Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 58

Nhan Nguyệt Khê

11/05/2015

Sau bữa cơm tối, Đinh Kiêu dọn dẹp bàn ăn, Vân Cẩn trở lại phòng sách tiếp tục viết kịch bản.

“Mẹ..mẹ….” Tung Tung kêu lên. Vân Cẩn đang ngồi đối diện máy tính sửa kịch bản, đáp một tiếng, nhưng cũng không đứng dậy, một lát sau đã thấy nó chân trần chạy đến.

“Mẹ, đến đây…” Tung Tung lôi kéo tay mẹ. Vân Cẩn sợ con trai đi chân trần sẽ bị cảm lạnh vội vàng ôm nó lên, đi đến phòng khách lại nhìn thấy Đinh Kiêu đang nhắm mắt ngủ thiếp đi trên ghế salon.

Người này, khó trách lại để con trai chân trần không trông nom, hóa ra là đã ngủ thiếp đo, Vân Cẩn cũng đánh thức anh, bế con trai thả trên ghế salon, rồi cầm chăn đến đắp cho anh.

Tung Tung ngồi ở bàn trà bên cạnh chỉ chỉ tập tranh, nháy mắt với Vân Cẩn, Vân Cẩn biết đây là Tung Tung muốn cô đố nó. Đây là trò chơi hai người bọn họ thường hay chơi, ở nhà trẻ Tung Tung học được cái gì về nhà sẽ bảo Vân Cẩn đố nó.

Vân Cẩn mở tập tranh, chỉ lung tung một đoạn, Tung Tung cầm tập tranh, tên nhóc cầm tập tranh lên bắt chước người lớn khi đọc sách, thế mà lại nói đúng đó là hình gì, làm Vân Cẩn rất ngạc nhiên, là ai đã dạy nó những chữ này?

“Tung Tung, thầy giáo dạy cho con à?” Vân Cẩn hỏi con trai. Tung Tung lắc đầu, nói với mẹ: “Ba dạy, mỗi tối đều dạy con, rồi cho con nhìn rất nhiều hình ảnh, con biết rất nhiều động vật nha.”

Vân Cẩn cười nhẹ, chỉ vào hình con đà điểu trong tranh, hỏi nó là cái gì.

“Đà điều, bọn chúng sống ở sa mạc và thảo nguyên châu Phi.” Tung Tung chỉ vào hình ảnh con đà điều, nói luyên thuyên, Vân Cẩn cưng chiều xoa đầu nó, vui mừng nghĩ, tên nhóc này trí nhớ thật tốt, giống hệt ba nó, đầu óc thông minh học cái gì cũng nhanh.

Tung Tung cầm bút màu của mình lên, lấy tờ giấy trắng bên cạnh viết tên mình lên đấy. Vân Cẩn nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nó cảm thấy thật hạnh phúc.

“Đây cũng là ba dạy?”

" Ông nội dạy, ông nội về nhà ăn cơm, dạy con viết chữ. " Tung Tung cười với mẹ, Mẹ nó thưởng cho nó một cái hôn nhẹ.

Sau khi đưa con vào phòng dỗ nó ngủ, Vân Cẩn đến phòng khách gọi ông xã dậy.

" A ? Anh lại ngủ thiếp đo ? Mấy giờ rồi, anh không phải về nhà chứ?” Đinh Kiêu ngồi dậy, ngáp một cái. Vân Cẩn kéo anh vào phòng ngủ: “Giờ này còn về làm gì, con trai cũng ngủ rồi.”

Trong phòng ngủ, Đinh Kiêu nằm vật lên giường, Vân Cẩn đắp chăn cho anh.

Khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, Vân Cẩn nói: “Con trai rất nghịch, anh mệt thì ngủ trước đi.”



“Em không ngủ à? Chúng ta cùng ngủ, phụ nữ thức đêm không tốt cho sức khỏe.” Đinh Kiêu lôi tay vợ, không muốn cho cô đi, muốn ôm vợ ngủ.

“Còn một chút nữa thôi, một đoạn nữa là xong rồi, nếu không anh chờ em một lát, nhiều nhất là nửa giờ nữa.” Vân Cẩn dụ dỗ ông xã. Đinh Kiêu cũng hết cách chỉ có thể gật đầu một cái.

Nửa giờ sau, Vân Cẩn viết xong trở lại phòng, vốn tưởng Đinh Kiêu đã sớm đi ngủ rồi nào ngờ anh lại đang đợi mình. Tắt đèn, hai vợ chồng ở trong chăn tâm sự.

Đinh Kiêu nói: “Nhưng ngày qua phải chăm con trai anh mới biết được phải chăm sóc trẻ con mệt như vậy, lúc nó muốn có cái gì thì không phải cái đó nhất định phải có cái ấy, nếu không có sẽ khóc rống lên, lúc đầu anh cũng không có cách nào cả, sau này phát hiện ra khi nào nó khóc chỉ cần không để ý đến nó là được, chờ đến khi nó khóc chán rồi mới mới nó lý lẽ với nó, khi đó nó mới có thể nghe được.”

“Tến nhóc đó còn khó dạy hơn chúng ta khi còn nhỏ, nó thông minh có lúc còn đòi nói lý lẽ với em, mẹ không được thế này, mẹ như vậy là không đúng…Em hỏi nó học ở đâu những câu như vậy, nó bảo là học trên tivi, nếu không thì là cô giáo dạy , trẻ con ở giai đoạn ba bốn tuổi năng lực tiếp thu rất tốt, những lời người lớn nói rất dễ gây ảnh hưởng đến nó.” Vân Cẩn thường nhức đầu vì vấn đề giáo dục con, không ít lần phải hỏi ý kiến giáo viên và bác sĩ.

Đinh Kiêu xúc động ôm vợ, bùi ngùi nói: “Bã xã, đúng là khổ cực cho em rồi, có thể nuôi một đứa trẻ lớn như vậy, anh phát hiện con trai chúng ta có thể tự lo cho mình được, mới ba tuổi mà có thể tự đánh răng, mẹ anh nói phải đến năm tuổi anh mới có thể tự mình đánh răng rửa mặt được.”

Vân Cẩn cười khanh khách, đấm lên người anh: “Anh là thiếu gia, luôn có người đi theo phục vụ. Tung Tung học được những cái này, cũng là do em không thể làm được cho con , phải để cho nó tự học, thì em mới có thời gian để làm việc nhà.”

“”Những cái này thì dễ nói, nhưng nó bắt anh kể chuyện cổ tích cho anh nghe, mới đầu anh còn có thể kể vài câu chuyện nhưng mãi sau anh không còn chuyện để kể nó không còn cách nào khác phải đi xem truyện nhi đồng, nhưng tên nhóc kia thật khó hầu hạ, anh đọc cho nó nghe một câu chuyện mà nó lại hỏi anh một đống câu hỏi, làm anh không biết phải trả lời như thế nào.” Nói đến con trai, Đinh Kiêu lại bắt đầu nói liên hồi.

Vân Cẩn cần tập truyện tranh của Tung Tung vừa mang ra đưa cho Đinh Kiêu, khích lệ ông xã: “Em thật không ngờ nó lại nhận biết được nhiều hình ảnh như vậy, tên cũng biết viết rồi, trước đây em muốn dạy nó viết chữ nhưng nó lại chẳng kiên nhẫn được vậy mà anh dạy nó rất tốt.”

‘”Sau khi con trai ra đời, anh không có thời gian quan tâm đến nó, đến khi nó ba tuổi anh mới có cơ hội ở chung với nó, thật thấy có lỗi với nó, cho nên mỗi ngày anh đều để thời gian ra chơi với nó, đừng nghĩ nó là trẻ con nhưng cái gì nó cũng hiểu cả, người nào quan tâm đến nó, nó sẽ rất thân với người đó.” Đinh Kiêu nhớ đến con trai, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy đau lòng.

Vân Cẩn than nhẹ một tiếng, tựa vào lòng ông xã: “Là em không tốt , hai năm trước em chỉ biết tức giận với anh mà không biết nghĩ đến cảm nhận của con trai, đối với anh cũng không tốt, bây giờ nhớ lại, coi như hai chúng ta cãi nhau, không cho anh vào nhà, không để cho anh gặp con là không đúng, trẻ con lớn lên mà không có bố mẹ ở bên cạnh cũng không được.”

“Sau này chúng ta hãy đối xử với con tốt hơn là được.” Đinh Kiêu ôm thật chặt bà xã, cô chính là hạnh phúc của anh, ôm cô tựa như ôm được cả thế giới.

Ngày Chung Dịch Minh kết hôn, Đinh Kiêu dậy thật sớm, chuẩn bị chỉnh tề cho cả mình và Tung Tung thì đi đến đón mẹ nó.

Thấy con trai anh tuấn trong bộ lễ phục của hoa đồng, Vân Cẩn vui mừng lấy máy ảnh chụp ảnh cho nó, lại ngồi xổm xuống hỏi nó: “Con trai, lát nữa trong hôn lễ con phải là thế nào, con còn nhớ không?”

“Nhớ, ba đã dạy con rồi, con phải đi theo xách đuôi váy cho dì Mai Đóa.” Tung Tung đắc ý diễn tả cách xách váy cưới cho mẹ xem làm Vân Cẩn vui vẻ cười to.

“Hôm nay em mặc rất đẹp.” Đinh Kiêu nhìn từ trên xuống dưới Vân Cẩn, thấy cô mặc một bộ váy mới nhìn rất xinh đẹp động lòng người. Vân Cẩn cười cười: “Cha nuôi Tung Tung muốn kết hôn, ngày vui như vậy làm sao em có thể ăn mặc bình thường được.”



“Chờ xong tiệc cưới, chúng ta đưa con đến nhà họ Chung náo động phòng.”

Vừa lái xe, Đinh Kiêu vừa vui vẻ nói chuyện với vợ chon. Tung Tung ngồi ở ghế sau ló cái đầu nhỏ của nó ra: “Ba, náo động phòng là như thế nào?”

“Náo động phòng chính là làm loạn trong phòng cô dâu chú rể, không cho bọn họ ăn kẹo, không cho ăn kẹo cũng không cho bọn họ ngủ.” Đinh Kiêu nói cho con trai.

Kẹo thì có cái gì tốt đâu! Tung Tung bắt chước dáng vẻ người lớn lắc đầu một cái, cảm thấy người lớn có lúc thật kì quái, chỉ vì ăn kẹo mà không cho người khác ngủ.

Vậy mà người tính không bằng trời tính, trong hôn lễ bạn gái cũ của Chung Dịch Minh, Tư Đồ Tuệ Lam đến làm loạn một hồi làm hỏng cả không khí của hôn lễ khiến cho cha mẹ vợ của Chung Dịch Minh lên cơn hen suyễn phải đưa vào bệnh viện, hôn lễ loạn hết cả lên.

Vân Cẩn thấy vậy cũng không còn hứng thú nữa. Lý Phượng Hà thì muốn vào bệnh viện thăm người chị em San San của mình một chút, Đinh Kiêu đành phải đưa bà đi.

“Nếu không em đưa con về trước đi, anh đưa mẹ đi rồi về sau.” Đinh Kiêu đưa Tung Tung cho Vân Cẩn. Vân Cẩn nói: “Anh đi đi, bọn em ở đây đợi anh.” Đinh Kiêu cũng không lo lắng gì nữ đi theo Lý Phượng Hà.

Vân Cẩn nhìn theo Đinh Kiêu, thấy anh vội vã đi, biết anh là bạn bè tốt với Chung Dịch Minh, anh không thể nào không đến bệnh viện được, nên yên lặng ôm con ngồi chờ.

Từ bệnh viện đi ra, Đinh Kiêu đưa Lý Phượng Hà về nhà, trên đường đi gọi điện thoại cho Vân Cẩn. Vân Cẩn nói với anh mình vẫn đang đợi anh ở khách sạn. Lúc Đinh Kiêu đến khách sạn, tiệc cưới đã sớm giải tán, trong đại sảnh trống không chỉ còn mấy nhân viên phục vụ đang dọn dẹp.

Trong góc đại sảnh, Vân Cẩn ôm Tung Tung, hai mẹ con ngồi đó chờ ba. Trong lòng Đinh Kiêu chợt cảm thấy đau đớn, không nghĩ gì nhiều đi qua ôm lấy hai mẹ con.

Lúc này anh mới sâu sắc cảm thấy có vợ và con chờ mình thật tốt biết bao, trải qua một hồi náo loạn, cũng làm anh cảm nhận được, một hôn nhân ấm áp mới là hạnh phúc, giống như náp loạn trong hôn lễ của Chung Dịch Minh và Mai Đóa thì đúng là khiến cho người ta mệt mỏi.

“Anh làm sao vậy ông xã?” Vân Cẩn sờ sờ đầu Đinh Kiêu, hoài nghi mình có nghe nhầm không, hình như đang nghe thấy anh đang khóc.

Đinh Kiêu kìm nén cảm xúc, ôm eo cô: “Anh nhìn thấy hai người nên rất vui mừng, anh thật sự rất sợ hai người sẽ bỏ lại anh chạy mất. Bà xã, anh mặc kệ bất kể chuyện gì xảy ra, một nhà chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau.”

Vân Cẩn thấy anh xúc động như vậy, biết là anh tức cảnh sinh tình, nhớ trước đây nhà bọn họ cũng từng náo loạn không vui vẻ gì, trong lòng cũng biết là có cảm giác gì: “Mai Đóa…Mẹ cô ấy không sao chứ, Chung Dịch Minh cũng không sao chứ?”

“Không sao cả, mẹ vợ Chung Dịch Minh cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả, hắn ta dỗ vợ cũng nhiều kinh nghiệm hơn anh.” Đinh Kiêu cũng cần lo cho bạn mình, nhất định anh ta sẽ có biện pháp dỗ vợ mình.

“Tình cảm Chung Dịch Minh và Mai Đóa tốt như vậy, chuyện này nhất định sẽ tốt hơn, em tin là tình cảm của bọn họ có thể qua được khảo nghiệm này.”Vân Cẩn an ủi khẽ vuốt tóc Đinh Kiêu, nắm tay anh và Tung Tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đào Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook