Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 140
Thủy Thiên Thừa
08/11/2020
Nhậm Diệc nói cảm ơn lần nữa.
Trước khi cúp điện thoại, Hà Cố lại nói: "Đúng rồi, anh đổi số đi, số này không dùng được nữa."
Gọi điện xong, Nhậm Diệc nhìn sang Cung Ứng Huyền vẫn đang nhìn mình, nói: "Là kỹ sư Hà ở sân vận động Hồng Lâm, cậu còn nhớ không?"
"Trí nhớ của tôi tốt lắm." Cung Ứng Huyền nói, "Anh ta muốn giúp đỡ à? Rất tốt, chúng ta sẽ tận dụng, anh cho tôi số của anh ta đi."
"Nhưng mà tôi không muốn phiền bọn họ đâu, tôi sợ tìm công ty bên ngoài sẽ biến khéo thành vụng, hơn nữa, chi phí này cũng không hề rẻ, tôi biết anh ta sẽ không lấy tiền tôi, vậy cái này không phải cũng giống..." Nhậm Diệc muốn nói lại thôi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không sử dụng công ty truyền thông của bọn họ, thứ bọn họ làm thì cảnh sát mạng của chúng tôi cũng làm được, thậm chí còn nhiều hơn, tôi cần một người có sức ảnh hưởng như Tống Cư Hàn lên tiếng vào thời điểm này.
Vào đúng lúc này, một tin nhắn hiện lên, bên trên viết ba chữ cực kỳ ngắn gọn: "Đồ sát nhân."
Nhậm Diệc chợt cảm thấy một mũi tên xuyên qua tim mình, toàn thân đều bối rối.
"Sao thế?"
Nhậm Diệc nhanh chóng ấn nút tắt chuông, để điện thoại sang một bên, anh lau mặt: "Không phải cậu nghi thủy quân* trên mạng có Tử Diễm chống lưng sao, tra được gì không?"
(*Thủy quân: Những người được thuê để đưa ra ý kiến, bình luận, thường là tiêu cực về một vấn đề trên mạng. Cái này ai đu Cbiz hẳn cũng quen rồi ^^)
"Trong quá trình điều tra, chúng tôi đã phát hiện một điểm trùng lặp với quy trình rửa tiền vào thời điểm đó, là một công ty cố vấn ở nước ngoài. Vẫn đang thâm nhập điều tra, nếu thuận lợi, có thể sẽ bắt được người trung gian rửa tiền cho Tử Diễm, như vậy sẽ tiến gần một bước hơn với hắn ta."
Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Đây là tin tốt duy nhất tôi được nghe trong hai ngày nay."
Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc, nhìn chăm chú không chớp vào đôi mắt anh: "Tôi sẽ không để anh phải vướng bận gì."
Nhậm Diệc mỉm cười.
Cung Ứng Huyền kéo anh về bên cạnh mình, hai tay vòng lấy eo, dán mặt vào lồng ngực anh, thì thầm: "Anh có cảm thấy tôi vô dụng không?"
"Sao lại nói thế."
"Tôi không thể loại bỏ mối đe dọa đến an toàn của anh, bây giờ lại khiến anh rơi vào sự uy hiếp của dư luận."
Nhậm Diệc dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mái tóc đen dày của Cung Ứng Huyền: "Cậu đang nói gì đấy hả, đây không liên quan đến cậu, ngay cả không có cậu, những chuyện tôi trải qua cũng không trốn tránh được. Nhưng có cậu đây rồi, tôi yên tâm hơn nhiều lắm."
Cung Ứng Huyền siết chặt hai tay, ôm Nhậm Diệc thật chặt. Nhậm Diệc cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm của hắn, trong lòng vừa xót xa lại vừa ấm áp.
Lúc này, cửa phòng bị gõ lên.
Cung Ứng Huyền khá không tình nguyện buông lỏng tay ra, Nhậm Diệc mở cửa, là Khúc Dương Ba.
Nhậm Diệc nhìn Khúc Dương Ba bằng ánh mắt dò hỏi, Khúc Dương Ba vừa tiễn Hứa Tiến với viên điều tra xong, không biết trên đường có nói gì không.
Khúc Dương Ba nói: "Hiện giờ ngoài việc phải xử lý dư luận trên mạng, cấp trên cũng đã thảo luận tình huống của cậu. Trước khi có kết quả, cậu đừng có tự dọa chính mình."
"Ừ."
"Tham mưu trưởng nói, khoảng thời gian này trước hết cậu đừng xuất cảnh, ở trung đội cũng được, về nhà cũng được."
Nhậm Diệc ngẩn người: "Tôi bị đình chức à?"
"Đây không tính là đình chức, hiện giờ tâm tình của cậu chắc chắn không được tốt, lại đứng mũi chịu sào, sợ cậu xuất cảnh không an toàn, cậu cứ nghe tham mưu trưởng đi."
Nhậm Diệc bất đắc dĩ gật đầu.
Khúc Dương Ba nhìn Cung Ứng Huyền: "Tiến sĩ Cung, an ninh mạng bên kia định làm gì?"
"Cứ xóa bài đăng không phải cách tốt nhất, hiện giờ chủ yếu là không chế, sau đó sẽ dùng thêm nhiều chứng cứ có lợi để xoay chuyển tình huống." Cung Ứng Huyền nghiêm mặt nói, "Chúng tôi sẽ trả lại công bằng mà anh ấy xứng đáng."
Khúc Dương Ba thở dài một hơi, y vỗ vỗ vai Nhậm Diệc: "Người anh em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này."
Nhậm Diệc gượng cười: "Được."
Khúc Dương Ba nói: "Tiến sĩ Cung, tôi sẽ cung cấp cho cậu những gì chúng tôi có thể."
"Được, cho tôi xem qua đi."
"Hai người nói chuyện đi, tôi vào phòng vệ sinh chút." Nhậm Diệc cầm điện thoại di động lên, đi vào phòng tắm.
Anh ngồi trên nắp bồn cầu, hít sâu một hơi, mở điện thoại ra.
Chỉ trong vỏn vẹn hơn 10 phút, anh đã nhận được mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mỉa mai chửi rủa.
Anh sững sờ nhìn những thứ này, đồng thời cũng có thể tưởng tượng trên mạng sẽ còn những lời lẽ càng nhiều và càng thâm độc thế nào, anh muốn nhìn, muốn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, song lại không có đủ can đảm để đọc.
Anh đã từng nghĩ mình là người không để bụng những đánh giá của người khác, nhưng giờ anh hiểu rằng đó là bởi chưa nhận đủ những đánh giá tiêu cực.
Tại sao những người này lại có thể dùng một giọng điệu như thể thấy tận mắt hành động của anh, miêu tả anh thành một người đến chính mình cũng không nhận ra vậy?
Làm sao mới hình dung được tâm tình này đây. Chỉ là oan ức, thất vọng, phẫn nộ thì vẫn chưa đủ để diễn tả, hơn hết là một cảm xúc bất lực và mông lung. Anh tự nhận mình là người tốt, một người chính trực và dũng cảm, nhưng từ miệng của hàng ngàn hàng vạn người, anh đã trở thành một người khiến người ta khinh thường. Khi tiếng tăm này đủ lớn, có thời gian đủ nhiều, ngay cả chính anh cũng tự hoài nghi mình có chịu nổi hay không.
Trước khi cúp điện thoại, Hà Cố lại nói: "Đúng rồi, anh đổi số đi, số này không dùng được nữa."
Gọi điện xong, Nhậm Diệc nhìn sang Cung Ứng Huyền vẫn đang nhìn mình, nói: "Là kỹ sư Hà ở sân vận động Hồng Lâm, cậu còn nhớ không?"
"Trí nhớ của tôi tốt lắm." Cung Ứng Huyền nói, "Anh ta muốn giúp đỡ à? Rất tốt, chúng ta sẽ tận dụng, anh cho tôi số của anh ta đi."
"Nhưng mà tôi không muốn phiền bọn họ đâu, tôi sợ tìm công ty bên ngoài sẽ biến khéo thành vụng, hơn nữa, chi phí này cũng không hề rẻ, tôi biết anh ta sẽ không lấy tiền tôi, vậy cái này không phải cũng giống..." Nhậm Diệc muốn nói lại thôi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không sử dụng công ty truyền thông của bọn họ, thứ bọn họ làm thì cảnh sát mạng của chúng tôi cũng làm được, thậm chí còn nhiều hơn, tôi cần một người có sức ảnh hưởng như Tống Cư Hàn lên tiếng vào thời điểm này.
Vào đúng lúc này, một tin nhắn hiện lên, bên trên viết ba chữ cực kỳ ngắn gọn: "Đồ sát nhân."
Nhậm Diệc chợt cảm thấy một mũi tên xuyên qua tim mình, toàn thân đều bối rối.
"Sao thế?"
Nhậm Diệc nhanh chóng ấn nút tắt chuông, để điện thoại sang một bên, anh lau mặt: "Không phải cậu nghi thủy quân* trên mạng có Tử Diễm chống lưng sao, tra được gì không?"
(*Thủy quân: Những người được thuê để đưa ra ý kiến, bình luận, thường là tiêu cực về một vấn đề trên mạng. Cái này ai đu Cbiz hẳn cũng quen rồi ^^)
"Trong quá trình điều tra, chúng tôi đã phát hiện một điểm trùng lặp với quy trình rửa tiền vào thời điểm đó, là một công ty cố vấn ở nước ngoài. Vẫn đang thâm nhập điều tra, nếu thuận lợi, có thể sẽ bắt được người trung gian rửa tiền cho Tử Diễm, như vậy sẽ tiến gần một bước hơn với hắn ta."
Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Đây là tin tốt duy nhất tôi được nghe trong hai ngày nay."
Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc, nhìn chăm chú không chớp vào đôi mắt anh: "Tôi sẽ không để anh phải vướng bận gì."
Nhậm Diệc mỉm cười.
Cung Ứng Huyền kéo anh về bên cạnh mình, hai tay vòng lấy eo, dán mặt vào lồng ngực anh, thì thầm: "Anh có cảm thấy tôi vô dụng không?"
"Sao lại nói thế."
"Tôi không thể loại bỏ mối đe dọa đến an toàn của anh, bây giờ lại khiến anh rơi vào sự uy hiếp của dư luận."
Nhậm Diệc dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mái tóc đen dày của Cung Ứng Huyền: "Cậu đang nói gì đấy hả, đây không liên quan đến cậu, ngay cả không có cậu, những chuyện tôi trải qua cũng không trốn tránh được. Nhưng có cậu đây rồi, tôi yên tâm hơn nhiều lắm."
Cung Ứng Huyền siết chặt hai tay, ôm Nhậm Diệc thật chặt. Nhậm Diệc cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm của hắn, trong lòng vừa xót xa lại vừa ấm áp.
Lúc này, cửa phòng bị gõ lên.
Cung Ứng Huyền khá không tình nguyện buông lỏng tay ra, Nhậm Diệc mở cửa, là Khúc Dương Ba.
Nhậm Diệc nhìn Khúc Dương Ba bằng ánh mắt dò hỏi, Khúc Dương Ba vừa tiễn Hứa Tiến với viên điều tra xong, không biết trên đường có nói gì không.
Khúc Dương Ba nói: "Hiện giờ ngoài việc phải xử lý dư luận trên mạng, cấp trên cũng đã thảo luận tình huống của cậu. Trước khi có kết quả, cậu đừng có tự dọa chính mình."
"Ừ."
"Tham mưu trưởng nói, khoảng thời gian này trước hết cậu đừng xuất cảnh, ở trung đội cũng được, về nhà cũng được."
Nhậm Diệc ngẩn người: "Tôi bị đình chức à?"
"Đây không tính là đình chức, hiện giờ tâm tình của cậu chắc chắn không được tốt, lại đứng mũi chịu sào, sợ cậu xuất cảnh không an toàn, cậu cứ nghe tham mưu trưởng đi."
Nhậm Diệc bất đắc dĩ gật đầu.
Khúc Dương Ba nhìn Cung Ứng Huyền: "Tiến sĩ Cung, an ninh mạng bên kia định làm gì?"
"Cứ xóa bài đăng không phải cách tốt nhất, hiện giờ chủ yếu là không chế, sau đó sẽ dùng thêm nhiều chứng cứ có lợi để xoay chuyển tình huống." Cung Ứng Huyền nghiêm mặt nói, "Chúng tôi sẽ trả lại công bằng mà anh ấy xứng đáng."
Khúc Dương Ba thở dài một hơi, y vỗ vỗ vai Nhậm Diệc: "Người anh em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này."
Nhậm Diệc gượng cười: "Được."
Khúc Dương Ba nói: "Tiến sĩ Cung, tôi sẽ cung cấp cho cậu những gì chúng tôi có thể."
"Được, cho tôi xem qua đi."
"Hai người nói chuyện đi, tôi vào phòng vệ sinh chút." Nhậm Diệc cầm điện thoại di động lên, đi vào phòng tắm.
Anh ngồi trên nắp bồn cầu, hít sâu một hơi, mở điện thoại ra.
Chỉ trong vỏn vẹn hơn 10 phút, anh đã nhận được mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mỉa mai chửi rủa.
Anh sững sờ nhìn những thứ này, đồng thời cũng có thể tưởng tượng trên mạng sẽ còn những lời lẽ càng nhiều và càng thâm độc thế nào, anh muốn nhìn, muốn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, song lại không có đủ can đảm để đọc.
Anh đã từng nghĩ mình là người không để bụng những đánh giá của người khác, nhưng giờ anh hiểu rằng đó là bởi chưa nhận đủ những đánh giá tiêu cực.
Tại sao những người này lại có thể dùng một giọng điệu như thể thấy tận mắt hành động của anh, miêu tả anh thành một người đến chính mình cũng không nhận ra vậy?
Làm sao mới hình dung được tâm tình này đây. Chỉ là oan ức, thất vọng, phẫn nộ thì vẫn chưa đủ để diễn tả, hơn hết là một cảm xúc bất lực và mông lung. Anh tự nhận mình là người tốt, một người chính trực và dũng cảm, nhưng từ miệng của hàng ngàn hàng vạn người, anh đã trở thành một người khiến người ta khinh thường. Khi tiếng tăm này đủ lớn, có thời gian đủ nhiều, ngay cả chính anh cũng tự hoài nghi mình có chịu nổi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.