Quyển 1 - Chương 26: Lễ Phượng Vũ - A Phùng (1)
Họa Thiên
08/10/2017
Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
"Choang!"
Âu Dương Nhược Lan hất văng một đĩa hoa quả, bàn tay đã nắm chặt đến rỉ máu.
A Phùng bên cạnh vội quỳ tội, "Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương xin bớt giận. Tất cả là tại lỗi của nô tì. Là nô tì làm việc không chu toàn."
Âu Dương Nhược Lan nhịn xuống, vẫn thấy mơ hồ gân xanh nổi lên ở trán.
"A Phùng, bổn cung tin tưởng giao cho ngươi nhiệm vụ này mà không xong!"
A Phùng sợ hãi đập mạnh đầu xuống đất, "Hoàng hậu nương nương, không phải là như vậy... Không phải là như vậy! Thất Sắc Vô Hương đó nô tì đã kiểm tra, hoàn toàn có thể giết chết một con Ma thú cấp 3 trong khoảng 6 tiếng đồng hồ. Còn Trưởng công chúa thân thể yếu kém, trụ được trong một giờ thôi..."
Âu Dương Nhược Lan mắt đỏ ngầu, hất văng hết đồ trên bàn, thở hồng hộc.
"Thế sao nó còn sống? Ngươi nói xem! Hay để bổn cung cho ngươi dùng thử Thất Sắc Vô Hương đây?"
A Phùng run sợ quỳ phục trên mặt đất, "Hoàng hậu nương nương từ bi độ lượng, mẫu nghi thiên hạ nhất định sẽ tha cho mẫu tử nô tì... Nương nương, nương nương..."
Âu Dương Nhược Lan ngạo mạn hất cằm, váy đỏ cũng vì thế mà tung bay: "Mẫu tử?"
A Phùng sợ đến độ muốn khóc, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Ô ô ô.... Là... là... là... của... nô tì... với... hức hức... với..."
Âu Dương Nhược Lan mất kiên nhẫn, hét lớn, "Với ai!"
A Phùng run sợ nhỏ nhẹ nói, "Là... là với... với... Bệ... hạ... Hức hức hức, nương nương, ngài đừng trách nô tì..."
Nói rồi nức nở khóc giống như chịu thiên đại ủy khuất.
Âu Dương Nhược Lan quát lớn, "Đủ rồi. Tiện nhân! Nuôi ong tay áo, hai lòng! Nô tì các ngươi phản hết rồi!"
Đột nhiên nàng ta cuồng tiếu, một bàn tay chống lên bàn, "Ha ha ha... Được thôi, A Phùng. Nể mặt ngươi là đại cung nữ cạnh bổn cung lâu năm, bổn cung sẽ..."
A Phùng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Âu Dương Nhược Lan, "Nương nương tha thứ cho nô tì sao? Nô tì biết ngài tốt nhất mà!"
Âu Dương Nhược Lan mỉm cười, môi đỏ mọng cong lên, "Bổn cung sẽ ban cho ngươi một cái chết thống khoái. Người đâu, Thất Sắc Vô Hương do A Phùng tìm về, mang đến đây!"
A Phùng run rẩy ngã khụy xuống, mắt mông lung nhìn hoàng hậu nương nương, nàng ta khẽ lẩm bẩm: "Hết rồi... hết thật rồi... Nương nương! Người thật độc ác! Người sao có thể hại cốt nhục của nô tì chứ! Có muốn thì hãy giết chết nô tì đi, nhưng hoàng tự, nó là máu mủ của Nam Cung gia, xin ngài hãy tha cho nó một mạng!"
Âu Dương Nhược Lan làm như không nghe thấy, chuyên chú lắc lắc lọ độc. Mắt phượng lóe lên từng tia không cam lòng, nàng hận không thể một chưởng giết chết tiện tì kia!
Dừng lại chút, nhìn lọ thủy tinh trong tay mình, Âu Dương Nhược Lan vừa cười vừa nói khiến thiên địa phải thất sắc trước dung mạo của nàng.
"A Phùng, ngươi xem, từ khi đến đây, ta đã đối xử với ngươi như thế nào?"
"Ngươi cũng nên xem lại mình. Đừng tưởng "Nhược Lan" sẽ mãi là "Nhược Lan". Nhược Lan đã không còn, chỉ còn mẫu đơn quốc sắc. Đúng không, A Phùng?"
A Phùng hét toáng lên, ôm đầu dãy giụa, bộ dạng vạn phần thống khổ.
"Không, nương nương, người... người thay đổi rồi!"
Âu Dương Nhược Lan cười, hung ác nhìn A Phùng quỳ rạp dưới chân mình, bộ dạng vặn vẹo xấu xí.
"Ngươi nói đúng, A Phùng. Vạn vật bất biến, chỉ có lòng người là biến. Khôn Ninh cung vĩnh viễn phồn hoa, bản cung cũng sẽ thay đổi. Kể cả ngươi, A Phùng!"
Nói rồi Âu Dương Nhược Lan nhíu mi, bước đi uyển chuyển về phía cửa sổ ngay cạnh mình.
"Rồi ngươi sẽ biết, A Phùng... Bổn cung còn sống hay bổn cung chết, đừng hòng cưỡi đè đầu cưỡi cổ bản cung. Khôn Ninh cung này vĩnh viễn là của bổn cung, dù có chết già đi nữa!"
Nói rồi, đưa tay về phía A Phùng, cười đến thiên chân vô tà.
"A Phùng, thử xem! Thất Sắc Vô Hương có hiệu nghiệm không? Hay để bản cung lấy loại độc khác giết Dạ Hi!"
Âu Dương Nhược Lan độc ác cười, hếch cằm kiêu ngạo cười, giống như nhìn con kiến nhỏ bé dưới chân mình.
Sao? Có hoàng tự thì sao? Cũng sẽ phải quỳ rạp dưới nhất quốc chi mẫu thôi!
Sao? Là sủng phi thì sao? Cũng sẽ phải quỳ rạp dưới chân nàng thôi!
"Ngươi dám!"
—oOo—
"Choang!"
Âu Dương Nhược Lan hất văng một đĩa hoa quả, bàn tay đã nắm chặt đến rỉ máu.
A Phùng bên cạnh vội quỳ tội, "Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương xin bớt giận. Tất cả là tại lỗi của nô tì. Là nô tì làm việc không chu toàn."
Âu Dương Nhược Lan nhịn xuống, vẫn thấy mơ hồ gân xanh nổi lên ở trán.
"A Phùng, bổn cung tin tưởng giao cho ngươi nhiệm vụ này mà không xong!"
A Phùng sợ hãi đập mạnh đầu xuống đất, "Hoàng hậu nương nương, không phải là như vậy... Không phải là như vậy! Thất Sắc Vô Hương đó nô tì đã kiểm tra, hoàn toàn có thể giết chết một con Ma thú cấp 3 trong khoảng 6 tiếng đồng hồ. Còn Trưởng công chúa thân thể yếu kém, trụ được trong một giờ thôi..."
Âu Dương Nhược Lan mắt đỏ ngầu, hất văng hết đồ trên bàn, thở hồng hộc.
"Thế sao nó còn sống? Ngươi nói xem! Hay để bổn cung cho ngươi dùng thử Thất Sắc Vô Hương đây?"
A Phùng run sợ quỳ phục trên mặt đất, "Hoàng hậu nương nương từ bi độ lượng, mẫu nghi thiên hạ nhất định sẽ tha cho mẫu tử nô tì... Nương nương, nương nương..."
Âu Dương Nhược Lan ngạo mạn hất cằm, váy đỏ cũng vì thế mà tung bay: "Mẫu tử?"
A Phùng sợ đến độ muốn khóc, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Ô ô ô.... Là... là... là... của... nô tì... với... hức hức... với..."
Âu Dương Nhược Lan mất kiên nhẫn, hét lớn, "Với ai!"
A Phùng run sợ nhỏ nhẹ nói, "Là... là với... với... Bệ... hạ... Hức hức hức, nương nương, ngài đừng trách nô tì..."
Nói rồi nức nở khóc giống như chịu thiên đại ủy khuất.
Âu Dương Nhược Lan quát lớn, "Đủ rồi. Tiện nhân! Nuôi ong tay áo, hai lòng! Nô tì các ngươi phản hết rồi!"
Đột nhiên nàng ta cuồng tiếu, một bàn tay chống lên bàn, "Ha ha ha... Được thôi, A Phùng. Nể mặt ngươi là đại cung nữ cạnh bổn cung lâu năm, bổn cung sẽ..."
A Phùng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Âu Dương Nhược Lan, "Nương nương tha thứ cho nô tì sao? Nô tì biết ngài tốt nhất mà!"
Âu Dương Nhược Lan mỉm cười, môi đỏ mọng cong lên, "Bổn cung sẽ ban cho ngươi một cái chết thống khoái. Người đâu, Thất Sắc Vô Hương do A Phùng tìm về, mang đến đây!"
A Phùng run rẩy ngã khụy xuống, mắt mông lung nhìn hoàng hậu nương nương, nàng ta khẽ lẩm bẩm: "Hết rồi... hết thật rồi... Nương nương! Người thật độc ác! Người sao có thể hại cốt nhục của nô tì chứ! Có muốn thì hãy giết chết nô tì đi, nhưng hoàng tự, nó là máu mủ của Nam Cung gia, xin ngài hãy tha cho nó một mạng!"
Âu Dương Nhược Lan làm như không nghe thấy, chuyên chú lắc lắc lọ độc. Mắt phượng lóe lên từng tia không cam lòng, nàng hận không thể một chưởng giết chết tiện tì kia!
Dừng lại chút, nhìn lọ thủy tinh trong tay mình, Âu Dương Nhược Lan vừa cười vừa nói khiến thiên địa phải thất sắc trước dung mạo của nàng.
"A Phùng, ngươi xem, từ khi đến đây, ta đã đối xử với ngươi như thế nào?"
"Ngươi cũng nên xem lại mình. Đừng tưởng "Nhược Lan" sẽ mãi là "Nhược Lan". Nhược Lan đã không còn, chỉ còn mẫu đơn quốc sắc. Đúng không, A Phùng?"
A Phùng hét toáng lên, ôm đầu dãy giụa, bộ dạng vạn phần thống khổ.
"Không, nương nương, người... người thay đổi rồi!"
Âu Dương Nhược Lan cười, hung ác nhìn A Phùng quỳ rạp dưới chân mình, bộ dạng vặn vẹo xấu xí.
"Ngươi nói đúng, A Phùng. Vạn vật bất biến, chỉ có lòng người là biến. Khôn Ninh cung vĩnh viễn phồn hoa, bản cung cũng sẽ thay đổi. Kể cả ngươi, A Phùng!"
Nói rồi Âu Dương Nhược Lan nhíu mi, bước đi uyển chuyển về phía cửa sổ ngay cạnh mình.
"Rồi ngươi sẽ biết, A Phùng... Bổn cung còn sống hay bổn cung chết, đừng hòng cưỡi đè đầu cưỡi cổ bản cung. Khôn Ninh cung này vĩnh viễn là của bổn cung, dù có chết già đi nữa!"
Nói rồi, đưa tay về phía A Phùng, cười đến thiên chân vô tà.
"A Phùng, thử xem! Thất Sắc Vô Hương có hiệu nghiệm không? Hay để bản cung lấy loại độc khác giết Dạ Hi!"
Âu Dương Nhược Lan độc ác cười, hếch cằm kiêu ngạo cười, giống như nhìn con kiến nhỏ bé dưới chân mình.
Sao? Có hoàng tự thì sao? Cũng sẽ phải quỳ rạp dưới nhất quốc chi mẫu thôi!
Sao? Là sủng phi thì sao? Cũng sẽ phải quỳ rạp dưới chân nàng thôi!
"Ngươi dám!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.