Hoa Đào Nở Rộ

Chương 47

Đào Ảnh Xướng Xước

01/10/2018

Ngày Thanh Minh được nghỉ, Khương Mộc Ninh và Triệu Tiệm An cùng nhau về thành phố N một chuyến, lúc này cô đã tự nhiên hơn rất nhiều, nói như thế nào thì cũng là trước lạ sau quen thôi. Ngày Thanh Minh, Khương Mộc Ninh dậy sớm, cô và Triệu Tiệm An đến khu mộ ở ngoại ô thành phố, hai người ngồi đó đến trưa. Lúc về thành phố H, thứ sáu Triệu Tiệm An lại đi công tác ở thành phố S rồi.

Nhàn rỗi nhàm chán, hết giờ học ngày thứ sáu, Khương Mộc Ninh một mình về nhà Triệu Tiệm An, cô chuẩn bị nghiên cứu mấy thức đơn trên lò nướng, sau khi thỉnh thoảng ở lại nhà Triệu Tiệm An, tay nghề bếp của cô tăng lên rất nhiều, giữ lại trên thực đơn mấy món ăn mới, cô phát hiện, thật ra đối với nấu nướng, vậy mà trời lại cho cô mười phần hứng thú.

Ài, mỗi khi cô vui vui mừng mừng chuẩn bị trong phòng bếp, cô lại cảm thấy mình thật không có chí phấn đấu….

Ngày hôm sau khi Triệu Tiệm An đến thành phố S, Khương Mộc Ninh xem ti vi thấy thành phố S xuất hiện những ca bệnh cảm cúm kiểu mới, cô run sợ xem xong, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tiệm An, hỏi rõ ràng mọi chi tiết xem anh có phát sốt không? Có ho khan hay không? Có bị đau họng không?”

Triệu Tiệm An cười khổ không thôi, anh nghiêm túc nói với người ở nhà, anh nói anh khỏe, thân thể anh cũng khỏe mạnh. Nhưng Khương Mộc Ninh thật sự không yên tâm, bởi vì ngày hôm sau lại có thêm báo cáo số ca bệnh tăng lên, cô nhịn không được, cứ ba bữa cơm cộng thêm bữa trà chiều đều gọi điện hỏi thăm Triệu Tiệm An, cô còn dựa vào báo xem một phương thuốc Đông y để uống dự phòng, lqd, sau đó lại đi đến cửa hàng thuốc mua cho đủ, chỉ chờ Triệu Tiệm An trở về từ thành phố S sẽ rót cho anh mấy tô.

Một người ở trong một căn phòng to như vậy, lại nghĩ tới Triệu Tiệm An đang ở thành phố S có thể sẽ bị vi khuẩn, vi rút xâm nhập, Khương Mộc Ninh lại cảm thấy ăn ngủ không yên, giống như trái tim cô luôn bị treo lên, chuyển tới chuyển lui, nhưng không thể thay đổi.

Buổi tối, lúc đánh răng, Khương Mộc Ninh còn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, miệng đầy bọt đánh răng màu trắng, cô nhìn vẻ mặt hốc hác của mình trong gương, chỉ biết thở dài. Trên thực tế mới có mấy tháng nha, vậy mà Triệu Tiệm An đã đi sâu vào cuộc sống của cô, khiến cho cô hốt hoảng bất an đến mức giống như mất một phần linh hồn của mình, cho nên, cô mới có thể có cảm giác không thể thở được như vậy….

Buổi tối, trước khi ngủ, Triệu Tiệm An gọi điện về nói chuyện với Khương Mộc Ninh theo thói quen, cô nhíu mày nghe Triệu Tiệm An báo cáo chi tiết tình trạng sức khỏe của anh, mãi đến khi Triệu Tiệm An báo cáo một cách cẩn thận buổi tối anh ăn bao nhiêu bát cơm, bao nhiêu đồ ăn, lúc này cô mới nhẹ giọng bật cười.

“Đàn anh, nếu không, mai em cũng đến thành phố S nhé?” Khương Mộc Ninh mấp máy môi, giọng điệu mang theo chút kiên định.

“Mộc Ninh." Triệu Tiệm An hơi sững sờ, trong lòng anh từ từ nóng lên, anh nhếch nhếch khóe môi, âm thanh cũng thấp hơn mấy phần, nghe vào tai Khương Mộc Ninh có chút chấn động: “Mộc Ninh, anh rất nhớ em, rất muốn được nhìn thấy em ngay lập tức. Nhưng mà, ngày mai em không cần đến, muộn nhất là tối mai, anh khẳng định anh sẽ về nhà…. Em, ở nhà chờ anh, được không?”

