Chương 52
Thuy Linh 306
09/05/2024
Mãi sau này ta mới biết ông ấy được sinh ra từ thời khai thiên lập địa. Ông ấy biết hết mọi chuyện xảy ra trong trời đất nhưng lại không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì và cũng không được rời khỏi Bồng Lai dù chỉ nửa bước. Ngoài ra ông ấy cũng không có tên. Dần dà mọi người đều gọi ông ấy là Tiên sinh.
Sống cùng ông ấy một thời gian ta phát hiện những gì ông ấy nói với ta toàn bộ đều là kinh phật. Ta chưa từng thấy ông ấy biểu hiện một chút cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố nào trước mặt ta cả. Trước mỗi sự vật, sự việc xảy ra ông ấy đều không có bất kỳ ý kiến nào.
Ông ấy đã sống cuộc sống như này hàng vạn vạn năm sao? Lần đầu tiên ta cảm thấy làm thần tiên cũng thật mệt mỏi.
Biết hết mọi chuyện thì sao? Pháp thuật không ai bằng có ích gì? Chẳng qua cũng chỉ là một người bị cầm tù ghi lại lịch sử của vạn vật.
Cũng trong thời gian ở Bồng Lai ta mày mò được cách thức tu luyện tiên pháp nhưng do cơ thể yếu ớt nên không luyện nổi. Sau đó không biết có phải cơ duyên tác hợp hay không ta lại học được cách sử dụng trận pháp. Mượn sức mạnh của vạn vật để thi triển. Nhưng chỉ với trận pháp thì không thể nào báo thù được. Dần dà đối với chuyện báo thù ta đành học cách chấp nhận. Dẫu còn canh cánh trong lòng nhưng đã từ bỏ ý định.
Một năm sống cùng Tiên sinh ta tĩnh tâm hơn rất nhiều. Càng gần đến sinh thần thứ hai mươi sức khỏe của ta ngày càng yếu. Ta biết ngày tàn của bản thân đã đến. Gắng gượng được ngày nào hay ngày đấy.
Mỗi ngày ta đều phải chiến đấu với ý định bỏ cuộc xuất hiện trong đầu. Mỗi lần có ý định buông xuôi ta đều nhớ đến Trúc Lâm, Minh Nhật và Thanh Uyên tỷ. Mọi người đã liều cả mạng để bảo vệ ta. Ta nhất định phải sống sót đến sinh thần thứ hai mươi. Trước khi bước qua tuổi hai mươi ta không thể chết được. Không thể để sự hi sinh của mọi người thành vô ích được.
Cuối cùng ta cũng gắng gượng được qua sinh thần hai mươi mới lìa đời.
Giếng Luân Hồi.
Sau khi lịch kiếp thành công nhớ lại hết mọi chuyện lòng căm hận của ta dâng lên như song cuộn. Rốt cuộc là kẻ nào đã hãm hại ta khiến Minh Nhật ca phải bỏ mạng? Ta nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.
Mây vần sấm chớp giăng trên đầu ta đùng đoàng. Những tiếng oanh oanh vang vọng. Cảnh tượng trước mắt cho ta thấy chỉ có một khả năng. Đây là lôi kiếp của ta. Cũng hợp ý ta lắm. Ta nhếch nửa mép cười.
- Đến cũng đúng lúc lắm!
Từng đợt từng đợt lôi kiếp giáng xuống liên tiếp. Trải qua lôi kiếp bị thương là việc không thể tránh khỏi. Nỗi đau do lôi kiếp gây ra sao sánh bằng nỗi căm phẫn trong lòng ta hiện giờ. Sau khi trải qua bốn mươi chin tia sét ta chính thức thăng làm thượng thần. Sức mạnh cũng tăng lên đáng kể. Tuy nhiên những vết thương do lôi kiếp gây ra vẫn cần thời gian để hồi phục.
