Chương 122: Báo ứng
Ngũ Chí
20/09/2013
- Mày đánh tao? Muốn chết!
Ngôn Vũ vùng dậy, chẳng quan tâm đến cơn đau không ngừng truyền đến từ thần thể, gã lập tức rút súng bên hông ra, chĩa vào Chu Hiểu Xuyên. Trương Ngả Gia thấy thế kinh hãi, quát lên:
- Anh điên rồi sao? Buông súng xuống!
Ngôn Vũ không hề nhìn Trương Ngả Gia, giọng đầy hung dữ nói:
- Chu Hiểu Xuyên đánh lén cảnh sát, còn muốn đoạt súng nữa. Tao xử lý nó thì cũng phù hợp với pháp luật.
Sau đó mặt hắn giống như thú dữ, hoàn toàn mất bình tĩnh. Trương Ngả Giả vừa sợ vừa giận, quát:
- Anh dám vu oan hãm hại người! Đó là phạm tội!
Ngôn Vũ cười lạnh liên tục:
- Vu oan thì sao? Đây là phòng giam, trừ bọn tao ra thì chỉ còn hai bọn mày. Chỉ cần tao nói tụi mày đánh lén tao, mục đích đoạt súng, vậy người ta sẽ tin tao hay tin hai phần tử tội phạm?
Vốn thẩm vấn cần hai cảnh sát, nhưng do Ngôn Vũ tìm lý do đẩy cảnh sát kia đi nên ở đây chỉ có mình gã mà thôi. Trong lúc nói chuyện, Ngôn Vũ sải bước, chĩa súng trong tay vào thái dương Chu Hiểu Xuyên, đắc ý nhe rằng cười:
- Mày còn dám đánh ông mày thì ông mày bắn cho mày nát sọ.
Vừa lúc đó, cửa phòng thẩm vấn có người mở ra, đó là Vu Quốc Đào và Lưu Thành. Khi bọn họ nhìn thấy cảnh này trong phòng thẩm vấn liền bị chuyện đang phát sinh dọa cho tái cả mặt. Bọn họ chạy té khói đến đây là để tránh xảy ra sự cố. Hiện tại quả thực có xảy ra sự cố như bọn họ đoán.
- Xảy ra chuyện… đã xảy ra chuyện gì…?
Đầu của Vu Quốc Đào bỗng đánh cái ‘oành’ một phát, hận không thể lôi Ngôn Vũ ra đạp chết: “Con mẹ mày, tao đã cho người gọi điện đến đây, dặn đi dặn lại là không được thẩm vấn Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên rồi. Mày không nghe cũng được, thế sao lại chĩa súng vào đầu Hiểu Xuyên chứ? Mày có biết Chu Hiểu Xuyên này là ai không mà dám chĩa súng vào đầu? Tao không chừng cũng sẽ bị mày hại chết mất!”
Ngôn Vũ quay đầu nhìn Vu Quốc Đào, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Chú Vu? Sao chú lại đến đây?
Nghe Ngôn Vũ xưng hô, Vu Quốc Đào nhất thời nóng nảy:
- Đừng gọi tao là thúc thúc, tao không quen biết mày.
Hắn lập tức muốn phủ nhận mọi quan hệ với Ngôn Vũ, tránh để tai họa ập đến đầu. Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ngôn Vũ, hắn nhất thời trợn tròn mắt:
- Thế nghĩa là sao?
Vu Quốc Đào không để ý đến gã, thừa lúc gã há hốc mồm liền bước lớn một bước đến, dùng tay chụp lấy súng, đồng thời đưa chân đạp thẳng vào bụng gã. Một đòn đấy, Vu Quốc Đào dùng toàn lực. Hắn hận Ngôn Vũ không nghe theo chỉ thị của hắn, hận Ngôn Vũ chĩa súng vào đầu Chu Hiểu Xuyên nên hắn động thủ không một chút khách khí, chả thèm quan tâm đến cha của Ngôn Vũ, vốn chỉ là cục phó cục công an thành phố Thập Đức.
- A~~~~~!
Ngôn Vũ nằm ôm bụng, hét lên thảm thiết. Nhưng ác mộng của gã không chỉ có vậy, nó còn tiếp tục kéo dài.
- Người đâu, lột đồ cảnh sát của người này cho tôi!
Vu Quốc Đào quát. Nhân viên cảnh sát canh giữ ở ngoài lập tức ập vào, ấn chặt Ngôn Vũ xuống, cởi phù hiệu và quân hàm của gã ra, đồng thời còng tay gã lại. Ngôn Võ nằm đó, thống thiết kêu lên:
- Chú Vu, chú đang làm gì vậy? Cháu là Ngôn Vũ, con trai của Ngôn Thanh Thư đây….
- Tao biết mày là Ngôn Vũ, tao cũng biết luôn mày là con trai của Ngôn Thanh Thư, nhưng điều này cũng không đủ để mày có thể làm việc trái pháp luật!
Khi Vu Quốc Đào nói những lời này, nghe rất chí khí. Đương nhiên, điều đó chỉ để cho Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia xem mà thôi.
- Cháu làm trái pháp luật? Cháu làm gì trái pháp luật đâu?
Ngôn Vũ kinh ngạc hỏi, đầu hắn rối tung rôi mù cả lên.
Vu Quốc Đào cười lạnh nói:
- Mày không phải vừa mới dung hình bức cung sao? Như vậy không làm trái pháp luật thì là cái gì?
Ngôn Vũ thật sự muốn khóc, gã tràn đày ủy khuất nói:
- Các người chỉ thấy cháu chĩa súng vào đâu thằng Hiểu Xuyên ấy thôi phải không? Các người không thấy cháu bị trẹo tay sao? Còn cả đống hỗn độn dưới mặt đất này nữa. Nó đều do Chu Hiểu Xuyên tấn công cháu trước! Là thằng đấy đánh lén cảnh sát. Cháu mới phải coi là người bị hại….
Gã còn chưa nói hết thì Vu Quốc Đào đã cắt lời:
- Điều đó không có nghĩa là mày không thể dùng hình bức cung.
Ngôn Vũ tý nữa thì bị những lời đó làm xỉu:
- Cháu nói điều đó không phải để biện hộ cho cháu mà là muốn nói rằng thằng Hiểu Xuyên ấy, nó hành hung cháu! Hiện tay cháu còn bị trẹo, khi đó nó còn muốn đoạt súng…
Vũ Quốc Đào cười lạnh:
- Mày nói đoạt súng? Mày nghĩ tao tin được mày à? Hai tay người ta còn đang bị còng ở ghế? Đoạt súng? Nếu là thật thì tao chỉ có thể nói mày là: đồ vô dụng, phế vật trong phế vật.
Ngôn Vũ không thể nào ngờ được khi nãy còn đang hung hăng dọa Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia rằng không ai tin hai người đó, hắn nói là chỉ có chuẩn. Thế mà bây giờ mọi chuyện đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chẳng lẽ… đây là báo ứng?” Trong đầu Ngôn Vũ đột nhiên hiện lên suy nghĩ đó. Bên kia, Lưu Thành đã cho người mở còng tay cho Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia, đang định an ủi hai người một câu thì hắn lại xoay người nói với Ngôn Vũ:
- Ngoại trừ tội ép cung, anh còn thêm tội vu oan giáng họa người khác buôn bán ma túy! Thế nên anh tốt nhất nên phối hợp, nếu không anh sẽ gặp rất nhiều đau khổ.
“Câu này nghe quen tai…” Ngôn Vũ lặng đi một chút, hình như đó chính là câu nói mà Ngôn Vũ ban nãy nói với Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia.
“Báo ứng! Đúng là báo ứng mà!” Ngôn Vũ tái mặt, bùi ngùi thở dài. Chỉ tiếc rằng sau đó gã có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Ngoại trừ chán nản ra, trong lòng gã còn một nghi vấn: “Vu oan tội buôn ma túy? Mình đâu có vu oan, mình thực sự tìm thấy ma túy dưới lốp xe bọn họ mà?”
“Từ từ..” Ngôn Vũ từ nhiên nhớ đến lời Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia về Phỉ Trác: “Chẳng lẽ túi ma túy đó là do Phỉ Trác vu oan Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia?... Đúng vậy! Nhất định là như vậy!”
Giờ khắc này, Ngôn Vũ thật muốn khóc, bởi vì việc hắn mặc kệ Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả gia, đi bao che cho Phỉ Trác đã bị rất nhiều cảnh sát thấy được. Nếu như mọi chuyện đúng như suy nghĩ của gã thì đó chắc chắn đó là một tội nặng. Đến lúc đấy gã sẽ bị coi là đồng lõa với Phỉ Trác, bất luận gã có biện minh như thế nào thì chắc chắn không có ai tin.
“Thằng ngu Phỉ Trác này sao không chết đi? Hiện tại tao bị mày hại cho thê thảm rồi!” Vừa nguyền rủa Phỉ Trác, Ngôn Vũ vừa cảm thấy thân phận Chu Hiểu Xuyên rất kỳ lạ: “Thằng Chu Hiểu Xuyên này không phải chỉ là một bác sĩ thú y nho nhỏ không có bối cảnh nào hay sao? Tại sao Lưu bí thư lại và cục trưởng lại phải vội vàng chạy đến đây vậy? Chẳng nhẽ thân phận hắn không hề đơn giản? Khốn nạn… Nếu biết sớm mình đã sớm trốn tránh nó rồi, còn dám ở đây vênh mặt với nó ư?”
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, Ngôn Vũ chỉ đành ủ rũ để cảnh sát dẫn đi. Vu Quốc Đào và Lưu Thành dẫn Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn. Khác với thái độ lạnh lẽo như mùa đông ập tới, thái độ của hai người đối với Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia lại trở thành mùa xuân tươi mới, đầy ấm áp:
- Để hai người phải sợ hãi rồi, bất quá cứ yên tâm, sự tình ngày hôm nay sẽ cam đoan cho hai người một cái câu trả lời thuyết phục.
Hai người này đều là những kẻ giảo hoạt trên quan trường, chỉ cần nở nụ cười với mấy con gà thôi, cũng khiến người đó có cảm giác an tâm, thân thiết.
…
…
…
Cùng lúc đó, trong một quan KTV(karaoke) ở thành phố Thập Đức, Phỉ Trác đang cùng đám người Cường Tử thác loạn. Phỉ Trác tay trái ôm lấy bạn gái mình, tay phải thò vào cô áo một cô gái xa lạ, gã cười dài nói với Cường Tử cũng đang trái ôm phải ấp:
- Nếu không có gì bất ngờ thì đôi câu nam nữ kia sẽ được đăng ký thường trú ở tù tám năm. Chú mày đừng quên chiêu đãi mấy anh em đã giúp anh trị đôi câu nam nữ này đấy.
Cường Tử đưa tay đập ‘bồm bộp’ vào ngực, thề son sắt nói:
- Yên tâm đi Phỉ ca, em cam đoan ngày đầu tiên đôi câu nam nữ đó vào trại gian cũng là ngày đầu tiên của địa ngục.
- Được!
Phỉ Trác vừa cười vừa rút tay ra khỏi cổ áo cô gái kia, cầm lấy ly rượu trên mặt bàn:
- Cạn ly nào.
- Cạn ly!
Cường Tử cũng cầm lấy ly rượu, cạn với Phỉ Trác. Ngay lúc Phỉ Trác và Cưởng Tử đang phởn, chuẩn bị uống cạn ly thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Không đợi hai người họ kịp phục hồi tinh thần, bỗng một đám cảnh sát như lang như hổ lao vào, đè bọn họ xuống mặt đấy, chĩa sung vào thái dương họ. Trong khoảng thời gian đó, tiếng la hét vang lên khắp bốn phía.
Ngôn Vũ vùng dậy, chẳng quan tâm đến cơn đau không ngừng truyền đến từ thần thể, gã lập tức rút súng bên hông ra, chĩa vào Chu Hiểu Xuyên. Trương Ngả Gia thấy thế kinh hãi, quát lên:
- Anh điên rồi sao? Buông súng xuống!
Ngôn Vũ không hề nhìn Trương Ngả Gia, giọng đầy hung dữ nói:
- Chu Hiểu Xuyên đánh lén cảnh sát, còn muốn đoạt súng nữa. Tao xử lý nó thì cũng phù hợp với pháp luật.
Sau đó mặt hắn giống như thú dữ, hoàn toàn mất bình tĩnh. Trương Ngả Giả vừa sợ vừa giận, quát:
- Anh dám vu oan hãm hại người! Đó là phạm tội!
Ngôn Vũ cười lạnh liên tục:
- Vu oan thì sao? Đây là phòng giam, trừ bọn tao ra thì chỉ còn hai bọn mày. Chỉ cần tao nói tụi mày đánh lén tao, mục đích đoạt súng, vậy người ta sẽ tin tao hay tin hai phần tử tội phạm?
Vốn thẩm vấn cần hai cảnh sát, nhưng do Ngôn Vũ tìm lý do đẩy cảnh sát kia đi nên ở đây chỉ có mình gã mà thôi. Trong lúc nói chuyện, Ngôn Vũ sải bước, chĩa súng trong tay vào thái dương Chu Hiểu Xuyên, đắc ý nhe rằng cười:
- Mày còn dám đánh ông mày thì ông mày bắn cho mày nát sọ.
Vừa lúc đó, cửa phòng thẩm vấn có người mở ra, đó là Vu Quốc Đào và Lưu Thành. Khi bọn họ nhìn thấy cảnh này trong phòng thẩm vấn liền bị chuyện đang phát sinh dọa cho tái cả mặt. Bọn họ chạy té khói đến đây là để tránh xảy ra sự cố. Hiện tại quả thực có xảy ra sự cố như bọn họ đoán.
- Xảy ra chuyện… đã xảy ra chuyện gì…?
Đầu của Vu Quốc Đào bỗng đánh cái ‘oành’ một phát, hận không thể lôi Ngôn Vũ ra đạp chết: “Con mẹ mày, tao đã cho người gọi điện đến đây, dặn đi dặn lại là không được thẩm vấn Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên rồi. Mày không nghe cũng được, thế sao lại chĩa súng vào đầu Hiểu Xuyên chứ? Mày có biết Chu Hiểu Xuyên này là ai không mà dám chĩa súng vào đầu? Tao không chừng cũng sẽ bị mày hại chết mất!”
Ngôn Vũ quay đầu nhìn Vu Quốc Đào, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Chú Vu? Sao chú lại đến đây?
Nghe Ngôn Vũ xưng hô, Vu Quốc Đào nhất thời nóng nảy:
- Đừng gọi tao là thúc thúc, tao không quen biết mày.
Hắn lập tức muốn phủ nhận mọi quan hệ với Ngôn Vũ, tránh để tai họa ập đến đầu. Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ngôn Vũ, hắn nhất thời trợn tròn mắt:
- Thế nghĩa là sao?
Vu Quốc Đào không để ý đến gã, thừa lúc gã há hốc mồm liền bước lớn một bước đến, dùng tay chụp lấy súng, đồng thời đưa chân đạp thẳng vào bụng gã. Một đòn đấy, Vu Quốc Đào dùng toàn lực. Hắn hận Ngôn Vũ không nghe theo chỉ thị của hắn, hận Ngôn Vũ chĩa súng vào đầu Chu Hiểu Xuyên nên hắn động thủ không một chút khách khí, chả thèm quan tâm đến cha của Ngôn Vũ, vốn chỉ là cục phó cục công an thành phố Thập Đức.
- A~~~~~!
Ngôn Vũ nằm ôm bụng, hét lên thảm thiết. Nhưng ác mộng của gã không chỉ có vậy, nó còn tiếp tục kéo dài.
- Người đâu, lột đồ cảnh sát của người này cho tôi!
Vu Quốc Đào quát. Nhân viên cảnh sát canh giữ ở ngoài lập tức ập vào, ấn chặt Ngôn Vũ xuống, cởi phù hiệu và quân hàm của gã ra, đồng thời còng tay gã lại. Ngôn Võ nằm đó, thống thiết kêu lên:
- Chú Vu, chú đang làm gì vậy? Cháu là Ngôn Vũ, con trai của Ngôn Thanh Thư đây….
- Tao biết mày là Ngôn Vũ, tao cũng biết luôn mày là con trai của Ngôn Thanh Thư, nhưng điều này cũng không đủ để mày có thể làm việc trái pháp luật!
Khi Vu Quốc Đào nói những lời này, nghe rất chí khí. Đương nhiên, điều đó chỉ để cho Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia xem mà thôi.
- Cháu làm trái pháp luật? Cháu làm gì trái pháp luật đâu?
Ngôn Vũ kinh ngạc hỏi, đầu hắn rối tung rôi mù cả lên.
Vu Quốc Đào cười lạnh nói:
- Mày không phải vừa mới dung hình bức cung sao? Như vậy không làm trái pháp luật thì là cái gì?
Ngôn Vũ thật sự muốn khóc, gã tràn đày ủy khuất nói:
- Các người chỉ thấy cháu chĩa súng vào đâu thằng Hiểu Xuyên ấy thôi phải không? Các người không thấy cháu bị trẹo tay sao? Còn cả đống hỗn độn dưới mặt đất này nữa. Nó đều do Chu Hiểu Xuyên tấn công cháu trước! Là thằng đấy đánh lén cảnh sát. Cháu mới phải coi là người bị hại….
Gã còn chưa nói hết thì Vu Quốc Đào đã cắt lời:
- Điều đó không có nghĩa là mày không thể dùng hình bức cung.
Ngôn Vũ tý nữa thì bị những lời đó làm xỉu:
- Cháu nói điều đó không phải để biện hộ cho cháu mà là muốn nói rằng thằng Hiểu Xuyên ấy, nó hành hung cháu! Hiện tay cháu còn bị trẹo, khi đó nó còn muốn đoạt súng…
Vũ Quốc Đào cười lạnh:
- Mày nói đoạt súng? Mày nghĩ tao tin được mày à? Hai tay người ta còn đang bị còng ở ghế? Đoạt súng? Nếu là thật thì tao chỉ có thể nói mày là: đồ vô dụng, phế vật trong phế vật.
Ngôn Vũ không thể nào ngờ được khi nãy còn đang hung hăng dọa Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia rằng không ai tin hai người đó, hắn nói là chỉ có chuẩn. Thế mà bây giờ mọi chuyện đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chẳng lẽ… đây là báo ứng?” Trong đầu Ngôn Vũ đột nhiên hiện lên suy nghĩ đó. Bên kia, Lưu Thành đã cho người mở còng tay cho Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia, đang định an ủi hai người một câu thì hắn lại xoay người nói với Ngôn Vũ:
- Ngoại trừ tội ép cung, anh còn thêm tội vu oan giáng họa người khác buôn bán ma túy! Thế nên anh tốt nhất nên phối hợp, nếu không anh sẽ gặp rất nhiều đau khổ.
“Câu này nghe quen tai…” Ngôn Vũ lặng đi một chút, hình như đó chính là câu nói mà Ngôn Vũ ban nãy nói với Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia.
“Báo ứng! Đúng là báo ứng mà!” Ngôn Vũ tái mặt, bùi ngùi thở dài. Chỉ tiếc rằng sau đó gã có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Ngoại trừ chán nản ra, trong lòng gã còn một nghi vấn: “Vu oan tội buôn ma túy? Mình đâu có vu oan, mình thực sự tìm thấy ma túy dưới lốp xe bọn họ mà?”
“Từ từ..” Ngôn Vũ từ nhiên nhớ đến lời Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia về Phỉ Trác: “Chẳng lẽ túi ma túy đó là do Phỉ Trác vu oan Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia?... Đúng vậy! Nhất định là như vậy!”
Giờ khắc này, Ngôn Vũ thật muốn khóc, bởi vì việc hắn mặc kệ Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả gia, đi bao che cho Phỉ Trác đã bị rất nhiều cảnh sát thấy được. Nếu như mọi chuyện đúng như suy nghĩ của gã thì đó chắc chắn đó là một tội nặng. Đến lúc đấy gã sẽ bị coi là đồng lõa với Phỉ Trác, bất luận gã có biện minh như thế nào thì chắc chắn không có ai tin.
“Thằng ngu Phỉ Trác này sao không chết đi? Hiện tại tao bị mày hại cho thê thảm rồi!” Vừa nguyền rủa Phỉ Trác, Ngôn Vũ vừa cảm thấy thân phận Chu Hiểu Xuyên rất kỳ lạ: “Thằng Chu Hiểu Xuyên này không phải chỉ là một bác sĩ thú y nho nhỏ không có bối cảnh nào hay sao? Tại sao Lưu bí thư lại và cục trưởng lại phải vội vàng chạy đến đây vậy? Chẳng nhẽ thân phận hắn không hề đơn giản? Khốn nạn… Nếu biết sớm mình đã sớm trốn tránh nó rồi, còn dám ở đây vênh mặt với nó ư?”
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, Ngôn Vũ chỉ đành ủ rũ để cảnh sát dẫn đi. Vu Quốc Đào và Lưu Thành dẫn Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn. Khác với thái độ lạnh lẽo như mùa đông ập tới, thái độ của hai người đối với Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia lại trở thành mùa xuân tươi mới, đầy ấm áp:
- Để hai người phải sợ hãi rồi, bất quá cứ yên tâm, sự tình ngày hôm nay sẽ cam đoan cho hai người một cái câu trả lời thuyết phục.
Hai người này đều là những kẻ giảo hoạt trên quan trường, chỉ cần nở nụ cười với mấy con gà thôi, cũng khiến người đó có cảm giác an tâm, thân thiết.
…
…
…
Cùng lúc đó, trong một quan KTV(karaoke) ở thành phố Thập Đức, Phỉ Trác đang cùng đám người Cường Tử thác loạn. Phỉ Trác tay trái ôm lấy bạn gái mình, tay phải thò vào cô áo một cô gái xa lạ, gã cười dài nói với Cường Tử cũng đang trái ôm phải ấp:
- Nếu không có gì bất ngờ thì đôi câu nam nữ kia sẽ được đăng ký thường trú ở tù tám năm. Chú mày đừng quên chiêu đãi mấy anh em đã giúp anh trị đôi câu nam nữ này đấy.
Cường Tử đưa tay đập ‘bồm bộp’ vào ngực, thề son sắt nói:
- Yên tâm đi Phỉ ca, em cam đoan ngày đầu tiên đôi câu nam nữ đó vào trại gian cũng là ngày đầu tiên của địa ngục.
- Được!
Phỉ Trác vừa cười vừa rút tay ra khỏi cổ áo cô gái kia, cầm lấy ly rượu trên mặt bàn:
- Cạn ly nào.
- Cạn ly!
Cường Tử cũng cầm lấy ly rượu, cạn với Phỉ Trác. Ngay lúc Phỉ Trác và Cưởng Tử đang phởn, chuẩn bị uống cạn ly thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Không đợi hai người họ kịp phục hồi tinh thần, bỗng một đám cảnh sát như lang như hổ lao vào, đè bọn họ xuống mặt đấy, chĩa sung vào thái dương họ. Trong khoảng thời gian đó, tiếng la hét vang lên khắp bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.