Họa Dương

Quyển 1 - Chương 7: Oán Hồn Trong Hồ Nước

Họa Thiên

05/05/2017

Nam Cung Dạ Hi nhanh chóng chạy về phía tủ quần áo.

Dù sao thì quần áo này cũng rách tả tơi sau lần bạo động linh lực. Tay dài mở cánh cửa tủ ra... '' Cót két ... ''. Nàng có cảm giác, cửa tủ sắp rơi ra... không phải kém như vậy chứ ? Mở đến đâu, tiếng kêu vang đến đấy, từng lớp bụi mỏng bay lên không trung. Có vẻ như tủ quần áo đã rất lâu chưa được lau chùi và động đến.

Khó khăn lắm, nàng mới có thể '' cẩn thận '' mở cánh cửa ra mà '' không chút hư tổn '' nào. Bên trong .... hoàn toàn trống rỗng !

'' Không phải đùa chứ '' Nội tâm Dạ Hi gào thét, đến cả một bộ quần áo cũng không...

Mà Nam Cung Dạ Hi nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là Trưởng công chúa của một đế quốc, chẳng lẽ lại không có đến một bộ y phục hẳn hoi. '' Moi '' từ trong ký ức thân thể này ra... nhiều hình ảnh hiện lên hơi mờ, dù sao '' nàng '' cũng mới chỉ là một đứa bé a.

'' Tứ công chúa - Nam Cung Kiều Kiều và Quận chúa - Lí Lạc Tuyết ? ''. Nàng cười lạnh.

'' Hảo một cái ' Tứ muội ' cùng một quận chúa khác họ, nghĩ mình là ai mà dám cướp đồ từ tay Nam Cung Dạ Hi ta ? ''.

Một người là Nam Kiều công chúa ( Danh do Hoàng đế phong ), một người là Lạc Tuyết quận chúa, cấu kết với nhau làm việc xấu, suốt ngày khi dễ Dạ Hi Trưởng công chúa. Trước mặt thiên hạ thì thiện lương, tốt bụng. Mà nếu có người biết thì họ dám nói cái gì, Nam Kiều là thiên tài Ma pháp sư cấp 2 hệ Thủy mà năm nay mới 15 tuổi. Còn Lạc Tuyết là thiên tài Ma pháp sư cấp 3 hệ Hỏa, năm nay cũng chỉ 15 tuổi. Có trách, thì cũng trách bản thân '' Trưởng công chúa '' này yếu đuối. Thiên hạ không hay, bề ngoài xinh đẹp, nhu mì bên trong lại là tâm địa rắn rết. Ấy ấy, rắn rết là tốt nhất, phải là tâm địa độc ác. D ạ Hi cảm thán. Quả nhiên, tồn tại được trong Hoàng thất, không người nào tâm tư đơn thuần a.

( Con tác giả: Do Nam Cung Dạ Hi là công chúa đầu tiên và duy nhất của Mẫn Đức Hoàng hậu - Âu Dương Nhược Lan, cho dù là sinh ra sau nhưng vẫn được giữ '' cái ghế '' Trưởng Công chúa Nam Cung Đế quốc. )

Quần áo nàng vì sao không có ? Hừ, đơn giản là vì họ cướp hết vải rồi lấy gì mà may. Những gấm vóc, trang sức tinh xảo lúc được phong Trưởng công chúa đều bị cướp sạch. Hảo, mối thù này nàng nhất định đòi bằng được, vải của ta mà cũng dám cướp ?

Nhanh chóng lục tung tất cả các ngăn, cuối cùng Nam Cung Dạ Hi cũng lôi được một hộ hắc y dính bụi ra ngoài.

'' Aizzzz, lần sau ta có kim tệ nhất định sẽ mua hết cửa hàng quần áo ! ''. Bá đạo nghĩ trong bụng, nhưng nàng biết, hiện tại, một kim tệ còn chẳng có nữa đòi mua hết chỗ quần áo ấy. Viển vông ! Xem ra phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm kim tệ ... nhanh nhất rồi !

Phủi đi bụi bẩn bám phía ngoài áo. Mặc lên người bộ hắc y, kéo mũ chùm kín đầu, che đi dung nhan khuynh thành. Ý niệm vừa động, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện mặt nạ bạc óng ánh khắc bỉ ngạn tử hoa yêu diễm nở rộ. Đây là mặt nạ từ kiếp trước của nàng, chính tay nàng dùng dị năng của mình để vẽ ra nó, dùng sinh mệnh của mình để làm nó vĩnh hằng cùng thời gian, dùng máu của kẻ thù '' nuôi sống '' nó. Nó đi theo nàng suốt 5 năm, từ lúc còn vô danh cho đến lúc thành danh. Máu trên mặt nạ đã dính qua vô số ... Chỉ dính vào thôi nhưng chưa có chết người a. Thật tưởng niệm a ! Bây giờ, không nghĩ tới, lại vẫn có thể tiếp tục cùng chiếc mặt nạ này ngao du thiên hạ ... Nam Cung Dạ Hi cảm thán.

Bước chân khỏi căn phòng, Nam Cung Dạ Hi đi ngang qua một hồ nước. Có gì đó không đúng. Sống trong nguy hiểm nhiều năm, nàng đặc biệt nhạy cảm với những thứ '' không ổn '' này. Giữ nguyên tư thế, nhìn vào hồ nước đó. Nước ở đây rất trong, trong không khí, như nhìn thấy những tia linh khí ... đen lẫn trong nước trắng tinh khiết ! Đúng vậy, là sắc đen xen lẫn sắc đỏ. Là ... huyết sao ?

Nam Cung Dạ Hi cau mày.

'' Sao lại có huyết ẩn trong từng tia linh khí quanh đây ? Nồng đậm thù hận và bi thương ? ''

Chỉ là một cái hồ nước nhỏ mà cũng tỏa ra những thứ cảm xúc này ... Cái hồ này, tuyệt đối có vấn đề. Và vấn đề ở đây là ...

Vốn đang suy nghĩ, chợt nàng nhận ra tình huống không đúng. Là sát khí từ phía sau ! Nhanh chóng xoay người lại ...

Hồ nước tỏa ra nồng đậm sự lệ huyết và đau thương. Đâu đó trong không khí còn thoang thoảng mùi máu cháy khét, ngai ngái đến họng. Gió không ngừng thổi, tạo thành những trận cuồng phong tạp vào thân hình nhỏ bé của nàng. Hắc y phiêu phiêu trong gió, mũ trùm kín đầu cũng rơi xuống. Trong cuồng phong, một thân hình nhỏ bé đứng trong gió, mặt đeo mặt nạ bạc quỷ dị, tóc đen bay toán loạn.

Bạch Minh và Bạch Thiên có ý định lao ra ngoài để bảo vệ Nam Cung Dạ Hi. Dường như đoán trước được hành động của hai sủng vật nhà mình, Dạ Hi liền chặn liên kết với không gian. Hai bạch xà chỉ biết tu luyện trong không gian mà cảm thán : " Không hổ là chủ nhân nhà mình, có thể dự liệu trước được hành động của mình. Chủ nhân uy vũ ! Chủ nhân uy vũ ! ''

Nam Cung Dạ Hi giờ này mà nghe được suy nghĩ của hai bạch xà nhà mình trong không gian thì chắc chắn lại nổi hứng mà YY. Thật ra thì, nhiều lúc chính nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình ... Nàng cũng không hiểu đâu là tính cách, bản chất thật sự của mình ... Mỗi một lần xuất hiện là một chiếc mặt nạ tính cách khác của nàng. Nhưng nàng chỉ cần biết nàng sống cần phải có lập trường của riêng mình. Được rồi, giờ này phải lo đến cái rắc rối ở bên ngoài, lấy đâu thời gian lo nghĩ linh tinh.

Oán khí vẫn ngập trời, cuồng phong vẫn điên cuồng gào thét. Hồ nước bắt đầu chuyển màu đỏ, mơ hồ nhìn thấy huyết nhục lẫn trong đó. Dần dần, nó hình thành ra một ... đầu nữ nhân đầu tóc rối tung, mặt nhìn quái gở, có những vết bỏng trên mặt đen lại. Nam Cung Dạ Hi cau mày ...

Này, đây không phải là oán hồn trong truyền thuyết sao ? Đột nhiên, nàng lại nhớ ra một câu '' Đi đêm lắm có ngày gặp ma ''. Làm điều ác nên gặp ma ? Phi, phi, nàng thiện lương nhất vũ trụ a. (-_-)



Không để nàng suy nghĩ nhiều, một giọng nữ nhân thét lên đầy oán khí âm u.

'' Ngươi chết đi ! "

Oán hồn điên cuồng gào thét, từng câu từng chữ trong miệng phun ra là huyết tuôn ra đến đấy. Nam Cung Dạ Hi dụi dụi mắt. Nàng không nhìn nhầm chứ, Cổ Độc trùng chui ra từ miệng oán hồn. Sống lâu như vậy rồi... khụ khụ, sống 9 năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh kinh tởm muốn ói. Chỉ là ... Nam Cung Dạ Hi chưa kịp nôn mửa thì ... một thanh kiếm đầy huyết nhục lao thẳng về phía tử huyệt của nàng. Một chiêu đủ thâm !

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, chân khẽ nhảy lên cao tránh một kích trí mạng.

'' Lâu rồi chưa khởi động xương khớp, vừa đúng lúc ! "

Huyết Kiếm đâm vào cây cổ thụ gần đó. Lập tức, huyết ăn mòn thân cây, cho đến cây cổ thụ hóa thành một vũng máu đen.

'' Đủ mãnh a ''

Oán hồn tiếp tục công kích vào những nơi chí mạng. Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, đây gọi là '' tai bay vạ gió '' trong truyền thuyết a. Có khi đây là thù mà của người khác bây giờ lại đổ lên người nàng ...

'' Tránh như thế này cũng không phải cách ''

'' Tiện nhân ! Chết đi ''

Oán hồn lại phun ra từng chữ một. Đồng thời, một đạo huyết kiếm xé gió lao về phía Nam Cung Dạ Hi.

'' Tiện nhân ? ''. Mặt nàng đen triệt để. Nàng đây hận nhất hai từ '' tiện nhân '' này.

'' Hỏa Cầu ''

Từ trên tay Nam Cung Dạ Hi ngưng tụ ra một quả cầu lửa đỏ rực. Ngược chiều gió, Hỏa Cầu bay về phía oán hồn, chặn được một sát chiêu. Đây là oán hồn nên để đánh thắng được cũng cần có cách khác khi chỉnh người. Cái gì có thể tổn thương đến linh hồn ? Vừa nhảy lên, vừa né đi từng đạo kiếm, Nam Cung Dạ Hi suy nghĩ.

'' Mộc Thụ ''

Từ phía mặt sân mọc lên một cây cổ thụ. Cây xanh như có sinh khí, vươn ra khóa chặt lấy oán hồn. Vừa chạm vào oán hồn, cây có xu hướng héo đi. Oán hồn điên cuồng ngửa cổ lên trời cười, lệ khí tỏa ra bốn phía.

Tay Nam Cung Dạ Hi nhanh chóng chỉ lên trời, thét.

'' Thiên Phạt ''

Một đạo Thiên Lôi từ trời đen phá thủng tầng mây mang theo tia lửa điện đánh thẳng về phía oán hồn trong hồ nước.

Lôi là thứ xung khắc với oán hồn. Do có thêm chút linh khí từ hoa Tử Ngạn ở mi tâm của Nam Cung Dạ Hi, kết hợp với Lôi, có tác dụng thanh trừ thất tình lục dục, oán khí,... nên oán hồn nhanh chóng yếu đi. Mấy khắc sau, huyết dạ ở trong nước và oán hồn dần tiêu tan trong không khí. Oán hồn trợn mắt, nhìn Nam Cung Dạ Hi ở phía xa xa không mảy may tổn hại. Hình dạng biến đổi, không còn huyết trong đồng tử oán hồn, đôi mắt còn một màu xanh biếc của nước, quyến rũ thế nhân. Chỉ là, nước xanh vẫn không thể xóa nhòa đi vết bỏng trên gương mặt tinh mĩ của oán hồn. Oán hồn liếc đôi mắt hồ ly của mình lên hỏi người đứng trước mặt :

'' Ngươi là ai ? To gan ! Dám tự tiện xông vào cung của bổn cung ! Muốn chết ? ''. Trong thâm tâm oán hồn đang có chút run sợ, đó là toàn bộ oán khí và huyết nhục của nàng tích đó đã mấy trăm năm, vậy mà nàng ( NCDH ) chỉ bằng một đạo Thiên Lôi có thể tiêu tan nó. Thực ra thì oán hồn không biết, do Nam Cung Dạ Hi có Bỉ Ngạn Tử hoa ở mi tâm, nên tất cả những oán hận đều bị tiêu trừ, ngược lại, người tiêu trừ nó sẽ nhận hết oán hận đó. Đó là cả một quá trình, nó sẽ khiến cho căn cơ không ổn định, tu luyện có thể hóa Ma bất cứ lúc nào. Nhưng Bỉ Ngạn Tử hoa có thể sẽ thanh trừ một phần thất tình lục dục đó cho chủ nhân của nó.

Nam Cung Dạ Hi thở dốc. Tuy bề ngoài không hư hại nhưng bên trong nàng thiếu hụt linh khí. Lại phải tiếp nhận thêm oán hận của oán hồn kia, Nam Cung Dạ Hi khó lòng chống đỡ. Và cũng do lần đầu thực chiến, thể lực cũng như kinh nghiệm chưa đủ, nàng có hơi mệt.

Thở dài '' Lần sau phải thực chiến nhiều hơn rồi. ''

Phục hồi tinh thần, hướng mắt về phía oán hồn.



'' Ngươi là ai ? ''. Oán hồn đứng trong hồ nước tưởng Nam Cung Dạ Hi không nghe rõ, hét lại lần nữa.

Mặt đầy hắc tuyến, Dạ Hi nhìn ngẩng mặt lên nhìn oán hồn. Tay ngọc gỡ mặt nạ ra.

'' Nhớ kĩ ta, ta - Nam Cung Dạ Hi. '' Tóc đen dài phiêu phiêu trong gió đêm, hắc y bay bay thấp thoáng, khuynh thành dung nhan hiện, thiên địa khởi sắc một phần. Oán hồn cũng không ngoại lệ. Dường như, tất cả tinh hoa của vũ trụ, cái đẹp của vạn vật đều tụ lại hết ở phía Nam Cung Dạ Hi. Vẻ đẹp ấy còn tuyệt trần hơn cả Cửu Thiên Huyền Nữ, tinh khiết hơn hoa U lan, nó không khiến nữ nhân ghen tị mà cũng không khiến nữ nhân tự ti. Nó cũng không khiến nam nhân nhìn mà muốn ôm vào lòng che chở, như vậy là khinh nhờn vẻ đẹp đó. Trên gương mặt còn có khí chất Đế vương, có thể coi, nàng sinh ra để làm Vương giả.

'' Ngươi là .... Trấn Quốc Công Chúa ? Không ! Tuyệt không phải, ngươi là Nam Cung Dạ Hi, sao có thể là Trấn Quốc Công Chúa lừng lẫy đó được ''. Oán hồn nhăn mặt.

'' Công chúa sao ? Đúng đấy, nhưng không phải là Trấn Quốc ! Ta đây không biết Trấn Quốc Công Chúa là ai, là gì hết. Còn ngươi, ngươi là ai ? Sao lại công kích ta ? ''. Lông mày nhíu lại, Trấn Quốc Công Chúa sao ? Nghe có vẻ thú vị !

'' Ta sao ? Bổn cung đây chính là Lệ Quý phi Đương triều của Đương Kim Hoàng Đế Nam Cung ? Bổn cung ... ''. Oán hồn mặt u ám hơn hẳn.

'' Hừ, ta hỏi tên của ngươi chứ không có hỏi thân phận ! Nói lại đi, tên của ngươi là gì ? Mà của Đương Kim Hoàng Đế Nam Cung sao, từ triều nào vậy ? Ta chưa từng nghe trong Hậu cung của Nam Cung Ngạo Thiên có một cái 'Lệ Quý phi ' a~ ''. Dạ Hi bỏ quên luôn phần lý do công kích của oán hồn.

'' Ta tên ... tên ... Ta không nhớ nữa ! Từ đời vua Nam Cung thứ 10. Bây giờ là đời bao nhiêu vậy ? ''. Oán hồn ngại ngùng cúi đầu xuống, ngại ngùng a. Thái độ của oán hồn khác hẳn, đúng vậy nàng ta không quan trọng thân phận, chỉ là oán hồn không còn nhớ rõ tên của chính mình. Còn thân phận Lệ Quý phi kia thì chẳng biết đã bao lâu rồi.

'' ... '' Dạ Hi ....

Được rồi, nàng nhịn, nhịn ... Oán hồn không nhớ tên thì nàng sẽ cho nó một cái tên. Oán hồn không biết bây giờ là triều đại nào thì nàng nói.

'' Vậy giờ ngươi tên là Bạch Lệ U đi. Ta nói này, nghe cho rõ, bây giờ là đời vua thứ 26''. Dạ Hi cười thật '' rạng rỡ ''.

Bạch Lệ U giật mình, ngẩng đầu lên. Đầu tiên là sững sờ, ngạc nhiên, sau đó là đến vui sướng. Nàng ( NCDH ) cho nàng ( BLU ) một cái tên a. Đã lâu lắm rồi, mấy trăm năm, mấy nghìn năm rồi ... đã chẳng còn ai nhớ đến nàng nữa. Dù sao thì cũng qua 16 đời vua rồi còn gì. Bạch Lệ U thở dài, nàng đã chỉ còn là quá khứ.

Bạch Lệ U không nhịn được mà rơi nước mắt.

'' Dừng. Ngươi đứng ở đó. Trong linh hồn của ngươi có thứ không sạch sẽ ''. Dạ Hi cắt ngang, mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Bạch Lệ U.

Dùng linh lực lấy ra từ trong linh hồn của Bạch Lệ U một con Độc Cổ trùng. Đây là con còn sót lại duy nhất sau Thiên Phạt kia. Chứng tỏ, con này mạnh nhất a. Mở liên kết không gian, Dạ Hi ném con Cổ Độc trùng vào trong đó. Mấy động tác kì quái này chỉ diễn ra trong đúng mấy phút đủ để Bạch Lệ U kinh ngạc.

Nàng ta là sát nhân a, sao lại có mặt khác như thế này ? Thiên a, ta nhất định là hoa mắt.

'' Bạch Lệ U, ngươi có muốn đi theo ta, cùng ta ngạo thị thiên hạ ? ''. Dạ Hi khôi phục dáng vẻ thường ngày, mắt hướng về phía xa xăm. Dường như, ánh trăng cũng bị ánh hào quang của nàng che lấp. Trong đêm tối, chỉ có nàng duy ngã độc tôn. Quay lại, tay chìa về phía Bạch U.

Bàn tay nước của Bạch Lệ U giơ lên, định nắm lấy tay ngọc của Nam Cung Dạ Hi. Giữa không trung, như có một bức tường vô hình, Lệ U buông thõng đôi tay :

'' Có chứ ! Ta rất muốn ! Nhưng ... ta không có thân thể ... Xin lỗi, ta không thể ngạo thị thiên hạ cùng ngươi ... ''. Giọng nói của Bạch Lệ U bé dần, đôi mắt đượm buồn.

Nam Cung Dạ Hi vỗ đầu. Nàng sao lại quên mất chuyện quan trọng này nhỉ.

.....

Spoiler :3

'' Ngươi có muốn nghe chuyện xưa không ? ''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Họa Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook