Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 46
Thủy Thiên Thừa
08/11/2020
Editor: Ẩn danh
Beta: Mạc Điềm
Cre: On pic
- -----------------------------
Nhậm Diệc rót một cốc nước cho Cung Ứng Huyền, sau đó anh yên lặng đứng ở một bên cùng hắn.
Hai người vẫn trong phòng thẩm vấn, Cung Ứng Huyền ngồi trên ghế, lặng im hồi lâu. Chiếc cốc giấy sử dụng một lần kia làm tay hắn trở nên to hơn hẳn, nhưng Nhậm Diệc vẫn thấy rõ một cái bóng nho nhỏ bị giấu ở chỗ sâu trong thân thể to lớn này —— cái bóng chưa từng chân chính bước ra từ mười tám năm trước.
Cung Ứng Huyền cứng đờ giơ tay lên, dường như đến lúc này hắn mới phát hiện trong tay mình có một cái cốc, hắn để cái cốc lên bàn, hít sâu một hơi, buồn bực nói: "Vì sao anh luôn nhìn thấy cái bộ dạng này của tôi." Trước mặt những người khác hắn đều bình tĩnh nguội lạnh, duy chỉ có ở trước mặt Nhậm Diệc, bởi vì đủ nguyên nhân mà hết lần này đến lần khác đều không khống chế được.
Nhậm Diệc dùng âm thanh ôn hòa hiền hậu trấn an hắn: "Bởi vì chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè với nhau phải biểu hiện cho nhau một mặt bất đồng."
"Phải..." Cung Ứng Huyền lấy tay gãi tóc mái trên trán, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt dính lại, lộ ra một mảng trán lớn sáng bóng, "Anh muốn hỏi tôi rất nhiều chuyện phải không?"
"Cậu muốn nói, tôi rất nguyện ý nghe, nhưng tôi không miễn cưỡng cậu."
Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt có chút trống rỗng: "Tôi làm cảnh sát là vì muốn tìm được hung thủ sát hại cha mẹ và chị mình."
Nhậm Diệc gật đầu: "Tôi đã đoán ra rồi."
"Tôi chỉ còn thời gian hơn một năm nữa." Cung Ứng Huyền run giọng nói, "Kỳ hạn truy tố đã kéo dài gần hai mươi năm nhưng ngay cả một đối tượng có thể khởi tố cũng không có."
Nhậm Diệc nhìn nét thống khố rõ ràng trong mắt Cung Ứng Huyền, trong lòng cũng tràn ngập chua xót. Năm đó một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi còn không nhớ nổi bất kỳ cái gì, nếu muốn đi tìm manh mối một vụ án mười tám năm trước, đó là chuyện gian nan cỡ nào chứ.
"Mấy năm nay tôi và chị Ngôn đã góp nhặt tất cả chứng cứ chúng tôi có thể tìm được, nhưng manh mối vẫn bị chặt đứt." Cung Ứng Huyền nắm chặt nắm tay, "Nhưng vừa rồi, người kia đã nói ra điều đáng lẽ gã ta không thể biết."
"Gã ta hẳn không phải là hung thủ chứ, tuổi tác không phù hợp."
"Không phải, nhưng e rằng gã ta biết người đó là ai." Cung Ứng Huyền cắn chặt răng, mặt lộ vẻ dữ tợn, "Hung thủ còn sống, vẫn còn sống!"
Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Tôi có thể giúp cậu làm cái gì?"
Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, ánh sáng trong con ngươi thâm thúy như có một màn sương mù dày đặc: "... Hiện tại đầu óc tôi rất loạn, tôi không biết."
Nhậm Diệc vỗ vai hắn một cái: "Không sao, tôi chờ cậu thu xếp tâm tư cho tốt, biết đâu tôi thật sự có thể giúp cậu." Anh chuẩn bị về nhà hỏi cha anh xem liệu ông còn nhớ vụ án phóng hỏa đó hay không. Nếu như phải tìm manh mối đã bị chôn vùi trọn mười tám năm, không ai có thể biết rõ hơn người đã ở đấy thời điểm đó, chỉ là với trạng thái não bộ của cha anh chưa chắc đã có thể nhớ được chuyện gì, cho nên hiện tại anh không tính nói cho Cung Ứng Huyền biết kẻo lại khiến người ta vui mừng hụt một hồi.
Cung Ứng Huyền nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nói: "Tôi cảm giác mình như đang nằm mơ, đã nhiều năm như vậy, tôi đã sắp tuyệt vọng, không ngờ manh mối sẽ xuất hiện vào lúc này."
"Thiện ác có báo, chuyện này chứng tỏ cậu nhất định có thể mang hung thủ ra ánh sáng."
"Tôi không quan tâm có thể mang hắn ra ngoài ánh sáng hay không." Ánh mắt Cung Ứng Huyền trở nên lạnh lùng không ngớt, "Chỉ cần tìm được hắn, dù cho có qua kỳ hạn truy tố đi nữa, tôi cũng sẽ tự tay giết hắn."
Nhậm Diệc im lặng.
"Tôi từng tưởng tượng vô số lần." Cung Ứng Huyền đan mười ngón tay với nhau chống lên trán, lời nói ra từ trong miệng khiến người khác phải sợ hãi, "Đổ đầy xăng lên người hắn, châm lửa, tôi đứng ở một bên nghe hắn kêu gào thảm thiết, nhìn hắn bị đốt chết tươi, tựa như những gì hắn đã làm với người nhà tôi vậy."
"Bây giờ cậu là một người cảnh sát, tôi tin cho dù hắn có đứng ở trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì hắn không phải là một tên tội phạm phóng hóa đơn thuần, đúng không?" Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Hẳn là cảnh ngộ nhà cậu có liên quan tới vụ án nổ nhà máy hóa chất Bảo Thăng."
Bả vai Cung Ứng Huyền run lên, một lúc lâu, hắn mới dùng chất giọng khàn khàn nói: "Anh đoán không sai. Cha tôi chỉ là người chịu tội thay, tôi không những phải tìm bằng được người phóng hỏa mà còn phải tìm ra kẻ đứng sau giật dây. Tôi muốn báo thù, cũng muốn trả sự trong sạch cho cha tôi."
Chân mày Nhậm Diệc nhíu chặt, khó thể tưởng tượng nổi rốt cuộc có bao nhiêu âm mưu tàn nhẫn đã bị chôn vùi trong chuyện cũ năm đó, càng làm bọn họ bất ngờ hơn chính là đang điều tra một vụ án nhìn như không liên quan lại vô tình tìm thấy một manh mối đã bị chặt đứt từ lâu.
Hết thảy mọi thứ đều đã định trước.
Nhậm Diệc có chút lo lắng về trạng thái lúc này của Cung Ứng Huyền: "Tôi đưa cậu về nhà nhé, hôm nay cậu quá mệt mỏi rồi, không cần phải suy nghĩ gì nữa, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Cung Ứng Huyền lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã giao hẹn."
"Cái gì?"
Cung Ứng Huyền giơ cánh tay lên, cho Nhậm Diệc xem đồng hồ của hắn.
Nhậm Diệc nhìn lướt qua: "Ồ, nhìn đẹp đấy, chắc đắt lắm nhỉ."
"Vẫn chưa qua 12 giờ, hôm nay tôi phải đến nhà anh làm khách." Lúc này Cung Ứng Huyền không muốn về nhà chút nào, hắn muốn ở cùng Nhậm Diệc.
Trái tim Nhậm Diệc nhảy loạn một cái, buột miệng thốt lên: "Được thôi." Sau khi anh nói xong thì hơi hối hận, câu "được" này có vẻ háo hức quá rồi, nhưng anh thực sự không nhịn được.
Thích một người, vốn chính là không kiềm chế nổi.
Cho nên anh lần lượt tìm đủ kiểu lý do đi gặp Cung Ứng Huyền. Dù đã năm lần bảy lượt nghĩ cách ngăn chặn tình cảm của mình nhưng cũng đều chỉ là tốn công phí sức.
Là anh manh động, anh biết Cung Ứng Huyền không có ý nghĩ như vậy với mình, từ khoảnh khắc anh thừa nhận thì anh đã thua rồi. Con người có bản năng theo cái lợi tránh cái hại, nếu như có thể, ai lại muốn đặt bản thân rơi vào tình cảnh như này chứ.
Chỉ là bây giờ đã không thuộc tầm kiểm soát của anh nữa rồi.
Hai người rời khỏi phân cục, chạy xe về phía nhà Nhậm Diệc.
Vừa vào cửa, Cung Ứng Huyền liền nghiêm túc nhìn khắp bốn phía.
Nhậm Diệc cười nói: "Có phải đã lâu lắm rồi cậu chưa từng ở trong căn phòng nhỏ thế này đúng không?"
"Trước nay chưa từng ở." Cung Ứng Huyền thành thực nói.
"Vậy hôm nay đại thiếu gia cậu cứ coi như đi trải nghiệm cuộc sống đi."
"Đây chính là chỗ ở của anh." Cung Ứng Huyền nhìn gian nhà phổ thông này, bỗng lại cảm thấy quen thuộc và yên bình gấp bội. Nơi đây không hề giống hàng nghìn hàng vạn ngôi nhà khác, cũng có lẽ là bởi vì chỗ này đâu đâu cũng có hơi thở của Nhậm Diệc.
"Từng ở mấy năm, sau khi cha tôi phát bệnh thì chuyển về nhà cũ rồi, chỗ đó không phải rất gần trung đội sao." Nhậm Diệc nói, "Bác Thịnh đã chuẩn bị mọi thứ cần chuẩn bị cho cậu rồi, khăn trải giường, đệm, chăn đều mang tới từ nhà cậu, à, còn có chiếc gối cục cưng bảo bối cậu nữa."
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền có chút mất tự nhiên, hắn cởi áo khoác treo lên móc áo, mượn cơ hội xoay người qua chỗ khác: "Cái gối kia rất thoải mái, có gì kỳ quái đâu."
"Phải không ta, tóm lại là chiếc gối đó lợi hại ra sao thì cứ cho tôi gối thử một cái đã nhé?" Nhậm Diệc thuận miệng nói.
Cung Ứng Huyền ngẩn ra: "Anh muốn gối đầu của tôi?"
Nhậm Diệc đang cởi áo khoác, thay tạp dề, anh nhếch miệng cười: "Cậu chỉ còn lại không đến ba mươi cái, lại còn phải dùng thêm nửa đời sau nữa, tôi có muốn cũng không dám."
Cung Ứng Huyền thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ hắn tuyệt đối không thể đưa gối đầu của mình cho bất kỳ ai, nhưng nếu như Nhậm Diệc muốn, có lẽ hắn...
"Cậu ngồi xem TV một lát nhé? Tôi đi nấu cơm. Cậu đói bụng không? Từ chiều đến giờ chúng ta vẫn chưa ăn gì hết."
"Muộn quá rồi, ăn hộp cơm trên xe tôi đi."
"Như vậy sao được, tới nhà của tôi làm khách, sao có thể dùng cơm trong hộp để chiêu đãi cậu chứ. Không sao, nguyên liệu nấu ăn tôi đều chuẩn bị gần xong rồi, cho tôi một giờ, được chứ?"
Trong lúc Nhậm Diệc đang bận bịu trong phòng bếp, Cung Ứng Huyền ngồi bất động trên sô pha, trong đầu rối loạn không chịu nổi, tâm tư dường như vẫn còn bị trói buộc trong lời nói của gã đàn ông trùm mũ, không cách nào thoát ra. Hắn hung hăng vỗ đầu một cái. Hắn hiểu hôm nay tâm trạng của mình dao động quá lớn, rất không thích hợp để suy nghĩa, hiện tại việc hắn cần làm chính là bổ sung năng lượng bằng thức ăn và một giấc ngủ ngon.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, từng đợt mùi thơm bay ra từ trong khe cửa.
Những năm qua Cung Ứng Huyền không tiếp xúc với mùi khói lửa, hắn quá đau khổ đối với ký ức về những thứ này, tận lực lảng tránh cả đời. Nhưng trải qua những cuộc "trị liệu giải mẫn cảm*" không tự nguyện hết lần này đến lần khác, khả năng chịu đựng của hắn quả thật đã cao hơn trước, đã tốt hơn trước đây rất nhiều.
