Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 151
Thủy Thiên Thừa
08/11/2020
Mấy ngày nằm viện này, mặc dù bị cơn đau ốm quấy rầy, tâm trạng Nhậm Diệc lại rất tốt. Đây cũng là do anh liên tiếp nhận được tin lành, bao gồm chuyện mối nghi ngờ phóng hỏa để lừa đảo bảo hiểm đã được lập án, cảnh sát đã nắm được danh sách nhân viên và chứng cứ phạm tội của tổ chức rửa tiền cho Tử Diễm, rồi đến việc lãnh đạo trung đoàn cũng đặc biệt đến thăm anh một vài lần, an ủi anh hãy tin tưởng vào tính công minh của hệ thống.
Hơn nữa, dù Cung Ứng Huyền bận bù đầu đến mức không có thời gian đến thăm anh, hắn cũng thà rút ra thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, chứ kiểu gì cũng phải nói chuyện với anh vài câu, và gửi thêm mấy tin tức.
Nhậm Diệc thân tàn chí kiên*, thi thoảng cũng gửi đôi câu màu mè, tưởng tượng đến dáng vẻ xấu hổ bên kia của Cung Ứng Huyền là khóe miệng không khỏi nhếch lên.
(*Thân tàn chí kiên: Thân thể tàn tạ nhưng ý chí vẫn kiên cường)
Sau khi nằm ba ngày, Nhậm Diệc đã có thể ăn uống, cũng đã xuống giường được, nên để y tá đẩy xe lăn cho mình đến gặp Phi Lan.
"Chị y tá à, thực ra tôi cũng tự đi được rồi." Nhậm Diệc ngồi ở trên xe lăn, cảm giác khó chịu, "Cần gì phải khoa trương chứ."
"Vết thương do bị tê cóng của anh mới bắt đầu khép lại, đừng nên làm thế."
"Vậy bao giờ tôi mới có thể xuất viện?"
"Cứ nghe lời bác sĩ thôi."
Phòng bệnh hai người cách nhau không xa, nhưng mấy ngày nay Cung Phi Lan cũng không chủ động tới tìm anh, hẳn là do tâm tình vẫn chưa khôi phục.
Đến cửa phòng bệnh, y tá gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không chỉ có một mình Cung Phi Lan, mà còn cả một người đàn ông Nhậm Diệc chưa từng gặp. Ông ta đang ngồi ở đầu giường, quay lưng về phía anh, hai đầu vai run rẩy, trên mặt Cung Phi Lan cũng có vệt nước mắt chưa khô.
Nhậm Diệc trân trân tại chỗ, đi vào cũng không được, ra ngoài cũng không xong.
"Người nhà phải không ạ?" Y tá hỏi.
Người đàn ông ở đầu giường lau mặt một cái, quay lại: "Tôi là ba của con bé." Ông ta vừa nhìn thấy Nhậm Diệc, con ngươi đã hơi lấp lóe.
Nhậm Diệc đã sớm liệu trước, nên biểu hiện vẫn như thường. Anh gật đầu: "Chào ông, tôi là..."
"Cậu là đội trưởng Nhậm nhỉ." Người đàn ông đứng lên, đi tới bắt tay với anh, "Tôi là Nhạc Tân Cốc, cảm ơn cậu đã hai lần cứu con gái tôi."
"A, có gì đâu, đây là chức trách của tôi mà. Hơn nữa, tôi với tiến sĩ Cung là bạn bè, Phi Lan cũng như em gái của tôi vậy." Nhậm Diệc mỉm cười với Cung Phi Lan.
Cung Phi Lan cười trừ, vẻ mặt hơi cứng nhắc, hoàn toàn không giống vẻ nhiệt tình hoạt bát mà Nhậm Diệc thấy thường ngày.
Nhạc Tân Cốc nói: "Tôi vẫn muốn tìm dịp để gửi lời cảm ơn tới đội trưởng Nhậm, nhưng phần lớn thời gian lại toàn ở nước ngoài bận bịu chuyện làm ăn. Lần này Phi Lan bị thương, tôi không thể không chạy về kịp lúc." Nét mặt ông ta mang vẻ vô cùng xấu hổ.
Nhậm Diệc cẩn thận nhìn nhận từng sự biến hóa trên vẻ mặt của Nhạc Tân Cốc. Sự tự trách và áy náy kia khẳng định là thật, điều này khiến người ta thực sự rất khó để đặt người cha nhã nhặn ôn hòa này lên một bàn cân với "người xấu".
Nhậm Diệc an ủi: "Cũng may là Phi Lan không hề gì, em ấy là một cô bé rất kiên cường. Chẳng qua, sự gắn bó của cha mẹ cũng vô cùng quan trọng đối với quá trình trưởng thành của con cái."
"Vâng, cũng phải." Nhạc Tân Cốc quay đầu lại nhìn Cung Phi Lan một chút, "Hai người trò chuyện trước nhé, ba đi rít điếu thuốc. Tài xế hẳn là sắp đưa cơm tới rồi, ở bệnh viện không tiện đỗ xe, ba tiện đi lấy về luôn."
Y tá và Nhạc Tân Cốc rời khỏi phòng bệnh, Nhậm Diệc tự đẩy xe lăn của mình tới bên giường Cung Phi Lan, anh nhìn cô bé, cười: "Vẫn mất tinh thần vậy à, có phải sợ đến mức đêm nào cũng nằm khóc không?"
"Ứ thèm đâu." Cung Phi Lan nói xong, cười khúc khích, "Lần đầu tiên thấy anh để râu đấy, trông kỳ quá."
Nhậm Diệc sờ sờ râu lún phún trên cằm: "Có sức hút đặc biệt của đàn ông trưởng thành đúng không?"
"Không có, bây giờ anh vừa gầy lại vừa tiều tụy, chẳng đẹp trai như trước gì cả." Cung Phi Lan nhìn Nhậm Diệc, nhỏ giọng nói, "Nhanh khỏe lên chút đi mà."
"Tôi chẳng mấy chốc sẽ khỏe lên, em cũng phải vậy đấy." Nhậm Diệc đáp lại bàn tay đang mở ra của Cung Phi Lan.
Cung Phi Lan đặt tay mình vào lòng bàn tay Nhậm Diệc, anh nhẹ nhàng nắm tay cô bé, dịu dàng nói: "Phi Lan, em đã hai lần trải qua những sự cố nghiêm trọng như vậy rồi mà đều có thể sống sót. Điều này rõ ràng cho thấy, mạng em ấy mà, kiên cường khôn tả, ngay cả ông trời cũng không dám động đến em. Đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
Vành mắt Cung Phi Lan đỏ lên: "Nhưng mà em... Em hơi sợ, em không ngờ lại có người muốn giết em."
"Mục tiêu của hắn ta không phải em, mà là chúng tôi. Bởi thế anh trai em mới muốn đưa em sang nước ngoài, từ nay về sau em sẽ bình an vô sự."
"Còn các anh thì sao? Lúc nào các anh mới được an toàn?"
"Bắt được người xấu thì chúng tôi sẽ được an toàn, theo đó là rất nhiều người cũng vậy. Đây là chức trách của của anh trai em, em có tin cậu ấy không?"
Cung Phi Lan gật đầu.
"Tôi cũng tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy là người thông minh nhất, kiên trì nhất, có năng lực nhất mà tôi từng được gặp. Em có biết tại sao kẻ xấu lại bí quá hóa liều, tức nước vỡ bờ không? Đó là do bọn chúng đã bị anh của em dồn đến đường cùng. Bọn chúng cũng sợ hãi và hoảng loạn lắm đó."
Cung Phi Lan lau nước mắt: "Vậy các anh nhất định phải bắt được kẻ xấu, nhất định phải bình an nhé."
"Tôi bảo đảm với em, nhất định cuối cùng chúng tôi sẽ thắng." Nhậm Diệc nhìn Cung Phi Lan với ánh mắt kiên định.
Cung Phi Lan thở dài một tiếng: "Thật ra em cũng chẳng muốn qua Mỹ đâu, ở đây em có bạn bè, có anh trai em, còn cả anh nữa."
"Em sẽ kết bạn mới thôi mà, hơn nữa, ở bên kia em cũng sẽ thường xuyên được gặp ba mình."
Cung Phi Lan cúi đầu: "Kiểu gì thì kiểu, em theo ba em... Chẳng quen gì cả."
Nhậm Diệc dò hỏi: "Ông ấy không ở bên em từ nhỏ sao?"
"Vâng, mối quan hệ giữa ông ấy và mẹ em không được tốt. Từ khi em bắt đầu hình thành ký ức, hai người đã chẳng dễ chịu gì, bọn họ cũng gần như không xuất hiện cùng nhau." Cung Phi Lan bĩu môi, "Em thấy chán chết đi được, thà ly hôn còn hơn."
"Tôi tin là ngay cả mối quan hệ giữa hai người không tốt, bọn họ vẫn đều yêu thương em." Nhậm Diệc xoa đầu cô bé, "Chuyện của người lớn, thì cứ để người lớn tự quyết định đi, em làm tốt chuyện của chính mình là được. Chúng tôi đều hy vọng em có thể vui vẻ và bình an lớn lên."
Cung Phi Lan cười cười.
Nhậm Diệc hỏi với giọng điệu như đang tán gẫu bình thường: "Ba của em là kiểu người thế nào?"
"Ông ấy..." Cung Phi Lan ngập ngừng, "Em cũng khó nói, chắc là ông ấy rất tốt, xưa nay chưa từng nổi nóng với em, em muốn cái gì cũng mua cho. Nhưng hai ba con chúng em cũng không gần gũi lắm, vì mẹ em rất dữ, còn ông ấy có vẻ khá là, khá là bị lép vế."
"Em sẽ có cơ hội thấu hiểu và gần gũi với ông ấy sau này, dù gì cũng không phải chuyện xấu, đúng không?"
Cung Phi Lan nhún nhún vai: "Em cũng chẳng biết nữa."
Nhậm Diệc dịu dàng nhìn Cung Phi Lan: "Tin tôi nhé, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên."
Cung Phi Lan dùng sức gật đầu: "Anh nói là em tin rồi."
Nhậm Diệc mỉm cười.
"Đúng rồi, kể qua cho em chuyện ngày đó đi. Không biết tên khốn nạn kia dùng cái gì xon xót ụp lên mặt em ấy, sau đó là em bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi, nghe nói ngày đó đã có rất nhiều chuyện kinh tâm động phách xảy ra."
"Em không sợ à?"
"Đây là chuyện kể về cái thiện chiến thắng cái ác, sao em lại phải sợ?" Cung Phi Lan nhìn Nhậm Diệc với ánh mắt đầy mong chờ.
"Được rồi. Chúng tôi có thể sống sót, thực sự là nhờ có anh của em cả."
Nhậm Diệc tường thuật lại một cách sống động tất cả những gì xảy ra ở kho lạnh hôm đó. Đương nhiên, lời bộc bạch kia của anh với Cung Ứng Huyền dành cho nhau là bí mật thuộc về riêng hai người, anh cũng không định chia sẻ cho bất cứ ai.
Cung Phi Lan nghe thì hai mắt sáng rỡ: "Oa, giống đóng phim thế, giá mà lúc đó em cũng tỉnh."
"May là em ngủ đấy, em mà tỉnh lại hốt hoảng làm loạn, thế lại càng cho chúng tôi thêm gánh nặng."
Cung Phi Lan cười, hừ một tiếng: "Á à, anh sợ em tỉnh thì lại làm bóng đèn chứ gì."
Nhậm Diệc lập tức trở nên cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, qua loa "Ha ha" hai tiếng.
Cung Phi Lan ranh mãnh nháy mắt một cái: "Các anh á, có lúc thì thông minh lắm, khi lại ngốc ơi là ngốc, thật sự cứ coi như người thác không thấy hai người liếc mắt đưa tình luôn nha."
Nhậm Diệc không khỏi phát ngượng, đổi lại là người khác nói câu này thì anh đều có thể mặt dày đáp lại, nhưng đối mặt với cô bé này, đã thế còn là em gái của Cung Ứng Huyền, anh cứ...
Cung Phi Lan câu lấy cổ Nhậm Diệc, cười hì hì nói: "Vậy em lại cho anh một cơ hội cuối cùng nhé, có muốn làm bạn trai em không? Nếu anh không đồng ý, sau này em chỉ có thể gọi anh là chị dâu thôi."
Nhậm Diệc nói với vẻ bất đắc dĩ: "Em mà dám gọi trước mặt người khác, tôi sẽ đăng cái ảnh chụp lén em đội cái chụp tóc cực kỳ xấu xí lên."
"Anh dám à!"
Bọn họ vui đùa hồi lâu thì Nhạc Tân Cốc cũng trở về, cầm theo bữa trưa trong tay. Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm có chút gượng gạo.
Khi gần ăn xong, điện thoại của Nhạc Tân Cốc vang lên. Âm thanh rất lớn, người hiện đại rất ít khi dùng tiếng tin nhắn để nhắc nhở, khiến Nhậm Diệc bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Nhạc Tân Cốc cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, vẻ mặt liền khác thường.
