Chương 35: Động lòng
Tang giới
19/11/2021
Ca Diễm nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập như tiếng sấm.
Cô vẫn không nhúc nhích cùng anh giằng co trong chốc lát, mãi đến khi tay anh rời đi cô mới nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Sau đó, cô bất chấp tất cả đứng lên, nhìn cũng chưa nhìn liền lấy một món đồ sứ trong hai món lên. Tiếp theo, cô đem đồ sứ trước đó mình chọn sai ném sang chỗ khác, đặt đồ trong tay mình vào khe lõm.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí làm như vậy.
Đây không phải chơi trò chơi trên điện thoại, là trò chơi sinh tử hàng thật giá thật, đi nhầm một bước chính là cái chết.
Thời điểm đặt món đồ sứ xuống, cô đã chuẩn bị tốt tư thái phòng ngự, vào thế sẵn sàng nghênh đón con dao găm thứ hai bay ra.
Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy khe lõm thứ năm không còn phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt nữa, mà ngược lại thay thế bằng màu xanh lục.
Năm khe lõm thống nhất một màu xanh lục, cùng lúc đó mật thất tức khắc phát ra âm thanh của cơ quan chuyển động, khối đất của năm khe lõm bỗng sụp xuống dưới, xuất hiện cầu thang dẫn đến mật thất tiếp theo.
Cô nhắm mắt đoán mò, thế mà lại chọn đúng.
Cả đời này của cô, đều không gặp may mắn như thế.
Ca Diễm há hốc mồm nhìn cầu thang kia, sau đó quay đầu nhìn Bồ Tư Nguyên.
Người nọ dung túng cho cô thử lại lần hai, lúc này bình tĩnh từ trên mặt đất đứng dậy. Vết thương ở vai anh đang chảy máu, máu lộ ra băng vải một ít, dưới ánh đèn cô càng thấy nó ghê người.
Ca Diễm cắn môi, nhìn anh vì mình mà bị thương, cảm thấy trái tim mình vẫn như cũ gắt gao bị bóp chặt, không một chút thả lỏng.
Trong không khí dường như có sợi dây vô hình tuyến, bắt đầu từ miệng vết thương trên vai anh, một đường kéo dài thẳng đến trái tim cô.
Anh đau bao nhiêu, cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Sợi dây vô hình tuyến kia, cứ như vậy gắn kết bọn họ liên lụy một chỗ với nhau.
Cô nghĩ, từ nay về sau, bất luận là vũ khí sắc bén nào, đều không thể cắt đứt sợi dây vô hình tuyến đã ràng buộc họ với nhau.
Lúc này Bồ Tư Nguyên chậm rãi bước tới cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
"Cô xem..."
Anh lạnh lùng cau mày, lúc này chậm rãi nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: "Chỉ cần tôi giúp cô gánh chịu xui xẻo ban đầu thì cô gặp chính là may mắn."
Hãy tin rằng, cô trước nay không phải là người bất hạnh, may mắn ở phía trước, trời cao muốn cho cô thử thách, lấy sự bất hạnh chỉ để che mắt mà thôi.
Quá khứ là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Cho nên, cô không được hoài nghi bản thân mình, cảm thấy bản thân chỉ đem đến bất hạnh cho người khác.
Ca Diễm lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh một lúc, sau đó ra vẻ thoải mái mà lười biếng duỗi eo.
Đuôi mắt cô vẫn hơi phiếm hồng, sau đó buông tay, đến gần anh, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: "Hôm nay anh giúp tôi gánh chịu một lần, chẳng lẽ về sau đều phải nhiều lần gánh giúp tôi?"
Lúc này đây, bọn họ cùng nhau đi vào tám mật thất. Chính xác mà nói, là anh muốn giúp cô nên mới cùng cô đến nơi này.
Cho nên, vào thời điểm nguy hiểm, anh liên tục vươn tay không do dự đem cô bảo vệ ở phía sau.
Như vậy về sau sẽ thế nào?
Chờ đến khi bọn họ từ nơi này rời khỏi, chờ khi họ bắt giữ được Osiris, hoặc một ngày nào đó bị Osiris bắt đi, nhìn chung đều đường ai nấy đi.
Vốn dĩ bọn họ là hai đường thẳng song song, bởi vì ngoài ý muốn mà giao nhau.
Cô cũng không biết, sẽ còn lý do gì để anh về sau có thể giúp cô gánh vác lần nữa, thậm chí càng nhiều lần hơn.
Bồ Tư Nguyên nhất thời không mở miệng được.
Kỳ thật Ca Diễm cũng có chút không dám nghe câu trả lời của anh, cho nên, cô nói xong những lời này, chuẩn bị đi đến mật thất thứ sáu.
Chỉ là, đương lúc cô sắp dẫm xuống bậc thang liền nhìn thấy bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng vòng đến trước đầu cô, đặt lên vầng trán trơn bóng mình.
Giây tiếp theo, cô cảm giác sau ót mình, chạm vào lồng ngực ấm áp của anh.
Đó là vai phải không bị thương của anh.
Ca Diễm cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay và bả vai anh, tiếng tim mình đập đến đinh tai nhức óc, nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai mình.
Anh nói: "Vì sao lại không được?"
Vì sao về sau anh lại không thể giúp cô lần lượt chịu trách nhiệm?
Chỉ cần anh còn sống.
Anh vẫn sẽ ở cạnh cô, thay cô gánh chịu sự bất hạnh.
Năm chữ này, mang theo sự kiên định cùng chắc chắn.
Cũng tại lúc này, hoàn toàn đem sự lo lắng của Ca Diễm lúc trước, biến thành sự thật.
Cô mê luyến, rốt cuộc hoàn toàn ỷ lại vào anh.
Từ nay về sau, cô sẽ mê luyến sự trợ giúp của anh, người này bảo vệ cô còn cho cô ấm áp.
Từ lúc cô mất đi thân phận, đã rất lâu rồi cô không có được thứ gì.
Một người chạy vội như cô nhiều năm, bắt đầu trên lưng là bóng tối, sau lại là tội danh.
Mà hiện tại, người này đem cô che chở bên dưới, sau đó đem khổ sở mà cô gánh vác, đều mang hết trên người anh.
Chỉ là, cô đối với anh sinh ra cảm tình, nhưng nó lại không giống như tình thân.
Sự mê luyến này, ngoại trừ khiến cô cảm thấy ấm áp, càng khiến tim mình đập không ngừng.
Cầu thang từ mật thất thứ năm thứ năm đi xuống mật thất thứ sáu cũng không quá dài.
Lúc hai người đi vào mật thất thứ sáu, chuyện đầu tiên Ca Diễm làm đó là nhìn đồng hồ đang đếm ngược trên tường.
Chỉ còn lại mười tiếng đồng hồ.
Mà bọn họ còn ba mật thất phải đối mặt.
Hơn nữa, cô không hy vọng kéo dài hết mười tiếng mới từ nơi quỷ quái này ra ngoài, bởi vì vết thương trên người Bồ Tư Nguyên không trụ nổi.
Vì vậy, ba mật thất tiếp theo, bắt buộc cô phải phá giải bằng tốc độ nhanh nhất.
Gian mật thất thứ sáu này, so với những mật thất lúc trước lớn hơn, nhưng cũng không được bài trí gì, thoạt nhìn rất trống trải.
Nhưng điều cảm thấy sởn tóc gáy chính là, sàn của gian mật thất này không phải là mặt đất bình thường - bởi vì phía dưới chính là một cái ao.
Nước trong ao đen như mực, thoạt sâu không thấy đáy, căn bản không biết được nếu rơi xuống hậu quả sẽ như thế nào.
Trên mặt ao, từ trên xuống dưới có năm hòn đá hình vuông nhô lên, miễn cưỡng có thể cho người đặt chân lên. Nhưng khoảng cách giữa những hòn đá không gần, phải bước thật nhanh, thậm chí là nhảy, mới có thể bước lên được.
Bọn họ đứng bên cạnh ao nhìn bố cục mật thất trong chốc lát, Ca Diễm liền quay mặt đi, nhìn vào mắt Bồ Tư Nguyên, nói từng câu từng chữ với anh: "Cơ quan hẳn là nằm ở đối diện ao, tôi lên trước dò đường, anh ở đây đợi tôi."
Bồ Tư Nguyên động môi, tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại thấy cô nâng tay lên.
Sau đó, anh nghe thấy cô đinh ninh nói với anh: "Người anh em, lúc trước anh đã chiếm rất nhiều hào quang rồi, xin anh thương xót tôi, tôi cũng muốn được tỏa sáng, được chứ?"
Anh nghe cô nói thế, đôi mắt hơi lóe lên. Anh dường như muốn cười, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt lại nảy lên điều gì khác.
Anh biết tuy rằng cô nói như vậy, nhưng kỳ thật không phải muốn nổi bật gì - cô chỉ lo cho vết thương của anh, không muốn anh vì cô lại mạo hiểm, cho nên cô kiên trì nhất định muốn đi dò đường trước.
Mắt thấy cô tiến lên trước một bước, đứng bên miệng ao. Bồ Tư Nguyên suy nghĩ vài giây, cũng không kiên trì nữa, chỉ ở phía sau cô thấp giọng dặn dò hai chữ: "Cẩn thận!"
Ca Diễm không quay đầu lại, cô nhìn hòn đá gần mình nhất, hít sâu một hơi, đưa lưng về phía anh tự đắc nói: "Anh cũng đừng quên, tuy rằng tôi xinh đẹp, nhưng không phải là bình hoa."
Tuy rằng đã bị trục xuất, nhưng cô đã từng được công nhận là đặc công đứng đầu.
Bên trong mật thất yên tĩnh, loáng thoáng chỉ có vài tiếng gợn sóng trên ao.
Ánh mắt Ca Diễm dừng trên những hòn đá, sau đó nhảy lên hòn đá thứ nhất.
Chân phải cô vừa đạp lên hòn đá, trên hai vách tường trống không bỗng xuất hiện hai cái khe lõm, sau đó hai thanh kiếm một trái một phải đột nhiên lao thẳng đến cô!
Lúc hai cơ quan trên mặt tường vừa xuất hiện, cô đã nghe được tiếng động. Vì thế, ánh mắt cô sắc bén, thời điểm hai thanh kiếm sắp đâm đến cô liền nhanh chân nhảy đi, chuẩn xác đặt chân lên hòn đá thứ hai.
Hai thanh kiếm đâm vào không trung, "keng" hai tiếng sau đó cùng rơi xuống ao nước đen ngòm không thấy tung tích. Ca Diễm còn chưa kịp thở ra, liền nghe được tiếng cơ quan chuyển động trên đỉnh đầu mình.
"Răng rắc" một tiếng, một chiếc rìu thật lớn từ trên trần nhà rơi xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu cô mà rơi.
May mà cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, không hề chần chừ, lần nữa nhảy lên hòn đá thứ ba.
Chỉ hai giây sau, chiếc rìu đã rơi xuống chỗ cô vừa đứng.
Nếu động tác cô chậm một giây, bây giờ cô đã bị chém thành hai nửa.
Bồ Tư Nguyên vẫn trầm tĩnh đứng ở lối vào ao nhìn thân thủ và động tác linh hoạt của cô, tuy rằng sắc mặt bên ngoài của anh không nhìn ra được biến hóa gì, vẫn là dáng vẻ lạnh băng. Nhưng nếu cẩn thận quan sát động tác khoanh tay của anh, lại có thể phát hiện, toàn bộ cánh tay anh đều đang căng thẳng.
Cũng bởi vậy, vì cánh tay anh căng chặt đã khiến cho đầu vai anh càng thấm ra máu.
Anh lo lắng cho cô.
Mặc dù biết thân thủ cô xuất sắc, nhưng nguy hiểm cứ ầm ầm kéo tới không dứt, anh vẫn nhịn không được lo lắng cho cô.
Loại lo lắng này, nhiều năm như vậy anh chưa từng lĩnh hội qua. Thậm chí lúc anh trong hiểm cảnh, chưa bao giờ lo lắng cho mình và đồng đội, vì anh cảm thấy họ có thể giải quyết dễ dàng.
Dù nói như vậy, không phải anh lo lắng Ca Diễm không thể vượt qua, anh chỉ lo cho sự an toàn của cô.
Vướng bận với một người, để ý một người, lo lắng một người - nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác xa lạ này.
Mà hôm nay, cô lại khiến anh hoàn toàn bước vào cảm giác xa lạ ấy.
Thời điểm Ca Diễm dẫm lên hòn đá thứ ba, toàn bộ mật thất không còn động tĩnh của cơ quan nào, nhưng cô lại phát hiện, hòn đá dưới chân mình thế nhưng bắt đầu chìm xuống!
Không quá năm giây sau, hòn đá này sẽ không còn trên mặt ao nữa, cô cũng sẽ chìm theo hòn đá.
Bởi vì kịp thời phát hiện, cho nên lúc hòn đá bắt đầu chìm xuống, cô đã nhảy qua hòn đá thứ tư.
