Chương 20
Thuy Linh 306
27/02/2024
Lại nhìn cái hộp trên tay công chúa, đây không phải là cái hộp ta đưa cho Phượng Hoàng sao? Vừa khóe trong hộp của ta cũng đựng một con búp bê được làm bằng tơ hồng. Từ đó suy ra những gì tì nữ của công chúa nói lúc nãy chỉ là hiểu lầm vậy nên ta nhanh nhảu đính chính lại.
- Không phải, ý của điện hạ không phải như vậy đâu!
- Ý của điện hạ, thư đồng như ngươi hiểu cái gì!
Tì nữ đi cùng công chúa nói lại ta với vẻ không vui.
Công chúa nhìn ta, ta lại nhìn con búp bê trong cái hộp đang được mở nắp trên tay công chúa. Sau đó khi đã dám khẳng định thứ công chúa cầm trên tay chính là tác phẩm ta làm ra và nhờ Phượng Hoàng tặng hộ, ta liền giải thích rõ ràng không để hiểu lầm thêm nữa.
- Thứ này là do tiểu tiên nhờ điện hạ tặng hộ cho công chúa. Nếu người không tin có thể hỏi lại điện hạ.
Câu này vừa nói xong ta thấy khóe môi công chúa không cong nữa và hình như tâm tình cũng thay đổi theo chiều không vui (cái này là ta tự cảm nhận thấy thế bởi sắc mặt công chúa không để lộ cảm xúc gì). Còn tì nữ cạnh công chúa chưa gì đã quát vào mặt ta.
- Hỗn xược, lại dám có ý đồ không đúng đắn với công chúa! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đột nhiên bị hét khiến ta ngây người. Ta có ý nghĩ không đúng với công chúa hồi nào?
Đúng lúc này có một giọng nhã nhặn nhưng rất có khí chất vang lên.
- Không biết có chuyện gì mà Thanh Loan công chúa lại tức giận như vậy?
Chủ nhân của giọng nói này là một người trung niên tuấn tú.
- Chỉ là chút hiểu lầm. Là do Thanh Loan dạy bảo tì nữ không tốt khiến Thủy thần chê cười rồi.
Sau đó công chúa nhẹ giọng bảo ta.
- Tấm lòng của ngươi ta nhận nhưng thứ này ngươi nên tặng người khác thì hơn. Thanh Loan xin cáo từ.
Vế trước là nói với ta, vế sau là nói với Thủy thần.
Ta nhìn cái hộp được trả lại trên tay rồi lại nhìn bóng lưng rời đi của công chúa. Bảo ta tặng người khác nhưng người khác ấy lại là ai?
- Tình cảm không thể cưỡng cầu.
Câu nói của Thủy thần khiến ta không hiểu. Cả lời của công chúa với lời của Thủy thần là ý gì? Ta nghĩ mãi không ra còn Thủy thần thì cứ nhìn chằm chằm ta mãi sau mới cất một giọng rất nhỏ mang theo vài phần lưu luyến.
- Thật sự rất giống.
Ta không biết Thủy thần đang nói đến ai và cũng không hiểu tại sao lại có một thứ cảm giác rất kì lạ với ngài ấy như kiểu gặp được ngài ấy là một chuyện rất tốt.
- Tiểu tiên giống ai vậy ạ?
Ta thắc mắc hỏi.
- Mắt ngươi rất đẹp rất giống và cả cái cách ngươi quay người cũng rất giống, rất giống với nàng.
Thủy thần ngừng một lát như thể đang hoài niệm sau đó nói tiếp.
- Nàng là người cả đời này ta không thể quên. Gặp được ngươi cũng coi như chúng ta có duyên.
Thủy thần nói thế làm ta thấy ngại.
- Ngươi tên là gì?
Thủy thần hỏi lại ta.
- Tiểu tiên tên Thu Nguyệt ý là ánh trăng mùa thu.
Ta lễ phép trả lời. Thật ra không phải “ý là” mà chính xác là thế, ta sinh vào một đêm trăng sáng mùa thu nên có cái tên Thu Nguyệt.
- Tên hay.
Có lẽ thủy thần là người đầu tiên khen tên ta hay mà không bổ xung gì thêm.
- Tiên thượng không thấy tên và dàng vẻ tiểu tiên chẳng có gì liên quan đến nhau sao? Rõ ràng tên dịu dàng thục nữ thế ấy vậy mà chẳng ra dàng nữ tử chút gì?
Giọng của ta mang theo vài phần hờn dỗi. Ta cũng không hiểu tại sao ta lại thể hiện dàng vẻ này trước mặt thượng thần nữa. Mặc dù ta vô tâm vô phế thật nhưng từ nhỏ đến lớn ai cũng chê bai ta như vậy nên ta cũng bị lây chút hờn dỗi muốn phản kháng lại.
Thủy thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói với ta.
- Vẻ đẹp của một người xuất phát từ tâm hồn chứ không phải vẻ bề ngoài.
Lời nói của Thủy thần khiến ta cảm thấy rất có lý. Có điều vẻ đẹp tâm hồn ra sao thì ta vẫn phải nghiền ngẫm thêm cái đã.
Sau đó ta và Thủy thần còn nói thêm dăm ba câu nữa, những gì Thủy thần nói ta đều thấy rất đúng. Chỉ tiếc là ta và Thủy thần duyên mỏng chỉ gặp nhau trong chốc lát như bèo nước gặp nhau rồi thôi. Muốn gặp lại ngài ấy thêm lần nữa chắc rất khó.
- ------------
Ta quanh quẩn quanh Phượng Hoàng đã hai ngày nay mà vẫn chưa tìm được cơ hội nhìn thẳng vào mắt hắn. Đã thế hễ cứ gặp ta lúc nào là Thanh Duy thượng thần lại hỏi thăm tiến trình, việc này làm ta phiền não vô cùng. Ta nhìn Phượng Hoàng đang mải đọc sách, không biết làm như nào để nhìn thẳng vào mắt hắn mà không bị phát hiện?
- Rốt cuộc hai ngày nay ngươi có chuyện gì?
Phượng Hoàng không thèm ngước mắt hờ hững hỏi khiến ta không khỏi cảm thấy biểu hiện của bản thân tệ đến vậy sao? Chưa gì suy nghĩ trong đầu đã bị phát hiện. Tuy nhiên ta vẫn phủ nhận.
- Đâu có. Có gì đâu, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Phượng Hoàng ném cho ta ánh nhìn kiểu “lại còn chối”.
- Ờ. Ngươi cứ thong thả mà giải quyết.
Hắn nói thế khiến ta cảm thấy nên suy nghĩ lại. Cứ tiếp tục như này thì bao giờ ta mới tìm được cơ hội? Hay là cứ nói thẳng với hắn cho xong. Phượng Hoàng cũng đâu phải người keo kiệt. Thế là ta bèn đem đầu đuôi mọi chuyện kể cho Phượng Hoàng nghe. Ai ngờ nghe xong mặt hắn sa sầm khiến ta than thầm: “chết chắc rồi”.
- Thúc phụ đã dạy ngươi những gì?
Ta thấy Phượng Hoàng âm a âm u như mây giông kéo đến nên khai tuốt tuồn tuột nửa chữa cũng không dám nói dối. Ta càng nói sắc mặt Phượng Hoàng càng đen, cuối cùng, hắn lôi cổ ta đến gặp thượng thần chất vấn.
- Thúc phụ, người đã dạy tiểu yêu này gì vậy hả?
- La La, sao con lại to tiếng với ta chứ? Bây giờ con lớn khôn, không còn là bé Phượng mũm mĩm đáng yêu suốt ngày lăn lộn trong phủ ôm chân ta đòi bế bế như xưa nữa rồi! Chỉ khổ cái thân lão già này thôi!
Thượng thần ra chiều ấm ức.
Hóa ra hồi nhỏ Phượng Hoàng thuộc loại mập mạp và hay làm nũng, hình dung cũng thấy thú vị. Không biết hồi bé Phượng Hoàng còn có chuyện gì hay ho khác nhỉ? Mặc dù rất tò mò nhưng ngặt nỗi Phượng Hoàng đang mặt xưng mày xỉa đứng lù lù ra đấy, ta nào có gan hỏi.
- Thúc phụ, con đang nghiêm túc đấy!
Phượng Hoàng nhấn mạnh.
- Thì ta cũng nghiêm túc mà.
Thượng thần nói.
- Ồ, người dạy tiểu yêu này liếc mắt đưa tình vẫn gọi là nghiêm túc?
Giọng của Phượng Hoàng như đang cảnh báo “không vui chớ đùa”.
- Trúc Lâm, con chớ có vu oan cho ta! Ta dạy con bé liếc mắt đưa tình bao giờ?
Thượng thần dậm chân minh oan.
- Thế thứ người dạy tiểu yêu này phải gọi là gì?
Thượng thần đảo mắt, không được tự nhiên nói.
- Ta đang dạy con bé làm sao cho cuộc sống có gia vị!
Thế trước giờ ta đều sống không có gia vị à?
- Gia vị gì thế ạ?
Ta hỏi cho rõ.
- Gia vị cho cuộc sống tươi đẹp. Nào nào nhóc con, chúng ta qua đây thảo luận mặc kệ nó.
Ta đang định làm theo thượng thần bảo thì một gáo nước lạnh dội thẳng xuống.
- Về chép phạt, đóng cửa tự kiểm điểm ba ngày cho ta!
