Chương 1
Hoa Hoa Liễu
05/10/2022
Trans: Nàng fish.
Tiết trời tháng bảy tháng tám nóng như bếp lửa, trong cái khô nóng còn mang theo mùi bùn đất ngai ngái.
Người đi đường đều mệt lả uể oải vì phơi nắng, những người buôn bán đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại như mưa.
Nhưng trên đường phố lúc này lại có hai vị nữ tử đương độ xuân thì, áo hồng quần la(**), điểm trang thoát tục, dưới ánh mặt trời chói chang mà không hề thấy chật vật.
Nữ tử có điệu bộ biếng nhác thảnh thơi, tay cầm chiếc quạt tròn tinh xảo, lúc thì che quạt nói thầm, lúc thì khẽ cười hững hờ.
“Ngươi chọn xong chưa?” Phụng Anh hỏi nàng: “Ta thấy thư sinh kia không tồi, trắng trẻo sạch sẽ, rất tuấn tú.”
Nàng nọ nhìn theo tầm mắt của Phụng Anh thì trông thấy một thư sinh đang mua thịt trước quầy thịt lợn.
Thư sinh kia có tướng mạo thanh tú, mặc một bộ trường sam màu trắng, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng đã có được vài phần phong thái lịch sự tao nhã của văn nhân.
Phụng Anh quan quát tỉ mỉ một lúc, hết sức tiến cử: “Chậc….nhìn tới nhìn lui thì thư sinh vẫn là tốt nhất, những người khác thật sự quá khó ưa, đã cách thật xa mà vẫn ngửi thấy mùi mồ hôi chua lòm, ngươi thấy sao?”
Đôi mắt hơi kén chọn của nàng dừng ở trên người nam nhân đứng sau quầy bán thịt lợn: “Chính hắn.”
Phụng Anh sững sờ: “Cái người bán thịt heo kia á?”
Con mắt sáng trong veo của nàng thấp thoáng nét cười: “Ừ, ta chọn hắn.”
“Ngươi điên rồi.” Phụng Anh sửng sốt, không đồng ý mà nói: “Thư sinh vẫn tốt hơn chứ, da non thịt mềm ăn mới ngon, ngươi nhìn nam nhân cơ thịt săn chắc kia đi, trông cứng như thế thì ăn kiểu gì? Coi chừng cắn một miếng đã mẻ cả răng!”
Nàng quyết giữ ý mình, nhìn chằm chằm vào nhân nhân bán thịt lợn: “Chọn hắn, không đổi đâu.”
Phụng Anh không khuyên được nàng, chỉ đành lắc đầu thở dài: “Ôi, kệ ngươi đấy.”
…..
Nam nhân bán thịt là một đồ tể.
Cánh tay cường tráng rắn chắc, con dao trong tay thoăn thoắt nâng lên hạ xuống, thịt lợn được hắn cắt miếng nào ra miếng nấy, đều đặn thỏa đáng, không chút dư thừa.
Buôn bán hiển nhiên khá tốt.
Nàng đứng trên đường phố quan sát một hồi, thịt trên quần đã được bán gần hết, chỉ còn lại một phần má lợn không ai thèm hỏi thăm.
Đồ tể dứt khoát dọn hàng, mang theo chỗ thịt còn lại về nhà.
Nàng nghĩ một lát, bèn thong thả đi theo.
Ra khỏi thị trấn là một đoạn đường núi, đi hết đường núi có một con sông, trên con sông có một cây cầu, hắn ở đầu cầu bên kia, nàng ở đầu cầu bên này.
Bước chân hắn bỗng chững lại, quay người nhìn nàng, nàng cũng vội vàng dừng bước.
Nàng đã nghĩ sẵn rồi.
Nếu hắn hỏi nàng: Vì sao cô nương đi theo ta?
Nàng sẽ đáp rằng: Tiểu nữ đến nhà họ hàng tìm nơi nương tựa nhưng không may lạc đường, nếu có tiện, chẳng hay tráng sĩ có thể cho em tá túc một đêm?
Nếu hắn hỏi: Nhà họ hàng ở đâu?
Nàng sẽ trả lời rằng: Trấn Thanh Ba dưới núi Phù Dung.
Nếu hắn hỏi: Tại sao ta chưa từng nghe tới?
Nàng sẽ đáp: Em bôn ba đã nhiều ngày, sức yếu miệng khô, chi bằng tráng sĩ cho em nghỉ ngơi một tối, rồi em sẽ nói tỉ mỉ cho tráng sĩ hay.
