Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 76
Thủy Thiên Thừa
08/11/2020
Nhậm Hướng Vinh không nói gì, mà chỉ chầm chậm uống một ngụm nước.
Trong lòng Nhậm Diệc ngập tràn áy náy. Anh biết ba mình không muốn đi viện dưỡng lão cỡ nào, người đàn ông này vẫn luôn cứng cỏi vững vàng như một ngọn núi, chưa bao giờ nguyện ý chịu già.
Chỉ là sau khi chứng kiến chuyện đám người điên rồ kia làm ra, vì lo lắng cho an toàn, anh không thể không hạ quyết định này. Anh khó nhọc giải thích: "Hơn nữa, dì Vương cũng muốn về quê rồi. Con đã nhờ trung gian tìm mấy người giúp việc, nhưng không có ai vừa ý, con sợ không có người nào thích hợp để chăm sóc cha, viện dưỡng lão ít ra còn chuyên nghiệp chút..."
"Không cần nói nữa." Nhậm Hướng Vinh sầu muộn nói, "Nỗi lo của con có đạo lý, vậy đi thôi."
Nhậm Diệc càng thêm khó chịu: "...Cha, thật có lỗi quá."
"Cái này có gì mà phải nhận lỗi, lính cứu hỏa giúp đỡ cảnh sát bắt người xấu, là đạo lý hiển nhiên trời đất không thể lay chuyển mà. Mỗi ngày chúng ta chiến đấu với lửa, việc gì phải sợ đám chuột nhắt sống chui lủi trong bóng tối." Nhậm Hướng Vinh nói, "Ta đồng ý đi viện dưỡng lão, cũng không phải vì sợ hãi, mà là không muốn lúc con đang thực hiện nhiệm vụ còn phân tâm lo lắng cho ta."
"Con biết, con biết mà." Mũi Nhậm Diệc hơi xót, khó chịu nói, "Cha, chờ vụ án này kết thúc, con lập tức sẽ đưa cha trở về."
Nhậm Hướng Vinh từ chối cho ý kiến, chỉ ảm đạm cười: "Cứ chuyên tâm làm chuyện con phải làm đi, không cần lo lắng cho ta."
Hai cha con bàn bạc về thời gian, sau Tết nguyên đán vài ngày, Nhậm Diệc tính tự mình đến ngó qua mấy viện dưỡng lão, chọn một chỗ, chờ sau Tết sẽ đưa ba mình đến.
Ngay dù chính anh có bị kẻ điên biến thái theo dõi, anh cũng phải xả thân vì nghĩa, song anh nhất định phải bảo vệ người nhà cho tốt.
- ---
Buổi tối Nhậm Diệc ngủ lại nhà, sáng sớm hôm sau trở về trung đội.
Hôm nay Cung Ứng Huyền muốn đích thân thẩm vấn Trần Bội, anh phải có mặt. Anh trở về thay quần áo, cơm nước xong sẽ ghé qua.
Sau khi ăn sáng, Khúc Dương Ba gọi anh qua một bên: "Này, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại từ bên trung đoàn, có hai chuyện."
"Anh nói đi."
"Một là vụ đánh bom ở bệnh viện Hồng Vũ, trung đoàn cùng với công an bên kia gửi lời biểu dương đến các cậu."
"Được lắm."
Khúc Dương Ba nện lên ngực anh một quyền: "Chúc mừng."
Nhậm Diệc cười cười: "Công nhận được khen cũng không tồi, nhưng lần này tôi cao hứng không nổi."
"Tôi hiểu mà, bất luận thế nào, các cậu cũng xứng đáng nhận được điều này." Khúc Dương Ba nói, "Còn một sự kiện lớn nữa, nhà thi đấu Hồng Lâm sẽ tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện vào đầu năm mới, do Tống thị Media đảm nhận, để gây quỹ cho thiên tai động đất vùng Tây Bắc trong khoảng thời gian này."
"Gấp vậy à? Đã mấy ngày rồi, sao bây giờ mới báo tôi."
"Vốn dĩ sau trận động đất thì công tác chuẩn bị cũng hơi gấp rút, trước đó cậu vẫn nằm viện, nên tôi không nói với cậu. Vương Mãnh đều đã giúp cậu xét duyệt và khảo sát thực địa, cũng như chỉnh đốn và cải cách rồi."
"Báo lên bao nhiêu người rồi?"
"Ba vạn, nghe nói ngay từ đầu là báo năm vạn cơ, nhưng chưa được cấp phép. Bây giờ phân cục đã phê duyệt, trung đội cũng thế, nhưng xét lại rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, cấp trên yêu cầu điều phối gấp đôi số lượng cảnh sát và lính cứu hỏa."
"Ba vạn người cũng không phải là ít." Nhậm Diệc cau mày, "Gửi đề án phòng cháy chữa cháy và sơ đồ thiết kế cho tôi." Sân vận động Hồng Lâm vốn là khu vực thuộc thẩm quyền của anh, cũng không tính là loại sân lớn lắm. Theo dự đoán thì mấy sân vận động lớn đã được book trước nhân dịp Tết nguyên đán rồi, còn động đất lại xảy ra đột ngột, nếu không thì với sức hút của ca sĩ bên Tống thị Media, tổ chức một đêm nhạc hội chỉ với 3 vạn chỗ ngồi là không có khả năng.
"Đã gửi qua mail cho cậu rồi đó." Khúc Dương Ba cũng hơi buồn bực, "Ngay trong lúc cao điểm nhạc hội diễn ra cũng chính là lúc để xuất cảnh, còn muốn chúng ta điều động gấp đôi lính cứu hỏa."
"Nếu cấp trên đã yêu cầu, chắc chắn là sẽ có điều người từ trung đội khác đến cho chúng ta." Nhậm Diệc mở mail, nhìn lướt qua đề án phòng cháy, sau đó chỉ vào rào chắn bao quanh sân vận động, "Sao chỗ này lại bài trí canh phòng nhiều đến vậy? Dòng người ra vào cũng không chỉ đi qua lối này, không thể cứ dồn hết vào cửa chính."
"Nghe nói là để cản fan hâm mộ, bởi sau khi hội diễn bắt đầu, fan hâm mộ cùng với lũ cơ hội đục nước béo cò sẽ đổ dồn vào." Khúc Dương Ba bỗng nhớ tới gì đó, "À, còn nữa, Tống Cư Hàn sẽ tới lúc bế mạc, 3 vạn vé là quá ít, fan của cậu ta khẳng định sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Cái gì?" Nhậm Diệc "Chậc" một tiếng, "Thế này không phải càng rước thêm phiền toái à."
Tống Cư Hàn là ca sĩ nhạc Pop hàng đầu của làng giải trí Hoa ngữ. Từ khi rời khỏi ngành giải trí lui về sau cánh gà, cậu ta rất ít khi xuất hiện trước công chúng, thi thoảng mới tung vài bài hát lên mạng, và cũng không bao giờ quảng bá, đây đồng nghĩa với việc fan hâm mộ đã lâu không được gặp cậu ta. Lần này đột ngột xuất hiện, còn muốn ca hát nữa, fan không phát cuồng lên mới là lạ.
Mấy năm trước, Nhậm Diệc từng được điều đến công tác an ninh cho concert quy mô 10 vạn người của Tống Cư Hàn, độ nổi tiếng của cậu ta cực kỳ khủng. Nếu lần này Tống Cư Hàn đến, không biết sẽ thu hút thêm bao nhiêu người nữa, tất cả đều là mối nguy hại tiềm ẩn cho an ninh.
"Vì thế công tác an ninh lần này vô cùng khó khăn, cũng là công tác quan trọng nhất trong thời khắc giao thừa. Cậu hãy mau chóng đến tận nơi khảo sát."
Nhậm Diệc nhìn đồng hồ một chút: "Chỗ này chắc chắn phải xem kĩ mấy lần, nhưng tôi phải tranh thủ chạy đến phân cục Hồng Vũ một chút. Đến tối đi nhé, lúc nào tôi xong việc bên kia sẽ báo cho mấy anh."
"Được."
Nhậm Diệc vừa muốn đi, Khúc Dương Ba đã giữ chặt tay anh lại, biểu cảm thay đổi, nháy mắt nói: "Mấy ngày này nằm viện có chuyện gì không... Hử?"
"Có là có cái gì, đàn ông đàn ang như anh đừng có cả ngày hóng hớt drama như thế được không." Nhậm Diệc ngoài miệng phản bác, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Khúc Dương Ba nhìn đến vẻ mặt của anh, thiếu chút nữa là phì ra: "Giờ tôi lại càng cảm thấy có gì đó rồi đấy. Chí ít tiến triển tình cảm không ít đâu nhỉ, có phải nên cảm ơn tôi một tiếng không."
Nhậm Diệc liếm môi, hơi đắc ý: "Dù sao thì, tôi cũng là người bạn duy nhất của cậu ấy."
"Như vậy đã thỏa lòng rồi?"
Nhậm Diệc nghĩ ngợi, dịu dàng cười: "Thỏa lòng."
- ---
Chẳng mấy chốc, Nhậm Diệc đã lái xe đến phân cục Hồng Vũ.
Anh vừa tiến đến cửa lớn của phân cục đã bị vây ở đại sảnh, theo đó là màn đón chào nồng nhiệt.
"Oa đội trưởng Nhậm, lúc này anh coi như một nửa cảnh sát rồi nha."
"Đội trưởng Nhậm uy vũ."
Khưu Ngôn tình cờ đi ngang qua, cô mỉm cười nói: "Tôi đề nghị, chúng ta tặng đội trưởng Nhậm một tràng pháo tay, cảm ơn riêng anh ấy cùng trung đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng vì đã hiệp trợ cảnh sát, được không nào."
Ngay lập tức, trong đại sảnh truyền đến từng đợt vỗ tay.
Trong lòng Nhậm Diệc có chút cảm động, anh vỗ tay cảm tạ: "Thực ra tôi còn muốn cảm ơn mọi người nhiều hơn đó. Tôi sẽ không nói mấy lời buồn nôn đâu, chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng giết chết tên súc sinh kia."
"Nói hay lắm!"
Có người trêu chọc: "Đội trưởng Nhậm lại đến tìm tiến sĩ Cung đấy à? Nằm viện với nhau buôn dưa lê vẫn chưa chán sao."
"Lại chẳng thế ư, giữa hai người bọn họ là mối quan hệ "hô hấp nhân tạo" nha." Một nữ cảnh sát làm biểu tình say mê đầy khoa trương, "Một nụ hôn dưới đống đổ nát, khung cảnh đẹp đẽ động lòng người biết bao."
Xung quanh truyền đến một tràng cười. Đột nhiên, Khưu Ngôn ho nhẹ một tiếng, tiếng cười liền im bặt như thác nước trên vách đá, ai nấy đều nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Nhậm Diệc ngoảnh lại, thấy Cung Ứng Huyền đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào, dù bận bịu vẫn ung dung đến ngó bọn họ.
"Ây dà, tiến sĩ Cung." Vài người hơi xấu hổ.
Nhậm Diệc cười khúc khích, tiến lên bắt lấy bả vai của Cung Ứng Huyền theo thói quen: "Tôi nói này lão Cung, danh dự của chúng ta chắc không tẩy sạch được rồi."
Không ít người không nhịn được cười phá lên.
Nữ cảnh sát kia cười đến nghiêng ngả: "Hahaha "lão Cung", Đội trưởng Nhậm này, anh làm một chuyện mà nữ cảnh sát của cả phân cục này đều muốn làm, đáng nể quá đi mất. Tiến sĩ Cung, sau này chúng tôi cũng gọi anh như vậy được không."
Cung Ứng Huyền nhướng mày nhìn Nhậm Diệc.
"Ê." Nhậm Diệc chỉ chỉ cô nàng, trêu chọc, "Chỉ tôi mới được gọi, mấy cô không được."
"Sao lại thế." Mấy nữ cảnh sát đều rất không cam lòng.
"Mấy cô toàn là phụ nữ trong nhà, phải tém tém lại chứ."
"Thế thì dựa vào cái gì mà anh được gọi."
Nhậm Diệc buông lỏng một tay: "Tôi không biết xấu hổ nha." Anh nghĩ thầm, bởi vì Cung Ứng Huyền là một... Ách, người bạn của tôi.
Lại một trận cười vang.
Cung Ứng Huyền gỡ tay anh ra, nếu là trước đây hẳn là hắn đã cáu bẳn từ lâu rồi, nhưng lúc này chỉ vờ vĩnh tức giận mà quát anh một câu: "Cả ngày chỉ nói hươu nói vượn, đi theo tôi."
Khưu Ngôn khoanh tay trước ngực, đăm chiêu nhìn hai người. Không khí hòa thuận, thoải mái, ăn ý này, tất cả đều là biểu hiện cả sự tín nhiệm và thân thiết lẫn nhau.
Cung Ứng Huyền không đưa Nhậm Diệc đến thẳng phòng thẩm vấn, mà qua phòng theo dõi trước. Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, nhìn chằm chằm vào Trần Bội đang ở bên trong.
Thật lâu sau, Nhậm Diệc mở lời, "Sau khi trở về từ bệnh viện, hắn ta có chuyển biến gì không?"
"Có, lúc trước thái độ hung hăng lắm, cũng từng đánh nhau với những nghi phạm khác trong trại giam rồi. Sau khi trở về từ bệnh viện là trở nên lầm lì ít nói."