Phượng Hoàng rõng rạc ra lệnh.
“Tai bay vạ gió”, ta than khổ. Phượng Hoàng và Thanh Duy thượng thần không vừa ý nhau thế quái nào ta lại thành đứa gánh hậu quả thế này?
- Không phải, ý của điện hạ không phải như vậy đâu!
- Ý của điện hạ, thư đồng như ngươi hiểu cái gì!
Tì nữ đi cùng công chúa nói lại ta với vẻ không vui.
Công chúa nhìn ta, ta lại nhìn con búp bê trong cái hộp đang được mở nắp trên tay công chúa. Sau đó khi đã dám khẳng định thứ công chúa cầm trên tay chính là tác phẩm ta làm ra và nhờ Phượng Hoàng tặng hộ, ta liền giải thích rõ ràng không để hiểu lầm thêm nữa.
- Thứ này là do tiểu tiên nhờ điện hạ tặng hộ cho công chúa. Nếu người không tin có thể hỏi lại điện hạ.
Câu này vừa nói xong ta thấy khóe môi công chúa không cong nữa và hình như tâm tình cũng thay đổi theo chiều không vui (cái này là ta tự cảm nhận thấy thế bởi sắc mặt công chúa không để lộ cảm xúc gì). Còn tì nữ cạnh công chúa chưa gì đã quát vào mặt ta.
- Hỗn xược, lại dám có ý đồ không đúng đắn với công chúa! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đột nhiên bị hét khiến ta ngây người. Ta có ý nghĩ không đúng với công chúa hồi nào?
Đúng lúc này có một giọng nhã nhặn nhưng rất có khí chất vang lên.
- Không biết có chuyện gì mà Thanh Loan công chúa lại tức giận như vậy?
Chủ nhân của giọng nói này là một người trung niên tuấn tú.
- Chỉ là chút hiểu lầm. Là do Thanh Loan dạy bảo tì nữ không tốt khiến Thủy thần chê cười rồi.
Sau đó công chúa nhẹ giọng bảo ta.
- Tấm lòng của ngươi ta nhận nhưng thứ này ngươi nên tặng người khác thì hơn. Thanh Loan xin cáo từ.
Vế trước là nói với ta, vế sau là nói với Thủy thần.
Ta nhìn cái hộp được trả lại trên tay rồi lại nhìn bóng lưng rời đi của công chúa. Bảo ta tặng người khác nhưng người khác ấy lại là ai?
- Tình cảm không thể cưỡng cầu.
Câu nói của Thủy thần khiến ta không hiểu. Cả lời của công chúa với lời của Thủy thần là ý gì? Ta nghĩ mãi không ra còn Thủy thần thì cứ nhìn chằm chằm ta mãi sau mới cất một giọng rất nhỏ mang theo vài phần lưu luyến.
- Thật sự rất giống.
Ta không biết Thủy thần đang nói đến ai và cũng không hiểu tại sao lại có một thứ cảm giác rất kì lạ với ngài ấy như kiểu gặp được ngài ấy là một chuyện rất tốt.
- Tiểu tiên giống ai vậy ạ?
Ta thắc mắc hỏi.
- Mắt ngươi rất đẹp rất giống và cả cái cách ngươi quay người cũng rất giống, rất giống với nàng.
Thủy thần ngừng một lát như thể đang hoài niệm sau đó nói tiếp.
- Nàng là người cả đời này ta không thể quên. Gặp được ngươi cũng coi như chúng ta có duyên.
Thủy thần nói thế làm ta thấy ngại.
- Ngươi tên là gì?
Thủy thần hỏi lại ta.
- Tiểu tiên tên Thu Nguyệt ý là ánh trăng mùa thu.
Ta lễ phép trả lời. Thật ra không phải “ý là” mà chính xác là thế, ta sinh vào một đêm trăng sáng mùa thu nên có cái tên Thu Nguyệt.
- Tên hay.
Có lẽ thủy thần là người đầu tiên khen tên ta hay mà không bổ xung gì thêm.
- Tiên thượng không thấy tên và dàng vẻ tiểu tiên chẳng có gì liên quan đến nhau sao? Rõ ràng tên dịu dàng thục nữ thế ấy vậy mà chẳng ra dàng nữ tử chút gì?
Giọng của ta mang theo vài phần hờn dỗi. Ta cũng không hiểu tại sao ta lại thể hiện dàng vẻ này trước mặt thượng thần nữa. Mặc dù ta vô tâm vô phế thật nhưng từ nhỏ đến lớn ai cũng chê bai ta như vậy nên ta cũng bị lây chút hờn dỗi muốn phản kháng lại.
Thủy thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói với ta.
- Vẻ đẹp của một người xuất phát từ tâm hồn chứ không phải vẻ bề ngoài.
Lời nói của Thủy thần khiến ta cảm thấy rất có lý. Có điều vẻ đẹp tâm hồn ra sao thì ta vẫn phải nghiền ngẫm thêm cái đã.
Sau đó ta và Thủy thần còn nói thêm dăm ba câu nữa, những gì Thủy thần nói ta đều thấy rất đúng. Chỉ tiếc là ta và Thủy thần duyên mỏng chỉ gặp nhau trong chốc lát như bèo nước gặp nhau rồi thôi. Muốn gặp lại ngài ấy thêm lần nữa chắc rất khó.
- ------------
Ta quanh quẩn quanh Phượng Hoàng đã hai ngày nay mà vẫn chưa tìm được cơ hội nhìn thẳng vào mắt hắn. Đã thế hễ cứ gặp ta lúc nào là Thanh Duy thượng thần lại hỏi thăm tiến trình, việc này làm ta phiền não vô cùng. Ta nhìn Phượng Hoàng đang mải đọc sách, không biết làm như nào để nhìn thẳng vào mắt hắn mà không bị phát hiện?
- Rốt cuộc hai ngày nay ngươi có chuyện gì?
Phượng Hoàng không thèm ngước mắt hờ hững hỏi khiến ta không khỏi cảm thấy biểu hiện của bản thân tệ đến vậy sao? Chưa gì suy nghĩ trong đầu đã bị phát hiện. Tuy nhiên ta vẫn phủ nhận.
- Đâu có. Có gì đâu, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Phượng Hoàng ném cho ta ánh nhìn kiểu “lại còn chối”.
- Ờ. Ngươi cứ thong thả mà giải quyết.
Hắn nói thế khiến ta cảm thấy nên suy nghĩ lại. Cứ tiếp tục như này thì bao giờ ta mới tìm được cơ hội? Hay là cứ nói thẳng với hắn cho xong. Phượng Hoàng cũng đâu phải người keo kiệt. Thế là ta bèn đem đầu đuôi mọi chuyện kể cho Phượng Hoàng nghe. Ai ngờ nghe xong mặt hắn sa sầm khiến ta than thầm: “chết chắc rồi”.
- Thúc phụ đã dạy ngươi những gì?
Ta thấy Phượng Hoàng âm a âm u như mây giông kéo đến nên khai tuốt tuồn tuột nửa chữa cũng không dám nói dối. Ta càng nói sắc mặt Phượng Hoàng càng đen, cuối cùng, hắn lôi cổ ta đến gặp thượng thần chất vấn.
- Thúc phụ, người đã dạy tiểu yêu này gì vậy hả?
- La La, sao con lại to tiếng với ta chứ? Bây giờ con lớn khôn, không còn là bé Phượng mũm mĩm đáng yêu suốt ngày lăn lộn trong phủ ôm chân ta đòi bế bế như xưa nữa rồi! Chỉ khổ cái thân lão già này thôi!
Thượng thần ra chiều ấm ức.
Hóa ra hồi nhỏ Phượng Hoàng thuộc loại mập mạp và hay làm nũng, hình dung cũng thấy thú vị. Không biết hồi bé Phượng Hoàng còn có chuyện gì hay ho khác nhỉ? Mặc dù rất tò mò nhưng ngặt nỗi Phượng Hoàng đang mặt xưng mày xỉa đứng lù lù ra đấy, ta nào có gan hỏi.
- Thúc phụ, con đang nghiêm túc đấy!
Phượng Hoàng nhấn mạnh.
- Thì ta cũng nghiêm túc mà.
Thượng thần nói.
- Ồ, người dạy tiểu yêu này liếc mắt đưa tình vẫn gọi là nghiêm túc?
Giọng của Phượng Hoàng như đang cảnh báo “không vui chớ đùa”.
- Trúc Lâm, con chớ có vu oan cho ta! Ta dạy con bé liếc mắt đưa tình bao giờ?
Thượng thần dậm chân minh oan.
- Thế thứ người dạy tiểu yêu này phải gọi là gì?
Thượng thần đảo mắt, không được tự nhiên nói.
- Ta đang dạy con bé làm sao cho cuộc sống có gia vị!
Thế trước giờ ta đều sống không có gia vị à?
- Gia vị gì thế ạ?
Ta hỏi cho rõ.
- Gia vị cho cuộc sống tươi đẹp. Nào nào nhóc con, chúng ta qua đây thảo luận mặc kệ nó.
Ta đang định làm theo thượng thần bảo thì một gáo nước lạnh dội thẳng xuống.
- Về chép phạt, đóng cửa tự kiểm điểm ba ngày cho ta!
Phượng Hoàng rõng rạc ra lệnh.
“Tai bay vạ gió”, ta than khổ. Phượng Hoàng và Thanh Duy thượng thần không vừa ý nhau thế quái nào ta lại thành đứa gánh hậu quả thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.