Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 79
Thủy Thiên Thừa
08/11/2020
Đến chiều thứ tư, Cung Ứng Huyền đến đón Nhậm Diệc, hai người ngồi ô tô đến bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này cách trung đội Phượng Hoàng chừng 20km, vẫn không sánh được với mức độ tiện lợi khi chỉ cần băng qua đường là có thể về đến nhà, nhưng cũng không tính là xa lắm.
Trên đường, Nhậm Diệc hỏi thăm về quá trình điều tra Lưu Đại Dũng của bọn họ.
"Đã tìm được con trai cùng với một người đàn em của hắn, đang tiến thêm một bước điều tra. Người đàn em kia cũng cùng hắn đi trộm xăng khi trước, nhưng lần đó khi Lưu Đại Dũng bị bỏ tù, không biết vì sao tên này không bị bắt, có thể là chạy trốn được. Chúng tôi đáp ứng sẽ không truy tố chuyện năm đó, tên này mới chịu khai. Hắn cũng thừa nhận hắn nhớ rõ chuyện lúc ấy."
"Hắn nhớ được bao nhiêu?"
"Dù gì cũng đã là mười tám năm trước rồi, hữu hạn thôi, nhưng chúng tôi đang dẫn dắt để hắn nhớ lại. Hắn giúp chúng tôi xác định trạm xăng đó, chẳng qua trạm xăng đó đã biến mất từ lâu rồi." Cung Ứng Huyền đăm đăm nhìn về phía trước, "Chúng tôi đã lật lại hồ sơ của chiếc xe năm đó, cùng với ghi chép của nhân viên CNPC*, tìm tất cả những manh mối khả thi."
(*CNPC: Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc)
"Cái xô mà Lưu Đại Dũng nói hẳn trong ấn tượng của tôi là chứng cớ đã được bảo quản rồi, ít nhất vẫn còn giữ được ảnh chụp. Lúc ấy tôi cũng không để ý mấy đường vạch gì đó lắm, thôi để tôi trở về xem xem."
"Chờ đến hết Tết Nguyên Đán, chúng ta hãy cùng tổng hợp tất cả các manh mối từ trước đến nay, tái điều tra vụ cháy."
"Được."
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đến bệnh viện.
Khí chất của bệnh viện tư nhân hoàn toàn đối lập với bệnh viện công lập, không có đám đông chộn rộn nhốn nháo, cũng chẳng có dáng vẻ lo lắng vội vã, thậm chí không cả mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Nếu che biển hiệu bệnh viện đi, chỗ này thoạt nhìn như một viện nghiên cứu cao cấp.
Người tiếp đón Cung Ứng Huyền đã chờ sẵn ở cửa - một bác sĩ cùng với hai y tá.
"Tiến sĩ Cung, xin chào." Bác sĩ cực kỳ kính cẩn cúi người, "Đã lâu ngài không ghé bệnh viện rồi."
"Xin chào. Đây chính là đội trưởng Nhậm mà trước đó tôi đã giới thiệu qua điện thoại." Cung Ứng Huyền quay sang nói với Nhậm Diệc, "Nhậm Diệc, đây chính là bác sĩ Hàn, thầy của anh ấy chính là bác sĩ phụ trách chăm sóc ba anh, bình thường ông ấy phụ trách bên mảng chữa trị và phục hồi."
Bác sĩ Hàn cười nói: "Chào đội trưởng Nhậm. Người thầy của tôi mà tiến sĩ Cung đã nhắc tới là một nhân vật đình đám trong ngành não khoa khắp cả nước, cũng rất có danh tiếng ở nước ngoài. Ông ấy tạm giữ chức tại mấy bệnh viện, cũng thường đi công tác, bình thường không hay qua đây, nhưng tôi sẽ trao đổi với ông ấy ngay về tình hình của ba anh."
Nhậm Diệc hơi lơ mơ, anh vốn nghĩ ba anh chỉ đến viện dưỡng lão, không ngờ Cung Ứng Huyền còn tính làm trị liệu cho ba anh? Còn tìm bác sĩ giỏi như vậy? Anh nghi hoặc nhìn Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền vẫn giữ vẻ mặt như thường: "Đi, vào xem xung quanh."
Bác sĩ Hàn đưa bọn họ đi tham quan một vòng bệnh viện. Từ trước giờ Nhậm Diệc chưa đến bệnh viện tư nhân bao giờ, anh bị choáng ngợp vì nội thất xa xỉ ở bên trong, các thiết bị cao cấp, các dụng cụ có giá dao động từ mấy trăm đến hơn một ngàn vạn, khiến người khác nhìn mà phải xuýt xoa.
Cuối cùng, bác sĩ Hàn dẫn bọn họ đi thăm phòng bệnh. Phòng bệnh đã được chuẩn bị cho ba anh là một gian phòng rộng tám mươi mét vuông sang trọng, đầy đủ tiện nghi, cao cấp hơn cả khách sạn năm sao, kích cỡ so với nhà của anh thì cũng không khác nhau là mấy.
Rốt cuộc Nhậm Diệc nhịn không nổi, kéo Cung Ứng Huyền ra ngoài ban công: "Có phải cậu cũng khoa trương quá rồi không? Đây đâu phải những gì trước đây chúng ta đã nói."
"Có gì bất thường sao?" Cung Ứng Huyền nói, "Điều kiện chỗ này tốt lắm, sẽ có chuyên gia chăm sóc ba anh."
"Không phải, nơi này xa hoa quá, đây là bệnh viện hay khu nghỉ dưỡng vậy? Tôi thực sự không thể nhận được, mà ngay cả tôi có đồng ý đi nữa, ba tôi cũng sẽ tuyệt đối không ở đâu."
Biểu tình của Cung Ứng Huyền thoạt nhìn rất vô tội, "Sao lại thế? Tôi chỉ muốn dành cho ba anh sự chăm sóc và điều trị tốt nhất."
Nhậm Diệc kiên nhẫn giải thích: "Ứng Huyền, tôi thật sự rất cảm kích cậu, thật đấy. Nhưng nơi này một ngày không dưới vài ngàn, tôi không có cách nào tiếp nhận lòng tốt như vậy. Ba tôi là cán bộ về hưu, bảo thủ lắm, ông ấy càng không làm được đâu. Nếu tôi cho ông ấy ở đây, ông nhất định sẽ mắng tôi bòn rút cho mà xem."
Cung Ứng Huyền nhíu mày, không nói gì.
Nhậm Diệc cũng hơi phiền muộn, "Không thì, vẫn cứ để ba tôi ở viện dưỡng lão đi, tôi cam đoan sẽ tìm chỗ tốt, cậu không cần lo đâu."
"Nhưng chúng ta không phải là bạn bè sao." Cung Ứng Huyền có chút thất vọng.
Trong lòng Nhậm Diệc mềm nhũn. Anh vò đầu bứt tóc, không biết nên trả lời thế nào. Trước lòng tốt của Cung Ứng Huyền, anh vừa cảm động vừa thấy khó xử.
Bình thường ăn ké vài bữa cơm của Cung Ứng Huyền cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng vô duyên vô cớ nhận món quà lớn như vậy, không chỉ là từ góc độ bạn bè, mà còn dưới lập trường nghề nghiệp của anh, cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Chỉ là, nhìn sang dáng vẻ mất mát của Cung Ứng Huyền, anh lại không nỡ lòng nào từ chối.
Cung Ứng Huyền xoay đầu, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt ánh lên nỗi cô đơn khó lòng che giấu: "Nhậm Diệc, tôi có... Rất nhiều tiền."
Nhậm Diệc sững sờ.
"Chỉ là, đối với tôi mà nói là vô nghĩa." Cung Ứng Huyền cụp mắt, sau giờ Ngọ, nắng chiều chiếu lên góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, tựa ánh sáng của thánh thần đem lại sức sống cho một tác phẩm điêu khắc, đường nét khuôn mặt như được chạm trổ, nom thật phi phàm mà sống động. Hắn chậm rãi nói, "Nếu có thể vì anh mà làm chút gì đó, tiền bạc sẽ trở nên có ý nghĩa."
Nhậm Diệc bất giác cảm thấy khoang mũi đau xót, hơi muốn khóc. Vì muốn giấu đi, anh nửa đùa nửa thật mà đánh Cung Ứng Huyền mấy cái: "Đáng ghét, tại sao lại đối xử với người ta tốt như vậy."
Cung Ứng Huyền cũng bị anh chọc cười: "Thế này đi, tôi dặn họ đổi sang một phòng bệnh bình thường vậy."
"Tôi..."
"Không cho từ chối nữa." Cung Ứng Huyền lặng lẽ nhìn Nhậm Diệc, đôi mắt rực rỡ kiên định, tựa như được từng tia nắng mặt trời rót vào.
Nhậm Diệc không tài nào cự tuyệt được ánh mắt như thế, cũng không thể từ chối được một người như vậy. Anh gắng sức dằn xuống tình cảm mãnh liệt trong lòng, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Cung Ứng Huyền, hai tay vòng ngang bờ vai của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Cung Ứng Huyền ngẩn người, trong nháy mắt hoàn hồn, cũng vươn tay ôm lấy eo Nhậm Diệc.
Hai người có chút chênh lệch chiều cao, cằm Nhậm Diệc vừa vặn đặt lên vai Cung Ứng Huyền một cách thoải mái, anh nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn cậu."
"..." Hô hấp của Cung Ứng Huyền trở nên nặng nề.
Nhậm Diệc nói cảm ơn xong, đại não đang nóng lên của anh cũng thanh tỉnh vài phần, tức thì cảm thấy hơi xấu hổ. Anh muốn cứ lẳng lặng mà buông ra thôi, nhưng bàn tay ở sau lưng vẫn cố thủ một chỗ, cũng chẳng biết là cố ý hay vô tình, khiến anh không tài nào nhúc nhích.
Tay Cung Ứng Huyền hơi run rẩy, hắn biết hắn nên buông tay rồi, chỉ là hắn không muốn làm thế. Vì sao chỉ cần một khi người này tiến gần, hắn lại càng muốn xích lại càng gần hơn nữa? Hắn có thật nhiều rung động, nhiều đến mức chính bản thân hắn cũng không thể lý giải được.
Cho đến giờ này hắn cũng chưa có người bạn nào ở cùng độ tuổi, chẳng lẽ giao lưu bạn bè sẽ đều bị biến thành dạng này sao?
Có lẽ, "vì cái gì" căn bản cũng chẳng quan trọng nữa, nếu hắn đã không muốn buông tay, hắn sẽ cứ không buông tay thôi.
Nếu hắn vốn muốn làm điều gì đó... Vậy đó là gì đây?
Nhậm Diệc rốt cuộc cũng khẳng định Cung Ứng Huyền thật sự đang cố ý giữ mình lại, bỗng chốc thở mạnh thôi cũng không dám, trái tim đập thình thịch loạn xạ.
Cái ôm này tượng trưng cho điều gì? Là có ý gì!
Nhậm Diệc há miệng thở dốc, nhưng không thốt nên lời.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cửa "cọt kẹt".
Hai người tựa như ăn trộm bị bắt quả tang tại nơi phố xá sầm uất, nhanh chóng tách ra, cứ như hai món đồ hàng cứng ngắc, lúng túng nhìn trước ngó sau, ngay cả nhìn vào mắt nhau cũng không dám.
Bác sĩ Hàn nhiệt tình nói: "Đội trưởng Nhậm, ý của anh thế nào ạ?"
"À, chúng tôi vừa mới thảo luận..."
Cung Ứng Huyền cắt ngang: "Đổi sang một phòng bệnh đơn bình thường đi."
Bác sĩ Hàn ngẩn người, nhưng vẫn không hỏi nhiều: "Vâng."
"Đi xem." Cung Ứng Huyền cảm giác hai má càng lúc càng nóng lên, để mọi người không phát hiện ra hắn khác thường, hắn vội vã rảo bước.
Sau khi ngó sang phòng bệnh bình thường, Nhậm Diệc đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tuy rằng vẫn tốt hơn rất nhiều phòng ở bệnh viện công lập, nhưng ít nhất nhìn qua vẫn có vẻ bình thường lắm.
Một bác sĩ kẹp tập hồ sơ, nở nụ cười ngọt ngào với Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, chúng tôi đã hoàn thiện hồ sơ của ba anh rồi ạ. Ba anh không chỉ là cán bộ về hưu, còn có nhiều công trạng nữa, thế nên bảo hiểm y tế cũng có thể chi trả phần lớn chi phí. Các khoản chi phí còn lại được bao hàm trong các khoản được tài trợ của chúng tôi. Các mục hỗ trợ phúc lợi xã hội của chúng tôi còn bao gồm cả các chiến sĩ về hưu nữa. Anh xem thử xem còn vấn đề gì không ạ?" Cô đưa hồ sơ cho Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc kinh ngạc: "Tôi mới chỉ cung cấp thông tin cơ bản thôi, làm sao mọi người tìm được phần còn lại?"
"Trên tài khoản an sinh xã hội cũng hiển thị rất nhiều đó ạ."
Bác sĩ Hàn lập tức tiến lại gần, cười nói: "Thật ra cũng chẳng giấu gì anh, bởi vì anh là người được tiến sĩ Cung đặc biệt quan tâm, để có thể phục vụ cho ba anh thật tốt, chúng tôi đã tra cứu một chút. Theo như hồ sơ tiền sử bệnh án của ông ấy mà chúng tôi đã tìm được, chúng tôi tin rằng tình trạng của ba anh sẽ được cải thiện đáng kể dưới phương pháp trị liệu tân tiến của chúng tôi."
"Vâng, tôi cũng mong thế, vậy phiền đến anh rồi." Nhậm Diệc nghĩ thầm, anh chàng này quả là khéo xu nịnh.
"Anh khách sáo quá." Bác sĩ Hàn quay sang Cung Ứng Huyền với vẻ đầy phấn khởi, "Lúc chúng tôi biết được ba của đội trưởng Nhậm chính là người lính cứu hỏa năm đó đã cứu ngài, chúng tôi đều vô cùng xúc động. Qua nhiều năm vậy rồi ngài cũng chưa từng quên ông ấy, tình cảm chân thành này thật sự là hiếm có trên đời, chúng tôi nhất định sẽ nhất định sẽ chăm sóc ông Nhậm thật tốt."
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền vốn đang hiền hòa như đất đột ngột biến chuyển: "Anh nói cái gì?!"
Nhậm Diệc cũng lặng thinh. Vốn dĩ anh định dành thời gian nói với Cung Ứng Huyền, không ngờ sẽ bị tiết lộ trước, bỗng dưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Bác sĩ Hàn lại bối rối, quanh co nửa ngày cũng không biết mình đã nói sai chỗ nào rồi.
Não bộ Cung Ứng Huyền tiêu hóa những gì bác sĩ Hàn nói xong, không dám tin nhìn về phía Nhậm Diệc, ánh mắt sắc bén mà mang theo một chút kinh sợ, như là đã bị ăn một cú lừa cực lớn.
Nhậm Diệc cảm thấy vẻ mặt của Cung Ứng Huyền hơi kỳ quái, cứ cho là cảm thấy kinh ngạc đi, sao lại có một chút... Phẫn nộ nữa? Anh đã tưởng tượng vô số loại phản ứng rồi, cũng chẳng có cái nào na ná như vậy. Tạm thời anh chỉ có thể kết luận Cung Ứng Huyền hẳn là rất ngạc nhiên thôi, vì thế anh nắm lấy cổ tay của Cung Ứng Huyền: "Đi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Bệnh viện tư nhân này cách trung đội Phượng Hoàng chừng 20km, vẫn không sánh được với mức độ tiện lợi khi chỉ cần băng qua đường là có thể về đến nhà, nhưng cũng không tính là xa lắm.
Trên đường, Nhậm Diệc hỏi thăm về quá trình điều tra Lưu Đại Dũng của bọn họ.
"Đã tìm được con trai cùng với một người đàn em của hắn, đang tiến thêm một bước điều tra. Người đàn em kia cũng cùng hắn đi trộm xăng khi trước, nhưng lần đó khi Lưu Đại Dũng bị bỏ tù, không biết vì sao tên này không bị bắt, có thể là chạy trốn được. Chúng tôi đáp ứng sẽ không truy tố chuyện năm đó, tên này mới chịu khai. Hắn cũng thừa nhận hắn nhớ rõ chuyện lúc ấy."
"Hắn nhớ được bao nhiêu?"
"Dù gì cũng đã là mười tám năm trước rồi, hữu hạn thôi, nhưng chúng tôi đang dẫn dắt để hắn nhớ lại. Hắn giúp chúng tôi xác định trạm xăng đó, chẳng qua trạm xăng đó đã biến mất từ lâu rồi." Cung Ứng Huyền đăm đăm nhìn về phía trước, "Chúng tôi đã lật lại hồ sơ của chiếc xe năm đó, cùng với ghi chép của nhân viên CNPC*, tìm tất cả những manh mối khả thi."
(*CNPC: Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc)
"Cái xô mà Lưu Đại Dũng nói hẳn trong ấn tượng của tôi là chứng cớ đã được bảo quản rồi, ít nhất vẫn còn giữ được ảnh chụp. Lúc ấy tôi cũng không để ý mấy đường vạch gì đó lắm, thôi để tôi trở về xem xem."
"Chờ đến hết Tết Nguyên Đán, chúng ta hãy cùng tổng hợp tất cả các manh mối từ trước đến nay, tái điều tra vụ cháy."
"Được."
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đến bệnh viện.
Khí chất của bệnh viện tư nhân hoàn toàn đối lập với bệnh viện công lập, không có đám đông chộn rộn nhốn nháo, cũng chẳng có dáng vẻ lo lắng vội vã, thậm chí không cả mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Nếu che biển hiệu bệnh viện đi, chỗ này thoạt nhìn như một viện nghiên cứu cao cấp.
Người tiếp đón Cung Ứng Huyền đã chờ sẵn ở cửa - một bác sĩ cùng với hai y tá.
"Tiến sĩ Cung, xin chào." Bác sĩ cực kỳ kính cẩn cúi người, "Đã lâu ngài không ghé bệnh viện rồi."
"Xin chào. Đây chính là đội trưởng Nhậm mà trước đó tôi đã giới thiệu qua điện thoại." Cung Ứng Huyền quay sang nói với Nhậm Diệc, "Nhậm Diệc, đây chính là bác sĩ Hàn, thầy của anh ấy chính là bác sĩ phụ trách chăm sóc ba anh, bình thường ông ấy phụ trách bên mảng chữa trị và phục hồi."
Bác sĩ Hàn cười nói: "Chào đội trưởng Nhậm. Người thầy của tôi mà tiến sĩ Cung đã nhắc tới là một nhân vật đình đám trong ngành não khoa khắp cả nước, cũng rất có danh tiếng ở nước ngoài. Ông ấy tạm giữ chức tại mấy bệnh viện, cũng thường đi công tác, bình thường không hay qua đây, nhưng tôi sẽ trao đổi với ông ấy ngay về tình hình của ba anh."
Nhậm Diệc hơi lơ mơ, anh vốn nghĩ ba anh chỉ đến viện dưỡng lão, không ngờ Cung Ứng Huyền còn tính làm trị liệu cho ba anh? Còn tìm bác sĩ giỏi như vậy? Anh nghi hoặc nhìn Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền vẫn giữ vẻ mặt như thường: "Đi, vào xem xung quanh."
Bác sĩ Hàn đưa bọn họ đi tham quan một vòng bệnh viện. Từ trước giờ Nhậm Diệc chưa đến bệnh viện tư nhân bao giờ, anh bị choáng ngợp vì nội thất xa xỉ ở bên trong, các thiết bị cao cấp, các dụng cụ có giá dao động từ mấy trăm đến hơn một ngàn vạn, khiến người khác nhìn mà phải xuýt xoa.
Cuối cùng, bác sĩ Hàn dẫn bọn họ đi thăm phòng bệnh. Phòng bệnh đã được chuẩn bị cho ba anh là một gian phòng rộng tám mươi mét vuông sang trọng, đầy đủ tiện nghi, cao cấp hơn cả khách sạn năm sao, kích cỡ so với nhà của anh thì cũng không khác nhau là mấy.
Rốt cuộc Nhậm Diệc nhịn không nổi, kéo Cung Ứng Huyền ra ngoài ban công: "Có phải cậu cũng khoa trương quá rồi không? Đây đâu phải những gì trước đây chúng ta đã nói."
"Có gì bất thường sao?" Cung Ứng Huyền nói, "Điều kiện chỗ này tốt lắm, sẽ có chuyên gia chăm sóc ba anh."
"Không phải, nơi này xa hoa quá, đây là bệnh viện hay khu nghỉ dưỡng vậy? Tôi thực sự không thể nhận được, mà ngay cả tôi có đồng ý đi nữa, ba tôi cũng sẽ tuyệt đối không ở đâu."
Biểu tình của Cung Ứng Huyền thoạt nhìn rất vô tội, "Sao lại thế? Tôi chỉ muốn dành cho ba anh sự chăm sóc và điều trị tốt nhất."
Nhậm Diệc kiên nhẫn giải thích: "Ứng Huyền, tôi thật sự rất cảm kích cậu, thật đấy. Nhưng nơi này một ngày không dưới vài ngàn, tôi không có cách nào tiếp nhận lòng tốt như vậy. Ba tôi là cán bộ về hưu, bảo thủ lắm, ông ấy càng không làm được đâu. Nếu tôi cho ông ấy ở đây, ông nhất định sẽ mắng tôi bòn rút cho mà xem."
Cung Ứng Huyền nhíu mày, không nói gì.
Nhậm Diệc cũng hơi phiền muộn, "Không thì, vẫn cứ để ba tôi ở viện dưỡng lão đi, tôi cam đoan sẽ tìm chỗ tốt, cậu không cần lo đâu."
"Nhưng chúng ta không phải là bạn bè sao." Cung Ứng Huyền có chút thất vọng.
Trong lòng Nhậm Diệc mềm nhũn. Anh vò đầu bứt tóc, không biết nên trả lời thế nào. Trước lòng tốt của Cung Ứng Huyền, anh vừa cảm động vừa thấy khó xử.
Bình thường ăn ké vài bữa cơm của Cung Ứng Huyền cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng vô duyên vô cớ nhận món quà lớn như vậy, không chỉ là từ góc độ bạn bè, mà còn dưới lập trường nghề nghiệp của anh, cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Chỉ là, nhìn sang dáng vẻ mất mát của Cung Ứng Huyền, anh lại không nỡ lòng nào từ chối.
Cung Ứng Huyền xoay đầu, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt ánh lên nỗi cô đơn khó lòng che giấu: "Nhậm Diệc, tôi có... Rất nhiều tiền."
Nhậm Diệc sững sờ.
"Chỉ là, đối với tôi mà nói là vô nghĩa." Cung Ứng Huyền cụp mắt, sau giờ Ngọ, nắng chiều chiếu lên góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, tựa ánh sáng của thánh thần đem lại sức sống cho một tác phẩm điêu khắc, đường nét khuôn mặt như được chạm trổ, nom thật phi phàm mà sống động. Hắn chậm rãi nói, "Nếu có thể vì anh mà làm chút gì đó, tiền bạc sẽ trở nên có ý nghĩa."
Nhậm Diệc bất giác cảm thấy khoang mũi đau xót, hơi muốn khóc. Vì muốn giấu đi, anh nửa đùa nửa thật mà đánh Cung Ứng Huyền mấy cái: "Đáng ghét, tại sao lại đối xử với người ta tốt như vậy."
Cung Ứng Huyền cũng bị anh chọc cười: "Thế này đi, tôi dặn họ đổi sang một phòng bệnh bình thường vậy."
"Tôi..."
"Không cho từ chối nữa." Cung Ứng Huyền lặng lẽ nhìn Nhậm Diệc, đôi mắt rực rỡ kiên định, tựa như được từng tia nắng mặt trời rót vào.
Nhậm Diệc không tài nào cự tuyệt được ánh mắt như thế, cũng không thể từ chối được một người như vậy. Anh gắng sức dằn xuống tình cảm mãnh liệt trong lòng, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Cung Ứng Huyền, hai tay vòng ngang bờ vai của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Cung Ứng Huyền ngẩn người, trong nháy mắt hoàn hồn, cũng vươn tay ôm lấy eo Nhậm Diệc.
Hai người có chút chênh lệch chiều cao, cằm Nhậm Diệc vừa vặn đặt lên vai Cung Ứng Huyền một cách thoải mái, anh nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn cậu."
"..." Hô hấp của Cung Ứng Huyền trở nên nặng nề.
Nhậm Diệc nói cảm ơn xong, đại não đang nóng lên của anh cũng thanh tỉnh vài phần, tức thì cảm thấy hơi xấu hổ. Anh muốn cứ lẳng lặng mà buông ra thôi, nhưng bàn tay ở sau lưng vẫn cố thủ một chỗ, cũng chẳng biết là cố ý hay vô tình, khiến anh không tài nào nhúc nhích.
Tay Cung Ứng Huyền hơi run rẩy, hắn biết hắn nên buông tay rồi, chỉ là hắn không muốn làm thế. Vì sao chỉ cần một khi người này tiến gần, hắn lại càng muốn xích lại càng gần hơn nữa? Hắn có thật nhiều rung động, nhiều đến mức chính bản thân hắn cũng không thể lý giải được.
Cho đến giờ này hắn cũng chưa có người bạn nào ở cùng độ tuổi, chẳng lẽ giao lưu bạn bè sẽ đều bị biến thành dạng này sao?
Có lẽ, "vì cái gì" căn bản cũng chẳng quan trọng nữa, nếu hắn đã không muốn buông tay, hắn sẽ cứ không buông tay thôi.
Nếu hắn vốn muốn làm điều gì đó... Vậy đó là gì đây?
Nhậm Diệc rốt cuộc cũng khẳng định Cung Ứng Huyền thật sự đang cố ý giữ mình lại, bỗng chốc thở mạnh thôi cũng không dám, trái tim đập thình thịch loạn xạ.
Cái ôm này tượng trưng cho điều gì? Là có ý gì!
Nhậm Diệc há miệng thở dốc, nhưng không thốt nên lời.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cửa "cọt kẹt".
Hai người tựa như ăn trộm bị bắt quả tang tại nơi phố xá sầm uất, nhanh chóng tách ra, cứ như hai món đồ hàng cứng ngắc, lúng túng nhìn trước ngó sau, ngay cả nhìn vào mắt nhau cũng không dám.
Bác sĩ Hàn nhiệt tình nói: "Đội trưởng Nhậm, ý của anh thế nào ạ?"
"À, chúng tôi vừa mới thảo luận..."
Cung Ứng Huyền cắt ngang: "Đổi sang một phòng bệnh đơn bình thường đi."
Bác sĩ Hàn ngẩn người, nhưng vẫn không hỏi nhiều: "Vâng."
"Đi xem." Cung Ứng Huyền cảm giác hai má càng lúc càng nóng lên, để mọi người không phát hiện ra hắn khác thường, hắn vội vã rảo bước.
Sau khi ngó sang phòng bệnh bình thường, Nhậm Diệc đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tuy rằng vẫn tốt hơn rất nhiều phòng ở bệnh viện công lập, nhưng ít nhất nhìn qua vẫn có vẻ bình thường lắm.
Một bác sĩ kẹp tập hồ sơ, nở nụ cười ngọt ngào với Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, chúng tôi đã hoàn thiện hồ sơ của ba anh rồi ạ. Ba anh không chỉ là cán bộ về hưu, còn có nhiều công trạng nữa, thế nên bảo hiểm y tế cũng có thể chi trả phần lớn chi phí. Các khoản chi phí còn lại được bao hàm trong các khoản được tài trợ của chúng tôi. Các mục hỗ trợ phúc lợi xã hội của chúng tôi còn bao gồm cả các chiến sĩ về hưu nữa. Anh xem thử xem còn vấn đề gì không ạ?" Cô đưa hồ sơ cho Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc kinh ngạc: "Tôi mới chỉ cung cấp thông tin cơ bản thôi, làm sao mọi người tìm được phần còn lại?"
"Trên tài khoản an sinh xã hội cũng hiển thị rất nhiều đó ạ."
Bác sĩ Hàn lập tức tiến lại gần, cười nói: "Thật ra cũng chẳng giấu gì anh, bởi vì anh là người được tiến sĩ Cung đặc biệt quan tâm, để có thể phục vụ cho ba anh thật tốt, chúng tôi đã tra cứu một chút. Theo như hồ sơ tiền sử bệnh án của ông ấy mà chúng tôi đã tìm được, chúng tôi tin rằng tình trạng của ba anh sẽ được cải thiện đáng kể dưới phương pháp trị liệu tân tiến của chúng tôi."
"Vâng, tôi cũng mong thế, vậy phiền đến anh rồi." Nhậm Diệc nghĩ thầm, anh chàng này quả là khéo xu nịnh.
"Anh khách sáo quá." Bác sĩ Hàn quay sang Cung Ứng Huyền với vẻ đầy phấn khởi, "Lúc chúng tôi biết được ba của đội trưởng Nhậm chính là người lính cứu hỏa năm đó đã cứu ngài, chúng tôi đều vô cùng xúc động. Qua nhiều năm vậy rồi ngài cũng chưa từng quên ông ấy, tình cảm chân thành này thật sự là hiếm có trên đời, chúng tôi nhất định sẽ nhất định sẽ chăm sóc ông Nhậm thật tốt."
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền vốn đang hiền hòa như đất đột ngột biến chuyển: "Anh nói cái gì?!"
Nhậm Diệc cũng lặng thinh. Vốn dĩ anh định dành thời gian nói với Cung Ứng Huyền, không ngờ sẽ bị tiết lộ trước, bỗng dưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Bác sĩ Hàn lại bối rối, quanh co nửa ngày cũng không biết mình đã nói sai chỗ nào rồi.
Não bộ Cung Ứng Huyền tiêu hóa những gì bác sĩ Hàn nói xong, không dám tin nhìn về phía Nhậm Diệc, ánh mắt sắc bén mà mang theo một chút kinh sợ, như là đã bị ăn một cú lừa cực lớn.
Nhậm Diệc cảm thấy vẻ mặt của Cung Ứng Huyền hơi kỳ quái, cứ cho là cảm thấy kinh ngạc đi, sao lại có một chút... Phẫn nộ nữa? Anh đã tưởng tượng vô số loại phản ứng rồi, cũng chẳng có cái nào na ná như vậy. Tạm thời anh chỉ có thể kết luận Cung Ứng Huyền hẳn là rất ngạc nhiên thôi, vì thế anh nắm lấy cổ tay của Cung Ứng Huyền: "Đi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.