Chương 58: “Nói chuyện” và “dạy dỗ”
Chước Nguyệt
19/06/2024
Sau khi nói chuyện, Đàm Vân Hi cũng biết được vài điều thay đổi từ sau đợt đặc huấn đó.
Bên trên không chia nhóm nữa mà quyết định gộp lại, so với bên nữ yên bình chỉ có ba người, bên nam vốn đã đông lại càng thêm đông, vì thế khó tránh khỏi va chạm.
Nghe nói ngay trong ngày đầu tiên đã xảy ra ẩu đả. Gộp lại, tức là một vài kẻ điên bắt giờ giở trò người đứng đầu. Và đương nhiên, những kẻ điên này chẳng phải loại người dễ đối phó. Ví dụ như nhóm của Thịnh Thưởng đi, trước đây họ là những người ưu tú, đứng đầu nhóm hai mươi người, thì bây giờ gộp lại, họ chẳng là gì cả.
Tất nhiên trong những kẻ điên này có Anh Kiệt, Gia Huy và Lư Minh.
Hai người đầu chẳng phải kiểu người quan tâm đến địa vị, họ cứ thoải mái sống qua ngày là được. Tuy nhiên, Lư Minh lại khác. Mặc dù hắn không bằng hai người đó, nhưng hắn tham vọng hơn rất nhiều.
Chẳng hiểu sao bên trên nhắm mắt làm ngơ, tuy nhiên Lâm Phong và Tiêu Sinh lại đích thân “nói chuyện” với từng người một.
So với mấy người đó, kinh nghiệm sống của Lâm Phong phong phú hơn nhiều, vũ lực lại cao, vì thế tất cả đều trở nên ngoan ngoãn sau khi được “dạy dỗ”.
Tuy nhiên, đột nhiên Anh Kiệt được Lâm Phong gọi riêng ra ngoài để nói chuyện. Khi trở về, cả người hắn đều có vết thương, nhất là gương mặt bị đánh đến chảy máu.
Anh Kiệt không nói gì về việc đã xảy ra, nhưng từ lúc đó hắn đột nhiên ngoan ngoãn lao động thường ngày, thậm chí còn làm luôn cả phần việc của người khác.
Đàm Vân Hi đoán rằng Lâm Phong đã nhận ra việc gì đó không ổn rồi.
“Cô sao thế?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi suy nghĩ vài việc thôi.”
…
Sau khi trở lại, Đàm Vân Hi cũng tiếp tục đợt huấn luyện của mình. Tuy nhiên, lần này nam và nữ tách nhau ra. Bên nam do Lâm Phong đứng lớp, còn của cô là một nữ sĩ quan.
Hai tháng trôi qua, quân đội vẫn chưa tổ chức lại đợt đặc huấn nào. Vốn dĩ “Cướp cờ” gặp sự cố, họ không nên trì hoãn lâu như thế, nếu không sẽ khiến tân binh nghi ngờ.
Một ngày nọ, đột ngột nữ sĩ quan đưa ba người đến một căn phòng cách đó khá xa, sau đó rời đi. Bước vào trong, Đàm Vân Hi nhìn thấy Lâm Phong, Tiêu Sinh, Anh Kiệt, Gia Huy, Lư Minh, một người lạ và nhóm của Thịnh Thưởng.
Tổng cộng có hai người quản lý và mười tân binh.
“Ngồi đi.”
Vì ở đây có người nên ánh mắt của Lâm Phong không thể hướng về phía bạn gái. Anh chỉ liếc qua, đợi ba người ổn định chỗ ngồi.
Về phía Anh Kiệt, có vẻ cậu khá ngạc nhiên khi em gái của mình có mặt ở đây. Ai biết cái tên Lâm Phong này ăn trúng thứ gì, đang huấn luyện lại kéo mấy người bọn họ đến đây, còn bày ra vẻ thần bí.
Nhớ lại ngày hôm đó, hắn kêu cậu đến thao trường, hỏi rằng ai đã sai cậu giết hắn và Đàm Vân Hi. Nghe xong, cậu liền biết hai người có mối quan hệ mờ ám, giễu cợt: “Chậc, cô ấy nói với mày à?”
“Không, là người khác.”
Anh Kiệt nửa tin nửa ngờ, vì chuyện này không có nhiều người biết, nhưng cậu khẳng định bản thân sẽ không hó hé một chữ gì. Tuy nhiên, dường như người đối diện không phải kẻ kiên nhẫn.
Lâm Phong cởi áo ngoài đưa cho Tiêu Sinh, ngoắc tay thách thức: “Một với một, người thua trả lời một câu hỏi của người thắng.”
“Đừng có mách lẻo là tao gây họa cho mày đấy.”
Khi nãy Lâm Phong đã đánh mấy tên Lư Minh một trận no đòn, vì thế Anh Kiệt tin rằng hắn đã kiệt sức. Nào ngờ, cậu đã đánh giá thấp thực lực của một quân nhân chính hiệu.
Chỉ trong vài phút, cả người cậu bầm tím, gương mặt bị đấm đến chảy máu, thậm chí suýt nữa là biến dạng.
Lâm Phong giẫm lên lưng Anh Kiệt, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: “Nói đi.”
Bên trên không chia nhóm nữa mà quyết định gộp lại, so với bên nữ yên bình chỉ có ba người, bên nam vốn đã đông lại càng thêm đông, vì thế khó tránh khỏi va chạm.
Nghe nói ngay trong ngày đầu tiên đã xảy ra ẩu đả. Gộp lại, tức là một vài kẻ điên bắt giờ giở trò người đứng đầu. Và đương nhiên, những kẻ điên này chẳng phải loại người dễ đối phó. Ví dụ như nhóm của Thịnh Thưởng đi, trước đây họ là những người ưu tú, đứng đầu nhóm hai mươi người, thì bây giờ gộp lại, họ chẳng là gì cả.
Tất nhiên trong những kẻ điên này có Anh Kiệt, Gia Huy và Lư Minh.
Hai người đầu chẳng phải kiểu người quan tâm đến địa vị, họ cứ thoải mái sống qua ngày là được. Tuy nhiên, Lư Minh lại khác. Mặc dù hắn không bằng hai người đó, nhưng hắn tham vọng hơn rất nhiều.
Chẳng hiểu sao bên trên nhắm mắt làm ngơ, tuy nhiên Lâm Phong và Tiêu Sinh lại đích thân “nói chuyện” với từng người một.
So với mấy người đó, kinh nghiệm sống của Lâm Phong phong phú hơn nhiều, vũ lực lại cao, vì thế tất cả đều trở nên ngoan ngoãn sau khi được “dạy dỗ”.
Tuy nhiên, đột nhiên Anh Kiệt được Lâm Phong gọi riêng ra ngoài để nói chuyện. Khi trở về, cả người hắn đều có vết thương, nhất là gương mặt bị đánh đến chảy máu.
Anh Kiệt không nói gì về việc đã xảy ra, nhưng từ lúc đó hắn đột nhiên ngoan ngoãn lao động thường ngày, thậm chí còn làm luôn cả phần việc của người khác.
Đàm Vân Hi đoán rằng Lâm Phong đã nhận ra việc gì đó không ổn rồi.
“Cô sao thế?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi suy nghĩ vài việc thôi.”
…
Sau khi trở lại, Đàm Vân Hi cũng tiếp tục đợt huấn luyện của mình. Tuy nhiên, lần này nam và nữ tách nhau ra. Bên nam do Lâm Phong đứng lớp, còn của cô là một nữ sĩ quan.
Hai tháng trôi qua, quân đội vẫn chưa tổ chức lại đợt đặc huấn nào. Vốn dĩ “Cướp cờ” gặp sự cố, họ không nên trì hoãn lâu như thế, nếu không sẽ khiến tân binh nghi ngờ.
Một ngày nọ, đột ngột nữ sĩ quan đưa ba người đến một căn phòng cách đó khá xa, sau đó rời đi. Bước vào trong, Đàm Vân Hi nhìn thấy Lâm Phong, Tiêu Sinh, Anh Kiệt, Gia Huy, Lư Minh, một người lạ và nhóm của Thịnh Thưởng.
Tổng cộng có hai người quản lý và mười tân binh.
“Ngồi đi.”
Vì ở đây có người nên ánh mắt của Lâm Phong không thể hướng về phía bạn gái. Anh chỉ liếc qua, đợi ba người ổn định chỗ ngồi.
Về phía Anh Kiệt, có vẻ cậu khá ngạc nhiên khi em gái của mình có mặt ở đây. Ai biết cái tên Lâm Phong này ăn trúng thứ gì, đang huấn luyện lại kéo mấy người bọn họ đến đây, còn bày ra vẻ thần bí.
Nhớ lại ngày hôm đó, hắn kêu cậu đến thao trường, hỏi rằng ai đã sai cậu giết hắn và Đàm Vân Hi. Nghe xong, cậu liền biết hai người có mối quan hệ mờ ám, giễu cợt: “Chậc, cô ấy nói với mày à?”
“Không, là người khác.”
Anh Kiệt nửa tin nửa ngờ, vì chuyện này không có nhiều người biết, nhưng cậu khẳng định bản thân sẽ không hó hé một chữ gì. Tuy nhiên, dường như người đối diện không phải kẻ kiên nhẫn.
Lâm Phong cởi áo ngoài đưa cho Tiêu Sinh, ngoắc tay thách thức: “Một với một, người thua trả lời một câu hỏi của người thắng.”
“Đừng có mách lẻo là tao gây họa cho mày đấy.”
Khi nãy Lâm Phong đã đánh mấy tên Lư Minh một trận no đòn, vì thế Anh Kiệt tin rằng hắn đã kiệt sức. Nào ngờ, cậu đã đánh giá thấp thực lực của một quân nhân chính hiệu.
Chỉ trong vài phút, cả người cậu bầm tím, gương mặt bị đấm đến chảy máu, thậm chí suýt nữa là biến dạng.
Lâm Phong giẫm lên lưng Anh Kiệt, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: “Nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.