Chương 2
Mạc Nhan
10/01/2016
“Đại~~ gia~~…………” (=o=)
Một tiếng mềm mại khiến cho tâm dù cứng rắn như Vạn Lý Trường Thành cũng phải nhũn ra tiếng thẳng vào lỗ tai của những nam nhân vừa bước vào cửa…
Không bao lâu, khắp nơi oanh oanh yến yến toàn bộ đều chạy đến vây quanh một vị đại gia ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là thấy được đó chính là người mà các nàng thầm tương tư.
“Đại gia ~~ đã nhiều ngày không được gặp lại ngài rồi đó nha, chúng ta tưởng niệm ngài đến nỗi muốn chết luôn vậy à!”
“Đúng đó a! Đại gia, chúng ta vừa nhắc đến ngài đó, hôm nay không say là không được về đó nha!”
“Đại gia ~~ hôm nay ngài muốn ai bồi ngài a?!”
Vị đại gia đang bị lôi kéo kia tươi cười trả lời: “Hôm nay Tiểu Hồng bồi ta đi.”
“Cám ơn đại gia ~~.”
Vừa nói xong, khoé mắt nhìn thấy có khách lại đến cửa, bọn nữ tử đôi mắt lập tức chuyên chú hướng cửa…
“Đại gia ~~”
Thiền quyên lâu chính là kỹ viện nhất nhì của Hàng Châu, cô nương ở nơi này quả thật tư sắc kiều diễm, da trắng môi hồng, chẵng những vậy mà công phu hầu hạ của các nàng phải nói là hoàn hảo, khiến cho các đại gia đây thất điên bát đảo, cam nguyện đem tiền muôn bạc vạn đến đây cầu hoan hưởng lạc…
Đừng nói đến công phu hầu hạ của các nàng, chỉ là gọi một tiếng đại gia, nghe được các nàng gọi là chân đã muốn nhũn ra.
Kiều Song Song xen lẫn vào trong đám nữ tử bên trong, bàn tay cầm quạt che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt đẹp lần lượt nhìn từ người này sang người khác, chứng kiến những tên nam nhân nhìn thấy nữ nhân là gương mặt liền chảy nước miếng, nàng thật sự không dám lĩnh giáo a. >””_”_o
Nàng vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên cả người bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi đi ra ngoài, cả thân mình rơi vào một vòng ngực rộng lớn, nàng còn chưa biết người kia là ai, chỉ thấy một cây quạt trắng xuất ra ngăn trở kẻ háo sắc kia đuổi theo nàng…
“Thất lễ, ta đã bao nàng trước rồi!” Tiếng nói không cao không thấp, ấm áp cùng nho nhã.
Kiều Song Song kinh ngạc trừng mắt nhìn nam tử đang ôm mình, gương mặt tuấn mỹ tươi cười cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta tìm nàng đã lâu, thì ra là chạy đến nơi này sao?”
Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì nam nhân này chính là công tử nàng vừa thấy ở đại sảnh lúc nãy… >”””
“Đúng vậy!” ^^= Gương mặt tươi cười càng them chói mắt, miệng vừa định gọi tên nàng: “Kiều…”
Một bàn tay mềm mại vội vàng che miệng của hắn lại, nhanh chóng lôi hắn đến chỗ khác, nàng đá văng cánh cửa, không nói lời nào kéo hắn vào phòng, rồi đóng cửa lại…
Phi Lệnh Vũ tò mò nhìn chằm chằm gương mặt nàng khẩn trương khoá cửa lại…
“Kiều cô nương, có chuyện gì mà cô nương lại kích động như vậy?”
“Suỵt!” Nàng khẩn trương dung ngón trỏ đặt trên miệng ý bảo hắn đừng lên tiếng, vội vàng nghe ngóng xung quanh xem có ai hay nghe thấy bọn họ nói chuyện không…
Sau khi xác định không có ai nghe lén bọn họ, nàng mới chạy lại nắm vạt áo của hắn, kéo hắn lại gần nàng, rồi nàng thì thầm nói nhỏ với hắn, giọng của nàng nhỏ đến mức mũi của hai người gần như chạm phải nhau mới nghe được âm thanh: “Sao huynh lại ở đây vậy?”
“Ta mới là người nên hỏi cô nương vì sao lại ở nơi này mới đúng chứ!”
“Ta là vì… …!” Không được, đây là chuyện cơ mật, vì thế nàng vội sửa miệng: “Không thể nói được, chuyện này nếu để người ngoài biết thì phải giết người diệt khẩu!”
“Cô nương là vì ám sát Phi Lãnh Nghệ phải không?”
Nàng á khẩu không biết trả lời như thế nào, khoé môi co rúm: “Huynh như thế nào lại biết!”
“Ta đoán!”
Ai… tại sao khi không lại đoán chính xác như vậy làm cái gì chứ??? >””0”
Bất quá sinh tử cùng với diện mạo không liên quan với nhau, cho dù hắn xấu xí vô cùng nàng cũng không thể hạ thủ được…
“Sẽ không!” -__-
“Vậy thì có sao đâu!” Hắn cười thật đáng yêu… ^^=
“Huynh không hiểu rõ đâu, chuyện này rất quan trọng, huynh ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra bên ngoài nha!!!” >0_”o
Phi Lệnh Vũ cười khổ nói: “Ta chưa đi được, bởi vì… …” Lời nói còn chưa xong đã thấy trên hành lang cả một đám cả nam lẫn nữ, nam tất cả đều là cậu ấm con nhà giàu, còn nữ thì là người của Thiền Quyên Lâu.
“Tìm được rồi, ở đằng kia!”
Đám nam nữ vừa thấy Phi Lãnh Nghệ liền vội vàng nhắm hướng hắn chạy đến bao vây xung quanh…
“Phi huynh, huynh trốn không thoát đâu, ha ha!” ^^
“Đúng rồi, đêm nay huynh nhất định phải chọn một người mới được à nha!”
Phi Lệnh Vũ mãnh liệt xua tay: “Cái này chắc không được rồi!”
“Ầy, trừ bỏ hoa khôi Quân Quân cô nương chúng ta mời nhưng không đến được, các cô nương ở đây đều được tiểu đệ tinh tế tuyển chọn, đương nhiên phải hiếu kính mà tặng huynh một cô, huynh nên hãnh diện mà chọn một người, ha ha!”
Các cô nương cũng đồng thanh phụ hoạ: “Đúng a ~~, công tử đừng sợ, chúng em nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt mà!”
“Cô tử chọn Yến Nhi đi, Yến Nhi nhất định hầu hạ tốt, khiến cho ngài mất hồn một đêm!”
“Không, chọn em nè, kỹ xảo của em mới là tốt nhất!”
“Ai nói, công tử nên chọn em mới đúng!”
“Chọn em nè công tử…!”
Các cô nương đều hận tối nay không thể hầu hạ hắn, các nàng chưa bao giờ gặp qua một nam nhân tuấn mỹ đến như vậy, phong thái nhã nhặn, khiến cho nữ nhân ai cũng chảy nước miếng…
“Không được!” Kiều Song Song chen vào đám người đang vây quanh, lấy một tay kéo Phi Lệnh Vũ ra phía sau, nàng đứng lên che ở phía trước, ngăn cách hắn cùng với đám nữ nhân kia! >o”
“Chiếu theo thứ tự sắp xếp, nghĩ thế nào cũng không đến lượt nàng ta nha!”
Ôi ôi… -__-! Nói những lời này đúng là không thèm để lại mặt mũi cho nàng mà!!! >”””o”o
Đôi mắt nàng khép nhẹ, hai tay nhỏ bé ôm lấy hắn, thở dài một hơi, thật sự là thoải mái mà, nàng quả thật không muốn buông ra… >_o
Khi nàng hoàn hồn lại, mới biết tay của mình đang xoa xoa gương mặt của hắn.
“A… thật xin lỗi!” TT__TT=
Gương mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, hiện lên nỗi bất an và xấu hổ, tất cả những điều này đều bị hắn thu hết vào trong đáy mắt, hắn trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào nàng đang xấu hổ, gương mặt tà mị, khoé môi giương lên ý thản nhiên cười… ^^
Hắn nhìn chằm chằm dáng người nhỏ bé ở trong lòng, khuôn mặt tràn ra xuân ý dào dạt, con ngươi chuyển sang sâu thẳm, hắn cúi thấp mặt, đôi môi hôn nhẹ vào môi nàng…
Di??? O__O!
Nàng trừng lớn mắt, hắn hắn hắn… sao tự nhiên lại… … O__O!
Cái miệng nhỏ tự dưng bị che lại, nàng vì kinh ngạc mà mở ra, vừa đúng lúc làm cho hắn thừa cơ len lưỡi nóng vào, bừa bãi nhấm nháp…
Hành động đột nhiên này làm cho nàng tâm nhi hoảng loạn, định giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, nhưng lập tức nghĩ đếm bên ngoài cửa sổ đang có người theo dõi bọn họ, đây chỉ là đang diễn trò mà thôi, hắn làm vậy là để lừa gạt bọn người đang trình coi ngoài cửa sổ… >””o”
Sao lúc này, nàng lại cảm thấy cơ thể đang run lên, thân người nằm trong sự ôm ấp của hắn thật quá thoải mái, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ vòng ôm mạnh mẽ của hắn…
Ý thức dần dần bay đixa, trừ bỏ nhiệt độ thân người hắn cùng với hô hấp, nàng chỉ cảm thấy mình đang bay đến một nơi thần tiên nào đó…
Nàng… nàng thật sự muốn ngất thôi!!!
Khi hắn dừng nụ hôn lại, ngắm nhìn nàng ở trong lòng mình đang dần mất đi ý thức, khóe môi hiện lên một nụ cười tà khí… ^^=
Đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, hắn lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm nàng đang từ từ khôi phục lại hô hấp, bàn tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, rồi nhẹ nhàng lướt xuống khuôn mặt, cằm, đôi vai rồi cuối cùng đi vào trước ngực…… Hắn trầm ngâm một lát rồi vươn tay kéo chỉnh tề lại áo của nàng, giúp nàng đắp hảo chăn…
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Hảo hảo ngủ đi, bên ngoài đao kiếm chướng mắt, không có việc gì thì đừng ra ngoài!”
Một tiếng mềm mại khiến cho tâm dù cứng rắn như Vạn Lý Trường Thành cũng phải nhũn ra tiếng thẳng vào lỗ tai của những nam nhân vừa bước vào cửa…
Không bao lâu, khắp nơi oanh oanh yến yến toàn bộ đều chạy đến vây quanh một vị đại gia ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là thấy được đó chính là người mà các nàng thầm tương tư.
“Đại gia ~~ đã nhiều ngày không được gặp lại ngài rồi đó nha, chúng ta tưởng niệm ngài đến nỗi muốn chết luôn vậy à!”
“Đúng đó a! Đại gia, chúng ta vừa nhắc đến ngài đó, hôm nay không say là không được về đó nha!”
“Đại gia ~~ hôm nay ngài muốn ai bồi ngài a?!”
Vị đại gia đang bị lôi kéo kia tươi cười trả lời: “Hôm nay Tiểu Hồng bồi ta đi.”
“Cám ơn đại gia ~~.”
Vừa nói xong, khoé mắt nhìn thấy có khách lại đến cửa, bọn nữ tử đôi mắt lập tức chuyên chú hướng cửa…
“Đại gia ~~”
Thiền quyên lâu chính là kỹ viện nhất nhì của Hàng Châu, cô nương ở nơi này quả thật tư sắc kiều diễm, da trắng môi hồng, chẵng những vậy mà công phu hầu hạ của các nàng phải nói là hoàn hảo, khiến cho các đại gia đây thất điên bát đảo, cam nguyện đem tiền muôn bạc vạn đến đây cầu hoan hưởng lạc…
Đừng nói đến công phu hầu hạ của các nàng, chỉ là gọi một tiếng đại gia, nghe được các nàng gọi là chân đã muốn nhũn ra.
Kiều Song Song xen lẫn vào trong đám nữ tử bên trong, bàn tay cầm quạt che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt đẹp lần lượt nhìn từ người này sang người khác, chứng kiến những tên nam nhân nhìn thấy nữ nhân là gương mặt liền chảy nước miếng, nàng thật sự không dám lĩnh giáo a. >””_”_o
Nàng vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên cả người bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi đi ra ngoài, cả thân mình rơi vào một vòng ngực rộng lớn, nàng còn chưa biết người kia là ai, chỉ thấy một cây quạt trắng xuất ra ngăn trở kẻ háo sắc kia đuổi theo nàng…
“Thất lễ, ta đã bao nàng trước rồi!” Tiếng nói không cao không thấp, ấm áp cùng nho nhã.
Kiều Song Song kinh ngạc trừng mắt nhìn nam tử đang ôm mình, gương mặt tuấn mỹ tươi cười cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta tìm nàng đã lâu, thì ra là chạy đến nơi này sao?”
Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì nam nhân này chính là công tử nàng vừa thấy ở đại sảnh lúc nãy… >”””
“Đúng vậy!” ^^= Gương mặt tươi cười càng them chói mắt, miệng vừa định gọi tên nàng: “Kiều…”
Một bàn tay mềm mại vội vàng che miệng của hắn lại, nhanh chóng lôi hắn đến chỗ khác, nàng đá văng cánh cửa, không nói lời nào kéo hắn vào phòng, rồi đóng cửa lại…
Phi Lệnh Vũ tò mò nhìn chằm chằm gương mặt nàng khẩn trương khoá cửa lại…
“Kiều cô nương, có chuyện gì mà cô nương lại kích động như vậy?”
“Suỵt!” Nàng khẩn trương dung ngón trỏ đặt trên miệng ý bảo hắn đừng lên tiếng, vội vàng nghe ngóng xung quanh xem có ai hay nghe thấy bọn họ nói chuyện không…
Sau khi xác định không có ai nghe lén bọn họ, nàng mới chạy lại nắm vạt áo của hắn, kéo hắn lại gần nàng, rồi nàng thì thầm nói nhỏ với hắn, giọng của nàng nhỏ đến mức mũi của hai người gần như chạm phải nhau mới nghe được âm thanh: “Sao huynh lại ở đây vậy?”
“Ta mới là người nên hỏi cô nương vì sao lại ở nơi này mới đúng chứ!”
“Ta là vì… …!” Không được, đây là chuyện cơ mật, vì thế nàng vội sửa miệng: “Không thể nói được, chuyện này nếu để người ngoài biết thì phải giết người diệt khẩu!”
“Cô nương là vì ám sát Phi Lãnh Nghệ phải không?”
Nàng á khẩu không biết trả lời như thế nào, khoé môi co rúm: “Huynh như thế nào lại biết!”
“Ta đoán!”
Ai… tại sao khi không lại đoán chính xác như vậy làm cái gì chứ??? >””0”
Bất quá sinh tử cùng với diện mạo không liên quan với nhau, cho dù hắn xấu xí vô cùng nàng cũng không thể hạ thủ được…
“Sẽ không!” -__-
“Vậy thì có sao đâu!” Hắn cười thật đáng yêu… ^^=
“Huynh không hiểu rõ đâu, chuyện này rất quan trọng, huynh ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra bên ngoài nha!!!” >0_”o
Phi Lệnh Vũ cười khổ nói: “Ta chưa đi được, bởi vì… …” Lời nói còn chưa xong đã thấy trên hành lang cả một đám cả nam lẫn nữ, nam tất cả đều là cậu ấm con nhà giàu, còn nữ thì là người của Thiền Quyên Lâu.
“Tìm được rồi, ở đằng kia!”
Đám nam nữ vừa thấy Phi Lãnh Nghệ liền vội vàng nhắm hướng hắn chạy đến bao vây xung quanh…
“Phi huynh, huynh trốn không thoát đâu, ha ha!” ^^
“Đúng rồi, đêm nay huynh nhất định phải chọn một người mới được à nha!”
Phi Lệnh Vũ mãnh liệt xua tay: “Cái này chắc không được rồi!”
“Ầy, trừ bỏ hoa khôi Quân Quân cô nương chúng ta mời nhưng không đến được, các cô nương ở đây đều được tiểu đệ tinh tế tuyển chọn, đương nhiên phải hiếu kính mà tặng huynh một cô, huynh nên hãnh diện mà chọn một người, ha ha!”
Các cô nương cũng đồng thanh phụ hoạ: “Đúng a ~~, công tử đừng sợ, chúng em nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt mà!”
“Cô tử chọn Yến Nhi đi, Yến Nhi nhất định hầu hạ tốt, khiến cho ngài mất hồn một đêm!”
“Không, chọn em nè, kỹ xảo của em mới là tốt nhất!”
“Ai nói, công tử nên chọn em mới đúng!”
“Chọn em nè công tử…!”
Các cô nương đều hận tối nay không thể hầu hạ hắn, các nàng chưa bao giờ gặp qua một nam nhân tuấn mỹ đến như vậy, phong thái nhã nhặn, khiến cho nữ nhân ai cũng chảy nước miếng…
“Không được!” Kiều Song Song chen vào đám người đang vây quanh, lấy một tay kéo Phi Lệnh Vũ ra phía sau, nàng đứng lên che ở phía trước, ngăn cách hắn cùng với đám nữ nhân kia! >o”
“Chiếu theo thứ tự sắp xếp, nghĩ thế nào cũng không đến lượt nàng ta nha!”
Ôi ôi… -__-! Nói những lời này đúng là không thèm để lại mặt mũi cho nàng mà!!! >”””o”o
Đôi mắt nàng khép nhẹ, hai tay nhỏ bé ôm lấy hắn, thở dài một hơi, thật sự là thoải mái mà, nàng quả thật không muốn buông ra… >_o
Khi nàng hoàn hồn lại, mới biết tay của mình đang xoa xoa gương mặt của hắn.
“A… thật xin lỗi!” TT__TT=
Gương mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, hiện lên nỗi bất an và xấu hổ, tất cả những điều này đều bị hắn thu hết vào trong đáy mắt, hắn trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào nàng đang xấu hổ, gương mặt tà mị, khoé môi giương lên ý thản nhiên cười… ^^
Hắn nhìn chằm chằm dáng người nhỏ bé ở trong lòng, khuôn mặt tràn ra xuân ý dào dạt, con ngươi chuyển sang sâu thẳm, hắn cúi thấp mặt, đôi môi hôn nhẹ vào môi nàng…
Di??? O__O!
Nàng trừng lớn mắt, hắn hắn hắn… sao tự nhiên lại… … O__O!
Cái miệng nhỏ tự dưng bị che lại, nàng vì kinh ngạc mà mở ra, vừa đúng lúc làm cho hắn thừa cơ len lưỡi nóng vào, bừa bãi nhấm nháp…
Hành động đột nhiên này làm cho nàng tâm nhi hoảng loạn, định giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, nhưng lập tức nghĩ đếm bên ngoài cửa sổ đang có người theo dõi bọn họ, đây chỉ là đang diễn trò mà thôi, hắn làm vậy là để lừa gạt bọn người đang trình coi ngoài cửa sổ… >””o”
Sao lúc này, nàng lại cảm thấy cơ thể đang run lên, thân người nằm trong sự ôm ấp của hắn thật quá thoải mái, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ vòng ôm mạnh mẽ của hắn…
Ý thức dần dần bay đixa, trừ bỏ nhiệt độ thân người hắn cùng với hô hấp, nàng chỉ cảm thấy mình đang bay đến một nơi thần tiên nào đó…
Nàng… nàng thật sự muốn ngất thôi!!!
Khi hắn dừng nụ hôn lại, ngắm nhìn nàng ở trong lòng mình đang dần mất đi ý thức, khóe môi hiện lên một nụ cười tà khí… ^^=
Đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, hắn lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm nàng đang từ từ khôi phục lại hô hấp, bàn tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, rồi nhẹ nhàng lướt xuống khuôn mặt, cằm, đôi vai rồi cuối cùng đi vào trước ngực…… Hắn trầm ngâm một lát rồi vươn tay kéo chỉnh tề lại áo của nàng, giúp nàng đắp hảo chăn…
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Hảo hảo ngủ đi, bên ngoài đao kiếm chướng mắt, không có việc gì thì đừng ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.