Quyển 1 - Chương 16: Lễ Phượng Vũ - Không Nghĩ Đến Một Ngày...
Họa Thiên
18/08/2017
Nàng mất kiên nhẫn
đám người đang người nhìn người kia, phất tay một cái, " Đại hoàng
huynh, Nhị hoàng huynh, ta thân thể không khỏe, về trước."
Mọi người: "...." Ta không tin! Nàng ta lúc nãy vẫn còn...
Không để Nam Cung Ngạo Vũ, Nam Cung Phi Du cùng toàn thể các thần tử phản ứng, Nam Cung Dạ Hi đã lấy tốc độ nhanh chóng mặt di chuyển.
Nàng là đang sử dụng thân pháp, cái gì cũng phải hoàn chỉnh đến hoàn mỹ.
Thân pháp tự sáng tạo thì tiềm năng chắc chắn sẽ cao hơn gấp nhiều lần so với các thân pháp khác. Mà Nam Cung Dạ Hi nàng quên mất, ở nơi này cũng có các thân pháp, như Lăng Ba Vi Bộ, Phiêu Miểu thân pháp,...
Nam Cung Ngạo Vũ lúc này kịp phản ứng thì chỉ thấy một bóng dáng màu tím phía xa xa đang thoắt ẩn thoắt hiện, " Tiểu hoàng muội... "
Thừa tướng không hề giữ hình tượng, hướng Nam Cung Dạ Hi gào to, " Trưởng công chúa điện hạ! Chỗ này chưa xong việc...."
Thượng thư nhìn theo bóng dáng của Nam Cung Dạ Hi, trong mắt lóe lên vài tia sáng rồi lắc đầu thở dài.
Đám thần tử lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hướng Nam Cung Dạ Hi hô to: " Cung tiễn Trưởng công chúa!"
Rõ ràng là hận không thể đẩy vị Trưởng công chúa tà ác này ra xa.
.
.
.
" Ân, Thanh Nhã, ngươi làm xong rồi chứ?"
Nam Cung Dạ Hi bước vào tiểu viện của Thanh Minh cung, đảo mắt nhìn Thanh Nhã đang nằm bò trên bàn trà.
Thanh Nhã dụi dụi hai mắt, đột nhiên trợn to hẳn, rồi quay lại há hốc miệng... vội vàng hành lễ, "Tham kiến Trưởng công chúa. Y phục điện hạ yêu cầu đã làm xong... bây giờ... bây giờ ta đi được chưa?"
Nam Cung Dạ Hi nhìn thoáng qua y phục để trên bàn rồi nhẹ gật đầu. Thanh Nhã như được đặc xá vội vàng nhảy ra từ cửa sổ.
Nam Cung Dạ Hi nhẹ gọi: " Miên Miên?"
Bên trong có âm thanh vọng ra, " Ân, Tiểu Hi, xong rồi..."
Nàng khẽ gật đầu, tay vung một cái thu hết y phục mà Thanh Nhã làm xong vào giới chỉ.
Đứng trước gương, Nam Cung Dạ Hi hài lòng gật đầu... Nhưng, gầy quá...
Mái tóc dài búi một phần lên, một phần tùy ý xõa ra. Cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó...
Một tiếng gọi chói tai vang lên, Nam Cung Dạ Hi nhíu mày.
" Phế vật! Mau ra ăn cơm. "
Theo trí nhớ thì người có giọng chanh chua ấy là Tiểu Hồng - một trong những nha hoàn của Trưởng công chúa.
Đứng một lúc, vẫn không thấy Nam Cung Dạ Hi đâu, hết kiên nhẫn, nàng ta xông vào trong hậu viện mà hét.
" Phế vật, ngươi chết rồi à? Còn không ra ăn cơm. "
Nam Cung Dạ Hi vẫn đứng trong phòng, mặc kệ nàng ta làm loạn ở ngoài.
Cánh cửa phòng mở ra, Tiểu Hồng thấy Nam Cung Dạ Hi liền sợ hãi.
Theo như tình báo thì Nam Cung Dạ Hi bị hạ độc chết rồi nhưng sao bây giờ vẫn còn sống? Thậm chí nhìn da có vẻ có chút hồng, chỉ trắng hơn bình thường.
Tiểu Hồng run sợ nhìn bóng lưng mặc y phục tím ở phía trước. Tâm hoảng loạn liền nói linh tinh:
" Ngươi... ngươi... ngươi là người hay ma? Không đúng! Phế vật đó chết rồi, bị Lục Nhi tỷ hạ độc mà chết rồi. Ngươi... "
" Bổn cung sao? Bổn cung ở dưới kia chán lắm, không có ai chơi với bổn cung. Ngươi có muốn chơi cùng bổn cung không, ở dưới đấy sẽ vui hơn nếu có ngươi. "
Nam Cung Dạ Hi không quay lại, sử dụng nguyên tố Phong tạo hiệu ứng phiêu dật. Tạo thêm mấy đốm lửa xung quanh mình khiến Tiểu Hồng tưởng rằng đó là ma trơi.
" Không! Ta... ta không muốn. Ta không muốn... ta không hại ngươi, không hại ngươi... "
Nguyên tố Phong dao động mạnh mẽ hơn. Tiểu Hồng sợ hãi quỳ xuống. Nam Cung Dạ Hi quay người tựa tiếu phi tiếu.
Không gian phòng không có Dạ Minh Châu chiếu sáng nên hơi tối càng nổi bật lên chín đốm lửa bập bùng sau lưng nàng.
" Đi... bổn cung đón ngươi xuống. Đi thôi, bổn cung cùng ngươi xuống kia chơi với Hoàng gia gia nào. "
Tiểu Hồng sợ quá, ngất luôn.
Nam Cung Dạ Hi khinh bỉ nhìn Tiểu Hồng. Võ sư cấp 2, thế mà sợ ma. Tự nàng ta nói điểm yếu của mình ra cho nàng.
Chơi chưa được bao lâu, thế mà đã ngất. Mất vui!
Nếu chờ nàng ta tỉnh dậy thì còn lâu. Thế nên, bây giờ tranh thủ học luyện đan để kiếm tiền. Nam Cung Dạ Hi có chết cũng không nghĩ đến một ngày mình phải vì tiền mà liều mạng không ngủ.
Mọi người: "...." Ta không tin! Nàng ta lúc nãy vẫn còn...
Không để Nam Cung Ngạo Vũ, Nam Cung Phi Du cùng toàn thể các thần tử phản ứng, Nam Cung Dạ Hi đã lấy tốc độ nhanh chóng mặt di chuyển.
Nàng là đang sử dụng thân pháp, cái gì cũng phải hoàn chỉnh đến hoàn mỹ.
Thân pháp tự sáng tạo thì tiềm năng chắc chắn sẽ cao hơn gấp nhiều lần so với các thân pháp khác. Mà Nam Cung Dạ Hi nàng quên mất, ở nơi này cũng có các thân pháp, như Lăng Ba Vi Bộ, Phiêu Miểu thân pháp,...
Nam Cung Ngạo Vũ lúc này kịp phản ứng thì chỉ thấy một bóng dáng màu tím phía xa xa đang thoắt ẩn thoắt hiện, " Tiểu hoàng muội... "
Thừa tướng không hề giữ hình tượng, hướng Nam Cung Dạ Hi gào to, " Trưởng công chúa điện hạ! Chỗ này chưa xong việc...."
Thượng thư nhìn theo bóng dáng của Nam Cung Dạ Hi, trong mắt lóe lên vài tia sáng rồi lắc đầu thở dài.
Đám thần tử lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hướng Nam Cung Dạ Hi hô to: " Cung tiễn Trưởng công chúa!"
Rõ ràng là hận không thể đẩy vị Trưởng công chúa tà ác này ra xa.
.
.
.
" Ân, Thanh Nhã, ngươi làm xong rồi chứ?"
Nam Cung Dạ Hi bước vào tiểu viện của Thanh Minh cung, đảo mắt nhìn Thanh Nhã đang nằm bò trên bàn trà.
Thanh Nhã dụi dụi hai mắt, đột nhiên trợn to hẳn, rồi quay lại há hốc miệng... vội vàng hành lễ, "Tham kiến Trưởng công chúa. Y phục điện hạ yêu cầu đã làm xong... bây giờ... bây giờ ta đi được chưa?"
Nam Cung Dạ Hi nhìn thoáng qua y phục để trên bàn rồi nhẹ gật đầu. Thanh Nhã như được đặc xá vội vàng nhảy ra từ cửa sổ.
Nam Cung Dạ Hi nhẹ gọi: " Miên Miên?"
Bên trong có âm thanh vọng ra, " Ân, Tiểu Hi, xong rồi..."
Nàng khẽ gật đầu, tay vung một cái thu hết y phục mà Thanh Nhã làm xong vào giới chỉ.
Đứng trước gương, Nam Cung Dạ Hi hài lòng gật đầu... Nhưng, gầy quá...
Mái tóc dài búi một phần lên, một phần tùy ý xõa ra. Cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó...
Một tiếng gọi chói tai vang lên, Nam Cung Dạ Hi nhíu mày.
" Phế vật! Mau ra ăn cơm. "
Theo trí nhớ thì người có giọng chanh chua ấy là Tiểu Hồng - một trong những nha hoàn của Trưởng công chúa.
Đứng một lúc, vẫn không thấy Nam Cung Dạ Hi đâu, hết kiên nhẫn, nàng ta xông vào trong hậu viện mà hét.
" Phế vật, ngươi chết rồi à? Còn không ra ăn cơm. "
Nam Cung Dạ Hi vẫn đứng trong phòng, mặc kệ nàng ta làm loạn ở ngoài.
Cánh cửa phòng mở ra, Tiểu Hồng thấy Nam Cung Dạ Hi liền sợ hãi.
Theo như tình báo thì Nam Cung Dạ Hi bị hạ độc chết rồi nhưng sao bây giờ vẫn còn sống? Thậm chí nhìn da có vẻ có chút hồng, chỉ trắng hơn bình thường.
Tiểu Hồng run sợ nhìn bóng lưng mặc y phục tím ở phía trước. Tâm hoảng loạn liền nói linh tinh:
" Ngươi... ngươi... ngươi là người hay ma? Không đúng! Phế vật đó chết rồi, bị Lục Nhi tỷ hạ độc mà chết rồi. Ngươi... "
" Bổn cung sao? Bổn cung ở dưới kia chán lắm, không có ai chơi với bổn cung. Ngươi có muốn chơi cùng bổn cung không, ở dưới đấy sẽ vui hơn nếu có ngươi. "
Nam Cung Dạ Hi không quay lại, sử dụng nguyên tố Phong tạo hiệu ứng phiêu dật. Tạo thêm mấy đốm lửa xung quanh mình khiến Tiểu Hồng tưởng rằng đó là ma trơi.
" Không! Ta... ta không muốn. Ta không muốn... ta không hại ngươi, không hại ngươi... "
Nguyên tố Phong dao động mạnh mẽ hơn. Tiểu Hồng sợ hãi quỳ xuống. Nam Cung Dạ Hi quay người tựa tiếu phi tiếu.
Không gian phòng không có Dạ Minh Châu chiếu sáng nên hơi tối càng nổi bật lên chín đốm lửa bập bùng sau lưng nàng.
" Đi... bổn cung đón ngươi xuống. Đi thôi, bổn cung cùng ngươi xuống kia chơi với Hoàng gia gia nào. "
Tiểu Hồng sợ quá, ngất luôn.
Nam Cung Dạ Hi khinh bỉ nhìn Tiểu Hồng. Võ sư cấp 2, thế mà sợ ma. Tự nàng ta nói điểm yếu của mình ra cho nàng.
Chơi chưa được bao lâu, thế mà đã ngất. Mất vui!
Nếu chờ nàng ta tỉnh dậy thì còn lâu. Thế nên, bây giờ tranh thủ học luyện đan để kiếm tiền. Nam Cung Dạ Hi có chết cũng không nghĩ đến một ngày mình phải vì tiền mà liều mạng không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.