Chương 45: Tôi muốn ra vẻ ta đây thêm mấy lần nữa!
Ngũ Chí
20/09/2013
Diêm Văn Huy không vì trả lời vậy mà thất vọng, sau đó cười cười, rồi
hắn lại đem ánh mắt chuyển sang quảng tới trên người Chu Hiểu Xuyên. Đối với người vừa làm mình mất hết mặt mũi, hơn nữa rất có thể là đối thủ
cạnh tranh với chính mình, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để đá đểu Chu Hiểu Xuyên. Nhìn trên xuống dưới đánh giá Chu Hiểu Xuyên một phen, sau đó hắn cười lạnh nói:
- Mày cảm thấy vừa rồi tao đánh đàn tấu khúc Kanon thế nào?
Không đợi Chu Hiểu Xuyên mở miệng, hắn liền làm ra bộ tỉnh ngộ, tiếp tục nói:
- Uầy! Thật có lỗi, bản thân tao quên mất, người giống như mày thì e rằng ngay đến cả thứ tự nốt đàn trên piano thế nào nữa à đánh? A đúng rồi, từ trước đén giờ, mày đã bao giờ nghe pinano trực tiếp chưa (live ấy)? Mày có biết cái gì là “Kanon” không?
Diêm Văn Huy nói những lời này, không chỉ có Lý Vũ Hàm chợt đổi sắc mặt, mà biểu tình của những chị em tốt của cô cũng trở nên xấu hổ bởi vì các nàng cũng không có hiểu biết nhạc piano lắm. Diêm Văn Huy nói ra những lời này, không chỉ đá đểu Chu Hiểu Xuyên, đồng thời cũng đá xoáy sang các nàng. So với Lý Vũ Hàm và những chị em tốt kia của nàng, thân là đương sự Chu Hiểu Xuyên lại có vẻ rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Kanon tức Ann, còn gọi là Kann. Là Hebbel (Pahelbel) người Đức sáng chế, là một loại kỹ xảo sáng tác ra. Từ khi ra đời đến nay, đã phát sinh hơn hai nghìn bản từ bản cũ. Vừa rồi anh diễn tấu thủ khúc kia, thực sự không phải Kanon nguyên bản, mà là bản do nghệ sĩ piano Gergeintn cải biên năm 1985, khúc nhạc đó có tên là Variatinnthe Kannbypahelbel. Lại nói tiếp, phía sau Kanon, còn có một câu chuyện xưa khiến người ta phải xúc động.(DG: Lĩnh vực này ta không biết tí gì nên các bác cứ google thần công để biết thêm chi tiết nha, ta cũng lười tìm hiểu, có ít thông tin từ wikipedia của Đức các bác có thể tham khảo, có cả bài gốc trong đó, link: http://de.wikipedia.org/wiki/Kanon_(Musik) )
Dưới ánh mặt tập trung mà kinh ngạc của mọi người, Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, đem sự tồn tại và lịch sử của “Kanon”, và lai lịch thủ khúc Diêm Văn Huy vừa diễn tấu là Variatinnthe Kannbypahelbel thế nào nói ra không sai một chút nào. Trên gương mặt của Lý Vũ Hàm tràn ngập nén kinh hỉ khó nén được:
- Không ngờ Tiểu Chu lại có thể hiểu biết “Kanon” như vậy, chẳng lẽ em cũng thích nhạc piano sao? Thế mà từ trước tới giờ không thấy em nói gì đấy?
Vẻ mặt Diêm Văn Huy đầy ghen tị, chua chua nói:
- Cái này thì có gì giỏi lắm, có quan hệ gì tới tới tư liệu về “Kanon”, đầy trên mạng, tùy tiện google là thấy đầy đủ, hắn ta chẳng qua muốn khoe khoang trước mặt mọi người, cho nên mới đặc biệt lên mạng tra tư liệu, cố ra vẻ ta đây chứ có biết cái vẹo gì đâu.
Diêm Văn Huy không có lý do gì mà không ghen tị, bởi vì khi Lý Vũ Hàm nhìn y luôn luôn lạnh như băng, ra vẻ cự tuyệt người ta từ ngàn dặm, cho tới bây giờ chưa cấp sắc mặt tốt cho y bao giờ, đương nhiên là không nói đến việc nàng có cười với y không. Làm cho người ta không ngờ đến là, khi Diêm Văn Huy xỉa xói thì Chu Hiểu Xuyên chẳng những không phản bác, ngược lại còn theo lời hắn, khẽ cười nói:
- Anh nói không sai, liên quan tới tư liệu về “Kanon”, đích thật là tôi ra vẻ ta đây đấy.
