Chương 32
Thuy Linh 306
10/03/2024
Minh Nhật ca hắng giọng giới thiệu kỹ hơn về thân thế của Thanh Uyên với ta.
- Cô ấy là con gái của Hồ đế.
Hóa ra là công chúa của Hồ tộc. Yêu tộc hiện giờ do Hồ đế cai quản, ngự ở Thanh Khâu. Theo ta được biết Hồ đế chỉ có duy nhất một cô con gái bảo bối, cho nên vô cùng cưng chiều. Không ngờ Minh Nhật ca lại quen được bằng hữu như này.
Sau một hồi nói chuyện, ta mới biết Thanh Uyên lớn tuổi hơn ta nên ta gọi tỷ ấy là tỷ tỷ. Ngồi nói chuyện được một lúc lâu vẫn chưa thấy Phượng Hoàng trở ra. Lúc đầu thấy Phượng Hoàng đến cùng một cái hộp nhỏ trên tay, còn tưởng là hắn định tặng cho ta thế là ta nhìn hắn với ánh mắt lấp la lấp lánh, hớn hở chìa tay ra hỏi hắn cho có lệ một câu.
- Tặng ta à?
Thấy tay ta sắp với tới hộp quà Phượng Hoàng rụt tay lại, đoạn bảo.
- Thứ này lát nữa tự khắc ngươi sẽ biết.
Ta nhìn hắn trân trân. Cụt hứng. Ta chưa kịp phản ứng lại Phượng Hoàng đã nói tiếp.
- Ta có chuyện cần gặp Thủy Thần một lát. Chốc nữa sẽ ra.
Ta chỉ về phía thư phòng ở Vãn Lưu Các cách đó không xa bảo lại với hắn.
- Cha ta đang ở trong đó.
Phượng Hoàng đi thẳng về phía ta chỉ. Ta nhìn theo bóng hắn bước vào thư phòng.
Dạo này cha ta tìm đọc rất nhiều sách. Đêm qua ta thức giấc, sau đó ra khỏi phòng đi dạo vẫn thấy ánh đèn hắt ra từ thư vòng. Ta thấy ông ấy tìm đọc đủ thứ như vậy trong lòng cũng có cái gì đó trùng xuống. Ta vốn chẳng để tâm chuyện lục thức của bản thân bị khiếm khuyết nhưng khác hẳn với ta cha ta lại rất để tâm chuyện này. Ông tìm đủ mọi cách chỉ mong sao có thể giúp ta khôi phục lục thức.
Lúc trước có lúc ta cảm thấy bản thân vô tâm vô phế có khi cũng là một cái hay, chẳng có chuyện gì có thể khiến ta bận tâm quá mức, chẳng có lo âu phiền muộn. Đời người mấy ai có thể được như vậy. Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy nó có vẻ cũng chẳng tốt lắm. Lúc trước Phượng Hoàng cũng biết chuyện ta lục thức thiếu xót, không biết hắn có để tâm đến chuyện này chút nào không nhỉ?
Thêm một lúc nữa, Phượng Hoàng bước ra khỏi thư phòng. Ta thấy hắn đi ra liền vẫy tay ra hiệu đồng thời hô.
- Phượng Hoàng, bên này!
Hắn nhìn ta mỉm cười sau đó tiến đến nhập hội với bọn ta. Bốn người bọn ta ngồi nói chuyện hết cả buổi. Theo cảm nhận của riêng ta, cùng là công chúa nhưng Thanh Uyên tỷ tỷ dễ gần hơn Thanh Loan công chúa nhiều. Minh Nhật ca gọi Thanh Uyên tỷ tỷ là tiểu điện hạ. Thế là ta cũng học theo huynh ấy đôi lúc gọi tỷ ấy là điện hạ tỷ tỷ.
Đợi bọn ta tàn cuộc, cha Thủy Thần mới bước ra từ thư phòng tiến về phía ta. Phụ thân ngồi xuống đặt trước mặt ta một cái hộp, chính là cái hộp mà lúc trước Phượng Hoàng mang tới. Lòng hiếu kỳ của ta lại nổi lên, không biết trong đấy có thứ gì nên nhanh tay mở nắp ra xem. Bên trong đựng một viên đá màu xanh thẫm, sờ vào mát mát. Ta nhắc hòn đá lên xem đi xem lại, thấy so với những viên đá bình thường cũng chẳng thấy khác biệt hơn là bao cho nên liền hỏi phụ thân.
- Phụ thân, đây là cái gì ạ?
- Đây là Bích Tâm Thạch. Có thứ này lục thức của con sẽ được khôi phục.
Ta nghe phụ thân nói vậy trong lòng cũng dâng lên tia mừng rỡ, nhanh nhảu hỏi thêm.
- Vậy thứ này phải làm như nào mới phát huy công dụng vậy ạ?
- Lát nữa cha sẽ đưa Bích Tâm Thạch vào cơ thể con. Nhưng muốn Bích Tâm Thạch phát huy hết công dụng, Thu Nguyệt con cần phải lịch kiếp một chuyến.
Trong giọng nói của cha Thủy Thần không giấu được sự lo lắng. Chẳng phải lục thức của ta sẽ được khôi phục đúng như mong muốn của phụ thân sao? Tại sao ông ấy còn lo lắng.
- Vậy thì lịch kiếp một chuyến. Phụ thân, con thấy người đang lo lắng.
Ta nói.
Cha Thủy Thần nhìn ta trìu mến sau đó cất lời.
- Chuyến này lịch kiếp, con ắt phải trải qua tất cả bể khổ của thế gian. Ta quả thật…không nỡ.
Hóa ra là lo ta chịu khổ cực. Ta thấy ông ấy chưa gì đã đăm chiêu như vậy liền lên tiếng an ủi.
- Cha, sẽ ổn cả thôi. Thần tiên lịch kiếp đâu có hiếm. Vả lại chẳng phải người luôn mong con khôi phục lục thức sao?
Chẳng qua chỉ là lịch kiếp một chuyến, trải qua một số chuyện mà người phàm trải qua. Sau khi lịch kiếp xong quay về ta vẫn là ta. Vẫn là con gái bảo bối của phụ thân.
Cha Thủy Thần xoa đầu ta, mấy máy môi mấy lần cuối cùng cũng thốt lên được một câu.
- Lại để con phải chịu khổ rồi!
Trái ngược với tâm trạng bất an muôn phần, chỉ sợ con gái cưng phải chịu khổ cực thì ta lại chuyện này rất đỗi bình thản. Biết phụ thân vốn không thể an tâm, ta nắm lấy tay ông ấy trấn an.
- Sẽ không sao đâu cha. Con gái của người sẽ bình an quay trở về.
Lại nhìn qua Bích Tâm Thạch. Phượng Hoàng thật là. Thứ này đến cuối cùng chẳng phải là dành cho ta sao. Đưa cho ta ngay từ đầu thì có sao, cứ phải tỏ ra thần thần bí bí.
Trầm ngâm một lúc, phụ thân lại lên tiếng.
- Con và Trúc Lâm điện hạ là…
Ta đang chờ cha Thủy Thần nói thành câu hoàn chỉnh nhưng ông ấy cứ ấp úng muốn nói xong lại thôi cuối cùng đổi thành câu khác.
- Con và nhị điện hạ quen biết như nào?
Ta thuật lại mọi chuyện cho phụ thân nghe. Sau khi nghe xong cha Thủy Thần lại hỏ tiếp.
- Thế con thấy nhị điện hạ… thế nào?
Ta thấy khi hỏi ta câu này sắc mặt phụ thân rất căng thẳng. Suy nghĩ một lát, ta bèn đáp.
- Phượng Hoàng rất tốt. Hắn đối với con tốt lắm. Pháp thuật của con cũng nhờ hắn mà có tiến bộ.
Tuy Phượng Hoàng có thi thoảng vô duyên vô cớ phạt ta nhất là những lần nói không lại với Thanh Duy thượng thần nhưng tựu chung lại hắn vẫn là một chủ nhân tốt. Ta ở chỗ hắn ăn ngon mặc ấm ngủ kỹ, chẳng cần lo nghĩ. Ở Tiên giới hắn cũng tính là một trong những người chiếu cố ta nhiều nhất.
- Vậy con có…
Lại giống như lúc nãy, cha Thủy Thần chần chừ mãi chẳng nói hết câu. Sau cùng lại đổi thành.
- Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.
Ta thật sự muốn biết thật ra phụ thân muốn hỏi ta cái gì? Người đang lăn tăn chuyện gì nhưng thiết nghĩ cha Thủy Thần không nói là do có chuyện khó xử nên ta cũng không hỏi lại tránh làm khó phụ thân.
Một làn gió mơn man thổi qua, những cánh hoa tử kinh chao liệng trong không trung một vòng tiếp đó nhẹ nhàng tiếp đất.
- Cô ấy là con gái của Hồ đế.
Hóa ra là công chúa của Hồ tộc. Yêu tộc hiện giờ do Hồ đế cai quản, ngự ở Thanh Khâu. Theo ta được biết Hồ đế chỉ có duy nhất một cô con gái bảo bối, cho nên vô cùng cưng chiều. Không ngờ Minh Nhật ca lại quen được bằng hữu như này.
Sau một hồi nói chuyện, ta mới biết Thanh Uyên lớn tuổi hơn ta nên ta gọi tỷ ấy là tỷ tỷ. Ngồi nói chuyện được một lúc lâu vẫn chưa thấy Phượng Hoàng trở ra. Lúc đầu thấy Phượng Hoàng đến cùng một cái hộp nhỏ trên tay, còn tưởng là hắn định tặng cho ta thế là ta nhìn hắn với ánh mắt lấp la lấp lánh, hớn hở chìa tay ra hỏi hắn cho có lệ một câu.
- Tặng ta à?
Thấy tay ta sắp với tới hộp quà Phượng Hoàng rụt tay lại, đoạn bảo.
- Thứ này lát nữa tự khắc ngươi sẽ biết.
Ta nhìn hắn trân trân. Cụt hứng. Ta chưa kịp phản ứng lại Phượng Hoàng đã nói tiếp.
- Ta có chuyện cần gặp Thủy Thần một lát. Chốc nữa sẽ ra.
Ta chỉ về phía thư phòng ở Vãn Lưu Các cách đó không xa bảo lại với hắn.
- Cha ta đang ở trong đó.
Phượng Hoàng đi thẳng về phía ta chỉ. Ta nhìn theo bóng hắn bước vào thư phòng.
Dạo này cha ta tìm đọc rất nhiều sách. Đêm qua ta thức giấc, sau đó ra khỏi phòng đi dạo vẫn thấy ánh đèn hắt ra từ thư vòng. Ta thấy ông ấy tìm đọc đủ thứ như vậy trong lòng cũng có cái gì đó trùng xuống. Ta vốn chẳng để tâm chuyện lục thức của bản thân bị khiếm khuyết nhưng khác hẳn với ta cha ta lại rất để tâm chuyện này. Ông tìm đủ mọi cách chỉ mong sao có thể giúp ta khôi phục lục thức.
Lúc trước có lúc ta cảm thấy bản thân vô tâm vô phế có khi cũng là một cái hay, chẳng có chuyện gì có thể khiến ta bận tâm quá mức, chẳng có lo âu phiền muộn. Đời người mấy ai có thể được như vậy. Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy nó có vẻ cũng chẳng tốt lắm. Lúc trước Phượng Hoàng cũng biết chuyện ta lục thức thiếu xót, không biết hắn có để tâm đến chuyện này chút nào không nhỉ?
Thêm một lúc nữa, Phượng Hoàng bước ra khỏi thư phòng. Ta thấy hắn đi ra liền vẫy tay ra hiệu đồng thời hô.
- Phượng Hoàng, bên này!
Hắn nhìn ta mỉm cười sau đó tiến đến nhập hội với bọn ta. Bốn người bọn ta ngồi nói chuyện hết cả buổi. Theo cảm nhận của riêng ta, cùng là công chúa nhưng Thanh Uyên tỷ tỷ dễ gần hơn Thanh Loan công chúa nhiều. Minh Nhật ca gọi Thanh Uyên tỷ tỷ là tiểu điện hạ. Thế là ta cũng học theo huynh ấy đôi lúc gọi tỷ ấy là điện hạ tỷ tỷ.
Đợi bọn ta tàn cuộc, cha Thủy Thần mới bước ra từ thư phòng tiến về phía ta. Phụ thân ngồi xuống đặt trước mặt ta một cái hộp, chính là cái hộp mà lúc trước Phượng Hoàng mang tới. Lòng hiếu kỳ của ta lại nổi lên, không biết trong đấy có thứ gì nên nhanh tay mở nắp ra xem. Bên trong đựng một viên đá màu xanh thẫm, sờ vào mát mát. Ta nhắc hòn đá lên xem đi xem lại, thấy so với những viên đá bình thường cũng chẳng thấy khác biệt hơn là bao cho nên liền hỏi phụ thân.
- Phụ thân, đây là cái gì ạ?
- Đây là Bích Tâm Thạch. Có thứ này lục thức của con sẽ được khôi phục.
Ta nghe phụ thân nói vậy trong lòng cũng dâng lên tia mừng rỡ, nhanh nhảu hỏi thêm.
- Vậy thứ này phải làm như nào mới phát huy công dụng vậy ạ?
- Lát nữa cha sẽ đưa Bích Tâm Thạch vào cơ thể con. Nhưng muốn Bích Tâm Thạch phát huy hết công dụng, Thu Nguyệt con cần phải lịch kiếp một chuyến.
Trong giọng nói của cha Thủy Thần không giấu được sự lo lắng. Chẳng phải lục thức của ta sẽ được khôi phục đúng như mong muốn của phụ thân sao? Tại sao ông ấy còn lo lắng.
- Vậy thì lịch kiếp một chuyến. Phụ thân, con thấy người đang lo lắng.
Ta nói.
Cha Thủy Thần nhìn ta trìu mến sau đó cất lời.
- Chuyến này lịch kiếp, con ắt phải trải qua tất cả bể khổ của thế gian. Ta quả thật…không nỡ.
Hóa ra là lo ta chịu khổ cực. Ta thấy ông ấy chưa gì đã đăm chiêu như vậy liền lên tiếng an ủi.
- Cha, sẽ ổn cả thôi. Thần tiên lịch kiếp đâu có hiếm. Vả lại chẳng phải người luôn mong con khôi phục lục thức sao?
Chẳng qua chỉ là lịch kiếp một chuyến, trải qua một số chuyện mà người phàm trải qua. Sau khi lịch kiếp xong quay về ta vẫn là ta. Vẫn là con gái bảo bối của phụ thân.
Cha Thủy Thần xoa đầu ta, mấy máy môi mấy lần cuối cùng cũng thốt lên được một câu.
- Lại để con phải chịu khổ rồi!
Trái ngược với tâm trạng bất an muôn phần, chỉ sợ con gái cưng phải chịu khổ cực thì ta lại chuyện này rất đỗi bình thản. Biết phụ thân vốn không thể an tâm, ta nắm lấy tay ông ấy trấn an.
- Sẽ không sao đâu cha. Con gái của người sẽ bình an quay trở về.
Lại nhìn qua Bích Tâm Thạch. Phượng Hoàng thật là. Thứ này đến cuối cùng chẳng phải là dành cho ta sao. Đưa cho ta ngay từ đầu thì có sao, cứ phải tỏ ra thần thần bí bí.
Trầm ngâm một lúc, phụ thân lại lên tiếng.
- Con và Trúc Lâm điện hạ là…
Ta đang chờ cha Thủy Thần nói thành câu hoàn chỉnh nhưng ông ấy cứ ấp úng muốn nói xong lại thôi cuối cùng đổi thành câu khác.
- Con và nhị điện hạ quen biết như nào?
Ta thuật lại mọi chuyện cho phụ thân nghe. Sau khi nghe xong cha Thủy Thần lại hỏ tiếp.
- Thế con thấy nhị điện hạ… thế nào?
Ta thấy khi hỏi ta câu này sắc mặt phụ thân rất căng thẳng. Suy nghĩ một lát, ta bèn đáp.
- Phượng Hoàng rất tốt. Hắn đối với con tốt lắm. Pháp thuật của con cũng nhờ hắn mà có tiến bộ.
Tuy Phượng Hoàng có thi thoảng vô duyên vô cớ phạt ta nhất là những lần nói không lại với Thanh Duy thượng thần nhưng tựu chung lại hắn vẫn là một chủ nhân tốt. Ta ở chỗ hắn ăn ngon mặc ấm ngủ kỹ, chẳng cần lo nghĩ. Ở Tiên giới hắn cũng tính là một trong những người chiếu cố ta nhiều nhất.
- Vậy con có…
Lại giống như lúc nãy, cha Thủy Thần chần chừ mãi chẳng nói hết câu. Sau cùng lại đổi thành.
- Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.
Ta thật sự muốn biết thật ra phụ thân muốn hỏi ta cái gì? Người đang lăn tăn chuyện gì nhưng thiết nghĩ cha Thủy Thần không nói là do có chuyện khó xử nên ta cũng không hỏi lại tránh làm khó phụ thân.
Một làn gió mơn man thổi qua, những cánh hoa tử kinh chao liệng trong không trung một vòng tiếp đó nhẹ nhàng tiếp đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.