Chương 19
Nhan Nguyệt Khê
07/05/2015
Vừa vào phòng khách Vân Cẩn đã nhìn thấy có mấy vị phu nhân đang ngồi trên solon, tuổi chắc cũng xấp xỉ mẹ chồng mình, thầm nghĩ trong lòng,chắc đây là mấy người chị em thân thiết của mẹ chồng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, Lý Phượng Hà gọi cô đến: “Vân Cẩn, đến đây ngồi một chút, mấy cô này đều là chiến hữu cũ ngày trước của mẹ và cha con, lần này đến Bắc Kinh chơi còn đặc biệt đến thăm nhà chúng ta.”
Bạn bè của cha chồng đều là thủ trưởng cấp cao vọng trọng trong quân đội, những người bạn này của mẹ chồng chắc là sẽ khó phục vụ đây, không phải phu nhân nhà quan lớn cũng là nữ cán bộ, ánh mắt họ chăm chú đánh giá Vân Cẩn từ trên xuống dưới một vòng, cuối cũng còn phải điều tra một đống hộ khẩu hộ tịch, đến khi cô đứng dậy rồi vẫn còn hỏi thêm mấy câu, con cháu có phúc của con cháu, nếu Đinh Kiêu đã vừa ý, họ cũng đừng soi xét nữa, đừng tự tìm phiền toái cho mình đi.
Một câu nói, nha đầu kia nếu như đã bước vào cửa nhà họ Đinh, gạo đã nấu thành cơm, chỉ cần làm đúng bổn phận biết nghe lời, điều kiện tuy có thiếu một chút, nhưng chỉ cần biết phục vụ con trai bà là được.
Vân Cẩn đang rửa nho trong phòng bếp, tuy không nghe được hết những gì họ nói trong phòng khách nhưng cũng có thể đoán được họ đang nói gì, chuyện như vậy, dường như tháng naò chẳng phát sinh mấy lần, mẹ chồng có mục đích gì cô cũng biết rõ, đó chính là nhắc nhở cô, cô được gả vào nhà họ chính là may mắn của cô , đừng có không biết an phận, thì dù sao mẹ chồng cô cũng là cán bộ, những lời không tốt tuy không nói thẳng nhưng cũng có thể mượn lời của người khác.
“Mẹ, mấy dì, mọi người ăn nho đi, đi làm về con vừa mới mua, còn rất tươi.” Vân Cẩn mang nho đã rửa sạch đặt trên bàn, mời mọi người cùng đến ăn.
Nhưng tiếc là mấy bọn họ cũng không có hứng thú, Lý Phượng Hà lại nói thêm : “Để đó trước đi, lát nữa chúng ta sẽ ăn, con lên lầu trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với các dì ấy.”
“Vậy cũng được, con lên kia trước, mọi người từ từ nói chuyện.” Vân Cẩn cũng không muốn nghe chuyện mấy bà mấy cô cùa nhàu chuyện gia đình chỉ ước gì cho mau được về phòng.
Lý Phượng Hà nhìn con dâu còn chạy nhanh hơn thỏ, không hài lòng lắc đầu một cái, nói với người phụ nữ bên cạnh:” Cô nói xem, nó mới ngồi với chúng ta một chút mà đã không chịu được, vừa bảo nó đi, nó đã chạy nhanh như vậy.”
Dì này cười cười: “Người con dâu chị như vậy cũng tệ, còn chịu ở chung với anh chị, còn biết mua nho về cho chị, chứ cứ như con dâu tôi, vừa kết hôn đã dụ dỗ con tôi ra ở riêng, kết hôn nửa năm cũng không về nhà lấy một lần,”
Lý Phượng Hà lắc đầu một cái, loại con dâu như thế bà cũng không cần.
Cũng phải nói chọn Vân Cẩn làm dâu ban đầu cũng là ý của bà, thấy cô hiền lành biết an phận, nhưng sau khi kết hôn lại thấy cô dâu mới dính lấy chồng như keo với sơn, bà bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Một mặt bà muốn còn vợ chồng con cái hòa thuận, sớm cho ông bà có cháu bế, mặt khác, lại sợ con trai mình đối xử với vợ nó qua tốt, sẽ không còn nhớ đến những khổ sở mà mình nuôi nó khôn lớn. Mẫu thuẫn thêm chồng chất, nên khi đối xử với Vân Cẩn bà càng mất thăng bằng, lại càng soi xét khuyết điểm của cô.
Vân Cẩn lần đầu đến nhà bà là một ngày chủ nhật, mỗi một chi tiết từ sáng sớm đến hoàng hôn bà vẫn còn nhớ rõ, bởi vì tuần đó là một tuần đầy ý nghĩa với bà, cái ngày mà bà vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, ngày lần đầu tiên bà biết được con trai bà không chỉ thuộc về một mình bà.
Con trai cả tuần chỉ được nghỉ một ngày, cho nên ngày chủ nhật luôn luôn ngủ nướng, vậy mà ngày chủ nhật đó trong trí nhớ của bà con trai mình chưa đến bảy giờ đã tỉnh táo, mặc quần áo mới xuống lầu ăn điểm tâm.
Lý Phượng Hà có thói quen tập thể dục, nhìn thấy con trai sớm như vậy đã dậy thì rất ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn con, đúng lúc này con trai đến trước mặt bà, thân thiết chào: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.” Bà cũng không rõ con trai mình mới sáng sớm đã ăn mặc như vậy làm gì.
“Mẹ.” con trai gọi một tiếng nhắc nhở bà, “hôm nay Vân Cẩn đến nhà ta.”
Bộ dạng con trai bà khi đó rất nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng, khiến Lý Phượng Hà không bao giờ quên được, trừ buổi sáng hôm đi nhập ngũ, anh và cha từ thư phòng đi ra, bà chưa từng thấy vẻ mặt anh như vậy bao giờ.
Lý Phượng Hà rất ghét giọng nói và dáng vẻ anh lúc đó, nhưng bà cũng không nói thẳng với anh, chỉ thầm chỉ trích con dâu tương lai trong lòng, chỉ là đến nhà chơi cần gì phải long trọng như thế? Cũng không phải là chưa từng đến chơi vậy mà cứ như công chúa giá lâm vậy còn phải ra nghênh đón nữa.
Đinh Kiêu đứng bên cạnh dặn dò mẹ mình:” Mẹ, Vân Cẩn lần đầu đến nhà chúng ta , mẹ nói với dì Ngô chuẩn bị một chút, con lái xe đi đón cô ấy.”
Lý Phượng Hà ung dung liếc con trai một cái:” Chuẩn bị cái gì bây giờ? Trong nhà mình cái gì cũng sẵn, lấy trong tủ lạnh ra là được, bố con lại không có nhà, ba người thì ăn tốn mấy cơ chứ.”
Suy nghĩ trong đầu mẹ mình lúc đó, Đinh Kiêu cũng chưa phát hiện ra, lại nói: “Mẹ đừng quên hôm nay là lễ ra mặt của cô ấy đấy.” “ Chắc mẹ không phải ra ngoài cửa dán cả cái băng rôn chào mừng nữa chứ?” Lý Phượng Hà cười lạnh một tiếng.
Đinh Kiêu chớp chớp đôi mắt, nhất thời cứng họng không giải thích được gì, đứng bên cạnh không hiểu, không phải ban đầu mẹ mình rất thích Vân Cẩn hay sao, không phải nói cô ấy có tài thế này rồi tính tình tốt thế kia hay sao, thế nào mà bây giờ lại không thích nữa rồi.
Khi Vân Cẩn rụt rè theo sau Đinh Kiêu đi vào, thời điểm cùng Lý Phượng Hà bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lý Phượng Hà cũng không phải không vui mừng nhưng vui mừng của bà cũng chỉ là vì con trai.
Lý Phượng Hà nhìn từ trên con trai mình và Vân Cẩn từ trên xuống dưới, cảm thấy ủy khuất thay con trai, cây ngô đồng vốn là nên để cho một con phượng hoàng đậu xuống nào biết lại để cho mootj còn Hỉ Thước đậu vào, được đảng và nhà nước giáo dục nhiều năm như vậy nhưng lúc này Lý Phượng Hà lại đem quan niệm mọi người ở mọi cấp bậc đều được ngang hàng ném đi tận chín tầng mây, bà cảm thấy, con trai mình lớn lên điều kiện đầy đủ như vậy mà lại lấy một nha đầu bình thường, đúng là thua thiệt.
Cũng may thái độ Vân Cẩn nhúng nhường nên cũng vãn hồi lại không ít giá trị của mình, Lý Phượng Hà thấy cô biết vâng lời, cũng không dám cãi lại lời mình, thì trong lòng cũng hơi vừa ý, liền thuận theo con trai tiếp đãi con dâu tương lai này.
Nhớ ngày đó, khi trong lòng Lý Phượng Hà đang mâu thuần cũng là lúc trời đổ cơn mưa.
Đinh Kiêu luôn là người được cơm đưa đến miệng hôm nay lại tự động xới cơm cho mẹ, điểu này làm Lý Phượng Hà rất vui mừng, trong lòng snh nghi, nha đầu kia làm sao có thể dạy dỗ được con trai mình như thế? Con dâu còn chưa có vào cửa con trai đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, sau này có khi nào lại làm ra những hành động kinh người khác không?
Tâm tình Lý Phượng Hà thấp thỏm bất an quan sát nhất cử nhất động của con trai mình và Vân Cẩn, thấy con trai múc cơm cho Vân Cẩn, thậm chí còn bày cả đũa cho, cán cân trong lòng bà cũng nghiêng đi phân nửa.
Đây là cái gì? Con trai mình sao lại phục vụ cô ta? Cô ta nghĩ cô ta là cái gì? Khi Lý Phượng Hà mà đã tức giận hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng hậu quả nghiêm trọng này lại không ảnh hưởng bất cứ điều gì đến con trai bà và vợ tương lai của nó, cô dâu mới vẫn cùng chồng nhu tình mật ý ăn cơm, nha đầu kia còn vừa ăn vừa gắp thức ăn cho con trai bà, vừa nói với anh, anh thích ăn cái này sau này em sẽ làm cho anh ăn, còn ngon hơn như thế này nữa.
Lý Phượng Hà thầm nghĩ, cô cho rằng cô và con trai tôi kề tai tình tứ thì tôi sẽ không nghe được gì hay sao? Hừm, năm đó khi lão nương còn làm việc, tai rất thính, người khác cũng phải là siêu nhân.
Đinh Kiêu chân ngoài dài hơn chân trong (ý nói ăn cây táo rào cây sung đấy) lại khoác loác với vợ nó, bảo mẫu nhà chúng ta tay nghề nấu nướng như vậy cũng được cho là tốt rồi, mẹ ra nấu nướng còn kém hơn nhiều, lúc trước cha rất chiều bà, bầ cũng không phải làm cái gì cả, bà xào cá cũng không biết băm thịt cũng khôn nát.
Lý Phượng Hà giận đến trợn mắt, trong khi con trai mình vẫn cố tình không để ý đến, chấu đầu vào nói đùa giỡn cô ta: “Mẹ, mẹ nói có phải không, cha con rất thương mẹ, cả đời này chắc mẹ cũng không xuống bếp được mấy lần. Về sau mẹ cũng yên tâm đi, con tìm cho mẹ một nàng dâu nấu ăn rất ngon, Vân Cẩn nhà chúng ta rất tinh thông nấu nướng đó.”
Vân Cẩn cũng biết quan sát người khác, lại nhìn ra được tâm tình bà, ở dưới chân bàn đá Đinh Kiêu một cái, ra hiệu cho anh đừng có mà chọc giận mẹ. Đinh Kiêu còn đang đắc ý vênh váo nào có để ý đến những thứ này, nghĩ là Vân Cẩn đang đùa với anh, cũng đá lại, nhưng lại không biết khống chế chân tay đá vào đùi mẹ anh.
Ai ui, đồ ranh con! lph bị con mình đá một cái, đau đến mức bao nhiêu phiền muộn cũng quẳng đi hết, Đinh Kiêu thấy mình gây ra tai họa, vội vàng đến an ủi Thái hậu đại nhân, nhỏ giọng dỗ dành mãi mới làm cho Thái hậu nguôi giận.
Ẵn xong cơm chưa, Đinh Kiêu dẫn Vân Cẩn lên lầu, thuận tay đóng chặt cửa phòng lại, phịch một tiếng khóa trái cửa, Lý Phượng Hà đang nghỉ trưa bị làm cho giật mình tỉnh giấc, việc này lại lần nữa bị bà nhớ thật kĩ, hơn nữa cũng làm bà khó chịu rất lâu.
Con trai mình trước kia hiểu chuyện, biết mình có thói quen ngủ trưa, không bao giờ đóng cửa mà gây ra tiếng động lớn như vậy, lại càng không bao giờ khóa cửa, vì vậy đấy chính là lỗi của Vân Cẩn, bà lại nhớ lại bình thường Đinh Kiêu ngủ đến tận trưa, buổi chiều thì đi ra ngoài cũng bạn bè cũng không có ở nhà.
Ban đêm, khi trong thư phòng của chông truyền đến tiếng điện thoại, đã hơn mười giờ tối mà từng hồi chuông vẫn truyền đến nghe đặc biệt chói tai, Lý Phượng Hà không cần đoán cũng biết là điện thoại của Đinh Kiêu gọi về.
Đúng là cái loại không có tiền đồ, ở căn cứ phóng vê tinh nhân tao thông tin đều bị đóng kín, người ta không cho dùng điện thoại di động nên mỗi ngày anh đều gọi điện thoại bàn.
Làm lãnh đạo cấp cao, điện thoại trong nhà Đinh Chí Tường có thể trực tiếp truyền tin đến bất kì điện thoại nội bộ nào của căn cứ quân đội, nhưng lúc này hai người đã đi ngủ, Lý Phượng Hà rất biết điều hiểu rằng con trai không phải tìm bà.
Vân Cẩn mỗi lần nghe thấy chuông điện thoại reo, bất kể đang làm gì cũng dừng lại chạy đến thư phòng bố chồng nghe điện thoại, vì còn phụ thuộc vào nhiều việc nên Đinh Kiêu gọi điện cũng không xác định vào giờ giấc nào cả, có khi cô đã đi ngủ rồi anh mới gọi điện đến.
Cô dâu mới ở trong phòng nghe điện thoại, nói chuyện thân mật là điều không thể tránh khỏi, có lúc Vân Cẩn quá vui mừng sẽ quên không đóng cửa, tiếng cười sẽ truyền đến cửa, Lý Phượng Hà đứng ở cửa thư phòng mặt chảy dài.
“Bắn vệ tinh nhàm chán quá đi, cho nên anh mới không tìm việc để làm cho đỡ buồn?” Vân Cẩn biết rõ tính Đinh Kiêu, nếu không phải do phải ở trong phòng nghiên cứu khoa học quá buồn chán anh làm sao có thể gọi điện thoại cho cô, khi còn ở nhà, có lúc cả tuần liền anh cũng không thèm gọi điện thoại cho cô, còn nói bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt không cần thiết phải lãng phí tiền điện thoại.
“Đi đâu để tìm thú vui bây giờ, xung quanh anh đều là sa mạc, vài trăm dặm xung quanh đều hoang tàn vắng vẻ, ngày ngày bọn anh đều phải theo dõi màn hình máy tính, đi ra đi vào cũng phải quét vân tay, còn phải có giấy thông hành, nếu không phải cha anh cấp bậc cao chỉ sợ ngay cả điện thoại cũng không thể gọi.”
Đinh Kiêu ở trong điện thoại kêu khổ với vợ, với tính tình của anh, nếu không phải những người khác trong viện đều đã được bố trí nhiệm vụ khác, anh cũng sẽ không nhận đến căn cứ chịu khổ.
Nói chuyện một lát, Đinh Kiêu chợt nhớ đến buổi chiều mẹ mình có dặn Vân Cẩn về nhà sớm một chút, nên hỏi cô: “ Lúc chiều em có về nhà sớm không, mẹ không có chuyện gì chứ?”
Không còn sớm nhưng cũng không muộn, Vân Cẩn nghe thấy tiếng động rất nhẹ, nếu là ban ngày cũng chưa chắc đã để ý đến nhưng giờ lại đang vào ban đêm vắng lặng âm thanh đó lại có chút cao vót, cô nhíu mày một cái, đúng là không ngờ được mẹ chồng mình là một sư đoàn phó mà lại làm cái chuyện đáng khinh này, cô lại càng không ngờ đến khi mẹ chồng cô khi làm còn sư đoàn phó trong quân đội chính là một chính là một nữ binh trong trạn thông tin liên lạc.
Quả nhiên đúng như dự đoán, Lý Phượng Hà gọi cô đến: “Vân Cẩn, đến đây ngồi một chút, mấy cô này đều là chiến hữu cũ ngày trước của mẹ và cha con, lần này đến Bắc Kinh chơi còn đặc biệt đến thăm nhà chúng ta.”
Bạn bè của cha chồng đều là thủ trưởng cấp cao vọng trọng trong quân đội, những người bạn này của mẹ chồng chắc là sẽ khó phục vụ đây, không phải phu nhân nhà quan lớn cũng là nữ cán bộ, ánh mắt họ chăm chú đánh giá Vân Cẩn từ trên xuống dưới một vòng, cuối cũng còn phải điều tra một đống hộ khẩu hộ tịch, đến khi cô đứng dậy rồi vẫn còn hỏi thêm mấy câu, con cháu có phúc của con cháu, nếu Đinh Kiêu đã vừa ý, họ cũng đừng soi xét nữa, đừng tự tìm phiền toái cho mình đi.
Một câu nói, nha đầu kia nếu như đã bước vào cửa nhà họ Đinh, gạo đã nấu thành cơm, chỉ cần làm đúng bổn phận biết nghe lời, điều kiện tuy có thiếu một chút, nhưng chỉ cần biết phục vụ con trai bà là được.
Vân Cẩn đang rửa nho trong phòng bếp, tuy không nghe được hết những gì họ nói trong phòng khách nhưng cũng có thể đoán được họ đang nói gì, chuyện như vậy, dường như tháng naò chẳng phát sinh mấy lần, mẹ chồng có mục đích gì cô cũng biết rõ, đó chính là nhắc nhở cô, cô được gả vào nhà họ chính là may mắn của cô , đừng có không biết an phận, thì dù sao mẹ chồng cô cũng là cán bộ, những lời không tốt tuy không nói thẳng nhưng cũng có thể mượn lời của người khác.
“Mẹ, mấy dì, mọi người ăn nho đi, đi làm về con vừa mới mua, còn rất tươi.” Vân Cẩn mang nho đã rửa sạch đặt trên bàn, mời mọi người cùng đến ăn.
Nhưng tiếc là mấy bọn họ cũng không có hứng thú, Lý Phượng Hà lại nói thêm : “Để đó trước đi, lát nữa chúng ta sẽ ăn, con lên lầu trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với các dì ấy.”
“Vậy cũng được, con lên kia trước, mọi người từ từ nói chuyện.” Vân Cẩn cũng không muốn nghe chuyện mấy bà mấy cô cùa nhàu chuyện gia đình chỉ ước gì cho mau được về phòng.
Lý Phượng Hà nhìn con dâu còn chạy nhanh hơn thỏ, không hài lòng lắc đầu một cái, nói với người phụ nữ bên cạnh:” Cô nói xem, nó mới ngồi với chúng ta một chút mà đã không chịu được, vừa bảo nó đi, nó đã chạy nhanh như vậy.”
Dì này cười cười: “Người con dâu chị như vậy cũng tệ, còn chịu ở chung với anh chị, còn biết mua nho về cho chị, chứ cứ như con dâu tôi, vừa kết hôn đã dụ dỗ con tôi ra ở riêng, kết hôn nửa năm cũng không về nhà lấy một lần,”
Lý Phượng Hà lắc đầu một cái, loại con dâu như thế bà cũng không cần.
Cũng phải nói chọn Vân Cẩn làm dâu ban đầu cũng là ý của bà, thấy cô hiền lành biết an phận, nhưng sau khi kết hôn lại thấy cô dâu mới dính lấy chồng như keo với sơn, bà bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Một mặt bà muốn còn vợ chồng con cái hòa thuận, sớm cho ông bà có cháu bế, mặt khác, lại sợ con trai mình đối xử với vợ nó qua tốt, sẽ không còn nhớ đến những khổ sở mà mình nuôi nó khôn lớn. Mẫu thuẫn thêm chồng chất, nên khi đối xử với Vân Cẩn bà càng mất thăng bằng, lại càng soi xét khuyết điểm của cô.
Vân Cẩn lần đầu đến nhà bà là một ngày chủ nhật, mỗi một chi tiết từ sáng sớm đến hoàng hôn bà vẫn còn nhớ rõ, bởi vì tuần đó là một tuần đầy ý nghĩa với bà, cái ngày mà bà vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, ngày lần đầu tiên bà biết được con trai bà không chỉ thuộc về một mình bà.
Con trai cả tuần chỉ được nghỉ một ngày, cho nên ngày chủ nhật luôn luôn ngủ nướng, vậy mà ngày chủ nhật đó trong trí nhớ của bà con trai mình chưa đến bảy giờ đã tỉnh táo, mặc quần áo mới xuống lầu ăn điểm tâm.
Lý Phượng Hà có thói quen tập thể dục, nhìn thấy con trai sớm như vậy đã dậy thì rất ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn con, đúng lúc này con trai đến trước mặt bà, thân thiết chào: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.” Bà cũng không rõ con trai mình mới sáng sớm đã ăn mặc như vậy làm gì.
“Mẹ.” con trai gọi một tiếng nhắc nhở bà, “hôm nay Vân Cẩn đến nhà ta.”
Bộ dạng con trai bà khi đó rất nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng, khiến Lý Phượng Hà không bao giờ quên được, trừ buổi sáng hôm đi nhập ngũ, anh và cha từ thư phòng đi ra, bà chưa từng thấy vẻ mặt anh như vậy bao giờ.
Lý Phượng Hà rất ghét giọng nói và dáng vẻ anh lúc đó, nhưng bà cũng không nói thẳng với anh, chỉ thầm chỉ trích con dâu tương lai trong lòng, chỉ là đến nhà chơi cần gì phải long trọng như thế? Cũng không phải là chưa từng đến chơi vậy mà cứ như công chúa giá lâm vậy còn phải ra nghênh đón nữa.
Đinh Kiêu đứng bên cạnh dặn dò mẹ mình:” Mẹ, Vân Cẩn lần đầu đến nhà chúng ta , mẹ nói với dì Ngô chuẩn bị một chút, con lái xe đi đón cô ấy.”
Lý Phượng Hà ung dung liếc con trai một cái:” Chuẩn bị cái gì bây giờ? Trong nhà mình cái gì cũng sẵn, lấy trong tủ lạnh ra là được, bố con lại không có nhà, ba người thì ăn tốn mấy cơ chứ.”
Suy nghĩ trong đầu mẹ mình lúc đó, Đinh Kiêu cũng chưa phát hiện ra, lại nói: “Mẹ đừng quên hôm nay là lễ ra mặt của cô ấy đấy.” “ Chắc mẹ không phải ra ngoài cửa dán cả cái băng rôn chào mừng nữa chứ?” Lý Phượng Hà cười lạnh một tiếng.
Đinh Kiêu chớp chớp đôi mắt, nhất thời cứng họng không giải thích được gì, đứng bên cạnh không hiểu, không phải ban đầu mẹ mình rất thích Vân Cẩn hay sao, không phải nói cô ấy có tài thế này rồi tính tình tốt thế kia hay sao, thế nào mà bây giờ lại không thích nữa rồi.
Khi Vân Cẩn rụt rè theo sau Đinh Kiêu đi vào, thời điểm cùng Lý Phượng Hà bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lý Phượng Hà cũng không phải không vui mừng nhưng vui mừng của bà cũng chỉ là vì con trai.
Lý Phượng Hà nhìn từ trên con trai mình và Vân Cẩn từ trên xuống dưới, cảm thấy ủy khuất thay con trai, cây ngô đồng vốn là nên để cho một con phượng hoàng đậu xuống nào biết lại để cho mootj còn Hỉ Thước đậu vào, được đảng và nhà nước giáo dục nhiều năm như vậy nhưng lúc này Lý Phượng Hà lại đem quan niệm mọi người ở mọi cấp bậc đều được ngang hàng ném đi tận chín tầng mây, bà cảm thấy, con trai mình lớn lên điều kiện đầy đủ như vậy mà lại lấy một nha đầu bình thường, đúng là thua thiệt.
Cũng may thái độ Vân Cẩn nhúng nhường nên cũng vãn hồi lại không ít giá trị của mình, Lý Phượng Hà thấy cô biết vâng lời, cũng không dám cãi lại lời mình, thì trong lòng cũng hơi vừa ý, liền thuận theo con trai tiếp đãi con dâu tương lai này.
Nhớ ngày đó, khi trong lòng Lý Phượng Hà đang mâu thuần cũng là lúc trời đổ cơn mưa.
Đinh Kiêu luôn là người được cơm đưa đến miệng hôm nay lại tự động xới cơm cho mẹ, điểu này làm Lý Phượng Hà rất vui mừng, trong lòng snh nghi, nha đầu kia làm sao có thể dạy dỗ được con trai mình như thế? Con dâu còn chưa có vào cửa con trai đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, sau này có khi nào lại làm ra những hành động kinh người khác không?
Tâm tình Lý Phượng Hà thấp thỏm bất an quan sát nhất cử nhất động của con trai mình và Vân Cẩn, thấy con trai múc cơm cho Vân Cẩn, thậm chí còn bày cả đũa cho, cán cân trong lòng bà cũng nghiêng đi phân nửa.
Đây là cái gì? Con trai mình sao lại phục vụ cô ta? Cô ta nghĩ cô ta là cái gì? Khi Lý Phượng Hà mà đã tức giận hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng hậu quả nghiêm trọng này lại không ảnh hưởng bất cứ điều gì đến con trai bà và vợ tương lai của nó, cô dâu mới vẫn cùng chồng nhu tình mật ý ăn cơm, nha đầu kia còn vừa ăn vừa gắp thức ăn cho con trai bà, vừa nói với anh, anh thích ăn cái này sau này em sẽ làm cho anh ăn, còn ngon hơn như thế này nữa.
Lý Phượng Hà thầm nghĩ, cô cho rằng cô và con trai tôi kề tai tình tứ thì tôi sẽ không nghe được gì hay sao? Hừm, năm đó khi lão nương còn làm việc, tai rất thính, người khác cũng phải là siêu nhân.
Đinh Kiêu chân ngoài dài hơn chân trong (ý nói ăn cây táo rào cây sung đấy) lại khoác loác với vợ nó, bảo mẫu nhà chúng ta tay nghề nấu nướng như vậy cũng được cho là tốt rồi, mẹ ra nấu nướng còn kém hơn nhiều, lúc trước cha rất chiều bà, bầ cũng không phải làm cái gì cả, bà xào cá cũng không biết băm thịt cũng khôn nát.
Lý Phượng Hà giận đến trợn mắt, trong khi con trai mình vẫn cố tình không để ý đến, chấu đầu vào nói đùa giỡn cô ta: “Mẹ, mẹ nói có phải không, cha con rất thương mẹ, cả đời này chắc mẹ cũng không xuống bếp được mấy lần. Về sau mẹ cũng yên tâm đi, con tìm cho mẹ một nàng dâu nấu ăn rất ngon, Vân Cẩn nhà chúng ta rất tinh thông nấu nướng đó.”
Vân Cẩn cũng biết quan sát người khác, lại nhìn ra được tâm tình bà, ở dưới chân bàn đá Đinh Kiêu một cái, ra hiệu cho anh đừng có mà chọc giận mẹ. Đinh Kiêu còn đang đắc ý vênh váo nào có để ý đến những thứ này, nghĩ là Vân Cẩn đang đùa với anh, cũng đá lại, nhưng lại không biết khống chế chân tay đá vào đùi mẹ anh.
Ai ui, đồ ranh con! lph bị con mình đá một cái, đau đến mức bao nhiêu phiền muộn cũng quẳng đi hết, Đinh Kiêu thấy mình gây ra tai họa, vội vàng đến an ủi Thái hậu đại nhân, nhỏ giọng dỗ dành mãi mới làm cho Thái hậu nguôi giận.
Ẵn xong cơm chưa, Đinh Kiêu dẫn Vân Cẩn lên lầu, thuận tay đóng chặt cửa phòng lại, phịch một tiếng khóa trái cửa, Lý Phượng Hà đang nghỉ trưa bị làm cho giật mình tỉnh giấc, việc này lại lần nữa bị bà nhớ thật kĩ, hơn nữa cũng làm bà khó chịu rất lâu.
Con trai mình trước kia hiểu chuyện, biết mình có thói quen ngủ trưa, không bao giờ đóng cửa mà gây ra tiếng động lớn như vậy, lại càng không bao giờ khóa cửa, vì vậy đấy chính là lỗi của Vân Cẩn, bà lại nhớ lại bình thường Đinh Kiêu ngủ đến tận trưa, buổi chiều thì đi ra ngoài cũng bạn bè cũng không có ở nhà.
Ban đêm, khi trong thư phòng của chông truyền đến tiếng điện thoại, đã hơn mười giờ tối mà từng hồi chuông vẫn truyền đến nghe đặc biệt chói tai, Lý Phượng Hà không cần đoán cũng biết là điện thoại của Đinh Kiêu gọi về.
Đúng là cái loại không có tiền đồ, ở căn cứ phóng vê tinh nhân tao thông tin đều bị đóng kín, người ta không cho dùng điện thoại di động nên mỗi ngày anh đều gọi điện thoại bàn.
Làm lãnh đạo cấp cao, điện thoại trong nhà Đinh Chí Tường có thể trực tiếp truyền tin đến bất kì điện thoại nội bộ nào của căn cứ quân đội, nhưng lúc này hai người đã đi ngủ, Lý Phượng Hà rất biết điều hiểu rằng con trai không phải tìm bà.
Vân Cẩn mỗi lần nghe thấy chuông điện thoại reo, bất kể đang làm gì cũng dừng lại chạy đến thư phòng bố chồng nghe điện thoại, vì còn phụ thuộc vào nhiều việc nên Đinh Kiêu gọi điện cũng không xác định vào giờ giấc nào cả, có khi cô đã đi ngủ rồi anh mới gọi điện đến.
Cô dâu mới ở trong phòng nghe điện thoại, nói chuyện thân mật là điều không thể tránh khỏi, có lúc Vân Cẩn quá vui mừng sẽ quên không đóng cửa, tiếng cười sẽ truyền đến cửa, Lý Phượng Hà đứng ở cửa thư phòng mặt chảy dài.
“Bắn vệ tinh nhàm chán quá đi, cho nên anh mới không tìm việc để làm cho đỡ buồn?” Vân Cẩn biết rõ tính Đinh Kiêu, nếu không phải do phải ở trong phòng nghiên cứu khoa học quá buồn chán anh làm sao có thể gọi điện thoại cho cô, khi còn ở nhà, có lúc cả tuần liền anh cũng không thèm gọi điện thoại cho cô, còn nói bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt không cần thiết phải lãng phí tiền điện thoại.
“Đi đâu để tìm thú vui bây giờ, xung quanh anh đều là sa mạc, vài trăm dặm xung quanh đều hoang tàn vắng vẻ, ngày ngày bọn anh đều phải theo dõi màn hình máy tính, đi ra đi vào cũng phải quét vân tay, còn phải có giấy thông hành, nếu không phải cha anh cấp bậc cao chỉ sợ ngay cả điện thoại cũng không thể gọi.”
Đinh Kiêu ở trong điện thoại kêu khổ với vợ, với tính tình của anh, nếu không phải những người khác trong viện đều đã được bố trí nhiệm vụ khác, anh cũng sẽ không nhận đến căn cứ chịu khổ.
Nói chuyện một lát, Đinh Kiêu chợt nhớ đến buổi chiều mẹ mình có dặn Vân Cẩn về nhà sớm một chút, nên hỏi cô: “ Lúc chiều em có về nhà sớm không, mẹ không có chuyện gì chứ?”
Không còn sớm nhưng cũng không muộn, Vân Cẩn nghe thấy tiếng động rất nhẹ, nếu là ban ngày cũng chưa chắc đã để ý đến nhưng giờ lại đang vào ban đêm vắng lặng âm thanh đó lại có chút cao vót, cô nhíu mày một cái, đúng là không ngờ được mẹ chồng mình là một sư đoàn phó mà lại làm cái chuyện đáng khinh này, cô lại càng không ngờ đến khi mẹ chồng cô khi làm còn sư đoàn phó trong quân đội chính là một chính là một nữ binh trong trạn thông tin liên lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.