Giờ khắc này, hắn lại muốn xem Nhậm Diệc đang làm gì trong bếp. Loại khát vọng này thậm chí còn lấn át cả sự chán ghét của hắn với khói lửa.
Hắn do dự hồi lâu, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Đẩy cửa phòng bếp ra, một luồng khí nóng lan ra, Cung Ứng Huyền nhìn ngọn lửa rừng rực trên bếp gas cùng với làn khói bay lên từ nồi xào, thân thể cứng đờ.
Nhậm Diệc kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
"Nhìn." Cung Ứng Huyền nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Hẳn là cậu không muốn nhìn thấy cái này chứ." Nhậm Diệc lo lắng nói.
"Tôi còn chưa đến nỗi sợ chút bếp gas này đâu." Cung Ứng Huyền nhìn dáng vẻ Nhậm Diệc đeo tạp dề ở nhà, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp, "Anh đang làm cái gì?"
"Cái này là thịt bò hầm khoai tây." Nhậm Diệc chỉ chỉ nồi hầm bên cạnh, "Cái này là canh bí đao."
Cung Ứng Huyền nhíu nhíu mày.
"Yên tâm đi, tôi cũng chuẩn bị vài món lạnh kẻo cậu không ăn rồi." Nhậm Diệc cười nói: "Nếu cậu thật sự muốn xem, vậy thay quần áo trước, tránh cho bộ âu phục của cậu bị ám mùi khói."
"Ừ." Cung Ứng Huyền xoay người đi thay quần áo.
Một lát sau, Cung Ứng Huyền quay lại. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu lá xanh sẫm, dựa vào cửa phòng bếp, yên lặng nhìn Nhậm Diệc bận bịu trước sau.
Cho dù Nhậm Diệc nghiêng người hay quay lưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Cung Ứng Huyền. Mặc đồ như vậy xuất hiện trong phòng bếp nhà anh, trông thật giống... thật giống như thể hai người đang ở cùng một chỗ vậy.
Trong lúc Nhậm Diệc thừa dịp xoay người, không nhịn được mà được toét miệng cười. Dù cho bụng đói đến kêu vang, anh vẫn hy vọng có thể làm bữa cơm này chậm hơn một chút, chậm một chút, để cho khoảnh khắc này có thể dừng lại lâu hơn.
Quả là cảnh đẹp nhân gian.
----- Hết quyển 2 -----
- ----------------------------------
Chú thích:
*Trị liệu giải mẫn cảm: hay còn gọi là trị liệu EMDR là một loại tâm lý trị liệu khá mới, không truyền thống. Nó ngày càng phổ biến, đặc biệt là điều trị rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD – xem lại chú thích chương 26). Chuyên gia trị liệu của bạn sẽ di chuyển ngón tay qua lại trước mặt bạn và yêu cầu bạn làm theo những chuyển động tay này bằng mắt. Đồng thời, nhà trị liệu EMDR sẽ giúp bạn nhớ lại một sự kiện đáng lo ngại. Điều này sẽ bao gồm những cảm xúc và cảm giác cơ thể đi cùng với nó. Dần dần, nhà trị liệu sẽ hướng dẫn bạn chuyển suy nghĩ của mình sang những điều dễ chịu hơn. Một số nhà trị liệu sử dụng các lựa chọn thay thế cho chuyển động ngón tay, chẳng hạn như gõ tay hoặc ngón chân hoặc âm nhạc.
P/s: Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi qua 2 quyển trong 45 chương truyện, nhưng đừng vội mừng, vẫn còn 5 quyển và hơn 150 chương nữa (muốn khóc quá TT^TT). Vốn định đăng 4c nhưng tạm dừng ở đây nhé, chúng ta sẽ đón chào cuối tuần với những chương đầu tiên ở quyển 3 - Bi, cũng như mong chờ mối tình chớm nở này sẽ có những biến hóa khác đáng mong đợi hơn nhé! Yêu mọi người vì dù nhà tui làm chậm vc nhưng mn vẫn đón đọc, đó là niềm vui cũng như động lực để bọn tui đưa đến một bản dịch hoàn chỉnh và chất lượng nhất cho tác phẩm mn yêu thích này. Cám ơn nhiều~~~
Beta: Mạc Điềm
Cre: On pic
- -----------------------------
Nhậm Diệc rót một cốc nước cho Cung Ứng Huyền, sau đó anh yên lặng đứng ở một bên cùng hắn.
Hai người vẫn trong phòng thẩm vấn, Cung Ứng Huyền ngồi trên ghế, lặng im hồi lâu. Chiếc cốc giấy sử dụng một lần kia làm tay hắn trở nên to hơn hẳn, nhưng Nhậm Diệc vẫn thấy rõ một cái bóng nho nhỏ bị giấu ở chỗ sâu trong thân thể to lớn này —— cái bóng chưa từng chân chính bước ra từ mười tám năm trước.
Cung Ứng Huyền cứng đờ giơ tay lên, dường như đến lúc này hắn mới phát hiện trong tay mình có một cái cốc, hắn để cái cốc lên bàn, hít sâu một hơi, buồn bực nói: "Vì sao anh luôn nhìn thấy cái bộ dạng này của tôi." Trước mặt những người khác hắn đều bình tĩnh nguội lạnh, duy chỉ có ở trước mặt Nhậm Diệc, bởi vì đủ nguyên nhân mà hết lần này đến lần khác đều không khống chế được.
Nhậm Diệc dùng âm thanh ôn hòa hiền hậu trấn an hắn: "Bởi vì chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè với nhau phải biểu hiện cho nhau một mặt bất đồng."
"Phải..." Cung Ứng Huyền lấy tay gãi tóc mái trên trán, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt dính lại, lộ ra một mảng trán lớn sáng bóng, "Anh muốn hỏi tôi rất nhiều chuyện phải không?"
"Cậu muốn nói, tôi rất nguyện ý nghe, nhưng tôi không miễn cưỡng cậu."
Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt có chút trống rỗng: "Tôi làm cảnh sát là vì muốn tìm được hung thủ sát hại cha mẹ và chị mình."
Nhậm Diệc gật đầu: "Tôi đã đoán ra rồi."
"Tôi chỉ còn thời gian hơn một năm nữa." Cung Ứng Huyền run giọng nói, "Kỳ hạn truy tố đã kéo dài gần hai mươi năm nhưng ngay cả một đối tượng có thể khởi tố cũng không có."
Nhậm Diệc nhìn nét thống khố rõ ràng trong mắt Cung Ứng Huyền, trong lòng cũng tràn ngập chua xót. Năm đó một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi còn không nhớ nổi bất kỳ cái gì, nếu muốn đi tìm manh mối một vụ án mười tám năm trước, đó là chuyện gian nan cỡ nào chứ.
"Mấy năm nay tôi và chị Ngôn đã góp nhặt tất cả chứng cứ chúng tôi có thể tìm được, nhưng manh mối vẫn bị chặt đứt." Cung Ứng Huyền nắm chặt nắm tay, "Nhưng vừa rồi, người kia đã nói ra điều đáng lẽ gã ta không thể biết."
"Gã ta hẳn không phải là hung thủ chứ, tuổi tác không phù hợp."
"Không phải, nhưng e rằng gã ta biết người đó là ai." Cung Ứng Huyền cắn chặt răng, mặt lộ vẻ dữ tợn, "Hung thủ còn sống, vẫn còn sống!"
Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Tôi có thể giúp cậu làm cái gì?"
Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, ánh sáng trong con ngươi thâm thúy như có một màn sương mù dày đặc: "... Hiện tại đầu óc tôi rất loạn, tôi không biết."
Nhậm Diệc vỗ vai hắn một cái: "Không sao, tôi chờ cậu thu xếp tâm tư cho tốt, biết đâu tôi thật sự có thể giúp cậu." Anh chuẩn bị về nhà hỏi cha anh xem liệu ông còn nhớ vụ án phóng hỏa đó hay không. Nếu như phải tìm manh mối đã bị chôn vùi trọn mười tám năm, không ai có thể biết rõ hơn người đã ở đấy thời điểm đó, chỉ là với trạng thái não bộ của cha anh chưa chắc đã có thể nhớ được chuyện gì, cho nên hiện tại anh không tính nói cho Cung Ứng Huyền biết kẻo lại khiến người ta vui mừng hụt một hồi.
Cung Ứng Huyền nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nói: "Tôi cảm giác mình như đang nằm mơ, đã nhiều năm như vậy, tôi đã sắp tuyệt vọng, không ngờ manh mối sẽ xuất hiện vào lúc này."
"Thiện ác có báo, chuyện này chứng tỏ cậu nhất định có thể mang hung thủ ra ánh sáng."
"Tôi không quan tâm có thể mang hắn ra ngoài ánh sáng hay không." Ánh mắt Cung Ứng Huyền trở nên lạnh lùng không ngớt, "Chỉ cần tìm được hắn, dù cho có qua kỳ hạn truy tố đi nữa, tôi cũng sẽ tự tay giết hắn."
Nhậm Diệc im lặng.
"Tôi từng tưởng tượng vô số lần." Cung Ứng Huyền đan mười ngón tay với nhau chống lên trán, lời nói ra từ trong miệng khiến người khác phải sợ hãi, "Đổ đầy xăng lên người hắn, châm lửa, tôi đứng ở một bên nghe hắn kêu gào thảm thiết, nhìn hắn bị đốt chết tươi, tựa như những gì hắn đã làm với người nhà tôi vậy."
"Bây giờ cậu là một người cảnh sát, tôi tin cho dù hắn có đứng ở trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì hắn không phải là một tên tội phạm phóng hóa đơn thuần, đúng không?" Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Hẳn là cảnh ngộ nhà cậu có liên quan tới vụ án nổ nhà máy hóa chất Bảo Thăng."
Bả vai Cung Ứng Huyền run lên, một lúc lâu, hắn mới dùng chất giọng khàn khàn nói: "Anh đoán không sai. Cha tôi chỉ là người chịu tội thay, tôi không những phải tìm bằng được người phóng hỏa mà còn phải tìm ra kẻ đứng sau giật dây. Tôi muốn báo thù, cũng muốn trả sự trong sạch cho cha tôi."
Chân mày Nhậm Diệc nhíu chặt, khó thể tưởng tượng nổi rốt cuộc có bao nhiêu âm mưu tàn nhẫn đã bị chôn vùi trong chuyện cũ năm đó, càng làm bọn họ bất ngờ hơn chính là đang điều tra một vụ án nhìn như không liên quan lại vô tình tìm thấy một manh mối đã bị chặt đứt từ lâu.
Hết thảy mọi thứ đều đã định trước.
Nhậm Diệc có chút lo lắng về trạng thái lúc này của Cung Ứng Huyền: "Tôi đưa cậu về nhà nhé, hôm nay cậu quá mệt mỏi rồi, không cần phải suy nghĩ gì nữa, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Cung Ứng Huyền lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã giao hẹn."
"Cái gì?"
Cung Ứng Huyền giơ cánh tay lên, cho Nhậm Diệc xem đồng hồ của hắn.
Nhậm Diệc nhìn lướt qua: "Ồ, nhìn đẹp đấy, chắc đắt lắm nhỉ."
"Vẫn chưa qua 12 giờ, hôm nay tôi phải đến nhà anh làm khách." Lúc này Cung Ứng Huyền không muốn về nhà chút nào, hắn muốn ở cùng Nhậm Diệc.
Trái tim Nhậm Diệc nhảy loạn một cái, buột miệng thốt lên: "Được thôi." Sau khi anh nói xong thì hơi hối hận, câu "được" này có vẻ háo hức quá rồi, nhưng anh thực sự không nhịn được.
Thích một người, vốn chính là không kiềm chế nổi.
Cho nên anh lần lượt tìm đủ kiểu lý do đi gặp Cung Ứng Huyền. Dù đã năm lần bảy lượt nghĩ cách ngăn chặn tình cảm của mình nhưng cũng đều chỉ là tốn công phí sức.
Là anh manh động, anh biết Cung Ứng Huyền không có ý nghĩ như vậy với mình, từ khoảnh khắc anh thừa nhận thì anh đã thua rồi. Con người có bản năng theo cái lợi tránh cái hại, nếu như có thể, ai lại muốn đặt bản thân rơi vào tình cảnh như này chứ.
Chỉ là bây giờ đã không thuộc tầm kiểm soát của anh nữa rồi.
Hai người rời khỏi phân cục, chạy xe về phía nhà Nhậm Diệc.
Vừa vào cửa, Cung Ứng Huyền liền nghiêm túc nhìn khắp bốn phía.
Nhậm Diệc cười nói: "Có phải đã lâu lắm rồi cậu chưa từng ở trong căn phòng nhỏ thế này đúng không?"
"Trước nay chưa từng ở." Cung Ứng Huyền thành thực nói.
"Vậy hôm nay đại thiếu gia cậu cứ coi như đi trải nghiệm cuộc sống đi."
"Đây chính là chỗ ở của anh." Cung Ứng Huyền nhìn gian nhà phổ thông này, bỗng lại cảm thấy quen thuộc và yên bình gấp bội. Nơi đây không hề giống hàng nghìn hàng vạn ngôi nhà khác, cũng có lẽ là bởi vì chỗ này đâu đâu cũng có hơi thở của Nhậm Diệc.
"Từng ở mấy năm, sau khi cha tôi phát bệnh thì chuyển về nhà cũ rồi, chỗ đó không phải rất gần trung đội sao." Nhậm Diệc nói, "Bác Thịnh đã chuẩn bị mọi thứ cần chuẩn bị cho cậu rồi, khăn trải giường, đệm, chăn đều mang tới từ nhà cậu, à, còn có chiếc gối cục cưng bảo bối cậu nữa."
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền có chút mất tự nhiên, hắn cởi áo khoác treo lên móc áo, mượn cơ hội xoay người qua chỗ khác: "Cái gối kia rất thoải mái, có gì kỳ quái đâu."
"Phải không ta, tóm lại là chiếc gối đó lợi hại ra sao thì cứ cho tôi gối thử một cái đã nhé?" Nhậm Diệc thuận miệng nói.
Cung Ứng Huyền ngẩn ra: "Anh muốn gối đầu của tôi?"
Nhậm Diệc đang cởi áo khoác, thay tạp dề, anh nhếch miệng cười: "Cậu chỉ còn lại không đến ba mươi cái, lại còn phải dùng thêm nửa đời sau nữa, tôi có muốn cũng không dám."
Cung Ứng Huyền thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ hắn tuyệt đối không thể đưa gối đầu của mình cho bất kỳ ai, nhưng nếu như Nhậm Diệc muốn, có lẽ hắn...
"Cậu ngồi xem TV một lát nhé? Tôi đi nấu cơm. Cậu đói bụng không? Từ chiều đến giờ chúng ta vẫn chưa ăn gì hết."
"Muộn quá rồi, ăn hộp cơm trên xe tôi đi."
"Như vậy sao được, tới nhà của tôi làm khách, sao có thể dùng cơm trong hộp để chiêu đãi cậu chứ. Không sao, nguyên liệu nấu ăn tôi đều chuẩn bị gần xong rồi, cho tôi một giờ, được chứ?"
Trong lúc Nhậm Diệc đang bận bịu trong phòng bếp, Cung Ứng Huyền ngồi bất động trên sô pha, trong đầu rối loạn không chịu nổi, tâm tư dường như vẫn còn bị trói buộc trong lời nói của gã đàn ông trùm mũ, không cách nào thoát ra. Hắn hung hăng vỗ đầu một cái. Hắn hiểu hôm nay tâm trạng của mình dao động quá lớn, rất không thích hợp để suy nghĩa, hiện tại việc hắn cần làm chính là bổ sung năng lượng bằng thức ăn và một giấc ngủ ngon.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, từng đợt mùi thơm bay ra từ trong khe cửa.
Những năm qua Cung Ứng Huyền không tiếp xúc với mùi khói lửa, hắn quá đau khổ đối với ký ức về những thứ này, tận lực lảng tránh cả đời. Nhưng trải qua những cuộc "trị liệu giải mẫn cảm*" không tự nguyện hết lần này đến lần khác, khả năng chịu đựng của hắn quả thật đã cao hơn trước, đã tốt hơn trước đây rất nhiều.
Giờ khắc này, hắn lại muốn xem Nhậm Diệc đang làm gì trong bếp. Loại khát vọng này thậm chí còn lấn át cả sự chán ghét của hắn với khói lửa.
Hắn do dự hồi lâu, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Đẩy cửa phòng bếp ra, một luồng khí nóng lan ra, Cung Ứng Huyền nhìn ngọn lửa rừng rực trên bếp gas cùng với làn khói bay lên từ nồi xào, thân thể cứng đờ.
Nhậm Diệc kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
"Nhìn." Cung Ứng Huyền nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Hẳn là cậu không muốn nhìn thấy cái này chứ." Nhậm Diệc lo lắng nói.
"Tôi còn chưa đến nỗi sợ chút bếp gas này đâu." Cung Ứng Huyền nhìn dáng vẻ Nhậm Diệc đeo tạp dề ở nhà, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp, "Anh đang làm cái gì?"
"Cái này là thịt bò hầm khoai tây." Nhậm Diệc chỉ chỉ nồi hầm bên cạnh, "Cái này là canh bí đao."
Cung Ứng Huyền nhíu nhíu mày.
"Yên tâm đi, tôi cũng chuẩn bị vài món lạnh kẻo cậu không ăn rồi." Nhậm Diệc cười nói: "Nếu cậu thật sự muốn xem, vậy thay quần áo trước, tránh cho bộ âu phục của cậu bị ám mùi khói."
"Ừ." Cung Ứng Huyền xoay người đi thay quần áo.
Một lát sau, Cung Ứng Huyền quay lại. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu lá xanh sẫm, dựa vào cửa phòng bếp, yên lặng nhìn Nhậm Diệc bận bịu trước sau.
Cho dù Nhậm Diệc nghiêng người hay quay lưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Cung Ứng Huyền. Mặc đồ như vậy xuất hiện trong phòng bếp nhà anh, trông thật giống... thật giống như thể hai người đang ở cùng một chỗ vậy.
Trong lúc Nhậm Diệc thừa dịp xoay người, không nhịn được mà được toét miệng cười. Dù cho bụng đói đến kêu vang, anh vẫn hy vọng có thể làm bữa cơm này chậm hơn một chút, chậm một chút, để cho khoảnh khắc này có thể dừng lại lâu hơn.
Quả là cảnh đẹp nhân gian.
----- Hết quyển 2 -----
- ----------------------------------
Chú thích:
*Trị liệu giải mẫn cảm: hay còn gọi là trị liệu EMDR là một loại tâm lý trị liệu khá mới, không truyền thống. Nó ngày càng phổ biến, đặc biệt là điều trị rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD – xem lại chú thích chương 26). Chuyên gia trị liệu của bạn sẽ di chuyển ngón tay qua lại trước mặt bạn và yêu cầu bạn làm theo những chuyển động tay này bằng mắt. Đồng thời, nhà trị liệu EMDR sẽ giúp bạn nhớ lại một sự kiện đáng lo ngại. Điều này sẽ bao gồm những cảm xúc và cảm giác cơ thể đi cùng với nó. Dần dần, nhà trị liệu sẽ hướng dẫn bạn chuyển suy nghĩ của mình sang những điều dễ chịu hơn. Một số nhà trị liệu sử dụng các lựa chọn thay thế cho chuyển động ngón tay, chẳng hạn như gõ tay hoặc ngón chân hoặc âm nhạc.
P/s: Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi qua 2 quyển trong 45 chương truyện, nhưng đừng vội mừng, vẫn còn 5 quyển và hơn 150 chương nữa (muốn khóc quá TT^TT). Vốn định đăng 4c nhưng tạm dừng ở đây nhé, chúng ta sẽ đón chào cuối tuần với những chương đầu tiên ở quyển 3 - Bi, cũng như mong chờ mối tình chớm nở này sẽ có những biến hóa khác đáng mong đợi hơn nhé! Yêu mọi người vì dù nhà tui làm chậm vc nhưng mn vẫn đón đọc, đó là niềm vui cũng như động lực để bọn tui đưa đến một bản dịch hoàn chỉnh và chất lượng nhất cho tác phẩm mn yêu thích này. Cám ơn nhiều~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.