Chương 7: Có Chút Mềm Lòng
Hỏa Hy Thước
27/03/2021
Nhạn Tri Thu lẫn Hứa Gia Thành đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, cả hai chẳng hay biết gì sự việc ồn ào xảy ra với Lý Thanh Phi cách họ mấy hàng ghế cả.
Mãi cho đến khi chương trình ca nhạc kết thúc hoàn toàn là hơn mười giờ tối, khán giả đã lục tục lấy xe ra về hết Nhạn Tri Thu mới rời khỏi ghế. Hứa Gia Thành vẫn kiên nhẫn ngồi cùng cô cho đến cuối cùng không chịu rời đi vừa kiên nhẫn vừa hi vọng.
Hứa Gia Thành nhìn Nhạn Tri Thu một hồi lâu rồi mới ngập ngừng dò hỏi.
“Anh đưa em về nhé, bây giờ cũng khá muộn rồi!”
Nhạn Tri Thu lắc đầu, dứt khoát từ chối. Dù sao cô cũng không muốn dây dưa thêm nữa với Hứa Gia Thành, chuyện gì cũng nên rõ ràng rành mạch.
“Cậu cứ về trước đi, tôi tự về một mình được mà, dù sao giờ này so với mọi khi tôi đi xem biểu diễn vẫn là sớm chán! Hơn nữa bây giờ cậu cũng sắp là người có gia đình rồi, đi với bạn gái cũ như tôi không hay đâu!”
Nói rồi Nhạn Tri Thu nhanh chóng rời khỏi sân vận động, để mặc Hứa Gia Thành lủi thủi theo sau cô đi ra cổng chờ xe taxi.
“Anh chờ xe cùng với em, khi nào em lên xe anh sẽ về!”
“Tùy cậu!”
Nhạn Tri Thu đưa tay kéo áo khoác trùm kín đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về chốn vô định. Cô không hiểu đến giờ này là giờ phút nào rồi mà Hứa Gia Thành còn đeo bám cô như thế này! Anh ta đang muốn níu kéo cái gì chứ?
“Cậu biến mất cả chiều thế này Lý Thanh Phi không thắc mắc gì à?”
“Anh đã tắt điện thoại, cô ấy có muốn cũng không tìm được!”
“Cái gì? Anh đang chơi trò trốn tìm đấy à? Thật là quá trẻ con.”
Nhạn Tri Thu nhíu mày giận dữ.
“Không, anh chỉ muốn xác định một lần nữa là em sẽ không hối hận khi anh kết hôn chứ? Anh không thể nào yên tâm khi chưa nhận được lời thừa nhận từ em.”
Nhạn Tri Thu thoáng chút bối rối. Cô tự hỏi mình thật ra cô có luyến tiếc gì mối tình với Hứa Gia Thành hay không, có hối hận gì hay không?
Nhưng câu trả lời của cô là “không”.
Cô cảm giác trong tình cảm này cô như một người chị gái luôn bảo bọc cho đứa em trai nhỏ nông nổi, háo thắng, cô chưa từng có được cái cảm giác bình yên che chở trong vòng tay của một người yêu.
Nhạn Tri Thu quay mặt lại, hướng mắt về Hứa Gia Thành, giọng cô kiên quyết hơn bao giờ hết. Chính ngay lúc này cô phải chặt đứt sự vấn vương không cần thiết của Hứa Gia Thành.
“Hứa Gia Thành, cậu nghe cho kỹ đây! Tôi không có bất kỳ lưu luyến nào với cậu nữa, cậu kết hôn thì tôi thật lòng chúc phúc cho cậu và Lý Thanh Phi, nhưng tôi đối với tình cảm hiện giờ của mình tuyệt đối không hề hối hận!”
Gương mặt của Hứa Gia Thành xám đi, trong đáy mắt lộ ra vẻ thất vọng thảm thương không cứu vãn được. Anh cảm thấy như một cơn gió lạnh quét qua tim mình, khiến nó co lại lạnh lẽo, trống rỗng.
“Anh hiểu rồi!”
Một chiếc taxi màu vàng chanh từ đại lộ rẽ vào đường dành riêng cho xe ưu tiên rồi đỗ xịch trước cổng sân vận động, Nhạn Tri Thu vội vàng mở cửa xe, ngồi lùi vào ghế bên trong cùng. Cô đưa tay vẫy chào tạm biệt Hứa Gia Thành, cố gắng kìm nén cảm xúc cho đến khi chiếc xe vừa chạy đi khỏi nơi đó mới lặng lẽ đưa tay dụi mắt, cô nhận ra mặt mình đã ướt đẫm từ bao giờ.
Nhạn Tri Thu không biết mình khóc vì cái gì, vì mình đã quá tàn nhẫn đối với Hứa Gia Thành hay vì hình dáng lúc rời đi của cậu ta có chút cô độc khiến cô không nỡ nhìn!
Hứa Gia Thành chạy xe về nhà, trong đầu vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh vội vã của Nhạn Tri Thu, cô ấy đã khóc sao!
Điện thoại lại reo lên mấy hồi dồn dập. Hứa Gia Thành đưa mắt nhìn vào màn hình – Lý Thanh Phi đang gọi đến.
Anh có chút giật mình, nếu cô hỏi thì anh phải trả lời về việc mình biến mất cả chiều nay thế nào đây! Dù sao bây giờ Nhạn Tri Thu cũng đã rõ ràng với anh như thế, anh cũng không muốn cô bị liên lụy.
“Anh nghe đây, có chuyện gì không?”
Hứa Gia Thành lạnh nhạt trả lời.
Nhưng trái với lo lắng của Hứa Gia Thành, Lý Thanh Phi không hề cáu giận, cô vẫn vui vẻ như mọi khi, giọng ngọt ngào, nũng nịu như quả lê chín đầu mùa.
“Chiều nay chúng ta có cuộc hẹn với bên nhà hàng tổ chức tiệc cưới, nhưng em không gọi cho anh được nên đã hẹn lại vào ngày mai rồi, anh có đến đi không?”
“Chiều nay anh có cuộc họp đột xuất nhưng quên báo với em. Mai mấy giờ, để anh qua đón em?”
Lý Thanh Phi biết rõ rành rành Hứa Gia Thành sẽ không bao giờ thừa nhận đã đi gặp Nhạn Tri Thu, lời nói dối trắng trợn của anh như một nhát dao sắc nhọn cứa vào tim cô. Hứa Gia Thành rốt cục có yêu cô hay không? Chẳng nhẽ vì trả thù Nhạn Tri Thu mà làm đến mức này hay sao?
Nhưng Lý Thanh Phi biết rõ mình sẽ nhắm mắt làm ngơ, vì ngay từ khi quen biết Hứa Gia Thành cô đã rất thích anh, sau này là rất yêu anh, cảm thấy không thể nào sống thiếu anh được.
Lý Thanh Phi suy nghĩ đơn giản rằng tình cảm sau khi kết hôn có thể từ từ bồi đắp, nên cứ thể mà coi như không biết chuyện gì xảy ra mà đối đãi với Hứa Gia Thành như bình thường. Nhưng còn Nhạn Tri Thu thì sao chứ, cô nhất định không thể nào nhịn được mối hận này, cô vừa xinh đẹp vừa giàu có, mọi mặt đều toàn diện hơn Nhạn Tri Thu, sao lại chịu thua được!
Trong đáy mắt Lý Thanh Phi toàn là lửa hận, bàn tay cô nắm chặt lại đến mức móng tay bấu vào da thịt nhưng không hề thấy đau đớn.
Mãi cho đến khi chương trình ca nhạc kết thúc hoàn toàn là hơn mười giờ tối, khán giả đã lục tục lấy xe ra về hết Nhạn Tri Thu mới rời khỏi ghế. Hứa Gia Thành vẫn kiên nhẫn ngồi cùng cô cho đến cuối cùng không chịu rời đi vừa kiên nhẫn vừa hi vọng.
Hứa Gia Thành nhìn Nhạn Tri Thu một hồi lâu rồi mới ngập ngừng dò hỏi.
“Anh đưa em về nhé, bây giờ cũng khá muộn rồi!”
Nhạn Tri Thu lắc đầu, dứt khoát từ chối. Dù sao cô cũng không muốn dây dưa thêm nữa với Hứa Gia Thành, chuyện gì cũng nên rõ ràng rành mạch.
“Cậu cứ về trước đi, tôi tự về một mình được mà, dù sao giờ này so với mọi khi tôi đi xem biểu diễn vẫn là sớm chán! Hơn nữa bây giờ cậu cũng sắp là người có gia đình rồi, đi với bạn gái cũ như tôi không hay đâu!”
Nói rồi Nhạn Tri Thu nhanh chóng rời khỏi sân vận động, để mặc Hứa Gia Thành lủi thủi theo sau cô đi ra cổng chờ xe taxi.
“Anh chờ xe cùng với em, khi nào em lên xe anh sẽ về!”
“Tùy cậu!”
Nhạn Tri Thu đưa tay kéo áo khoác trùm kín đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về chốn vô định. Cô không hiểu đến giờ này là giờ phút nào rồi mà Hứa Gia Thành còn đeo bám cô như thế này! Anh ta đang muốn níu kéo cái gì chứ?
“Cậu biến mất cả chiều thế này Lý Thanh Phi không thắc mắc gì à?”
“Anh đã tắt điện thoại, cô ấy có muốn cũng không tìm được!”
“Cái gì? Anh đang chơi trò trốn tìm đấy à? Thật là quá trẻ con.”
Nhạn Tri Thu nhíu mày giận dữ.
“Không, anh chỉ muốn xác định một lần nữa là em sẽ không hối hận khi anh kết hôn chứ? Anh không thể nào yên tâm khi chưa nhận được lời thừa nhận từ em.”
Nhạn Tri Thu thoáng chút bối rối. Cô tự hỏi mình thật ra cô có luyến tiếc gì mối tình với Hứa Gia Thành hay không, có hối hận gì hay không?
Nhưng câu trả lời của cô là “không”.
Cô cảm giác trong tình cảm này cô như một người chị gái luôn bảo bọc cho đứa em trai nhỏ nông nổi, háo thắng, cô chưa từng có được cái cảm giác bình yên che chở trong vòng tay của một người yêu.
Nhạn Tri Thu quay mặt lại, hướng mắt về Hứa Gia Thành, giọng cô kiên quyết hơn bao giờ hết. Chính ngay lúc này cô phải chặt đứt sự vấn vương không cần thiết của Hứa Gia Thành.
“Hứa Gia Thành, cậu nghe cho kỹ đây! Tôi không có bất kỳ lưu luyến nào với cậu nữa, cậu kết hôn thì tôi thật lòng chúc phúc cho cậu và Lý Thanh Phi, nhưng tôi đối với tình cảm hiện giờ của mình tuyệt đối không hề hối hận!”
Gương mặt của Hứa Gia Thành xám đi, trong đáy mắt lộ ra vẻ thất vọng thảm thương không cứu vãn được. Anh cảm thấy như một cơn gió lạnh quét qua tim mình, khiến nó co lại lạnh lẽo, trống rỗng.
“Anh hiểu rồi!”
Một chiếc taxi màu vàng chanh từ đại lộ rẽ vào đường dành riêng cho xe ưu tiên rồi đỗ xịch trước cổng sân vận động, Nhạn Tri Thu vội vàng mở cửa xe, ngồi lùi vào ghế bên trong cùng. Cô đưa tay vẫy chào tạm biệt Hứa Gia Thành, cố gắng kìm nén cảm xúc cho đến khi chiếc xe vừa chạy đi khỏi nơi đó mới lặng lẽ đưa tay dụi mắt, cô nhận ra mặt mình đã ướt đẫm từ bao giờ.
Nhạn Tri Thu không biết mình khóc vì cái gì, vì mình đã quá tàn nhẫn đối với Hứa Gia Thành hay vì hình dáng lúc rời đi của cậu ta có chút cô độc khiến cô không nỡ nhìn!
Hứa Gia Thành chạy xe về nhà, trong đầu vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh vội vã của Nhạn Tri Thu, cô ấy đã khóc sao!
Điện thoại lại reo lên mấy hồi dồn dập. Hứa Gia Thành đưa mắt nhìn vào màn hình – Lý Thanh Phi đang gọi đến.
Anh có chút giật mình, nếu cô hỏi thì anh phải trả lời về việc mình biến mất cả chiều nay thế nào đây! Dù sao bây giờ Nhạn Tri Thu cũng đã rõ ràng với anh như thế, anh cũng không muốn cô bị liên lụy.
“Anh nghe đây, có chuyện gì không?”
Hứa Gia Thành lạnh nhạt trả lời.
Nhưng trái với lo lắng của Hứa Gia Thành, Lý Thanh Phi không hề cáu giận, cô vẫn vui vẻ như mọi khi, giọng ngọt ngào, nũng nịu như quả lê chín đầu mùa.
“Chiều nay chúng ta có cuộc hẹn với bên nhà hàng tổ chức tiệc cưới, nhưng em không gọi cho anh được nên đã hẹn lại vào ngày mai rồi, anh có đến đi không?”
“Chiều nay anh có cuộc họp đột xuất nhưng quên báo với em. Mai mấy giờ, để anh qua đón em?”
Lý Thanh Phi biết rõ rành rành Hứa Gia Thành sẽ không bao giờ thừa nhận đã đi gặp Nhạn Tri Thu, lời nói dối trắng trợn của anh như một nhát dao sắc nhọn cứa vào tim cô. Hứa Gia Thành rốt cục có yêu cô hay không? Chẳng nhẽ vì trả thù Nhạn Tri Thu mà làm đến mức này hay sao?
Nhưng Lý Thanh Phi biết rõ mình sẽ nhắm mắt làm ngơ, vì ngay từ khi quen biết Hứa Gia Thành cô đã rất thích anh, sau này là rất yêu anh, cảm thấy không thể nào sống thiếu anh được.
Lý Thanh Phi suy nghĩ đơn giản rằng tình cảm sau khi kết hôn có thể từ từ bồi đắp, nên cứ thể mà coi như không biết chuyện gì xảy ra mà đối đãi với Hứa Gia Thành như bình thường. Nhưng còn Nhạn Tri Thu thì sao chứ, cô nhất định không thể nào nhịn được mối hận này, cô vừa xinh đẹp vừa giàu có, mọi mặt đều toàn diện hơn Nhạn Tri Thu, sao lại chịu thua được!
Trong đáy mắt Lý Thanh Phi toàn là lửa hận, bàn tay cô nắm chặt lại đến mức móng tay bấu vào da thịt nhưng không hề thấy đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.