Người đầu tiên chạy đến đỡ ta sau khi ta thăng lên làm thượng thần là phụ thân.
- Thu Nguyệt, mau để ta xem xem có bị thương nặng không?
Phụ thân sốt sắng.
Nhìn thấy cha Thủy Thần trong lòng ta dâng lên một cảm xúc khó tả. Bao nhiêu ấm ức, tủi hờn lúc lịch kiếp bỗng dâng trào. Ta ôm lấy người như một đứa trẻ nghẹn ngào gọi hai tiếng.
- Phụ thân.
Phụ thân dịu dàng vỗ vào lưng ta.
- Về là tốt rồi. Về là tốt rồi.
Ta cứ ôm cha Thủy Thần mất một lúc lâu mới buông ra. Nhớ đến Phượng Hoàng ta liền gấp gáp hỏi phụ thân.
- Cha, Phượng Hoàng sao rồi?
Lần này Phượng Hoàng cũng lịch kiếp cùng ta. Giữa đường lại xuất hiện kẻ tiểu nhân, lịch kiếp thất bại. E là lành ít dữ nhiều.
Quả đúng như những gì ta lo sợ.
- Nguyên thần của Trúc Lâm điện hạ bị tổn thương nghiêm trọng. Hiện giờ vẫn đang dưỡng thương. Thu Nguyệt, con yên tâm. Phụ thân nhất định sẽ làm rõ chuyện này. Tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ hãm hại con.
Ta chỉ nghe được Phượng Hoàng bị tổn thương nguyên thần nặng. Còn những lời nói sau đó của phụ thân ta hoàn toàn không nghe ra gì cả.
Ta vội vàng lao đến Trạc Thanh cung mặc kệ phụ thân đang gọi với theo.
Ta hất văng hai tiên quân ở cổng Trạc Thanh cung mà lao vào phòng của Phượng Hoàng như vũ bão. Thấy Phượng Hoàng nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt lòng ta thấy xót xa. Ta còn chưa kịp hỏi thì Phượng Hoàng đã hỏi ta bằng giọng điệu đầy lo lắng trước.
- Nàng bị sao vậy?
Ta nhìn lại bộ dạng của bản thân hiện giờ. Quần áo cháy xém, đầu tóc te tua. Đúng là thê thảm. Đi gặp người khác với bộ dạng này đúng là hơi dọa người.
- Không có gì. Chỉ là vừa trải qua lôi kiếp nên nhìn hơi thảm chút thôi. Phượng Hoàng, ngươi sao rồi?
Ta hỏi han.
- Vết thương của ta không sao. Không cần phải lo lắng.
Ta nhíu mày trước câu trả lời của Phượng Hoàng. Không sao? Ngươi lừa ai vậy? Nằm bẹp trên giường, sắc mặt thì nhợt nhạt mà bảo là không sao.
- Ngươi đừng có lừa ta. Bị thương rõ nặng còn gì.
Ta nói.
Lúc này bỗng có một giọng nói bất bình vang lên.
- Không biết là kẻ khốn nào dám hại La La nhà chúng ta. Ta mà biết được chắc chắn sẽ băm vằn hắn ra làm trăm mảnh.
Hóa ra là Thanh Duy thượng thần. Thật ra là ngài ấy đã có mặt trong phòng trước cả khi ta bước vào nhưng vì ta chỉ chú ý đến Phượng Hoàng nên quên mất sự có mặt của ngài ấy.
Phượng Hoàng là nhị điện hạ của Thiên tộc. Đương nhiên Thiên Đế sẽ truy cứu đến cùng.
- Về kẻ đó. Con nghĩ Thanh Uyên tỷ biết là ai.
Ta nói. Sau đó kể đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ở nhân giới cho họ nghe.
- Sao Nam Bình Vương của Ma tộc lại giúp hai người?
Phượng Hoàng thắc mắc. Trước thắc mắc của hắn ta cũng đành không có đáp án.
- Cái này ta không rõ.
- Ta nghĩ trong chuyện này có ẩn khúc. Ta không nghĩ hắn tốt bụng đến vậy đâu.
Thanh Duy thượng thần đưa ra ý kiến.
Ta cũng nghĩ vậy. Kẻ đó cứu Thanh Uyên tỷ đúng là vì mục đích riêng. Chuyện này ta tạm thời không nói cho hai người họ hay biết sợ gây phiền phức cho Thanh Uyên tỷ.
Còn về phần của ta. Hắn tiện thể giúp một tay không biết là sau này là muốn gì? Ta không nghĩ kẻ này sẽ vô duyên vô cớ làm chuyện vô bổ như vậy.
- Có khi nào chuyện này liên quan đến Ma tộc không?
Thanh Duy thượng thần suy đoán.
- Không phải Thu Nguyệt bảo Thanh Uyên biết mặt bà ta sao. Thay vì chúng ta ở đây suy đoán lung tung thì tìm cô ấy hỏi cho rõ là tốt nhất.
Phượng Hoàng đưa ra ý kiến.
Ta hoàn toàn tán đồng với ý kiến của Phượng Hoàng.
Nhưng tiếc là khi ta tìm tới Hồ tộc thì Thanh Uyên tỷ đã rời đi. Tỷ ấy biết kiểu gì ta cũng đến tìm nên để lại cho ta một bức thư.
Trong thư tỷ ấy xin lỗi ta vì nhất thời không thể tiết lộ danh tính kẻ đã rắp tâm hãm hại bọn ta vì lý do riêng mong ta có thể thông cảm cho tỷ ấy. Ta đoán chuyện này có liên quan đến giao dịch giữa tỷ ấy và Nam Bình Vương của Ma tộc. Ta có hỏi người ở Hồ tộc xem có ai biết tỷ ấy đã đi đâu không nhưng không ai biết tin tức gì.
Nam Bình Vương của Ma tộc này rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Nếu việc này liên quan đến Ma tộc hà cớ gì hắn phải cứu bọn ta để để lại hậu họa về sau? Còn nếu việc này không liên quan đến Ma tộc thì hắn bao che cho ả ta làm gì?
Sống cùng ông ấy một thời gian ta phát hiện những gì ông ấy nói với ta toàn bộ đều là kinh phật. Ta chưa từng thấy ông ấy biểu hiện một chút cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố nào trước mặt ta cả. Trước mỗi sự vật, sự việc xảy ra ông ấy đều không có bất kỳ ý kiến nào.
Ông ấy đã sống cuộc sống như này hàng vạn vạn năm sao? Lần đầu tiên ta cảm thấy làm thần tiên cũng thật mệt mỏi.
Biết hết mọi chuyện thì sao? Pháp thuật không ai bằng có ích gì? Chẳng qua cũng chỉ là một người bị cầm tù ghi lại lịch sử của vạn vật.
Cũng trong thời gian ở Bồng Lai ta mày mò được cách thức tu luyện tiên pháp nhưng do cơ thể yếu ớt nên không luyện nổi. Sau đó không biết có phải cơ duyên tác hợp hay không ta lại học được cách sử dụng trận pháp. Mượn sức mạnh của vạn vật để thi triển. Nhưng chỉ với trận pháp thì không thể nào báo thù được. Dần dà đối với chuyện báo thù ta đành học cách chấp nhận. Dẫu còn canh cánh trong lòng nhưng đã từ bỏ ý định.
Một năm sống cùng Tiên sinh ta tĩnh tâm hơn rất nhiều. Càng gần đến sinh thần thứ hai mươi sức khỏe của ta ngày càng yếu. Ta biết ngày tàn của bản thân đã đến. Gắng gượng được ngày nào hay ngày đấy.
