Chương 17:
Chilll
21/02/2024
Đạp xe về, trời đầu hè, không nóng. Đạp xe chậm rãi mà lòng nặng trĩu suy nghĩ, chuyện học hành, chuyện tiền bạc, chuyện yêu đương. Hôm qua không sang cài máy cho cô em được, tối hôm qua cô em nhắn tin rằng em chờ anh cả 1 ngày dài. Anh thật quá đáng. Buồn, cũng không nhắn lại gì.
Tuần ấy trôi qua cũng là hết tháng 4. Tao nhận lương về cũng là hôm thằng thông hết tiền, máy tính đéo lấy được, 8 triệu đánh lô 1 tuần thì hết nhẵn…
Không thể cập bờ như mong muốn. Cay. Thằng thông về quê, tao dặn qua nhà lấy tiền hộ tao luôn. Thứ 7 nằm dài, nắng chói chang đéo buồn dậy. Bắc Ninh sang, bảo trả tiền hôm trước anh thông đặt cọc viện phí, tao bảo ừ. Bắc Ninh để tiền lên bàn rồi quay ra luôn. Không nói thêm câu nào.
Chán, ra quán net ngồi. Giữa online, bảo huynh ở nhà không muội rủ bọn nó qua chơi, từ hôm huynh chuyển chỗ mấy lần ra Mỹ Đình không gặp làm mọi người có chút nhớ. Tao bảo tuần nào chả gặp 2 buổi mà nhớ gì, Giữa hihi bảo đấy là 2 thằng kia nó nói, còn muội với tóc vàng thì có gì mà nhớ, thấy huynh còn khó chịu vì bị quát mắng ấy chứ. Mẹ, tao nhắc nhở việc học hành chứ quát bao giờ, láo thật. Phòng trọ hoang tàn, con người thối chí chả muốn gặp nên bảo bọn nó là về quê rồi, hôm sau lên thì gặp. Thấy chị em Hải Dương đều sáng đèn, mà đéo dám pm. Cô em thì thấy treo status Buồn lắm ai ơi…
Rốt cuộc tao cũng không kiên trì hơn được, pm cho ẻm. Bảo anh xin lỗi, có lẽ anh chưa đủ chín chắn hay trưởng thành như em mong muốn. Xin lỗi em nhé. Tao out nick luôn. Cũng gần trưa rồi, đi ăn cơm. Vào quán cơm, gặp em Bắc Ninh đang ăn, tao chào 1 câu em đi ăn sớm thế. Em ngước lên nhìn tao 1 cái rồi thở ra câu vâng, vài phút sau thì em đứng dậy, tao nhìn qua, cơm mới ăn được nửa. Ồ, tất cả quay lưng với mình ư, sao lại thế nhỉ. Tao tự nhếch mép cười, trong đầu nghĩ bố đéo cần.
Đang nhai cơm, xem ti vi thì thấy giọng nữ “Ơ anh”, tao nhìn lên. Là Hương phấn. Phấn mang đĩa cơm lại ngồi đối diện tao, hỏi anh ở khu này à, tao ừ. Phấn kêu em cũng mới chuyển ra khu này, tao bảo chuyển chỗ làm là, phấn bảo vâng, giọng hơi ái ngại.
Nói chuyện 1 lúc phấn bảo lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như xưa nhỉ, nhưng có vẻ gầy hơn chút. Tao cũng khách sáo nói lại em thì càng ngày càng xinh, phấn cười tít mắt. Ra về, phấn bảo về chỗ phấn chơi. Tao đi theo, thì ra chỗ trọ gần quán cơm, vậy là cách chỗ tao chỉ 500m. Phấn ở 1 mình, tao hỏi 2 nàng kia đâu thì phấn kêu 2 chị ấy chuyển lên khu chợ mơ thì phải, 2 chị ấy dấn sâu quá em không theo được. Tao cười cười kêu sâu cỡ nào. Phấn bảo sâu hết cỡ rồi. Vậy là 2 nàng ấy đã lên đời từ nhân viên quán hát sang nhân viên chơi nhạc cụ chăng.
Hỏi phấn là đang làm ở đâu, phấn kêu làm cho mấy quán gì chỗ kim mã. Hỏi có người yêu chưa thì phấn kêu sắp rồi ạ, chắc mấy năm nữa là có. Tao nhìn phấn một hồi rồi trêu anh cóp mãi chưa đủ tiền để thưởng thức em. Phẫn xì mặt bảo anh, em nhắc lại em không phải gái làm tiền. Tao cười xin lỗi. Phấn kêu quanh anh nào Luật, nào Hải Dương, nào mấy đứa con gái đến chơi có đứa nào không xinh đẹp đâu, anh chả coi em ra gì thì có. Câu nói này thật động chạm, bây giờ có còn ai ở bên đâu. Thấy tao mặt đượm buồn nên phấn hỏi. Tao cũng kể, kể hết chuyện lô đề, nợ nần, người yêu giận dỗi, bạn thân bỏ đi… Phấn nghe 1 hồi bảo anh bỏ lô đề đi anh, tương lai của các anh em thấy sáng lắm, có ăn học đàng hoàng, lại người như anh tương lai chắc chắn không nghèo khó được.
Xét về độ trải đời có lẽ tao không bằng Phấn thật.
Phấn xin số điện thoại của tao. Ngồi chơi chán thì tao về, phấn bảo thi thoảng qua em chơi nhé, em ở 1 mình chán lắm…
Về nhà nằm mãi không ngủ được, sáng dậy muộn. Bắc Ninh sang phòng hỏi nãy anh đi cùng ai đấy, tao bảo bạn cùng xóm trọ cũ, có vấn đề gì không. Bắc Ninh kêu nhìn nàng ta ăn mặc hớ hênh có vẻ không đàng hoàng. Tao chán ngán bảo liên quan gì đến em à. Bắc Ninh nói đúng là không liên quan đến em, chị Luật nhờ em theo dõi anh báo lại cho chị ấy đấy. Tao bảo tiếp không phải việc của em. Bắc Ninh hậm hực dậm chân bảo cái lão này, thật hết chỗ nói, anh thay đổi quá. Tao không nói câu nào.
Bắc Ninh vào phòng, ngồi ghế rồi nói anh có biết em đã từng thích anh không. Tao im lặng, Bắc Ninh nói em thích anh từ ngay lần đầu gặp ở sinh nhật cô chị ấy, rồi lần đến chơi nhà anh, nghe anh đàn hát… Anh biết ngày anh chuyển phòng sang đây em vui thế nào không. Vậy mà anh…
Tao bảo anh buồn ngủ. Bắc Ninh đứng dậy đi về, khép cửa cho tao. Tao nằm ngẫm nghĩ những gì em vừa nói, người ta quay lưng với mình hay mình tự đánh mất mình??? Ngủ mơ màng, cửa không đóng. Bỗng thấy chói mắt, nheo mắt nhìn ra. Là Cô em Hải Dương.
Ẻm lại kéo tai tao vào dậy ngay tên lười biếng này. Mấy giờ rồi còn ngủ, tao hỏi ơ thế mấy giờ rồi.
Cô em cười bảo hơn 3h. Tao nói thế vẫn sớm mà.
Cô em bảo dậy ngay nghe em hỏi đây. Anh nhắn tin yahoo như thế là có ý gì.
Tao ngồi dậy, im lặng vài giây thì tao nói ý gì thì anh nghĩ là em hiểu mà. Cô em bảo anh muốn chia tay à. Tao bảo anh chưa đủ trưởng thành để yêu em.
Cô em bảo không dễ thế đâu sói ơi. Em không đồng ý đâu. Tao đứng dậy, châm điếu thuốc, ra cửa ngồi. Cô em vẫn ngồi trong giường bảo mới một tí mà đã nản chí thế, em không đồng ý chia tay đâu.
Tao trầm ngâm, thời gian qua ít liên lạc, ít nhắn tin, cũng nhớ nhung nhưng vì vật lộn với chuyện học, chuyện lô sự quan tâm không còn như trước. Cô em lại nói 2 bộ máy tính cắm hết rồi à. Tao không trả lời.
Cô em kêu chán bọn anh thật, nói mãi không nghe, ăn được lô đề thì chả phải đi học làm gì. Lại lèo nhèo rồi. Cô em đi ra giật điếu thuốc của tao vứt đi rồi bảo, thời gian vừa rồi lúc nào em cũng nghĩ về anh, nghĩ đến anh, lo lắng cho anh, anh có biết không. Chị gái em đang làm tốt nghiệp, bận bù đầu mà cũng suốt ngày hỏi em xem anh thế nào kìa. Tao đứng dậy đi vào trong, nói khẽ. Em quên anh đi…
Cô em lại ôm tao, mắt ngấn nước nói nếu quên được thì em đã quên rồi, nước mắt lăn dài trên má, thẫm ướt ngực áo tao.
Thấy nước mắt, tao mềm lòng, khẽ ôm em và nói anh xin lỗi. Cứ ôm như vậy 1 lúc thì bỏ ra. Tao ngồi xuống giường, cô em hỏi anh đang nợ nần bao nhiêu, tao bảo không có gì đâu, máy tính hỏng đi sửa thôi. Ẻm bảo anh đừng giấu nữa, anh hay ghi lô quán nào em còn biết ấy. Tao im lặng, thật quá xấu hổ.
Cô em lại ca 1 bài ca năm tháng, tao ngồi nghe, câu được câu chăng. Cô em bảo qua nhà em nấu cơm ăn cơm đi, lâu lắm rồi anh không qua rồi. Tao bảo anh tắm đã, cô em kêu cầm quần áo qua mà tắm. Chị chưa xuống đâu. Tao nghe lời, cô em cũng mới được mua xe máy, tao chở cô em, đi chợ, về cô em nấu cơm, tao đi tắm. Cô em bảo cứ để quần áo đấy em giặt luôn.
Ăn uống xong cô em bảo cài hộ mấy cái gì gì ở máy tính, tao hì hục nghịch. Cô em ngồi sau xem hớt chuyện, thỉnh thoảng lại qua choàng vai ôm ôm, ép bộ ngực vào lưng tao, bồn chồn vãi lồn. Đưa tay ra sau sờ sờ thì nàng kêu đang đèn đỏ. Mẹ kiếp. Cả tháng không làm gì, đến hôm gặp lại đèn đỏ. Cô em kêu cài xong đi em thưởng.
Tao cho chạy cả 1 đống bảo cứ chờ đấy xong nhấn ok ok next next là xong. Chưa kịp thưởng thì thấy có điện thoại, là Bắc Ninh gọi, nhưng người gọi là thằng thông, bảo đang ở đâu về đi, nó không cầm chìa khóa. Đm. Cô em bảo để em chở về nhưng tao bảo thôi, phiền, tí mất công em về 1 mình. Thế là cô em đi bộ cùng tao ra bến xe bus, cô em khoác tay tao không rời. Đến bến xe cũng đứng chờ xe bus cùng tao, như kiểu không nỡ xa cách. Bến xe buổi tối vắng, có mỗi 2 đứa tao. Cô em thơm nhẹ vào má tao và nói cấm anh được nhắc chuyện chia tay. Tao bỗng dững thấy lòng quặn lại.
Thằng thông lên, xách theo kẹo bánh lỉnh kỉnh. Đưa tiền cho tao 900k bảo nhà gửi. Tao bảo mày cầm luôn đi đóng tiền nhà đi, tao vẫn còn tiền lương đã tiêu đéo đâu. 2 thằng lại rơi vào khoảng sầu. Thằng thông kêu thôi mày ạ, tìm cách về bờ rồi bỏ lô đề thôi, về quê thấy thương phụ huynh quá… Tao nghĩ đến quê, đến thầy u, lòng lại thêm lần quặn thắt.
Thứ 2, đi học, phải cố đi học chứ để cấm thi nữa thì bỏ mẹ. Trưa về, không thấy thằng thông đâu, điện thoại nó vẫn chưa lấy ra, đéo biết liên hệ kiểu gì. Ngồi nghỉ ngơi tí thì thấy Bắc Ninh sang rủ bảo đi ăn cơm đi anh. Tao hơi ngạc nhiên, từ lâu rồi Bắc Ninh có hỏi han gì tao đâu.
Dường như đoán được sự ngạc nhiên của tao, Bắc Ninh cười hihi bảo em nghĩ rồi, chuyện lô đề con trai đứa nào chẳng chơi, bọn anh chơi cũng là dễ hiểu, có điều em 1 lần nữa khuyên anh bỏ lô đề đi nhé, nợ trả dần dần. Em giúp 1 ít.
Tao lắc đầu, cũng định đi ăn nhưng thấy nó rủ lại đéo muốn đi cùng bảo anh chưa đói, em đi ăn trước đi. Tao châm thuốc hút, Bắc Ninh có vẻ giận dỗi hấm hứ rồi kêu bực thật, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. 15p sau tao mới đi ăn cơm, gặp Bắc Ninh đi về, thấy tay cầm bánh mì, sữa, ẻm kêu ơ anh lại đi ăn à, thật là bực quá, em mua bánh mì với sữa về đây. Tao có chút cảm động, nói em cứ cầm về tí cùng ăn, anh đi ăn cơm. Thấy thái độ tao nhẹ nhàng hơn nên Bắc Ninh cũng tươi cười đi về.
Tuần ấy trôi qua cũng là hết tháng 4. Tao nhận lương về cũng là hôm thằng thông hết tiền, máy tính đéo lấy được, 8 triệu đánh lô 1 tuần thì hết nhẵn…
Không thể cập bờ như mong muốn. Cay. Thằng thông về quê, tao dặn qua nhà lấy tiền hộ tao luôn. Thứ 7 nằm dài, nắng chói chang đéo buồn dậy. Bắc Ninh sang, bảo trả tiền hôm trước anh thông đặt cọc viện phí, tao bảo ừ. Bắc Ninh để tiền lên bàn rồi quay ra luôn. Không nói thêm câu nào.
Chán, ra quán net ngồi. Giữa online, bảo huynh ở nhà không muội rủ bọn nó qua chơi, từ hôm huynh chuyển chỗ mấy lần ra Mỹ Đình không gặp làm mọi người có chút nhớ. Tao bảo tuần nào chả gặp 2 buổi mà nhớ gì, Giữa hihi bảo đấy là 2 thằng kia nó nói, còn muội với tóc vàng thì có gì mà nhớ, thấy huynh còn khó chịu vì bị quát mắng ấy chứ. Mẹ, tao nhắc nhở việc học hành chứ quát bao giờ, láo thật. Phòng trọ hoang tàn, con người thối chí chả muốn gặp nên bảo bọn nó là về quê rồi, hôm sau lên thì gặp. Thấy chị em Hải Dương đều sáng đèn, mà đéo dám pm. Cô em thì thấy treo status Buồn lắm ai ơi…
Rốt cuộc tao cũng không kiên trì hơn được, pm cho ẻm. Bảo anh xin lỗi, có lẽ anh chưa đủ chín chắn hay trưởng thành như em mong muốn. Xin lỗi em nhé. Tao out nick luôn. Cũng gần trưa rồi, đi ăn cơm. Vào quán cơm, gặp em Bắc Ninh đang ăn, tao chào 1 câu em đi ăn sớm thế. Em ngước lên nhìn tao 1 cái rồi thở ra câu vâng, vài phút sau thì em đứng dậy, tao nhìn qua, cơm mới ăn được nửa. Ồ, tất cả quay lưng với mình ư, sao lại thế nhỉ. Tao tự nhếch mép cười, trong đầu nghĩ bố đéo cần.
Đang nhai cơm, xem ti vi thì thấy giọng nữ “Ơ anh”, tao nhìn lên. Là Hương phấn. Phấn mang đĩa cơm lại ngồi đối diện tao, hỏi anh ở khu này à, tao ừ. Phấn kêu em cũng mới chuyển ra khu này, tao bảo chuyển chỗ làm là, phấn bảo vâng, giọng hơi ái ngại.
Nói chuyện 1 lúc phấn bảo lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như xưa nhỉ, nhưng có vẻ gầy hơn chút. Tao cũng khách sáo nói lại em thì càng ngày càng xinh, phấn cười tít mắt. Ra về, phấn bảo về chỗ phấn chơi. Tao đi theo, thì ra chỗ trọ gần quán cơm, vậy là cách chỗ tao chỉ 500m. Phấn ở 1 mình, tao hỏi 2 nàng kia đâu thì phấn kêu 2 chị ấy chuyển lên khu chợ mơ thì phải, 2 chị ấy dấn sâu quá em không theo được. Tao cười cười kêu sâu cỡ nào. Phấn bảo sâu hết cỡ rồi. Vậy là 2 nàng ấy đã lên đời từ nhân viên quán hát sang nhân viên chơi nhạc cụ chăng.
Hỏi phấn là đang làm ở đâu, phấn kêu làm cho mấy quán gì chỗ kim mã. Hỏi có người yêu chưa thì phấn kêu sắp rồi ạ, chắc mấy năm nữa là có. Tao nhìn phấn một hồi rồi trêu anh cóp mãi chưa đủ tiền để thưởng thức em. Phẫn xì mặt bảo anh, em nhắc lại em không phải gái làm tiền. Tao cười xin lỗi. Phấn kêu quanh anh nào Luật, nào Hải Dương, nào mấy đứa con gái đến chơi có đứa nào không xinh đẹp đâu, anh chả coi em ra gì thì có. Câu nói này thật động chạm, bây giờ có còn ai ở bên đâu. Thấy tao mặt đượm buồn nên phấn hỏi. Tao cũng kể, kể hết chuyện lô đề, nợ nần, người yêu giận dỗi, bạn thân bỏ đi… Phấn nghe 1 hồi bảo anh bỏ lô đề đi anh, tương lai của các anh em thấy sáng lắm, có ăn học đàng hoàng, lại người như anh tương lai chắc chắn không nghèo khó được.
Xét về độ trải đời có lẽ tao không bằng Phấn thật.
Phấn xin số điện thoại của tao. Ngồi chơi chán thì tao về, phấn bảo thi thoảng qua em chơi nhé, em ở 1 mình chán lắm…
Về nhà nằm mãi không ngủ được, sáng dậy muộn. Bắc Ninh sang phòng hỏi nãy anh đi cùng ai đấy, tao bảo bạn cùng xóm trọ cũ, có vấn đề gì không. Bắc Ninh kêu nhìn nàng ta ăn mặc hớ hênh có vẻ không đàng hoàng. Tao chán ngán bảo liên quan gì đến em à. Bắc Ninh nói đúng là không liên quan đến em, chị Luật nhờ em theo dõi anh báo lại cho chị ấy đấy. Tao bảo tiếp không phải việc của em. Bắc Ninh hậm hực dậm chân bảo cái lão này, thật hết chỗ nói, anh thay đổi quá. Tao không nói câu nào.
Bắc Ninh vào phòng, ngồi ghế rồi nói anh có biết em đã từng thích anh không. Tao im lặng, Bắc Ninh nói em thích anh từ ngay lần đầu gặp ở sinh nhật cô chị ấy, rồi lần đến chơi nhà anh, nghe anh đàn hát… Anh biết ngày anh chuyển phòng sang đây em vui thế nào không. Vậy mà anh…
Tao bảo anh buồn ngủ. Bắc Ninh đứng dậy đi về, khép cửa cho tao. Tao nằm ngẫm nghĩ những gì em vừa nói, người ta quay lưng với mình hay mình tự đánh mất mình??? Ngủ mơ màng, cửa không đóng. Bỗng thấy chói mắt, nheo mắt nhìn ra. Là Cô em Hải Dương.
Ẻm lại kéo tai tao vào dậy ngay tên lười biếng này. Mấy giờ rồi còn ngủ, tao hỏi ơ thế mấy giờ rồi.
Cô em cười bảo hơn 3h. Tao nói thế vẫn sớm mà.
Cô em bảo dậy ngay nghe em hỏi đây. Anh nhắn tin yahoo như thế là có ý gì.
Tao ngồi dậy, im lặng vài giây thì tao nói ý gì thì anh nghĩ là em hiểu mà. Cô em bảo anh muốn chia tay à. Tao bảo anh chưa đủ trưởng thành để yêu em.
Cô em bảo không dễ thế đâu sói ơi. Em không đồng ý đâu. Tao đứng dậy, châm điếu thuốc, ra cửa ngồi. Cô em vẫn ngồi trong giường bảo mới một tí mà đã nản chí thế, em không đồng ý chia tay đâu.
Tao trầm ngâm, thời gian qua ít liên lạc, ít nhắn tin, cũng nhớ nhung nhưng vì vật lộn với chuyện học, chuyện lô sự quan tâm không còn như trước. Cô em lại nói 2 bộ máy tính cắm hết rồi à. Tao không trả lời.
Cô em kêu chán bọn anh thật, nói mãi không nghe, ăn được lô đề thì chả phải đi học làm gì. Lại lèo nhèo rồi. Cô em đi ra giật điếu thuốc của tao vứt đi rồi bảo, thời gian vừa rồi lúc nào em cũng nghĩ về anh, nghĩ đến anh, lo lắng cho anh, anh có biết không. Chị gái em đang làm tốt nghiệp, bận bù đầu mà cũng suốt ngày hỏi em xem anh thế nào kìa. Tao đứng dậy đi vào trong, nói khẽ. Em quên anh đi…
Cô em lại ôm tao, mắt ngấn nước nói nếu quên được thì em đã quên rồi, nước mắt lăn dài trên má, thẫm ướt ngực áo tao.
Thấy nước mắt, tao mềm lòng, khẽ ôm em và nói anh xin lỗi. Cứ ôm như vậy 1 lúc thì bỏ ra. Tao ngồi xuống giường, cô em hỏi anh đang nợ nần bao nhiêu, tao bảo không có gì đâu, máy tính hỏng đi sửa thôi. Ẻm bảo anh đừng giấu nữa, anh hay ghi lô quán nào em còn biết ấy. Tao im lặng, thật quá xấu hổ.
Cô em lại ca 1 bài ca năm tháng, tao ngồi nghe, câu được câu chăng. Cô em bảo qua nhà em nấu cơm ăn cơm đi, lâu lắm rồi anh không qua rồi. Tao bảo anh tắm đã, cô em kêu cầm quần áo qua mà tắm. Chị chưa xuống đâu. Tao nghe lời, cô em cũng mới được mua xe máy, tao chở cô em, đi chợ, về cô em nấu cơm, tao đi tắm. Cô em bảo cứ để quần áo đấy em giặt luôn.
Ăn uống xong cô em bảo cài hộ mấy cái gì gì ở máy tính, tao hì hục nghịch. Cô em ngồi sau xem hớt chuyện, thỉnh thoảng lại qua choàng vai ôm ôm, ép bộ ngực vào lưng tao, bồn chồn vãi lồn. Đưa tay ra sau sờ sờ thì nàng kêu đang đèn đỏ. Mẹ kiếp. Cả tháng không làm gì, đến hôm gặp lại đèn đỏ. Cô em kêu cài xong đi em thưởng.
Tao cho chạy cả 1 đống bảo cứ chờ đấy xong nhấn ok ok next next là xong. Chưa kịp thưởng thì thấy có điện thoại, là Bắc Ninh gọi, nhưng người gọi là thằng thông, bảo đang ở đâu về đi, nó không cầm chìa khóa. Đm. Cô em bảo để em chở về nhưng tao bảo thôi, phiền, tí mất công em về 1 mình. Thế là cô em đi bộ cùng tao ra bến xe bus, cô em khoác tay tao không rời. Đến bến xe cũng đứng chờ xe bus cùng tao, như kiểu không nỡ xa cách. Bến xe buổi tối vắng, có mỗi 2 đứa tao. Cô em thơm nhẹ vào má tao và nói cấm anh được nhắc chuyện chia tay. Tao bỗng dững thấy lòng quặn lại.
Thằng thông lên, xách theo kẹo bánh lỉnh kỉnh. Đưa tiền cho tao 900k bảo nhà gửi. Tao bảo mày cầm luôn đi đóng tiền nhà đi, tao vẫn còn tiền lương đã tiêu đéo đâu. 2 thằng lại rơi vào khoảng sầu. Thằng thông kêu thôi mày ạ, tìm cách về bờ rồi bỏ lô đề thôi, về quê thấy thương phụ huynh quá… Tao nghĩ đến quê, đến thầy u, lòng lại thêm lần quặn thắt.
Thứ 2, đi học, phải cố đi học chứ để cấm thi nữa thì bỏ mẹ. Trưa về, không thấy thằng thông đâu, điện thoại nó vẫn chưa lấy ra, đéo biết liên hệ kiểu gì. Ngồi nghỉ ngơi tí thì thấy Bắc Ninh sang rủ bảo đi ăn cơm đi anh. Tao hơi ngạc nhiên, từ lâu rồi Bắc Ninh có hỏi han gì tao đâu.
Dường như đoán được sự ngạc nhiên của tao, Bắc Ninh cười hihi bảo em nghĩ rồi, chuyện lô đề con trai đứa nào chẳng chơi, bọn anh chơi cũng là dễ hiểu, có điều em 1 lần nữa khuyên anh bỏ lô đề đi nhé, nợ trả dần dần. Em giúp 1 ít.
Tao lắc đầu, cũng định đi ăn nhưng thấy nó rủ lại đéo muốn đi cùng bảo anh chưa đói, em đi ăn trước đi. Tao châm thuốc hút, Bắc Ninh có vẻ giận dỗi hấm hứ rồi kêu bực thật, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. 15p sau tao mới đi ăn cơm, gặp Bắc Ninh đi về, thấy tay cầm bánh mì, sữa, ẻm kêu ơ anh lại đi ăn à, thật là bực quá, em mua bánh mì với sữa về đây. Tao có chút cảm động, nói em cứ cầm về tí cùng ăn, anh đi ăn cơm. Thấy thái độ tao nhẹ nhàng hơn nên Bắc Ninh cũng tươi cười đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.