Hòn đá thứ tư cũng không kích hoạt cơ quan, cũng không chìm xuống.
Nhưng mà, lúc cô đặt chân lên hòn đá thứ tư, thế mà hòn đá lại di chuyển!
Một hòn đá vốn dĩ yên lặng, nặng nề, liền đột ngột như vậy mà di chuyển trên mặt nước.
Vốn dĩ khoảng cách của những hòn đá đã không gần, hòn đá này lại đột ngột không ngừng di chuyển, bắt buộc cô phải nhắm đúng chính xác thời gian để nhảy đến hòn đá thứ năm. Nếu không, cô sẽ vì khoảng cách quá xa mà thất bại rơi xuống.
Ca Diễm đứng trên hòn đá đang không ngừng di chuyển, cố gắng điều chỉnh cơ thể ổn định, cùng lúc đó, đôi mắt cô chặt chẽ ngắm vào hòn đá thứ năm.
Ba, hai, một, chính là lúc này!
Trong chớp nhoáng, cô nghiêng người.
Nương theo chuyển động của hòn đá, cô bước thật nhanh, chuẩn xác nhảy xuống chính giữa hòn đá thứ năm. Sau đó bất luận hòn đá thứ năm sắp kích hoạt ra cơ quan gì, cô không dừng lại mà nhảy tiếp, vững vàng rơi xuống bờ phía bên này.
Sau đó, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới quay đầu lại nhìn Bồ Tư Nguyên ở phía sau.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, không hoàn toàn thấy rõ được vẻ mặt anh lúc này, nhưng cô lại cảm giác được ánh mắt anh nhìn mình rất chuyên chú và ôn hòa, hẳn là cảm thấy biểu hiện vừa rồi của cô không tồi.
Ca Diễm nhìn anh vài giây, sau đó hướng về phía anh cao cao giơ lên chữ V.
Bồ Tư Nguyên ở đầu bên kia nhìn cô nghịch ngợm cùng vẻ mặt "tôi quả là lợi hại" của cô, trong ánh mắt hiện ra tia sáng nhàn nhạt.
Đáy mắt anh giờ phút này hiện lên ý cười, chính anh cũng không biết có bao nhiêu dịu dàng.
Cô vẫn không nhúc nhích cùng anh giằng co trong chốc lát, mãi đến khi tay anh rời đi cô mới nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Sau đó, cô bất chấp tất cả đứng lên, nhìn cũng chưa nhìn liền lấy một món đồ sứ trong hai món lên. Tiếp theo, cô đem đồ sứ trước đó mình chọn sai ném sang chỗ khác, đặt đồ trong tay mình vào khe lõm.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí làm như vậy.
Đây không phải chơi trò chơi trên điện thoại, là trò chơi sinh tử hàng thật giá thật, đi nhầm một bước chính là cái chết.
Thời điểm đặt món đồ sứ xuống, cô đã chuẩn bị tốt tư thái phòng ngự, vào thế sẵn sàng nghênh đón con dao găm thứ hai bay ra.
Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy khe lõm thứ năm không còn phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt nữa, mà ngược lại thay thế bằng màu xanh lục.
Năm khe lõm thống nhất một màu xanh lục, cùng lúc đó mật thất tức khắc phát ra âm thanh của cơ quan chuyển động, khối đất của năm khe lõm bỗng sụp xuống dưới, xuất hiện cầu thang dẫn đến mật thất tiếp theo.
Cô nhắm mắt đoán mò, thế mà lại chọn đúng.
Cả đời này của cô, đều không gặp may mắn như thế.
Ca Diễm há hốc mồm nhìn cầu thang kia, sau đó quay đầu nhìn Bồ Tư Nguyên.
Người nọ dung túng cho cô thử lại lần hai, lúc này bình tĩnh từ trên mặt đất đứng dậy. Vết thương ở vai anh đang chảy máu, máu lộ ra băng vải một ít, dưới ánh đèn cô càng thấy nó ghê người.
Ca Diễm cắn môi, nhìn anh vì mình mà bị thương, cảm thấy trái tim mình vẫn như cũ gắt gao bị bóp chặt, không một chút thả lỏng.
Trong không khí dường như có sợi dây vô hình tuyến, bắt đầu từ miệng vết thương trên vai anh, một đường kéo dài thẳng đến trái tim cô.
Anh đau bao nhiêu, cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Sợi dây vô hình tuyến kia, cứ như vậy gắn kết bọn họ liên lụy một chỗ với nhau.
Cô nghĩ, từ nay về sau, bất luận là vũ khí sắc bén nào, đều không thể cắt đứt sợi dây vô hình tuyến đã ràng buộc họ với nhau.
Lúc này Bồ Tư Nguyên chậm rãi bước tới cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
"Cô xem..."
Anh lạnh lùng cau mày, lúc này chậm rãi nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: "Chỉ cần tôi giúp cô gánh chịu xui xẻo ban đầu thì cô gặp chính là may mắn."
Hãy tin rằng, cô trước nay không phải là người bất hạnh, may mắn ở phía trước, trời cao muốn cho cô thử thách, lấy sự bất hạnh chỉ để che mắt mà thôi.
Quá khứ là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Cho nên, cô không được hoài nghi bản thân mình, cảm thấy bản thân chỉ đem đến bất hạnh cho người khác.
Ca Diễm lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh một lúc, sau đó ra vẻ thoải mái mà lười biếng duỗi eo.
Đuôi mắt cô vẫn hơi phiếm hồng, sau đó buông tay, đến gần anh, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: "Hôm nay anh giúp tôi gánh chịu một lần, chẳng lẽ về sau đều phải nhiều lần gánh giúp tôi?"
Lúc này đây, bọn họ cùng nhau đi vào tám mật thất. Chính xác mà nói, là anh muốn giúp cô nên mới cùng cô đến nơi này.
Cho nên, vào thời điểm nguy hiểm, anh liên tục vươn tay không do dự đem cô bảo vệ ở phía sau.
Như vậy về sau sẽ thế nào?
Chờ đến khi bọn họ từ nơi này rời khỏi, chờ khi họ bắt giữ được Osiris, hoặc một ngày nào đó bị Osiris bắt đi, nhìn chung đều đường ai nấy đi.
Vốn dĩ bọn họ là hai đường thẳng song song, bởi vì ngoài ý muốn mà giao nhau.
Cô cũng không biết, sẽ còn lý do gì để anh về sau có thể giúp cô gánh vác lần nữa, thậm chí càng nhiều lần hơn.
Bồ Tư Nguyên nhất thời không mở miệng được.
Kỳ thật Ca Diễm cũng có chút không dám nghe câu trả lời của anh, cho nên, cô nói xong những lời này, chuẩn bị đi đến mật thất thứ sáu.
Chỉ là, đương lúc cô sắp dẫm xuống bậc thang liền nhìn thấy bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng vòng đến trước đầu cô, đặt lên vầng trán trơn bóng mình.
Giây tiếp theo, cô cảm giác sau ót mình, chạm vào lồng ngực ấm áp của anh.
Đó là vai phải không bị thương của anh.
Ca Diễm cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay và bả vai anh, tiếng tim mình đập đến đinh tai nhức óc, nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai mình.
Anh nói: "Vì sao lại không được?"
Vì sao về sau anh lại không thể giúp cô lần lượt chịu trách nhiệm?
Chỉ cần anh còn sống.
Anh vẫn sẽ ở cạnh cô, thay cô gánh chịu sự bất hạnh.
Năm chữ này, mang theo sự kiên định cùng chắc chắn.
Cũng tại lúc này, hoàn toàn đem sự lo lắng của Ca Diễm lúc trước, biến thành sự thật.
Cô mê luyến, rốt cuộc hoàn toàn ỷ lại vào anh.
Từ nay về sau, cô sẽ mê luyến sự trợ giúp của anh, người này bảo vệ cô còn cho cô ấm áp.
Từ lúc cô mất đi thân phận, đã rất lâu rồi cô không có được thứ gì.
Một người chạy vội như cô nhiều năm, bắt đầu trên lưng là bóng tối, sau lại là tội danh.
Mà hiện tại, người này đem cô che chở bên dưới, sau đó đem khổ sở mà cô gánh vác, đều mang hết trên người anh.
Chỉ là, cô đối với anh sinh ra cảm tình, nhưng nó lại không giống như tình thân.
Sự mê luyến này, ngoại trừ khiến cô cảm thấy ấm áp, càng khiến tim mình đập không ngừng.
Cầu thang từ mật thất thứ năm thứ năm đi xuống mật thất thứ sáu cũng không quá dài.
Lúc hai người đi vào mật thất thứ sáu, chuyện đầu tiên Ca Diễm làm đó là nhìn đồng hồ đang đếm ngược trên tường.
Chỉ còn lại mười tiếng đồng hồ.
Mà bọn họ còn ba mật thất phải đối mặt.
Hơn nữa, cô không hy vọng kéo dài hết mười tiếng mới từ nơi quỷ quái này ra ngoài, bởi vì vết thương trên người Bồ Tư Nguyên không trụ nổi.
Vì vậy, ba mật thất tiếp theo, bắt buộc cô phải phá giải bằng tốc độ nhanh nhất.
Gian mật thất thứ sáu này, so với những mật thất lúc trước lớn hơn, nhưng cũng không được bài trí gì, thoạt nhìn rất trống trải.
Nhưng điều cảm thấy sởn tóc gáy chính là, sàn của gian mật thất này không phải là mặt đất bình thường - bởi vì phía dưới chính là một cái ao.
Nước trong ao đen như mực, thoạt sâu không thấy đáy, căn bản không biết được nếu rơi xuống hậu quả sẽ như thế nào.
Trên mặt ao, từ trên xuống dưới có năm hòn đá hình vuông nhô lên, miễn cưỡng có thể cho người đặt chân lên. Nhưng khoảng cách giữa những hòn đá không gần, phải bước thật nhanh, thậm chí là nhảy, mới có thể bước lên được.
Bọn họ đứng bên cạnh ao nhìn bố cục mật thất trong chốc lát, Ca Diễm liền quay mặt đi, nhìn vào mắt Bồ Tư Nguyên, nói từng câu từng chữ với anh: "Cơ quan hẳn là nằm ở đối diện ao, tôi lên trước dò đường, anh ở đây đợi tôi."
Bồ Tư Nguyên động môi, tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại thấy cô nâng tay lên.
Sau đó, anh nghe thấy cô đinh ninh nói với anh: "Người anh em, lúc trước anh đã chiếm rất nhiều hào quang rồi, xin anh thương xót tôi, tôi cũng muốn được tỏa sáng, được chứ?"
Anh nghe cô nói thế, đôi mắt hơi lóe lên. Anh dường như muốn cười, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt lại nảy lên điều gì khác.
Anh biết tuy rằng cô nói như vậy, nhưng kỳ thật không phải muốn nổi bật gì - cô chỉ lo cho vết thương của anh, không muốn anh vì cô lại mạo hiểm, cho nên cô kiên trì nhất định muốn đi dò đường trước.
Mắt thấy cô tiến lên trước một bước, đứng bên miệng ao. Bồ Tư Nguyên suy nghĩ vài giây, cũng không kiên trì nữa, chỉ ở phía sau cô thấp giọng dặn dò hai chữ: "Cẩn thận!"
Ca Diễm không quay đầu lại, cô nhìn hòn đá gần mình nhất, hít sâu một hơi, đưa lưng về phía anh tự đắc nói: "Anh cũng đừng quên, tuy rằng tôi xinh đẹp, nhưng không phải là bình hoa."
Tuy rằng đã bị trục xuất, nhưng cô đã từng được công nhận là đặc công đứng đầu.
Bên trong mật thất yên tĩnh, loáng thoáng chỉ có vài tiếng gợn sóng trên ao.
Ánh mắt Ca Diễm dừng trên những hòn đá, sau đó nhảy lên hòn đá thứ nhất.
Chân phải cô vừa đạp lên hòn đá, trên hai vách tường trống không bỗng xuất hiện hai cái khe lõm, sau đó hai thanh kiếm một trái một phải đột nhiên lao thẳng đến cô!
Lúc hai cơ quan trên mặt tường vừa xuất hiện, cô đã nghe được tiếng động. Vì thế, ánh mắt cô sắc bén, thời điểm hai thanh kiếm sắp đâm đến cô liền nhanh chân nhảy đi, chuẩn xác đặt chân lên hòn đá thứ hai.
Hai thanh kiếm đâm vào không trung, "keng" hai tiếng sau đó cùng rơi xuống ao nước đen ngòm không thấy tung tích. Ca Diễm còn chưa kịp thở ra, liền nghe được tiếng cơ quan chuyển động trên đỉnh đầu mình.
"Răng rắc" một tiếng, một chiếc rìu thật lớn từ trên trần nhà rơi xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu cô mà rơi.
May mà cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, không hề chần chừ, lần nữa nhảy lên hòn đá thứ ba.
Chỉ hai giây sau, chiếc rìu đã rơi xuống chỗ cô vừa đứng.
Nếu động tác cô chậm một giây, bây giờ cô đã bị chém thành hai nửa.
Bồ Tư Nguyên vẫn trầm tĩnh đứng ở lối vào ao nhìn thân thủ và động tác linh hoạt của cô, tuy rằng sắc mặt bên ngoài của anh không nhìn ra được biến hóa gì, vẫn là dáng vẻ lạnh băng. Nhưng nếu cẩn thận quan sát động tác khoanh tay của anh, lại có thể phát hiện, toàn bộ cánh tay anh đều đang căng thẳng.
Cũng bởi vậy, vì cánh tay anh căng chặt đã khiến cho đầu vai anh càng thấm ra máu.
Anh lo lắng cho cô.
Mặc dù biết thân thủ cô xuất sắc, nhưng nguy hiểm cứ ầm ầm kéo tới không dứt, anh vẫn nhịn không được lo lắng cho cô.
Loại lo lắng này, nhiều năm như vậy anh chưa từng lĩnh hội qua. Thậm chí lúc anh trong hiểm cảnh, chưa bao giờ lo lắng cho mình và đồng đội, vì anh cảm thấy họ có thể giải quyết dễ dàng.
Dù nói như vậy, không phải anh lo lắng Ca Diễm không thể vượt qua, anh chỉ lo cho sự an toàn của cô.
Vướng bận với một người, để ý một người, lo lắng một người - nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác xa lạ này.
Mà hôm nay, cô lại khiến anh hoàn toàn bước vào cảm giác xa lạ ấy.
Thời điểm Ca Diễm dẫm lên hòn đá thứ ba, toàn bộ mật thất không còn động tĩnh của cơ quan nào, nhưng cô lại phát hiện, hòn đá dưới chân mình thế nhưng bắt đầu chìm xuống!
Không quá năm giây sau, hòn đá này sẽ không còn trên mặt ao nữa, cô cũng sẽ chìm theo hòn đá.
Bởi vì kịp thời phát hiện, cho nên lúc hòn đá bắt đầu chìm xuống, cô đã nhảy qua hòn đá thứ tư.
Hòn đá thứ tư cũng không kích hoạt cơ quan, cũng không chìm xuống.
Nhưng mà, lúc cô đặt chân lên hòn đá thứ tư, thế mà hòn đá lại di chuyển!
Một hòn đá vốn dĩ yên lặng, nặng nề, liền đột ngột như vậy mà di chuyển trên mặt nước.
Vốn dĩ khoảng cách của những hòn đá đã không gần, hòn đá này lại đột ngột không ngừng di chuyển, bắt buộc cô phải nhắm đúng chính xác thời gian để nhảy đến hòn đá thứ năm. Nếu không, cô sẽ vì khoảng cách quá xa mà thất bại rơi xuống.
Ca Diễm đứng trên hòn đá đang không ngừng di chuyển, cố gắng điều chỉnh cơ thể ổn định, cùng lúc đó, đôi mắt cô chặt chẽ ngắm vào hòn đá thứ năm.
Ba, hai, một, chính là lúc này!
Trong chớp nhoáng, cô nghiêng người.
Nương theo chuyển động của hòn đá, cô bước thật nhanh, chuẩn xác nhảy xuống chính giữa hòn đá thứ năm. Sau đó bất luận hòn đá thứ năm sắp kích hoạt ra cơ quan gì, cô không dừng lại mà nhảy tiếp, vững vàng rơi xuống bờ phía bên này.
Sau đó, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới quay đầu lại nhìn Bồ Tư Nguyên ở phía sau.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, không hoàn toàn thấy rõ được vẻ mặt anh lúc này, nhưng cô lại cảm giác được ánh mắt anh nhìn mình rất chuyên chú và ôn hòa, hẳn là cảm thấy biểu hiện vừa rồi của cô không tồi.
Ca Diễm nhìn anh vài giây, sau đó hướng về phía anh cao cao giơ lên chữ V.
Bồ Tư Nguyên ở đầu bên kia nhìn cô nghịch ngợm cùng vẻ mặt "tôi quả là lợi hại" của cô, trong ánh mắt hiện ra tia sáng nhàn nhạt.
Đáy mắt anh giờ phút này hiện lên ý cười, chính anh cũng không biết có bao nhiêu dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.