Mỗi ngày ta đều phải chiến đấu với ý định bỏ cuộc xuất hiện trong đầu. Mỗi lần có ý định buông xuôi ta đều nhớ đến Trúc Lâm, Minh Nhật và Thanh Uyên tỷ. Mọi người đã liều cả mạng để bảo vệ ta. Ta nhất định phải sống sót đến sinh thần thứ hai mươi. Trước khi bước qua tuổi hai mươi ta không thể chết được. Không thể để sự hi sinh của mọi người thành vô ích được.
Cuối cùng ta cũng gắng gượng được qua sinh thần hai mươi mới lìa đời.
Giếng Luân Hồi.
Sau khi lịch kiếp thành công nhớ lại hết mọi chuyện lòng căm hận của ta dâng lên như song cuộn. Rốt cuộc là kẻ nào đã hãm hại ta khiến Minh Nhật ca phải bỏ mạng? Ta nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.
Mây vần sấm chớp giăng trên đầu ta đùng đoàng. Những tiếng oanh oanh vang vọng. Cảnh tượng trước mắt cho ta thấy chỉ có một khả năng. Đây là lôi kiếp của ta. Cũng hợp ý ta lắm. Ta nhếch nửa mép cười.
- Đến cũng đúng lúc lắm!
Từng đợt từng đợt lôi kiếp giáng xuống liên tiếp. Trải qua lôi kiếp bị thương là việc không thể tránh khỏi. Nỗi đau do lôi kiếp gây ra sao sánh bằng nỗi căm phẫn trong lòng ta hiện giờ. Sau khi trải qua bốn mươi chin tia sét ta chính thức thăng làm thượng thần. Sức mạnh cũng tăng lên đáng kể. Tuy nhiên những vết thương do lôi kiếp gây ra vẫn cần thời gian để hồi phục.
Người đầu tiên chạy đến đỡ ta sau khi ta thăng lên làm thượng thần là phụ thân.
- Thu Nguyệt, mau để ta xem xem có bị thương nặng không?
Phụ thân sốt sắng.
Nhìn thấy cha Thủy Thần trong lòng ta dâng lên một cảm xúc khó tả. Bao nhiêu ấm ức, tủi hờn lúc lịch kiếp bỗng dâng trào. Ta ôm lấy người như một đứa trẻ nghẹn ngào gọi hai tiếng.
- Phụ thân.
Phụ thân dịu dàng vỗ vào lưng ta.
- Về là tốt rồi. Về là tốt rồi.
Ta cứ ôm cha Thủy Thần mất một lúc lâu mới buông ra. Nhớ đến Phượng Hoàng ta liền gấp gáp hỏi phụ thân.
- Cha, Phượng Hoàng sao rồi?
Lần này Phượng Hoàng cũng lịch kiếp cùng ta. Giữa đường lại xuất hiện kẻ tiểu nhân, lịch kiếp thất bại. E là lành ít dữ nhiều.
Quả đúng như những gì ta lo sợ.
- Nguyên thần của Trúc Lâm điện hạ bị tổn thương nghiêm trọng. Hiện giờ vẫn đang dưỡng thương. Thu Nguyệt, con yên tâm. Phụ thân nhất định sẽ làm rõ chuyện này. Tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ hãm hại con.
Ta chỉ nghe được Phượng Hoàng bị tổn thương nguyên thần nặng. Còn những lời nói sau đó của phụ thân ta hoàn toàn không nghe ra gì cả.
Ta vội vàng lao đến Trạc Thanh cung mặc kệ phụ thân đang gọi với theo.
Ta hất văng hai tiên quân ở cổng Trạc Thanh cung mà lao vào phòng của Phượng Hoàng như vũ bão. Thấy Phượng Hoàng nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt lòng ta thấy xót xa. Ta còn chưa kịp hỏi thì Phượng Hoàng đã hỏi ta bằng giọng điệu đầy lo lắng trước.
- Nàng bị sao vậy?
