Quyển 1 - Chương 5: Bắt Đầu Tu Luyện
Họa Thiên
16/04/2017
Thanh Minh cung, trăng lên cao, từng ngọn gió khẽ lướt qua, những chiếc lá xào xạc trong đêm đen.
- Được rồi. Nói thế thôi. Ta nghĩ vẫn là nên tu luyện đã.
Dạ Hi cắt ngang Miên Miên đang lải nhải. Sống nơi cường giả vi tôn, sức mạnh là quan trọng nhất. Không có sức mạnh thì đừng bao giờ đòi hỏi sự công bằng cho mình. Sống nơi cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh mới là thiết yếu nhất. Không có sức mạnh, đừng mơ tưởng sống tốt trong thế giới này, nhất là trong Hoàng thất. 9 tuổi, tu luyện đúng là hơi có muộn, nhưng không sao, nàng có bí pháp tu luyện cho riêng nàng, tuyệt đối không sợ yếu hơn mà chỉ sợ quá nổi bật thôi... Hắc hắc. Nam Cung Dạ Hi âm thầm yy...
- Ta biết rồi a .
Miên Miên ủy khuất nhìn nhìn Dạ Hi, ánh mắt long lanh như '' hoa lê đái vũ '' chọc người ta thương cảm, nếu ở dạng con người. Miên Miên chớp mắt, như có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh tỏa hào quang chói lóa vào mắt Dạ Hi. Dạ Hi giơ tay gặt phắt đi cái bộ dạng đó. Tuy nàng đúng là thích mấy kiểu tiểu loli như thế, nhưng nếu nói ra, có phải là mất hình tượng của mình không. Vẫn là không nên a. Nàng cố kìm nén bản tính của mình, vờ làm ngơ hòng giữ hình tượng xây dựng bao năm.
Một người một búp bê... đối trọi gay gắt với nhau, tình cảnh quỷ dị !
Miên Miên thì thầm to nhỏ : Ta vẫn muốn nói nữa a... vẫn muốn a... vẫn còn dài lắm
- Khụ khụ .... Cách để trở thành Ma pháp sư ?
Cố ho nhẹ để đánh trống lảng, được rồi, nàng thừa nhận là Miên Miên quá mức dễ thương đi. Nhưng vào vấn đề chính a. Nam Cung Dạ Hi cảm thấy hứng thú với Ma pháp sư hơn, dù sao thì kiếp trước nàng cũng biết một quyển bí tịch luyện võ truyền từ đời này qua đời khác cho các Gia chủ tương lai. Nhưng kiếp trước là kiếp trước, vấn đề là kiếp này, thân thể này hình như cũng quá yếu... Lần sau, nàng nhất định sẽ dành thời gian để luyện tập thôi... Yếu thế này, thì làm được chuyện gì chứ !
- À được rồi.... Ta đưa ngươi thứ này. Sau khi ngươi tìm hiểu nó xong, chúng ta sẽ lập tức tu luyện.
Miên Miên tự thêm một câu trong lòng : Coi như vật hoàn chủ .....
Nói rồi, Miên Miên dơ bàn tay búp bê cứng nhắc lên, cử động bàn tay, từ ngón giữa lấy ra chiếc nhẫn. Dạ Hi cũng chăm chú nhìn Miên Miên. Đó là chiếc nhẫn mà Miên Miên hết mực yêu quý, có lần nàng tò mò hỏi có tháo được ra không thì Miên Miên trả lời là không. Dạ Hi còn tưởng đó là đồ gắn cố định chứ hóa ra bây giờ lại thấy Miên Miên lấy ra ... Quả thật là lừa người, lừa người a !
Miên Miên không chú ý ánh mắt lạ lùng của nàng, lập tức vào luôn vấn đề.
- Ngươi đưa tay đây, đón lấy, cuối cùng, vật cũng hoàn lại chủ ....
Tay Miên Miên run lẩy bẩy, giống như xúc động, thỏa mãn khi hoàn thành một nguyện ước nào đó.
- Vật đã hoàn chủ ... ?
- Thôi, chờ ngươi đủ mạnh, ta sẽ nói ....rất nhanh thôi.
Toàn những câu nói lưng chừng, Nam Cung Dạ Hi trỗi dậy cái bản tính tò mò vốn có.
Cố nén cái bản tính tò mò đó, Dạ Hi đưa tay ra đón lấy, chiếc nhẫn vốn rất bé, nay đã phóng to lên khi ở trên tay nàng. Nàng nhìn được rõ hoa văn của chiếc nhẫn này. Đó là một chiếc nhẫn màu trắng bạc, ở giữa trang trí một bông hoa bỉ ngạn tím nở rộ. Nàng mơ hồ nhìn thấy nhẫn đang rung động, còn lóe lên mấy tia sáng. Một cảm giác thân thuộc từ từ thẩm thấu vào da, vào thịt cho đến tận sau trong linh hồn. Nàng rất thích chiếc nhẫn này, yêu thích không buông tay, vì nó có bông hoa bỉ ngạn tím giống bông hoa ở mi tâm nàng, và cảm giác thân thuộc khó diễn tả được ...
- Đây là Tử Linh giới chỉ.
- Tên hảo đẹp ! Đeo nó vào và rồi .... Mà giống như mấy truyện tiểu thuyết ấy hả, nhỏ máu nhận chủ ?
- Đúng rồi. Tuy nó là của ngươi từ lâu rồi nhưng kiếp này vẫn phải nhỏ máu để chứng minh thân phận.
- Từ lâu à ....
Nam Cung Dạ Hi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều liền cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu đào xuống mặt nhẫn. Lập tức mặt nhẫn vốn màu tím nay có máu nhỏ xuống tỏa ra những ánh hào quang bao phủ lấy nàng, ánh hào quang biến mất, chiếc nhẫn tự đeo vào tay nàng.
- Làm thế nào để vào trong này ?
- Ý niệm.
Dạ Hi nàng thừa nhận mình đọc nhiều tiểu thuyết. Nhưng đánh chết nàng cũng không biết cách vào không gian a. Dù sao thì đó cũng là do tác giả miêu tả quá mức mơ hồ, làm sao biết cách vào được. ( HT: Hình như ta cx đang thế :v :v )
Dạ Hi nhắm mắt lại, ý niệm vừa động, mở mắt đã là khung cảnh khác. Nàng giật mình, không gian rất rộng lớn. Nó như một thế giới. Phía Nam là cánh rừng bạt ngàn, âm u, đâu đó còn vang lên tiếng tru của sói, tiếng gầm của hổ. Phía Bắc là biển xanh xanh rộng không thấy phía bên kia, xa xa còn vọng lại tiếng sóng vỗ, tiếng ầm ầm của thứ gì đó ... rất to lớn. Phía Tây là một mảng màu đen huyền ảo, thỉnh thoảng Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy những sợi màu đỏ, vàng, cam,.. đủ loại xen lẫn, quấn quýt với nhau. Phía Đông lại là một mảng sương mù che khuất, thấp thoáng trong sương, có những ánh sáng mờ ảo. Nàng vô thức đi về phía trước, nàng cảm thấy như có gì đó đang vẫy gọi nàng....
Dạ Hi đi băng qua cây cầu, đến giữa hồ là một căn nhà đứng độc lập, hoa Tử ngạn mọc ven hồ, nở rộ một màu yêu dị. Nước hồ như nhuốm màu tím, màu tím lan tỏa khắp hồ. Chốn bồng lai tiên cảnh a !
Đứng trên cầu, nhìn ra xa xa, nàng như thấy được gần hết không gian, có biển, có rừng, có sông, núi, ao, hồ, .... Cũng có những nơi không thể nào nhìn được, Nam Cung Dạ Hi cảm thấy như bị thứ gì đó ngăn đi tầm mắt của nàng. Nhưng nàng có cảm giác tất cả những thứ nàng vừa mới nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ trong Tử Ngạn không gian. Nam Cung Dạ Hi gần như trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn xung quanh.
- Ngươi rất ngạc nhiên đúng không ? Không có gì phải ngạc nhiên đâu. Đây chưa phải là tất cả, đây mới chỉ là một phần thu nhỏ của Nhân giới, vẫn còn rất nhiều giới khác nữa. Trước sau, ngươi cũng sẽ khám phá ra... Cứ từ từ, đây là không gian của ngươi, chẳng ai có thể đoạt từ tay ngươi... như ngày trước nữa... Trước tiên, hãy đi theo trực giác '' nhạy bén '' của ngươi ....
Giọng nói đầy mờ ám, Miên Miên mắt tưởng niệm hướng căn nhà nhìn.
- Được .
Dạ Hi nhanh chóng chạy hướng căn nhà, hai con bạch xà vẫn '' trườn '' theo sau. Nàng có cảm giác như có thứ gì đó đang gọi nàng, rất mãnh liệt...
Nàng mở cửa ra... Trong nhà vẻn vẹn chỉ có một chiếc giường làm bằng Ngọc Lục Bảo Thạch quý hiếm, một tủ sách bằng gỗ, và một chiếc hộp nhỏ được làm từ Phỉ thúy xa xỉ. Linh tính mách bảo nàng chạy nhanh đến phía chiếc hộp, mở hộp ra, là ba thứ khác nhau :
Một, bông hoa tử ngạn được đặt trong khay. Tử ngạn như có linh thức, hơi run rẩy, thỉnh thoảng còn lóe ra những tia sáng khác nhau. Nhìn là biết, tuyệt đối là chí bảo. Cái này làm để ... '' xọc xọc xuyên xuyên '' vào người sẽ rất thú vị a. Hay để ... Ha..ha..ha.. Nó rất hữu ích đấy chứ.
Hai, một lô luyện đan khắc chữ Cửu Thiên. Bên ngoài phủ một lớp bụi mỏng... giống như, nó bị phong ấn và đã rất rất lâu rồi chưa được sử dụng. Nàng có cảm giác, chỉ thêm chút nữa thôi, thì phong ấn ấy sẽ được mở ra... Hừm, mà lô này chế độc dược rất tốt a.
Ba, một chiếc nhẫn nhỏ khác khắc chữ Bảo, ý niệm vừa động, nàng lấy ra bên trong đó được ba vật : một cây cầm rất tinh xảo, được làm từ gỗ gì thì nàng không biết, nhưng liếc qua thì tuyệt đối là gỗ quý ngàn năm tuổi. Tay khẽ vuốt nhẹ lên những dây đàn tinh xảo, một dòng máu chảy xuống, huyết như nhuốm cả dây đàn, khoảng 1 phút sau, dây đàn lại chuyển lại màu ban đầu nhưng có chút gì đó sắc bén hơn, đây là nhận chủ đi. Liếc mắt sang một bộ cờ vua lấp lánh bằng thạch anh trắng và đen, từng quân cờ được điêu khắc tinh xảo, trông sống động lạ lùng, có thể coi đây là một bộ cờ vua Thạch anh. Chậm rãi nhỏ những giọt máu ở vết thương vừa bị dây cầm cứa đứt nhỏ xuống bàn cờ, lập tức những giọt máu ấy tách ra làm nhiều đốm nhỏ, bay vào đầu các quân cờ, thể hiện nó phục tùng chủ nhân của nó. Đồ còn lại là một cây bút lông, cán bút màu tím thẫm, lông màu trắng tinh khiết, nàng nhỏ huyết xuống bút, lập tức lông bút chuyển màu đỏ rồi biến mất, bút lông này, chính thức là của nàng !
Nàng ngạc nhiên không thôi, quả thật toàn đồ hợp ý nàng. Miên Miên nhàn nhã ngồi trong lòng Dạ Hi nói :
'' Tử ngạn kia là một bảo vật, nó như pháp trượng của các pháp sư khác. Ngươi có thể dùng nó cài lên đầu làm đồ trang sức. Ngươi cũng có thể biến đổi nó thành những vật ngươi thích, chủ yếu là để giết người a.
Lô luyện đan Cửu Thiên kia là một thần khí chí bảo, có tác dụng nghịch thiên : tăng phần trăm thành công lên 10%. Nhưng với sức mạnh hiện giờ của ngươi thì phong ấn chưa phá bỏ.
Còn cầm kia tên là Tử Cầm, khoảng mấy nghìn năm về trước đã cùng một người xưng bá thiên hạ.
Bàn cờ kia có tên là Nghịch Thiên. Đúng như tên gọi, tác dụng của nó đơn giản là nghịch thiên, cách sử dụng ngươi tự tìm hiểu.
Bút lông kia tên Ảo Ảnh Huyễn Hoặc, được làm từ lông Tử Diễm Phượng Hoàng, tất cả những thứ được vẽ, được viết,... đều có những sức mạnh riêng. Ngươi tự tìm hiểu.
Những thứ này đều có sức mạnh giúp cho ngươi, ngươi có dị năng thì mấy thứ này sẽ giúp ích cho ngươi. Nếu là người thường thì dùng không được. Ngươi cũng có thể thu nhỏ hoặc biến thành đồ khác. Hết. ''
Ha..ha..ha.. Lúc này, Nam Cung Dạ Hi muốn ngửa đầu lên trời mà cười, nhưng vì hình tượng, phải kiềm chế, kiềm chế a. Nàng đây là mấy ngàn kiếp làm Thánh mẫu hay sao mà kiếp này lại được toàn bảo vật như vậy ? Nhưng kiếp này chắc không thể tích phúc cho kiếp sau rồi, xin lỗi nha... Kiếp này mà làm Thánh mẫu thì ta tuyệt đối không phải Nam Cung Dạ Hi hay Họa Dương gì hết ! Quả thực, rất muốn, rất muốn cười a. * Hắc hắc * Trong bụng Nam Cung Dạ Hi giờ phút này đều vang lên những tiếng cười quỷ dị, nếu có người nghe thấy.... nhưng vẫn may là không a, nghe xong thì chỉ sợ sẽ .... vẫn là nụ cười '' bán nước bán dân '' !
Cười chán trong bụng rồi, Dạ Hi mới chậm rãi cầm bông Tử Ngạn cài lên đầu .... Không gian của ta, ai cướp được chứ ?
- Mà khoan, ngươi có gương không ? Từ lúc nãy đến giờ, ta quên không xem dung mạo của Trưởng công chúa này ! Lỡ dung mạo nàng ta xấu, thì ta chẳng phải là thua thiệt sao. Không được, không được, ta không thể sống với dung mạo xấu thế đâu !
Miên Miên đầu đầy hắc tuyến ''....'', nghĩ trong lòng : Ngươi còn chưa xem đâu mà bảo dung mạo xấu .
- Mà quên....
Nàng tiện tay cầm Tử Ngạn, ý niệm động, một chiếc gương tinh xảo hiện ra. Nàng giơ chiếc gương lên, soi đi soi lại, '' chậc chậc '' đánh giá dung mạo :
- Hừm... Dung mạo sao giống ta vậy !? Chỉ là .... mặt trắng bệch, thiếu máu trầm trọng ! May không xấu, nếu xấu ta chết quách đi cho xong .... Nhưng mà tại sao, bông tử ngạn trên mi tâm lại nhạt hơn bình thường vậy ?
Thực ra, Dạ Hi rất yêu thích dung mạo của mình, chuyện bình thường, nữ nhân ai mà không thích mình xinh, nếu xấu thì sống chẳng còn ý nghĩa, đó là đối với '' họ '' ....
Trong gương hiện ra một tiểu oa nhi gầy gò ốm yếu. Nếu có người nhìn vào thì chỉ nghĩ chủ nhân thân thể này khoảng 7 đến 8 tuổi thôi. Gương mặt thì trắng bệch như người chết. Nếu như, không gầy gò ốm yếu thì nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân '' họa quốc tai dân ''. Đôi lông mày cong cong, giữa trán điểm thêm một bông hoa tím nhạt. Đôi đồng tử màu tím yêu dị, mái tóc đen dài đến lưng, nhưng hơi xơ rối do không được chăm sóc. Cái mũi cao cao, đôi môi hồng hồng tự nhiên chúm chím trông rất đáng yêu. Ngũ quan thì thay đổi theo tâm trạng, nhưng chủ yếu nàng vẫn giữ hình tượng đúng chất một '' Băng sơn mỹ nhân '' - kết hợp giữa lãnh ngạo và thanh cao, và còn có chút '' không giận mà uy '', rất có khí phách cao quý của một bậc đế vương. Chỉ là, tầm mắt của Dạ Hi phóng xuống tay chân mình.... Này ... quá mức yếu rồi, chỉ cần một cái gảy tay là khiến cho cả thân thể này bay ra xa vạn mét.... Còn đâu khí phách nữ đế cao cao tại thượng... Hoàn toàn không cân đối.
'' Nhất định ta phải luyện tập. '' Nam Cung Dạ Hi tự nhủ.
- À, là do thân xác này yếu quá. Ngươi vừa mới đưa linh hồn vào đây, thể xác không thể chống giữ nổi được thiên địa pháp tắc, hoa trên mi tâm phải dùng một lượng lớn sức mạnh để bảo trụ cơ thể ngươi. Thế nên, ngươi vẫn là nên tu luyện đi, nếu không, khi bông hoa biến mất ngươi sẽ hồn lìa khỏi xác. Mà hình như là trúng độc, nên hoa đã đưa một lượng lớn để hấp thụ độc trong cơ thể, ừm... khoảng 9 năm dai dẳng và một kích trí mạng, độc khá mạnh, nhưng với ngươi thì không phải vấn đề.
Dạ Hi rùng mình ớn lạnh, lúc đó tuy nổ máy bay nhưng nàng vẫn cảm thấy hồn của mình như bị cắt ra bởi một con dao nóng. Đau buốt nhường nào ! Thân thể như có hàng nghìn con dao đâm vào, thấu da thấu thịt. Trái tim vốn đã mất đi cảm giác từ 5 năm trước nay lại cảm thấy đau như bị bóp nghẹn. Quên đi, quên đi....
- Hửm, thiên địa pháp tắc ? À ... Nhưng mà ta bách độc bất xâm mà, làm sao có thể bị trúng độc chứ ?
Nàng khó hiểu hỏi.
-Ngươi tự đi mà tìm hiểu. Ta chỉ là người dẫn ngươi đến đây và trao lại đồ vật thôi. Nhiệm vụ của ta sắp hết, ta cũng sẽ đi ... Mà ta quên chưa nói cho ngươi chuyện này, ngươi đúng là bách độc bất xâm, nhưng trưởng công chúa này lại không phải. Nhưng khi ngươi xuyên qua đây, thân thể cũng đã bách độc bất xâm, nhưng do thân thể này trúng độc đã 9 năm trời. Mà lại còn bị nha hoàn Lục Nhi hạ độc nên tình trạng đã kém hơn rất nhiều, trưởng công chúa do đó mà chết. Mà bông hoa này cũng giải độc cho ngươi rồi, ngươi sẽ lại '' bách độc bất xâm '' , và sẽ lại dùng độc làm đồ ăn cũng được chứ nhỉ ?
Miên Miên vừa nói, vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng. Nàng ta ăn độc, uống độc nha ...
- .....
Ai đã hạ độc '' nàng '' ? '' Nàng '' cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, hà cớ gì phải tiêu diệt '' nàng '' chứ? Nàng chắc chắn rằng, đây tuyệt đối là một chuyện không hề nhỏ... liên quan đến, Hoàng thất Nam Cung đế quốc, liên quan đến phụ mẫu thật sự của nàng.... (HT: Vì kiếp trước có tên giống với kiếp này, Tiểu Hi đã nghĩ đến trường hợp, đây không phải bố mẹ của nàng )
Dạ Hi mặc kệ Miên Miên, nhanh chóng biến Tử Ngạn thành một cái kẹp tóc nhỏ màu tím, rồi cài lên đầu. Rồi biến Tử Cầm, Nghịch Thiên, Ảo Ảnh Huyễn Hoặc thành ba cái kẹp tóc nhỏ, kẹp gọn tóc lên. Tóc dài vốn buông xuống đã được kẹp lên gọn gàng.
Trong đầu Dạ Hi bây giờ chỉ có hai từ '' Tu luyện ''. Chỉ có tu luyện, chân tướng sẽ hiện ra - ai đã ngấm ngầm hạ độc nàng, chờ chết đi !
'' Xong rồi, bây giờ tu luyện nào ! ''
Nam Cung Dạ Hi phủi phủi tay, tiện thể cầm luôn cái gương nhìn ngắm lại mấy kẹp tóc. Hừm, không tệ ...
" Đầu tiên, ngươi ngồi xuống, nhắm mắt lại... Bắt đầu minh tưởng. Ngươi nhìn thấy cái gì ? ''
Dạ Hi làm theo lời Miên Miên. Nàng bắt đầu ngồi xuống, tập trung tinh thần... Vạn vật xung quanh như biến mất, xung quanh là một màu đen tối, chợt, giữa không trung xuất hiện ....
'' Một hạt nhỏ màu đỏ. ''
Miên Miên vừa nghe vừa giải thích các nguyên tố cho Nam Cung Dạ Hi.
'' Hỏa''
'' Vàng ''
'' Kim ''
... .......
... ......
Sau 1 phút, Miên Miên phát hiện rằng, nàng có 14 nguyên tố tất cả : Hỏa, Kim, Thủy, Thổ, Mộc, Phong, Băng, Lôi, Ám, Quang, Không gian, Thời gian, Hồi phục và Hủy diệt.
Miên Miên cũng thở dài, '' ....Yêu nghiệt.... ''
Dạ Hi ngồi đó mặt ngu ngu , nàng không biết nhiều nguyên tố là tốt hay xấu. Nhất là khi Miên Miên thở dài, nàng nghĩ : '' Xấu à ? Lão Thiên quả nhiên trêu mình mà .... "
Thật ra thì nhiều nguyên tố không phải là xấu, nhưng nếu biết cách tận dụng thì lại tốt, nhưng nếu không thể thì sẽ ảnh hưởng đến căn cơ. Nhiều hệ sẽ khó cân bằng hơn là một hệ Ma pháp sư. Khi không cân bằng được, nguyên tố có khả năng sẽ biến mất dần.
'' Tốt nếu ngươi cân bằng được chúng, nhưng xấu khi ngươi không thể cân bằng nguyên tố. Bây giờ, thì hãy mau mau hấp thụ chúng đi ''
Nàng nhắm mắt lại, từng đốm sáng một bay quanh quanh nàng. Nàng càng cố đưa chúng vào cơ thể thì nó càng tránh xa và tiêu tan vào trong không khí.
Nàng cố thử tỏ ra thân thiện, cười một nụ cười mà nàng cho là '' thân thiện '' nhất, rồi chơi với nó. Từ từ nó bay vào mi tâm nàng. Nàng đã biết cách kiểm soát a ! Nó cũng giống như những đứa trẻ, thích vuốt ve, thích cưng chiều, chỉ cần nàng chơi với chúng, chúng sẽ tự đến gần mình thôi. Và cái định lý này không phải ai cũng ngộ ra, vì vậy... một người trong mấy tuần mới có thể hấp thu được một chút linh khí .... Vậy mà cái '' yêu nghiệt '' này, cứ như một lỗ đen, hút hết những linh khí xung quanh, linh khí trong không gian bạo động, tập trung và xoáy vào mi tâm nàng. Tử Linh giới có linh khí gấp bên ngoài khoảng 1000 lần, mà Nam Cung Dạ Hi có thể gây bạo động thì không khỏi quá mức .... Biến thái ấy nhỉ ?
Dần dần trong đan điền của nàng xuất hiện những màu đỏ, vàng, trắng, đen, .... đủ 14 hệ, chia đan điền làm 14 phần bằng nhau. Sau khoảng 5 phút, màu sắc nguyên tố đã nồng đậm hơn trước.....
Nam Cung Dạ Hi cảm thấy hơi hơi mỏi thì lúc ấy mới dừng lại.
Nàng quyết định vừa tu luyện, vừa rèn luyện cái thân thể ốm yếu này luôn.
Ở trong không gian cũng đã 3 ngày trôi qua... Hằng ngày, nàng dùng 7 tiếng hấp thụ linh khí, 6 tiếng rèn luyện thân thể, 6 tiếng còn lại đọc sách, 5 tiếng luyện tập dị năng.
3 ngày, không dài cũng không ngắn. Nhưng Nam Cung Dạ Hi đã tập luyện được rất nhiều, thân thể cũng khỏe hơn, dị năng cũng được nàng khống chế, sử dụng thuần thục hơn và kiến thức của nàng vốn đã uyên bác nay lại càng uyên bác hơn.
Chỉ là những ngày sau đó, dường như '' ai đó '' lại quên mất thời gian .... Và khiến '' ai đó '' tức hộc máu ...
----Lời của mỗ tác giả---
Ngược đê :v chương tiếp theo có biến <3
Thực hiện chính sách : Sướng trước sau khổ !!
<3 <3
Ai đi qua đây nhớ để lại dấu chân ạ, cho coan tác giả biết, vẫn có người theo dõi truyện của nó à. <3 chứ không giống tuki lắm, ta sẽ thương tâm, thương tâm a... T_T
- Được rồi. Nói thế thôi. Ta nghĩ vẫn là nên tu luyện đã.
Dạ Hi cắt ngang Miên Miên đang lải nhải. Sống nơi cường giả vi tôn, sức mạnh là quan trọng nhất. Không có sức mạnh thì đừng bao giờ đòi hỏi sự công bằng cho mình. Sống nơi cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh mới là thiết yếu nhất. Không có sức mạnh, đừng mơ tưởng sống tốt trong thế giới này, nhất là trong Hoàng thất. 9 tuổi, tu luyện đúng là hơi có muộn, nhưng không sao, nàng có bí pháp tu luyện cho riêng nàng, tuyệt đối không sợ yếu hơn mà chỉ sợ quá nổi bật thôi... Hắc hắc. Nam Cung Dạ Hi âm thầm yy...
- Ta biết rồi a .
Miên Miên ủy khuất nhìn nhìn Dạ Hi, ánh mắt long lanh như '' hoa lê đái vũ '' chọc người ta thương cảm, nếu ở dạng con người. Miên Miên chớp mắt, như có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh tỏa hào quang chói lóa vào mắt Dạ Hi. Dạ Hi giơ tay gặt phắt đi cái bộ dạng đó. Tuy nàng đúng là thích mấy kiểu tiểu loli như thế, nhưng nếu nói ra, có phải là mất hình tượng của mình không. Vẫn là không nên a. Nàng cố kìm nén bản tính của mình, vờ làm ngơ hòng giữ hình tượng xây dựng bao năm.
Một người một búp bê... đối trọi gay gắt với nhau, tình cảnh quỷ dị !
Miên Miên thì thầm to nhỏ : Ta vẫn muốn nói nữa a... vẫn muốn a... vẫn còn dài lắm
- Khụ khụ .... Cách để trở thành Ma pháp sư ?
Cố ho nhẹ để đánh trống lảng, được rồi, nàng thừa nhận là Miên Miên quá mức dễ thương đi. Nhưng vào vấn đề chính a. Nam Cung Dạ Hi cảm thấy hứng thú với Ma pháp sư hơn, dù sao thì kiếp trước nàng cũng biết một quyển bí tịch luyện võ truyền từ đời này qua đời khác cho các Gia chủ tương lai. Nhưng kiếp trước là kiếp trước, vấn đề là kiếp này, thân thể này hình như cũng quá yếu... Lần sau, nàng nhất định sẽ dành thời gian để luyện tập thôi... Yếu thế này, thì làm được chuyện gì chứ !
- À được rồi.... Ta đưa ngươi thứ này. Sau khi ngươi tìm hiểu nó xong, chúng ta sẽ lập tức tu luyện.
Miên Miên tự thêm một câu trong lòng : Coi như vật hoàn chủ .....
Nói rồi, Miên Miên dơ bàn tay búp bê cứng nhắc lên, cử động bàn tay, từ ngón giữa lấy ra chiếc nhẫn. Dạ Hi cũng chăm chú nhìn Miên Miên. Đó là chiếc nhẫn mà Miên Miên hết mực yêu quý, có lần nàng tò mò hỏi có tháo được ra không thì Miên Miên trả lời là không. Dạ Hi còn tưởng đó là đồ gắn cố định chứ hóa ra bây giờ lại thấy Miên Miên lấy ra ... Quả thật là lừa người, lừa người a !
Miên Miên không chú ý ánh mắt lạ lùng của nàng, lập tức vào luôn vấn đề.
- Ngươi đưa tay đây, đón lấy, cuối cùng, vật cũng hoàn lại chủ ....
Tay Miên Miên run lẩy bẩy, giống như xúc động, thỏa mãn khi hoàn thành một nguyện ước nào đó.
- Vật đã hoàn chủ ... ?
- Thôi, chờ ngươi đủ mạnh, ta sẽ nói ....rất nhanh thôi.
Toàn những câu nói lưng chừng, Nam Cung Dạ Hi trỗi dậy cái bản tính tò mò vốn có.
Cố nén cái bản tính tò mò đó, Dạ Hi đưa tay ra đón lấy, chiếc nhẫn vốn rất bé, nay đã phóng to lên khi ở trên tay nàng. Nàng nhìn được rõ hoa văn của chiếc nhẫn này. Đó là một chiếc nhẫn màu trắng bạc, ở giữa trang trí một bông hoa bỉ ngạn tím nở rộ. Nàng mơ hồ nhìn thấy nhẫn đang rung động, còn lóe lên mấy tia sáng. Một cảm giác thân thuộc từ từ thẩm thấu vào da, vào thịt cho đến tận sau trong linh hồn. Nàng rất thích chiếc nhẫn này, yêu thích không buông tay, vì nó có bông hoa bỉ ngạn tím giống bông hoa ở mi tâm nàng, và cảm giác thân thuộc khó diễn tả được ...
- Đây là Tử Linh giới chỉ.
- Tên hảo đẹp ! Đeo nó vào và rồi .... Mà giống như mấy truyện tiểu thuyết ấy hả, nhỏ máu nhận chủ ?
- Đúng rồi. Tuy nó là của ngươi từ lâu rồi nhưng kiếp này vẫn phải nhỏ máu để chứng minh thân phận.
- Từ lâu à ....
Nam Cung Dạ Hi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều liền cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu đào xuống mặt nhẫn. Lập tức mặt nhẫn vốn màu tím nay có máu nhỏ xuống tỏa ra những ánh hào quang bao phủ lấy nàng, ánh hào quang biến mất, chiếc nhẫn tự đeo vào tay nàng.
- Làm thế nào để vào trong này ?
- Ý niệm.
Dạ Hi nàng thừa nhận mình đọc nhiều tiểu thuyết. Nhưng đánh chết nàng cũng không biết cách vào không gian a. Dù sao thì đó cũng là do tác giả miêu tả quá mức mơ hồ, làm sao biết cách vào được. ( HT: Hình như ta cx đang thế :v :v )
Dạ Hi nhắm mắt lại, ý niệm vừa động, mở mắt đã là khung cảnh khác. Nàng giật mình, không gian rất rộng lớn. Nó như một thế giới. Phía Nam là cánh rừng bạt ngàn, âm u, đâu đó còn vang lên tiếng tru của sói, tiếng gầm của hổ. Phía Bắc là biển xanh xanh rộng không thấy phía bên kia, xa xa còn vọng lại tiếng sóng vỗ, tiếng ầm ầm của thứ gì đó ... rất to lớn. Phía Tây là một mảng màu đen huyền ảo, thỉnh thoảng Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy những sợi màu đỏ, vàng, cam,.. đủ loại xen lẫn, quấn quýt với nhau. Phía Đông lại là một mảng sương mù che khuất, thấp thoáng trong sương, có những ánh sáng mờ ảo. Nàng vô thức đi về phía trước, nàng cảm thấy như có gì đó đang vẫy gọi nàng....
Dạ Hi đi băng qua cây cầu, đến giữa hồ là một căn nhà đứng độc lập, hoa Tử ngạn mọc ven hồ, nở rộ một màu yêu dị. Nước hồ như nhuốm màu tím, màu tím lan tỏa khắp hồ. Chốn bồng lai tiên cảnh a !
Đứng trên cầu, nhìn ra xa xa, nàng như thấy được gần hết không gian, có biển, có rừng, có sông, núi, ao, hồ, .... Cũng có những nơi không thể nào nhìn được, Nam Cung Dạ Hi cảm thấy như bị thứ gì đó ngăn đi tầm mắt của nàng. Nhưng nàng có cảm giác tất cả những thứ nàng vừa mới nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ trong Tử Ngạn không gian. Nam Cung Dạ Hi gần như trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn xung quanh.
- Ngươi rất ngạc nhiên đúng không ? Không có gì phải ngạc nhiên đâu. Đây chưa phải là tất cả, đây mới chỉ là một phần thu nhỏ của Nhân giới, vẫn còn rất nhiều giới khác nữa. Trước sau, ngươi cũng sẽ khám phá ra... Cứ từ từ, đây là không gian của ngươi, chẳng ai có thể đoạt từ tay ngươi... như ngày trước nữa... Trước tiên, hãy đi theo trực giác '' nhạy bén '' của ngươi ....
Giọng nói đầy mờ ám, Miên Miên mắt tưởng niệm hướng căn nhà nhìn.
- Được .
Dạ Hi nhanh chóng chạy hướng căn nhà, hai con bạch xà vẫn '' trườn '' theo sau. Nàng có cảm giác như có thứ gì đó đang gọi nàng, rất mãnh liệt...
Nàng mở cửa ra... Trong nhà vẻn vẹn chỉ có một chiếc giường làm bằng Ngọc Lục Bảo Thạch quý hiếm, một tủ sách bằng gỗ, và một chiếc hộp nhỏ được làm từ Phỉ thúy xa xỉ. Linh tính mách bảo nàng chạy nhanh đến phía chiếc hộp, mở hộp ra, là ba thứ khác nhau :
Một, bông hoa tử ngạn được đặt trong khay. Tử ngạn như có linh thức, hơi run rẩy, thỉnh thoảng còn lóe ra những tia sáng khác nhau. Nhìn là biết, tuyệt đối là chí bảo. Cái này làm để ... '' xọc xọc xuyên xuyên '' vào người sẽ rất thú vị a. Hay để ... Ha..ha..ha.. Nó rất hữu ích đấy chứ.
Hai, một lô luyện đan khắc chữ Cửu Thiên. Bên ngoài phủ một lớp bụi mỏng... giống như, nó bị phong ấn và đã rất rất lâu rồi chưa được sử dụng. Nàng có cảm giác, chỉ thêm chút nữa thôi, thì phong ấn ấy sẽ được mở ra... Hừm, mà lô này chế độc dược rất tốt a.
Ba, một chiếc nhẫn nhỏ khác khắc chữ Bảo, ý niệm vừa động, nàng lấy ra bên trong đó được ba vật : một cây cầm rất tinh xảo, được làm từ gỗ gì thì nàng không biết, nhưng liếc qua thì tuyệt đối là gỗ quý ngàn năm tuổi. Tay khẽ vuốt nhẹ lên những dây đàn tinh xảo, một dòng máu chảy xuống, huyết như nhuốm cả dây đàn, khoảng 1 phút sau, dây đàn lại chuyển lại màu ban đầu nhưng có chút gì đó sắc bén hơn, đây là nhận chủ đi. Liếc mắt sang một bộ cờ vua lấp lánh bằng thạch anh trắng và đen, từng quân cờ được điêu khắc tinh xảo, trông sống động lạ lùng, có thể coi đây là một bộ cờ vua Thạch anh. Chậm rãi nhỏ những giọt máu ở vết thương vừa bị dây cầm cứa đứt nhỏ xuống bàn cờ, lập tức những giọt máu ấy tách ra làm nhiều đốm nhỏ, bay vào đầu các quân cờ, thể hiện nó phục tùng chủ nhân của nó. Đồ còn lại là một cây bút lông, cán bút màu tím thẫm, lông màu trắng tinh khiết, nàng nhỏ huyết xuống bút, lập tức lông bút chuyển màu đỏ rồi biến mất, bút lông này, chính thức là của nàng !
Nàng ngạc nhiên không thôi, quả thật toàn đồ hợp ý nàng. Miên Miên nhàn nhã ngồi trong lòng Dạ Hi nói :
'' Tử ngạn kia là một bảo vật, nó như pháp trượng của các pháp sư khác. Ngươi có thể dùng nó cài lên đầu làm đồ trang sức. Ngươi cũng có thể biến đổi nó thành những vật ngươi thích, chủ yếu là để giết người a.
Lô luyện đan Cửu Thiên kia là một thần khí chí bảo, có tác dụng nghịch thiên : tăng phần trăm thành công lên 10%. Nhưng với sức mạnh hiện giờ của ngươi thì phong ấn chưa phá bỏ.
Còn cầm kia tên là Tử Cầm, khoảng mấy nghìn năm về trước đã cùng một người xưng bá thiên hạ.
Bàn cờ kia có tên là Nghịch Thiên. Đúng như tên gọi, tác dụng của nó đơn giản là nghịch thiên, cách sử dụng ngươi tự tìm hiểu.
Bút lông kia tên Ảo Ảnh Huyễn Hoặc, được làm từ lông Tử Diễm Phượng Hoàng, tất cả những thứ được vẽ, được viết,... đều có những sức mạnh riêng. Ngươi tự tìm hiểu.
Những thứ này đều có sức mạnh giúp cho ngươi, ngươi có dị năng thì mấy thứ này sẽ giúp ích cho ngươi. Nếu là người thường thì dùng không được. Ngươi cũng có thể thu nhỏ hoặc biến thành đồ khác. Hết. ''
Ha..ha..ha.. Lúc này, Nam Cung Dạ Hi muốn ngửa đầu lên trời mà cười, nhưng vì hình tượng, phải kiềm chế, kiềm chế a. Nàng đây là mấy ngàn kiếp làm Thánh mẫu hay sao mà kiếp này lại được toàn bảo vật như vậy ? Nhưng kiếp này chắc không thể tích phúc cho kiếp sau rồi, xin lỗi nha... Kiếp này mà làm Thánh mẫu thì ta tuyệt đối không phải Nam Cung Dạ Hi hay Họa Dương gì hết ! Quả thực, rất muốn, rất muốn cười a. * Hắc hắc * Trong bụng Nam Cung Dạ Hi giờ phút này đều vang lên những tiếng cười quỷ dị, nếu có người nghe thấy.... nhưng vẫn may là không a, nghe xong thì chỉ sợ sẽ .... vẫn là nụ cười '' bán nước bán dân '' !
Cười chán trong bụng rồi, Dạ Hi mới chậm rãi cầm bông Tử Ngạn cài lên đầu .... Không gian của ta, ai cướp được chứ ?
- Mà khoan, ngươi có gương không ? Từ lúc nãy đến giờ, ta quên không xem dung mạo của Trưởng công chúa này ! Lỡ dung mạo nàng ta xấu, thì ta chẳng phải là thua thiệt sao. Không được, không được, ta không thể sống với dung mạo xấu thế đâu !
Miên Miên đầu đầy hắc tuyến ''....'', nghĩ trong lòng : Ngươi còn chưa xem đâu mà bảo dung mạo xấu .
- Mà quên....
Nàng tiện tay cầm Tử Ngạn, ý niệm động, một chiếc gương tinh xảo hiện ra. Nàng giơ chiếc gương lên, soi đi soi lại, '' chậc chậc '' đánh giá dung mạo :
- Hừm... Dung mạo sao giống ta vậy !? Chỉ là .... mặt trắng bệch, thiếu máu trầm trọng ! May không xấu, nếu xấu ta chết quách đi cho xong .... Nhưng mà tại sao, bông tử ngạn trên mi tâm lại nhạt hơn bình thường vậy ?
Thực ra, Dạ Hi rất yêu thích dung mạo của mình, chuyện bình thường, nữ nhân ai mà không thích mình xinh, nếu xấu thì sống chẳng còn ý nghĩa, đó là đối với '' họ '' ....
Trong gương hiện ra một tiểu oa nhi gầy gò ốm yếu. Nếu có người nhìn vào thì chỉ nghĩ chủ nhân thân thể này khoảng 7 đến 8 tuổi thôi. Gương mặt thì trắng bệch như người chết. Nếu như, không gầy gò ốm yếu thì nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân '' họa quốc tai dân ''. Đôi lông mày cong cong, giữa trán điểm thêm một bông hoa tím nhạt. Đôi đồng tử màu tím yêu dị, mái tóc đen dài đến lưng, nhưng hơi xơ rối do không được chăm sóc. Cái mũi cao cao, đôi môi hồng hồng tự nhiên chúm chím trông rất đáng yêu. Ngũ quan thì thay đổi theo tâm trạng, nhưng chủ yếu nàng vẫn giữ hình tượng đúng chất một '' Băng sơn mỹ nhân '' - kết hợp giữa lãnh ngạo và thanh cao, và còn có chút '' không giận mà uy '', rất có khí phách cao quý của một bậc đế vương. Chỉ là, tầm mắt của Dạ Hi phóng xuống tay chân mình.... Này ... quá mức yếu rồi, chỉ cần một cái gảy tay là khiến cho cả thân thể này bay ra xa vạn mét.... Còn đâu khí phách nữ đế cao cao tại thượng... Hoàn toàn không cân đối.
'' Nhất định ta phải luyện tập. '' Nam Cung Dạ Hi tự nhủ.
- À, là do thân xác này yếu quá. Ngươi vừa mới đưa linh hồn vào đây, thể xác không thể chống giữ nổi được thiên địa pháp tắc, hoa trên mi tâm phải dùng một lượng lớn sức mạnh để bảo trụ cơ thể ngươi. Thế nên, ngươi vẫn là nên tu luyện đi, nếu không, khi bông hoa biến mất ngươi sẽ hồn lìa khỏi xác. Mà hình như là trúng độc, nên hoa đã đưa một lượng lớn để hấp thụ độc trong cơ thể, ừm... khoảng 9 năm dai dẳng và một kích trí mạng, độc khá mạnh, nhưng với ngươi thì không phải vấn đề.
Dạ Hi rùng mình ớn lạnh, lúc đó tuy nổ máy bay nhưng nàng vẫn cảm thấy hồn của mình như bị cắt ra bởi một con dao nóng. Đau buốt nhường nào ! Thân thể như có hàng nghìn con dao đâm vào, thấu da thấu thịt. Trái tim vốn đã mất đi cảm giác từ 5 năm trước nay lại cảm thấy đau như bị bóp nghẹn. Quên đi, quên đi....
- Hửm, thiên địa pháp tắc ? À ... Nhưng mà ta bách độc bất xâm mà, làm sao có thể bị trúng độc chứ ?
Nàng khó hiểu hỏi.
-Ngươi tự đi mà tìm hiểu. Ta chỉ là người dẫn ngươi đến đây và trao lại đồ vật thôi. Nhiệm vụ của ta sắp hết, ta cũng sẽ đi ... Mà ta quên chưa nói cho ngươi chuyện này, ngươi đúng là bách độc bất xâm, nhưng trưởng công chúa này lại không phải. Nhưng khi ngươi xuyên qua đây, thân thể cũng đã bách độc bất xâm, nhưng do thân thể này trúng độc đã 9 năm trời. Mà lại còn bị nha hoàn Lục Nhi hạ độc nên tình trạng đã kém hơn rất nhiều, trưởng công chúa do đó mà chết. Mà bông hoa này cũng giải độc cho ngươi rồi, ngươi sẽ lại '' bách độc bất xâm '' , và sẽ lại dùng độc làm đồ ăn cũng được chứ nhỉ ?
Miên Miên vừa nói, vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng. Nàng ta ăn độc, uống độc nha ...
- .....
Ai đã hạ độc '' nàng '' ? '' Nàng '' cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, hà cớ gì phải tiêu diệt '' nàng '' chứ? Nàng chắc chắn rằng, đây tuyệt đối là một chuyện không hề nhỏ... liên quan đến, Hoàng thất Nam Cung đế quốc, liên quan đến phụ mẫu thật sự của nàng.... (HT: Vì kiếp trước có tên giống với kiếp này, Tiểu Hi đã nghĩ đến trường hợp, đây không phải bố mẹ của nàng )
Dạ Hi mặc kệ Miên Miên, nhanh chóng biến Tử Ngạn thành một cái kẹp tóc nhỏ màu tím, rồi cài lên đầu. Rồi biến Tử Cầm, Nghịch Thiên, Ảo Ảnh Huyễn Hoặc thành ba cái kẹp tóc nhỏ, kẹp gọn tóc lên. Tóc dài vốn buông xuống đã được kẹp lên gọn gàng.
Trong đầu Dạ Hi bây giờ chỉ có hai từ '' Tu luyện ''. Chỉ có tu luyện, chân tướng sẽ hiện ra - ai đã ngấm ngầm hạ độc nàng, chờ chết đi !
'' Xong rồi, bây giờ tu luyện nào ! ''
Nam Cung Dạ Hi phủi phủi tay, tiện thể cầm luôn cái gương nhìn ngắm lại mấy kẹp tóc. Hừm, không tệ ...
" Đầu tiên, ngươi ngồi xuống, nhắm mắt lại... Bắt đầu minh tưởng. Ngươi nhìn thấy cái gì ? ''
Dạ Hi làm theo lời Miên Miên. Nàng bắt đầu ngồi xuống, tập trung tinh thần... Vạn vật xung quanh như biến mất, xung quanh là một màu đen tối, chợt, giữa không trung xuất hiện ....
'' Một hạt nhỏ màu đỏ. ''
Miên Miên vừa nghe vừa giải thích các nguyên tố cho Nam Cung Dạ Hi.
'' Hỏa''
'' Vàng ''
'' Kim ''
... .......
... ......
Sau 1 phút, Miên Miên phát hiện rằng, nàng có 14 nguyên tố tất cả : Hỏa, Kim, Thủy, Thổ, Mộc, Phong, Băng, Lôi, Ám, Quang, Không gian, Thời gian, Hồi phục và Hủy diệt.
Miên Miên cũng thở dài, '' ....Yêu nghiệt.... ''
Dạ Hi ngồi đó mặt ngu ngu , nàng không biết nhiều nguyên tố là tốt hay xấu. Nhất là khi Miên Miên thở dài, nàng nghĩ : '' Xấu à ? Lão Thiên quả nhiên trêu mình mà .... "
Thật ra thì nhiều nguyên tố không phải là xấu, nhưng nếu biết cách tận dụng thì lại tốt, nhưng nếu không thể thì sẽ ảnh hưởng đến căn cơ. Nhiều hệ sẽ khó cân bằng hơn là một hệ Ma pháp sư. Khi không cân bằng được, nguyên tố có khả năng sẽ biến mất dần.
'' Tốt nếu ngươi cân bằng được chúng, nhưng xấu khi ngươi không thể cân bằng nguyên tố. Bây giờ, thì hãy mau mau hấp thụ chúng đi ''
Nàng nhắm mắt lại, từng đốm sáng một bay quanh quanh nàng. Nàng càng cố đưa chúng vào cơ thể thì nó càng tránh xa và tiêu tan vào trong không khí.
Nàng cố thử tỏ ra thân thiện, cười một nụ cười mà nàng cho là '' thân thiện '' nhất, rồi chơi với nó. Từ từ nó bay vào mi tâm nàng. Nàng đã biết cách kiểm soát a ! Nó cũng giống như những đứa trẻ, thích vuốt ve, thích cưng chiều, chỉ cần nàng chơi với chúng, chúng sẽ tự đến gần mình thôi. Và cái định lý này không phải ai cũng ngộ ra, vì vậy... một người trong mấy tuần mới có thể hấp thu được một chút linh khí .... Vậy mà cái '' yêu nghiệt '' này, cứ như một lỗ đen, hút hết những linh khí xung quanh, linh khí trong không gian bạo động, tập trung và xoáy vào mi tâm nàng. Tử Linh giới có linh khí gấp bên ngoài khoảng 1000 lần, mà Nam Cung Dạ Hi có thể gây bạo động thì không khỏi quá mức .... Biến thái ấy nhỉ ?
Dần dần trong đan điền của nàng xuất hiện những màu đỏ, vàng, trắng, đen, .... đủ 14 hệ, chia đan điền làm 14 phần bằng nhau. Sau khoảng 5 phút, màu sắc nguyên tố đã nồng đậm hơn trước.....
Nam Cung Dạ Hi cảm thấy hơi hơi mỏi thì lúc ấy mới dừng lại.
Nàng quyết định vừa tu luyện, vừa rèn luyện cái thân thể ốm yếu này luôn.
Ở trong không gian cũng đã 3 ngày trôi qua... Hằng ngày, nàng dùng 7 tiếng hấp thụ linh khí, 6 tiếng rèn luyện thân thể, 6 tiếng còn lại đọc sách, 5 tiếng luyện tập dị năng.
3 ngày, không dài cũng không ngắn. Nhưng Nam Cung Dạ Hi đã tập luyện được rất nhiều, thân thể cũng khỏe hơn, dị năng cũng được nàng khống chế, sử dụng thuần thục hơn và kiến thức của nàng vốn đã uyên bác nay lại càng uyên bác hơn.
Chỉ là những ngày sau đó, dường như '' ai đó '' lại quên mất thời gian .... Và khiến '' ai đó '' tức hộc máu ...
----Lời của mỗ tác giả---
Ngược đê :v chương tiếp theo có biến <3
Thực hiện chính sách : Sướng trước sau khổ !!
<3 <3
Ai đi qua đây nhớ để lại dấu chân ạ, cho coan tác giả biết, vẫn có người theo dõi truyện của nó à. <3 chứ không giống tuki lắm, ta sẽ thương tâm, thương tâm a... T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.