Diêm Văn Huy lộ vẻ “ta biết mà”, cười lạnh với Lý Vũ Hàm nói:
- Xem đi, hắn quả nhiên là ra vẻ ta đây. Hừ, tao nói nha, muốn chơi tốt piano, không chỉ cần có thiên phú đâu mà cần phải có thời gian dài đào tạo. Một tiểu tử nghèo như mày, làm sao có thể được đào tạo bài bản chứ? Làm sao có thể có trình độ đánh đàn cao được?
Lý Vũ Hàm chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến hắn. Chu Hiểu Xuyên vẫn thản nhiên cưởi tươi như hoa, tiếp nhận những đợt đâm chọt của y, hắn dùng ánh mắt hài hước liếc nhìn Diêm Văn Huy một cái, tiếp tục nói về đề tài vừa rồi:
- Kỳ thật, trừ bỏ hiểu biết về “Kanon”, tôi còn muốn tỏ vẻ ta đây thêm chút nữa.
Diêm Văn Huy nhất thời nở nụ cười:
- Mày còn muốn tỏ vẻ ta đây gì nữa? Mày không biết xấu hổ hay sao mà còn muốn thể hiện nữa sao? Hay là lại muốn khoe trí nhớ của mình? Ha ha…
Diêm Văn Huy cười hai tiếng, rồi rốt cuộc cười không nổi. Hắn mở ta hai mắt nhìn, há to miệng, ngây ngốc nhìn Chu Hiểu Xuyên, giống như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn, khiến cho hắn không thể cười như bình thường được. Ngạo khí tồn tại trên mặt hắn, lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ và khó tin. Bởi vì, Chu Hiểu Xuyên đang nói ra những chỗ sai lầm của bài diễn tấu Variatinnthekannby Pahelbel lúc trước mà Diêm Văn Huy đánh. Chừng đó sai lầm còn nhiều hơn cả những gì mà thầy dạy đàn Diêm Văn Huy đã từng nói với hắn. Bất quá, mấy thứ này biết thì biết, muốn tiến hành cải thiện hay sửa lại không phải là chuyện làm ngày được trong một sớm một chiều. Mà càng làm cho Diêm Văn Huy kinh ngạc chính là, Chu Hiểu Xuyên chỉ ra những lỗi sai còn pro hơn cả những chuyên gia về chơi đàn piano nữa. Chẳng lẽ trình độ chơi đàn của Chu Hiểu Xuyên còn giỏi hơn cả các nghệ sĩ chơi đàn piano chuyên nghiệp kia?
“Làm... Làm sao có thể?” Diêm Văn Huy trợn ngược hai mắt, đầy vẻ khiếp sợ nhìn Chu Hiểu Xuyên, vừa không dám, vừa không nguyện tin tưởng trình độ đàn của hắn còn giỏi hơn cả giáo viên dạy đàn của mình.
- Mày… Mày… làm sao mày biết điều này?
Giọng điệu của Diêm Văn Huy bắt đầu có chút run rẩy. Chu Hiểu Xuyên vẫn mỉm cười nói:
- Không phải tôi vừa nói rồi sao, mấy thứ này, đều là tôi học trên Inte và nhớ lại. Loại người như tôi không có nghệ sĩ đào tạo, làm sao có thể nghe ra từ trong tiếng đàn của anh những lỗi đó được?
Diêm Văn Huy cảm thấy như có một bàn tay vô hình tát ‘bôm bốp’ lên mặt mình mấy phát, khuôn mặt nháy mắt biến thành màu gan heo. Y vừa trừng mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên, vừa gào rít như thằng điên ở trong lòng: “Rốt cuộc đang chuyện gì xảy ra? Tại sao một tiểu tử nghèo có thể nghe ra các lỗi trong khúc nhạc mình đàn? Chẳng lẽ nó là một cao thủ piano? Không, tuyệt đối khong có khả năng này! Tiểu tử nghèo như nó, làm sao có thể học piano chứ? Cái #$%$#@ nó, ai có thể cho tao biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?
Diêm Văn Huy kiểu gì cũng không tin Chu Hiểu Xuyên là một cao thủ đàn piano, y khổ sở suy nghĩ nguyên nhân vẫn không ra kết quả, nên mạnh mồm nói:
- Khua môi múa mép thì ai chả làm được. Mày thật có bản lĩnh như vừa nói là phải đi đàn một khúc cho chúng ta nghe, cho chúng ta xem mày tài cán đến mức nào!
Theo Diêm Văn Huy thấy, Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối sẽ không đánh đàn. Bởi vì món đò chơi này, không chỉ cần thiên phú màcần phải có thời gian và tiền bạc. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không tưởng tượng được, ở bên người Chu Hiểu Xuyên lại tồn tại một con rùa đen tinh thông âm luật, càng không thể tưởng tượng được, trong cơ thể của Chu Hiểu Xuyên đang tồn tại một luồng năng lượng thần bí có công hiệu kì lạ.
- Mày cảm thấy vừa rồi tao đánh đàn tấu khúc Kanon thế nào?
Không đợi Chu Hiểu Xuyên mở miệng, hắn liền làm ra bộ tỉnh ngộ, tiếp tục nói:
- Uầy! Thật có lỗi, bản thân tao quên mất, người giống như mày thì e rằng ngay đến cả thứ tự nốt đàn trên piano thế nào nữa à đánh? A đúng rồi, từ trước đén giờ, mày đã bao giờ nghe pinano trực tiếp chưa (live ấy)? Mày có biết cái gì là “Kanon” không?
Diêm Văn Huy nói những lời này, không chỉ có Lý Vũ Hàm chợt đổi sắc mặt, mà biểu tình của những chị em tốt của cô cũng trở nên xấu hổ bởi vì các nàng cũng không có hiểu biết nhạc piano lắm. Diêm Văn Huy nói ra những lời này, không chỉ đá đểu Chu Hiểu Xuyên, đồng thời cũng đá xoáy sang các nàng. So với Lý Vũ Hàm và những chị em tốt kia của nàng, thân là đương sự Chu Hiểu Xuyên lại có vẻ rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Kanon tức Ann, còn gọi là Kann. Là Hebbel (Pahelbel) người Đức sáng chế, là một loại kỹ xảo sáng tác ra. Từ khi ra đời đến nay, đã phát sinh hơn hai nghìn bản từ bản cũ. Vừa rồi anh diễn tấu thủ khúc kia, thực sự không phải Kanon nguyên bản, mà là bản do nghệ sĩ piano Gergeintn cải biên năm 1985, khúc nhạc đó có tên là Variatinnthe Kannbypahelbel. Lại nói tiếp, phía sau Kanon, còn có một câu chuyện xưa khiến người ta phải xúc động.(DG: Lĩnh vực này ta không biết tí gì nên các bác cứ google thần công để biết thêm chi tiết nha, ta cũng lười tìm hiểu, có ít thông tin từ wikipedia của Đức các bác có thể tham khảo, có cả bài gốc trong đó, link: http://de.wikipedia.org/wiki/Kanon_(Musik) )
Dưới ánh mặt tập trung mà kinh ngạc của mọi người, Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, đem sự tồn tại và lịch sử của “Kanon”, và lai lịch thủ khúc Diêm Văn Huy vừa diễn tấu là Variatinnthe Kannbypahelbel thế nào nói ra không sai một chút nào. Trên gương mặt của Lý Vũ Hàm tràn ngập nén kinh hỉ khó nén được:
- Không ngờ Tiểu Chu lại có thể hiểu biết “Kanon” như vậy, chẳng lẽ em cũng thích nhạc piano sao? Thế mà từ trước tới giờ không thấy em nói gì đấy?
Vẻ mặt Diêm Văn Huy đầy ghen tị, chua chua nói:
- Cái này thì có gì giỏi lắm, có quan hệ gì tới tới tư liệu về “Kanon”, đầy trên mạng, tùy tiện google là thấy đầy đủ, hắn ta chẳng qua muốn khoe khoang trước mặt mọi người, cho nên mới đặc biệt lên mạng tra tư liệu, cố ra vẻ ta đây chứ có biết cái vẹo gì đâu.
Diêm Văn Huy không có lý do gì mà không ghen tị, bởi vì khi Lý Vũ Hàm nhìn y luôn luôn lạnh như băng, ra vẻ cự tuyệt người ta từ ngàn dặm, cho tới bây giờ chưa cấp sắc mặt tốt cho y bao giờ, đương nhiên là không nói đến việc nàng có cười với y không. Làm cho người ta không ngờ đến là, khi Diêm Văn Huy xỉa xói thì Chu Hiểu Xuyên chẳng những không phản bác, ngược lại còn theo lời hắn, khẽ cười nói:
- Anh nói không sai, liên quan tới tư liệu về “Kanon”, đích thật là tôi ra vẻ ta đây đấy.
Diêm Văn Huy lộ vẻ “ta biết mà”, cười lạnh với Lý Vũ Hàm nói:
- Xem đi, hắn quả nhiên là ra vẻ ta đây. Hừ, tao nói nha, muốn chơi tốt piano, không chỉ cần có thiên phú đâu mà cần phải có thời gian dài đào tạo. Một tiểu tử nghèo như mày, làm sao có thể được đào tạo bài bản chứ? Làm sao có thể có trình độ đánh đàn cao được?
Lý Vũ Hàm chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến hắn. Chu Hiểu Xuyên vẫn thản nhiên cưởi tươi như hoa, tiếp nhận những đợt đâm chọt của y, hắn dùng ánh mắt hài hước liếc nhìn Diêm Văn Huy một cái, tiếp tục nói về đề tài vừa rồi:
- Kỳ thật, trừ bỏ hiểu biết về “Kanon”, tôi còn muốn tỏ vẻ ta đây thêm chút nữa.
Diêm Văn Huy nhất thời nở nụ cười:
- Mày còn muốn tỏ vẻ ta đây gì nữa? Mày không biết xấu hổ hay sao mà còn muốn thể hiện nữa sao? Hay là lại muốn khoe trí nhớ của mình? Ha ha…
Diêm Văn Huy cười hai tiếng, rồi rốt cuộc cười không nổi. Hắn mở ta hai mắt nhìn, há to miệng, ngây ngốc nhìn Chu Hiểu Xuyên, giống như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn, khiến cho hắn không thể cười như bình thường được. Ngạo khí tồn tại trên mặt hắn, lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ và khó tin. Bởi vì, Chu Hiểu Xuyên đang nói ra những chỗ sai lầm của bài diễn tấu Variatinnthekannby Pahelbel lúc trước mà Diêm Văn Huy đánh. Chừng đó sai lầm còn nhiều hơn cả những gì mà thầy dạy đàn Diêm Văn Huy đã từng nói với hắn. Bất quá, mấy thứ này biết thì biết, muốn tiến hành cải thiện hay sửa lại không phải là chuyện làm ngày được trong một sớm một chiều. Mà càng làm cho Diêm Văn Huy kinh ngạc chính là, Chu Hiểu Xuyên chỉ ra những lỗi sai còn pro hơn cả những chuyên gia về chơi đàn piano nữa. Chẳng lẽ trình độ chơi đàn của Chu Hiểu Xuyên còn giỏi hơn cả các nghệ sĩ chơi đàn piano chuyên nghiệp kia?
“Làm... Làm sao có thể?” Diêm Văn Huy trợn ngược hai mắt, đầy vẻ khiếp sợ nhìn Chu Hiểu Xuyên, vừa không dám, vừa không nguyện tin tưởng trình độ đàn của hắn còn giỏi hơn cả giáo viên dạy đàn của mình.
- Mày… Mày… làm sao mày biết điều này?
Giọng điệu của Diêm Văn Huy bắt đầu có chút run rẩy. Chu Hiểu Xuyên vẫn mỉm cười nói:
- Không phải tôi vừa nói rồi sao, mấy thứ này, đều là tôi học trên Inte và nhớ lại. Loại người như tôi không có nghệ sĩ đào tạo, làm sao có thể nghe ra từ trong tiếng đàn của anh những lỗi đó được?
Diêm Văn Huy cảm thấy như có một bàn tay vô hình tát ‘bôm bốp’ lên mặt mình mấy phát, khuôn mặt nháy mắt biến thành màu gan heo. Y vừa trừng mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên, vừa gào rít như thằng điên ở trong lòng: “Rốt cuộc đang chuyện gì xảy ra? Tại sao một tiểu tử nghèo có thể nghe ra các lỗi trong khúc nhạc mình đàn? Chẳng lẽ nó là một cao thủ piano? Không, tuyệt đối khong có khả năng này! Tiểu tử nghèo như nó, làm sao có thể học piano chứ? Cái #$%$#@ nó, ai có thể cho tao biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?
Diêm Văn Huy kiểu gì cũng không tin Chu Hiểu Xuyên là một cao thủ đàn piano, y khổ sở suy nghĩ nguyên nhân vẫn không ra kết quả, nên mạnh mồm nói:
- Khua môi múa mép thì ai chả làm được. Mày thật có bản lĩnh như vừa nói là phải đi đàn một khúc cho chúng ta nghe, cho chúng ta xem mày tài cán đến mức nào!
Theo Diêm Văn Huy thấy, Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối sẽ không đánh đàn. Bởi vì món đò chơi này, không chỉ cần thiên phú màcần phải có thời gian và tiền bạc. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không tưởng tượng được, ở bên người Chu Hiểu Xuyên lại tồn tại một con rùa đen tinh thông âm luật, càng không thể tưởng tượng được, trong cơ thể của Chu Hiểu Xuyên đang tồn tại một luồng năng lượng thần bí có công hiệu kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.