Chương 49
Đào Ảnh Xướng Xước
10/10/2018
Khương Mộc Ninh vừa ra khỏi phòng rửa tay đã sững sờ, Vu Hàn đang đứng
trước cửa toilet, dựa người vào tường, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt
đất, miệng thì đóng đóng mở mở như đang đọc thần chú, nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Khương Mộc Ninh,
gương mặt cũng đỏ lên trong nháy mắt, nhưng đôi mắt Vu Hàn lại càng thêm sáng ngời.
Khương Mộc Ninh đỏ mặt, cô nhìn thẳng vào hình bóng mình trong mắt Vu Hàn, đột nhiên trong lòng cô cũng nhảy dựng lên, khóe môi hơi giật giật, bước chân cũng nhanh hơn: “Ha ha. Vu Hàn, mình vào trước đây.”
“Mộc Ninh, chờ một chút.”
Khương Mộc Ninh vừa bước qua người Vu Hàn thì đã nghe thấy giọng nói căng thẳng phía sau, bước chân cô cũng dừng lại, trong lòng cô đang do dự, cô có nên coi như không nghe thấy mà tiếp tục đi qua không, hay là tiếp tục đứng lại, nghe hết lời cậu ấy nói?
Đáng tiếc, cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Vu Hàn đã suy nghĩ cẩn thận, cậu mở miệng trước.
“Khương Mộc Ninh, mình, mình thích cậu. Thích từ khi bắt đầu học cấp ba, thích rất nhiều năm rồi….”
Khương Mộc Ninh không quay đầu lại, cô nhíu chặt đôi lông mày,lqd, thở dài trong lòng, mím môi suy nghĩ vài giây, lúc này cô mới thả lỏng gương mặt, xoay người lại nhìn thẳng vào Vu Hàn, ánh mắt trong suốt mà kiên định.
“Vu Hàn, rất xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”
Giải quyết nhanh chóng, cách giải quyết trong tình cảm, cô vẫn thích những biện pháp đơn giản nhanh chóng, không thể đáp lại, vậy thì trực tiếp từ chối. Nói xong, Khương Mộc Ninh cũng không hề nhìn đến gương mặt chuyển thành cứng nhắc, trắng bệch của Vu Hàn, cô dứt khoát quay đầu đi, nhanh chân bước về phòng ăn.
Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy có chút phức tạp, có phần tiếc nuối nhưng nhiều hơn là thấy thỏa mãn. Hóa ra năm đó cũng không phải một mình cô đơn phương, ít nhất, một nhân vật như bạch mã hoàng tử trong trường học vậy mà cũng thầm mến cô, suy nghĩ như vậy, cô cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.
Có những người, sẽ trôi qua trong cuộc sống vội vàng, chỉ giữ lại một dấu vết mờ nhạt. Tới sớm cũng không bằng tới đúng lúc. Khương Mộc Ninh mím môi cười, cô nghĩ thầm, cứ như vậy, cô và Triệu Tiệm An cũng coi như huề nhau.
Sau khi Khương Mộc Ninh ngồi xuống một lúc lâu, Vu Hàn mới đi vào, cậu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, Khương Mộc Ninh yên lặng bỏ qua khỏi tầm mắt. Xảy ra chuyện vừa rồi, Khương Mộc Ninh càng chú ý giữ khoảng cách với cậu, ngay cả mắt cũng không nhìn một cái. Nếu đã muốn phủi sạch, vậy thì cho sạch hoàn toàn thôi.
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt bạn học, Khương Mộc Ninh lập tức mua vé xe lửa chuẩn bị về thành phố H, tất nhiên, phía cha mẹ cô dùng lí do muốn đi thực tập trước rồi.
Khương Nhạc lái xe đưa Khương Mộc Ninh ra trạm xe lửa, Hứa Lê vẫn còn oán trách: “Trường học của con bị làm sao vậy? Ngay cả nghỉ hè cũng không cho người ta qua? Đây cũng không phải công việc, không có tiền lương thực tập mà cũng làm chặt như vậy. Mộc Ninh, con cũng đừng chăm chỉ quá, phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường đừng để mình mệt mỏi quá….”
“Được rồi, Mộc Ninh cũng đã lớn như vậy rồi, sang năm cũng đã ra ngoài làm việc rồi, em cũng đừng nói nhiều nữa, tự con biết sắp xếp.” Khương Nhạc tập trung lái xe, rồi lại nói một câu.
Khương Mộc Ninh ngồi ở ghế sau nở nụ cười ngại ngùng, cô có chút chột dạ trong lòng.
Cô cũng không dám nói thật, nếu mẹ cô biết cô đi sớm như vậy là vì nhớ bạn trai, chắc mẹ cô sẽ cắt chân cô mất…..
Lên tàu, Khương Mộc Ninh cố gắng kìm nén tâm tình đang tung tăng của cô, kiên quyết không liên lạc với Triệu Tiệm An. Cô về bất ngờ, coi như cho anh một sự vui mừng.
Nhưng khoảng chín giờ tối, Khương Mộc Ninh đáng thương đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An, cô nhìn màn hình điện thoại di dộng đen kịt vì hết pin, cô khóc không ra nước mắt.
Cô nhìn thấy mở đầu nhưng không đoán được kết thúc. Kết quả là, cô hào hứng vui mừng lừa gạt Triệu Tiệm An trở về, kết quả vì không có điện mà hoàn toàn mất hết hiệu lực, cô bị cái khóa điện tử mở cửa bằng vân tay kia ngăn cản ở ngoài vì không có điện, mà điện thoại của cô cũng hết pin, sau khi cô gửi một tin nhắn báo bình an cho cha cô thì điện thoại lập tức tắt máy…….
Khương Mộc Ninh cảm thấy tương lai là một vùng tối tăm, may là mẹ cô có tính trước, trong túi cô có một sấp trứng luộc nước trà và bánh mì, cô cũng lười đi ra ngoài kiếm ăn, nên cô đành đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An buồn chán lấp đầy bụng, tiếp tục chờ.
