Chương 2: Chương 1.2
Ngô Đồng Tư Ngữ
17/05/2017
Type: Tala tala
Ngày phỏng vấn được xếp vào cuối tuần. Từ sáng sớm, Nguyễn Lập Đông và nhân viên quay phim đã xuất phát đi tới ngôi nhà số 77 đường Trung Sơn Đông. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ dường như có phần… căng thẳng.
“Giáo sư Cận?”
“Hả hả? Ừm…”
Ba chữ với ba âm điệu khác nhau khiến Nguyễn Lập Đông cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ vị giáo sư Cận này cũng đâu có quái đản như lời đồn, bẽn la bẽn lẽn thì có.
“Lúc trước, chúng tôi đã gửi những câu hỏi để chuẩn bị vào hôm mail công việc của anh, không biết anh đã đọc chưa?”
Cận Hoài Lý gật đầu, tiện thể đưa một tờ giấy cho cô: “Tôi đã viết trước đáp án rồi, trước khi mấy người ghi hình chẳng phải cần chuẩn bị sao? Cô xem xem có được không?”
Nguyễn Lập Đông lại cảm thấy lòng trở nên ấm áp đến lạ. Cô mỉm cười đón lấy mảnh giấy. Nhưng khi đọc kỹ những câu trả lời viết trên đó, bao ấm áp bỗng tan biến sạch sẽ.
Câu hỏi: Nghe nói anh là một thiếu niên thiên tài, mới tốt nghiệp cấp hai đã được mấy trường đại học nước ngoài đưa ra lời mời. Mọi người đều ngưỡng mộ sự giỏi giang của anh, anh thấy sao về lời đánh giá này?
Câu trả lời của Cận Hoài Lý là: Tôi chẳng phải thiên tài, điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và những người khác là chẳng hiểu sao những thứ các bạn khác học về cơ bản tôi đều biết cả.
Câu hỏi: Nghe nói hồi đi học ở nước ngoài, hoa hậu Mỹ hiện tại, cũng là bạn học cùng trường của anh lúc đó, đã từng theo đuổi anh. Giữa hai người từng xảy ra chuyện gì chưa? Cuối cùng không có kết quả gì, anh có thấy hối hận không?
Anh đáp: Cô ấy được chọn làm hoa hậu vì bố cô ấy là thị trưởng thôi.
Những câu trả lời đại loại như thế này không hề hiếm. Nguyễn Lập Đông không khỏi ngẩng đầu lên, liếc Cận Hoài Lý một cái. Khi chương trình này được phát sóng, nếu không khiến khán giả tức chết thì cô cũng sẽ “được” nói chuyện với lãnh đạo.
Hay tay giáo sư Cận này là kiểu người giỏi phát huy ngay tại chỗ? Ôm theo tia hy vọng mỏng manh, Nguyễn Lập Đông ra hiệu cho quay phim bắt đầu ghi hình.
Cô không ngờ rằng, vừa nói “bắt đầu” thì lại càng chết dở.
“Giáo sư, không phải anh bị say ống kính đấy chứ?”
“Tôi…” Khuôn mặt Cận Hoài Lý đỏ dừ như quả cà chua. Anh muốn giải thích, nhưng phải giải thích thế nào đây? Nói anh bẩm sinh đã không thích giao tiếp với người khác ư?
Anh bực bội, không chào hỏi một câu đã đi lên gác.
“Giáo sư…” Nguyễn Lập Đông muốn ngăn anh lại nhưng đã muộn mất rồi.
Nguyễn Lập Đông phát rồ lên, vò đầu bứt tóc. Cô chỉ hỏi thôi mà, sao anh lại bỏ đi như vậy chứ?
Đúng lúc này, một thứ trên mặt bàn thu hút sự chú ý của cô.
Giấy trắng mực đen của tờ báo viết rõ rành rành: Lầu sát nhân tái diễn án mạng!
“Đây chẳng phải là nơi chị làm việc ư?” Mắt cô đảo đảo, một suy nghĩ khác nổi lên trong lòng Nguyễn Lập Đông.
***
Năm năm trước, cũng là năm thứ hai tòa nhà Đông Đô đi vào hoạt động, ông chủ Vạn Phong sau khi dự bữa tiệc mừng một năm tòa nhà khánh thành đã trở về phòng làm việc của mình trên tầng 28. Trước khi bước vào, ông ta yêu cầu thư ký pha cho mình một cốc cà phê. Thư ký đưa cà phê xong, ông ta cho thư ký về trước. Nhưng vào một thời điểm không ai ngờ, chính là sáng sớm ngày hôm sau, người thư ký đến làm việc bỗng phát hiện ra Vạn Phong đã tử vong ngay trong văn phòng. Về sau, pháp y đã xác định Vạn Phong chết vì bệnh tim.
Một câu chuyện có thể chìm vào quên lãng ba ngày sau lại có một tiến triển đầy kịch tính. Vẫn là căn phòng làm việc của Vạn Phong trên tầng 28, vẫn là một buổi sáng tinh mơ, lại một thi thể nữa được phát hiện, nạn nhân lần này là bạn cộng tác lâu năm của Vạn Phong, cổ đông nắm giữ 20% cổ phần của Đông Đô – Âu Dương Mộ, nguyên nhân tử vong của ông ta vẫn là lên cơn đau tim đột ngột.