"Sợ hãi? Chột dạ?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Không biết nữa, dù sao hiện tại hắn cũng là manh mối lớn nhất của chúng ta. Bất luận phải dùng phương pháp gì, tôi cũng phải cậy miệng được hắn."
Nhậm Diệc nhìn thấy Trần Bội, nghĩ lại chuyện tên điên này làm, sát ý nổi đầy trong mắt.
"Đúng rồi, có một việc." Cung Ứng Huyền nói, "Tổ chức này quá mức nguy hiểm, trước giờ chúng ta vẫn coi thường bọn chúng. Ba anh không thể ở lại địa chỉ đã bị lộ nữa."
"Hai chúng ta có chung ý tưởng nhỉ, tôi đã xử lý xong rồi, cậu thì sao? Cậu có muốn chuyển nhà không?"
"Nhà của tôi không có việc gì, tôi đã củng cố an ninh, thuê thêm vài vệ sĩ, việc đột nhập trái phép gần như là bất khả thi. Anh ở trong trung đội cũng sẽ tương đối an toàn hơn, chỉ là cố gắng đừng đi lại một mình."
"Ừ, cậu cũng cẩn thận đấy."
"Anh định đưa ba anh đi đâu? Nhà người thân à?"
"Tôi định đưa ông ấy đến ở viện dưỡng lão một thời gian, ở đó có hộ lý chuyên nghiệp."
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Lần trước tôi đã bảo anh rồi, tôi có đầu tư vào một bệnh viện tư nhân chuyên về tim mạch và não. Chỗ đó tình cờ cũng có một viện nghiên cứu lâm sàng và trung tâm phục hồi chức năng dành riêng cho bệnh Alzheimer, với trang thiết bị và môi trường đạt tiêu chuẩn quốc tế. Tại sao anh lại không trao đổi với tôi một chút vậy."
Nhậm Diệc vò đầu bứt tóc: "Chuyện này cũng không phải chuyện khó giải quyết gì, tôi không muốn làm phiền cậu."
"Việc liên quan đến ba anh, lại còn là chuyện quan trọng như thế, phiền tôi một chút cũng có gì đâu." Cung Ứng Huyền không vui nói, "Bạn bè không phải là nên giúp đỡ nhau sao?"
Nhậm Diệc cười cười: "Ứng Huyền, hay là thôi đi, chúng ta đều biết bệnh này vốn không trị hết được. Giai đoạn đầu thì có thể trì hoãn, nhưng đến nay cũng chưa có phương pháp chạy chữa nào hữu dụng cả. Hơn nữa, tôi cũng không thể tùy tiện nhận loại quà tặng này."
"Ngay cả là không điều trị, chỉ cần ở đó nhận sự săn sóc thôi, cũng đã tốt hơn hộ lý của bất kỳ viện dưỡng lão nào." Cung Ứng Huyền nói, "Nếu anh ngại thì không cần phải thế đâu. Hằng năm đều có không ít tình nguyện viên tham gia thử nghiệm trong bệnh viện, còn cả chăm sóc sức khỏe cộng đồng nữa, đều miễn phí cả. Đương nhiên, sẽ không thực hành bất kì thí nghiệm mạo hiểm nào trên người ba anh."
Nhậm Diệc có chút khó xử.
Dường như Cung Ứng Huyền vô cùng kiên trì, mà quả thật anh cũng hy vọng có thể để ba anh ở môi trường tốt nhất. So với một tổ chức thương nghiệp xa lạ, anh đương nhiên tín nhiệm Cung Ứng Huyền hơn.
Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, khẽ nói, "Tôi muốn giúp anh... Bất cứ điều gì."
Trong lòng Nhậm Diệc cảm động vô cùng, anh không nhịn được muốn bảo "Đừng đối xử tốt với tôi như vậy", nhưng lại chẳng dám nói ra. Cung Ứng Huyền đối xử với anh càng tốt bao nhiêu, anh lại càng luân hãm bấy nhiêu. Một chữ "tình" này, quả thật khó lý giải.
"Cứ quyết như vậy nhé, mấy ngày nữa tôi đưa anh đến bệnh viện xem."
Nhậm Diệc lưỡng lự gật đầu.
Cung Ứng Huyền hất cằm về phía người ở bên trong. "Chúng ta đi vào thôi."
"Cậu đã sẵn sàng chưa." Nhậm Diệc liếc hắn.
Ánh mắt Cung Ứng Huyền u ám, tia rét lạnh tỏa ra tứ phía: "Tôi đã chuẩn bị mười tám năm rồi."
- ------------------------------
Trong lòng Nhậm Diệc ngập tràn áy náy. Anh biết ba mình không muốn đi viện dưỡng lão cỡ nào, người đàn ông này vẫn luôn cứng cỏi vững vàng như một ngọn núi, chưa bao giờ nguyện ý chịu già.
Chỉ là sau khi chứng kiến chuyện đám người điên rồ kia làm ra, vì lo lắng cho an toàn, anh không thể không hạ quyết định này. Anh khó nhọc giải thích: "Hơn nữa, dì Vương cũng muốn về quê rồi. Con đã nhờ trung gian tìm mấy người giúp việc, nhưng không có ai vừa ý, con sợ không có người nào thích hợp để chăm sóc cha, viện dưỡng lão ít ra còn chuyên nghiệp chút..."
"Không cần nói nữa." Nhậm Hướng Vinh sầu muộn nói, "Nỗi lo của con có đạo lý, vậy đi thôi."
Nhậm Diệc càng thêm khó chịu: "...Cha, thật có lỗi quá."
"Cái này có gì mà phải nhận lỗi, lính cứu hỏa giúp đỡ cảnh sát bắt người xấu, là đạo lý hiển nhiên trời đất không thể lay chuyển mà. Mỗi ngày chúng ta chiến đấu với lửa, việc gì phải sợ đám chuột nhắt sống chui lủi trong bóng tối." Nhậm Hướng Vinh nói, "Ta đồng ý đi viện dưỡng lão, cũng không phải vì sợ hãi, mà là không muốn lúc con đang thực hiện nhiệm vụ còn phân tâm lo lắng cho ta."
"Con biết, con biết mà." Mũi Nhậm Diệc hơi xót, khó chịu nói, "Cha, chờ vụ án này kết thúc, con lập tức sẽ đưa cha trở về."
Nhậm Hướng Vinh từ chối cho ý kiến, chỉ ảm đạm cười: "Cứ chuyên tâm làm chuyện con phải làm đi, không cần lo lắng cho ta."
Hai cha con bàn bạc về thời gian, sau Tết nguyên đán vài ngày, Nhậm Diệc tính tự mình đến ngó qua mấy viện dưỡng lão, chọn một chỗ, chờ sau Tết sẽ đưa ba mình đến.
Ngay dù chính anh có bị kẻ điên biến thái theo dõi, anh cũng phải xả thân vì nghĩa, song anh nhất định phải bảo vệ người nhà cho tốt.
- ---
Buổi tối Nhậm Diệc ngủ lại nhà, sáng sớm hôm sau trở về trung đội.
Hôm nay Cung Ứng Huyền muốn đích thân thẩm vấn Trần Bội, anh phải có mặt. Anh trở về thay quần áo, cơm nước xong sẽ ghé qua.
Sau khi ăn sáng, Khúc Dương Ba gọi anh qua một bên: "Này, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại từ bên trung đoàn, có hai chuyện."
"Anh nói đi."
"Một là vụ đánh bom ở bệnh viện Hồng Vũ, trung đoàn cùng với công an bên kia gửi lời biểu dương đến các cậu."
"Được lắm."
Khúc Dương Ba nện lên ngực anh một quyền: "Chúc mừng."
Nhậm Diệc cười cười: "Công nhận được khen cũng không tồi, nhưng lần này tôi cao hứng không nổi."
"Tôi hiểu mà, bất luận thế nào, các cậu cũng xứng đáng nhận được điều này." Khúc Dương Ba nói, "Còn một sự kiện lớn nữa, nhà thi đấu Hồng Lâm sẽ tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện vào đầu năm mới, do Tống thị Media đảm nhận, để gây quỹ cho thiên tai động đất vùng Tây Bắc trong khoảng thời gian này."
"Gấp vậy à? Đã mấy ngày rồi, sao bây giờ mới báo tôi."
"Vốn dĩ sau trận động đất thì công tác chuẩn bị cũng hơi gấp rút, trước đó cậu vẫn nằm viện, nên tôi không nói với cậu. Vương Mãnh đều đã giúp cậu xét duyệt và khảo sát thực địa, cũng như chỉnh đốn và cải cách rồi."
"Báo lên bao nhiêu người rồi?"
"Ba vạn, nghe nói ngay từ đầu là báo năm vạn cơ, nhưng chưa được cấp phép. Bây giờ phân cục đã phê duyệt, trung đội cũng thế, nhưng xét lại rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, cấp trên yêu cầu điều phối gấp đôi số lượng cảnh sát và lính cứu hỏa."
"Ba vạn người cũng không phải là ít." Nhậm Diệc cau mày, "Gửi đề án phòng cháy chữa cháy và sơ đồ thiết kế cho tôi." Sân vận động Hồng Lâm vốn là khu vực thuộc thẩm quyền của anh, cũng không tính là loại sân lớn lắm. Theo dự đoán thì mấy sân vận động lớn đã được book trước nhân dịp Tết nguyên đán rồi, còn động đất lại xảy ra đột ngột, nếu không thì với sức hút của ca sĩ bên Tống thị Media, tổ chức một đêm nhạc hội chỉ với 3 vạn chỗ ngồi là không có khả năng.
"Đã gửi qua mail cho cậu rồi đó." Khúc Dương Ba cũng hơi buồn bực, "Ngay trong lúc cao điểm nhạc hội diễn ra cũng chính là lúc để xuất cảnh, còn muốn chúng ta điều động gấp đôi lính cứu hỏa."
"Nếu cấp trên đã yêu cầu, chắc chắn là sẽ có điều người từ trung đội khác đến cho chúng ta." Nhậm Diệc mở mail, nhìn lướt qua đề án phòng cháy, sau đó chỉ vào rào chắn bao quanh sân vận động, "Sao chỗ này lại bài trí canh phòng nhiều đến vậy? Dòng người ra vào cũng không chỉ đi qua lối này, không thể cứ dồn hết vào cửa chính."
"Nghe nói là để cản fan hâm mộ, bởi sau khi hội diễn bắt đầu, fan hâm mộ cùng với lũ cơ hội đục nước béo cò sẽ đổ dồn vào." Khúc Dương Ba bỗng nhớ tới gì đó, "À, còn nữa, Tống Cư Hàn sẽ tới lúc bế mạc, 3 vạn vé là quá ít, fan của cậu ta khẳng định sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Cái gì?" Nhậm Diệc "Chậc" một tiếng, "Thế này không phải càng rước thêm phiền toái à."
Tống Cư Hàn là ca sĩ nhạc Pop hàng đầu của làng giải trí Hoa ngữ. Từ khi rời khỏi ngành giải trí lui về sau cánh gà, cậu ta rất ít khi xuất hiện trước công chúng, thi thoảng mới tung vài bài hát lên mạng, và cũng không bao giờ quảng bá, đây đồng nghĩa với việc fan hâm mộ đã lâu không được gặp cậu ta. Lần này đột ngột xuất hiện, còn muốn ca hát nữa, fan không phát cuồng lên mới là lạ.
Mấy năm trước, Nhậm Diệc từng được điều đến công tác an ninh cho concert quy mô 10 vạn người của Tống Cư Hàn, độ nổi tiếng của cậu ta cực kỳ khủng. Nếu lần này Tống Cư Hàn đến, không biết sẽ thu hút thêm bao nhiêu người nữa, tất cả đều là mối nguy hại tiềm ẩn cho an ninh.
"Vì thế công tác an ninh lần này vô cùng khó khăn, cũng là công tác quan trọng nhất trong thời khắc giao thừa. Cậu hãy mau chóng đến tận nơi khảo sát."
Nhậm Diệc nhìn đồng hồ một chút: "Chỗ này chắc chắn phải xem kĩ mấy lần, nhưng tôi phải tranh thủ chạy đến phân cục Hồng Vũ một chút. Đến tối đi nhé, lúc nào tôi xong việc bên kia sẽ báo cho mấy anh."
"Được."
Nhậm Diệc vừa muốn đi, Khúc Dương Ba đã giữ chặt tay anh lại, biểu cảm thay đổi, nháy mắt nói: "Mấy ngày này nằm viện có chuyện gì không... Hử?"
"Có là có cái gì, đàn ông đàn ang như anh đừng có cả ngày hóng hớt drama như thế được không." Nhậm Diệc ngoài miệng phản bác, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Khúc Dương Ba nhìn đến vẻ mặt của anh, thiếu chút nữa là phì ra: "Giờ tôi lại càng cảm thấy có gì đó rồi đấy. Chí ít tiến triển tình cảm không ít đâu nhỉ, có phải nên cảm ơn tôi một tiếng không."
Nhậm Diệc liếm môi, hơi đắc ý: "Dù sao thì, tôi cũng là người bạn duy nhất của cậu ấy."
"Như vậy đã thỏa lòng rồi?"
Nhậm Diệc nghĩ ngợi, dịu dàng cười: "Thỏa lòng."
- ---
Chẳng mấy chốc, Nhậm Diệc đã lái xe đến phân cục Hồng Vũ.
Anh vừa tiến đến cửa lớn của phân cục đã bị vây ở đại sảnh, theo đó là màn đón chào nồng nhiệt.
"Oa đội trưởng Nhậm, lúc này anh coi như một nửa cảnh sát rồi nha."
"Đội trưởng Nhậm uy vũ."
Khưu Ngôn tình cờ đi ngang qua, cô mỉm cười nói: "Tôi đề nghị, chúng ta tặng đội trưởng Nhậm một tràng pháo tay, cảm ơn riêng anh ấy cùng trung đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng vì đã hiệp trợ cảnh sát, được không nào."
Ngay lập tức, trong đại sảnh truyền đến từng đợt vỗ tay.
Trong lòng Nhậm Diệc có chút cảm động, anh vỗ tay cảm tạ: "Thực ra tôi còn muốn cảm ơn mọi người nhiều hơn đó. Tôi sẽ không nói mấy lời buồn nôn đâu, chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng giết chết tên súc sinh kia."
"Nói hay lắm!"
Có người trêu chọc: "Đội trưởng Nhậm lại đến tìm tiến sĩ Cung đấy à? Nằm viện với nhau buôn dưa lê vẫn chưa chán sao."
"Lại chẳng thế ư, giữa hai người bọn họ là mối quan hệ "hô hấp nhân tạo" nha." Một nữ cảnh sát làm biểu tình say mê đầy khoa trương, "Một nụ hôn dưới đống đổ nát, khung cảnh đẹp đẽ động lòng người biết bao."
Xung quanh truyền đến một tràng cười. Đột nhiên, Khưu Ngôn ho nhẹ một tiếng, tiếng cười liền im bặt như thác nước trên vách đá, ai nấy đều nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Nhậm Diệc ngoảnh lại, thấy Cung Ứng Huyền đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào, dù bận bịu vẫn ung dung đến ngó bọn họ.
"Ây dà, tiến sĩ Cung." Vài người hơi xấu hổ.
Nhậm Diệc cười khúc khích, tiến lên bắt lấy bả vai của Cung Ứng Huyền theo thói quen: "Tôi nói này lão Cung, danh dự của chúng ta chắc không tẩy sạch được rồi."
Không ít người không nhịn được cười phá lên.
Nữ cảnh sát kia cười đến nghiêng ngả: "Hahaha "lão Cung", Đội trưởng Nhậm này, anh làm một chuyện mà nữ cảnh sát của cả phân cục này đều muốn làm, đáng nể quá đi mất. Tiến sĩ Cung, sau này chúng tôi cũng gọi anh như vậy được không."
Cung Ứng Huyền nhướng mày nhìn Nhậm Diệc.
"Ê." Nhậm Diệc chỉ chỉ cô nàng, trêu chọc, "Chỉ tôi mới được gọi, mấy cô không được."
"Sao lại thế." Mấy nữ cảnh sát đều rất không cam lòng.
"Mấy cô toàn là phụ nữ trong nhà, phải tém tém lại chứ."
"Thế thì dựa vào cái gì mà anh được gọi."
Nhậm Diệc buông lỏng một tay: "Tôi không biết xấu hổ nha." Anh nghĩ thầm, bởi vì Cung Ứng Huyền là một... Ách, người bạn của tôi.
Lại một trận cười vang.
Cung Ứng Huyền gỡ tay anh ra, nếu là trước đây hẳn là hắn đã cáu bẳn từ lâu rồi, nhưng lúc này chỉ vờ vĩnh tức giận mà quát anh một câu: "Cả ngày chỉ nói hươu nói vượn, đi theo tôi."
Khưu Ngôn khoanh tay trước ngực, đăm chiêu nhìn hai người. Không khí hòa thuận, thoải mái, ăn ý này, tất cả đều là biểu hiện cả sự tín nhiệm và thân thiết lẫn nhau.
Cung Ứng Huyền không đưa Nhậm Diệc đến thẳng phòng thẩm vấn, mà qua phòng theo dõi trước. Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, nhìn chằm chằm vào Trần Bội đang ở bên trong.
Thật lâu sau, Nhậm Diệc mở lời, "Sau khi trở về từ bệnh viện, hắn ta có chuyển biến gì không?"
"Có, lúc trước thái độ hung hăng lắm, cũng từng đánh nhau với những nghi phạm khác trong trại giam rồi. Sau khi trở về từ bệnh viện là trở nên lầm lì ít nói."
"Sợ hãi? Chột dạ?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Không biết nữa, dù sao hiện tại hắn cũng là manh mối lớn nhất của chúng ta. Bất luận phải dùng phương pháp gì, tôi cũng phải cậy miệng được hắn."
Nhậm Diệc nhìn thấy Trần Bội, nghĩ lại chuyện tên điên này làm, sát ý nổi đầy trong mắt.
"Đúng rồi, có một việc." Cung Ứng Huyền nói, "Tổ chức này quá mức nguy hiểm, trước giờ chúng ta vẫn coi thường bọn chúng. Ba anh không thể ở lại địa chỉ đã bị lộ nữa."
"Hai chúng ta có chung ý tưởng nhỉ, tôi đã xử lý xong rồi, cậu thì sao? Cậu có muốn chuyển nhà không?"
"Nhà của tôi không có việc gì, tôi đã củng cố an ninh, thuê thêm vài vệ sĩ, việc đột nhập trái phép gần như là bất khả thi. Anh ở trong trung đội cũng sẽ tương đối an toàn hơn, chỉ là cố gắng đừng đi lại một mình."
"Ừ, cậu cũng cẩn thận đấy."
"Anh định đưa ba anh đi đâu? Nhà người thân à?"
"Tôi định đưa ông ấy đến ở viện dưỡng lão một thời gian, ở đó có hộ lý chuyên nghiệp."
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Lần trước tôi đã bảo anh rồi, tôi có đầu tư vào một bệnh viện tư nhân chuyên về tim mạch và não. Chỗ đó tình cờ cũng có một viện nghiên cứu lâm sàng và trung tâm phục hồi chức năng dành riêng cho bệnh Alzheimer, với trang thiết bị và môi trường đạt tiêu chuẩn quốc tế. Tại sao anh lại không trao đổi với tôi một chút vậy."
Nhậm Diệc vò đầu bứt tóc: "Chuyện này cũng không phải chuyện khó giải quyết gì, tôi không muốn làm phiền cậu."
"Việc liên quan đến ba anh, lại còn là chuyện quan trọng như thế, phiền tôi một chút cũng có gì đâu." Cung Ứng Huyền không vui nói, "Bạn bè không phải là nên giúp đỡ nhau sao?"
Nhậm Diệc cười cười: "Ứng Huyền, hay là thôi đi, chúng ta đều biết bệnh này vốn không trị hết được. Giai đoạn đầu thì có thể trì hoãn, nhưng đến nay cũng chưa có phương pháp chạy chữa nào hữu dụng cả. Hơn nữa, tôi cũng không thể tùy tiện nhận loại quà tặng này."
"Ngay cả là không điều trị, chỉ cần ở đó nhận sự săn sóc thôi, cũng đã tốt hơn hộ lý của bất kỳ viện dưỡng lão nào." Cung Ứng Huyền nói, "Nếu anh ngại thì không cần phải thế đâu. Hằng năm đều có không ít tình nguyện viên tham gia thử nghiệm trong bệnh viện, còn cả chăm sóc sức khỏe cộng đồng nữa, đều miễn phí cả. Đương nhiên, sẽ không thực hành bất kì thí nghiệm mạo hiểm nào trên người ba anh."
Nhậm Diệc có chút khó xử.
Dường như Cung Ứng Huyền vô cùng kiên trì, mà quả thật anh cũng hy vọng có thể để ba anh ở môi trường tốt nhất. So với một tổ chức thương nghiệp xa lạ, anh đương nhiên tín nhiệm Cung Ứng Huyền hơn.
Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, khẽ nói, "Tôi muốn giúp anh... Bất cứ điều gì."
Trong lòng Nhậm Diệc cảm động vô cùng, anh không nhịn được muốn bảo "Đừng đối xử tốt với tôi như vậy", nhưng lại chẳng dám nói ra. Cung Ứng Huyền đối xử với anh càng tốt bao nhiêu, anh lại càng luân hãm bấy nhiêu. Một chữ "tình" này, quả thật khó lý giải.
"Cứ quyết như vậy nhé, mấy ngày nữa tôi đưa anh đến bệnh viện xem."
Nhậm Diệc lưỡng lự gật đầu.
Cung Ứng Huyền hất cằm về phía người ở bên trong. "Chúng ta đi vào thôi."
"Cậu đã sẵn sàng chưa." Nhậm Diệc liếc hắn.
Ánh mắt Cung Ứng Huyền u ám, tia rét lạnh tỏa ra tứ phía: "Tôi đã chuẩn bị mười tám năm rồi."
- ------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.