Chương 61: Quan trọng nhất là trái tim
Ngũ Chí
20/09/2013
- Chậc...
Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy Trương Ngả Gia, hắn ta chỉ đành gãi gãi đầu, không biết nói gì mới phải. Im lặng một lúc lâu mới phun ra được một câu:
- Chuyện vừa rồi, không phải là do tôi cố ý... (Biên: tôi chỉ cố tình)
Trương Ngả Gia cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Nếu anh đã không việc gì, vậy chúng ta đi về thôi.
- Đươc, được, chúng ta đi về nhà!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu như gà mổ thóc đáp ứng, ngay lập tức hắn lại cảm thấy những lời này dễ làm cho người ta hiểu lầm. May là bên cạnh không có ai, nếu không thì lại phải tốn nước bọt để giải thích. Hai người cứ vậy mà lâm vào tình huống ngại ngùng, đỏ mặt, không nói không rằng cứ như thế đi ra khỏi bệnh viện nhân dân huyện Phương Đình. Ngồi lên chiếc xe việt dã màu trắng, nổ máy đi thẳng hướng Nam trở về khu Ngân Hạnh. Ngồi ở trong xe, hai người vẫn không nói gì với nhau, không khí quái dị vô cùng bởi cả hai người đều xấu hổ. Có nhiều lần, Trương Ngả Gia tính mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng và xấu hổ này, nhưng lời nói vừa đến cổ họng lại do dự nuốt xuống. Đôi khi, nàng lén nhìn Chu Hiểu Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy bộ dáng của hắn như lão tăng nhập thiền, nàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm: "Mở miệng nói với tôi vài câu thì anh cũng đâu có chết, bộ đầu đất hay sao mà không làm được? Thật là đáng giận mà..."
Lúc Trương Ngả Gia đang âm thầm oán trách Chu Hiểu Xuyên thì hắn vẫn tiếp tục ngồi thộn mặt ra đấy. Sở dĩ Chu Hiểu Xuyên có bộ dáng như lão tăng nhập thiền, không nói gì, không phải là hắn có ý kiến gì với Trương Ngả Gia. Mà do hắn đang bận suy nghĩ về nguyên nhân tại sao thương thế tự nhiên biến chuyển tốt đẹp, nọc độc của rắn độc tự nhiên được giải. Đến lúc xuống xe, bước đến chân cầu thang, Chu Hiểu Xuyên mới có thể hiểu được vấn đề này.
"Năng lượng thần bí!" Chu Hiểu Xuyên hai mắt đột nhiên sáng lên như hi cái đèn pha, tí nữa thì kêu lên thành tiếng: "Đúng vậy, vết thương của mình có thể chỉ trong thời gian ngắn biến chuyển tốt, nọc độc dễ dàng được giải, chắc chắn là năng lượng thần bí kia làm ra. Không ngờ, quả thực là không ngờ. Ngoài việc đề cao thực cực bản thân, năng lượng kia còn có công hiệu chữa thương, giải độc. Thần kỳ, điều này quá thần kỳ mà."
Đúng như lời Chu Hiểu Xuyên nói, năng lượng thần bí kia đã cải thiện thể chất của hắn, đó là công hiệu bước đầu. Hiện giờ, lấy lực lượng, tốc độ, phản ứng cùng với nhãn lực của hắn để có thể chống lại một đại tông sư võ cổ truyền thì có lẽ là không lại, nhưng để xử lý vài ba tên du côn, lưu manh thì hoàn toàn không có vấn đề. Mà chuyện vừa rồi xảy ra, lại chứng minh thêm năng lượng thần bí này còn có công hiệu giải độc. Tuy rằng khả năng giải độc mạnh yếu thế nào chưa rõ, bất quá ít ra cũng có thể giải được nọc độc của loài rắn Trúc Diệp Thanh kia. Không thể hoãn sự sung sướng đó lại được, Chu Hiểu Xuyên thầm nói trong lòng: "Không biết cỗ năng lượng thần bí này còn có thể cải thiện cơ thể tới mức nào nữa đây. Mà ngoại trừ mấy tác dụng đã biết ra thì không hiểu nó còn có tác dụng thần kỳ gì nữa không đây. Quả thực làm người ta phải hưng phấn và chờ mong mà!"
Đúng lúc đó, tiếng nói của Trương Ngả Gia vọng vào tai của Chu Hiểu Xuyên:
- Này, anh còn muốn đi đâu nữa vậy? Tới nhà của anh rồi mà!
- Ặc...
Lúc này Chu Hiểu Xuyên mới khôi phục tinh thần, đưa mắt nhìn lên, trong lúc xuất thần suy nghĩ, hắn đã đi tới trước cửa nhà của mình, nếu không có lời nhắc của Trương Ngả Gia thì có lẽ hắn đi lên tầng thượng rồi lao xuống đường mới nhận ra được. Chu Hiểu Xuyên xấu hổ cười gượng, hướng nói với Trương Ngả Gia:
- Tôi vừa mới tập trung suy nghĩ, không để ý đã tới nhà, cám ơn cô đã nhắc nhở.
Sau đó hắn thọc tay vào túi quần, lấy chìa khóa để mở cửa phòng. Trương Ngả Gia do dự một chút, cuối cùng nói:
- Chuyện hôm nay... Chuyện xảy ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi.
- Không có gì. Dù sao chuyện này cũng không phải là do cô cố ý, hơn nữa không phải là tôi đã không việc gì rồi ư. Không cần phải suy nghĩ nhiều đâu.
Chu Hiểu Xuyên cười đáp lời, trong lòng lại nói thầm: "Nếu không phải bị Tiểu Thanh cắn mình một phát thì mình đâu có thể khám phá ra công dụng giải độc của năng lượng thần bí kia. Nhìn từ góc độ này thì mình còn phải cám ơn cô ấy mới đúng...."
Nghe được Chu Hiểu Xuyên nói không trách cứ gì mình, Trương Ngả Gia mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng đã từ miệng bác sĩ biết được thương thế của Chu Hiểu Xuyên không có gì đáng ngại, rồi chuyện Tiểu Thanh cắn cũng không phải là do nàng cố ý, cho nên cũng không cần phải tự trách mình nhiều.
- Chúc ngủ ngon!
Thấy Trương Ngả Gia không nói gì thêm, Chu Hiểu Xuyên cười nói câu chúc ngủ ngon, sau đó đẩy cửa phòng ra, bước vào trong.
- Chúc ngủ ngon!... A, từ từ.
Đáp lời theo phản xạ. Mãi đến lúc Trương Ngả Gia nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên muốn đưa tay đóng của phòng, nàng mới vội vàng hô to:
- Đợi tí, tôi còn có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì? Cô nói đi!
Chu Hiểu Xuyên ngừng động tác đóng cửa, xoay người lại hỏi. Sau khi suy nghĩ một lát, Trương Ngả Gia cẩn thận nói:
- Chuyện tôi muốn hỏi chính là, bản nhạc mà anh hát lúc trước tên là gì? Do ai sáng tác?
-À! Bản nhạc kia tên là 'Tự nhiên', còn tác giả của nó...
Nói đến đây Chu Hiểu Xuyên dừng lại một chút, ánh mắt quét đến lão rùa đang nằm trên bàn. Giờ phút này, lão rùa già đang nằm trên bàn, vẻ mặt kiêu ngạo hét với Chu Hiểu Xuyên lên:
- Nói cho nàng ta biết, bản nhạc 'Tự nhiên' là do ta sáng tác. Một lão rùa đen tinh thông cầm kỳ thi họa, một lão rùa đen với trình độ nghệ thuật cao thâm...
Chu Hiểu Xuyên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thành thật nhìn Trương Ngả Gia nói:
- Là tôi!
- Cái gì? Là anh sáng tác? Thật không?
Trương Ngả Gia sửng sốt, lớn tiếng kinh hô. Nàng không thể tưởng tượng được rằng, một tên chỉ biết sơ sơ vài ngón Piano lại có thể sáng tác ra một bản nhạc kinh điển như là bản nhạc 'Tự nhiên'.
Chu Hiểu Xuyên dày mặt nói:
- Sao lại không? Chẳng lẽ trước đây cô đã nghe bản 'Tự nhiên' rồi hay sao mà nói vậy?
Trương Ngả gia lắc lắc đầu:
- Trước giờ chưa từng nghe bản này...
Nàng nhíu mày lại, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Anh không phải chỉ biết vài ngón Piano thôi sao? Một tay gà mờ như vậy là sao có thể sáng tác nhạc, sáng tác ra bản kinh điển như bản 'Tự nhiên' được? Có… có thực là do anh soạn ra không?
-Ai bảo học sơ sơ Piano thì không thể sáng tác? Học sơ qua thì bản nhạc kinh điển à? Cô phải hiểu, sáng tác nhạc, hay làm bất cứ cái gì có lên quan đến nghệ thuật, thứ quan trong nhất không phải là kỹ thuật, không phải là kinh nghiệm, mà đó là....
Nói tới đây, Chu Hiểu Xuyên ngừng lại, đưa tay chỉ vào lồng ngực, ngay vị trí quả tim, ra vẻ bí hiểm nói:
- Trái tim!
- Trái tim?
Trương Ngả Gia không khỏi nhướng mày lên, vẻ mặt đăm chiêu. Điều tương tự, trước đây nàng cũng có nghe một vài người nói qua cho nên thái độ lúc này của nàng, từ không tin đã chuyển sang nửa tin nửa ngờ. Chu Hiểu Xuyên cũng không dám nói thêm điều gì, bởi vì hắn biết, nếu hắn nói thêm sợ rằng sẽ lổ tẩy. Vì vậy, hắn giả bộ cười cười nói:
- Còn chuyện gì không? Nếu không còn gì thì tôi đóng cửa đi vào phòng đây!
Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy Trương Ngả Gia, hắn ta chỉ đành gãi gãi đầu, không biết nói gì mới phải. Im lặng một lúc lâu mới phun ra được một câu:
- Chuyện vừa rồi, không phải là do tôi cố ý... (Biên: tôi chỉ cố tình)
Trương Ngả Gia cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Nếu anh đã không việc gì, vậy chúng ta đi về thôi.
- Đươc, được, chúng ta đi về nhà!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu như gà mổ thóc đáp ứng, ngay lập tức hắn lại cảm thấy những lời này dễ làm cho người ta hiểu lầm. May là bên cạnh không có ai, nếu không thì lại phải tốn nước bọt để giải thích. Hai người cứ vậy mà lâm vào tình huống ngại ngùng, đỏ mặt, không nói không rằng cứ như thế đi ra khỏi bệnh viện nhân dân huyện Phương Đình. Ngồi lên chiếc xe việt dã màu trắng, nổ máy đi thẳng hướng Nam trở về khu Ngân Hạnh. Ngồi ở trong xe, hai người vẫn không nói gì với nhau, không khí quái dị vô cùng bởi cả hai người đều xấu hổ. Có nhiều lần, Trương Ngả Gia tính mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng và xấu hổ này, nhưng lời nói vừa đến cổ họng lại do dự nuốt xuống. Đôi khi, nàng lén nhìn Chu Hiểu Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy bộ dáng của hắn như lão tăng nhập thiền, nàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm: "Mở miệng nói với tôi vài câu thì anh cũng đâu có chết, bộ đầu đất hay sao mà không làm được? Thật là đáng giận mà..."
Lúc Trương Ngả Gia đang âm thầm oán trách Chu Hiểu Xuyên thì hắn vẫn tiếp tục ngồi thộn mặt ra đấy. Sở dĩ Chu Hiểu Xuyên có bộ dáng như lão tăng nhập thiền, không nói gì, không phải là hắn có ý kiến gì với Trương Ngả Gia. Mà do hắn đang bận suy nghĩ về nguyên nhân tại sao thương thế tự nhiên biến chuyển tốt đẹp, nọc độc của rắn độc tự nhiên được giải. Đến lúc xuống xe, bước đến chân cầu thang, Chu Hiểu Xuyên mới có thể hiểu được vấn đề này.
"Năng lượng thần bí!" Chu Hiểu Xuyên hai mắt đột nhiên sáng lên như hi cái đèn pha, tí nữa thì kêu lên thành tiếng: "Đúng vậy, vết thương của mình có thể chỉ trong thời gian ngắn biến chuyển tốt, nọc độc dễ dàng được giải, chắc chắn là năng lượng thần bí kia làm ra. Không ngờ, quả thực là không ngờ. Ngoài việc đề cao thực cực bản thân, năng lượng kia còn có công hiệu chữa thương, giải độc. Thần kỳ, điều này quá thần kỳ mà."
Đúng như lời Chu Hiểu Xuyên nói, năng lượng thần bí kia đã cải thiện thể chất của hắn, đó là công hiệu bước đầu. Hiện giờ, lấy lực lượng, tốc độ, phản ứng cùng với nhãn lực của hắn để có thể chống lại một đại tông sư võ cổ truyền thì có lẽ là không lại, nhưng để xử lý vài ba tên du côn, lưu manh thì hoàn toàn không có vấn đề. Mà chuyện vừa rồi xảy ra, lại chứng minh thêm năng lượng thần bí này còn có công hiệu giải độc. Tuy rằng khả năng giải độc mạnh yếu thế nào chưa rõ, bất quá ít ra cũng có thể giải được nọc độc của loài rắn Trúc Diệp Thanh kia. Không thể hoãn sự sung sướng đó lại được, Chu Hiểu Xuyên thầm nói trong lòng: "Không biết cỗ năng lượng thần bí này còn có thể cải thiện cơ thể tới mức nào nữa đây. Mà ngoại trừ mấy tác dụng đã biết ra thì không hiểu nó còn có tác dụng thần kỳ gì nữa không đây. Quả thực làm người ta phải hưng phấn và chờ mong mà!"
Đúng lúc đó, tiếng nói của Trương Ngả Gia vọng vào tai của Chu Hiểu Xuyên:
- Này, anh còn muốn đi đâu nữa vậy? Tới nhà của anh rồi mà!
- Ặc...
Lúc này Chu Hiểu Xuyên mới khôi phục tinh thần, đưa mắt nhìn lên, trong lúc xuất thần suy nghĩ, hắn đã đi tới trước cửa nhà của mình, nếu không có lời nhắc của Trương Ngả Gia thì có lẽ hắn đi lên tầng thượng rồi lao xuống đường mới nhận ra được. Chu Hiểu Xuyên xấu hổ cười gượng, hướng nói với Trương Ngả Gia:
- Tôi vừa mới tập trung suy nghĩ, không để ý đã tới nhà, cám ơn cô đã nhắc nhở.
Sau đó hắn thọc tay vào túi quần, lấy chìa khóa để mở cửa phòng. Trương Ngả Gia do dự một chút, cuối cùng nói:
- Chuyện hôm nay... Chuyện xảy ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi.
- Không có gì. Dù sao chuyện này cũng không phải là do cô cố ý, hơn nữa không phải là tôi đã không việc gì rồi ư. Không cần phải suy nghĩ nhiều đâu.
Chu Hiểu Xuyên cười đáp lời, trong lòng lại nói thầm: "Nếu không phải bị Tiểu Thanh cắn mình một phát thì mình đâu có thể khám phá ra công dụng giải độc của năng lượng thần bí kia. Nhìn từ góc độ này thì mình còn phải cám ơn cô ấy mới đúng...."
Nghe được Chu Hiểu Xuyên nói không trách cứ gì mình, Trương Ngả Gia mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng đã từ miệng bác sĩ biết được thương thế của Chu Hiểu Xuyên không có gì đáng ngại, rồi chuyện Tiểu Thanh cắn cũng không phải là do nàng cố ý, cho nên cũng không cần phải tự trách mình nhiều.
- Chúc ngủ ngon!
Thấy Trương Ngả Gia không nói gì thêm, Chu Hiểu Xuyên cười nói câu chúc ngủ ngon, sau đó đẩy cửa phòng ra, bước vào trong.
- Chúc ngủ ngon!... A, từ từ.
Đáp lời theo phản xạ. Mãi đến lúc Trương Ngả Gia nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên muốn đưa tay đóng của phòng, nàng mới vội vàng hô to:
- Đợi tí, tôi còn có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì? Cô nói đi!
Chu Hiểu Xuyên ngừng động tác đóng cửa, xoay người lại hỏi. Sau khi suy nghĩ một lát, Trương Ngả Gia cẩn thận nói:
- Chuyện tôi muốn hỏi chính là, bản nhạc mà anh hát lúc trước tên là gì? Do ai sáng tác?
-À! Bản nhạc kia tên là 'Tự nhiên', còn tác giả của nó...
Nói đến đây Chu Hiểu Xuyên dừng lại một chút, ánh mắt quét đến lão rùa đang nằm trên bàn. Giờ phút này, lão rùa già đang nằm trên bàn, vẻ mặt kiêu ngạo hét với Chu Hiểu Xuyên lên:
- Nói cho nàng ta biết, bản nhạc 'Tự nhiên' là do ta sáng tác. Một lão rùa đen tinh thông cầm kỳ thi họa, một lão rùa đen với trình độ nghệ thuật cao thâm...
Chu Hiểu Xuyên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thành thật nhìn Trương Ngả Gia nói:
- Là tôi!
- Cái gì? Là anh sáng tác? Thật không?
Trương Ngả Gia sửng sốt, lớn tiếng kinh hô. Nàng không thể tưởng tượng được rằng, một tên chỉ biết sơ sơ vài ngón Piano lại có thể sáng tác ra một bản nhạc kinh điển như là bản nhạc 'Tự nhiên'.
Chu Hiểu Xuyên dày mặt nói:
- Sao lại không? Chẳng lẽ trước đây cô đã nghe bản 'Tự nhiên' rồi hay sao mà nói vậy?
Trương Ngả gia lắc lắc đầu:
- Trước giờ chưa từng nghe bản này...
Nàng nhíu mày lại, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Anh không phải chỉ biết vài ngón Piano thôi sao? Một tay gà mờ như vậy là sao có thể sáng tác nhạc, sáng tác ra bản kinh điển như bản 'Tự nhiên' được? Có… có thực là do anh soạn ra không?
-Ai bảo học sơ sơ Piano thì không thể sáng tác? Học sơ qua thì bản nhạc kinh điển à? Cô phải hiểu, sáng tác nhạc, hay làm bất cứ cái gì có lên quan đến nghệ thuật, thứ quan trong nhất không phải là kỹ thuật, không phải là kinh nghiệm, mà đó là....
Nói tới đây, Chu Hiểu Xuyên ngừng lại, đưa tay chỉ vào lồng ngực, ngay vị trí quả tim, ra vẻ bí hiểm nói:
- Trái tim!
- Trái tim?
Trương Ngả Gia không khỏi nhướng mày lên, vẻ mặt đăm chiêu. Điều tương tự, trước đây nàng cũng có nghe một vài người nói qua cho nên thái độ lúc này của nàng, từ không tin đã chuyển sang nửa tin nửa ngờ. Chu Hiểu Xuyên cũng không dám nói thêm điều gì, bởi vì hắn biết, nếu hắn nói thêm sợ rằng sẽ lổ tẩy. Vì vậy, hắn giả bộ cười cười nói:
- Còn chuyện gì không? Nếu không còn gì thì tôi đóng cửa đi vào phòng đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.