Một người tim hoàn toàn bình thường như Vạn Phong chết vì bệnh tim nếu có thể coi là một ngoại lệ thì khi ngoại lệ xảy ra liên tiếp hai lần, nó sẽ trở thành điều cực kỳ bất thường. Căn phòng nhanh chóng bị niêm phong. Tầng 28 trở thành cấm địa của tòa nhà Đông Đô. Mọi người còn kháo nhau, có người không biết sự tình, trót lên tầng 28 và đã ngất xỉu tại chỗ
Có người nói vì phong thủy của Đông Đô không tốt, thậm chí còn có lời đồn rằng cái chết của Vạn Phong rất oan uổng, là do oan hồn tác quái… Tóm lại, có vô vàn câu chuyện được dựng lên, mỗi ngày một kỳ quái hơn.
Về sau, ông chủ mới của Đông Đô khi tới thay thế Vạn Phong đã tiến hành sửa sang lại tầng 28, mấy sự cố như tử vong hay ngất xỉu quả thực không còn tiếp diễn nữa. Nhưng người ta vẫn không thể nào quên cái tên “Tòa nhà sát nhân”. Cho tới tận ngày này của năm năm sau, Đông Đô lại có người chết tại nhà vệ sinh tầng 13, nạn nhân là một nhân viên quèn, nguyên nhân tử vong vẫn là bệnh tim bộc phát.
Nguyễn Lập Đông kể xong, không khỏi tự rùng mình một cái. Không phải cô sợ hãi chính câu chuyện của mình mà vì chẳng hiểu từ lúc nào trong phòng bỗng có thêm một thanh âm quái dị, tít tít tít tít, không có nhịp điệu cố định, nghe rất quen tai. Nguyễn Lập Đông vỗ vào đầu, kêu lên: “Giáo sư Cận, có thể đừng để Nhị sư huynh tùy tiện lồng nhạc phim Chuyên gia bắt ma trong lúc người khác đang nói chuyện như thế được không?”
Nhưng người bên trong cánh cửa không đáp lại cô lời nào. Nói quá lâu, cổ họng Nguyễn Lập Đông đã khô rát nhưng cô vẫn yếu ớt đập cửa, kiên trì gọi: “Chị gái tôi làm việc ngay tại tòa nhà đó. Đây là một điều kiện có lợi biết bao, anh và tôi phải nắm bắt chứ”.
Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm.
Cuối cùng cửa cũng bật mở.
Người bên trong thò một tay ra, lau lau cánh cửa: “Đập hỏng cửa rồi”.
…
“Cô mau đi đi, tôi đã chấp nhận buổi phỏng vấn của cô rồi, nhưng tôi không thích hợp, Tôi cũng không phải là người đam mê suy luận, không có hứng thú gì với toà nhà đầy rẫy án mạng đó. Chẳng phải đồng nghiệp của cô phải vội tới trường học đưa ô ư? Mau đi đi.”
Nói xong, anh lại đóng sập cửa vào. Lần này bất luận Nguyễn Lập Đông có đập cửa kiểu gì, bên trong cũng không có ai đáp lại.
“Nhị sư huynh, phải làm sao mới ‘hạ gục’ được chủ nhân của huynh đây?” Cô nhìn Nhị sư huynh đang xoay tròn kêu tít tít dưới đất, trong lòng có chút hoang mang, do dự.
Không còn cách nào khác, cô đành phải quay về.
Trên đường trở về, anh quay phim nhờ Nguyễn Lập Đông dừng xe bên cạnh một trường trung học.
Nhìn thấy chiếc ô trong tay người đồng nghiệp, Nguyễn Lập Đông đang ủ dột bỗng nhiên gọi giật anh ta lại: “Ban nãy ở nhà Cận Hoài Lý chúng ta đã nhắc đến chuyện anh sẽ qua trường đưa ô sao?”
Anh quay phim lắc đầu: “Đâu có. Chúng ta vào nhà là nói ngay chuyện phỏng vấn, làm gì còn thời gian nói chuyện khác nữa”.
Nếu không ai trong hai bọn họ từng nhắc đến chuyện này, thì làm sao Cận Hoài Lý biết được.
Trừ phi…
Niềm hy vọng gần như đã lụi tắt một lần nữa bùng lên trong lòng Nguyễn Lập Đông.
Số 77 đường Trung Sơn Đông.
Tiêu Nghiên mở cửa phòng Cận Hoài Lý, phát hiện anh đang ngồi ngơ ngẩn trước máy tính, bèn phì cười: “Xem ra cô gái họ Nguyễn đó đã làm cậu đau đầu thật rồi, lâu lắm mình không được nhìn thấy bộ dạng này của cậu”.
“Mấy trò cười trên nỗi đau của người khác không thích hợp mang ra đùa giỡn giữa bạn bè với nhau. Là bạn tốt thì đừng nhắc đến cô ấy nữa, được không?” Nhớ lại vẻ bám riết không tha của Nguyễn Lập Đông, anh không thể nhập vào đầu được bất kỳ con số nào trên màn hình.
“Được rồi, được rồi”, Tiêu Nghiên giơ tay đầu hàng, “Nhưng mình có thể nhắc cậu một lần cuối cùng nữa không?”.
“Chuyện gì?”
“Cô Nguyễn đó quay lại rồi.”
…
Lần này Nguyễn Lập Đông trở lại, mang theo rất nhiều kiên nhẫn. Cô không ồn ào, không gào thét, chỉ yên lặng ngồi trong phòng khách.
Ở trên tầng nhìn thấy cô trên màn hình, Cận Hoài Lý có chút bối rối.
“Cô ấy định làm gì vậy?”
“Không biết nữa, có cần mình đi hỏi không?”
Cận Hoài Lý lắc đầu. Biết đâu cứ ngoảnh mặt làm ngơ như vậy, cô sẽ tự động bỏ đi.
Nghĩ thế, anh cưỡng ép bản thân phải tập trung đi làm những việc khác.
Tiếc là ngày hôm ấy, anh đã liên tục phạm phải sai lầm.
Vì một dấu chấm nhỏ mà tính sai một công thức tới bảy lần, làm đổ cốc nước của Tiêu Nghiên, nhìn lộn giờ…
Chớp mắt đã tới xế chiều.
Cuối cùng, anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, quyết định đẩy ghế, đi xuống nhà.
“Trời sắp tối, tôi định đóng cửa rồi, mời cô về cho.”
Nguyễn Lập Đông đang xem di động, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cận Hoài Lý với một gương mặt tiều tụy, không khỏi có vài phần đắc ý: Thấy chưa, anh vẫn phải xuống gặp tôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn ăn nói rất chân thành, khách khí.
“Giáo sư Cận, không giấu gì anh, nếu không phỏng vấn được anh, tôi sẽ mất việc.”
“Tôi giúp rồi đó thôi, nhưng làm không được”, Cận Hoài Lý đau đầu thở dài, chỉ mong sao lời giải thích cuối cùng ấy có thể đuổi được vị “ôn thần” này. Ai ngờ không nói thì thôi, nói xong Nguyễn Lập Đông bèn thẳng thừng dán sát lại gần.
“Tôi biết anh không có sở trường. Chuyện phỏng vấn, tôi cũng không làm khó anh nữa đâu. Anh hãy giúp tôi một việc, cùng tôi đi điều tra vụ án ‘Toàn nhà sát nhân’ đó. Tôi biết anh thích tiểu thuyết trinh thám. Hôm nay còn đoán đúng được chuyện đồng nghiệp của tôi sẽ đi đưa ô cho con gái anh ấy, chứng tỏ anh cũng có chút khả năng. Tôi cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám, vừa hay chị gái tôi lại làm việc ở tòa nhà đó. Đã có thiên thời, địa lợi, chỉ còn thiếu mình ‘nhân hòa’ là anh thôi. Thế nào hả, cùng tôi điều tra vụ án này, tìm ra chân tướng, nói không chừng, chương trình Thám tử phá án của tôi sẽ được đài truyền hình đồng ý…”
Nguyễn Lập Đông tuôn một tràng dài mà không biết khoảng cách quá gần giữa cô và Cận Hoài Lý đã khiến người nào đó cực kỳ khó thích ứng.
“Tôi không có hứng thú với suy luận phá án, không thể giúp được cô, cô đi tìm người khác đi.”
“Nói phét! Anh có dám thề rằng những chỗ chú thích trong mấy cuốn sách kia không phải do anh đặt bút không? Anh có dám thề chuyện cái ô của đồng nghiệp tôi chỉ là do anh ‘chó ngáp phải ruồi’ không? Rõ ràng anh giống hệt tôi, cực kỳ đam mê lĩnh vực này.”
“Đã nói tôi không có hứng thú rồi. Muộn rồi, cô nam quả nữ ở chung trong một căn phòng không hay gì đâu, cô mau về đi.”
Cưỡng ép đẩy cô ra khỏi cửa, Cận Hoài Lý dựa lưng vào cánh cửa, thở phào: “Cô đừng có đến nữa đấy”.
Nhưng Nguyễn Lập Đông ở phía bên kia cánh cửa không định từ bỏ như vậy. Cô vừa đập tay lên cửa vừa nói đủ mọi lý lẽ để vận động Cận Hoài Lý.
Nhưng bất luận cô có nói thế nào, cánh cửa cũng quyết không mở ra một lần nữa.
“Cận Hoài Lý! Lẽ nào anh sợ tới đó rồi lại không điều tra ra được chuyện gì? Không thử làm sao anh biết sẽ thất bại? Hay anh lo thực lực của anh không bằng tôi, sẽ bị tôi chê cười? Hèn nhát!”
Đá bay viên sỏi lạc trên bậc thềm, Nguyễn Lập Đông ủ dột đi xuống. Những gì cần nói cô đều đã nói cả, bây giờ phải làm sao?
“Bỏ cuộc” ư? Trong từ điển của Nguyễn Lập Đông cô không có hai chữ này.
Cô đang mải nghĩ thì cánh cửa sau lưng đột ngột bật mở.
“Ai sợ hả?”
Một nửa gương mặt của Cận Hoài Lý lấp ló sau cánh cửa, dáng vẻ không cam tâm của anh khiến Nguyễn Lập Đông không kiềm chế được, giơ tay hô “YES!”.
Theo yêu cầu của Cận Hoài Lý, Tiêu Nghiên cũng tham gia vào vụ án mà theo lời Cận Hoài Lý thì có chút “nhạt nhẽo”. Nhưng khi họ tới tòa nhà Đông Đô đúng như thời gian đã hẹn thì mới phát hiện ra, ngay cả cửa lớn của tòa nhà họ cũng chưa vào được.
“Không vào được thì chúng ta đi về thôi”, Cận Hoài Lý nhìn dòng người ra vào nườm nượm, khát khao vô bờ căn nhà số 77 với tấm rèm cửa kín mít ấy.
“Vậy sao được, đã hứa hẹn rõ ràng rồi mà!” Sợ anh nuốt lời, Nguyễn Lập Đông bước ngang ra một bước, chặn đường của anh lại.
“Chẳng phải chị cô làm việc ở đây ư?” Tiêu Nghiên hỏi với vẻ khó hiểu.
Đừng nên nhắc tới chuyện này là hơn, Nguyễn Lập Đông khó xử liên tục xua tay. Người chị gái ấy cực kỳ không ủng hộ công việc của cô, còn không cho phép cô bén mảng tới tòa nhà sát nhân. Sao chị ấy không tự hỏi mình, hàng ngày vẫn cứ đi làm đều đặn đó thôi?
“Đợi một chút, các anh chờ tôi nghĩ kế”, cô đưa tay xoa xoa cằm, bắt đầu trầm tư.
Có chiêu trò gì thì đã nghĩ ra từ lâu rồi – Cận Hoài Lý cười thầm trong lòng – Thế này là không cần lăn lộn cùng cô ấy rồi.
Anh đang mải nghĩ thì từ phía cửa lớn của tòa nhà Đông Đô bỗng vọng tới những tiếng ồn ào. Một đám người vây quanh một thai phụ với cái bụng to tướng nhanh chóng di chuyển về phía cửa.
“Chết toi!” Nguyễn Lập Đông kêu lên, vội vàng núp sau lưng Cận Hoài Lý.
“Cô làm gì vậy?” Cảm giác kỳ lạ chưa thể quen từ sau lưng truyền tới khiến cả người anh ngắc lại, Cận Hoài Lý nghiêm mặt hỏi.
“Chị tôi, chị tôi đó…”
Chị cô thì chị cô chứ, kéo tôi làm gì? Cảm thấy bản thân đã rước vào người một phiền phức lớn, Cận Hoài Lý mặt mũi đau khổ, hướng ánh mắt về phía người phụ nữ đang tách khỏi đám đông, đi về phía họ.
“Nguyễn Lập Đông, chị đã nói với em thế nào.”
“Chị, em cũng phải làm việc chứ.” Nguyễn Lập Đông dè dặt thò đầu ra, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ăn mắng, bỗng phát hiện vẻ giận dữ trên khuôn mặt Nguyễn Viên lúc này đã hóa thành kinh ngạc, một cái tên chợt bật ra từ miệng của chị gái.
“Tiêu Nghiên…”
Tiêu Nghiên quen chị tôi? Nguyễn Lập Đông dùng ánh mắt hỏi Cận Hoài Lý.
Nhờ phúc của Tiêu Nghiên, Nguyễn Lập Đông được vào tòa nhà, nhưng lúc này trong đầu cô lại chẳng hề nghĩ gì tới vụ án, chỉ tò mò về quan hệ giữa chị gái và Tiêu Nghiên.
“Này, anh có biết chị tôi và Tiêu Nghiên quen nhau thế nào không?”
“Không biết.”
“Tôi đoán trước kia họ từng yêu nhau, rồi Tiêu Nghiên phản bội chị tôi, anh xem đấy, tay anh ấy run lên như vậy, rõ ràng là sợ hãi.”
Nếu sợ hãi thì đã chẳng sóng vai nói chuyện với chị cô rồi, không thấy Tiêu Nghiên còn không dám nhìn thẳng vào mắt chị cô ư? Cơn run rẩy kia rõ ràng do kích động mà ra.
Cận Hoài Lý lẩm bẩm trong lòng, nhưng không nói ra.
Có trời biết, nếu nói với cô những tình tiết do cô tưởng tượng xa xôi kia chẳng cái nào đúng cả, không biết cô gái này lại “chửi rủa” anh kiểu gì nữa.
Nguyễn Viên đã lâu không gặp lại Tiêu Nghiên, tâm trạng rất vui, đến nỗi có hai người quen đi tới trước mặt rồi, cô ấy mới phát hiện ra.
“Tổng giám đốc Âu Dương.” Chào người lớn tuổi hơn trong hai người đó xong, Nguyễn Viên nhìn về phía chàng trai trẻ đứng bên cạnh vị Tổng giám đốc ấy, “Lục Dương, bà xã cậu vừa ngất xỉu, chúng tôi tìm cậu mãi mà không được, đã đưa cô ấy tới bệnh viện trước rồi”.
Khuôn mặt chàng trai lập tức biến sắc, hỏi rõ là bệnh viện nào rồi co cẳng chạy.
“Cậu Lục Dương này, cuống quýt quên cả cảm ơn cô rồi.” Người được xưng là Tổng giám đốc Âu Dương nói chuyện với Nguyễn Viên bằng nét mặt hòa nhã.
“Không sao ạ.” Nguyễn Viên lắc đầu, quay người nhìn về phía Nguyễn Lập Đông, “Chẳng phải em suốt ngày làm ầm ĩ đòi tới điều tra vụ án ư, gặp Tổng giám đốc Âu Dương sao không chào hỏi?”.
Tổng giám đốc Âu Dương? Nguyễn Lập Đông đã quan sát người đàn ông trung niên tướng tá phốp pháp này một lúc lâu. Câu nói của Nguyễn Viên đã khiến cô khẳng định được rằng người trước mặt chính là Âu Dương Húc, em trai của nạn nhân Âu Dương Mộ tại tòa nhà sát nhân năm đó.
Ngày phỏng vấn được xếp vào cuối tuần. Từ sáng sớm, Nguyễn Lập Đông và nhân viên quay phim đã xuất phát đi tới ngôi nhà số 77 đường Trung Sơn Đông. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ dường như có phần… căng thẳng.
“Giáo sư Cận?”
“Hả hả? Ừm…”
Ba chữ với ba âm điệu khác nhau khiến Nguyễn Lập Đông cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ vị giáo sư Cận này cũng đâu có quái đản như lời đồn, bẽn la bẽn lẽn thì có.
“Lúc trước, chúng tôi đã gửi những câu hỏi để chuẩn bị vào hôm mail công việc của anh, không biết anh đã đọc chưa?”
Cận Hoài Lý gật đầu, tiện thể đưa một tờ giấy cho cô: “Tôi đã viết trước đáp án rồi, trước khi mấy người ghi hình chẳng phải cần chuẩn bị sao? Cô xem xem có được không?”
Nguyễn Lập Đông lại cảm thấy lòng trở nên ấm áp đến lạ. Cô mỉm cười đón lấy mảnh giấy. Nhưng khi đọc kỹ những câu trả lời viết trên đó, bao ấm áp bỗng tan biến sạch sẽ.
Câu hỏi: Nghe nói anh là một thiếu niên thiên tài, mới tốt nghiệp cấp hai đã được mấy trường đại học nước ngoài đưa ra lời mời. Mọi người đều ngưỡng mộ sự giỏi giang của anh, anh thấy sao về lời đánh giá này?
Câu trả lời của Cận Hoài Lý là: Tôi chẳng phải thiên tài, điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và những người khác là chẳng hiểu sao những thứ các bạn khác học về cơ bản tôi đều biết cả.
Câu hỏi: Nghe nói hồi đi học ở nước ngoài, hoa hậu Mỹ hiện tại, cũng là bạn học cùng trường của anh lúc đó, đã từng theo đuổi anh. Giữa hai người từng xảy ra chuyện gì chưa? Cuối cùng không có kết quả gì, anh có thấy hối hận không?
Anh đáp: Cô ấy được chọn làm hoa hậu vì bố cô ấy là thị trưởng thôi.
Những câu trả lời đại loại như thế này không hề hiếm. Nguyễn Lập Đông không khỏi ngẩng đầu lên, liếc Cận Hoài Lý một cái. Khi chương trình này được phát sóng, nếu không khiến khán giả tức chết thì cô cũng sẽ “được” nói chuyện với lãnh đạo.
Hay tay giáo sư Cận này là kiểu người giỏi phát huy ngay tại chỗ? Ôm theo tia hy vọng mỏng manh, Nguyễn Lập Đông ra hiệu cho quay phim bắt đầu ghi hình.
Cô không ngờ rằng, vừa nói “bắt đầu” thì lại càng chết dở.
“Giáo sư, không phải anh bị say ống kính đấy chứ?”
“Tôi…” Khuôn mặt Cận Hoài Lý đỏ dừ như quả cà chua. Anh muốn giải thích, nhưng phải giải thích thế nào đây? Nói anh bẩm sinh đã không thích giao tiếp với người khác ư?
Anh bực bội, không chào hỏi một câu đã đi lên gác.
“Giáo sư…” Nguyễn Lập Đông muốn ngăn anh lại nhưng đã muộn mất rồi.
Nguyễn Lập Đông phát rồ lên, vò đầu bứt tóc. Cô chỉ hỏi thôi mà, sao anh lại bỏ đi như vậy chứ?
Đúng lúc này, một thứ trên mặt bàn thu hút sự chú ý của cô.
Giấy trắng mực đen của tờ báo viết rõ rành rành: Lầu sát nhân tái diễn án mạng!
“Đây chẳng phải là nơi chị làm việc ư?” Mắt cô đảo đảo, một suy nghĩ khác nổi lên trong lòng Nguyễn Lập Đông.
***
Năm năm trước, cũng là năm thứ hai tòa nhà Đông Đô đi vào hoạt động, ông chủ Vạn Phong sau khi dự bữa tiệc mừng một năm tòa nhà khánh thành đã trở về phòng làm việc của mình trên tầng 28. Trước khi bước vào, ông ta yêu cầu thư ký pha cho mình một cốc cà phê. Thư ký đưa cà phê xong, ông ta cho thư ký về trước. Nhưng vào một thời điểm không ai ngờ, chính là sáng sớm ngày hôm sau, người thư ký đến làm việc bỗng phát hiện ra Vạn Phong đã tử vong ngay trong văn phòng. Về sau, pháp y đã xác định Vạn Phong chết vì bệnh tim.
Một câu chuyện có thể chìm vào quên lãng ba ngày sau lại có một tiến triển đầy kịch tính. Vẫn là căn phòng làm việc của Vạn Phong trên tầng 28, vẫn là một buổi sáng tinh mơ, lại một thi thể nữa được phát hiện, nạn nhân lần này là bạn cộng tác lâu năm của Vạn Phong, cổ đông nắm giữ 20% cổ phần của Đông Đô – Âu Dương Mộ, nguyên nhân tử vong của ông ta vẫn là lên cơn đau tim đột ngột.
