Chương 6
Hoa Hoa Liễu
05/10/2022
Trans: Nàng fish.
Giang Nguyên ôm Hoa Đào, một cánh tay khoát lên vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của nàng, dùng sức vừa đủ mà vuốt ve.
Hoa Đào bị chàng sờ đến dễ chịu, nhắm mắt rúc vào ngực chàng.
“Vừa nãy ta đi bắt cá…” Giang Nguyên khẽ nói: “Đi qua cây đào đầu thôn thì phát hiện ra nó đã bị người ta chặt mất.”
Hoa Đào mở bừng mắt.
Giang Nguyên vẫn mải miết nói: “Chắc là than nhà ai đó không đủ dùng, mà giờ vào núi đốn củi thì quá nguy hiểm nên người ta mới chặt mấy chạc cây đào mang về làm củi đốt, hiện tại nó chỉ còn nửa thân cây trơ trụi thôi…”
Hoa Đào yên lặng lắng nghe.
Giang Nguyên hỏi nàng: “Rốt cuộc nàng là ai?”
Nàng nghiêm túc trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chàng có còn nhớ không … Sáu năm trước trên núi Phù Dung, chàng từng cứu một con thỏ trắng?”
Giang Nguyên hơi nhăn mày.
Nàng nói tiếp: “Em ở trong núi tu luyện trăm năm, lúc sắp hóa thành thân người thì chẳng may gặp nạn, bị một con hồ ly đuổi giết, nếu không nhờ chàng ra tay cứu giúp thì em đã sớm vào bụng con hồ ly kia rồi. Ơn đức to lớn suốt đời khó quên, cho nên em mới ủy thân cho chàng để đền ơn cứu mạng.”
(*) Ủy thân: nữ tử giao cơ thể mình cho nam tử có nghĩa là đồng ý gả cho chàng. Lấy thân báo đáp.
Giang Nguyên: “…”
Hắn im lặng chốc lát, rồi thình lình xoay người, đè nàng ở phía dưới.
Nàng ngơ ngác nhìn chàng với vẻ khó hiểu.
Tầm mắt của Giang Nguyên di chuyển xuống dưới, rơi trên làn da trắng nõn mềm mại trước ngực nàng, nơi đó có một vết hồng nhạt hình lá liễu, vừa giống một cái bớt, vừa giống một vết thương.
“Đồ nói dối.” Chàng bịt chặt đôi môi của nàng.
Dầu đã biết nàng toàn nói dối, nhưng hắn vẫn không đành lòng làm tổn thương nàng, dù chỉ là một chút.
Cuộc sống trôi qua trong mơ hồ, hai người như thể đã đạt được sự ăn ý nào đó, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Mùa đông giá rét đã qua đi, mùa xuân ấm áp đã trở lại. Sau khi băng tuyết tan hết, xung quanh lại tràn đầy sắc xuân, Hoa Đào mở cánh cửa gỗ của chuồng gà ra, để những con gà thân yêu ra ngoài tắm nắng xuân ấm áp.
Gà nàng nuôi là những con gà xinh đẹp nhất trong thôn.
Ăn ngon, sống tốt, trên thân còn mặc xiêm y hoa được làm từ vải vụn.
Hoa Đào ngồi trong sân vui vẻ nhìn đàn gà một hồi, thoáng cảm thấy không chính xác. Nàng đếm đi đếm lại, sắc mặt chợt thay đổi, vội quay người chạy đi tìm Giang Nguyên, vừa thấy đã nhào vào lòng chàng khóc lớn: “Gà nhà chúng ta mất rồi!!”
Nàng khóc nức khóc nở khóc đứt cả hơi.
Con gà nàng yêu thương nhất, con gà nàng cưng nhất, con gà nàng nuôi hơn nửa năm trời còn không nỡ ăn, vậy mà nó mất rồi!
Giang Nguyên đếm giúp nàng, quả thực thiếu hai con.
Chuyện này có chút kỳ lạ, sau khi sửa sang lại phòng ốc và sân nhà, tên trộm bình thường khó mà đột nhập vào được, chẳng lẽ con gà tự chạy rồi? Nhưng chuồng gà kiên cố như thế, bên ngoài chuồng gà còn có hàng rào, làm sao gà chạy được chứ?
Từ lúc mất gà, Hoa Đào dường như bị tâm bệnh, mỗi ngày đều ngơ ngẩn trong phòng với dáng vẻ ốm yếu và ngày một tiều tụy và ốm đi.
Giang Nguyên ra cửa tìm gà.
Nếu không tìm thấy, hắn định bụng đi lên trấn mua hai con gà giống y chang cho nàng, để nàng không đau lòng như thế nữa.
Đợi Giang Nguyên ra cửa, trong nhà có một vị khách…
Phụng Anh lắc eo đi vào phòng, ngó nghiêng bốn phía, nhếch miệng cười mỉa mai: “Đã hơn nửa năm rồi mà ngươi còn ở nơi như thế này, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì với hắn?”
Hoa Đào nằm trên giường, quay lưng về phía nàng ta, không thèm để ý.
Phụng Anh cười: “Ngươi không muốn nói, hay không còn sức để nói rồi? Lần trước ta đã nói rồi, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu.”
Hồ ly năm đó sớm đã chết rồi.
Chết vì trái tim vỡ vụn.
Nàng dựa vào một chút linh lực cuối cùng còn sót lại, hái nhựa đào về để tạm thời dính trái tim đã vụn nát lại với nhau, may mà giữ được tính mạng.
Nàng không thể sống được bao lâu nữa, trừ khi tìm được một trái tim thích hợp để bổ khuyết. Mấy năm nay ăn tim bổ tim, song vẫn không mấy khả quan, cách tốt nhất chính là chọn một nam tử trẻ trung cường tráng, dùng tinh nguyên từ từ nuôi dưỡng, nuôi đến thuần âm, rồi mổ tim để ăn, trái tim sẽ được chữa lành ngay.
Phụng Anh ngồi ở mép giường, khẽ than thở: “Đa số nam nhân đều bạc tình, nếu hắn đã làm trái tim ngươi bị thương thì ngươi cứ lấy trái tim hắn để bổ khuyết là được, có gì mà phải lưỡng lự chứ? Lẽ nào ngươi đã quên hắn hại chết ngươi thế nào rồi sao?”
“Ngươi muốn biết tại vì sao không?” Hoa Đào khẽ nói.
Phụng Anh hơi giật mình, cúi người lại gần: “Vì sao?”
“Bởi vì…. có những thứ không thể nuôi, nếu nuôi lâu rồi sẽ có tình cảm.” Nàng trở mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phụng Anh: “Dù trái tim có được chữa lành thì cũng sẽ đau lòng cả đời.”
Phụng Anh ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu sau, nàng ta rủ mắt xuống và nhìn vào nơi ngực của mình….
Tay của Hoa Đào không biết đã đâm vào lồng ngực của nàng ta từ bao giờ, trái tim ấm áp đập run rẩy trong lòng bàn tay nàng, nàng hơi dùng sức móc nó ra, khiến máu tươi chảy đầm đìa.
“Nhìn đi, dùng tim hồ ly để bổ khuyết cho tim hồ ly, không phải tốt hơn sao?” Hoa Đào khẽ cười.
“Ngươi….” Phụng Anh lảo đảo hai bước, nhìn vào nơi ngực trống rỗng của mình với vẻ khó tin, song máu chảy không ngừng khiến ý thức của nàng ta trở nên mơ hồ, cho dù cực kỳ không cam lòng nhưng cuối cùng nàng ta vẫn phải hồn phi phách tán.
Hoa Đào ngồi dậy, lạnh lùng nhìn con hồ ly chết dưới giường: “Ta vốn không có ý định tổn hại ngươi, nhưng ai bảo ngươi lén ăn mất con gà nhà ta?”
…..
Giang Nguyên xách hai con gà trở về, màu lông của nó giống hệt con gà của Hoa Đào, chỉ có điều kích cỡ không giống nhau.
Hắn thầm tính toán cả rồi, nếu Hoa Đào thích thì giữ lại nuôi, mà nếu nàng không thích thì thịt ăn, tóm lại phải làm nàng vui mới được.
Từ xa hắn đã trông thấy Xuân Đào đứng ở trước cổng, quần áo mùa xuân mỏng manh, đôi mắt đẹp có vẻ đang hờn dỗi, hắn không biết tại sao mà nụ cười xinh đẹp của nàng hôm nay lại quyến rũ thế?!
Giang Nguyên đi đến trước mắt nàng, cười hỏi: “Sao hôm nay tâm trạng tốt thế?”
Hoa Đào khoác khuỷu tay của chàng, nói: “Sau này em sẽ vui vẻ mỗi ngày.”
Nàng có nhà ở, có quần áo, có gà để ăn, còn có một nam nhân yêu thương nàng hết mực. Từ nay về sau bọn nàng sẽ ngày ngày điên loan đảo phượng, tiêu dao vui vẻ mà sống. Còn chuyện trái tim bị ai làm tổn thương, bị ai giết, thù sâu tựa biển gì đó, có ý nghĩ sao!
(*) Điên loan đảo phượng “ 颠鸾倒凤”: ví với việc nam nữ giao hoan, hay chính là tư thế 69.
End.
Giang Nguyên ôm Hoa Đào, một cánh tay khoát lên vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của nàng, dùng sức vừa đủ mà vuốt ve.
Hoa Đào bị chàng sờ đến dễ chịu, nhắm mắt rúc vào ngực chàng.
“Vừa nãy ta đi bắt cá…” Giang Nguyên khẽ nói: “Đi qua cây đào đầu thôn thì phát hiện ra nó đã bị người ta chặt mất.”
Hoa Đào mở bừng mắt.
Giang Nguyên vẫn mải miết nói: “Chắc là than nhà ai đó không đủ dùng, mà giờ vào núi đốn củi thì quá nguy hiểm nên người ta mới chặt mấy chạc cây đào mang về làm củi đốt, hiện tại nó chỉ còn nửa thân cây trơ trụi thôi…”
Hoa Đào yên lặng lắng nghe.
Giang Nguyên hỏi nàng: “Rốt cuộc nàng là ai?”
Nàng nghiêm túc trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chàng có còn nhớ không … Sáu năm trước trên núi Phù Dung, chàng từng cứu một con thỏ trắng?”
Giang Nguyên hơi nhăn mày.
Nàng nói tiếp: “Em ở trong núi tu luyện trăm năm, lúc sắp hóa thành thân người thì chẳng may gặp nạn, bị một con hồ ly đuổi giết, nếu không nhờ chàng ra tay cứu giúp thì em đã sớm vào bụng con hồ ly kia rồi. Ơn đức to lớn suốt đời khó quên, cho nên em mới ủy thân cho chàng để đền ơn cứu mạng.”
(*) Ủy thân: nữ tử giao cơ thể mình cho nam tử có nghĩa là đồng ý gả cho chàng. Lấy thân báo đáp.
Giang Nguyên: “…”
Hắn im lặng chốc lát, rồi thình lình xoay người, đè nàng ở phía dưới.
Nàng ngơ ngác nhìn chàng với vẻ khó hiểu.
Tầm mắt của Giang Nguyên di chuyển xuống dưới, rơi trên làn da trắng nõn mềm mại trước ngực nàng, nơi đó có một vết hồng nhạt hình lá liễu, vừa giống một cái bớt, vừa giống một vết thương.
“Đồ nói dối.” Chàng bịt chặt đôi môi của nàng.
Dầu đã biết nàng toàn nói dối, nhưng hắn vẫn không đành lòng làm tổn thương nàng, dù chỉ là một chút.
Cuộc sống trôi qua trong mơ hồ, hai người như thể đã đạt được sự ăn ý nào đó, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Mùa đông giá rét đã qua đi, mùa xuân ấm áp đã trở lại. Sau khi băng tuyết tan hết, xung quanh lại tràn đầy sắc xuân, Hoa Đào mở cánh cửa gỗ của chuồng gà ra, để những con gà thân yêu ra ngoài tắm nắng xuân ấm áp.
Gà nàng nuôi là những con gà xinh đẹp nhất trong thôn.
Ăn ngon, sống tốt, trên thân còn mặc xiêm y hoa được làm từ vải vụn.
Hoa Đào ngồi trong sân vui vẻ nhìn đàn gà một hồi, thoáng cảm thấy không chính xác. Nàng đếm đi đếm lại, sắc mặt chợt thay đổi, vội quay người chạy đi tìm Giang Nguyên, vừa thấy đã nhào vào lòng chàng khóc lớn: “Gà nhà chúng ta mất rồi!!”
Nàng khóc nức khóc nở khóc đứt cả hơi.
Con gà nàng yêu thương nhất, con gà nàng cưng nhất, con gà nàng nuôi hơn nửa năm trời còn không nỡ ăn, vậy mà nó mất rồi!
Giang Nguyên đếm giúp nàng, quả thực thiếu hai con.
Chuyện này có chút kỳ lạ, sau khi sửa sang lại phòng ốc và sân nhà, tên trộm bình thường khó mà đột nhập vào được, chẳng lẽ con gà tự chạy rồi? Nhưng chuồng gà kiên cố như thế, bên ngoài chuồng gà còn có hàng rào, làm sao gà chạy được chứ?
Từ lúc mất gà, Hoa Đào dường như bị tâm bệnh, mỗi ngày đều ngơ ngẩn trong phòng với dáng vẻ ốm yếu và ngày một tiều tụy và ốm đi.
Giang Nguyên ra cửa tìm gà.
Nếu không tìm thấy, hắn định bụng đi lên trấn mua hai con gà giống y chang cho nàng, để nàng không đau lòng như thế nữa.
Đợi Giang Nguyên ra cửa, trong nhà có một vị khách…
Phụng Anh lắc eo đi vào phòng, ngó nghiêng bốn phía, nhếch miệng cười mỉa mai: “Đã hơn nửa năm rồi mà ngươi còn ở nơi như thế này, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì với hắn?”
Hoa Đào nằm trên giường, quay lưng về phía nàng ta, không thèm để ý.
Phụng Anh cười: “Ngươi không muốn nói, hay không còn sức để nói rồi? Lần trước ta đã nói rồi, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu.”
Hồ ly năm đó sớm đã chết rồi.
Chết vì trái tim vỡ vụn.
Nàng dựa vào một chút linh lực cuối cùng còn sót lại, hái nhựa đào về để tạm thời dính trái tim đã vụn nát lại với nhau, may mà giữ được tính mạng.
Nàng không thể sống được bao lâu nữa, trừ khi tìm được một trái tim thích hợp để bổ khuyết. Mấy năm nay ăn tim bổ tim, song vẫn không mấy khả quan, cách tốt nhất chính là chọn một nam tử trẻ trung cường tráng, dùng tinh nguyên từ từ nuôi dưỡng, nuôi đến thuần âm, rồi mổ tim để ăn, trái tim sẽ được chữa lành ngay.
Phụng Anh ngồi ở mép giường, khẽ than thở: “Đa số nam nhân đều bạc tình, nếu hắn đã làm trái tim ngươi bị thương thì ngươi cứ lấy trái tim hắn để bổ khuyết là được, có gì mà phải lưỡng lự chứ? Lẽ nào ngươi đã quên hắn hại chết ngươi thế nào rồi sao?”
“Ngươi muốn biết tại vì sao không?” Hoa Đào khẽ nói.
Phụng Anh hơi giật mình, cúi người lại gần: “Vì sao?”
“Bởi vì…. có những thứ không thể nuôi, nếu nuôi lâu rồi sẽ có tình cảm.” Nàng trở mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phụng Anh: “Dù trái tim có được chữa lành thì cũng sẽ đau lòng cả đời.”
Phụng Anh ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu sau, nàng ta rủ mắt xuống và nhìn vào nơi ngực của mình….
Tay của Hoa Đào không biết đã đâm vào lồng ngực của nàng ta từ bao giờ, trái tim ấm áp đập run rẩy trong lòng bàn tay nàng, nàng hơi dùng sức móc nó ra, khiến máu tươi chảy đầm đìa.
“Nhìn đi, dùng tim hồ ly để bổ khuyết cho tim hồ ly, không phải tốt hơn sao?” Hoa Đào khẽ cười.
“Ngươi….” Phụng Anh lảo đảo hai bước, nhìn vào nơi ngực trống rỗng của mình với vẻ khó tin, song máu chảy không ngừng khiến ý thức của nàng ta trở nên mơ hồ, cho dù cực kỳ không cam lòng nhưng cuối cùng nàng ta vẫn phải hồn phi phách tán.
Hoa Đào ngồi dậy, lạnh lùng nhìn con hồ ly chết dưới giường: “Ta vốn không có ý định tổn hại ngươi, nhưng ai bảo ngươi lén ăn mất con gà nhà ta?”
…..
Giang Nguyên xách hai con gà trở về, màu lông của nó giống hệt con gà của Hoa Đào, chỉ có điều kích cỡ không giống nhau.
Hắn thầm tính toán cả rồi, nếu Hoa Đào thích thì giữ lại nuôi, mà nếu nàng không thích thì thịt ăn, tóm lại phải làm nàng vui mới được.
Từ xa hắn đã trông thấy Xuân Đào đứng ở trước cổng, quần áo mùa xuân mỏng manh, đôi mắt đẹp có vẻ đang hờn dỗi, hắn không biết tại sao mà nụ cười xinh đẹp của nàng hôm nay lại quyến rũ thế?!
Giang Nguyên đi đến trước mắt nàng, cười hỏi: “Sao hôm nay tâm trạng tốt thế?”
Hoa Đào khoác khuỷu tay của chàng, nói: “Sau này em sẽ vui vẻ mỗi ngày.”
Nàng có nhà ở, có quần áo, có gà để ăn, còn có một nam nhân yêu thương nàng hết mực. Từ nay về sau bọn nàng sẽ ngày ngày điên loan đảo phượng, tiêu dao vui vẻ mà sống. Còn chuyện trái tim bị ai làm tổn thương, bị ai giết, thù sâu tựa biển gì đó, có ý nghĩ sao!
(*) Điên loan đảo phượng “ 颠鸾倒凤”: ví với việc nam nữ giao hoan, hay chính là tư thế 69.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.