Ta nhìn lại bộ dạng của bản thân hiện giờ. Quần áo cháy xém, đầu tóc te tua. Đúng là thê thảm. Đi gặp người khác với bộ dạng này đúng là hơi dọa người.
- Không có gì. Chỉ là vừa trải qua lôi kiếp nên nhìn hơi thảm chút thôi. Phượng Hoàng, ngươi sao rồi?
Ta hỏi han.
- Vết thương của ta không sao. Không cần phải lo lắng.
Ta nhíu mày trước câu trả lời của Phượng Hoàng. Không sao? Ngươi lừa ai vậy? Nằm bẹp trên giường, sắc mặt thì nhợt nhạt mà bảo là không sao.
- Ngươi đừng có lừa ta. Bị thương rõ nặng còn gì.
Ta nói.
Lúc này bỗng có một giọng nói bất bình vang lên.
- Không biết là kẻ khốn nào dám hại La La nhà chúng ta. Ta mà biết được chắc chắn sẽ băm vằn hắn ra làm trăm mảnh.
Hóa ra là Thanh Duy thượng thần. Thật ra là ngài ấy đã có mặt trong phòng trước cả khi ta bước vào nhưng vì ta chỉ chú ý đến Phượng Hoàng nên quên mất sự có mặt của ngài ấy.
Phượng Hoàng là nhị điện hạ của Thiên tộc. Đương nhiên Thiên Đế sẽ truy cứu đến cùng.
- Về kẻ đó. Con nghĩ Thanh Uyên tỷ biết là ai.
Ta nói. Sau đó kể đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ở nhân giới cho họ nghe.
- Sao Nam Bình Vương của Ma tộc lại giúp hai người?
Phượng Hoàng thắc mắc. Trước thắc mắc của hắn ta cũng đành không có đáp án.
- Cái này ta không rõ.
- Ta nghĩ trong chuyện này có ẩn khúc. Ta không nghĩ hắn tốt bụng đến vậy đâu.
Thanh Duy thượng thần đưa ra ý kiến.
Ta cũng nghĩ vậy. Kẻ đó cứu Thanh Uyên tỷ đúng là vì mục đích riêng. Chuyện này ta tạm thời không nói cho hai người họ hay biết sợ gây phiền phức cho Thanh Uyên tỷ.
Còn về phần của ta. Hắn tiện thể giúp một tay không biết là sau này là muốn gì? Ta không nghĩ kẻ này sẽ vô duyên vô cớ làm chuyện vô bổ như vậy.
- Có khi nào chuyện này liên quan đến Ma tộc không?
Thanh Duy thượng thần suy đoán.
- Không phải Thu Nguyệt bảo Thanh Uyên biết mặt bà ta sao. Thay vì chúng ta ở đây suy đoán lung tung thì tìm cô ấy hỏi cho rõ là tốt nhất.
Phượng Hoàng đưa ra ý kiến.
Ta hoàn toàn tán đồng với ý kiến của Phượng Hoàng.
Nhưng tiếc là khi ta tìm tới Hồ tộc thì Thanh Uyên tỷ đã rời đi. Tỷ ấy biết kiểu gì ta cũng đến tìm nên để lại cho ta một bức thư.
Trong thư tỷ ấy xin lỗi ta vì nhất thời không thể tiết lộ danh tính kẻ đã rắp tâm hãm hại bọn ta vì lý do riêng mong ta có thể thông cảm cho tỷ ấy. Ta đoán chuyện này có liên quan đến giao dịch giữa tỷ ấy và Nam Bình Vương của Ma tộc. Ta có hỏi người ở Hồ tộc xem có ai biết tỷ ấy đã đi đâu không nhưng không ai biết tin tức gì.
Nam Bình Vương của Ma tộc này rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Nếu việc này liên quan đến Ma tộc hà cớ gì hắn phải cứu bọn ta để để lại hậu họa về sau? Còn nếu việc này không liên quan đến Ma tộc thì hắn bao che cho ả ta làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.