Chương 17: Vẹt cứu chủ
Ngũ Chí
20/09/2013
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Chu Hiểu Xuyên tỉnh lại từ trong giấc mơ, cảm giác có cái gì đó nhọn nhọn đang chọc chọc vào trán mình bèn mở đôi mắt lim dim ra thì nhìn thấy một con vẹt vằn hổ. Nó đang dùng cái mỏ hướng lên, chuẩn bị mổ vào đầu hắn phát nữa. Thấy Chu Hiểu Xuyên đã mở mắt nó liền ngã xuống, sau đó lăn qua lăn lại mỏ kêu liên tục:
- Cứu…cứu…cứu…
Diễn lại xong nó lại tiếp tục dùng mỏ mổ Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên nhận ra đây là con vẹt mà nhà Trương đại gia nuôi, bởi vì lão nuôi từ lớn đến bé, cho nên giống như lời Trương đại gia nói, nó không hề bay mất. Bình thường Trương đại gia rất ít khi nhốt nó vào trong lồng. Chỉ là không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, làm sao con vẹt này lại bay vào phòng Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên đưa tay che đầu lại, cười khổ nói:
- Được rồi, nói tiếng thú đi, tiếng người của mày còn kém lắm. Nói xem chuyện gì xảy ra thế? Này, không mổ nữa, đầu ta sắp bị ngươi mổ thành đầu phật tổ rồi đấy…
- Oái! Ngươi hiểu tiếng thú sao? Còn con chó kia lại không biết tiếng thú, chẳng lẽ hai ngươi tráo đổi linh hồn cho nhau?
Chu Hiểu Xuyên không ngờ con vẹt vằn hổ này nói là một lèo, phát hiện được nó cũng không hiểu được thú ngữ cua Tiêu Hắc liên tiếp kinh hô cảm khái, nói một cách vuốt mặt không thèm nể mũi. Bất đắc dĩ Chu Hiểu Xuyên đành cắt đứt lời lải nhải của nó:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc làm sao mày bay sang đây mổ tao làm gì? Đừng nói là mày nhất thời hưng phấn quá nên nghịch bậy.
- Ai nha, đều tại cái tên nhân loại ngươi làm ta quên mất chính sự.
Con vẹt được nhắc nhở mới sực tỉnh, thần tình trở nên lo lắng, gấp gáp kêu:
- Nhân loại, mau đi cứu chủ nhân của ta!
Chu Hiểu Xuyên cả kinh, tỉnh cả ngủ hỏi:
- Trương đại gia, bác ấy bị làm sao?
Con vẹt nói:
- Ta cũng không biết, nhìn thấy chủ nhân đóng cửa bật điều hòa, sau đó không lâu thì ngã lăn ra đất, không nhúc nhích, giống như chết rồi vậy. Nhân loại, xin ngươi mau đi cứu chủ nhân ta! Chỉ cần ngươi cứu hắn ta thề mỗi khi ăn cám cò sẽ để dành cho ngươi một chút, nếu ngươi không thích thì thì ta sẽ đi bắt cho ngươi vài con sâu cũng được…
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
- Sặc…Cám với sâu mày giữ lấy mà đớp.
Kỳ thật, kể cả con vẹt da hổ này không cầu, nhưng chỉ cần hắn biết chuyện đó, sẽ lập tức sang cứu ngay. Không vì bất cứ vật chất gì, chỉ vì mỗi giao hảo giữa hai người mà thôi. Chu Hiểu Xuyên đứng dậy mở cửa lao sang nhà Trương đại gia ở bên cạnh. Nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn hơi nhíu mày, thử dùng vai huých mấy cái… nhưng mà nói sao thì Trương đại gia cũng là người khá giả, cửa đó có thể chống đạn còn được chứ nói chi cái vai còm của hắn. Đụng vài cái không thấy cửa lung lay ngược lại nó còn làm hắn đau vai trợn cả mắt lên. Cách đó không được, Chu Hiểu Xuyên lại chợt ngửi thấy một mùi lạ truyền tới từ khe cửa. Hắn sửng sốt một lát, lại gần cố nhận ra mùi này, không khỏi cả kinh:
- Khí này chính là … là khí gas! Chẳng lẽ là do hở khí gas nên Trương đại gia mới trúng độc mà ngất?
Con vẹt cũng hô lên như thật:
- Cái gì? Hở khí gas? Vậy… phải làm sao bây giờ?
- Trước cứ gọi công an và cấp cứu đã!
Hắn móc chiếc Qmobile ra bấm số gọi cho cấp cứu và công an, rồi mới quay sang con vẹt nói:
- Phải một lúc họ mới tới được, mày có cách gì vào trong phòng lấy chìa khóa ra không?
Con vẹt vằn hổ nghiêng đầu suy tư, sau đó đáp:
- Chủ nhân vì bật điều hòa nên đã đóng hết tất cả các cửa số lại, nên ta cũng chẳng có cách nào hết.
- Đã vậy đành phải dùng sức mạnh để phá cửa thôi.
Chu Hiểu Xuyên cau mày nói:
- Ta về phòng, tìm xem có dụng cụ gì để cậy cửu không...
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên xoay người định rời đi thì Tiểu hắc đột nhiên nhảy tới một góc tường, miệng ngậm một con chuột, ném tới chân hắn.
- Ô con chó ngu ngốc cắn ta đau quá! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi chưa từng nghe câu 'Cẩu nã háo tử đa quản nhàn sự' (1) sao?
Con chuột la to, ngữ khí cay nghiệt.
- Chuột?
Chu Hiểu Xuyên cũng sửng sốt không hiểu ý Tiểu Hắc. Hắn cũng chả ưa gì loài chuột, mà cũng chả thèm quan tâm tới chúng. Nhưng mà ngay khi hắn cất bước định tiến vào phòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyên, vội vàng xoay người lại hỏi con chuột:
- Ây! Chuột, mày có cách nào chui vèo căn phòng này lấy chìa khóa cửa ra đây không?
Con chuột cả kinh, sau đó than thở nói:
- A…a…Lỗ tai ta bị bệnh rồi hay sao lại thấy loài người ngu xuẩn đang nói thú ngữ thế này?
- Tao đúng là nói thú ngữ đây đồ ngu!
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên không còn tâm tình đâu để tranh cãi với con chuột nữa, vội nói :
- Trả lời ta mau lên, mạng người rất quan trọng!
- Được, được rồi…
So sánh với con người, có thể nói rằng khả năng tiếp nhận của loài chuột cao hơn con người rất nhiều. Nó than thở hai tiếng rồi nói :
- Vào phòng này lấy chìa khóa phòng cũng không khó, bất quá dựa vào cái gì mà ta phải làm? Loài người các ngươi chết hay sống thì có quan hệ gì với ta chứ? Nói thực nhá nếu con người chết hết đi thì càng tốt, lúc đó chúng ta có khi lại làm bá chủ trái đất này ý chứ.
*************
(1) Ý nói làm những chuyện vớ vẩn ngược đời.
- Cứu…cứu…cứu…
Diễn lại xong nó lại tiếp tục dùng mỏ mổ Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên nhận ra đây là con vẹt mà nhà Trương đại gia nuôi, bởi vì lão nuôi từ lớn đến bé, cho nên giống như lời Trương đại gia nói, nó không hề bay mất. Bình thường Trương đại gia rất ít khi nhốt nó vào trong lồng. Chỉ là không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, làm sao con vẹt này lại bay vào phòng Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên đưa tay che đầu lại, cười khổ nói:
- Được rồi, nói tiếng thú đi, tiếng người của mày còn kém lắm. Nói xem chuyện gì xảy ra thế? Này, không mổ nữa, đầu ta sắp bị ngươi mổ thành đầu phật tổ rồi đấy…
- Oái! Ngươi hiểu tiếng thú sao? Còn con chó kia lại không biết tiếng thú, chẳng lẽ hai ngươi tráo đổi linh hồn cho nhau?
Chu Hiểu Xuyên không ngờ con vẹt vằn hổ này nói là một lèo, phát hiện được nó cũng không hiểu được thú ngữ cua Tiêu Hắc liên tiếp kinh hô cảm khái, nói một cách vuốt mặt không thèm nể mũi. Bất đắc dĩ Chu Hiểu Xuyên đành cắt đứt lời lải nhải của nó:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc làm sao mày bay sang đây mổ tao làm gì? Đừng nói là mày nhất thời hưng phấn quá nên nghịch bậy.
- Ai nha, đều tại cái tên nhân loại ngươi làm ta quên mất chính sự.
Con vẹt được nhắc nhở mới sực tỉnh, thần tình trở nên lo lắng, gấp gáp kêu:
- Nhân loại, mau đi cứu chủ nhân của ta!
Chu Hiểu Xuyên cả kinh, tỉnh cả ngủ hỏi:
- Trương đại gia, bác ấy bị làm sao?
Con vẹt nói:
- Ta cũng không biết, nhìn thấy chủ nhân đóng cửa bật điều hòa, sau đó không lâu thì ngã lăn ra đất, không nhúc nhích, giống như chết rồi vậy. Nhân loại, xin ngươi mau đi cứu chủ nhân ta! Chỉ cần ngươi cứu hắn ta thề mỗi khi ăn cám cò sẽ để dành cho ngươi một chút, nếu ngươi không thích thì thì ta sẽ đi bắt cho ngươi vài con sâu cũng được…
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
- Sặc…Cám với sâu mày giữ lấy mà đớp.
Kỳ thật, kể cả con vẹt da hổ này không cầu, nhưng chỉ cần hắn biết chuyện đó, sẽ lập tức sang cứu ngay. Không vì bất cứ vật chất gì, chỉ vì mỗi giao hảo giữa hai người mà thôi. Chu Hiểu Xuyên đứng dậy mở cửa lao sang nhà Trương đại gia ở bên cạnh. Nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn hơi nhíu mày, thử dùng vai huých mấy cái… nhưng mà nói sao thì Trương đại gia cũng là người khá giả, cửa đó có thể chống đạn còn được chứ nói chi cái vai còm của hắn. Đụng vài cái không thấy cửa lung lay ngược lại nó còn làm hắn đau vai trợn cả mắt lên. Cách đó không được, Chu Hiểu Xuyên lại chợt ngửi thấy một mùi lạ truyền tới từ khe cửa. Hắn sửng sốt một lát, lại gần cố nhận ra mùi này, không khỏi cả kinh:
- Khí này chính là … là khí gas! Chẳng lẽ là do hở khí gas nên Trương đại gia mới trúng độc mà ngất?
Con vẹt cũng hô lên như thật:
- Cái gì? Hở khí gas? Vậy… phải làm sao bây giờ?
- Trước cứ gọi công an và cấp cứu đã!
Hắn móc chiếc Qmobile ra bấm số gọi cho cấp cứu và công an, rồi mới quay sang con vẹt nói:
- Phải một lúc họ mới tới được, mày có cách gì vào trong phòng lấy chìa khóa ra không?
Con vẹt vằn hổ nghiêng đầu suy tư, sau đó đáp:
- Chủ nhân vì bật điều hòa nên đã đóng hết tất cả các cửa số lại, nên ta cũng chẳng có cách nào hết.
- Đã vậy đành phải dùng sức mạnh để phá cửa thôi.
Chu Hiểu Xuyên cau mày nói:
- Ta về phòng, tìm xem có dụng cụ gì để cậy cửu không...
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên xoay người định rời đi thì Tiểu hắc đột nhiên nhảy tới một góc tường, miệng ngậm một con chuột, ném tới chân hắn.
- Ô con chó ngu ngốc cắn ta đau quá! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi chưa từng nghe câu 'Cẩu nã háo tử đa quản nhàn sự' (1) sao?
Con chuột la to, ngữ khí cay nghiệt.
- Chuột?
Chu Hiểu Xuyên cũng sửng sốt không hiểu ý Tiểu Hắc. Hắn cũng chả ưa gì loài chuột, mà cũng chả thèm quan tâm tới chúng. Nhưng mà ngay khi hắn cất bước định tiến vào phòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyên, vội vàng xoay người lại hỏi con chuột:
- Ây! Chuột, mày có cách nào chui vèo căn phòng này lấy chìa khóa cửa ra đây không?
Con chuột cả kinh, sau đó than thở nói:
- A…a…Lỗ tai ta bị bệnh rồi hay sao lại thấy loài người ngu xuẩn đang nói thú ngữ thế này?
- Tao đúng là nói thú ngữ đây đồ ngu!
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên không còn tâm tình đâu để tranh cãi với con chuột nữa, vội nói :
- Trả lời ta mau lên, mạng người rất quan trọng!
- Được, được rồi…
So sánh với con người, có thể nói rằng khả năng tiếp nhận của loài chuột cao hơn con người rất nhiều. Nó than thở hai tiếng rồi nói :
- Vào phòng này lấy chìa khóa phòng cũng không khó, bất quá dựa vào cái gì mà ta phải làm? Loài người các ngươi chết hay sống thì có quan hệ gì với ta chứ? Nói thực nhá nếu con người chết hết đi thì càng tốt, lúc đó chúng ta có khi lại làm bá chủ trái đất này ý chứ.
*************
(1) Ý nói làm những chuyện vớ vẩn ngược đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.