Một lần chờ, cô chờ từ năm giờ chiều đến chín giờ tối.
Đèn ngoài cửa nhà Triệu Tiệm An là đèn cảm ứng, sau khi tối lại sáng lên, nhưng cũng không được khoảng ba mươi giây liền tắt. Đầu tiên, Khương Mộc Ninh còn đứng lên hoạt động một chút để đèn sáng lên, nhưng càng về sau, đèn có tắt, cô cũng lười vung tay lên.
Không có điện thoại di động để giết thời gian, Khương Mộc Ninh càng đợi càng tức giận, cô quyết định đứng lên, đeo balo lên vai xuống lầu, dù sao cô vẫn có tiền để tìm một khách sạn ở qua đêm. Nhưng cô còn chưa đến thang máy, cửa thang máy đã ‘tinh tinh’ mở ra.
Khương Mộc Ninh nhìn cửa thang máy vụt sáng khiến cô hơi ngẩn người, sau đó cô híp mắt nhìn về phía trước.
Trong thang máy không phải chỉ có một người, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn qua, anh cũng ngẩn người, ngay sau đó gương mặt chuyển thành tươi cười, nhanh chân bước ra ngoài, anh nắm chặt tay Khương Mộc Ninh.
“Mộc Ninh.”
Khương Mộc Ninh khẽ rút ra, nhưng không tránh được, cô trợn mắt nhìn Triệu Tiệm An một cái, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên mặt anh thì cũng bỏ qua, sự tức giận khổ sở vì chờ đợi cũng tiêu tán mất.
“Em đến từ khi nào? Sao không gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Điện thoại của em hết pin rồi, nhà không có điện nên cửa không mở được.” Khương Mộc Ninh khẽ chu môi oán trách.
“Anh đưa chìa khóa cho em… em lại ngại phiền.” Triệu Tiệm An khẽ cười nắm tay Khương Mộc Ninh đi về phía cửa nhà: “Vậy sao em không dùng điện thoại công cộng.”
Giọng Khương Mộc Ninh nhỏ dần, một lúc mới lắp bắp nói: “Em không nhớ rõ số điện thoại của anh….”
Từ khi có bộ nhớ của điện thoại, cô chỉ nhớ số của cô và số của cha mẹ thôi, còn lại cô đều để điện thoại nhớ.
Triệu Tiệm An không biết làm sao lắc lắc đầu, một tay khác anh nhận lấy balo trên lưng Khương Mộc Ninh: “Tối nay em không nhớ kĩ số điện thoại của anh thì em không được ngủ.”
Khương Mộc Ninh khẽ chun mũi, mặc dù có mấy phần không cam lòng, nhưng cuối cùng cô cũng không mở miệng giải thích. Chuyện ngày hôm nay, nếu như cô nhớ số điện thoại di động của Triệu Tiệm An thì đơn giản hơn nhiều….
“Khụ khụ, cái đó, Tiệm An à, sao cậu không chịu giới thiệu một chút vậy.”
Âm thanh tươi cười truyền đến từ phía sau, bước chân Triệu Tiệm An hơi dừng một chút, trong lòng có chút xấu hổ, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Khương Mộc Ninh khiến anh quá vui mừng, hoàn toàn quên mất rằng phía sau còn có người……
Triệu Tiệm An xoay người lại, trên mặt chỉ còn nụ cười nhẹ nhàng, anh nắm tay Khương Mộc Ninh, giới thiệu với cô người đàn ông vừa về cùng anh.
“Phàn Mẫn, đây là bạn gái mình, Khương Mộc Ninh. Mộc Ninh, đây là Chu Phàn Mẫn, là bạn cùng phòng hồi đại học của anh.” Triệu Tiệm An cười cười giới thiệu, hơi dừng lại một chút, anh lại nhìn về phía Khương Mộc Ninh bổ sung thêm: “Phàn Mẫn là trưởng phòng ngủ của bọn anh.”
Ánh mắt Khương Mộc Ninh hơi nhíu lại, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Triệu Tiệm An, cô quay đầu lại nhìn Chu Phàn Mẫn,lqd, gương mặt anh ta cũng có vẻ rất kì lạ.
“Chào anh.” Khương Mộc Ninh mở to mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông ăn mặc đơn giản ở phía trước, cười chào hỏi.
Chu Phàn Mẫn thở dài trong lòng, dựa vào hành động vừa rồi của Triệu Tiệm An, anh biết cậu ấy và cô gái này có quan hệ không đơn giản, bây giờ rõ ràng, quả thật có chút tiếc nuối.
Hoặc là nói không phải một mình anh, trong lớp có không ít bạn học cũng nghĩ rằng Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du sẽ còn chút khả năng. Hôm nay nhìn ra, hóa ra là anh nghĩ nhiều rồi.
“Chào em.” Chu Phàn Mẫn thu lại suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười, chào hỏi với Khương Mộc Ninh.
“Phàn Mẫn đến thành phố H công tác, tối nay ở nhà mình.” Triệu Tiệm An mở cửa, lúc này mới nhẹ giọng giải thích với Khương Mộc Ninh.
Khương Mộc Ninh đưa lưng về phía Chu Phàn Mẫn, khẽ bĩu bĩu môi, cô khẽ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẻ mặt coi như bình thường. Triệu Tiệm An mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh bĩu môi, trong bụng anh đang cười thầm, bạn học cũ đến thật không đúng lúc.
Vừa vào cửa, Khương Mộc Ninh trực tiếp đi về phía căn phòng của cô để đồ đạc xuống, quay người lại đã thấy Triệu Tiệm An cũng vào theo cô. Thật ra trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút tức giận, vừa rồi có người ngoài nên cô cũng không tiện nói gì, hiện giờ chỉ còn lại hai người, cô lập tức liếc mắt lườm anh, đưa tay đẩy đẩy anh: “Này, anh tránh ra đi.”
Triệu Tiệm An cười ha ha, anh đưa tay ra ôm Khương Mộc Ninh vào ngực, không thèm để ý chút chống cự của cô, cúi đầu ngậm chặt cánh môi đỏ thắm, đi vào thăm dò, anh hôn đến khi Khương Mộc Ninh trong lòng anh như nhũn ra, lúc này ánh mới thở hổn hển ngẩng đầu lên, cười cười nhìn gương mặt đỏ tươi như cánh đào đang cố tỏ ra nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, đôi tay anh càng ôm chặt hơn.
“Mộc Ninh … Anh rất vui mừng, em trở về sớm hơn.”
Bị Triệu Tiệm An không nói gì đã thân mật một phen như vậy,những uất ức trong lòng cô cũng tiêu gần hết, bây giờ được anh ôm, phần tức giận còn lại cũng biến mất, cô chỉ có thể bĩu bĩu môi, miễn cưỡng đưa tay lên ngực Triệu Tiệm An chọc chọc.
“Hừ, anh cũng đừng dụ dỗ em. Em thấy, em không ở đây, anh đúng là như cá gặp nước rồi.”
Editor: Voicoi08
Sợ bên ngoài còn có người, Khương Mộc Ninh cố gắng nói nhỏ hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nửa làm nũng, nửa oán trách giống như cơn gió thổi vào lòng, lòng Triệu Tiệm An gợn lên những cơn sóng lăn tăn, anh cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ thẫm, tỉ mỉ thưởng thức, ngăn cản những lời oán trách của Khương Mộc Ninh.
Mặc dù mới qua một tuần lễ, nhưng giống như đã qua một thời gian dài, Triệu Tiệm An nhớ đến mới chiều nay anh vẫn đang mong nhớ người nào đó, bây giờ cô lại đang mềm mại dựa trong lòng anh, anh cảm thấy như có dòng nước nóng chảy trong lòng, kích động khiến anh không điều chỉnh được tay mình, càng ôm chặt cô vào ngực, giống như muốn khảm cô vào người anh, nhưng anh vẫn còn chút tỉnh táo, thân mật triền miên một trận, anh miễn cưỡng bắt mình buông tay ra.
“Anh đi xem Phàn Mẫn thế nào đã.” Nói xong, Triệu Tiệm An nhanh chóng rời khỏi phòng của Khương Mộc Ninh, lqd, nhìn bóng lưng của anh có chút chật vật, anh không thấy người trong phòng khách, bước chân của anh hơi dừng lại, anh đưa tay lên đỡ trán nhắm mắt lại, vành tai cũng chuyển từ trắng thành đỏ, khóe môi anh khẽ nhếch lên, giống như đang than thở, anh nhẹ giọng thở dài một cái, sau đó mới bước những bước chân không còn sự bình tĩnh, trầm ổn thường ngày về phòng.
Anh phải về phòng bình tĩnh lại trước đã…..
Khương Mộc Ninh đứng trong phòng, cô có chút mơ hồ nhận ra, trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ, cô khẽ híp mắt lại, cô dùng cái đầu vẫn còn choáng váng của mình suy nghĩ mất hai giây, đột nhiên cô nhớ ra hình như vừa rồi có gì đó chọc vào bụng cô, trong lòng cô khẽ giật một cái, màu đỏ trên mặt giống như vừa nhuộm bằng thuốc đỏ, nháy mắt chuyển sang màu đỏ tươi.
Triệu Tiệm An, gặp lại sau một thời gian, anh mất khống chế đến vậy sao?
Buổi tối hôm nay, Khương Mộc Ninh không dám ra khỏi phòng một bước, đến khi rửa mặt xong, trái tim đang đập một cách mạnh mẽ cũng bình tĩnh lại, lúc này cô mới có tâm trạng để suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc: Nếu Triệu Tiệm An không dừng lại, có phải cô cũng mơ mơ màng màng để anh ăn luôn không?
Đây đúng là một vấn đề khiến người ta cảm thấy xấu hổ, lqd, Khương Mộc Ninh cũng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chỉ có thể nhanh chóng chui vào chăn, kéo chăn kín đến dưới mũi, chỉ lộ ra một cái mũi cao và đôi mắt như đang phát sáng trong bóng tối.
Thật ra thì, vừa rồi, trong lòng cô không hề có chút phản đối nào…….. Sợ rằng, nếu Triệu Tiệm An muốn tiếp tục, kết quả của cô cũng chính là khoanh tay chịu trói mà thôi…..
Công việc của Chu Phàn Mẫn cũng đã kết thúc, kế hoạch ngày hôm sau của anh là tìm bạn bè trong thành phố H gặp mặt một chút, nhưng anh vừa cầm điện thoại lên, mở điện số điện thoại của Chân Mẫn Du anh ta vẫn có chút do dự, nhớ đến vẻ mặt Triệu Tiệm An khi nhìn bạn gái, nhớ đến lời dặn dò vụng về của Chân Mẫn Du trước khi anh đến thành phố H, anh lắc đầu, thở dài một lúc, cuối cùng vẫn tắt điện thoại đi.
Mặc dù lúc ấy, thật ra anh cũng hiểu được ý muốn của Chân Mẫn Du, nhưng hôm nay gặp mặt, anh mới biết, mọi chuyện đã không còn giống như xưa nữa rồi. Vô duyên chỉ có thể là tiếc nuối, nếu như không thích, dù có làm nhiều hơn nữa, đối phương cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ làm tăng thêm buồn chán cho đối phương mà thôi. Mà anh cũng chỉ là người ngoài, không cần làm một chuyện khiến người ta thêm chán ghét, nhất là dưới tình huống Triệu Tiệm An không còn độc thân.
Nếu sửa kế hoạch, Chu Phàn Mẫn cũng đổi lại vé máy bay, tất nhiên Triệu Tiệm An sẽ đưa anh ra sân bay.
Chu Phàn Mẫn nhân lúc Khương Mộc Ninh ở trong phòng vệ sinh, do dự nhắc đến Chân Mẫn Du: “Tiệm An, cậu và Chân Mẫn Du, cô ấy….”
Vẻ mặt Triệu Tiệm An rất bình tĩnh, anh nói: “Phàn Mẫn, Chân Mẫn Du có thích mình đi nữa, thích nhiều thế nào, đó cũng là chuyện của cô ta, không có chút quan hệ gì với mình hết.”
Chu Phàn Mẫn thở dài, vỗ vỗ vai Triệu Tiệm An: “Mình hiểu….. Nhưng mà, ít nhất cũng từng là bạn học, nếu như có thể, cậu cũng đừng làm căng quá.”
Triệu Tiệm An gật đầu một cái: “Cậu không cần lo lắng, mình sẽ xử lí tốt.”
“Chu Phàn Mẫn có chút do dự, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào. Triệu Tiệm An thể hiện thái độ rất rõ ràng, anh cũng chỉ là bạn học cũ của cậu ấy thật sự không cần thiết phải tham gia vào quá nhiều. Vì vậy, anh không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười vẫy tay tạm biệt, anh nhìn Khương Mộc Ninh đi về đứng cạnh Triệu Tiệm An, anh nghĩ: có lẽ duyên phận của mỗi người đều được định trước rồi, tới sớm hoặc tới muộn đều không phải cái quan trọng, trước kia anh cảm thấy Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du rất xứng đôi, hôm nay nhìn Triệu Tiệm An và bạn gái cậu ấy, hai người đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi đó.
Mặc dù Khương Mộc Ninh về trước thời gian, nhưng Triệu Tiệm An cũng không để cô đi thực tập sớm, cô cũng yên tâm thoải mái vùi người ở nhà Triệu Tiệm An, ngược lại, thoải mái làm bà chủ nhà mấy ngày, cho đến khi hết tuần đầu tiên của tháng bảy, Dư An Dao gửi tin nhắn đến.
“Sáng mai mình về.”
Dư An Dao là người thành phố H, vừa bắt đầu nghỉ hè đã đi du lịch, Khương Mộc Ninh muốn đợi cô ấy về mới cùng đi thực tập, thấy cô ấy nói ngày mai về, tất nhiên cô cũng muốn tính chuyện bắt đầu đi thực tập.
Buổi tối, Triệu Tiệm An về nhà, anh cười cười vỗ đầu cô: “Em về vị trí cũ đi, hiện tại Phạm Văn cũng không hướng dẫn sinh viên thực tập, Dư An Dao đến bộ phận thiết kế hai, để hai người ở một bộ phận cũng không tốt.”
Khương Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, thật ra trong lòng cô rất hài lòng với sự sắp xếp của Triệu Tiệm An, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, hôn một cái lên mặt Triệu Tiệm An: “Cám ơn Triệu tổng.”
Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày,cái tay đang ấn điều khiển ti vi cũng hơi dừng lại, anh trực tiếp ném một cái vứt nó ra xa, một tay kéo bả vai xinh đẹp của người bên cạnh vào ngực anh, mạnh mẽ hôn một cái, sau đó cũng không bỏ được, tiếp tục ôm chặt lấy người ta, đặt lên chân anh, anh vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của cô, sau đó mới nhặt chiếc điều khiển lên, tiếp tục đổi kênh.
“Này, anh mau buông tay ra.” Khương Mộc Ninh hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy giụa.
“Đừng cử động, làm ảnh hưởng đến anh đổi kênh.” Triệu Tiệm An đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Khương Mộc Ninh, anh cũng không chớp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình ti vi.
Cả người Khương Mộc Ninh cứng đờ, yên tĩnh khoảng một giây, sau đó cô nhảy dựng lên, đơn giản tránh thoát trói buộc của Triệu Tiệm An, cô chống tay vào hông, trừng mắt nhìn anh: “Em còn muốn gọi điện thoại cho An Dao đấy.” Nói xong cô hất cằm quay người chạy về phòng.
Triệu Tiệm An cười cười, anh thu lại ánh mắt trên bóng lưng mảnh khảnh, rồi lại bật cười thành tiếng quay đầu lại. Anh cũng không dám chọc giận cô, chỉ sợ cuối cùng, anh mới là người bị ngọn lửa tiêu diệt.
Thật là khó khăn đó.
Sau khi Khương Mộc Ninh và Dư An Dao bàn bạc xong, hai người quyết định thứ hai bắt đầu đi thực tập.
Buổi sáng thứ hai, Khương Mộc Ninh đứng ở chỗ gần công ty chờ Dư An Dao, sau đó quen đường dẫn cô ấy đến bộ phận nhân sự báo cáo, tất nhiên, lúc này cô không còn thấy thấp thỏm, đợi khi Dư An Dao báo cáo xong, quản lí Hồ vẫn cho người đưa Dư An Dao đến bộ phận thiết kế hai, còn cô tự nhiên là đi tìm chị Phạm Văn.
Hôm qua cô cũng mới biết, Phạm Văn đã chính thức lên làm giám đốc bộ phận thiết kế, đối với cô mà nói, đây nhất định là một chuyện tốt. Bộ phận thiết kế một vẫn như cũ, nhưng Cổ Viên Viên đã không còn ở đây. Chị ấy đã chính thức tốt nghiệp, đang đi làm ở một công ty gần nhà. Nhìn khung cảnh quen thuộc, cô thật sự cảm thấy có chút nhớ Cổ Viên Viên.
Đáng tiếc, giống như cô và bạn cùng phòng, sớm muộn gì cũng phải chia tay, trên đời, tóm lại vẫn là có không ít những người quen biết rồi lại chia tay, hoặc là quen biết cả đời, hoặc chỉ là quen biết nhất thời mà thôi.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô đi thực tập, sau khi cô báo cáo đơn giản ở chỗ chị Phạm Văn thì lập tức chính thức bắt đầu.
Khương Mộc Ninh đỏ mặt, cô nhìn thẳng vào hình bóng mình trong mắt Vu Hàn, đột nhiên trong lòng cô cũng nhảy dựng lên, khóe môi hơi giật giật, bước chân cũng nhanh hơn: “Ha ha. Vu Hàn, mình vào trước đây.”
“Mộc Ninh, chờ một chút.”
Khương Mộc Ninh vừa bước qua người Vu Hàn thì đã nghe thấy giọng nói căng thẳng phía sau, bước chân cô cũng dừng lại, trong lòng cô đang do dự, cô có nên coi như không nghe thấy mà tiếp tục đi qua không, hay là tiếp tục đứng lại, nghe hết lời cậu ấy nói?
Đáng tiếc, cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Vu Hàn đã suy nghĩ cẩn thận, cậu mở miệng trước.
“Khương Mộc Ninh, mình, mình thích cậu. Thích từ khi bắt đầu học cấp ba, thích rất nhiều năm rồi….”
Khương Mộc Ninh không quay đầu lại, cô nhíu chặt đôi lông mày,lqd, thở dài trong lòng, mím môi suy nghĩ vài giây, lúc này cô mới thả lỏng gương mặt, xoay người lại nhìn thẳng vào Vu Hàn, ánh mắt trong suốt mà kiên định.
“Vu Hàn, rất xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”
Giải quyết nhanh chóng, cách giải quyết trong tình cảm, cô vẫn thích những biện pháp đơn giản nhanh chóng, không thể đáp lại, vậy thì trực tiếp từ chối. Nói xong, Khương Mộc Ninh cũng không hề nhìn đến gương mặt chuyển thành cứng nhắc, trắng bệch của Vu Hàn, cô dứt khoát quay đầu đi, nhanh chân bước về phòng ăn.
Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy có chút phức tạp, có phần tiếc nuối nhưng nhiều hơn là thấy thỏa mãn. Hóa ra năm đó cũng không phải một mình cô đơn phương, ít nhất, một nhân vật như bạch mã hoàng tử trong trường học vậy mà cũng thầm mến cô, suy nghĩ như vậy, cô cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.
Có những người, sẽ trôi qua trong cuộc sống vội vàng, chỉ giữ lại một dấu vết mờ nhạt. Tới sớm cũng không bằng tới đúng lúc. Khương Mộc Ninh mím môi cười, cô nghĩ thầm, cứ như vậy, cô và Triệu Tiệm An cũng coi như huề nhau.
Sau khi Khương Mộc Ninh ngồi xuống một lúc lâu, Vu Hàn mới đi vào, cậu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, Khương Mộc Ninh yên lặng bỏ qua khỏi tầm mắt. Xảy ra chuyện vừa rồi, Khương Mộc Ninh càng chú ý giữ khoảng cách với cậu, ngay cả mắt cũng không nhìn một cái. Nếu đã muốn phủi sạch, vậy thì cho sạch hoàn toàn thôi.
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt bạn học, Khương Mộc Ninh lập tức mua vé xe lửa chuẩn bị về thành phố H, tất nhiên, phía cha mẹ cô dùng lí do muốn đi thực tập trước rồi.
Khương Nhạc lái xe đưa Khương Mộc Ninh ra trạm xe lửa, Hứa Lê vẫn còn oán trách: “Trường học của con bị làm sao vậy? Ngay cả nghỉ hè cũng không cho người ta qua? Đây cũng không phải công việc, không có tiền lương thực tập mà cũng làm chặt như vậy. Mộc Ninh, con cũng đừng chăm chỉ quá, phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường đừng để mình mệt mỏi quá….”
“Được rồi, Mộc Ninh cũng đã lớn như vậy rồi, sang năm cũng đã ra ngoài làm việc rồi, em cũng đừng nói nhiều nữa, tự con biết sắp xếp.” Khương Nhạc tập trung lái xe, rồi lại nói một câu.
Khương Mộc Ninh ngồi ở ghế sau nở nụ cười ngại ngùng, cô có chút chột dạ trong lòng.
Cô cũng không dám nói thật, nếu mẹ cô biết cô đi sớm như vậy là vì nhớ bạn trai, chắc mẹ cô sẽ cắt chân cô mất…..
Lên tàu, Khương Mộc Ninh cố gắng kìm nén tâm tình đang tung tăng của cô, kiên quyết không liên lạc với Triệu Tiệm An. Cô về bất ngờ, coi như cho anh một sự vui mừng.
Nhưng khoảng chín giờ tối, Khương Mộc Ninh đáng thương đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An, cô nhìn màn hình điện thoại di dộng đen kịt vì hết pin, cô khóc không ra nước mắt.
Cô nhìn thấy mở đầu nhưng không đoán được kết thúc. Kết quả là, cô hào hứng vui mừng lừa gạt Triệu Tiệm An trở về, kết quả vì không có điện mà hoàn toàn mất hết hiệu lực, cô bị cái khóa điện tử mở cửa bằng vân tay kia ngăn cản ở ngoài vì không có điện, mà điện thoại của cô cũng hết pin, sau khi cô gửi một tin nhắn báo bình an cho cha cô thì điện thoại lập tức tắt máy…….
Khương Mộc Ninh cảm thấy tương lai là một vùng tối tăm, may là mẹ cô có tính trước, trong túi cô có một sấp trứng luộc nước trà và bánh mì, cô cũng lười đi ra ngoài kiếm ăn, nên cô đành đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An buồn chán lấp đầy bụng, tiếp tục chờ.
Một lần chờ, cô chờ từ năm giờ chiều đến chín giờ tối.
Đèn ngoài cửa nhà Triệu Tiệm An là đèn cảm ứng, sau khi tối lại sáng lên, nhưng cũng không được khoảng ba mươi giây liền tắt. Đầu tiên, Khương Mộc Ninh còn đứng lên hoạt động một chút để đèn sáng lên, nhưng càng về sau, đèn có tắt, cô cũng lười vung tay lên.
Không có điện thoại di động để giết thời gian, Khương Mộc Ninh càng đợi càng tức giận, cô quyết định đứng lên, đeo balo lên vai xuống lầu, dù sao cô vẫn có tiền để tìm một khách sạn ở qua đêm. Nhưng cô còn chưa đến thang máy, cửa thang máy đã ‘tinh tinh’ mở ra.
Khương Mộc Ninh nhìn cửa thang máy vụt sáng khiến cô hơi ngẩn người, sau đó cô híp mắt nhìn về phía trước.
Trong thang máy không phải chỉ có một người, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn qua, anh cũng ngẩn người, ngay sau đó gương mặt chuyển thành tươi cười, nhanh chân bước ra ngoài, anh nắm chặt tay Khương Mộc Ninh.
“Mộc Ninh.”
Khương Mộc Ninh khẽ rút ra, nhưng không tránh được, cô trợn mắt nhìn Triệu Tiệm An một cái, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên mặt anh thì cũng bỏ qua, sự tức giận khổ sở vì chờ đợi cũng tiêu tán mất.
“Em đến từ khi nào? Sao không gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Điện thoại của em hết pin rồi, nhà không có điện nên cửa không mở được.” Khương Mộc Ninh khẽ chu môi oán trách.
“Anh đưa chìa khóa cho em… em lại ngại phiền.” Triệu Tiệm An khẽ cười nắm tay Khương Mộc Ninh đi về phía cửa nhà: “Vậy sao em không dùng điện thoại công cộng.”
Giọng Khương Mộc Ninh nhỏ dần, một lúc mới lắp bắp nói: “Em không nhớ rõ số điện thoại của anh….”
Từ khi có bộ nhớ của điện thoại, cô chỉ nhớ số của cô và số của cha mẹ thôi, còn lại cô đều để điện thoại nhớ.
Triệu Tiệm An không biết làm sao lắc lắc đầu, một tay khác anh nhận lấy balo trên lưng Khương Mộc Ninh: “Tối nay em không nhớ kĩ số điện thoại của anh thì em không được ngủ.”
Khương Mộc Ninh khẽ chun mũi, mặc dù có mấy phần không cam lòng, nhưng cuối cùng cô cũng không mở miệng giải thích. Chuyện ngày hôm nay, nếu như cô nhớ số điện thoại di động của Triệu Tiệm An thì đơn giản hơn nhiều….
“Khụ khụ, cái đó, Tiệm An à, sao cậu không chịu giới thiệu một chút vậy.”
Âm thanh tươi cười truyền đến từ phía sau, bước chân Triệu Tiệm An hơi dừng một chút, trong lòng có chút xấu hổ, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Khương Mộc Ninh khiến anh quá vui mừng, hoàn toàn quên mất rằng phía sau còn có người……
Triệu Tiệm An xoay người lại, trên mặt chỉ còn nụ cười nhẹ nhàng, anh nắm tay Khương Mộc Ninh, giới thiệu với cô người đàn ông vừa về cùng anh.
“Phàn Mẫn, đây là bạn gái mình, Khương Mộc Ninh. Mộc Ninh, đây là Chu Phàn Mẫn, là bạn cùng phòng hồi đại học của anh.” Triệu Tiệm An cười cười giới thiệu, hơi dừng lại một chút, anh lại nhìn về phía Khương Mộc Ninh bổ sung thêm: “Phàn Mẫn là trưởng phòng ngủ của bọn anh.”
Ánh mắt Khương Mộc Ninh hơi nhíu lại, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Triệu Tiệm An, cô quay đầu lại nhìn Chu Phàn Mẫn,lqd, gương mặt anh ta cũng có vẻ rất kì lạ.
“Chào anh.” Khương Mộc Ninh mở to mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông ăn mặc đơn giản ở phía trước, cười chào hỏi.
Chu Phàn Mẫn thở dài trong lòng, dựa vào hành động vừa rồi của Triệu Tiệm An, anh biết cậu ấy và cô gái này có quan hệ không đơn giản, bây giờ rõ ràng, quả thật có chút tiếc nuối.
Hoặc là nói không phải một mình anh, trong lớp có không ít bạn học cũng nghĩ rằng Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du sẽ còn chút khả năng. Hôm nay nhìn ra, hóa ra là anh nghĩ nhiều rồi.
“Chào em.” Chu Phàn Mẫn thu lại suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười, chào hỏi với Khương Mộc Ninh.
“Phàn Mẫn đến thành phố H công tác, tối nay ở nhà mình.” Triệu Tiệm An mở cửa, lúc này mới nhẹ giọng giải thích với Khương Mộc Ninh.
Khương Mộc Ninh đưa lưng về phía Chu Phàn Mẫn, khẽ bĩu bĩu môi, cô khẽ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẻ mặt coi như bình thường. Triệu Tiệm An mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh bĩu môi, trong bụng anh đang cười thầm, bạn học cũ đến thật không đúng lúc.
Vừa vào cửa, Khương Mộc Ninh trực tiếp đi về phía căn phòng của cô để đồ đạc xuống, quay người lại đã thấy Triệu Tiệm An cũng vào theo cô. Thật ra trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút tức giận, vừa rồi có người ngoài nên cô cũng không tiện nói gì, hiện giờ chỉ còn lại hai người, cô lập tức liếc mắt lườm anh, đưa tay đẩy đẩy anh: “Này, anh tránh ra đi.”
Triệu Tiệm An cười ha ha, anh đưa tay ra ôm Khương Mộc Ninh vào ngực, không thèm để ý chút chống cự của cô, cúi đầu ngậm chặt cánh môi đỏ thắm, đi vào thăm dò, anh hôn đến khi Khương Mộc Ninh trong lòng anh như nhũn ra, lúc này ánh mới thở hổn hển ngẩng đầu lên, cười cười nhìn gương mặt đỏ tươi như cánh đào đang cố tỏ ra nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, đôi tay anh càng ôm chặt hơn.
“Mộc Ninh … Anh rất vui mừng, em trở về sớm hơn.”
Bị Triệu Tiệm An không nói gì đã thân mật một phen như vậy,những uất ức trong lòng cô cũng tiêu gần hết, bây giờ được anh ôm, phần tức giận còn lại cũng biến mất, cô chỉ có thể bĩu bĩu môi, miễn cưỡng đưa tay lên ngực Triệu Tiệm An chọc chọc.
“Hừ, anh cũng đừng dụ dỗ em. Em thấy, em không ở đây, anh đúng là như cá gặp nước rồi.”
Editor: Voicoi08
Sợ bên ngoài còn có người, Khương Mộc Ninh cố gắng nói nhỏ hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nửa làm nũng, nửa oán trách giống như cơn gió thổi vào lòng, lòng Triệu Tiệm An gợn lên những cơn sóng lăn tăn, anh cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ thẫm, tỉ mỉ thưởng thức, ngăn cản những lời oán trách của Khương Mộc Ninh.
Mặc dù mới qua một tuần lễ, nhưng giống như đã qua một thời gian dài, Triệu Tiệm An nhớ đến mới chiều nay anh vẫn đang mong nhớ người nào đó, bây giờ cô lại đang mềm mại dựa trong lòng anh, anh cảm thấy như có dòng nước nóng chảy trong lòng, kích động khiến anh không điều chỉnh được tay mình, càng ôm chặt cô vào ngực, giống như muốn khảm cô vào người anh, nhưng anh vẫn còn chút tỉnh táo, thân mật triền miên một trận, anh miễn cưỡng bắt mình buông tay ra.
“Anh đi xem Phàn Mẫn thế nào đã.” Nói xong, Triệu Tiệm An nhanh chóng rời khỏi phòng của Khương Mộc Ninh, lqd, nhìn bóng lưng của anh có chút chật vật, anh không thấy người trong phòng khách, bước chân của anh hơi dừng lại, anh đưa tay lên đỡ trán nhắm mắt lại, vành tai cũng chuyển từ trắng thành đỏ, khóe môi anh khẽ nhếch lên, giống như đang than thở, anh nhẹ giọng thở dài một cái, sau đó mới bước những bước chân không còn sự bình tĩnh, trầm ổn thường ngày về phòng.
Anh phải về phòng bình tĩnh lại trước đã…..
Khương Mộc Ninh đứng trong phòng, cô có chút mơ hồ nhận ra, trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ, cô khẽ híp mắt lại, cô dùng cái đầu vẫn còn choáng váng của mình suy nghĩ mất hai giây, đột nhiên cô nhớ ra hình như vừa rồi có gì đó chọc vào bụng cô, trong lòng cô khẽ giật một cái, màu đỏ trên mặt giống như vừa nhuộm bằng thuốc đỏ, nháy mắt chuyển sang màu đỏ tươi.
Triệu Tiệm An, gặp lại sau một thời gian, anh mất khống chế đến vậy sao?
Buổi tối hôm nay, Khương Mộc Ninh không dám ra khỏi phòng một bước, đến khi rửa mặt xong, trái tim đang đập một cách mạnh mẽ cũng bình tĩnh lại, lúc này cô mới có tâm trạng để suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc: Nếu Triệu Tiệm An không dừng lại, có phải cô cũng mơ mơ màng màng để anh ăn luôn không?
Đây đúng là một vấn đề khiến người ta cảm thấy xấu hổ, lqd, Khương Mộc Ninh cũng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chỉ có thể nhanh chóng chui vào chăn, kéo chăn kín đến dưới mũi, chỉ lộ ra một cái mũi cao và đôi mắt như đang phát sáng trong bóng tối.
Thật ra thì, vừa rồi, trong lòng cô không hề có chút phản đối nào…….. Sợ rằng, nếu Triệu Tiệm An muốn tiếp tục, kết quả của cô cũng chính là khoanh tay chịu trói mà thôi…..
Công việc của Chu Phàn Mẫn cũng đã kết thúc, kế hoạch ngày hôm sau của anh là tìm bạn bè trong thành phố H gặp mặt một chút, nhưng anh vừa cầm điện thoại lên, mở điện số điện thoại của Chân Mẫn Du anh ta vẫn có chút do dự, nhớ đến vẻ mặt Triệu Tiệm An khi nhìn bạn gái, nhớ đến lời dặn dò vụng về của Chân Mẫn Du trước khi anh đến thành phố H, anh lắc đầu, thở dài một lúc, cuối cùng vẫn tắt điện thoại đi.
Mặc dù lúc ấy, thật ra anh cũng hiểu được ý muốn của Chân Mẫn Du, nhưng hôm nay gặp mặt, anh mới biết, mọi chuyện đã không còn giống như xưa nữa rồi. Vô duyên chỉ có thể là tiếc nuối, nếu như không thích, dù có làm nhiều hơn nữa, đối phương cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ làm tăng thêm buồn chán cho đối phương mà thôi. Mà anh cũng chỉ là người ngoài, không cần làm một chuyện khiến người ta thêm chán ghét, nhất là dưới tình huống Triệu Tiệm An không còn độc thân.
Nếu sửa kế hoạch, Chu Phàn Mẫn cũng đổi lại vé máy bay, tất nhiên Triệu Tiệm An sẽ đưa anh ra sân bay.
Chu Phàn Mẫn nhân lúc Khương Mộc Ninh ở trong phòng vệ sinh, do dự nhắc đến Chân Mẫn Du: “Tiệm An, cậu và Chân Mẫn Du, cô ấy….”
Vẻ mặt Triệu Tiệm An rất bình tĩnh, anh nói: “Phàn Mẫn, Chân Mẫn Du có thích mình đi nữa, thích nhiều thế nào, đó cũng là chuyện của cô ta, không có chút quan hệ gì với mình hết.”
Chu Phàn Mẫn thở dài, vỗ vỗ vai Triệu Tiệm An: “Mình hiểu….. Nhưng mà, ít nhất cũng từng là bạn học, nếu như có thể, cậu cũng đừng làm căng quá.”
Triệu Tiệm An gật đầu một cái: “Cậu không cần lo lắng, mình sẽ xử lí tốt.”
“Chu Phàn Mẫn có chút do dự, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào. Triệu Tiệm An thể hiện thái độ rất rõ ràng, anh cũng chỉ là bạn học cũ của cậu ấy thật sự không cần thiết phải tham gia vào quá nhiều. Vì vậy, anh không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười vẫy tay tạm biệt, anh nhìn Khương Mộc Ninh đi về đứng cạnh Triệu Tiệm An, anh nghĩ: có lẽ duyên phận của mỗi người đều được định trước rồi, tới sớm hoặc tới muộn đều không phải cái quan trọng, trước kia anh cảm thấy Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du rất xứng đôi, hôm nay nhìn Triệu Tiệm An và bạn gái cậu ấy, hai người đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi đó.
Mặc dù Khương Mộc Ninh về trước thời gian, nhưng Triệu Tiệm An cũng không để cô đi thực tập sớm, cô cũng yên tâm thoải mái vùi người ở nhà Triệu Tiệm An, ngược lại, thoải mái làm bà chủ nhà mấy ngày, cho đến khi hết tuần đầu tiên của tháng bảy, Dư An Dao gửi tin nhắn đến.
“Sáng mai mình về.”
Dư An Dao là người thành phố H, vừa bắt đầu nghỉ hè đã đi du lịch, Khương Mộc Ninh muốn đợi cô ấy về mới cùng đi thực tập, thấy cô ấy nói ngày mai về, tất nhiên cô cũng muốn tính chuyện bắt đầu đi thực tập.
Buổi tối, Triệu Tiệm An về nhà, anh cười cười vỗ đầu cô: “Em về vị trí cũ đi, hiện tại Phạm Văn cũng không hướng dẫn sinh viên thực tập, Dư An Dao đến bộ phận thiết kế hai, để hai người ở một bộ phận cũng không tốt.”
Khương Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, thật ra trong lòng cô rất hài lòng với sự sắp xếp của Triệu Tiệm An, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, hôn một cái lên mặt Triệu Tiệm An: “Cám ơn Triệu tổng.”
Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày,cái tay đang ấn điều khiển ti vi cũng hơi dừng lại, anh trực tiếp ném một cái vứt nó ra xa, một tay kéo bả vai xinh đẹp của người bên cạnh vào ngực anh, mạnh mẽ hôn một cái, sau đó cũng không bỏ được, tiếp tục ôm chặt lấy người ta, đặt lên chân anh, anh vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của cô, sau đó mới nhặt chiếc điều khiển lên, tiếp tục đổi kênh.
“Này, anh mau buông tay ra.” Khương Mộc Ninh hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy giụa.
“Đừng cử động, làm ảnh hưởng đến anh đổi kênh.” Triệu Tiệm An đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Khương Mộc Ninh, anh cũng không chớp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình ti vi.
Cả người Khương Mộc Ninh cứng đờ, yên tĩnh khoảng một giây, sau đó cô nhảy dựng lên, đơn giản tránh thoát trói buộc của Triệu Tiệm An, cô chống tay vào hông, trừng mắt nhìn anh: “Em còn muốn gọi điện thoại cho An Dao đấy.” Nói xong cô hất cằm quay người chạy về phòng.
Triệu Tiệm An cười cười, anh thu lại ánh mắt trên bóng lưng mảnh khảnh, rồi lại bật cười thành tiếng quay đầu lại. Anh cũng không dám chọc giận cô, chỉ sợ cuối cùng, anh mới là người bị ngọn lửa tiêu diệt.
Thật là khó khăn đó.
Sau khi Khương Mộc Ninh và Dư An Dao bàn bạc xong, hai người quyết định thứ hai bắt đầu đi thực tập.
Buổi sáng thứ hai, Khương Mộc Ninh đứng ở chỗ gần công ty chờ Dư An Dao, sau đó quen đường dẫn cô ấy đến bộ phận nhân sự báo cáo, tất nhiên, lúc này cô không còn thấy thấp thỏm, đợi khi Dư An Dao báo cáo xong, quản lí Hồ vẫn cho người đưa Dư An Dao đến bộ phận thiết kế hai, còn cô tự nhiên là đi tìm chị Phạm Văn.
Hôm qua cô cũng mới biết, Phạm Văn đã chính thức lên làm giám đốc bộ phận thiết kế, đối với cô mà nói, đây nhất định là một chuyện tốt. Bộ phận thiết kế một vẫn như cũ, nhưng Cổ Viên Viên đã không còn ở đây. Chị ấy đã chính thức tốt nghiệp, đang đi làm ở một công ty gần nhà. Nhìn khung cảnh quen thuộc, cô thật sự cảm thấy có chút nhớ Cổ Viên Viên.
Đáng tiếc, giống như cô và bạn cùng phòng, sớm muộn gì cũng phải chia tay, trên đời, tóm lại vẫn là có không ít những người quen biết rồi lại chia tay, hoặc là quen biết cả đời, hoặc chỉ là quen biết nhất thời mà thôi.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô đi thực tập, sau khi cô báo cáo đơn giản ở chỗ chị Phạm Văn thì lập tức chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.