, còn Ngọc Linh mếu máo tuyên bố bỏ cuộc.
Không ai biết giờ ăn trưa bọn họ sẽ lén lút hẹn hò. Cả hai lên sân thượng ăn món cơm bạn gái. Ngọc Linh bắt đầu mỗi ngày đều đi chợ, nấu thức ăn mang theo, cô cho rằng cơm mình làm sẽ ngon hơn căn tin gấp bội. Không ai biết khi họ cùng nhau nói chuyện, Steven sẽ cười thật nhiều nhắc lại vẻ mặt của Ngọc Linh trong giờ làm.
- Em đó, em đó. Cứ cười khúc khích như thế. Làm anh kềm không được, cũng muốn cười theo nè.
- Là do ai nhắn cái đoạn truyện hài đó vào máy em? - Cô nũng nịu. - Nhắc nhở kiểu như anh, làm mọi người tưởng em bị bắt nạt đấy.
- Là lỗi do anh, nên anh phải đóng vai người xấu nè. Em là nữ sinh tội nghiệp, được làm vai chính phim bi kịch nhé.
- Vậy anh làm nam vai chính. - Ngọc Linh cười ngọt ngào.
- Anh thích vai phản diện hơn.
- Không chịu. Anh phải làm nam vai chính của em.
Đoạn đối thoại này tuyệt đối không thể để người ngoài nghe được. Nếu không họ sẽ lên cơn đau tim khi biết bác sĩ lạnh lùng của khoa ngoại đang yêu. Thật sự tảng băng đó cũng biết yêu sao?
- Sân thượng này là vị trí ngắm sao tuyệt nhất đấy. - Ngọc Linh thì thầm.
- Ừ. - Hắn chỉ trả lời ngắn gọn như thế.
- Em luôn muốn rủ anh lên đây, nhưng chưa dám.
- Vậy nên lấy cái chết doạ anh à? - Giọng hắn giận dỗi.
- Xin lỗi mà. - Cô cười hì hì. - Nhưng nhờ vậy, em mới biết anh thật lo cho em.
- Tôi là bác sĩ, không thể thấy chết không cứu.
- Anh này. - Ngọc Linh đánh nhẹ lên ngực hắn. - Phải làm gì anh mới chịu bỏ qua đây?
- Anh là một người rất nhỏ nhen, xấu tính. Bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp đó. - Hắn cười khinh khỉnh.
- Cái gì? Thời gian thử việc còn được hai tháng, mới ký hợp đồng, anh lại muốn đuổi em ư? - Ngọc Linh bật ngồi dậy. - Huỷ hợp đồng không lý do thì bồi thường rất nặng đấy.
- Bồi thường gì? - Steven nhướng mày.
- Gán thân trả nợ. - Cô cười bí hiểm.
- Thân anh bị liệt một nửa, không đáng giá vậy đâu.
Ngọc Linh đặt tay lên môi hắn, miệng chu ra suỵt một tiếng rõ dài.
- Sau này mỗi lần anh tỏ ra tự ti như vậy, em sẽ hôn môi anh đấy. Dù cho đang ở giữa đám đông, em cũng sẽ làm nhục anh. Chẳng quan tâm giữ bí mật là gì đâu.
- Y tá Lý, cô có biết ý nghĩa từ ‘làm nhục’ không?
- Chúng ta đang nói bằng tiếng mẹ đẻ của ai vậy? - Ngọc Linh tự tin trả lời.
- Như vậy thì đáng sợ thật. Đúng là phải cẩn thận mới được.
Hắn đưa tay kéo vai Ngọc Linh xuống. Cô hoàn toàn thuận theo thế của Steven, hai đôi môi lại chạm vào nhau, truyền đi những cảm xúc mãnh liệt của đôi bên. Gần như cho đến khi cả hai đã thở rất gấp, không khí không còn vào kịp trong phổi, họ mới nguyện tách nhau ra.
- Đây là hình phạt đầu tiên được thực thi phải không? - Steven nhoẻn miệng cười.
- Đúng vậy, lần sau sẽ không may mắn ở nơi kín đáo đâu. - Cô đắc ý trả lời.
Ngọc Linh choàng tay ra sau cổ Steven, nâng gáy hắn lên, tay còn lại lòn dưới lưng, lúc này cô mới dùng sức kéo cả người hắn ngồi dậy. Y tá chuyên nghiệp hành động lúc nào cũng bài bản cẩn thận, Steven mỉm cười, tình nguyện được cô ôm vào lòng. Ngọc Linh kiểm tra vùng thắt lưng của Steven, do nằm dười sàn cứng, sợi dây nịch đã hằn thành một đường vắt ngang lưng hắn.
- Đau không. - Nàng chạm vào vết mẫn đỏ.
- Không cảm giác gì cả.
Hắn gác cằm vào vai cô, hờ hững trả lời. Bỗng nhiên Ngọc Linh im lặng, người hay càm ràm như cô lại không thấy trả lời. Steven bỗng xuýt xoa thở dài.
- Ừ hình như cũng thấy đau đau một chút. - Hắn kêu lên.
- Vậy là bị thương rồi, phải đem đi chụp hình cắt lớp thôi. - Cô phì cười.
- Tốt nhất là mở hội đồng chuyên ngành, họp chẩn đoán luôn thể. - Ở bên cạnh Ngọc Linh, Steven cũng học được cách nói đùa rồi.
Việc tiếp theo là Ngọc Linh kéo Steven lên xe lăn trở lại. Y tá chuyên khoa hành động vô cùng thuần thục, chuyên nghiệp. Tuy có phải dùng sức nhiều, nhưng cuối cùng Steven cũng đã an toạ trên chỗ của mình.
Y tá Lý tuy ngoài giờ làm việc nhưng vẫn tận tuỵ với nghề nghiệp. Cô đưa bệnh nhân về tận phòng, hỗ trợ Steven từ lúc thay đồ cho đến khi lên giường.
- Này, cấm hôn trán anh đấy. - Khi Ngọc Linh kéo chăn đắp lên người mình, hắn sẵn giọng nhắc nhở. - Giờ này anh cũng chưa có ngủ đâu.
- Biết rồi. - Cô cười.
Ngọc Linh bấm nút chỉnh để nâng cao đầu giường lên. Khi Steven đã có được tư thế ngồi thoải mái, cô lấy máy tính cá nhân đặt lên chiếc bàn trên giường.
- Hôm nay là thứ bảy mà, chín giờ tối sẽ có trận công thành, anh làm sao vắng mặt được.
- Em hay đấy, mọi việc của anh đều rõ ràng như thế.
Steven bậm môi, suy nghĩ một hồi rồi mở hộc tủ lấy ra cây quạt giấy đưa cho Ngọc Linh. Cô cầm quạt, dự định mở ra thì bị Steven ngăn lại.
- Cái này cho em. Nhưng về nhà mới được mở ra xem.
Thấy thái độ bí mật của hắn, Ngọc Linh càng nôn nóng muốn biết. Cô ngay lập tức chào tạm biệt, rồi chạy như bay ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Ngọc Linh lập tức xoè quạt ra xem. Trên mặt giấy trắng có đề một bài thơ được viết bằng lối thư pháp bay bướm.
“Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.”
(“Tôi yêu em”, Puskin)
Dĩ nhiên là nước mắt của Ngọc Linh rơi lăn tăn xuống đất. Một bài thơ thật dữ dội và nồng nàn. Steven đã dùng lời thơ để nói lên hết nỗi lòng cuả mình, thầm kín và chân thật. Cô dường như có thể nhìn thấy cái nhíu mày thật sâu của Steven khi viết những dòng này. “Sao anh có thể chọn cách yêu cao thượng như vậy?” Ngọc Linh sụt sịt.
- Này, còn chưa chịu đi về hả? - Giọng bực bội bên trong phòng vang ra.
Không hiểu sao Ngọc Linh lại cảm thấy hắn đang xấu hổ. Cô lấy tay lau vội nước mắt, cố gượng giọng để trả lời Steven.
- Về rồi mà.
Ngọc Linh không giấu được tiếng phì cười, nhưng nước mắt vẫn chảy. Cảm xúc lẫn lộn như thế này, thật là khó diễn tả nên lời. Hạnh phúc tột độ không thua gì khi hắn chấp nhận làm bạn trai cô. Steven đúng là kho báu mà Ngọc Linh may mắn lắm mới đào ra được.
- Về rồi mà còn trả lời hả? Hay là bắt tôi phải tiễn đến tận nhà. - Hắn vẫn chưa thôi trò bắt nạt của mình.
- Đã nói về rồi mà.
Cô trả lời, rồi nhanh chóng bước ra khỏi đoạn hành lang. Steven sẽ không chịu để yên cho Ngọc Linh chìm đắm trong thế giới hạnh phúc của mình.
Hắn nhìn chiếc bóng in ngoài cửa đã bỏ đi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Steven chạm vào mặt mình, cảm thấy hai gò má đã nóng rực vì xấu hổ rồi. Đây là lần đầu tiên hắn chép thơ tặng người ta. Tất cả chỉ vì lời xúi giục của hai vợ chồng nhà họ Lưu kia.
“Thay vì ngồi đây viết chữ ‘phiền’, thì nghĩ cách giải quyết còn hơn.” Quang Phi nhìn hắn lắc đầu.
“Làm lành với bạn gái đi thì hết phiền.” Thiên Kim nháy mắt với hắn.
“Sao cô biết?” Hắn kinh ngạc hỏi lại. Sau đó Steven lại nhớ ra có lần tự nhận Ngọc Linh là bạn gái mình trước mặt mọi người.
“Đàn ông chỉ có hai thứ phiền phức. Bác sĩ không phiền sự nghiệp tiền tài, thì chắc là phụ nữ rồi.” Thiên Kim trả lời. “Dù tôi không rõ nội tình, nhưng anh cứ xuống nước năn nỉ Ngọc Linh đi. Phụ nữ ai cũng chỉ ngoài cứng trong mềm. Chép cho cô ấy bài thơ tình là xong hết.”
Và thế là với sự tư vấn của hai ngươi kia, hắn đã luyện xong một thân thư pháp, chỉ để chép thơ lên quạt. Steven dự định sẽ bí mật trao cho Ngọc Linh mà không để danh tính. Hắn không muốn có mối ràng buộc nào giữa bọn họ cả. Chỉ nguyện làm một kẻ ngưỡng mộ âm thầm, cũng giống như tấm lòng hắn đối với Thiên Kim.
Hai mươi sáu năm trong cuộc đời, Steven chưa từng làm việc gì xấu hổ hơn thế. Cũng chừng đó thời gian, hắn chưa từng thể hiện sự lãng mạn đến nỗi khiến con gái phát khóc như thế này. Thế nhưng, sự xấu hổ này thật đáng giá. Steven thầm cười, nghe ngọt ngào dâng lên trong tim.
^_^
Khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Chợ Ruộng là một trong những khu vực trọng điểm nổi tiếng nhất. Thứ nhất, đây là bệnh viện cấp cứu, các loại tai nạn giao thông có liên quan đến tuỷ não thì nhiều vô kể. Thứ hai Chợ Ruộng có môi trường chữa trị hàng đầu, thiết bị máy móc hàng đầu, và dĩ nhiên đội ngũ bác sĩ cũng là hàng đầu, không chỉ trong Việt Quốc mà còn nổi tiếng khắp thế giới.
Trong môi trường làm việc đầy căng thẳng, áp lực đó, các y bác sĩ vẫn có cách riêng để giải trí của mình. Thoải mái thì tìm một góc yên tĩnh uống cà phê, vui vẻ thì chụm đầu nhau bàn tán. Chuyện thế giới, chuyện xã hội thì ai cũng rõ. Chuyện ngoài đường, ngoài chợ thì quá nhàm. Thành ra chuyện nội bộ nhân viên mới trở thành đề tài hot nhất. Tin tức thời thượng gần đây là thái độ kỳ lạ của hai nhân vật khả nghi.
Thứ nhất chính là y tá Lý Ngọc Linh cuả nhóm chăm sóc bệnh nhân. Bình thường, Ngọc Linh là cô gái hay cười, ưa bắt chuyện với người khác. Nhưng dạo này cô chỉ thích rúc vào một góc, lén lút bấm điện thoại nhắn tin. Nhìn sắc hồng luôn đỏ ửng trên gò má và nụ cười khúc khích đáng yêu, mọi người đoán cô chắc hẳn đã tìm được tình yêu mới rồi.
Người còn lại là Dr.Wilson luôn lạnh lùng, lãnh đạm. Tuy thường khi anh ta không nói nhiều, nhưng ít nhất cũng sẽ mỉm cười chào hỏi hay thỉnh thoảng tiếp chuyện với đồng nghiệp. Nhưng gần đây Steven giống như ăn trúng phải thuốc nổ, thường hay soi mói Ngọc Linh mỗi khi cô ấy nhắn tin rồi cười.
Cô gái đang yêu khi hạnh phúc thì tỏ rõ ra mặt. Nhưng Dr.White luôn trù dập, la này mắng nọ khi Ngọc Linh cười không rõ lý do.
- Y tá Lý, miệng cô không thể khép lại được ư? Đừng để người ta nghĩ khoa ngoại thần kinh là khoa tâm thần.
Những câu nói ác liệt như thế, rõ ràng là nhắm vào công kích cá nhân. Ngọc Linh đang cười vui sẽ ngay lập tức sụ xuống, sửa gương mặt mình trở về vẻ nghiêm túc giả tạo. Mọi người xù xì bàn tán lý do tại sao tình hình lại như thế. Vài người chỉ ra rằng giữa y tá Lý và bác sĩ Wilson chắn chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Y tá Lý nợ tiền Dr.Wilson? Có người thấy họ nói chuyện căng thẳng trong căn tin. Dr.Wilson bị y tá Lý xúc phạm? Rõ rằng anh ta đang mượn việc công trả thù cá nhân. Y tá Lý đang yêu, nên Dr.Wilson cảm thấy chướng mắt? Ai chẳng biết tâm lý anh ta không thông, cô độc sống một mình không người thân, không bạn bè. Mọi người đều thông cảm, những người tàn tật thì thường tự ti, vướng mắc tâm lý. Tuy Ngọc Linh bị ăn hiếp rõ ràng, nhưng không ai dám ra tay can ngăn.
Cả Thiên Hùng ở khoa khác mà còn nghe được lời đồn đại. Y đoán rằng tình hình khói lửa này có liên quan đến mình, nên muốn ra mặt giải hoà. Kế sách cuối cùng mà Thiên Hùng cống hiến đã chết tại chiến trường. Steven giận dữ trở mặt, còn Ngọc Linh mếu máo tuyên bố bỏ cuộc.
Không ai biết giờ ăn trưa bọn họ sẽ lén lút hẹn hò. Cả hai lên sân thượng ăn món cơm bạn gái. Ngọc Linh bắt đầu mỗi ngày đều đi chợ, nấu thức ăn mang theo, cô cho rằng cơm mình làm sẽ ngon hơn căn tin gấp bội. Không ai biết khi họ cùng nhau nói chuyện, Steven sẽ cười thật nhiều nhắc lại vẻ mặt của Ngọc Linh trong giờ làm.
- Em đó, em đó. Cứ cười khúc khích như thế. Làm anh kềm không được, cũng muốn cười theo nè.
- Là do ai nhắn cái đoạn truyện hài đó vào máy em? - Cô nũng nịu. - Nhắc nhở kiểu như anh, làm mọi người tưởng em bị bắt nạt đấy.
- Là lỗi do anh, nên anh phải đóng vai người xấu nè. Em là nữ sinh tội nghiệp, được làm vai chính phim bi kịch nhé.
- Vậy anh làm nam vai chính. - Ngọc Linh cười ngọt ngào.
- Anh thích vai phản diện hơn.
- Không chịu. Anh phải làm nam vai chính của em.
Đoạn đối thoại này tuyệt đối không thể để người ngoài nghe được. Nếu không họ sẽ lên cơn đau tim khi biết bác sĩ lạnh lùng của khoa ngoại đang yêu. Thật sự tảng băng đó cũng biết yêu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.