Hoa Đô Thú Y

Chương 129: Bác sỹ thú y khám bệnh cho người?

Ngũ Chí

20/09/2013

- Em nói em có thể chữa khỏi cho Văn Văn? Thật không?

Trịnh Nhuế Linh xoay người lại, gắt gao nắm lấy cánh tay của Chu Hiểu Xuyên giống như người sắp chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng. Chu hiểu xuyên một khi đã ra quyết định, sẽ dồn hết sức làm việc đó, cho nên ở sau đấy, giọng của hắn không hề do dự, mà cực kỳ bình tĩnh:

- Em không dám cam đoan nhất định có thể chữa trị cho cô bé, nhưng nếu chị đồng ý thì tôi có thể thử một lần.

- Cái này...

Trịnh Nhuế Linh do dự một chút, nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Nhờ em! Có hi vọng còn hơn hoàn toàn tuyệt vọng phải không? Mặc kệ em có chữa khỏi cho Văn Văn hay không, chúng tôi vẫn sẽ cảm tạ em! Đồng thời chị cũng có thể cam đoan, nếu em không chữa trị được, chị sẽ không trách cứ em! Nếu em còn lo lắng, chị hiện tại có thể viết giấy cam đoan!

Lời nói của Trịnh Nhuế Linh rất quyết đoán. Một nữ nhân có thể nói được ra như vậy là rất hiếm có! So với Trịnh Nhuế Linh đang kích động thì nữ bác sĩ kia bình tĩnh hơn rất nhiều, cô híp mắt đánh giá Chu Hiểu Xuyên một phen, nghi ngờ nói :

- Anh cũng là bác sỹ? Là người của bệnh viện nào? Anh nói anh có thể chữa người bị chó dại cắn ở trong thời kỳ phát bệnh? Điều này sao có thể? Lời này, đừng nói là các chuyên gia về bệnh truyền nhiễm của quốc nội, mà ngay cả các chuyên gia Âu Mĩ cũng không dám nói! Anh còn trẻ tuổi, lại có thể liền dám nói ra những lời như vậy, thật đúng là trâng tráo! Ai~~... Hay là anh là lang băm, muốn lừa tiền người ta?

Đối mặt với nghi ngờ, Chu Hiểu Xuyên bình tĩnh trả lời:

- Tôi đúng là bác sĩ, bất quá không phải là bác sĩ chữa cho người, mà là một bác sĩ thú y. Tôi cũng không nắm chắc mười phần có thể chữa khỏi bệnh chó dại cho Tôn Văn Văn, chỉ là muốn dốc sức thử một lần. Mặt khác, tôi cứu Tôn Văn Văn là vì không hy vọng chứng kiến một người tuổi còn trẻ phải lìa đời, cũng không phải vì tiền tài. Tôi cam đoan, nếu có thể chữa khỏi được cho Tôn Văn Văn thì tôi tuyệt đối là không lấy một xu.

“Thú... Bác sỹ thú y?”

Ngoại trừ Trương Ngả Gia, những người ở đây đều bị câu nói của Chu Hiểu Xuyên dọa, thậm chí không thể dùng từ nào để hình dung tâm trạng họ lúc này.

“Một bác sỹ thú y mà muốn chữa bệnh cho người? Còn lớn tiếng nói có thể chữa khỏi bệnh cho người bị chó dại cắn khi đang trong thời kỳ phát bệnh? Mình nghe nhầm hay anh ta nói lộn vậy? Hoặc là... anh ta là một kẻ bị thần phân liệt đang ở chỗ này nói nhảm?” Không ít ở đây người có ý nghĩ như vậy. Bọn họ nhìn Chu Hiểu Xuyên với ánh mắt đầy hoài nghi và xem thường. Hiển nhiên, bọn họ cho rằng Chu Hiểu Xuyên là một tên nói dối, một kẻ lừa đảo.

- Bác sỹ thú y...?

Sắc mặt nữ bác sĩ nhất thời liền sầm xuống, chất vấn:

- Anh đang nói đùa với chúng tôi sao? Anh là bác sỹ thú y thì làm sao có đủ tư cách chữa bệnh cho người ta? Biết được chữa bệnh như thế nào ư? Hay là anh định dùng phương pháp dành cho động vật để áp dụng lên người?

Chu Hiểu Xuyên cười khổ, nhưng cũng không tức giận, bởi vì hắn biết rằng nếu đổi lại chính mình đột nhiên nghe được chuyện một bác sỹ thú y nói có thể chữa được bệnh nan y cho người như bệnh chó dại thì phỏng chừng cũng có phản ứng như thế. Hắn không giải thích gì, bởi vì hắn chả có cách nào để giải thích, chả nhẽ lại nói mình có một nguồn năng lượng thần bí ở trong người, không chừng có thể chữa khỏi bệnh chó dại? Thật sự nếu làm như vậy, không chừng sẽ có người coi hắn là thần côn, kẻ lừa đảo, báo cảnh sát đến bắt hắn, à không báo bệnh viện tâm thần đến lôi cổ hắn về đấy an cư lạc nghiệp. Hiện Chu Hiểu Xuyên chỉ bình tĩnh hỏi Trịnh Nhuế Linh một câu:

- Chị thực sự cho em chữa bệnh chứ?

- Đồng ý.

Trịnh Nhuế Linh không chút do dự, gật đầu đáp. Vị nữ bác sĩ kia kinh ngạc không thôi, muốn khuyên cô bỏ ý nghĩ này:

- Không phải chứ? Chị thật sự đồng cho bác sỹ thú y chữa bệnh sao? Anh ta làm sao có thể hiểu được việc chữa trị cho người? Hơn nữa đó là bệnh chó dại đã đến thời ký phát tác...

Trịnh Nhuế linh cắt đứt lời của cô ta, cười khổ hỏi một câu: "

- Hiện tại, còn có lựa chọn khác sao?

- Cái này…

Nữ bác sĩ ngẩn cả người, câu nói kế tiếp, rốt cuộc không thốt lên được. Kỳ thật, khi Chu Hiểu Xuyên nói ra mình là bác sỹ thú y, Trịnh Nhuế Linh cũng hơi do dự. Nhưng cô vẫn nhanh chóng kiên định với quyết định ban nãy của mình. Bởi vì cũng như chính cô ta đã nói, chuyện này đã không còn lựa chọn nào khác. Khỏi nói Chu Hiểu Xuyên là bác sỹ thú y, cho dù hắn có làm nghề gì khác đi chăng nữa, cô chỉ đành cắn răng tin tưởng. Trịnh Nhuế Linh thầm thở dài: "Việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược thôi... Mong ông trời mở mắt, tạo lên một kỳ tích.”



Chu Hiểu Xuyên nói:

- Đa tạ chị đã tin tưởng em, em sẽ dùng hêt sức cứu chữa cho Tôn Văn Văn.

Trịnh Nhuế Linh lắc đầu nói:

- Không, đừng nói cảm ơn, phải là chị nói...

Chu Hiểu Xuyên không khách khí với Trịnh Nhuế Linh nữa, tình huống hiện tại cũng không cho họ thời gian để mà khách khí, bởi vì bệnh chó dại của Tôn Văn Văn đang ở thời kỳ phát tác, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Chu hiểu xuyên quay đầu hỏi nữ bác sĩ:

- Tôn Văn Văn đang ở đâu?

Trong mắt nữ bác sĩ mặc dù vẫn con nghi ngờ Chu Hiểu Xuyên, nhưng cô cũng biết người nhà bệnh nhân và cả bệnh nhân đều coi Chu Hiểu Xuyên như là hy vọng cuối cùng. Trên thực tế, cô cũng hy vọng Chu Hiểu Xuyên có thể tạo lên kỳ tích. Cho nên, qua mấy lần do dự, cô nói:

- Người bệnh trước mắt đang được chữa trị ở phòng cấp cứu... Quên đi, để tôi dẫn anh qua đó.

Thái độ nữ bác sĩ chuyển biến khiến Chu Hiểu Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng ở sau đó, hắn cũng không có hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói:

- Vậy cám ơn chị.

- Đợi một chút.

Ngay lúc nữ bác sĩ đưa Chu Hiểu Xuyên đi để chữa trị cho Tôn Văn Văn, đột nhiên có một bác sĩ trung niên xuất hiện trước mặt cô, sắc mặt không tốt quát lớn:

- Khương Cần, đầu óc của cô bị sao thế? Bác sỹ thú y đang hồ nháo, cô không khuyên can thì thôi, cư nhiên còn nối giáo cho giặc nữa, tháng này cô sẽ bị cắt tiền thưởng!

- Quách chủ nhiệm...

Nữ bác sĩ tên Khương Cần há hốc miệng muốn giải thích.

- Đừng giải thích, tôi không muốn nghe!

Quách chủ nhiệm giơ tay ngăn lại, căn bản không có ý định cho Khương Cần cơ hội nói chuyện, hắn quay sang nhìn Trịnh Nhuế Linh đang phụng phịu, ngữ khí lạnh như băng nói:

- Chị là người nhà của bệnh nhân, tâm tình tôi có thể lý giải, nhưng là cũng không được làm loạn! Bệnh viện chúng tôi là một nơi chữa bệnh chính quy, tuyệt đối không cho phép một bác sĩ thú y chữa bệnh cho người ở đây. Cho nên, nếu các người muốn cho bác sỹ thú y này tới chữa trị cho người bị bệnh, vậy hãy rời khỏi chúng tôi bệnh viện mà làm!

Trịnh Nhuế Linh và Chu Hiểu Xuyên còn chưa trả lời, nữ bác sĩ có tên gọi là Khương Cần liền tiếp lời nói:

- Quách chủ nhiệm, tình hình hiện tại của người bệnh thực không lạc quan, nếu tùy tiện di chuyển, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Quách chủ nhiệm có chút giận, quát:

- Câm miệng, Khương Cần, cô chưa thấy mình hôm nay đã phạm nhiều sau lầm ư?

Sau đó nói với Trịnh Nhuế Linh:

- Chị mau chóng thanh toán viện phí rồi đem người bệnh đi đi. Chỉ cần rời đi bệnh viện chúng tôi thì muốn tìm thần côn hay bác sỹ thú y gì để chữa bệnh cũng được!

- Bệnh viện vốn là một nơi cứu người, bác sỹ chính là thiên sứ để cứu người, thế mà anh lại có thái độ như thế, liệu có xứng đáng làm bác sĩ không?



Một giọng nói trầm ổn vang lên phía sau, ngay sau đó có một người đàn ông trung niên, khí chất nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người.

- Anh đã đến rồi.

Thấy người tới, Trịnh Nhuế Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Người này gật gật đầu với Trịnh Nhuế Linh, rồi bước đi tới trước mặt Chu Hiểu Xuyên, nắm tay hắn nói:

- Xin chào, tôi chính là Tôn Đức Lương, bố của Tôn Văn Văn. Chuyện lần này, đa tạ em. Làm ơn!

Đa tạ là để cảm ơn Chu Hiểu Xuyên đã đưa Tôn Văn Văn đến bệnh viện, làm ơn là muốn hắn dùng hết sức mình để chữa trị.

Chu Hiểu Xuyên trả lời:

- Không cần phải khách khí, em sẽ hết sức làm!

Tuy rằng bị chỉ trích, trách mắng làm Quách chủ nhiệm rất không thích, nhưng hắn cũng nhìn ra Tôn Đức Lương này không giống như là người thường, cho nên cố nén hạ tức giận, thúc giục nói:

- Uy, các người không cần khách sáo, nhanh chóng giao viện phí sau đó rời khỏi bệnh viện, đừng ở chỗ này quấy rối...

Tôn Đức Lương trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh nói:

- Người như anh thật sự không xứng làm chủ nhiệm, lại càng không xứng làm bác sỹ!

Quách chủ nhiệm chỉ cảm thấy này ánh mắt của người này có chút dọa người, trong lòng không khỏi là dâng lên một cảm giác bất an, nhưng gã vẫn cắn răng hét lên:

- Anh có ý gì? Muốn quấy rối nơi đây à?

Tôn Đức Lương không thèm để ý đến hắn, chỉ móc điện thoại ra gọi. Không đầy một phút đồng hồ, viện trưởng bệnh viện nhân dân số ba đã chạy vã cả mồ hôi đến đây, xa xa nhìn thấy Tôn Đức Lương, liền thân tình mỉm cười hô:

- Tôn cục trưởng, ngài đã tới rồi ư? Sao không báo trước để tôi ra nghênh tiếp?

- Tôn... Tôn cục trưởng?

Quách chủ nhiệm kinh ngạc há to miệng, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn tới phía viện trưởng:

- Tôn cục trưởng nào vậy?

- Đương nhiên Tôn cục trưởng cục vệ sinh của chúng ta rồi, còn có thể là Tôn cục trưởng nào nữa?

Nói tới đây, viện trưởng nhíu mày, nhìn phía Quách chủ nhiệm ánh mắt rõ ràng muốn hỏi: “Anh đã đắc tội với Tôn cục trưởng phải không?”

Tôn Đức Lương lúc này cũng không có tâm tình đỳ Quách chủ nhiệm, chỉ kể tính huống của con gái mình nói cho viện trưởng rồi bảo:

- Hy vọng anh có thể cung cấp cho chúng tôi ít phương tiện để bác sĩ Chu có thể chữa trị cho con gái tôi.

Tôn Đức Lương đã mở miệng, viện trưởng tự nhiên không dám cự tuyệt, miệng đầy đáp ứng rồi không nói, còn đích thân dẫn bọn họ đến phòng cấp cứu. Tôn Đức Lương đưa tay, làm ra tư thế mới Chu Hiểu Xuyên đi trước, đủ thấy ông kỳ vọng vào chuyện Chu Hiểu Huyên có thể cứu được con gái mình đến nhường nào. Chứng kiến thái độ Tôn Đức Lương đối với Chu Hiểu Xuyên, viện trưởng không khỏi sửng sốt, nói thầm trong lòng âm thầm: “Người thanh niên này là ai? Sao Tôn cục trưởng phải cung kính với anh ta như vậy? Chẳng lẽ đây là một chuyên gia y học? Nhưng mình đã nghe nói đến một chuyên gia nào trẻ tuổi như thế này đâu?"

Nhìn một đám người đi về phía phòng cấp cứu, Quách chủ nhiệm cuối cùng mới hồi phục lại thần trí, uể oải đến cực điểm. Mấy phút đồng hồ sau, hắn tự cho mình mấy cái bạt tay đau biếng.

“Hổ báo với ai không hổ báo, lại đi hổ báo với cục trưởng cục vệ sinh, có lẽ sau này mình sẽ khổ sở rồi.” Quách chủ nhiêm tự chửi mắng chính mình. Giờ khắc này, gã thất sự muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đô Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook