Chương 29
Thuy Linh 306
03/03/2024
- Vị này là…
Thủy thần bỏ ngỏ giữa chừng, Minh Nhật ca cũng rất thức thời giới thiệu luôn.
- Tại hạ tên Minh Nhật. Chân thân là một cây trúc.
- Các hạ chính là “Minh Nhật ca” mà Thu Nguyệt tiên tử nhắc đến!
Thủy Thần vui mừng ra mặt. Còn Minh Nhật ca quay sang nhìn ta với vẻ mặt ngơ ngác, mơ hồ không hiểu ta đã nói gì về huynh ấy với Thủy Thần. Trước cái nhìn đầy thắc mắc của Minh Nhật ca, ta nhất thời cũng chưa biết trả lời với huynh ấy như nào bởi ta cũng chẳng nhớ là ta nhắc đến huynh ấy với Thủy Thần từ lúc nào? Não bộ phải hoạt động một lúc ta mới nhớ lại chuyện về Hàn Sương kiếm, liền đáp:
- Muội nói với Thủy Thần là huynh có trong tay mấy mảnh gãy của Hàn Sương kiếm.
- Hả?
Minh Nhật ca không ngờ tới chuyện này.
- Ta có một vài vấn đề muốn hỏi các hạ. Không biết các hạ có thể giải đáp giúp không?
Thủy thần hướng phía bọn ta lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta.
Toi rồi! Không biết lần này ta lại gây họa gì cho Minh Nhật ca nữa đây?
Nhìn mặt Thủy Thần có vẻ hòa nhã nhưng thông qua ánh mắt ta biết chắc nếu không giải đáp khúc mắc trong lòng ngài ấy cho rõ ràng thì ngài ấy chắc chắn sẽ không buông tha. Lại nhìn về phía Phượng Hoàng, hắn vẫn đứng đấy đằng đằng sát khí đúng kiểu “chịu thì chịu mà không chịu cũng phải chịu”. Chạy đằng đông không được mà đằng tây cũng chả song, ta khóc không ra nước mắt.
- Không biết Thủy Thần có gì căn dặn?
Minh Nhật ca đáp lại.
- Ta muốn hỏi các hạ hai vấn đề. Thứ nhất, làm sao các hạ lại có trong tay Hàn Sương kiếm, các hạ với Mai Anh có quan hệ gì? Vấn đề thứ hai liên quan đến thân thế của Thu Nguyệt tiên tử.
Thấy Thủy Thần cứ bám riết mãi lấy thân thế của ta mãi, ta đành bất lực đính chính lại.
- Thủy Thần tiên thượng. Tiểu tiên chỉ là một con rùa bình thường. Sao người cứ mãi tra xét về thân thế của tiểu tiên thế?
- Ngươi dám chắc ngươi chỉ là một con rùa bình thường?
Phượng Hoàng đầy ẩn ý lên tiếng.
- Ý ngươi là gì?
Ta hỏi lại hắn. Chân thân của ta là một con rùa, hắn cũng nhìn thấy đấy thôi.
Hắn không trả lời lại mà cứ nhìn chòng chọc vào cái tay đang bám áo Minh Nhật ca của ta khiến ta phải ngần ngại mà buông tay ra. Bấy giờ hắn mới nói tiếp.
- Cái này ngươi phải hỏi kẻ đứng kế bên ngươi ấy. Hai người các ngươi là thanh mai trúc mã từ nhỏ cho nên “thanh mai” của ngươi biết rõ nhất đấy.
Phương Hoàng liếc xéo Minh Nhật ca, giọng điệu cũng khó nghe chết đi được. Hắn hừ một tiếng, sau đó tiếp tục.
- Nếu ngươi chỉ là một tiểu huyền quy bình thường hà cớ gì phải dùng thuật ẩn nhan, hà cớ gì có thể gọi mưa?
- Gọi mưa!
Ta thấy trên khuân mặt của Thủy Thần hiện lên tia vui mừng, ánh mắt nhìn ta càng thêm kiên định. Ta thấy nếu không phải Phượng Hoàng đang đứng đây có khi ngài ấy phi như bay lại tóm lấy ta luôn ấy chứ. Mà thuật ẩn nhan gì chứ? Ta nào có biết cái pháp thuật nào là “thuật ẩn nhan”?. Ta đang định mở miệng phản bác thì thấy Minh Nhật ca thở dài thườn thượt.
- Haizz. Bỏ đi. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Thấy huynh ấy ảo não như vậy ta cũng thấy áy náy nhưng cũng lại thấy tò mò, hiếu kỳ về câu chuyện huynh ấy sắp kể.
Minh Nhật ca trầm ngâm một lúc sau đó bắt đầu lên tiếng.
- Vãn bối vốn là một cây trúc được Mai Anh thượng thần điểm hóa thành tiên. Trong lúc Tiên-Ma giao tranh. Mai Anh thượng thần có mang trong mình cốt nhục của Thủy Thần, ngài. Nhưng không may cũng trong khoảng thời gian hai tộc giao chiến ấy thượng thần đã hồn phi phách tán, chuyện này thì trong bát hoang ai ai cũng biết. Song hầu như người đời ai cũng đinh ninh rằng Mai Anh thượng thần qua đời trong lúc đang mang thai mà không hay biết rằng đó chỉ là một màn kịch do thượng thần dựng nên nhằm bảo vệ đứa bé.
Minh Nhật ca nhìn qua ta, kể tiếp.
- Thực chất, sau khi hạ sinh thành công thượng thần mới qua đời. Còn về phần đứa nhỏ… vì sinh non cộng thêm việc thể chất của thượng thần lúc ấy bị tổn hại nên ngay khi vừa trào đời muội ấy đã có khiếm khuyến. Trước khi thượng thần lâm trung có giao đứa nhỏ cho vãn bối.
Cuối cùng Minh Nhật ca phán một câu mà ta chấn động, trời nghiêng đất ngả.
- Thủy Thần, ngài đoán không sai. Thu Nguyệt đích thực là con gái của ngài.
Ta còn chưa kịp phản ứng với mớ thông tin vừa nghe được thì Thủy Thần đã ôm ghì lấy ta, giọng đầy xúc động.
- Con ngoan! Con ngoan của ta!
Chuyện gì đang xảy ra thế? Đùng một cái ta thành con gái Thủy Thần? Đang chim sẻ bỗng cái vụt lên thành phượng hoàng trong tích tắc, ta có chút choáng váng.
- Thủy Thần tiên thượng, Minh Nhật ca. Hai người… có phải… đang… đang nhầm lẫn gì không?
Ta lắp ba lắp bắp lên tiếng, đồng thời cũng đẩy Thủy Thần ra.
- Con đang trách ta ư? Cũng phải. Là do ta, tất ca là do ta không tốt.
Thủy Thần chua xót lên tiếng.
- Không phải, không phải, chỉ là…
Ta nhanh chóng lên tiếng phủ định. Ta hết nhìn Minh Nhật ca lại nhìn Phượng Hoàng với ánh mắt cầu cứu. Hai người làm ơn nói cái gì đó đi. Rõ ràng ta là một con rùa, sao có thể là con gái Thủy Thần và Mai Anh thượng thần được? Một người là nước, một người là rồng làm sao sinh ra được một con rùa?
- Thu Nguyệt, thật ra chân thân của muội là một con bạch long. Sở dĩ mẫu thân của muội làm như vậy là muốn muội tránh được lời tiên đoán. Thượng thần hy vọng muội có thể làm một thần tiên tránh xa thế sự, vui vẻ cả đời.
Minh Nhật ca nói rõ còn đầu ta thì vẫn ong ong. Lời tiên đoán gì? Ta chẳng biết cái gì cả!
- Còn không tin. Vậy ngươi cứ dùng thủy thuật hô mưa đến là rõ ngay.
Phượng Hoàng nói thêm vào.
Ta cũng theo lời hắn mà thi triển thủy thuật. Lần này không phải là mưa bay bay như mọi khi nữa mà là một cơn mưa phùn nặng hạt. Pháp thuật của ta có tiến bộ không nhỏ. Ta nhìn Phượng Hoàng vui vẻ lên tiếng.
- Ngươi xem, ta có tiến bộ rồi kìa!
Phượng Hoàng cũng thuận thế khen ta.
- Đúng là có tiến bộ rất lớn.
Rất nhanh hắn lại quay về vấn đề chính.
- Song đây là vấn đề đang cần quan tâm à?
Phượng Hoàng nhìn cái vẻ vẫn còn ngu ngơ của ta nói thêm.
- Như này mà vẫn còn chưa nhận ra?
Ta vẫn còn ù ù cạc cạc. Phượng Hoàng lại hỏi tiếp.
- Khắp lục giới này, ai có thể hô mưa?
- Thủy Thần và hoàng thất Long tộc
Ta đáp.
- Đáp án không phải rõ ràng rồi sao.
Phượng Hoàng nói chắc nịch.
- Nhưng cũng có thể do ta ở Long cung một thời gian dài nên cũng có thể…
Ta còn chưa kịp nói xong thì Thủy Thần (cũng tức là phụ thân ta mới tìm được theo lời Minh Nhật ca và Phượng Hoàng) cắt ngang.
- Long Vương cũng biết việc này?
- Thủy Thần tiên thượng, thật ra chuyện là…
Minh Nhật ca đứng sát lại gần cha Thủy Thần thưa bẩm, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe.
Thấy thế ta bèn xích xích lại gần Phượng Hoàng hỏi nhỏ.
- Ta thật sự là con gái Thủy Thần à?
Phượng Hoàng cúi xuống nhìn ta, theo ta thấy biểu cảm của hắn chính là nói “đến giờ vẫn chưa hiểu”.
- Thế ngươi nghĩ ngươi chỉ cần ở Long cung là có thể hô mưa?
Sao nghe cứ như thể hắn đang ám chỉ ta chậm hiểu quá thể.
- Không thể.
Ta không cần nghĩ đáp luôn. Sau đó bổ xung thêm.
- Vốn dĩ không cần đến Thủy cung ta cũng có thể làm được.
Sự thật chính là năng lực này theo ta từ nhỏ cần gì phải đến Thủy cung mới làm được.
Thủy thần bỏ ngỏ giữa chừng, Minh Nhật ca cũng rất thức thời giới thiệu luôn.
- Tại hạ tên Minh Nhật. Chân thân là một cây trúc.
- Các hạ chính là “Minh Nhật ca” mà Thu Nguyệt tiên tử nhắc đến!
Thủy Thần vui mừng ra mặt. Còn Minh Nhật ca quay sang nhìn ta với vẻ mặt ngơ ngác, mơ hồ không hiểu ta đã nói gì về huynh ấy với Thủy Thần. Trước cái nhìn đầy thắc mắc của Minh Nhật ca, ta nhất thời cũng chưa biết trả lời với huynh ấy như nào bởi ta cũng chẳng nhớ là ta nhắc đến huynh ấy với Thủy Thần từ lúc nào? Não bộ phải hoạt động một lúc ta mới nhớ lại chuyện về Hàn Sương kiếm, liền đáp:
- Muội nói với Thủy Thần là huynh có trong tay mấy mảnh gãy của Hàn Sương kiếm.
- Hả?
Minh Nhật ca không ngờ tới chuyện này.
- Ta có một vài vấn đề muốn hỏi các hạ. Không biết các hạ có thể giải đáp giúp không?
Thủy thần hướng phía bọn ta lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta.
Toi rồi! Không biết lần này ta lại gây họa gì cho Minh Nhật ca nữa đây?
Nhìn mặt Thủy Thần có vẻ hòa nhã nhưng thông qua ánh mắt ta biết chắc nếu không giải đáp khúc mắc trong lòng ngài ấy cho rõ ràng thì ngài ấy chắc chắn sẽ không buông tha. Lại nhìn về phía Phượng Hoàng, hắn vẫn đứng đấy đằng đằng sát khí đúng kiểu “chịu thì chịu mà không chịu cũng phải chịu”. Chạy đằng đông không được mà đằng tây cũng chả song, ta khóc không ra nước mắt.
- Không biết Thủy Thần có gì căn dặn?
Minh Nhật ca đáp lại.
- Ta muốn hỏi các hạ hai vấn đề. Thứ nhất, làm sao các hạ lại có trong tay Hàn Sương kiếm, các hạ với Mai Anh có quan hệ gì? Vấn đề thứ hai liên quan đến thân thế của Thu Nguyệt tiên tử.
Thấy Thủy Thần cứ bám riết mãi lấy thân thế của ta mãi, ta đành bất lực đính chính lại.
- Thủy Thần tiên thượng. Tiểu tiên chỉ là một con rùa bình thường. Sao người cứ mãi tra xét về thân thế của tiểu tiên thế?
- Ngươi dám chắc ngươi chỉ là một con rùa bình thường?
Phượng Hoàng đầy ẩn ý lên tiếng.
- Ý ngươi là gì?
Ta hỏi lại hắn. Chân thân của ta là một con rùa, hắn cũng nhìn thấy đấy thôi.
Hắn không trả lời lại mà cứ nhìn chòng chọc vào cái tay đang bám áo Minh Nhật ca của ta khiến ta phải ngần ngại mà buông tay ra. Bấy giờ hắn mới nói tiếp.
- Cái này ngươi phải hỏi kẻ đứng kế bên ngươi ấy. Hai người các ngươi là thanh mai trúc mã từ nhỏ cho nên “thanh mai” của ngươi biết rõ nhất đấy.
Phương Hoàng liếc xéo Minh Nhật ca, giọng điệu cũng khó nghe chết đi được. Hắn hừ một tiếng, sau đó tiếp tục.
- Nếu ngươi chỉ là một tiểu huyền quy bình thường hà cớ gì phải dùng thuật ẩn nhan, hà cớ gì có thể gọi mưa?
- Gọi mưa!
Ta thấy trên khuân mặt của Thủy Thần hiện lên tia vui mừng, ánh mắt nhìn ta càng thêm kiên định. Ta thấy nếu không phải Phượng Hoàng đang đứng đây có khi ngài ấy phi như bay lại tóm lấy ta luôn ấy chứ. Mà thuật ẩn nhan gì chứ? Ta nào có biết cái pháp thuật nào là “thuật ẩn nhan”?. Ta đang định mở miệng phản bác thì thấy Minh Nhật ca thở dài thườn thượt.
- Haizz. Bỏ đi. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Thấy huynh ấy ảo não như vậy ta cũng thấy áy náy nhưng cũng lại thấy tò mò, hiếu kỳ về câu chuyện huynh ấy sắp kể.
Minh Nhật ca trầm ngâm một lúc sau đó bắt đầu lên tiếng.
- Vãn bối vốn là một cây trúc được Mai Anh thượng thần điểm hóa thành tiên. Trong lúc Tiên-Ma giao tranh. Mai Anh thượng thần có mang trong mình cốt nhục của Thủy Thần, ngài. Nhưng không may cũng trong khoảng thời gian hai tộc giao chiến ấy thượng thần đã hồn phi phách tán, chuyện này thì trong bát hoang ai ai cũng biết. Song hầu như người đời ai cũng đinh ninh rằng Mai Anh thượng thần qua đời trong lúc đang mang thai mà không hay biết rằng đó chỉ là một màn kịch do thượng thần dựng nên nhằm bảo vệ đứa bé.
Minh Nhật ca nhìn qua ta, kể tiếp.
- Thực chất, sau khi hạ sinh thành công thượng thần mới qua đời. Còn về phần đứa nhỏ… vì sinh non cộng thêm việc thể chất của thượng thần lúc ấy bị tổn hại nên ngay khi vừa trào đời muội ấy đã có khiếm khuyến. Trước khi thượng thần lâm trung có giao đứa nhỏ cho vãn bối.
Cuối cùng Minh Nhật ca phán một câu mà ta chấn động, trời nghiêng đất ngả.
- Thủy Thần, ngài đoán không sai. Thu Nguyệt đích thực là con gái của ngài.
Ta còn chưa kịp phản ứng với mớ thông tin vừa nghe được thì Thủy Thần đã ôm ghì lấy ta, giọng đầy xúc động.
- Con ngoan! Con ngoan của ta!
Chuyện gì đang xảy ra thế? Đùng một cái ta thành con gái Thủy Thần? Đang chim sẻ bỗng cái vụt lên thành phượng hoàng trong tích tắc, ta có chút choáng váng.
- Thủy Thần tiên thượng, Minh Nhật ca. Hai người… có phải… đang… đang nhầm lẫn gì không?
Ta lắp ba lắp bắp lên tiếng, đồng thời cũng đẩy Thủy Thần ra.
- Con đang trách ta ư? Cũng phải. Là do ta, tất ca là do ta không tốt.
Thủy Thần chua xót lên tiếng.
- Không phải, không phải, chỉ là…
Ta nhanh chóng lên tiếng phủ định. Ta hết nhìn Minh Nhật ca lại nhìn Phượng Hoàng với ánh mắt cầu cứu. Hai người làm ơn nói cái gì đó đi. Rõ ràng ta là một con rùa, sao có thể là con gái Thủy Thần và Mai Anh thượng thần được? Một người là nước, một người là rồng làm sao sinh ra được một con rùa?
- Thu Nguyệt, thật ra chân thân của muội là một con bạch long. Sở dĩ mẫu thân của muội làm như vậy là muốn muội tránh được lời tiên đoán. Thượng thần hy vọng muội có thể làm một thần tiên tránh xa thế sự, vui vẻ cả đời.
Minh Nhật ca nói rõ còn đầu ta thì vẫn ong ong. Lời tiên đoán gì? Ta chẳng biết cái gì cả!
- Còn không tin. Vậy ngươi cứ dùng thủy thuật hô mưa đến là rõ ngay.
Phượng Hoàng nói thêm vào.
Ta cũng theo lời hắn mà thi triển thủy thuật. Lần này không phải là mưa bay bay như mọi khi nữa mà là một cơn mưa phùn nặng hạt. Pháp thuật của ta có tiến bộ không nhỏ. Ta nhìn Phượng Hoàng vui vẻ lên tiếng.
- Ngươi xem, ta có tiến bộ rồi kìa!
Phượng Hoàng cũng thuận thế khen ta.
- Đúng là có tiến bộ rất lớn.
Rất nhanh hắn lại quay về vấn đề chính.
- Song đây là vấn đề đang cần quan tâm à?
Phượng Hoàng nhìn cái vẻ vẫn còn ngu ngơ của ta nói thêm.
- Như này mà vẫn còn chưa nhận ra?
Ta vẫn còn ù ù cạc cạc. Phượng Hoàng lại hỏi tiếp.
- Khắp lục giới này, ai có thể hô mưa?
- Thủy Thần và hoàng thất Long tộc
Ta đáp.
- Đáp án không phải rõ ràng rồi sao.
Phượng Hoàng nói chắc nịch.
- Nhưng cũng có thể do ta ở Long cung một thời gian dài nên cũng có thể…
Ta còn chưa kịp nói xong thì Thủy Thần (cũng tức là phụ thân ta mới tìm được theo lời Minh Nhật ca và Phượng Hoàng) cắt ngang.
- Long Vương cũng biết việc này?
- Thủy Thần tiên thượng, thật ra chuyện là…
Minh Nhật ca đứng sát lại gần cha Thủy Thần thưa bẩm, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe.
Thấy thế ta bèn xích xích lại gần Phượng Hoàng hỏi nhỏ.
- Ta thật sự là con gái Thủy Thần à?
Phượng Hoàng cúi xuống nhìn ta, theo ta thấy biểu cảm của hắn chính là nói “đến giờ vẫn chưa hiểu”.
- Thế ngươi nghĩ ngươi chỉ cần ở Long cung là có thể hô mưa?
Sao nghe cứ như thể hắn đang ám chỉ ta chậm hiểu quá thể.
- Không thể.
Ta không cần nghĩ đáp luôn. Sau đó bổ xung thêm.
- Vốn dĩ không cần đến Thủy cung ta cũng có thể làm được.
Sự thật chính là năng lực này theo ta từ nhỏ cần gì phải đến Thủy cung mới làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.