Chương 26
Nhan Nguyệt Khê
07/05/2015
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Lý Phượng Hà phát hiện ra bí mật đằng sau thịt hươu đó, tìm thấy nửa túi sừng hươu Vân Cẩn để quên trong ngăn kéo bếp, trước mặt con trai nhét vào bọn họ.
“Vân Cẩn, mẹ không ngờ con lại làm ra chuyện như vậy, con biết cái này là cái gì không, Đinh Kiêu thể chất như thế nào, có thích hợp hay không, vậy mà con dám lấy sừng hươu cho nó uống, nhỡ đâu uống vào ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao, nóng quá bị chảy máu cam thì phải làm thế nào? Làm sao con có thể không biết yêu thương chồng con như vậy hả?”
Lý Phượng Hà liên tiếp ca thán khiến Vân Cẩn nghẹn lời, tự trách mình vô ý, cư nhiên lại để lại chứng cứ phạm tội, còn trách cả cô đồng nghiệp kia làm sao lại nghĩ ra cái kế cùi bắp như vậy, hại cô hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Đinh Kiêu đứng ở một bên cũng ngạc nhiên cầm chiếc sừng hươu lên ngắm ngía, trong lòng lại thấy vui vẻ, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến tối hôm đó mình thú tính bộc phát, hiệu quả cũng không tồi nha, Mạnh Thịt Thịt này đúng là không nhìn ra thì ra lại có tâm địa giảo hoạt như vậy, cư nhiên lại cho mình uống thuốc tăng lực, nhưng cũng không hiểu sao anh cũng không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy có gì đó thú vị.
Nhìn thấy con trai cười khúc khích, hình như cũng không oán trách gì việc Vân Cẩn cho anh uống canh sừng hươu, Lý Phượng Hà lại càng thấy tức giận, nhìn chằm chằm con trai: “Đinh Kiêu, để cái đó xuống, đừng đụng vào thứ ghê tởm đó.”
“ Mẹ, có gì đâu, sừng hươu rất bổ màm, uống một chút cũng không sao cả, mẹ và cha cũng nên uống một chút.” Đinh Kiêu thả sừng hươu lại vào túi, đồ vật này phải cất kĩ, không biết thịt hươu này này kiếm ở đâu hiệu quả cũng tốt đó chứ.
Lý Phượng Hà giận đến tím mặt: “Các con có bình thương hay không, sừng hươu không phải ai cũng ăn được, dùng để bồi bổ cho những người khí hư, các con tinh lực dồi dào, tuổi trẻ nhiệt huyết, ăn cái này chỉ tội nhiệt trong người, cho dù là khí hư cũng là dương hư cần gì phải ăn sừng hươu chứ.”
Vân Cẩn bị mẹ chồng quở trách cho không dám ngẩng đầu lên, mẹ chồng càng nói càng hăng, thậm trí còn hạ lệnh cho Đinh Kiêu dời đến phòng khách ở một tháng, trong một tháng này hai người không được ở cùng phòng.
“Mẹ, mẹ nói gì thế?” Đinh Kiêu cũng không nhịn được, tức giận rống lên. Lý Phượng Hà cũng không để ý đến anh,quát lại:” Mẹ cũng là nghĩ cho con thôi , không thể để cho cô ta làm ảnh hưởng đến sức khỏe của con được.”
Càng nói càng thái quá, Đinh Kiêu phẩy tay áo bỏ đi, không thèm chấp mẹ mình đang trong thời kỳ mãn kinh. Lúc này Vân Cẩn cũng không dám đắc tội với mẹ chồng, trơ mắt nhìn chồng bỏ đi, cũng không dám giữ lại.
Đêm đó, dưới sự thúc giục của mẹ chồng, cô dâu mới bị buộc phải ở riêng, Đinh Kiêu dời đến phòng khách dưới lầu.
Vân Cẩn cũng không có cách nào khác, chỉ đành một mình trằn trọc trên giường, trong lòng suy nghĩ, mẹ chồng làm sao có thể nhận ra được đó là sừng hươu? Người bình thường chưa nhìn thấy thì làm sao có thể nhận ra được?
Trừ khi trước kia bà có nhìn thấy, có phải ngày trước mẹ và bố...……Vân Cẩn bắt đầu có liên tưởng xấu, trong suy nghĩ muốn trả thù mẹ chồng đã chia rẽ uyên ương.
Không trách được mọi người đều nói mẹ chồng và con dâu trời sinh đã là kẻ địch, mẹ chồn phải cần năm năm để dạy con trai mặc quần nhưng con dâu lại chưa cần đến năm phút có thể khiến con trai bà cởi quần ra.
Hai người phụ nữ tranh cùng yêu thương một người đàn ông, có thể không mâu thuẫn hay sao, làm mẹ ai chẳng yêu quý con mình, càng yêu thương lại càng ích kỷ, không muốn chia sẻ tình cảm đó với một người phụ nữ khác, đối với tình cảm này, cũng không thể trách được, cũn không thể nói đạo lý, chính vì vậy sống chung với mẹ chồng là tương đối khó khăn.
Ngược lại, cha mẹ vợ loại chưa từng có loại tình cảm này đối với con rể, cha mẹ vợ thì thường yêu ai yêu cả đường đi, yêu con gái nên tất nhiên cũng có tình cảm tốt đối với con rể, trong lòng còn muốn con rể yêu quý con gái mình thật tốt.
Mỗi khi Đinh Kiêu trở về nhà họ Mạnh, cả nhà họ đều ra chào đón. Từ Mỗ Mỗ đến Tiểu Bạch, người người chào đón anh, trừ một số người có tính toán nhỏ nhen, thì hầu hết mọi người trong nhà đều hy vọng tình cảm của cô và Đinh Kiêu ngày một tốt đẹp, vậy mà tại sao mẹ chồng lại không có suy nghĩ như vậy, nhất định phải gây sóng gió cho hai người.
Càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, ông xã cũng không thể thương, rõ ràng hai người đều không phải đi công tác thế mà lại phải sang phòng khách ngủ, anh lại còn có thể ngủ được hay sao?
Ngủ đến nửa đêm, Đinh Kiêu lén lút chạy về phòng, chui vào trong chăn ôm lấy vợ, hỏi cô mua sừng hươu kia ở đâu.
“Một đồng nghiệp của em có người quen làm hay mua bán dược ở Đông Bắc, trong tay người đó có không ít đồ tốt, nên em mơi mua, ông xã, sau này em sẽ không bao giờ ….cho anh ăn linh tinh nữa, mẹ nói rất đúng, em sai rồi, nhỡ đâu anh ăn xong lại phát hỏa, em sẽ rất hối hận.” Vân Cẩn chủ động nhận sai lầm.
Đinh Kiêu cũng đang cười trộng, ôm cô thật chặt: “Bây giờ anh tha thứ cho em, nhưng anh sẽ ghi nhớ, em là cái đồi tiểu bại hoại quỷ kế đa đoan.”
Vân Cẩn cười ha ha, lại bị Đinh Kiêu che miệng lại, quả nhiên có tiếng bước chân của Lý Phượng Hà đang đi tới gần phòng của bọn họ, chờ tiếng bước chân kia biến mất, hai người lại lăn lộn cười đùa trong chăn.
Cứ như vậy, hơn mười ngày, mỗi buổi tối thừa dịp khi mẹ mình đã ngủ say Đinh Kiêu lại lặng lẽ chạy từ phòng khách về phòng ngủ, đến khi trời sắp sáng lại chạy trở về phòng khách, rón ra rón rén, thận trọng không để cho thính giác nhạy bén của mẹ phát hiện, khoan hãy nói, lén la lén lút như thế còn hứng thú hơn so với việc hai người quang minh chính đại ngủ trên cùng một chiếc giường.
Lý Phượng Hà vạn lần không nghĩ đến, mình dùng biện pháp như vậy để nghiêm trị con trai và con dâu lại tạo cho bọn họ thú vui vụng trộm.
Một buổi sáng nọ, khi bà nhìn thấy con trai đang ngáp dài mệt mỏi đi ra từ phòng vợ, đang lén lút mặc áo ngủ đi xuống lầu, nhất thời giống như phát hiện ra một bí mật lớn nên rất tức giận, đồng thời lại cảm thấy có chút nản lòng.
Đúng là có con trai thì không thể giữ được, bà biết điều đó, nhưng cũng không nghĩ đến, cư nhiên con dâu lại là một tiểu yêu tinh dám ở đây náo loạn, không cho con trai bà nghỉ ngơi, nhìn xem nó bị dày vò thành cái dạng gì rồi thế này, nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn của con trai tuyệt không nghĩ đến là do khuôn mặt đó là do phải dậy sớm trước lúc bà tập thể dục lúc sáu giờ mà chạy về phòng khách.
Trở về phòng khách, Đinh Kiêu liền nhào lên giường ngủ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường khiến anh sắp không chịu nổi nữa rồi,, trước kia ở bộ đội cũng không khổ như vậy, khi đó anh mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, tinh thần cũng sảng khoái.
Kể từ khi kết hôn, càng ngày càng không được ngủ đủ, hết bị mẹ hành hạ lại đến cô dâu mới, Đinh Kiêu bắt đầu hoài niệm đến những ngày mẹ đi với cha không có ở nhà, mình và Vân Cẩn được nhàn nhã, không có gì phải lo lắng.
Đinh Kiêu ngủ thẳng đến 8 rưỡi, bỗng nghe thấy tiếng động ở đầu giường, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ mình đang nghiêm túc ngồi trên giường, làm anh sợ hết hồn.
“Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây làm con giật cả mình.” Đinh Kiêu không biết được mẹ ngồi đây được bao lâu rồi cũng không biết mẹ ngồi đây để làm gì.
Lý Phượng Hà khẽ vuốt tấm lưng rộng rãi của con trai, nói bóng nói gió: “ Con trai, khi còn trẻ ai cũng thích đùa giỡn, nhưng con cũng cần quan tâm đến sức khỏe của mình, đừng khiến cho cơ thể mệt mỏi, cha mẹ già rồi không thể ở bên con mãi được, không ai có thể chăm sóc được cho con.”
“Mẹ, con rất tốt mà.” Đinh Kiêu muốn thể hiện mình khỏe như thế nào còn định ngồi dậy cho mẹ xem nhưng lại phát hiện mình chỉ mặc mỗi một cái quần lót nên lại vội vội vàng kéo chăn lại che.
Lý Phượng Hà cũng không thèm để ý, nhìn nhìn con trai: “Cái đứa trẻ này, ở trước mặt mẹ còn xấu hổ cái gì, mười hai tuổi mẹ còn tắm cho con, còn không biết con như thế nào hay sao?”
Đinh Kiêu hoàn toàn bị mẹ đánh bại, cười cười : “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước được không, con mặc xong quần áo rồi sẽ đi ra.” Lý Phượng Hà hừ một tiếng rồi dời đi.
Rửa mặt xong, Đinh Kiêu xuống ăn cơm thỉnh thoảng lại liếc lên đồng hồ, không biết tại sao giờ này mà Vân Cẩn còn chưa xuống ăn cơm, có phải đếm qua bị cảm lạnh rồi không thể xuống được hay không? Anh muốn đi lên xem nhưng lại sợ mẹ mất hứng, sáng sớm mà mặt mẹ đã giống như cái đồng hồ đang dừng lại ở tám giờ hai mươi rồi.
Lý Phượng Hà cố giữ khuôn mặt tự nhiên nhưng những biểu hiện của con trai đã sớm thu hết vào trong mắt, nhưng vẫn cố ý bày ra bộ mặt dửng dưng, kệ mặc anh thích làm gì thì làm.
Rốt cuộc Đinh Kiêu cũng không ngồi yên được nữa, uống vội ly sữa tươi, rồi cầm khăn giấy vừa lau miệng vừa đi lên lầu, đẩy cửa phòng vợ ra.
V đnag ngồi nghiêng trên giường, đầu đau nhức cố gắng vịn vào đầu giường, Đinh Kiêu đến gần ngồi xuống bên cạnh đỡ lấy vai cô, cô mới phát hiện mà quay đầu lại rúc vào ngực anh, nói cho anh biết, cô vừa muốn dời giường đã bị choáng váng, muốn đi xuống nhưng lại không có chút sức lực nào cả.
“Có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Để anh nói với mẹ mời y tá đến đo nhiệt độ cho em nha.” Đinh Kiêu thấy dáng vẻ mệt mỏi của vợ, nhất thời thương tiếc.
“Không cần đâu, chắc tại đêm qua bị cảm lạnh, lát nữa em uống chút thuốc cảm mạo sẽ không còn chuyện gì đâu,. Mầy giờ rồi, em phải đi làm rồi.” Vân Cẩn giùng giằng muốn xuống giường, Đinh Kiêu không yên tâm dìu cô đến toilet.
Vân Cẩn cầm ly thủy tinh, chậm rãi đánh răng, vừa định cúi xuống múc nước lên đánh răng thì cảm thấy buồn nôn rồi chợt mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại không còn biết gì mà gục xuống, Đinh Kiêu giật mình, vội vàng đến ôm cô lên đặt xuống giường.
Lý Phượng Hà nghe thấy tiếng kêu của con trai, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng gọi nhân viên cần vụ cùng lên xam. Đinh Kiêu vừa nhìn thấy bà vội vàng nói Vân Cẩn bị ngất.
Lúc này Lý Phượng Hà mới thở ra một hơi, may mà không phải con trai bà té xỉu, nhưng nghĩ lại mới ý thức được con dâu té xỉu cũng không hay, hai đưa nó gần đây gắn kết như keo, bây giờ con dâu lại té xỉu hơn nửa là do có thai rồi.
Hai mẹ con vội vã lái xe đưa Vân Cẩn đến bệnh viện gần đó để khám, người bác sĩ đó đã có kinh nghiệm lâu năm vừa nhìn tình huống của Vân Cẩn , liền cho cô đi đo nhiệt độ rồi lại đo huyết áp, bắt mạch rồi kết luận cho Lý Phượng Hà và Đinh Kiêu biết Vân Cẩn đã có thai, ban đầu mang thai sẽ bị khó chịu lại thêm bị gió đêm cảm lạnh nên mới té xỉu, tình huốn cụ thể thế nào thì phải theo dõi thêm mới có thể xác định được.
Hai mẹ con nhà họ Đinh hồi hộp, vội vã gọi điện cho ông Đinh, rồi lại gọi điện đến nhà thông gia báo tin mừng, hai mẹ con tính toán rồi đăng kí cho Vân Cẩn phòng bệnh tốt nhất, không thế để cho chắt trai nhà Đinh gia có chút gì sơ suất được.
Đinh Kiêu thì rất vui mừng, cái bọc sừng hươu nhỏ nhỏ của Vân Cẩn không chỉ khiến anh hóa thành cầm thsu sung sướng cuồng hoan một đêm mà còn khiến anh có thể tạo ra được một tên tiểu tử mập mạp trong bụng bà xã, đúng là một công đôi việc, đúng là quá lợi rồi.
Khi Vân Cẩn suy yếu mở mắt, mới phát hiện ra được mình đang ở trong phòng bệnh, mà khuôn mặt mẹ chồng và ông xã lại tràn ngập vui mừng, cô cũng nhạy bén mà suy đoán chắc có lẽ do mình mang thai.
Mới chớp mắt mà cô đã kết hôn được nửa năm, chơp mắt cái nữa đã có tiểu hài tử trong bụng, trong lòng cô cũng đoán có lẽ đứa con này là do khối sừng hươu kia, là kết tinh của mình và cha nói kích tình cả đêm.
Thây Vân Cẩn tỉnh lại Đinh Kiêu kích động nói với cô: “ Vân Cẩn,em mang thai rồi, vợ ơi, chúng ta sắp có con rồi.”
Lời nói Đinh Kiêu có chút không được mạch lạc, hazz không kích động mới là lạ, tuy rằng bảo bảo là trong bụng vợ anh nhưng nó cũng là xương là thịt của anh, là do anh đích thân gieo xuống, quá trình đó anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Vân Cẩn thấy chồng vui mừng như thế, lỗ mũi cũng cảm thấy chau xót, càm giác vui sướng không nói thành lời :” Ông xã….”
Cô dâu mới hoàn toàn quên mất còn có Lý Phượng Hà đang ngồi ở đây,lúc này họ chỉ thấy lẫn nhau, chỉ biết được mình sắp có con, nào còn nghĩ được người mẹ chồng đang ngồi bên cạnh, cũng không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Đó là nước mắt của vui sướng, là niềm vui khi săp được chào đón thêm một sinh mệnh, thứ tình cảm mà chỉ những người làm cha làm mẹ mới có thể cảm nhận được.
Tác giả có lời muốn nói: có bảo bảo, cách bọn họ náo mâu thuẫn không xa, ngại ngọt ngào nhìn không nhịn được, một lòng muốn nhìn ngược các cô nương, về sau đều là các ngươi muốn ngược.
“Vân Cẩn, mẹ không ngờ con lại làm ra chuyện như vậy, con biết cái này là cái gì không, Đinh Kiêu thể chất như thế nào, có thích hợp hay không, vậy mà con dám lấy sừng hươu cho nó uống, nhỡ đâu uống vào ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao, nóng quá bị chảy máu cam thì phải làm thế nào? Làm sao con có thể không biết yêu thương chồng con như vậy hả?”
Lý Phượng Hà liên tiếp ca thán khiến Vân Cẩn nghẹn lời, tự trách mình vô ý, cư nhiên lại để lại chứng cứ phạm tội, còn trách cả cô đồng nghiệp kia làm sao lại nghĩ ra cái kế cùi bắp như vậy, hại cô hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Đinh Kiêu đứng ở một bên cũng ngạc nhiên cầm chiếc sừng hươu lên ngắm ngía, trong lòng lại thấy vui vẻ, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến tối hôm đó mình thú tính bộc phát, hiệu quả cũng không tồi nha, Mạnh Thịt Thịt này đúng là không nhìn ra thì ra lại có tâm địa giảo hoạt như vậy, cư nhiên lại cho mình uống thuốc tăng lực, nhưng cũng không hiểu sao anh cũng không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy có gì đó thú vị.
Nhìn thấy con trai cười khúc khích, hình như cũng không oán trách gì việc Vân Cẩn cho anh uống canh sừng hươu, Lý Phượng Hà lại càng thấy tức giận, nhìn chằm chằm con trai: “Đinh Kiêu, để cái đó xuống, đừng đụng vào thứ ghê tởm đó.”
“ Mẹ, có gì đâu, sừng hươu rất bổ màm, uống một chút cũng không sao cả, mẹ và cha cũng nên uống một chút.” Đinh Kiêu thả sừng hươu lại vào túi, đồ vật này phải cất kĩ, không biết thịt hươu này này kiếm ở đâu hiệu quả cũng tốt đó chứ.
Lý Phượng Hà giận đến tím mặt: “Các con có bình thương hay không, sừng hươu không phải ai cũng ăn được, dùng để bồi bổ cho những người khí hư, các con tinh lực dồi dào, tuổi trẻ nhiệt huyết, ăn cái này chỉ tội nhiệt trong người, cho dù là khí hư cũng là dương hư cần gì phải ăn sừng hươu chứ.”
Vân Cẩn bị mẹ chồng quở trách cho không dám ngẩng đầu lên, mẹ chồng càng nói càng hăng, thậm trí còn hạ lệnh cho Đinh Kiêu dời đến phòng khách ở một tháng, trong một tháng này hai người không được ở cùng phòng.
“Mẹ, mẹ nói gì thế?” Đinh Kiêu cũng không nhịn được, tức giận rống lên. Lý Phượng Hà cũng không để ý đến anh,quát lại:” Mẹ cũng là nghĩ cho con thôi , không thể để cho cô ta làm ảnh hưởng đến sức khỏe của con được.”
Càng nói càng thái quá, Đinh Kiêu phẩy tay áo bỏ đi, không thèm chấp mẹ mình đang trong thời kỳ mãn kinh. Lúc này Vân Cẩn cũng không dám đắc tội với mẹ chồng, trơ mắt nhìn chồng bỏ đi, cũng không dám giữ lại.
Đêm đó, dưới sự thúc giục của mẹ chồng, cô dâu mới bị buộc phải ở riêng, Đinh Kiêu dời đến phòng khách dưới lầu.
Vân Cẩn cũng không có cách nào khác, chỉ đành một mình trằn trọc trên giường, trong lòng suy nghĩ, mẹ chồng làm sao có thể nhận ra được đó là sừng hươu? Người bình thường chưa nhìn thấy thì làm sao có thể nhận ra được?
Trừ khi trước kia bà có nhìn thấy, có phải ngày trước mẹ và bố...……Vân Cẩn bắt đầu có liên tưởng xấu, trong suy nghĩ muốn trả thù mẹ chồng đã chia rẽ uyên ương.
Không trách được mọi người đều nói mẹ chồng và con dâu trời sinh đã là kẻ địch, mẹ chồn phải cần năm năm để dạy con trai mặc quần nhưng con dâu lại chưa cần đến năm phút có thể khiến con trai bà cởi quần ra.
Hai người phụ nữ tranh cùng yêu thương một người đàn ông, có thể không mâu thuẫn hay sao, làm mẹ ai chẳng yêu quý con mình, càng yêu thương lại càng ích kỷ, không muốn chia sẻ tình cảm đó với một người phụ nữ khác, đối với tình cảm này, cũng không thể trách được, cũn không thể nói đạo lý, chính vì vậy sống chung với mẹ chồng là tương đối khó khăn.
Ngược lại, cha mẹ vợ loại chưa từng có loại tình cảm này đối với con rể, cha mẹ vợ thì thường yêu ai yêu cả đường đi, yêu con gái nên tất nhiên cũng có tình cảm tốt đối với con rể, trong lòng còn muốn con rể yêu quý con gái mình thật tốt.
Mỗi khi Đinh Kiêu trở về nhà họ Mạnh, cả nhà họ đều ra chào đón. Từ Mỗ Mỗ đến Tiểu Bạch, người người chào đón anh, trừ một số người có tính toán nhỏ nhen, thì hầu hết mọi người trong nhà đều hy vọng tình cảm của cô và Đinh Kiêu ngày một tốt đẹp, vậy mà tại sao mẹ chồng lại không có suy nghĩ như vậy, nhất định phải gây sóng gió cho hai người.
Càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, ông xã cũng không thể thương, rõ ràng hai người đều không phải đi công tác thế mà lại phải sang phòng khách ngủ, anh lại còn có thể ngủ được hay sao?
Ngủ đến nửa đêm, Đinh Kiêu lén lút chạy về phòng, chui vào trong chăn ôm lấy vợ, hỏi cô mua sừng hươu kia ở đâu.
“Một đồng nghiệp của em có người quen làm hay mua bán dược ở Đông Bắc, trong tay người đó có không ít đồ tốt, nên em mơi mua, ông xã, sau này em sẽ không bao giờ ….cho anh ăn linh tinh nữa, mẹ nói rất đúng, em sai rồi, nhỡ đâu anh ăn xong lại phát hỏa, em sẽ rất hối hận.” Vân Cẩn chủ động nhận sai lầm.
Đinh Kiêu cũng đang cười trộng, ôm cô thật chặt: “Bây giờ anh tha thứ cho em, nhưng anh sẽ ghi nhớ, em là cái đồi tiểu bại hoại quỷ kế đa đoan.”
Vân Cẩn cười ha ha, lại bị Đinh Kiêu che miệng lại, quả nhiên có tiếng bước chân của Lý Phượng Hà đang đi tới gần phòng của bọn họ, chờ tiếng bước chân kia biến mất, hai người lại lăn lộn cười đùa trong chăn.
Cứ như vậy, hơn mười ngày, mỗi buổi tối thừa dịp khi mẹ mình đã ngủ say Đinh Kiêu lại lặng lẽ chạy từ phòng khách về phòng ngủ, đến khi trời sắp sáng lại chạy trở về phòng khách, rón ra rón rén, thận trọng không để cho thính giác nhạy bén của mẹ phát hiện, khoan hãy nói, lén la lén lút như thế còn hứng thú hơn so với việc hai người quang minh chính đại ngủ trên cùng một chiếc giường.
Lý Phượng Hà vạn lần không nghĩ đến, mình dùng biện pháp như vậy để nghiêm trị con trai và con dâu lại tạo cho bọn họ thú vui vụng trộm.
Một buổi sáng nọ, khi bà nhìn thấy con trai đang ngáp dài mệt mỏi đi ra từ phòng vợ, đang lén lút mặc áo ngủ đi xuống lầu, nhất thời giống như phát hiện ra một bí mật lớn nên rất tức giận, đồng thời lại cảm thấy có chút nản lòng.
Đúng là có con trai thì không thể giữ được, bà biết điều đó, nhưng cũng không nghĩ đến, cư nhiên con dâu lại là một tiểu yêu tinh dám ở đây náo loạn, không cho con trai bà nghỉ ngơi, nhìn xem nó bị dày vò thành cái dạng gì rồi thế này, nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn của con trai tuyệt không nghĩ đến là do khuôn mặt đó là do phải dậy sớm trước lúc bà tập thể dục lúc sáu giờ mà chạy về phòng khách.
Trở về phòng khách, Đinh Kiêu liền nhào lên giường ngủ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường khiến anh sắp không chịu nổi nữa rồi,, trước kia ở bộ đội cũng không khổ như vậy, khi đó anh mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, tinh thần cũng sảng khoái.
Kể từ khi kết hôn, càng ngày càng không được ngủ đủ, hết bị mẹ hành hạ lại đến cô dâu mới, Đinh Kiêu bắt đầu hoài niệm đến những ngày mẹ đi với cha không có ở nhà, mình và Vân Cẩn được nhàn nhã, không có gì phải lo lắng.
Đinh Kiêu ngủ thẳng đến 8 rưỡi, bỗng nghe thấy tiếng động ở đầu giường, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ mình đang nghiêm túc ngồi trên giường, làm anh sợ hết hồn.
“Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây làm con giật cả mình.” Đinh Kiêu không biết được mẹ ngồi đây được bao lâu rồi cũng không biết mẹ ngồi đây để làm gì.
Lý Phượng Hà khẽ vuốt tấm lưng rộng rãi của con trai, nói bóng nói gió: “ Con trai, khi còn trẻ ai cũng thích đùa giỡn, nhưng con cũng cần quan tâm đến sức khỏe của mình, đừng khiến cho cơ thể mệt mỏi, cha mẹ già rồi không thể ở bên con mãi được, không ai có thể chăm sóc được cho con.”
“Mẹ, con rất tốt mà.” Đinh Kiêu muốn thể hiện mình khỏe như thế nào còn định ngồi dậy cho mẹ xem nhưng lại phát hiện mình chỉ mặc mỗi một cái quần lót nên lại vội vội vàng kéo chăn lại che.
Lý Phượng Hà cũng không thèm để ý, nhìn nhìn con trai: “Cái đứa trẻ này, ở trước mặt mẹ còn xấu hổ cái gì, mười hai tuổi mẹ còn tắm cho con, còn không biết con như thế nào hay sao?”
Đinh Kiêu hoàn toàn bị mẹ đánh bại, cười cười : “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước được không, con mặc xong quần áo rồi sẽ đi ra.” Lý Phượng Hà hừ một tiếng rồi dời đi.
Rửa mặt xong, Đinh Kiêu xuống ăn cơm thỉnh thoảng lại liếc lên đồng hồ, không biết tại sao giờ này mà Vân Cẩn còn chưa xuống ăn cơm, có phải đếm qua bị cảm lạnh rồi không thể xuống được hay không? Anh muốn đi lên xem nhưng lại sợ mẹ mất hứng, sáng sớm mà mặt mẹ đã giống như cái đồng hồ đang dừng lại ở tám giờ hai mươi rồi.
Lý Phượng Hà cố giữ khuôn mặt tự nhiên nhưng những biểu hiện của con trai đã sớm thu hết vào trong mắt, nhưng vẫn cố ý bày ra bộ mặt dửng dưng, kệ mặc anh thích làm gì thì làm.
Rốt cuộc Đinh Kiêu cũng không ngồi yên được nữa, uống vội ly sữa tươi, rồi cầm khăn giấy vừa lau miệng vừa đi lên lầu, đẩy cửa phòng vợ ra.
V đnag ngồi nghiêng trên giường, đầu đau nhức cố gắng vịn vào đầu giường, Đinh Kiêu đến gần ngồi xuống bên cạnh đỡ lấy vai cô, cô mới phát hiện mà quay đầu lại rúc vào ngực anh, nói cho anh biết, cô vừa muốn dời giường đã bị choáng váng, muốn đi xuống nhưng lại không có chút sức lực nào cả.
“Có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Để anh nói với mẹ mời y tá đến đo nhiệt độ cho em nha.” Đinh Kiêu thấy dáng vẻ mệt mỏi của vợ, nhất thời thương tiếc.
“Không cần đâu, chắc tại đêm qua bị cảm lạnh, lát nữa em uống chút thuốc cảm mạo sẽ không còn chuyện gì đâu,. Mầy giờ rồi, em phải đi làm rồi.” Vân Cẩn giùng giằng muốn xuống giường, Đinh Kiêu không yên tâm dìu cô đến toilet.
Vân Cẩn cầm ly thủy tinh, chậm rãi đánh răng, vừa định cúi xuống múc nước lên đánh răng thì cảm thấy buồn nôn rồi chợt mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại không còn biết gì mà gục xuống, Đinh Kiêu giật mình, vội vàng đến ôm cô lên đặt xuống giường.
Lý Phượng Hà nghe thấy tiếng kêu của con trai, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng gọi nhân viên cần vụ cùng lên xam. Đinh Kiêu vừa nhìn thấy bà vội vàng nói Vân Cẩn bị ngất.
Lúc này Lý Phượng Hà mới thở ra một hơi, may mà không phải con trai bà té xỉu, nhưng nghĩ lại mới ý thức được con dâu té xỉu cũng không hay, hai đưa nó gần đây gắn kết như keo, bây giờ con dâu lại té xỉu hơn nửa là do có thai rồi.
Hai mẹ con vội vã lái xe đưa Vân Cẩn đến bệnh viện gần đó để khám, người bác sĩ đó đã có kinh nghiệm lâu năm vừa nhìn tình huống của Vân Cẩn , liền cho cô đi đo nhiệt độ rồi lại đo huyết áp, bắt mạch rồi kết luận cho Lý Phượng Hà và Đinh Kiêu biết Vân Cẩn đã có thai, ban đầu mang thai sẽ bị khó chịu lại thêm bị gió đêm cảm lạnh nên mới té xỉu, tình huốn cụ thể thế nào thì phải theo dõi thêm mới có thể xác định được.
Hai mẹ con nhà họ Đinh hồi hộp, vội vã gọi điện cho ông Đinh, rồi lại gọi điện đến nhà thông gia báo tin mừng, hai mẹ con tính toán rồi đăng kí cho Vân Cẩn phòng bệnh tốt nhất, không thế để cho chắt trai nhà Đinh gia có chút gì sơ suất được.
Đinh Kiêu thì rất vui mừng, cái bọc sừng hươu nhỏ nhỏ của Vân Cẩn không chỉ khiến anh hóa thành cầm thsu sung sướng cuồng hoan một đêm mà còn khiến anh có thể tạo ra được một tên tiểu tử mập mạp trong bụng bà xã, đúng là một công đôi việc, đúng là quá lợi rồi.
Khi Vân Cẩn suy yếu mở mắt, mới phát hiện ra được mình đang ở trong phòng bệnh, mà khuôn mặt mẹ chồng và ông xã lại tràn ngập vui mừng, cô cũng nhạy bén mà suy đoán chắc có lẽ do mình mang thai.
Mới chớp mắt mà cô đã kết hôn được nửa năm, chơp mắt cái nữa đã có tiểu hài tử trong bụng, trong lòng cô cũng đoán có lẽ đứa con này là do khối sừng hươu kia, là kết tinh của mình và cha nói kích tình cả đêm.
Thây Vân Cẩn tỉnh lại Đinh Kiêu kích động nói với cô: “ Vân Cẩn,em mang thai rồi, vợ ơi, chúng ta sắp có con rồi.”
Lời nói Đinh Kiêu có chút không được mạch lạc, hazz không kích động mới là lạ, tuy rằng bảo bảo là trong bụng vợ anh nhưng nó cũng là xương là thịt của anh, là do anh đích thân gieo xuống, quá trình đó anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Vân Cẩn thấy chồng vui mừng như thế, lỗ mũi cũng cảm thấy chau xót, càm giác vui sướng không nói thành lời :” Ông xã….”
Cô dâu mới hoàn toàn quên mất còn có Lý Phượng Hà đang ngồi ở đây,lúc này họ chỉ thấy lẫn nhau, chỉ biết được mình sắp có con, nào còn nghĩ được người mẹ chồng đang ngồi bên cạnh, cũng không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Đó là nước mắt của vui sướng, là niềm vui khi săp được chào đón thêm một sinh mệnh, thứ tình cảm mà chỉ những người làm cha làm mẹ mới có thể cảm nhận được.
Tác giả có lời muốn nói: có bảo bảo, cách bọn họ náo mâu thuẫn không xa, ngại ngọt ngào nhìn không nhịn được, một lòng muốn nhìn ngược các cô nương, về sau đều là các ngươi muốn ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.