Khương Mộc Ninh khẽ cắn môi dưới, nghe Triệu Tiệm An thủ thỉ thù thì, cô giữ chặt trái tim đang đập nhanh hơn, hơi hơi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Được,… em chờ anh….”

Để điện thoại xuống, Khương Mộc Ninh đỏ mặt dựa lưng vào giường, cô cắn nhẹ môi dưới, nhớ đến những lời Triệu Tiệm An vừa nói, cô cảm thấy ngay cả hơi thở của cô cũng bắt đầu nóng lên, lúc này cô mới nhếch nhếch khóe môi nằm xuống, trước khi trò chuyện chan chứa lo lắng, bây giờ chỉ còn lại tình cảm ngọt ngào dịu dàng thay thế.

Tuy không thể gặp mặt, nhưng mỗi ngày đều trò chuyện, cũng có thể khiến cho cảm xúc của cô tạm thời bình tĩnh lại, ít nhất, chờ một lúc cô có thể đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Triệu Tiệm An không nuốt lời, khoảng ba giờ chiều anh gọi điện thoại cho Khương Mộc Ninh, báo với cô rằng anh sắp xuất phát. Bình thường, Khương Mộc Ninh là người thích ngủ trưa, nhưng lúc này cô không hề buồn ngủ mà cô đang ngồi xem chương trình giải trí trên ti vi, chương trình này bình thường cô thấy rất buồn cười, nhưng hôm nay xem chỉ thấy nhạt nhẽo buồn chán.

Khương Mộc Ninh nhận được điện thoại của Triệu Tiệm An, cô lập tức nhảy lên khỏi ghế sofa, hoan hô một cái, sau đó cô lặp tức thay quần áo, xách theo chiếc túi bảo vệ môi trường đi siêu thị mua sắm.



Thật ra lần này Triệu Tiệm An đi công tác chưa đến ba ngày, nhưng Khương Mộc Ninh lại cảm thấy như đã rất lâu. Gần như cô mang trong lòng niềm vui và sự mong chờ mà mua sắm trong siêu thị rất lâu, cẩn thận sắp xếp thực đơn buổi tối.

Lúc lựa chọn rau tươi, Khương Mộc Ninh nhìn nhóm bác gái bên cạnh cô, đột nhiên cô lại có cảm giác như đang chờ chồng đi công tác về…

Quả nhiên, cửu biệt thắng tân hôn quả thực là có đạo lí. Mặc dù trước mắt bọn họ cũng chưa đến trạng thái này, nhưng với tình cảnh trước mắt thì cũng không khác là mấy….

Triệu Tiệm An về đến nhà là khoảng năm rưỡi chiều, anh vừa mở cửa ra đã thấy Khương Mộc Ninh mặc tạp dề, tay cầm cái xẻng chạy nhanh ra khỏi phòng bếp, mặt mày hớn hở nhảy lên người anh, anh có chút cảm giác như thụ sủng nhược kinh (Được sủng ái mà kinh sợ), nhưng anh cũng không ngu mà bỏ qua diễm phúc vừa bay tới này, anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận cảm giác tràn đầy cõi lòng. Trong lòng chỉ còn lại xúc động, Triệu Tiệm An cúi đầu, anh đang muốn tìm đến cánh môi hồng nhuận anh mong nhớ mấy ngày nay để giải tỏa một chút nỗi nhớ tương tư, nhưng anh lại nhanh chóng nghe được tiếng hét kinh hãi, cô lập tức giãy khỏi lòng anh, vung cái xẻng chạy về phòng bếp: “Cá kho tàu của em.”

Triệu Tiệm An híp mắt, hít một hơi, anh vừa thở dài, vừa đưa tay vuốt cái cằm thiếu chút nữa bị đụng phải, anh nhìn về phía phòng bếp, nhanh chóng bật cười.

Tất nhiên bữa tối rất phòng phú, vốn Triệu Tiệm An muốn lấy chút rượu đỏ ra, nhưng anh bị Khương Mộc Ninh dùng ngôn từ chính nghĩa thuyết phục. Đợi đến khi hai người ăn xong, Khương Mộc Ninh lại bưng ra một bát thuốc Đông y đen như mực và một chiếc nhiệt kế vừa mở ra, trong lòng Triệu Tiệm An rất cảm động, cho nên, mặc dù anh vừa ăn rất no, nhưng anh vẫn cười nhận lấy, một hơi uống sạch, đến khi anh đưa bát không về anh mới phát hiện ra vẻ mặt buồn phiền của Khương Mộc Ninh.

“Em còn nghĩ tới rất nhiều cách giải thích, em nghĩ phải khuyên anh như thế nào để anh ngoan ngoãn uống thuốc, anh xem, em còn cố ý đi siêu thị mua kẹo về.”Khương Mộc Ninh giơ giơ túi kẹo ở tay trái lên, có chút tiếc rẻ bĩu môi.

Triệu Tiệm An bật cười lắc đầu, anh đưa tay nhận lấy kẹo trên tay Khương Mộc Ninh, bóc vỏ thả vào miệng ngậm: “Rất ngọt.”

Khương Mộc Ninh cười, vui mừng gật đầu một cái: “Tất nhiên là ngọt, em còn cố ý đi ăn thử mấy nhãn hiệu, sau đó mới tìm được nhãn hiệu này là ngon nhất đấy.”

Triệu Tiệm An nghĩ đến mấy hôm nay Khương Mộc Ninh một mình ở nhà chờ anh, mỗi ngày đều lo lắng cho anh, cố ý mua thuốc Đông y cho anh, cố gắng nhịn xuống mùi khó chịu của thuốc mà cẩn thận nấu cho anh, thậm chí, cô còn sợ anh chịu khổ, cố ý mua kẹo về cho anh, trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp, mang theo nồng đậm sự ngọt ngào ấm áp, mặc dù, thật ra thì từ khi anh còn đi học ở vườn trẻ thì anh đã không cần đến đồ ngọt khi uống thuốc nữa rồi.

Trừ cha mẹ và người nhà, đây là lần đầu tiên có người không hề có chút liên hệ máu mủ gì mà hết lòng hết dạ quan tâm anh, lqd, là người nhà, nhưng cũng không phải chỉ là người nhà.

Giây phút này, Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt yên tĩnh tốt đẹp của Khương Mộc Ninh, trong lòng anh như được lấp đầy, lần đầu tiên anh nghĩ đến câu nói: “Nắm tay nhau mà chết, ở bên nhau đến già.”

Khương Mộc Ninh nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt hài lòng, cô đặt bát xuống, cẩn thận đọc sách hướng dẫn, kéo Triệu Tiệm An lại để cô đo nhiệt độ cho anh, thấy bình thường, lúc này cô mới dám đặt một nửa trái tim xuống.

“Tính bảy ngày bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ít nhất anh phải đo nhiệt độ một lần, nếu như cảm thấy cổ họng đau hoặc có ho khan, hoặc cảm thấy cơ thể phát sốt, anh phải đi bệnh viện ngay lập tức đấy.” Khương Mộc Ninh cất nhiệt kế đi, đồng thời cũng nghiêm túc nói với Triệu Tiệm An.

Triệu Tiệm An nhếch nhếch khóe môi, rất vâng lời gật gật đầu: “Được. Thuốc kia thì sao? Ngày nào anh cũng phải uống à?”

“Thuốc sao…..” Khương Mộc Ninh do dự một chút. “Thuốc uống hôm nay thôi, là thuốc luôn có ba phần độc, hôm nay anh vừa về, uống coi như dự phòng thôi.”



Triệu Tiệm An khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mặc dù uống thuốc cũng không có gì, nhưng nếu ngày nào cũng uống…., vậy thì có chút không dễ chịu.

Theo tin tức thời sự, bệnh cúm này mỗi ngày đều phát hiện những ca bênh mới, có ca bệnh tử vong, có người bệnh mắc bệnh hiểm nghèo, mỗi ngày Khương Mộc Ninh đều thấy hồi hộp, chỉ cần vừa nhìn thấy chút báo cáo liên quan, cô lập tức giật mình, sau đó lại hốt hoảng, cô nhanh chóng cầm điện thoại di động hoặc gọi điện hoặc nhắn tin cho Triệu Tiệm An: “Đàn anh, hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có phát sốt không? Có đau hỏng không? Có ho khan không?” Thật may là Triệu Tiệm An cũng không phải là không chịu được, mỗi lần đều nhanh chóng trả lời lại cô.

Trái tim Khương Mộc Ninh treo lên mấy ngày liền, chờ đến khi Triệu Tiệm An bình an qua bảy ngày cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm: “Đàn anh, tối nay em nấu bữa tiệc lớn, ăn mừng anh thuận lợi thoát hiểm, anh muốn ăn gì?”

Triệu Tiệm An bật cười nhìn tin nhắn Khương Mộc Ninh gửi đến, tâm trạng anh đang rất vui, anh nhanh chóng gửi tên mấy món anh thích cho cô.

Từ khi bắt đầu đi học ở bên ngoài, chưa bao giờ anh có cảm giác như này, gần như ngày nào anh cũng được ăn món ăn gia đình. Anh ăn như vậy suốt một tuần liền, khiến cái miệng của anh cũng bị nuôi đến hư, vừa nghĩ tới những món ăn bên ngoài, hoặc là họ cho quá nhiều bột ngọt, hoặc là bị cho những gia vị không rõ ràng, anh cảm thấy chẳng còn chút mùi vị nào.

Có lẽ, thỉnh thoảng bị mắc bệnh cũng không tệ lắm, được phục vụ ở mức độ cao, bạn gái gần gũi phục vụ, trước đây muốn cô đến nhà anh ở phải tốn không ít nước miếng, mấy ngày nay cô đều chủ động đến bên cạnh anh, để phòng ngừa bất cứ lúc nào anh xuất hiện triệu chứng.

Đáng tiếc, những ngày tốt đẹp sắp trôi qua. Anh cũng không cảm thấy, Khương Mộc Ninh sẽ luôn giữ vững thái độ như vậy.

Nếu những báo động trên người Triệu Tiệm An tuyên bố không xuất hiện, Khương Mộc Ninh cũng trở về những ngày tháng trước đây, nhiều nhất cũng chỉ có cuối tuần mới theo Triệu Tiệm An về nhà anh, phần lớn thời gian đều ở trong phòng ngủ, mấy lần Triệu Tiệm An dụ dỗ đều không có kết quả, vậy nên anh chỉ có thể đi theo cô về trường học.

Hết giờ học, ăn cơm xong, hoặc là ngồi trong thư viện của trường học thỉnh thoảng hai người lại cùng ngẩng đầu nhìn nhau cười, hoặc là hai người nắm tay nhau đi trên con đường mòn, thật ra thì những chuyện rất đơn giản nhưng hai người vẫn cảm thấy ngọt ngào, Triệu Tiệm An cũng không phản đối, anh chỉ tiếc là trước khi ngủ không được hôn lên gò má ai kia.

Ngày từ từ qua đi, thời gian đã vào tháng năm, đại học năm ba cũng sắp kết thúc, sinh viên năm bốn tốt nghiệp, mà sinh viên năm ba đang đau đầu vì chuyện đi thực tập trước khi tốt nghiệp.

Dư An Dao quyết tâm muốn học lên, thành tích của cô rất tốt, nói không chừng danh sách bảo vệ luận văn của năm sau cũng có tên của cô ấy. Còn ba người còn lại của phòng 412, ba người đều không phải người có thể tập chung tinh thần đọc sách. Ban đầu Khương Mộc Ninh cũng muốn học nghiên cứu sinh, nhưng gần đây, càng ngày cô càng không có sự cố gắng rồi.

“Cậu còn muốn thi nghiên cứu sinh làm gì? Một khối vàng lớn vậy cũng bị cậu ôm gọn rồi, sống mơ mơ màng màng còn được, vậy thì cậu còn thi cái gì nữa? Theo ý mình á, ngay cả công việc cậu cũng không cần đi tìm làm gì cho mất công, trực tiếp trở thành phu nhân cao quý là được rồi. Mỗi ngày đều xách túi, uống trà chiều gì đó, thật là đẹp….” Mai Lộ ôm mặt, nhìn về phía Khương Mộc Ninh.

“Công việc vẫn phải có. Nếu không cậu sẽ thành người vô dụng.” Rõ ràng Vạn Manh Manh mang ý phản đối, vẻ mặt lo lắng: “Mộc Ninh còn trẻ vậy mà đã không có công việc, rất dễ tách khỏi xã hội, đến lúc đó Mộc Ninh và đàn anh Triệu không có cùng ngôn ngữ xã hội, hôn nhân rất dễ xảy ra vấn đề.”

Khương Mộc Ninh nhìn Vạn Manh Manh và Mai Lộ, hai người ai cũng nghĩ là mình đúng hơn, cô nhịn không được trừng mắt, cúi đầu nghiêm túc biểu đồ giới thiệu. Học kì một của năm bốn chỉ cần học giáo trình trong hai tháng, sau đó chính thức thực tập, trường học cũng sắp xếp một số chỗ để sinh viên đi thực tập, sinh viên cũng có thể tự tìm, hôm nay lớp trưởng phát biểu đồ giới thiệu, mỗi người đều phải tự mình điền. Mai Lộ và Vạn Manh Manh vẫn đang bàn luận về vấn đề đi thực tập, cũng không biết tại sao lại nói đến cô.

Khương Mộc Ninh bỏ qua vấn đề công việc có mối quan hệ gì với hôn nhân khiến cô đỏ mặt kia, trong lòng cô đang lo lắng: “Rốt cuộc cô có muốn đến công ty của đàn anh thực tập không đây????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đào Nở Rộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook