Hoa Đô Thú Y

Chương 112: Tên đại hoa tâm

Ngũ Chí

20/09/2013

Chu Hiểu Xuyên cười nói:

- Anh căn bản đâu có bị thương, chỉ là giờ đuối sức quá mà thôi, phỏng chừng nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa là hoàn toàn hồi phục rồi. A, đúng rồi, bây giờ ái Sủng Chi Gia (Biên: Phòng khám thú cưng. Từ giờ mình sẽ để như thế này cho đúng) thế nào rồi?

Hoàng Hiểu Uyển trả lời:

- Vẫn giống như trước đây, chẳng qua có một số người mang thú nuôi tới tìm anh mà anh lại đi vắng, gọi điện thoại cũng không có nghe máy, đành tiếc nuối rời đi. Bất quá tối hôm nay tin tức này được phát đi, em nghĩ bọn họ hẳn sẽ thông cảm cho anh.

Chu Hiểu Xuyên lặng đi một chút:

- Mọi người đã gọi điện cho anh sao? Sao anh không biết?

Lâm Thanh Huyên có chút ngượng ngùng nói:

- Điện thoại di động của anh bị hỏng khi đánh nhau với Cao Xuyên Hưng tối qua rồi. Bất quá anh cứ yên tâm, tôi sẽ mua đền một cái khác cho anh.

Chu Hiểu Xuyên hiểu ra, cười với Lâm Thanh Huyên:

- Hàizzzz, không phải là một cái điện thoại thôi sao? Đáng bao nhiêu đâu, không cần cô phải đền. Dù sao tôi đây cũng vừa được một số tiền thưởng lớn, thừa sức mua một cái máy mới.

Sau đó chuyển ánh mắt sang Hoàng Hiểu Uyển:

- Hai ngày này, ái Sủng Chi Gia nhờ cậy em vậy.

Hoàng Hiểu Uyển trả lời:

- Không sao, giao cho em đi, mấy bệnh nhỏ lẻ thông thường, em đều có thể xử lí. Dù sao đi theo anh và chị Vũ Hàm lâu như vậy, ít nhiều gì cũng phải học được mấy chiêu. Bất quá nếu gặp bệnh nặng và không thông thường, em bó tay không có biện pháp.

Chu Hiểu Xuyên cũng nhíu mày:

- Như thế quả là một vấn đề...

Vừa lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào:



- Không cần phải lo lắng đâu, tôi đã liên hệ một bác sĩ thú y khác tới, ngày mai sẽ tới ái Sủng Chi Gia để làm.

Đám người Chu Hiểu Xuyên đồng thời nhìn về phía cửa phòng bệnh, đã thấy Trương Ngả Gia đem theo một túi thực phẩm bổ dưỡng đi đến cùng với Trương Đại Gia, câu vừa rồi là do Trương Ngả Gia nói. Thấy Trương Ngả Gia cầm theo túi thực phẩm bổ dưỡng hàng xa xỉ, Chu Hiểu Xuyên cười híp mắt nói vài câu khách sáo:

- Hai người cũng tới thăm tôi à? Người đến thì tốt rồi, lại còn đem theo đống vật này nọ làm gì, quá khách khí rồi?

Vừa nghe lời này, Trương Đại Gia lập tức quay đầu nói với Trương Ngả Gia:

- Nghe rõ không? ông đã nói không cần mua gì cho tiểu tử này mà, tay không đến là được rồi, cháu cứ không nghe.

Giờ đến phiên Chu Hiểu Xuyên trợn tròn mắt, bất quá hắn cùng Trương Đại Gia nói loạn xạ quen rồi, biết tính cách lão là thế nào, liền cười trêu ghẹo:

- Sặc… Trương Đại Gia, lão chẳng lẽ không nghe được, câu vừa rồi cháu nói chỉ là khách sáo thôi sao? ông thật sự tay không đến thăm cháu thì cháu cũng không nói gì, nhưng ông không biết xấu hổ thế sao?

Trương đại gia cười hắc hắc, dùng cách này để trả lời:

- Vì sao phải ngượng chứ? Tiết kiệm một khoản tiền như vậy, đủ ta ăn thịt một tháng đó.

- Vãi, da mặt của lão dày bá đạo rồi.

Chu Hiểu Xuyên hoàn toàn hết chỗ nói, chỉ có thể cảm khái trong lòng: “Quả thật là gừng càng già càng cay!”

Trương Đại Gia cũng không tức giận, lập tức đi tới bên giường bệnh, cười khà khà nói:

- Hôm qua cháu cả đêm đều không về nhà, ta còn tưởng cháu nhịn không được tìm chỗ giải quyết nỗi buồn. Không ngờ cháu lại chạy đi làm anh hùng nhân dân. Này, mùi vị lên TV thế nào? Sướng không?

Nhắc tới chuyện này, Chu Hiểu Xuyên lòng đầy bực tức:

- Đừng nói nữa, cả bản tin tức, cháu chỉ lộ có hơn non nửa khuôn mặt. Hơn nữa thời gian mặt mày xuất hiện còn không quá hai giây. Té ra cháu thu phục Cao Xuyên Hưng lại không phải là nhân vật chính, mà bọn quan viên ngồi phòng điều hòa lên mạng chơi bài mới là nhân vật chính ông à.

Giọng nói của hắn nghe như giọng oán phụ vậy, có thể nói là biểu cảm mười phần, những người trong phòng bệnh này, nhất thời bị chọc cười, cả đám không nhịn được đều phì cười. Sau khi cười xong, Chu Hiểu Xuyên lại xoay vấn đề lại:



- Ngả Gia, cô vừa nói là cô mời bác sĩ thú y khác đến?

Trương Ngả Gia gật gật đầu:

- Đúng vậy. Trên thực tế, tôi đã sớm tìm bác sĩ cho ái Sủng Chi Gia rồi. Dù sao, sau này mở thêm chi nhánh, bất kể là chi nhánh to hay nhỏ thì trụ sở chính vẫn là ở huyện Phương Đình, đều này cần mấy bác sĩ có tài. Anh tuy rằng y thuật cao, nhưng mà chỉ có một người, không có phép phân thân, không thể nào chạy qua chạy lại hai bên được? Lần này nghe nói anh nằm viện, tôi liền nghĩ, ái Sủng Chi Gia không có bác sĩ thú y là không được. Cho nên tự tiện làm chủ, mời tới một bác sĩ thú y khác. Theo tôi điều tra thì người này y thuật cũng khá, mấu chốt là y đức và nhân phẩm rất tốt. Dù sao ái Sủng Chi Gia chúng ta lấy y đức để nổi danh, cư nhiên không thể phá hủy chiêu bài đó đi được. Đương nhiên, tôi cũng nói rõ với người này, trong khoảng thời gian này chỉ là thử việc, cuối cùng có mời hắn hay không, vẫn là do anh làm chủ. Uầy… Anh không trách tôi chứ?

Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười:

- Sao lại trách cô được? Tôi cảm ơn còn không kịp ấy chứ. Vừa rồi tôi và Hiểu Uyển còn đang đau đầu không biết làm sao cho tốt, cũng may là may cô đã tính toán chu toàn hết rồi.

- Không trách tôi là tốt rồi.

Sau khi nói một câu như vậy, Trương Ngả Gia liền kéo Hoàng Hiểu Uyển, cùng cô ấy tính toán chuyện bác sĩ thú y ngày mai tới làm việc. Trong lúc này, hai y tá đi vào nhìn tình huống của Chu Hiểu Xuyên một chút. Nhưng mà, Chu Hiểu Xuyên ngà vạn lần không ngờ đến rằng hai y tá này là chuyên gia buôn dưa leo, sau khi thấy trong phòng bệnh đầy nữ nhân, lúc đi ra ngoài bắt đầu chém gió với nhau:

- Không ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên trong phòng 12-1, thấy khuôn mặt, bộ dạng không ra gì, lại có thể có nhiều mỹ nữ tới thăm như vậy…

- Này, các người nói xem mấy mỹ nữ rốt cuộc có quan hệ như thế nào với tên Chu Hiểu Xuyên đó?

- Ai biết được? Bất quá, xem ánh mắt bọn họ nhìn nhau là đoán được quan hệ giữa họ, khẳng định không đơn giản! Hừ, cái loại đại hoa tâm đó, tôi chúa ghét!

- Người ta gọi cái này là mỹ nữ yêu anh hùng phải không? Các người không thấy vào lúc buổi chiểu sao? Phóng viên đến đây cả một đại đội đấy. Tôi nghe nói, người nọ thấy vì làm việc nghĩa mà phải vào viện. Bây giờ trên đời này, không có mấy người dám làm việc nghĩa đâu.

- Làm việc nghĩa thì sao? Vừa không có cơm ăn lại không có áo mặc…

Chu Hiểu Xuyên chắc chắn không thể ngờ rằng tình cảnh trong phòng bệnh mình nằm lại chọc đến máu bà tám của y tá. Hơn nữa xem điệu bộ này thì sắp sửa sẽ có gió giật cấp bảy cấp tám thậm chí là gió lốc rồi.

Vào lúc này, Trương Ngả Gia đã bàn xong chuyện với Hoàng Hiểu Uyển, nghiêng đầu về Chu Hiểu Xuyên nói:

- Chút nữa thì quên không bảo anh đưa chìa khóa nhà anh đây.

Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt:

- Cô muốn chìa khóa nhà tôi làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đô Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook