Chương 102: Đáp gạch thần công
Ngũ Chí
20/09/2013
- Chết á? Anh mày đây vẫn còn trinh đấy nhá! Muốn chết thì mày tự kỷ chết đi cho đời nó vui vẻ!
Chu Hiểu Xuyên không chút khách khí, buột miệng chửi lại. Lâm Thanh Huyên nằm ở bên cạnh, nghe như vậy, dở khóc dở cười nghĩ: “Chu hiểu Xuyên này thật đúng là, đến giờ này rồi mà vẫn thừa hơi nói vớ vẩn.”
Lâm Thanh Huyên đương nhiên không biết, Chu Hiểu Xuyên không hề nói vớ vẩn, mà đó là nỗi đau thầm kín trong lòng hắn . Tốc độ của Cao Xuyên Hưng rất nhanh, thu hẹp khoảng cách gần mười thước chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng áp sát Chu Hiểu Xuyên, vung quyền cước, thế công sắc bén như một trận gió táp mưa rào. Chu Hiểu Xuyên thì ỷ vào năng lượng thần bí đã cường hóa thân thể mình, cố gắng chống trả. Sau mấy chiêu, Cao Xuyên Hưng nhận thấy sức mạnh, tốc độ và phản ứng của Chu Hiểu Xuyên đều không tồi, nhưng chiêu thức thì có chút lộn xộn, không có chiêu gì đáng nói, căn bản giống như đánh lộn ở ngoài đường hơn là giống một cao thủ võ học.
- Tao lại đánh gia sai rồi, mày chả biết cái quái gì về võ học cổ truyền cả, chỉ là thân thể mày có chút đặc thù khác với người thường thôi! Vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp không hơn không kém…
Mấy lần đánh giá sai lầm, Cao Xuyên Hưng cảm thấy khá chán hắn. Cũng may là không có ai quen biết hắn ở đây, chứ nếu không chuyện này mà đồn ra ngoài thì khác nào trò cười cho bọn trẻ trâu? Hiểu rõ Chu Hiểu Xuyên không phải cao thủ võ học, trên mặt Cao Xuyên Hưng lộ vẻ khinh thường, âm hiểm cười lạnh:
- Tố chất thân thể mày có chút khác người ư? Hừ, đối phó với một thằng không biết phối hợp khí lực và tốc độ như mày thì tao đây có vô vàng phương pháp!
Trong lúc kịch đấu, Cao Xuyên Hưng bất ngờ để lộ sơ hở, dẫn dụ Chu Hiểu Xuyên đánh tới lồng ngực hắn. Bỗng tay kia nắm chặt lại, đột nhiên đảo người, làm một quyền của Chu Hiểu Xuyên đánh vào khoảng không. Cùng lúc đó cánh tay trái của hắn chợt động, đấm thẳng vào nắm đấm còn lại của Chu Hiểu Xuyên. Một cỗ lực lượng cường đại theo bắp tay trái của Cao Xuyên Hưng truyền tới, mạnh mẽ ép nắm đấm của Chu Hiểu Xuyên bật lại, giống như là bị Cao Xuyên Hưng đánh cho nửa chiêu Bạch Hạc Lượng Sí (1) vậy. Nhất thời, hai cánh tay của Chu Hiểu Xuyên đã cách khá xa lồng ngực. Với kinh nghiệm của mình, Cao Xuyên Hưng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngay trước mắt, huống chi cơ hội này là do hắn tự tạo lên. Hắn bước mạnh lên một bước, dùng khửu tay đánh thẳng vào lồng ngực Chu Huyên, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp xốc thẳng vào tim.
Rắc rắc rắc...
Xương cốt vỡ vụn vang lên một âm thanh ghê người, nghe mà trong lòng phát run lên. Không những thế, lực đạo khủng bố còn làm cho Chu Hiểu Xuyên lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Cao Xuyên Hưng lúc này đã thực sự ra tay, sau khi đánh lui Chu Hiểu Xuyên, hắn cũng không chạy đi mà còn thừa thắng xông lên, mục đích muốn giết chết Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên ngay tại đây: “Dù sao cảnh sát còn chưa tới, đánh chết hai đứa nó rồi chạy có lẽ vẫn kịp.”
Đáng tiếc, ý định của Cao Xuyên Hưng không thể thực hiện được, bởi vì ngay khi hắn vừa cất bước tiến về phía Chu Hiểu Xuyên thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên dồn dập.
- Lũ cớm khốn nạn, sớm không tới muộn không tới lại tới ngay lúc này…
Lúc trước, trong khi đuổi theo Cao Xuyên Hưng, Lâm Thanh Huyên đã điện thoại về cho đồn cảnh sát nên đám cảnh sát này mới có thể đến đúng lúc. Do dự một chút, Cao Xuyên Hưng vứt bỏ ý định thừa thắng truy sát đi. Tuy cảnh sát cánh muốn đến nơi này phải có thời gian nhưng hắn vẫn không muốn mạo hiểm. “Thôi, Lâm Thanh Huyên kia đã gọi lũ cớm đến rồi, lần này tạm tha cho ả, sau này sẽ đến tính sổ. Còn thằng nhóc này…
Hắn liếc nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái,cười lạnh: “Đã bị mình đánh trúng một kích toàn lực, không chết cũng tàn phế. Đây chính là kết quả của những thằng ngu mà thích tỏ ra nguy hiểm!”
Sau khi quyết định, Cao Xuyên Hưng xác định phương hướng tiếng còi cảnh sát, rồi xoay người theo hướng ngược lại để bỏ chạy. Nhưng mà hắn vừa mới đi được mấy bước thì phía sau truyền đến một tiếng nổ lớn, tiếp theo đó là tiếng chửi:
- Đánh ông mày mà còn muốn chạy?! Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Mày nằm lại đây cho tao!
“Thằng này, không phải vừa bị mình đánh nát xương ngực với vài cái xương sườn ư? Sao trông nó còn khỏe vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Trên mặt Cao Xuyên hưng lộ nét khiếp sợ, khó tin. Không sai, xương ngực, xương sườn Chu Hiểu Xuyên đích thực đã bị khuỷu tay Cao Xuyên Hưng đánh nát. Nhưng vào ngay thời khắc đó, năng lượng thần bí trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên lại xuất hiện, bao bọc lấy những chiếc xương bị gãy, không nhưng nó giảm đi đau đớn mà nó còn giúp Chu Hiểu Xuyên chữa lãnh những vết thương đó với tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn so với tốc độ giải độc rắn lần trước rất nhiều! Giờ phút này, xương cốt Chu Hiểu Xuyên tuy chưa được chữa trị hoàn toàn nhưng năng lượng thần bí kia bọc lấy chúng, nên hắn vẫn có thể đứng vứng được. Vì vậy, Chu Hiểu Xuyên hiện giống như không bị thương, có thể tiếp tục đánh nhau với Cao Xuyên Hưng!
Đáng tiếc Cao Xuyên Hưng không hề biết điều này, hắn cảm thấy khiếp sợ lẫn khó hiểu, vội xoay người, nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cục gạch từ tay Chu Hiểu Xuyên bay tới, đập thẳng vào mặt của mình. Một âm thanh xé gió vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Ngay cả Cao Xuyên Hưng đã đạt đến cốt cảnh, thân thể cực kỳ rắn chắc, cũng bị viên gạch ném bất ngờ của Chu Hiểu Xuyên làm cho hắn vỡ mõm, máu chảy ra giàn dụa, không còn nhận ra cao thủ võ thuật khi trước nữa. Cao Xuyên Hưng giờ thấy xung quanh tối sầm lại, nhỉ có sáng lên những ngôi sao lấp lánh chạy xung quanh đầu hắn. Bây giờ Chu Hiểu Xuyên lại mở miệng đá đểu:
- Không phải mày là một cao thủ võ thuật sao? Không phải mày rất bố đời sao? Thế quái nào mà mày để tao đáp trúng mõm vậy? Xem ra đáp gạch thần công của tao cũng lợi hại vãi…. Hừ, Tao tưởng mày cứng lắm, đao thương bất nhập cơ! Giờ nhìn cái bộ dáng của mày chả khác gì con nhái không? Tao thật muốn quay lại cái clip thảm hại của mày để đăng lên Facebook như một chiến lợi phẩm quá…
Chu Hiểu Xuyên không chút khách khí, buột miệng chửi lại. Lâm Thanh Huyên nằm ở bên cạnh, nghe như vậy, dở khóc dở cười nghĩ: “Chu hiểu Xuyên này thật đúng là, đến giờ này rồi mà vẫn thừa hơi nói vớ vẩn.”
Lâm Thanh Huyên đương nhiên không biết, Chu Hiểu Xuyên không hề nói vớ vẩn, mà đó là nỗi đau thầm kín trong lòng hắn . Tốc độ của Cao Xuyên Hưng rất nhanh, thu hẹp khoảng cách gần mười thước chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng áp sát Chu Hiểu Xuyên, vung quyền cước, thế công sắc bén như một trận gió táp mưa rào. Chu Hiểu Xuyên thì ỷ vào năng lượng thần bí đã cường hóa thân thể mình, cố gắng chống trả. Sau mấy chiêu, Cao Xuyên Hưng nhận thấy sức mạnh, tốc độ và phản ứng của Chu Hiểu Xuyên đều không tồi, nhưng chiêu thức thì có chút lộn xộn, không có chiêu gì đáng nói, căn bản giống như đánh lộn ở ngoài đường hơn là giống một cao thủ võ học.
- Tao lại đánh gia sai rồi, mày chả biết cái quái gì về võ học cổ truyền cả, chỉ là thân thể mày có chút đặc thù khác với người thường thôi! Vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp không hơn không kém…
Mấy lần đánh giá sai lầm, Cao Xuyên Hưng cảm thấy khá chán hắn. Cũng may là không có ai quen biết hắn ở đây, chứ nếu không chuyện này mà đồn ra ngoài thì khác nào trò cười cho bọn trẻ trâu? Hiểu rõ Chu Hiểu Xuyên không phải cao thủ võ học, trên mặt Cao Xuyên Hưng lộ vẻ khinh thường, âm hiểm cười lạnh:
- Tố chất thân thể mày có chút khác người ư? Hừ, đối phó với một thằng không biết phối hợp khí lực và tốc độ như mày thì tao đây có vô vàng phương pháp!
Trong lúc kịch đấu, Cao Xuyên Hưng bất ngờ để lộ sơ hở, dẫn dụ Chu Hiểu Xuyên đánh tới lồng ngực hắn. Bỗng tay kia nắm chặt lại, đột nhiên đảo người, làm một quyền của Chu Hiểu Xuyên đánh vào khoảng không. Cùng lúc đó cánh tay trái của hắn chợt động, đấm thẳng vào nắm đấm còn lại của Chu Hiểu Xuyên. Một cỗ lực lượng cường đại theo bắp tay trái của Cao Xuyên Hưng truyền tới, mạnh mẽ ép nắm đấm của Chu Hiểu Xuyên bật lại, giống như là bị Cao Xuyên Hưng đánh cho nửa chiêu Bạch Hạc Lượng Sí (1) vậy. Nhất thời, hai cánh tay của Chu Hiểu Xuyên đã cách khá xa lồng ngực. Với kinh nghiệm của mình, Cao Xuyên Hưng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngay trước mắt, huống chi cơ hội này là do hắn tự tạo lên. Hắn bước mạnh lên một bước, dùng khửu tay đánh thẳng vào lồng ngực Chu Huyên, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp xốc thẳng vào tim.
Rắc rắc rắc...
Xương cốt vỡ vụn vang lên một âm thanh ghê người, nghe mà trong lòng phát run lên. Không những thế, lực đạo khủng bố còn làm cho Chu Hiểu Xuyên lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Cao Xuyên Hưng lúc này đã thực sự ra tay, sau khi đánh lui Chu Hiểu Xuyên, hắn cũng không chạy đi mà còn thừa thắng xông lên, mục đích muốn giết chết Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên ngay tại đây: “Dù sao cảnh sát còn chưa tới, đánh chết hai đứa nó rồi chạy có lẽ vẫn kịp.”
Đáng tiếc, ý định của Cao Xuyên Hưng không thể thực hiện được, bởi vì ngay khi hắn vừa cất bước tiến về phía Chu Hiểu Xuyên thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên dồn dập.
- Lũ cớm khốn nạn, sớm không tới muộn không tới lại tới ngay lúc này…
Lúc trước, trong khi đuổi theo Cao Xuyên Hưng, Lâm Thanh Huyên đã điện thoại về cho đồn cảnh sát nên đám cảnh sát này mới có thể đến đúng lúc. Do dự một chút, Cao Xuyên Hưng vứt bỏ ý định thừa thắng truy sát đi. Tuy cảnh sát cánh muốn đến nơi này phải có thời gian nhưng hắn vẫn không muốn mạo hiểm. “Thôi, Lâm Thanh Huyên kia đã gọi lũ cớm đến rồi, lần này tạm tha cho ả, sau này sẽ đến tính sổ. Còn thằng nhóc này…
Hắn liếc nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái,cười lạnh: “Đã bị mình đánh trúng một kích toàn lực, không chết cũng tàn phế. Đây chính là kết quả của những thằng ngu mà thích tỏ ra nguy hiểm!”
Sau khi quyết định, Cao Xuyên Hưng xác định phương hướng tiếng còi cảnh sát, rồi xoay người theo hướng ngược lại để bỏ chạy. Nhưng mà hắn vừa mới đi được mấy bước thì phía sau truyền đến một tiếng nổ lớn, tiếp theo đó là tiếng chửi:
- Đánh ông mày mà còn muốn chạy?! Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Mày nằm lại đây cho tao!
“Thằng này, không phải vừa bị mình đánh nát xương ngực với vài cái xương sườn ư? Sao trông nó còn khỏe vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Trên mặt Cao Xuyên hưng lộ nét khiếp sợ, khó tin. Không sai, xương ngực, xương sườn Chu Hiểu Xuyên đích thực đã bị khuỷu tay Cao Xuyên Hưng đánh nát. Nhưng vào ngay thời khắc đó, năng lượng thần bí trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên lại xuất hiện, bao bọc lấy những chiếc xương bị gãy, không nhưng nó giảm đi đau đớn mà nó còn giúp Chu Hiểu Xuyên chữa lãnh những vết thương đó với tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn so với tốc độ giải độc rắn lần trước rất nhiều! Giờ phút này, xương cốt Chu Hiểu Xuyên tuy chưa được chữa trị hoàn toàn nhưng năng lượng thần bí kia bọc lấy chúng, nên hắn vẫn có thể đứng vứng được. Vì vậy, Chu Hiểu Xuyên hiện giống như không bị thương, có thể tiếp tục đánh nhau với Cao Xuyên Hưng!
Đáng tiếc Cao Xuyên Hưng không hề biết điều này, hắn cảm thấy khiếp sợ lẫn khó hiểu, vội xoay người, nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cục gạch từ tay Chu Hiểu Xuyên bay tới, đập thẳng vào mặt của mình. Một âm thanh xé gió vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Ngay cả Cao Xuyên Hưng đã đạt đến cốt cảnh, thân thể cực kỳ rắn chắc, cũng bị viên gạch ném bất ngờ của Chu Hiểu Xuyên làm cho hắn vỡ mõm, máu chảy ra giàn dụa, không còn nhận ra cao thủ võ thuật khi trước nữa. Cao Xuyên Hưng giờ thấy xung quanh tối sầm lại, nhỉ có sáng lên những ngôi sao lấp lánh chạy xung quanh đầu hắn. Bây giờ Chu Hiểu Xuyên lại mở miệng đá đểu:
- Không phải mày là một cao thủ võ thuật sao? Không phải mày rất bố đời sao? Thế quái nào mà mày để tao đáp trúng mõm vậy? Xem ra đáp gạch thần công của tao cũng lợi hại vãi…. Hừ, Tao tưởng mày cứng lắm, đao thương bất nhập cơ! Giờ nhìn cái bộ dáng của mày chả khác gì con nhái không? Tao thật muốn quay lại cái clip thảm hại của mày để đăng lên Facebook như một chiến lợi phẩm quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.