Sự biến hóa nhỏ nhặt trên gương mặt đó bị Nhậm Diệc để ý, bởi anh vẫn luôn quan sát người này.
Nhạc Tân Cốc áy náy nói: "Phi Lan, ba có chút việc, bây giờ phải đi. Mai ba sẽ lại tới thăm con, nhé?"
"Vâng ạ."
Trong lòng Nhậm Diệc có chút linh cảm không tên, người đàn ông tên Nhạc Tân Cốc này hình như thật sự có gì đó bí ẩn.
Ngay sau khi ông ta rời đi, Nhậm Diệc cũng nói: "Ây dà, cũng đến giờ tiêm của tôi rồi, không về thì y tá lại nói cho mất."
"Ừm, vậy anh ăn no chưa?" Cung Phi Lan nhìn qua bát cơm của Nhậm Diệc.
"Ăn những hai bát, no rồi. Vậy tôi đi trước đây, tối nay chơi game với nhau nhé."
"Vâng."
Nhậm Diệc đẩy xe lăn đi được hai bước thì thấy vướng víu quá, bèn dứt khoát đứng lên, đẩy xe lăn đi chỗ khác. Anh vừa đi, vừa gọi điện thoại cho Cung Ứng Huyền. Anh nhớ Cung Ứng Huyền đã bắt đầu điều tra Nhạc Tân Cốc, vậy rất có khả năng cũng nghe lén điện thoại của ông ta.
Nhưng điện thoại vang được hai hồi chuông đã bị tắt ngay, bình thường những lúc như thế là Cung Ứng Huyền đang bận việc quan trọng. Anh nghĩ ngợi một chút, rồi gọi đến cho Đàm Hạo Thuần bên phụ trách kỹ thuật.
"Alo, đội trưởng Nhậm, anh có chuyện..."
"Cậu có nghe lén điện thoại của Nhạc Tân Cốc không?" Nhậm Diệc hỏi thẳng vào vấn đề, "Tôi vừa mới gặp ông ta xong. Ông ta nhận được một tin nhắn thì vội vội vàng vàng đi, vẻ mặt không được bình thường cho lắm. Tôi muốn biết nội dung của tin nhắn kia."
Đàm Hạo Thuần ngẩn người, nhanh chóng tiêu hóa xong câu nói của Nhậm Diệc: "Anh chờ em xem một chút." Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia trả lời: "Một chuỗi con số, hiển nhiên là ám hiệu."
Nhậm Diệc nhíu mày: "Tiến sĩ Cung đâu rồi?"
"Em cũng không biết nữa, nhưng đằng nào cũng ra ngoài rồi."
Nhậm Diệc thầm nghĩ, gửi tin nhắn lại còn dùng ám hiệu, không phải lại càng khả nghi ư? Nhạc Tân Cốc rốt cuộc muốn đi đâu nhỉ? Có lẽ nào cũng liên quan tới Tử Diễm không?
Sau khi Nhậm Diệc trở lại phòng, anh do dự, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Anh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, cầm điện thoại di động lên, đội mũ và đeo khẩu trang, chạy ra ngoài.
Vì lượng người di chuyển trong bệnh viện rất lớn, thang máy lại vô cùng chậm, ở chỗ bọn họ lại là tầng 17, rất có khả năng Nhạc Tân Cốc vẫn đang đợi thang máy hoặc vừa xuống lầu xong.
Nhậm Diệc vừa đi tới cửa thang máy nhìn đã thấy đúng là Nhạc Tân Cốc đang theo dòng người vào thang máy, còn anh đi tới lối thoát hiểm, chạy xuống lầu bằng thang bộ.
Dọc theo đường đi, vì bị tê cóng mà da dẻ ở bắp đùi, rồi cánh tay của anh đều nứt nẻ và đau nhói, lá phổi bị thương cũng không chèo chống được bất cứ cử động tương đối mạnh nào của anh - dù rằng bình thường lên xuống cầu thang đối với anh mà nói thì chỉ là vận động như ăn cơm bữa.
Chỉ chạy xuống vỏn vẹn có 17 tầng lầu, Nhậm Diệc đã thở không ra hơi, mà toàn thân đều đau nhức. Anh cắn răng, rình ở góc tường của thang máy. Anh biết cái thang máy kia gần như dừng ở mỗi tầng, chắc chắn Nhạc Tân Cốc đi chậm hơn anh.
Chờ chừng ba, bốn phút, thang máy mới hạ xuống tầng 1. Nhạc Tân Cốc đi ra, tới bãi đậu xe, Nhậm Diệc lặng lẽ theo sau.
Nhìn thấy Nhạc Tân Cốc lên xe, Nhậm Diệc nhanh chóng bắt một chiếc taxi: "Bác tài, bám theo chiếc xe màu bạc ở phía trước nhé."
Hơn nữa, dù Cung Ứng Huyền bận bù đầu đến mức không có thời gian đến thăm anh, hắn cũng thà rút ra thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, chứ kiểu gì cũng phải nói chuyện với anh vài câu, và gửi thêm mấy tin tức.
Nhậm Diệc thân tàn chí kiên*, thi thoảng cũng gửi đôi câu màu mè, tưởng tượng đến dáng vẻ xấu hổ bên kia của Cung Ứng Huyền là khóe miệng không khỏi nhếch lên.
(*Thân tàn chí kiên: Thân thể tàn tạ nhưng ý chí vẫn kiên cường)
Sau khi nằm ba ngày, Nhậm Diệc đã có thể ăn uống, cũng đã xuống giường được, nên để y tá đẩy xe lăn cho mình đến gặp Phi Lan.
"Chị y tá à, thực ra tôi cũng tự đi được rồi." Nhậm Diệc ngồi ở trên xe lăn, cảm giác khó chịu, "Cần gì phải khoa trương chứ."
"Vết thương do bị tê cóng của anh mới bắt đầu khép lại, đừng nên làm thế."
"Vậy bao giờ tôi mới có thể xuất viện?"
"Cứ nghe lời bác sĩ thôi."
Phòng bệnh hai người cách nhau không xa, nhưng mấy ngày nay Cung Phi Lan cũng không chủ động tới tìm anh, hẳn là do tâm tình vẫn chưa khôi phục.
Đến cửa phòng bệnh, y tá gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không chỉ có một mình Cung Phi Lan, mà còn cả một người đàn ông Nhậm Diệc chưa từng gặp. Ông ta đang ngồi ở đầu giường, quay lưng về phía anh, hai đầu vai run rẩy, trên mặt Cung Phi Lan cũng có vệt nước mắt chưa khô.
Nhậm Diệc trân trân tại chỗ, đi vào cũng không được, ra ngoài cũng không xong.
"Người nhà phải không ạ?" Y tá hỏi.
Người đàn ông ở đầu giường lau mặt một cái, quay lại: "Tôi là ba của con bé." Ông ta vừa nhìn thấy Nhậm Diệc, con ngươi đã hơi lấp lóe.
Nhậm Diệc đã sớm liệu trước, nên biểu hiện vẫn như thường. Anh gật đầu: "Chào ông, tôi là..."
"Cậu là đội trưởng Nhậm nhỉ." Người đàn ông đứng lên, đi tới bắt tay với anh, "Tôi là Nhạc Tân Cốc, cảm ơn cậu đã hai lần cứu con gái tôi."
"A, có gì đâu, đây là chức trách của tôi mà. Hơn nữa, tôi với tiến sĩ Cung là bạn bè, Phi Lan cũng như em gái của tôi vậy." Nhậm Diệc mỉm cười với Cung Phi Lan.
Cung Phi Lan cười trừ, vẻ mặt hơi cứng nhắc, hoàn toàn không giống vẻ nhiệt tình hoạt bát mà Nhậm Diệc thấy thường ngày.
Nhạc Tân Cốc nói: "Tôi vẫn muốn tìm dịp để gửi lời cảm ơn tới đội trưởng Nhậm, nhưng phần lớn thời gian lại toàn ở nước ngoài bận bịu chuyện làm ăn. Lần này Phi Lan bị thương, tôi không thể không chạy về kịp lúc." Nét mặt ông ta mang vẻ vô cùng xấu hổ.
Nhậm Diệc cẩn thận nhìn nhận từng sự biến hóa trên vẻ mặt của Nhạc Tân Cốc. Sự tự trách và áy náy kia khẳng định là thật, điều này khiến người ta thực sự rất khó để đặt người cha nhã nhặn ôn hòa này lên một bàn cân với "người xấu".
Nhậm Diệc an ủi: "Cũng may là Phi Lan không hề gì, em ấy là một cô bé rất kiên cường. Chẳng qua, sự gắn bó của cha mẹ cũng vô cùng quan trọng đối với quá trình trưởng thành của con cái."
"Vâng, cũng phải." Nhạc Tân Cốc quay đầu lại nhìn Cung Phi Lan một chút, "Hai người trò chuyện trước nhé, ba đi rít điếu thuốc. Tài xế hẳn là sắp đưa cơm tới rồi, ở bệnh viện không tiện đỗ xe, ba tiện đi lấy về luôn."
Y tá và Nhạc Tân Cốc rời khỏi phòng bệnh, Nhậm Diệc tự đẩy xe lăn của mình tới bên giường Cung Phi Lan, anh nhìn cô bé, cười: "Vẫn mất tinh thần vậy à, có phải sợ đến mức đêm nào cũng nằm khóc không?"
"Ứ thèm đâu." Cung Phi Lan nói xong, cười khúc khích, "Lần đầu tiên thấy anh để râu đấy, trông kỳ quá."
Nhậm Diệc sờ sờ râu lún phún trên cằm: "Có sức hút đặc biệt của đàn ông trưởng thành đúng không?"
"Không có, bây giờ anh vừa gầy lại vừa tiều tụy, chẳng đẹp trai như trước gì cả." Cung Phi Lan nhìn Nhậm Diệc, nhỏ giọng nói, "Nhanh khỏe lên chút đi mà."
"Tôi chẳng mấy chốc sẽ khỏe lên, em cũng phải vậy đấy." Nhậm Diệc đáp lại bàn tay đang mở ra của Cung Phi Lan.
Cung Phi Lan đặt tay mình vào lòng bàn tay Nhậm Diệc, anh nhẹ nhàng nắm tay cô bé, dịu dàng nói: "Phi Lan, em đã hai lần trải qua những sự cố nghiêm trọng như vậy rồi mà đều có thể sống sót. Điều này rõ ràng cho thấy, mạng em ấy mà, kiên cường khôn tả, ngay cả ông trời cũng không dám động đến em. Đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
Vành mắt Cung Phi Lan đỏ lên: "Nhưng mà em... Em hơi sợ, em không ngờ lại có người muốn giết em."
"Mục tiêu của hắn ta không phải em, mà là chúng tôi. Bởi thế anh trai em mới muốn đưa em sang nước ngoài, từ nay về sau em sẽ bình an vô sự."
"Còn các anh thì sao? Lúc nào các anh mới được an toàn?"
"Bắt được người xấu thì chúng tôi sẽ được an toàn, theo đó là rất nhiều người cũng vậy. Đây là chức trách của của anh trai em, em có tin cậu ấy không?"
Cung Phi Lan gật đầu.
"Tôi cũng tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy là người thông minh nhất, kiên trì nhất, có năng lực nhất mà tôi từng được gặp. Em có biết tại sao kẻ xấu lại bí quá hóa liều, tức nước vỡ bờ không? Đó là do bọn chúng đã bị anh của em dồn đến đường cùng. Bọn chúng cũng sợ hãi và hoảng loạn lắm đó."
Cung Phi Lan lau nước mắt: "Vậy các anh nhất định phải bắt được kẻ xấu, nhất định phải bình an nhé."
"Tôi bảo đảm với em, nhất định cuối cùng chúng tôi sẽ thắng." Nhậm Diệc nhìn Cung Phi Lan với ánh mắt kiên định.
Cung Phi Lan thở dài một tiếng: "Thật ra em cũng chẳng muốn qua Mỹ đâu, ở đây em có bạn bè, có anh trai em, còn cả anh nữa."
"Em sẽ kết bạn mới thôi mà, hơn nữa, ở bên kia em cũng sẽ thường xuyên được gặp ba mình."
Cung Phi Lan cúi đầu: "Kiểu gì thì kiểu, em theo ba em... Chẳng quen gì cả."
Nhậm Diệc dò hỏi: "Ông ấy không ở bên em từ nhỏ sao?"
"Vâng, mối quan hệ giữa ông ấy và mẹ em không được tốt. Từ khi em bắt đầu hình thành ký ức, hai người đã chẳng dễ chịu gì, bọn họ cũng gần như không xuất hiện cùng nhau." Cung Phi Lan bĩu môi, "Em thấy chán chết đi được, thà ly hôn còn hơn."
"Tôi tin là ngay cả mối quan hệ giữa hai người không tốt, bọn họ vẫn đều yêu thương em." Nhậm Diệc xoa đầu cô bé, "Chuyện của người lớn, thì cứ để người lớn tự quyết định đi, em làm tốt chuyện của chính mình là được. Chúng tôi đều hy vọng em có thể vui vẻ và bình an lớn lên."
Cung Phi Lan cười cười.
Nhậm Diệc hỏi với giọng điệu như đang tán gẫu bình thường: "Ba của em là kiểu người thế nào?"
"Ông ấy..." Cung Phi Lan ngập ngừng, "Em cũng khó nói, chắc là ông ấy rất tốt, xưa nay chưa từng nổi nóng với em, em muốn cái gì cũng mua cho. Nhưng hai ba con chúng em cũng không gần gũi lắm, vì mẹ em rất dữ, còn ông ấy có vẻ khá là, khá là bị lép vế."
"Em sẽ có cơ hội thấu hiểu và gần gũi với ông ấy sau này, dù gì cũng không phải chuyện xấu, đúng không?"
Cung Phi Lan nhún nhún vai: "Em cũng chẳng biết nữa."
Nhậm Diệc dịu dàng nhìn Cung Phi Lan: "Tin tôi nhé, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên."
Cung Phi Lan dùng sức gật đầu: "Anh nói là em tin rồi."
Nhậm Diệc mỉm cười.
"Đúng rồi, kể qua cho em chuyện ngày đó đi. Không biết tên khốn nạn kia dùng cái gì xon xót ụp lên mặt em ấy, sau đó là em bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi, nghe nói ngày đó đã có rất nhiều chuyện kinh tâm động phách xảy ra."
"Em không sợ à?"
"Đây là chuyện kể về cái thiện chiến thắng cái ác, sao em lại phải sợ?" Cung Phi Lan nhìn Nhậm Diệc với ánh mắt đầy mong chờ.
"Được rồi. Chúng tôi có thể sống sót, thực sự là nhờ có anh của em cả."
Nhậm Diệc tường thuật lại một cách sống động tất cả những gì xảy ra ở kho lạnh hôm đó. Đương nhiên, lời bộc bạch kia của anh với Cung Ứng Huyền dành cho nhau là bí mật thuộc về riêng hai người, anh cũng không định chia sẻ cho bất cứ ai.
Cung Phi Lan nghe thì hai mắt sáng rỡ: "Oa, giống đóng phim thế, giá mà lúc đó em cũng tỉnh."
"May là em ngủ đấy, em mà tỉnh lại hốt hoảng làm loạn, thế lại càng cho chúng tôi thêm gánh nặng."
Cung Phi Lan cười, hừ một tiếng: "Á à, anh sợ em tỉnh thì lại làm bóng đèn chứ gì."
Nhậm Diệc lập tức trở nên cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, qua loa "Ha ha" hai tiếng.
Cung Phi Lan ranh mãnh nháy mắt một cái: "Các anh á, có lúc thì thông minh lắm, khi lại ngốc ơi là ngốc, thật sự cứ coi như người thác không thấy hai người liếc mắt đưa tình luôn nha."
Nhậm Diệc không khỏi phát ngượng, đổi lại là người khác nói câu này thì anh đều có thể mặt dày đáp lại, nhưng đối mặt với cô bé này, đã thế còn là em gái của Cung Ứng Huyền, anh cứ...
Cung Phi Lan câu lấy cổ Nhậm Diệc, cười hì hì nói: "Vậy em lại cho anh một cơ hội cuối cùng nhé, có muốn làm bạn trai em không? Nếu anh không đồng ý, sau này em chỉ có thể gọi anh là chị dâu thôi."
Nhậm Diệc nói với vẻ bất đắc dĩ: "Em mà dám gọi trước mặt người khác, tôi sẽ đăng cái ảnh chụp lén em đội cái chụp tóc cực kỳ xấu xí lên."
"Anh dám à!"
Bọn họ vui đùa hồi lâu thì Nhạc Tân Cốc cũng trở về, cầm theo bữa trưa trong tay. Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm có chút gượng gạo.
Khi gần ăn xong, điện thoại của Nhạc Tân Cốc vang lên. Âm thanh rất lớn, người hiện đại rất ít khi dùng tiếng tin nhắn để nhắc nhở, khiến Nhậm Diệc bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Nhạc Tân Cốc cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, vẻ mặt liền khác thường.
Sự biến hóa nhỏ nhặt trên gương mặt đó bị Nhậm Diệc để ý, bởi anh vẫn luôn quan sát người này.
Nhạc Tân Cốc áy náy nói: "Phi Lan, ba có chút việc, bây giờ phải đi. Mai ba sẽ lại tới thăm con, nhé?"
"Vâng ạ."
Trong lòng Nhậm Diệc có chút linh cảm không tên, người đàn ông tên Nhạc Tân Cốc này hình như thật sự có gì đó bí ẩn.
Ngay sau khi ông ta rời đi, Nhậm Diệc cũng nói: "Ây dà, cũng đến giờ tiêm của tôi rồi, không về thì y tá lại nói cho mất."
"Ừm, vậy anh ăn no chưa?" Cung Phi Lan nhìn qua bát cơm của Nhậm Diệc.
"Ăn những hai bát, no rồi. Vậy tôi đi trước đây, tối nay chơi game với nhau nhé."
"Vâng."
Nhậm Diệc đẩy xe lăn đi được hai bước thì thấy vướng víu quá, bèn dứt khoát đứng lên, đẩy xe lăn đi chỗ khác. Anh vừa đi, vừa gọi điện thoại cho Cung Ứng Huyền. Anh nhớ Cung Ứng Huyền đã bắt đầu điều tra Nhạc Tân Cốc, vậy rất có khả năng cũng nghe lén điện thoại của ông ta.
Nhưng điện thoại vang được hai hồi chuông đã bị tắt ngay, bình thường những lúc như thế là Cung Ứng Huyền đang bận việc quan trọng. Anh nghĩ ngợi một chút, rồi gọi đến cho Đàm Hạo Thuần bên phụ trách kỹ thuật.
"Alo, đội trưởng Nhậm, anh có chuyện..."
"Cậu có nghe lén điện thoại của Nhạc Tân Cốc không?" Nhậm Diệc hỏi thẳng vào vấn đề, "Tôi vừa mới gặp ông ta xong. Ông ta nhận được một tin nhắn thì vội vội vàng vàng đi, vẻ mặt không được bình thường cho lắm. Tôi muốn biết nội dung của tin nhắn kia."
Đàm Hạo Thuần ngẩn người, nhanh chóng tiêu hóa xong câu nói của Nhậm Diệc: "Anh chờ em xem một chút." Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia trả lời: "Một chuỗi con số, hiển nhiên là ám hiệu."
Nhậm Diệc nhíu mày: "Tiến sĩ Cung đâu rồi?"
"Em cũng không biết nữa, nhưng đằng nào cũng ra ngoài rồi."
Nhậm Diệc thầm nghĩ, gửi tin nhắn lại còn dùng ám hiệu, không phải lại càng khả nghi ư? Nhạc Tân Cốc rốt cuộc muốn đi đâu nhỉ? Có lẽ nào cũng liên quan tới Tử Diễm không?
Sau khi Nhậm Diệc trở lại phòng, anh do dự, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Anh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, cầm điện thoại di động lên, đội mũ và đeo khẩu trang, chạy ra ngoài.
Vì lượng người di chuyển trong bệnh viện rất lớn, thang máy lại vô cùng chậm, ở chỗ bọn họ lại là tầng 17, rất có khả năng Nhạc Tân Cốc vẫn đang đợi thang máy hoặc vừa xuống lầu xong.
Nhậm Diệc vừa đi tới cửa thang máy nhìn đã thấy đúng là Nhạc Tân Cốc đang theo dòng người vào thang máy, còn anh đi tới lối thoát hiểm, chạy xuống lầu bằng thang bộ.
Dọc theo đường đi, vì bị tê cóng mà da dẻ ở bắp đùi, rồi cánh tay của anh đều nứt nẻ và đau nhói, lá phổi bị thương cũng không chèo chống được bất cứ cử động tương đối mạnh nào của anh - dù rằng bình thường lên xuống cầu thang đối với anh mà nói thì chỉ là vận động như ăn cơm bữa.
Chỉ chạy xuống vỏn vẹn có 17 tầng lầu, Nhậm Diệc đã thở không ra hơi, mà toàn thân đều đau nhức. Anh cắn răng, rình ở góc tường của thang máy. Anh biết cái thang máy kia gần như dừng ở mỗi tầng, chắc chắn Nhạc Tân Cốc đi chậm hơn anh.
Chờ chừng ba, bốn phút, thang máy mới hạ xuống tầng 1. Nhạc Tân Cốc đi ra, tới bãi đậu xe, Nhậm Diệc lặng lẽ theo sau.
Nhìn thấy Nhạc Tân Cốc lên xe, Nhậm Diệc nhanh chóng bắt một chiếc taxi: "Bác tài, bám theo chiếc xe màu bạc ở phía trước nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.