Chương 46: Con dâu tương lai
Chước Nguyệt
15/06/2024
“Mẹ, sao mẹ không hỏi con câu nào thế?”
“Mày có gì đâu mà hỏi, gặp mãi đến phát chán.” Tần Lam buông Tịnh Sương, nhàn nhạt trả lời. Bả gật đầu chào Đàm Hào Kiện, sau đó ánh mắt lập tức hướng về phía Đàm Vân Hi, hỏi: “Con gái bà à?”
“Còn phải hỏi à, nhìn là biết chứ gì? Không giống tôi thì nó làm sao xinh đẹp như thế.”
Tần Lan bật cười, tiến lại chỗ Đàm Vân Hi, cẩn thận quan sát, sau đó liền nắm chặt tay cô, niềm nở lên tiếng: “Con gái của Tịnh Sương cũng là con gái của bác. À không, bác không nên nói vậy. Thằng nhóc nhà bác chưa có bạn gái, quân hàm cao, ngoại hình cũng ổn, nếu cháu không chê thì làm quen với nó nhé?”
“…” Đột nhiên Đàm Vân Hi nhận ra tính cách của Lâm Phong di truyền từ ai rồi. Cách diễn đạt của hai mẹ con họ y hệt nhau, thậm chí đến kiểu nhếch môi cũng là cùng một khuôn.
Vậy nên chỉ nhìn liếc qua cô cũng biết bác ấy là người tốt.
“Hai đứa nó đang hẹn hò đấy.” Tịnh Sương cười khẽ lên tiếng.
“Thật á? Thế thì tốt quá. Con dâu nè, nếu như thằng nhóc này có làm gì con thì con cứ mách bác, bác sẽ xử nó. Bác cũng là phụ nữ nên bác hiểu chúng ta cực khổ như thế nào, nhất định bác sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
Có vẻ như tính cách của Tần Lan cởi mở và nhiệt tình hơn con trai mình rất nhiều. Bà tâm sự với bạn cũ Tịnh Sương, sau đó lại thêm vài lời với Đàm Vân Hi, hoàn toàn là một người bận rộn. Bà còn nói rõ: “Khi nào hai đứa muốn kết hôn cứ nói với bác, bác sẽ sắp xếp mọi thứ.”
Tần Lan mải mê nói chuyện với Tịnh Sương và Đàm Vân Hi, quên mất hai người đàn ông. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ đến họ, bèn lên tiếng: “Anh đến thăm Lâm Tịnh à? Vào trong đi.”
Đàm Hào Kiện hướng theo ánh mắt của Tần Lan, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, cả người chi chít ống thở và máy móc. Sự hào nhoáng của anh ta chẳng thể nào thấy nữa, chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp, dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
“Tôi cũng không biết khi nào anh ấy tỉnh nữa.” Tần Lan cười khổ. “Hôm đó bên phía quân đội đột nhiên đến thông báo rằng anh ấy bị thương nặng khi tham gia nhiệm vụ, cũng chẳng bảo gì thêm.”
Còn một điều mà bà không nói. Bà chắc chắn con trai bà biết toàn bộ vụ việc, nhưng dù có gặng hỏi như thế nào nó cũng không trả lời, chỉ bảo bản thân sẽ hoàn thành nốt nhiệm vụ của ông rồi rời quân ngũ.
Đàm Hào Kiện tiến lại gần, ông nhìn người bạn già của mình, mở lời châm chọc: “Ông chào đón tôi bằng cái tình huống này à lão già chết tiệt? Mở mắt đi, tôi với ông còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong đâu.”
Tuy nhiên, người nằm đó vẫn không nghe thấy, cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.
Có lẽ người buồn nhất trong đây chính là Đàm Hào Kiện. Từ những người xa lạ rời quê nhà bắt đầu cống hiến cho Tổ quốc, họ trở thành những người đồng đội chí cốt đi đâu cũng có nhau. Thậm chí, có hôm lão già này tìm được một chút thức ăn vụn, lão còn nhiệt tình đem khoe với mấy anh em.
Chỉ có điều, khi trong nhóm có người phản bội, sự tốt đẹp ấy cũng dần chìm vào quá khứ. Tất cả như một mảnh giấy bị xé nát, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể hàn gắn lại như lúc ban đầu.
Tịnh Sương và Tần Lan cũng biết rõ mọi chuyện nên không tiếp lời. Lâm Tịnh chưa tỉnh, vì thế không ai biết ông ấy đã gặp phải chuyện gì trong nhiệm vụ đó.
“Mày có gì đâu mà hỏi, gặp mãi đến phát chán.” Tần Lam buông Tịnh Sương, nhàn nhạt trả lời. Bả gật đầu chào Đàm Hào Kiện, sau đó ánh mắt lập tức hướng về phía Đàm Vân Hi, hỏi: “Con gái bà à?”
“Còn phải hỏi à, nhìn là biết chứ gì? Không giống tôi thì nó làm sao xinh đẹp như thế.”
Tần Lan bật cười, tiến lại chỗ Đàm Vân Hi, cẩn thận quan sát, sau đó liền nắm chặt tay cô, niềm nở lên tiếng: “Con gái của Tịnh Sương cũng là con gái của bác. À không, bác không nên nói vậy. Thằng nhóc nhà bác chưa có bạn gái, quân hàm cao, ngoại hình cũng ổn, nếu cháu không chê thì làm quen với nó nhé?”
“…” Đột nhiên Đàm Vân Hi nhận ra tính cách của Lâm Phong di truyền từ ai rồi. Cách diễn đạt của hai mẹ con họ y hệt nhau, thậm chí đến kiểu nhếch môi cũng là cùng một khuôn.
Vậy nên chỉ nhìn liếc qua cô cũng biết bác ấy là người tốt.
“Hai đứa nó đang hẹn hò đấy.” Tịnh Sương cười khẽ lên tiếng.
“Thật á? Thế thì tốt quá. Con dâu nè, nếu như thằng nhóc này có làm gì con thì con cứ mách bác, bác sẽ xử nó. Bác cũng là phụ nữ nên bác hiểu chúng ta cực khổ như thế nào, nhất định bác sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
Có vẻ như tính cách của Tần Lan cởi mở và nhiệt tình hơn con trai mình rất nhiều. Bà tâm sự với bạn cũ Tịnh Sương, sau đó lại thêm vài lời với Đàm Vân Hi, hoàn toàn là một người bận rộn. Bà còn nói rõ: “Khi nào hai đứa muốn kết hôn cứ nói với bác, bác sẽ sắp xếp mọi thứ.”
Tần Lan mải mê nói chuyện với Tịnh Sương và Đàm Vân Hi, quên mất hai người đàn ông. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ đến họ, bèn lên tiếng: “Anh đến thăm Lâm Tịnh à? Vào trong đi.”
Đàm Hào Kiện hướng theo ánh mắt của Tần Lan, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, cả người chi chít ống thở và máy móc. Sự hào nhoáng của anh ta chẳng thể nào thấy nữa, chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp, dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
“Tôi cũng không biết khi nào anh ấy tỉnh nữa.” Tần Lan cười khổ. “Hôm đó bên phía quân đội đột nhiên đến thông báo rằng anh ấy bị thương nặng khi tham gia nhiệm vụ, cũng chẳng bảo gì thêm.”
Còn một điều mà bà không nói. Bà chắc chắn con trai bà biết toàn bộ vụ việc, nhưng dù có gặng hỏi như thế nào nó cũng không trả lời, chỉ bảo bản thân sẽ hoàn thành nốt nhiệm vụ của ông rồi rời quân ngũ.
Đàm Hào Kiện tiến lại gần, ông nhìn người bạn già của mình, mở lời châm chọc: “Ông chào đón tôi bằng cái tình huống này à lão già chết tiệt? Mở mắt đi, tôi với ông còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong đâu.”
Tuy nhiên, người nằm đó vẫn không nghe thấy, cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.
Có lẽ người buồn nhất trong đây chính là Đàm Hào Kiện. Từ những người xa lạ rời quê nhà bắt đầu cống hiến cho Tổ quốc, họ trở thành những người đồng đội chí cốt đi đâu cũng có nhau. Thậm chí, có hôm lão già này tìm được một chút thức ăn vụn, lão còn nhiệt tình đem khoe với mấy anh em.
Chỉ có điều, khi trong nhóm có người phản bội, sự tốt đẹp ấy cũng dần chìm vào quá khứ. Tất cả như một mảnh giấy bị xé nát, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể hàn gắn lại như lúc ban đầu.
Tịnh Sương và Tần Lan cũng biết rõ mọi chuyện nên không tiếp lời. Lâm Tịnh chưa tỉnh, vì thế không ai biết ông ấy đã gặp phải chuyện gì trong nhiệm vụ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.