Chỉ một cái ngoái đầu của nam nhân, mà cuộc trò chuyện giữa hai người lần lượt lướt qua đầu nàng.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng, sau đó quay người đi tiếp.
Một ánh nhìn như cơn sóng thoáng qua đó như thể người đẹp tựa hoa tươi trước mặt hắn chỉ là gỗ trên cầu, là bùn ven đường, là hạt bụi trong không khí, yên ả đến mức không mang theo chút yêu ghét nào, nhưng nó lại khiến trái tim nàng không khỏi loạn nhịp, hứng thú khó hiểu dâng lên dạt dào.
Nam nhân đi đến cuối thôn, vì lúc giết heo, tiếng kêu thảm thiết của nó sẽ quấy nhiễu hàng xóm cho nên gian nhà của hắn ở rất xa, quanh nhà là bốn bề hoang vắng.
Nàng vẫn đi theo hắn.
Đi đến cổng, nam nhân cũng không nhìn nàng lấy một cái mà đi vào sân rồi đóng cổng lại luôn, đùng một cái ngăn cách tầm mắt theo đuổi của nàng.
Lạnh nhạt đến tột cùng.
Nhưng nàng không chút để bụng.
Nàng thong dong đi vòng quanh gian nhà một vòng, rồi nhìn khoảng đất trống trong sân viện, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
…..
Giang Nguyên là một đồ tể.
Tuy nhiên, tên đồ tể là hắn cũng có khi làm thịt những thứ khác, chẳng hạn như con người.
Trên đời này có những kẻ mời sát thủ giết người, và cũng có người mời sát thủ để giết sát thủ.
Giang Nguyên thuộc về vế sau. Hắn không dùng ám khí, cũng không dùng thuốc độc mà chỉ dựa vào một thanh đoản kiếm ô kim. Theo hắn thấy thì việc này chẳng khác gì giết lợn, vì trước khi đâm con dao đều sáng bóng và nhuộm đỏ khi rút ra.
Chẳng có mấy người có thể mời được hắn, cho nên ngày thường Giang Nguyên chỉ bán thịt lợn để giết thời gian.
Nhưng hôm nay lại có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Trên phố có một nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn cả buổi chiều.
Điều này quả thực bất thường. Hắn không tuấn tú cũng chẳng xấu xí, mà chỉ có một khuôn mặt bình thường, lỡ mà lẫn trong đám đông chắc chắn không thể tìm được, vậy mà nữ nhân kia cứ nhìn hắn chằm chằm là có ý gì?
Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái nào đó, đến đây chuốc phiền phức cho mình?
………Cũng không giống.
Trông xương cốt yếu đuối thế kia, vòng eo thon thả đong đưa theo từng bước đi giống như cành liễu mảnh mai đâm trổ trong những ngày đầu xuân, nó tựa như đang múa cùng gió, vừa tươi mới vừa mềm mại.
Rõ ràng không phải người tập võ.
Sau khi trở về, hắn cố ý đi lúc nhanh lúc chậm, nữ nhân đó vẫn đi theo hắn đến tận cổng nhà, có thể thấy người này có chút bản lĩnh.
Giang Nguyên càng thêm nghi ngờ.
Tính hắn trời sinh đã lạnh nhạt, lòng hiếu kì chẳng có bao nhiêu, song hắn cũng không dám tùy tiện mời người lạ vào nhà, thế nên hắn định bụng quan sát trước rồi sẽ giải quyết sau.
Tối đến, lúc nằm trên giường, hình ảnh của nữ nhân kia lại hiện lên trong tâm trí hắn.
Nữ nhân…
Bực bội một cách khó hiểu, hắn nhắm mắt, quay người và nhớ đến một chuyện cũ đã qua.
Mấy năm trước, có một vị hoa khôi nổi tiếng ở mảnh đất Lỗ Nam.
Nàng có vẻ ngoài sắc nước hương trời, nghiêng quốc nghiêng thành, nhưng thực ra lại là thích khách đã được đào tạo nhiều năm của một môn phái.
Lúc hắn đến, vì mạng sống của mình mà hoa khôi đã cởi sạch quần áo, ngót ngọc chầm chậm bước tới, nhưng lại bị hắn cắt cổ bằng một đao.
Giống như giết heo vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ về những người mà mình đã giết, hôm nay cũng không biết bị làm sao nữa.
Hôm sau, hắn tỉnh dậy vào lúc trời tảng sáng.
Khi hắn đi ra sân rửa mặt thì bỗng cảm thấy có điều bất thường, hắn ngước mắt nhìn sang thì thấy bên ngoài tường viện có thêm nửa tấm mái.
(**) Áo hồng quần la.
Tiết trời tháng bảy tháng tám nóng như bếp lửa, trong cái khô nóng còn mang theo mùi bùn đất ngai ngái.
Người đi đường đều mệt lả uể oải vì phơi nắng, những người buôn bán đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại như mưa.
Nhưng trên đường phố lúc này lại có hai vị nữ tử đương độ xuân thì, áo hồng quần la(**), điểm trang thoát tục, dưới ánh mặt trời chói chang mà không hề thấy chật vật.
Nữ tử có điệu bộ biếng nhác thảnh thơi, tay cầm chiếc quạt tròn tinh xảo, lúc thì che quạt nói thầm, lúc thì khẽ cười hững hờ.
“Ngươi chọn xong chưa?” Phụng Anh hỏi nàng: “Ta thấy thư sinh kia không tồi, trắng trẻo sạch sẽ, rất tuấn tú.”
Nàng nọ nhìn theo tầm mắt của Phụng Anh thì trông thấy một thư sinh đang mua thịt trước quầy thịt lợn.
Thư sinh kia có tướng mạo thanh tú, mặc một bộ trường sam màu trắng, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng đã có được vài phần phong thái lịch sự tao nhã của văn nhân.
Phụng Anh quan quát tỉ mỉ một lúc, hết sức tiến cử: “Chậc….nhìn tới nhìn lui thì thư sinh vẫn là tốt nhất, những người khác thật sự quá khó ưa, đã cách thật xa mà vẫn ngửi thấy mùi mồ hôi chua lòm, ngươi thấy sao?”
Đôi mắt hơi kén chọn của nàng dừng ở trên người nam nhân đứng sau quầy bán thịt lợn: “Chính hắn.”
Phụng Anh sững sờ: “Cái người bán thịt heo kia á?”
Con mắt sáng trong veo của nàng thấp thoáng nét cười: “Ừ, ta chọn hắn.”
“Ngươi điên rồi.” Phụng Anh sửng sốt, không đồng ý mà nói: “Thư sinh vẫn tốt hơn chứ, da non thịt mềm ăn mới ngon, ngươi nhìn nam nhân cơ thịt săn chắc kia đi, trông cứng như thế thì ăn kiểu gì? Coi chừng cắn một miếng đã mẻ cả răng!”
Nàng quyết giữ ý mình, nhìn chằm chằm vào nhân nhân bán thịt lợn: “Chọn hắn, không đổi đâu.”
Phụng Anh không khuyên được nàng, chỉ đành lắc đầu thở dài: “Ôi, kệ ngươi đấy.”
…..
Nam nhân bán thịt là một đồ tể.
Cánh tay cường tráng rắn chắc, con dao trong tay thoăn thoắt nâng lên hạ xuống, thịt lợn được hắn cắt miếng nào ra miếng nấy, đều đặn thỏa đáng, không chút dư thừa.
Buôn bán hiển nhiên khá tốt.
Nàng đứng trên đường phố quan sát một hồi, thịt trên quần đã được bán gần hết, chỉ còn lại một phần má lợn không ai thèm hỏi thăm.
Đồ tể dứt khoát dọn hàng, mang theo chỗ thịt còn lại về nhà.
Nàng nghĩ một lát, bèn thong thả đi theo.
Ra khỏi thị trấn là một đoạn đường núi, đi hết đường núi có một con sông, trên con sông có một cây cầu, hắn ở đầu cầu bên kia, nàng ở đầu cầu bên này.
Bước chân hắn bỗng chững lại, quay người nhìn nàng, nàng cũng vội vàng dừng bước.
Nàng đã nghĩ sẵn rồi.
Nếu hắn hỏi nàng: Vì sao cô nương đi theo ta?
Nàng sẽ đáp rằng: Tiểu nữ đến nhà họ hàng tìm nơi nương tựa nhưng không may lạc đường, nếu có tiện, chẳng hay tráng sĩ có thể cho em tá túc một đêm?
Nếu hắn hỏi: Nhà họ hàng ở đâu?
Nàng sẽ trả lời rằng: Trấn Thanh Ba dưới núi Phù Dung.
Nếu hắn hỏi: Tại sao ta chưa từng nghe tới?
Nàng sẽ đáp: Em bôn ba đã nhiều ngày, sức yếu miệng khô, chi bằng tráng sĩ cho em nghỉ ngơi một tối, rồi em sẽ nói tỉ mỉ cho tráng sĩ hay.
Chỉ một cái ngoái đầu của nam nhân, mà cuộc trò chuyện giữa hai người lần lượt lướt qua đầu nàng.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng, sau đó quay người đi tiếp.
Một ánh nhìn như cơn sóng thoáng qua đó như thể người đẹp tựa hoa tươi trước mặt hắn chỉ là gỗ trên cầu, là bùn ven đường, là hạt bụi trong không khí, yên ả đến mức không mang theo chút yêu ghét nào, nhưng nó lại khiến trái tim nàng không khỏi loạn nhịp, hứng thú khó hiểu dâng lên dạt dào.
Nam nhân đi đến cuối thôn, vì lúc giết heo, tiếng kêu thảm thiết của nó sẽ quấy nhiễu hàng xóm cho nên gian nhà của hắn ở rất xa, quanh nhà là bốn bề hoang vắng.
Nàng vẫn đi theo hắn.
Đi đến cổng, nam nhân cũng không nhìn nàng lấy một cái mà đi vào sân rồi đóng cổng lại luôn, đùng một cái ngăn cách tầm mắt theo đuổi của nàng.
Lạnh nhạt đến tột cùng.
Nhưng nàng không chút để bụng.
Nàng thong dong đi vòng quanh gian nhà một vòng, rồi nhìn khoảng đất trống trong sân viện, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
…..
Giang Nguyên là một đồ tể.
Tuy nhiên, tên đồ tể là hắn cũng có khi làm thịt những thứ khác, chẳng hạn như con người.
Trên đời này có những kẻ mời sát thủ giết người, và cũng có người mời sát thủ để giết sát thủ.
Giang Nguyên thuộc về vế sau. Hắn không dùng ám khí, cũng không dùng thuốc độc mà chỉ dựa vào một thanh đoản kiếm ô kim. Theo hắn thấy thì việc này chẳng khác gì giết lợn, vì trước khi đâm con dao đều sáng bóng và nhuộm đỏ khi rút ra.
Chẳng có mấy người có thể mời được hắn, cho nên ngày thường Giang Nguyên chỉ bán thịt lợn để giết thời gian.
Nhưng hôm nay lại có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Trên phố có một nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn cả buổi chiều.
Điều này quả thực bất thường. Hắn không tuấn tú cũng chẳng xấu xí, mà chỉ có một khuôn mặt bình thường, lỡ mà lẫn trong đám đông chắc chắn không thể tìm được, vậy mà nữ nhân kia cứ nhìn hắn chằm chằm là có ý gì?
Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái nào đó, đến đây chuốc phiền phức cho mình?
………Cũng không giống.
Trông xương cốt yếu đuối thế kia, vòng eo thon thả đong đưa theo từng bước đi giống như cành liễu mảnh mai đâm trổ trong những ngày đầu xuân, nó tựa như đang múa cùng gió, vừa tươi mới vừa mềm mại.
Rõ ràng không phải người tập võ.
Sau khi trở về, hắn cố ý đi lúc nhanh lúc chậm, nữ nhân đó vẫn đi theo hắn đến tận cổng nhà, có thể thấy người này có chút bản lĩnh.
Giang Nguyên càng thêm nghi ngờ.
Tính hắn trời sinh đã lạnh nhạt, lòng hiếu kì chẳng có bao nhiêu, song hắn cũng không dám tùy tiện mời người lạ vào nhà, thế nên hắn định bụng quan sát trước rồi sẽ giải quyết sau.
Tối đến, lúc nằm trên giường, hình ảnh của nữ nhân kia lại hiện lên trong tâm trí hắn.
Nữ nhân…
Bực bội một cách khó hiểu, hắn nhắm mắt, quay người và nhớ đến một chuyện cũ đã qua.
Mấy năm trước, có một vị hoa khôi nổi tiếng ở mảnh đất Lỗ Nam.
Nàng có vẻ ngoài sắc nước hương trời, nghiêng quốc nghiêng thành, nhưng thực ra lại là thích khách đã được đào tạo nhiều năm của một môn phái.
Lúc hắn đến, vì mạng sống của mình mà hoa khôi đã cởi sạch quần áo, ngót ngọc chầm chậm bước tới, nhưng lại bị hắn cắt cổ bằng một đao.
Giống như giết heo vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ về những người mà mình đã giết, hôm nay cũng không biết bị làm sao nữa.
Hôm sau, hắn tỉnh dậy vào lúc trời tảng sáng.
Khi hắn đi ra sân rửa mặt thì bỗng cảm thấy có điều bất thường, hắn ngước mắt nhìn sang thì thấy bên ngoài tường viện có thêm nửa tấm mái.
(**) Áo hồng quần la.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.