Chương 43
Thuy Linh 306
07/04/2024
Ta không phải có ý chê bai nhưng quả thật là như vậy. Ta và Thu Trang lớn lên từ nhỏ nên ta hiểu rất rõ. Khả năng nấu nướng của cô ấy quả thật không dễ nuốt chút nào. Thà để tiểu thư như ta vào bếp còn hơn là phải ăn món do cô ấy nấu.
Nói xong ta vớ vội lấy cái gùi rảo nhanh chân ra ngoài. Còn đứng đấy kiểu gì cũng nghe cô ấy càm ràm thêm.
Đúng như ta đoán, cô ấy vội lật đật đuổi theo. Nhưng có vẻ ta quá xem thường khả năng của Thu Trang. Cô ấy đi bên cạnh ta lải nhải không ngớt. Nào là khuyên ta ở ngoài gió lớn, nào là ở đây không an toàn, nào là trời sắp mưa (cái này là vô lý nhất, một cọng mây đen cũng không có thì mưa ở đâu ra).
Chẳng biết có phải là nghe cô ấy nói đến phát mệt hay không mà đang yên lành ta bị trượt chân. Thế là lăn lông lốc theo sườn dốc. Ta nghe thấy tiếng la thất thanh của Thu Trang. Đoán chừng cô ấy hoảng sợ lắm.
May mà lăn được một đoạn ta được một vật gì đó cản lại. Người ngợm không có gì đáng ngại.
Chạm tay vào thứ đã cản ta thì có cảm giác mềm mềm giống có người lại hơi dinh dính còn có mùi tanh của máu. Là ai đây? Quay qua nhìn thì ta thất kinh.
Một người nam nhân bị thương vô cùng nghiêm trọng. Máu thẫm đẫm cả xiêm y. Ta run run đưa tay ra kiểm tra thử. Người này vẫn còn hơi thở, tuy yếu nhưng vẫn còn cứu được. Ở căn nhà nhỏ của ta có thuốc chữa trị. Phải nhanh chóng đưa người này đi trị thương, nếu còn chậm trễ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngặt nỗi, hắn nặng quá. Mình ta không na nổi hắn. Đang loay hoay không biết làm thế nào tiếng của Thu Trang. Cô ấy đang hớt hải tìm kiếm ta xung quanh.
Ta nhanh chóng vẫy tay ra hiệu đồng thời hét lớn.
- Ta ở đây.
Nhìn thấy ta, cô ấy nhanh chóng chạy qua. Người chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng.
- Tiểu thư người có sao không?
- Ta không sao. Em mau lại đây giúp ta một tay.
Cô ấy đến nơi thấy người kia nằm bất động người bê bết máu thì thất kinh.
- Tiểu thư đây là sao?
- Lúc ta lăn xuống dưới này thì đã thấy hắn như vậy rồi. Em mau đến giúp ta đi.
Cùng với sự giúp đỡ của Thu Trang. Hai bọn ta đã đỡ được người kia dậy.
Thu Trang hỏi ta một câu mà ta cảm thấy vốn không cần hỏi.
- Tiểu thư định cứu người này sao?
Vừa nghe xong ta đã đáp luôn.
- Đương nhiên. Chẳng lẽ thấy chết không cứu? Nếu là em, em có thản nhiên bỏ mặc được không?
- Có lẽ là không!
Cô ấy thật thà đáp lại.
- Thế còn hỏi.
Để đưa người kia về đến căn nhà nhỏ, hai bọn ta tốn không ít công sức. Suốt dọc đường không ai nói với ai câu nào vì mệt.
Vừa về đến cổng ta đã gọi lớn.
- Minh Nhật, huynh mau ra đây giúp bọn ta với.
Rất nhanh huynh ấy đã xuất hiện. Nhìn thấy bọn ta đưa một người toàn thân đầy máu về huynh ấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh đã chạy lại đỡ người kia từ tay bọn ta.
Phải nói ta và Thu Trang lúc này thở không ra hơi, hổn ha hổn hển.
Minh Nhật nhìn thấy rõ khuân mặt người kia thì thất kinh.
- Sao nhị…
Tự nhiên huynh ấy im bặt, bỏ ngỏ giữa chừng.
Thấy lạ ta bèn hỏi.
- Hai người quen nhau à?
- Không quen. Là huynh nhìn nhầm. Người này có nét hao hao giống một người bạn cũ khi xưa của huỵn.
Minh Nhật giải thích.
Ta tin là huynh ấy nói thật.
Sau khi đặt người kia lên giường ta bắt đầu bang bó vết thương. Nhìn một chậu nước lúc này đã biến thành toàn máu là máu ta nhíu mày lo lắng. Người này mất máu khá nhiều. Vết thương bị đâm cũng khá sâu.
Không thể để tình trạng nghiêm trọng hơn, ta nhanh chóng đi sắc thuốc. Thuốc sắc xong lại gặp một vấn đề khác.
Ta bưng bát thuốc đứng trân trân nhìn người kia không biết xoay xở thế nào? Đút bình thường thì không được bởi rang hắn mím chặt thuốc đút vào chảy hết ra ngoài. Cho vào cũng như không.
Đang lúc ta không biết làm thế nào. Minh Nhật đã đến bên giường đỡ người kia dậy. Tiếp đó bẻ hàm cho người đó hé miệng ra.
Ta sững sờ nhìn loạt hành động của huynh ấy nhưng rất nhanh đã thức thời bê thuốc đến cho Minh Nhật bón cho người kia. Minh Nhật múc từng thìa thuốc dễ dàng đút cho người kia. Chẳng mấy chốc bát thuốc đã hết. Sau khi cho người kia uống thuốc xong, Minh Nhật nhẹ nhàng đặt người kia nằm xuống đắp chăn ngay ngắn như lúc trước.
Trước cách giải quyết của huynh ấy ta phải khen Minh Nhật thật là thông minh. Vấn đề ta bị bế tắc trong chốc lát đã được huynh ấy giải quyết đâu vào đấy. Ta cảm thấy cách này rất thỏa đáng.
Đâu thể bảo ta mớm thuốc cho người kia được? Dù gì ta cũng là con gái, danh tiết rất quan trọng. Ta không muốn, Thu Trang chắc chắn cũng không muốn. Chẳng lẽ lại bảo Minh Nhật mớm cho người ta? Chắc gì huynh ấy đã chịu đồng ý.
Thấy thảo dược dự trữ sắp hết ta liền quay qua bảo Minh Nhật.
- Minh Nhật, huynh về nhà lấy hộ ta ít thảo dược nhé. Để ta viết ra giấy đưa cho huynh những thứ cần lấy.
Ta lấy giấy bút, ngồi vào bàn liệt kê những dược liệu cần thiết. Sau đó gập lại đưa cho Minh Nhật. Huynh ấy nhận lấy cất vào người. Đoạn quay qua căn dặn Thu Trang.
- Chăm sóc chu đáo cho tiểu thư.
- Huynh cứ yên tâm.
Thu Trang bảo đảm.
Tiếp đó Minh Nhật tiếp tục căn dặn ta.
- Nhớ phải tự biết chăm sóc cho bản thân. Sức khỏe là trên hết.
Trong lòng ta thầm ai oán, sao ai cũng dè chừng ta quá vậy. Dù thân thể ta có chút không tốt nhưng không đến mức ấy chứ.
Ta giả bộ hừ nhẹ đáp.
- Muội biết rồi. Huynh nhớ về sớm đấy. Ngộ nhỡ tình hình ngườ kia chuyển biến xấu thì gay go.
Minh Nhật ừm một tiếng sau đó rời đi.
Bây giờ trời đã sẩm tối. Chắc sớm mai huynh ấy mới quay lại.
Minh Nhật đi rồi chỉ còn ta và Thu Trang ở lại canh trừng người kia. Y như ta đoán tình trạng người kia phập phù lên xuống cả đêm. Ta cũng vì thế mà bận rộn đêm dài.
Đợi đến nửa buổi vẫn không thấy Minh Nhật quay trở lại. Ta không tránh được sốt ruột. Không hiểu sao trong lòng ta cứ dấy lên cảm giác bất an không thôi, mí mắt không dưng cũng giật giật. Dự cảm không lành này khiến ta rất muốn về nhà một chuyến.
Nhưng ngặt nỗi còn người kia. Ta đi rồi người kia biết làm sao. Hết cách ta đành đánh thức Thu Trang đang ngủ gật trên bàn vì mệt.
- Trang ơi. Trang.
Ta lay lay cô ấy.
Thu Trang mở mắt thức dậy, giọng điệu ngái ngủ.
- Sao vậy tiểu thư?
- Hay là em thay ta về nhà một chuyến xem trong nhà có xảy ra chuyện gì không?
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa. Sau đó tỉnh ngủ hẳn.
- Đã sáng như này rồi sao! Minh Nhật huynh vẫn chưa quay lại sao?
- Ừm.
Ta thở dài. Không biết là đã xảy ra chuyện gì? Là Minh Nhật đang gặp vấn đề trục trặc hay là trong nhà đã xảy ra chuyện?
- Tiểu thư yên tâm. Chuyện người giao phó em nhất định sẽ hoàn thành.
Thu Trang thể hiện quyết tâm.
Ta nhìn dáng vẻ quả quyết như đi vào hang cọp của cô ấy mà phì cười.
- Em làm như ta bắt em lên núi đao xuống biển lửa ấy.
- Tiểu thư, người cười lên xinh hơn nhiều. Đừng mặt mày ủ rũ nữa.
Thì ra là chọc ta cười. Ta nhìn cô ấy cảm kích.
Nói xong ta vớ vội lấy cái gùi rảo nhanh chân ra ngoài. Còn đứng đấy kiểu gì cũng nghe cô ấy càm ràm thêm.
Đúng như ta đoán, cô ấy vội lật đật đuổi theo. Nhưng có vẻ ta quá xem thường khả năng của Thu Trang. Cô ấy đi bên cạnh ta lải nhải không ngớt. Nào là khuyên ta ở ngoài gió lớn, nào là ở đây không an toàn, nào là trời sắp mưa (cái này là vô lý nhất, một cọng mây đen cũng không có thì mưa ở đâu ra).
Chẳng biết có phải là nghe cô ấy nói đến phát mệt hay không mà đang yên lành ta bị trượt chân. Thế là lăn lông lốc theo sườn dốc. Ta nghe thấy tiếng la thất thanh của Thu Trang. Đoán chừng cô ấy hoảng sợ lắm.
May mà lăn được một đoạn ta được một vật gì đó cản lại. Người ngợm không có gì đáng ngại.
Chạm tay vào thứ đã cản ta thì có cảm giác mềm mềm giống có người lại hơi dinh dính còn có mùi tanh của máu. Là ai đây? Quay qua nhìn thì ta thất kinh.
Một người nam nhân bị thương vô cùng nghiêm trọng. Máu thẫm đẫm cả xiêm y. Ta run run đưa tay ra kiểm tra thử. Người này vẫn còn hơi thở, tuy yếu nhưng vẫn còn cứu được. Ở căn nhà nhỏ của ta có thuốc chữa trị. Phải nhanh chóng đưa người này đi trị thương, nếu còn chậm trễ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngặt nỗi, hắn nặng quá. Mình ta không na nổi hắn. Đang loay hoay không biết làm thế nào tiếng của Thu Trang. Cô ấy đang hớt hải tìm kiếm ta xung quanh.
Ta nhanh chóng vẫy tay ra hiệu đồng thời hét lớn.
- Ta ở đây.
Nhìn thấy ta, cô ấy nhanh chóng chạy qua. Người chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng.
- Tiểu thư người có sao không?
- Ta không sao. Em mau lại đây giúp ta một tay.
Cô ấy đến nơi thấy người kia nằm bất động người bê bết máu thì thất kinh.
- Tiểu thư đây là sao?
- Lúc ta lăn xuống dưới này thì đã thấy hắn như vậy rồi. Em mau đến giúp ta đi.
Cùng với sự giúp đỡ của Thu Trang. Hai bọn ta đã đỡ được người kia dậy.
Thu Trang hỏi ta một câu mà ta cảm thấy vốn không cần hỏi.
- Tiểu thư định cứu người này sao?
Vừa nghe xong ta đã đáp luôn.
- Đương nhiên. Chẳng lẽ thấy chết không cứu? Nếu là em, em có thản nhiên bỏ mặc được không?
- Có lẽ là không!
Cô ấy thật thà đáp lại.
- Thế còn hỏi.
Để đưa người kia về đến căn nhà nhỏ, hai bọn ta tốn không ít công sức. Suốt dọc đường không ai nói với ai câu nào vì mệt.
Vừa về đến cổng ta đã gọi lớn.
- Minh Nhật, huynh mau ra đây giúp bọn ta với.
Rất nhanh huynh ấy đã xuất hiện. Nhìn thấy bọn ta đưa một người toàn thân đầy máu về huynh ấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh đã chạy lại đỡ người kia từ tay bọn ta.
Phải nói ta và Thu Trang lúc này thở không ra hơi, hổn ha hổn hển.
Minh Nhật nhìn thấy rõ khuân mặt người kia thì thất kinh.
- Sao nhị…
Tự nhiên huynh ấy im bặt, bỏ ngỏ giữa chừng.
Thấy lạ ta bèn hỏi.
- Hai người quen nhau à?
- Không quen. Là huynh nhìn nhầm. Người này có nét hao hao giống một người bạn cũ khi xưa của huỵn.
Minh Nhật giải thích.
Ta tin là huynh ấy nói thật.
Sau khi đặt người kia lên giường ta bắt đầu bang bó vết thương. Nhìn một chậu nước lúc này đã biến thành toàn máu là máu ta nhíu mày lo lắng. Người này mất máu khá nhiều. Vết thương bị đâm cũng khá sâu.
Không thể để tình trạng nghiêm trọng hơn, ta nhanh chóng đi sắc thuốc. Thuốc sắc xong lại gặp một vấn đề khác.
Ta bưng bát thuốc đứng trân trân nhìn người kia không biết xoay xở thế nào? Đút bình thường thì không được bởi rang hắn mím chặt thuốc đút vào chảy hết ra ngoài. Cho vào cũng như không.
Đang lúc ta không biết làm thế nào. Minh Nhật đã đến bên giường đỡ người kia dậy. Tiếp đó bẻ hàm cho người đó hé miệng ra.
Ta sững sờ nhìn loạt hành động của huynh ấy nhưng rất nhanh đã thức thời bê thuốc đến cho Minh Nhật bón cho người kia. Minh Nhật múc từng thìa thuốc dễ dàng đút cho người kia. Chẳng mấy chốc bát thuốc đã hết. Sau khi cho người kia uống thuốc xong, Minh Nhật nhẹ nhàng đặt người kia nằm xuống đắp chăn ngay ngắn như lúc trước.
Trước cách giải quyết của huynh ấy ta phải khen Minh Nhật thật là thông minh. Vấn đề ta bị bế tắc trong chốc lát đã được huynh ấy giải quyết đâu vào đấy. Ta cảm thấy cách này rất thỏa đáng.
Đâu thể bảo ta mớm thuốc cho người kia được? Dù gì ta cũng là con gái, danh tiết rất quan trọng. Ta không muốn, Thu Trang chắc chắn cũng không muốn. Chẳng lẽ lại bảo Minh Nhật mớm cho người ta? Chắc gì huynh ấy đã chịu đồng ý.
Thấy thảo dược dự trữ sắp hết ta liền quay qua bảo Minh Nhật.
- Minh Nhật, huynh về nhà lấy hộ ta ít thảo dược nhé. Để ta viết ra giấy đưa cho huynh những thứ cần lấy.
Ta lấy giấy bút, ngồi vào bàn liệt kê những dược liệu cần thiết. Sau đó gập lại đưa cho Minh Nhật. Huynh ấy nhận lấy cất vào người. Đoạn quay qua căn dặn Thu Trang.
- Chăm sóc chu đáo cho tiểu thư.
- Huynh cứ yên tâm.
Thu Trang bảo đảm.
Tiếp đó Minh Nhật tiếp tục căn dặn ta.
- Nhớ phải tự biết chăm sóc cho bản thân. Sức khỏe là trên hết.
Trong lòng ta thầm ai oán, sao ai cũng dè chừng ta quá vậy. Dù thân thể ta có chút không tốt nhưng không đến mức ấy chứ.
Ta giả bộ hừ nhẹ đáp.
- Muội biết rồi. Huynh nhớ về sớm đấy. Ngộ nhỡ tình hình ngườ kia chuyển biến xấu thì gay go.
Minh Nhật ừm một tiếng sau đó rời đi.
Bây giờ trời đã sẩm tối. Chắc sớm mai huynh ấy mới quay lại.
Minh Nhật đi rồi chỉ còn ta và Thu Trang ở lại canh trừng người kia. Y như ta đoán tình trạng người kia phập phù lên xuống cả đêm. Ta cũng vì thế mà bận rộn đêm dài.
Đợi đến nửa buổi vẫn không thấy Minh Nhật quay trở lại. Ta không tránh được sốt ruột. Không hiểu sao trong lòng ta cứ dấy lên cảm giác bất an không thôi, mí mắt không dưng cũng giật giật. Dự cảm không lành này khiến ta rất muốn về nhà một chuyến.
Nhưng ngặt nỗi còn người kia. Ta đi rồi người kia biết làm sao. Hết cách ta đành đánh thức Thu Trang đang ngủ gật trên bàn vì mệt.
- Trang ơi. Trang.
Ta lay lay cô ấy.
Thu Trang mở mắt thức dậy, giọng điệu ngái ngủ.
- Sao vậy tiểu thư?
- Hay là em thay ta về nhà một chuyến xem trong nhà có xảy ra chuyện gì không?
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa. Sau đó tỉnh ngủ hẳn.
- Đã sáng như này rồi sao! Minh Nhật huynh vẫn chưa quay lại sao?
- Ừm.
Ta thở dài. Không biết là đã xảy ra chuyện gì? Là Minh Nhật đang gặp vấn đề trục trặc hay là trong nhà đã xảy ra chuyện?
- Tiểu thư yên tâm. Chuyện người giao phó em nhất định sẽ hoàn thành.
Thu Trang thể hiện quyết tâm.
Ta nhìn dáng vẻ quả quyết như đi vào hang cọp của cô ấy mà phì cười.
- Em làm như ta bắt em lên núi đao xuống biển lửa ấy.
- Tiểu thư, người cười lên xinh hơn nhiều. Đừng mặt mày ủ rũ nữa.
Thì ra là chọc ta cười. Ta nhìn cô ấy cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.