Một người tim hoàn toàn bình thường như Vạn Phong chết vì bệnh tim nếu có thể coi là một ngoại lệ thì khi ngoại lệ xảy ra liên tiếp hai lần, nó sẽ trở thành điều cực kỳ bất thường. Căn phòng nhanh chóng bị niêm phong. Tầng 28 trở thành cấm địa của tòa nhà Đông Đô. Mọi người còn kháo nhau, có người không biết sự tình, trót lên tầng 28 và đã ngất xỉu tại chỗ
Có người nói vì phong thủy của Đông Đô không tốt, thậm chí còn có lời đồn rằng cái chết của Vạn Phong rất oan uổng, là do oan hồn tác quái… Tóm lại, có vô vàn câu chuyện được dựng lên, mỗi ngày một kỳ quái hơn.
Về sau, ông chủ mới của Đông Đô khi tới thay thế Vạn Phong đã tiến hành sửa sang lại tầng 28, mấy sự cố như tử vong hay ngất xỉu quả thực không còn tiếp diễn nữa. Nhưng người ta vẫn không thể nào quên cái tên “Tòa nhà sát nhân”. Cho tới tận ngày này của năm năm sau, Đông Đô lại có người chết tại nhà vệ sinh tầng 13, nạn nhân là một nhân viên quèn, nguyên nhân tử vong vẫn là bệnh tim bộc phát.
Nguyễn Lập Đông kể xong, không khỏi tự rùng mình một cái. Không phải cô sợ hãi chính câu chuyện của mình mà vì chẳng hiểu từ lúc nào trong phòng bỗng có thêm một thanh âm quái dị, tít tít tít tít, không có nhịp điệu cố định, nghe rất quen tai. Nguyễn Lập Đông vỗ vào đầu, kêu lên: “Giáo sư Cận, có thể đừng để Nhị sư huynh tùy tiện lồng nhạc phim Chuyên gia bắt ma trong lúc người khác đang nói chuyện như thế được không?”
Nhưng người bên trong cánh cửa không đáp lại cô lời nào. Nói quá lâu, cổ họng Nguyễn Lập Đông đã khô rát nhưng cô vẫn yếu ớt đập cửa, kiên trì gọi: “Chị gái tôi làm việc ngay tại tòa nhà đó. Đây là một điều kiện có lợi biết bao, anh và tôi phải nắm bắt chứ”.
Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm.
Cuối cùng cửa cũng bật mở.
Người bên trong thò một tay ra, lau lau cánh cửa: “Đập hỏng cửa rồi”.
…
“Cô mau đi đi, tôi đã chấp nhận buổi phỏng vấn của cô rồi, nhưng tôi không thích hợp, Tôi cũng không phải là người đam mê suy luận, không có hứng thú gì với toà nhà đầy rẫy án mạng đó. Chẳng phải đồng nghiệp của cô phải vội tới trường học đưa ô ư? Mau đi đi.”
Nói xong, anh lại đóng sập cửa vào. Lần này bất luận Nguyễn Lập Đông có đập cửa kiểu gì, bên trong cũng không có ai đáp lại.
“Nhị sư huynh, phải làm sao mới ‘hạ gục’ được chủ nhân của huynh đây?” Cô nhìn Nhị sư huynh đang xoay tròn kêu tít tít dưới đất, trong lòng có chút hoang mang, do dự.
Không còn cách nào khác, cô đành phải quay về.
Trên đường trở về, anh quay phim nhờ Nguyễn Lập Đông dừng xe bên cạnh một trường trung học.
Nhìn thấy chiếc ô trong tay người đồng nghiệp, Nguyễn Lập Đông đang ủ dột bỗng nhiên gọi giật anh ta lại: “Ban nãy ở nhà Cận Hoài Lý chúng ta đã nhắc đến chuyện anh sẽ qua trường đưa ô sao?”
Anh quay phim lắc đầu: “Đâu có. Chúng ta vào nhà là nói ngay chuyện phỏng vấn, làm gì còn thời gian nói chuyện khác nữa”.
Nếu không ai trong hai bọn họ từng nhắc đến chuyện này, thì làm sao Cận Hoài Lý biết được.
Trừ phi…
Niềm hy vọng gần như đã lụi tắt một lần nữa bùng lên trong lòng Nguyễn Lập Đông.
Số 77 đường Trung Sơn Đông.
Tiêu Nghiên mở cửa phòng Cận Hoài Lý, phát hiện anh đang ngồi ngơ ngẩn trước máy tính, bèn phì cười: “Xem ra cô gái họ Nguyễn đó đã làm cậu đau đầu thật rồi, lâu lắm mình không được nhìn thấy bộ dạng này của cậu”.
“Mấy trò cười trên nỗi đau của người khác không thích hợp mang ra đùa giỡn giữa bạn bè với nhau. Là bạn tốt thì đừng nhắc đến cô ấy nữa, được không?” Nhớ lại vẻ bám riết không tha của Nguyễn Lập Đông, anh không thể nhập vào đầu được bất kỳ con số nào trên màn hình.
“Được rồi, được rồi”, Tiêu Nghiên giơ tay đầu hàng, “Nhưng mình có thể nhắc cậu một lần cuối cùng nữa không?”.
“Chuyện gì?”
“Cô Nguyễn đó quay lại rồi.”
…
Lần này Nguyễn Lập Đông trở lại, mang theo rất nhiều kiên nhẫn. Cô không ồn ào, không gào thét, chỉ yên lặng ngồi trong phòng khách.
Ở trên tầng nhìn thấy cô trên màn hình, Cận Hoài Lý có chút bối rối.
“Cô ấy định làm gì vậy?”
“Không biết nữa, có cần mình đi hỏi không?”
Cận Hoài Lý lắc đầu. Biết đâu cứ ngoảnh mặt làm ngơ như vậy, cô sẽ tự động bỏ đi.
Nghĩ thế, anh cưỡng ép bản thân phải tập trung đi làm những việc khác.
Tiếc là ngày hôm ấy, anh đã liên tục phạm phải sai lầm.
Vì một dấu chấm nhỏ mà tính sai một công thức tới bảy lần, làm đổ cốc nước của Tiêu Nghiên, nhìn lộn giờ…
Chớp mắt đã tới xế chiều.
Cuối cùng, anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, quyết định đẩy ghế, đi xuống nhà.
“Trời sắp tối, tôi định đóng cửa rồi, mời cô về cho.”
Nguyễn Lập Đông đang xem di động, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cận Hoài Lý với một gương mặt tiều tụy, không khỏi có vài phần đắc ý: Thấy chưa, anh vẫn phải xuống gặp tôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn ăn nói rất chân thành, khách khí.
“Giáo sư Cận, không giấu gì anh, nếu không phỏng vấn được anh, tôi sẽ mất việc.”
“Tôi giúp rồi đó thôi, nhưng làm không được”, Cận Hoài Lý đau đầu thở dài, chỉ mong sao lời giải thích cuối cùng ấy có thể đuổi được vị “ôn thần” này. Ai ngờ không nói thì thôi, nói xong Nguyễn Lập Đông bèn thẳng thừng dán sát lại gần.
“Tôi biết anh không có sở trường. Chuyện phỏng vấn, tôi cũng không làm khó anh nữa đâu. Anh hãy giúp tôi một việc, cùng tôi đi điều tra vụ án ‘Toàn nhà sát nhân’ đó. Tôi biết anh thích tiểu thuyết trinh thám. Hôm nay còn đoán đúng được chuyện đồng nghiệp của tôi sẽ đi đưa ô cho con gái anh ấy, chứng tỏ anh cũng có chút khả năng. Tôi cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám, vừa hay chị gái tôi lại làm việc ở tòa nhà đó. Đã có thiên thời, địa lợi, chỉ còn thiếu mình ‘nhân hòa’ là anh thôi. Thế nào hả, cùng tôi điều tra vụ án này, tìm ra chân tướng, nói không chừng, chương trình Thám tử phá án của tôi sẽ được đài truyền hình đồng ý…”
Nguyễn Lập Đông tuôn một tràng dài mà không biết khoảng cách quá gần giữa cô và Cận Hoài Lý đã khiến người nào đó cực kỳ khó thích ứng.
“Tôi không có hứng thú với suy luận phá án, không thể giúp được cô, cô đi tìm người khác đi.”
“Nói phét! Anh có dám thề rằng những chỗ chú thích trong mấy cuốn sách kia không phải do anh đặt bút không? Anh có dám thề chuyện cái ô của đồng nghiệp tôi chỉ là do anh ‘chó ngáp phải ruồi’ không? Rõ ràng anh giống hệt tôi, cực kỳ đam mê lĩnh vực này.”
“Đã nói tôi không có hứng thú rồi. Muộn rồi, cô nam quả nữ ở chung trong một căn phòng không hay gì đâu, cô mau về đi.”
Cưỡng ép đẩy cô ra khỏi cửa, Cận Hoài Lý dựa lưng vào cánh cửa, thở phào: “Cô đừng có đến nữa đấy”.
Nhưng Nguyễn Lập Đông ở phía bên kia cánh cửa không định từ bỏ như vậy. Cô vừa đập tay lên cửa vừa nói đủ mọi lý lẽ để vận động Cận Hoài Lý.
Nhưng bất luận cô có nói thế nào, cánh cửa cũng quyết không mở ra một lần nữa.
“Cận Hoài Lý! Lẽ nào anh sợ tới đó rồi lại không điều tra ra được chuyện gì? Không thử làm sao anh biết sẽ thất bại? Hay anh lo thực lực của anh không bằng tôi, sẽ bị tôi chê cười? Hèn nhát!”
Đá bay viên sỏi lạc trên bậc thềm, Nguyễn Lập Đông ủ dột đi xuống. Những gì cần nói cô đều đã nói cả, bây giờ phải làm sao?
“Bỏ cuộc” ư? Trong từ điển của Nguyễn Lập Đông cô không có hai chữ này.
Cô đang mải nghĩ thì cánh cửa sau lưng đột ngột bật mở.
“Ai sợ hả?”
Một nửa gương mặt của Cận Hoài Lý lấp ló sau cánh cửa, dáng vẻ không cam tâm của anh khiến Nguyễn Lập Đông không kiềm chế được, giơ tay hô “YES!”.
Theo yêu cầu của Cận Hoài Lý, Tiêu Nghiên cũng tham gia vào vụ án mà theo lời Cận Hoài Lý thì có chút “nhạt nhẽo”. Nhưng khi họ tới tòa nhà Đông Đô đúng như thời gian đã hẹn thì mới phát hiện ra, ngay cả cửa lớn của tòa nhà họ cũng chưa vào được.
“Không vào được thì chúng ta đi về thôi”, Cận Hoài Lý nhìn dòng người ra vào nườm nượm, khát khao vô bờ căn nhà số 77 với tấm rèm cửa kín mít ấy.
“Vậy sao được, đã hứa hẹn rõ ràng rồi mà!” Sợ anh nuốt lời, Nguyễn Lập Đông bước ngang ra một bước, chặn đường của anh lại.
“Chẳng phải chị cô làm việc ở đây ư?” Tiêu Nghiên hỏi với vẻ khó hiểu.
Đừng nên nhắc tới chuyện này là hơn, Nguyễn Lập Đông khó xử liên tục xua tay. Người chị gái ấy cực kỳ không ủng hộ công việc của cô, còn không cho phép cô bén mảng tới tòa nhà sát nhân. Sao chị ấy không tự hỏi mình, hàng ngày vẫn cứ đi làm đều đặn đó thôi?
“Đợi một chút, các anh chờ tôi nghĩ kế”, cô đưa tay xoa xoa cằm, bắt đầu trầm tư.
Có chiêu trò gì thì đã nghĩ ra từ lâu rồi – Cận Hoài Lý cười thầm trong lòng – Thế này là không cần lăn lộn cùng cô ấy rồi.
Anh đang mải nghĩ thì từ phía cửa lớn của tòa nhà Đông Đô bỗng vọng tới những tiếng ồn ào. Một đám người vây quanh một thai phụ với cái bụng to tướng nhanh chóng di chuyển về phía cửa.
“Chết toi!” Nguyễn Lập Đông kêu lên, vội vàng núp sau lưng Cận Hoài Lý.
“Cô làm gì vậy?” Cảm giác kỳ lạ chưa thể quen từ sau lưng truyền tới khiến cả người anh ngắc lại, Cận Hoài Lý nghiêm mặt hỏi.
“Chị tôi, chị tôi đó…”
Chị cô thì chị cô chứ, kéo tôi làm gì? Cảm thấy bản thân đã rước vào người một phiền phức lớn, Cận Hoài Lý mặt mũi đau khổ, hướng ánh mắt về phía người phụ nữ đang tách khỏi đám đông, đi về phía họ.
“Nguyễn Lập Đông, chị đã nói với em thế nào.”
“Chị, em cũng phải làm việc chứ.” Nguyễn Lập Đông dè dặt thò đầu ra, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ăn mắng, bỗng phát hiện vẻ giận dữ trên khuôn mặt Nguyễn Viên lúc này đã hóa thành kinh ngạc, một cái tên chợt bật ra từ miệng của chị gái.
“Tiêu Nghiên…”
Tiêu Nghiên quen chị tôi? Nguyễn Lập Đông dùng ánh mắt hỏi Cận Hoài Lý.
Nhờ phúc của Tiêu Nghiên, Nguyễn Lập Đông được vào tòa nhà, nhưng lúc này trong đầu cô lại chẳng hề nghĩ gì tới vụ án, chỉ tò mò về quan hệ giữa chị gái và Tiêu Nghiên.
“Này, anh có biết chị tôi và Tiêu Nghiên quen nhau thế nào không?”
“Không biết.”
“Tôi đoán trước kia họ từng yêu nhau, rồi Tiêu Nghiên phản bội chị tôi, anh xem đấy, tay anh ấy run lên như vậy, rõ ràng là sợ hãi.”
Nếu sợ hãi thì đã chẳng sóng vai nói chuyện với chị cô rồi, không thấy Tiêu Nghiên còn không dám nhìn thẳng vào mắt chị cô ư? Cơn run rẩy kia rõ ràng do kích động mà ra.
Cận Hoài Lý lẩm bẩm trong lòng, nhưng không nói ra.
Có trời biết, nếu nói với cô những tình tiết do cô tưởng tượng xa xôi kia chẳng cái nào đúng cả, không biết cô gái này lại “chửi rủa” anh kiểu gì nữa.
Nguyễn Viên đã lâu không gặp lại Tiêu Nghiên, tâm trạng rất vui, đến nỗi có hai người quen đi tới trước mặt rồi, cô ấy mới phát hiện ra.
“Tổng giám đốc Âu Dương.” Chào người lớn tuổi hơn trong hai người đó xong, Nguyễn Viên nhìn về phía chàng trai trẻ đứng bên cạnh vị Tổng giám đốc ấy, “Lục Dương, bà xã cậu vừa ngất xỉu, chúng tôi tìm cậu mãi mà không được, đã đưa cô ấy tới bệnh viện trước rồi”.
Khuôn mặt chàng trai lập tức biến sắc, hỏi rõ là bệnh viện nào rồi co cẳng chạy.
“Cậu Lục Dương này, cuống quýt quên cả cảm ơn cô rồi.” Người được xưng là Tổng giám đốc Âu Dương nói chuyện với Nguyễn Viên bằng nét mặt hòa nhã.
“Không sao ạ.” Nguyễn Viên lắc đầu, quay người nhìn về phía Nguyễn Lập Đông, “Chẳng phải em suốt ngày làm ầm ĩ đòi tới điều tra vụ án ư, gặp Tổng giám đốc Âu Dương sao không chào hỏi?”.
Tổng giám đốc Âu Dương? Nguyễn Lập Đông đã quan sát người đàn ông trung niên tướng tá phốp pháp này một lúc lâu. Câu nói của Nguyễn Viên đã khiến cô khẳng định được rằng người trước mặt chính là Âu Dương Húc, em trai của nạn nhân Âu Dương Mộ tại tòa nhà sát nhân năm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.