Hoa Hồng Bị Đánh Dấu Bởi Kẻ Hoang Tưởng
Chương 1: Phân Hóa Thành Omega Trong Giấc Ngủ Sâu
Tựu Thị Vi Lan A
01/08/2023
Edit: dauhuchiensa
Ánh trăng sáng xuyên qua màn mây dày đặc, dừng ở trước một ngõ nhỏ trong thủ đô, mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Trong ngõ nhỏ u ám hôm nay bỗng đông đúc người tụ tập, Hứa Dao đứng ở phía trước đám người, hai tay khoanh lại trước ngực, từng bước tới gần một người đàn ông.
Trên người đàn ông nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt đầy sự ngang ngược: "Mày muốn làm gì, không phải chỉ là đụng một cái thôi sao? Mày cũng không phải quốc bảo gì, đụng một cái cũng không được à?”
Hứa Dao không nói lời nào, một thiếu niên áo đen phía sau cậu tóc nâu nhạt, mặt mày lạnh lùng đi tới, một cước đá ngã tên chết tiệt kia xuống đất.
Người đàn ông vốn nghĩ Hứa Dao gầy gò như vậy, cho dù hắn làm gì cũng không dám đánh trả, nhưng không ngờ người ra tay lại không phải là cậu.
Hứa Dao từ trên cao nhìn xuống miệt thị hắn: "Tôi đúng thật không phải quốc bảo, nhưng giá trị con người tôi so với quốc bảo còn giá trị gấp mấy lần.”
Người đàn ông ôm bụng, vẫn mạnh miệng: "Con mẹ nó mày...... Rốt cuộc là ai!”
Hứa Dao còn chưa kịp trả lời, trong đám người phía sau lại có giọng nói hô lớn tới: "Cậu ấy là Hứa Dao đó, chẳng lẽ ở thủ đô này mày chưa từng nghe tới Hứa gia sao!"
Sắc mặt người đàn ông lập tức xám xịt, hắn không nghĩ tới lại xui xẻo đụng trúng thiếu gia họ Hứa - một trong những ông trùm thương mại lớn ở thủ đô. Ban đầu thấy mĩ nhân xinh đẹp lại yếu đuối, nên hắn nổi hứng muốn trêu chọc thôi.
Hắn cố gắng chống đỡ nửa người, bò đến bên chân Hứa Dao cầu xin: "Hứa thiếu gia, đều do tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Chỉ tại tôi uống rượu nên mới... Sau này tôi không dám động tay động chân với ngài nữa, ngài đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho tôi lần này không?"
Hứa Dao không để ý tới hắn, chỉ hỏi thiếu niên áo đen kia: "Quý Tự Xuyên, những thứ tôi dặn anh có mang đến đủ không?"
“Đã mang tới, thiếu gia." Quý Tự Xuyên tiến lên một bước, dùng dây thừng trói người nọ lại, nhét khăn lau vào miệng hắn.
Người đàn ông sợ hãi đến nổi tiểu cả ra quần, hai mắt lộ vẻ kinh hãi, nước mũi chảy ròng ròng, lắc đầu liên tục. Hứa Dao lấy tay bịt mũi, chán ghét nói: "Xui chết đi được, đúng là đồ nhát gan."
Quý Tự Xuyên mím môi, ánh mắt tàn nhẫn, không ngừng đấm người đàn ông. Tất nhiên là Tự Xuyên ra tay không nhẹ, tiếng đánh mạnh đến nỗi khiến người nghe phải kinh hồn bạt vía. Người đàn ông bị đánh lăn lộn trên mặt đất vài vòng, trong miệng chỉ còn lại tiếng nức nở.
Hứa Dao quay đầu đi không nhìn tiếp nữa, từ nhỏ cậu đã có chứng hôn mê nhẹ rồi.
“Quý Tự Xuyên! Anh kiềm chế một chút đừng đánh chết hắn, nếu không còn phải dùng tiền giải quyết!”
"Tôi biết," giọng Quý Tự Xuyên lạnh lùng không mang theo hơi ấm nào, nhưng sự cung kính đối với Hứa Dao lại không hề giảm, "Tiểu thiếu gia, nó dùng ngón tay nào chạm vào cậu?"
Hắn nhìn thẳng Hứa Dao, giọng nói cực lực đè nén sự tức giận đang dâng trào trong giọng nói của mình.
Hứa Dao nghe vậy đưa tay xoa xoa gáy, có lẽ là bị chạm vào tuyến thể. Tháng trước cậu đã trải qua lễ trưởng thành, đoán chừng sẽ sớm phân hóa.
Do rất nhiều ngày không đi chơi nên đêm nay không nhịn nổi mới mời bạn bè đi bar. Ai ngờ lại gặp một tên biến thái dám sờ gáy cậu, đến tận bây giờ cơn đau rát ở chỗ đó vẫn chưa hề thuyên giảm.
“Tôi cũng không nhớ rõ,” Hứa Dao đại khái đoán được dụng ý của Quý Tự Xuyên, “Anh tự giải quyết cho ổn thỏa đi.”
“Được, tiểu thiếu gia," Quý Tự Xuyên một tay che mặt cậu, "Sợ thì đừng nhìn.”
Vừa dứt lời, liền truyền đến liên tiếp vài tiếng xương ngón tay bị gãy răng rắc, nó đáng sợ đến nỗi khiến mọi người có mặt ở đây bất giác nín thở.
“Xong rồi." Quý Tự Xuyên buông tay.
Cuối cùng Hứa Dao hung tợn trừng mắt với người đàn ông sắc mặt đã trắng bệch đang nằm dưới đất, dặn dò Quý Tự Xuyên thu dọn ổn thỏa nốt phần còn lại. Sau đó cùng mấy người bạn rời khỏi ngõ tìm gì đó chơi tiếp.
Mặc dù đêm nay gặp phải chuyện không hay, nhưng cũng may mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa.
Qua chuyện này mấy người trong nhóm đều cảm thấy Hứa Dao không dễ đụng vào, ngay cả cậu cũng cảm thấy phấn chấn, hai tay đút túi nhàn nhã ngâm nga một bài hát.
Mấy người bạn đi theo bắt đầu nịnh bợ cậu, mồm năm miệng mười khen Hứa Dao trâu bò.
Bạn thân Lương Hạ lại vỗ ngực sợ hãi: “Tôi nói này Dao Dao, lần này Quý Tự Xuyên cũng thật tàn nhẫn, nói phế một tay của người kia liền phế, ra tay mạnh bạo đến nỗi không chớp mắt.”
Nói đến chuyện này Hứa Dao lại càng đắc ý: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng đây cũng là việc Tự Xuyên phải làm. Mẹ con họ đã sống ở nhà tôi hơn chục năm, mẹ hắn là bảo mẫu hầu hạ mẹ tôi. Tôi bị bắt nạt, hắn xử lí người kia cho tôi cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”
"Vậy cũng đúng," Lương Hạ ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng nói, "Tôi cảm thấy thể hình của hắn ta cường tráng hơn cậu không ít đó, cậu chắc chắn hắn không phải Alpha chứ?”
Hứa Dao quay đầu nhìn, Quý Tự Xuyên đã xử lý xong người kia, bây giờ đang chậm rãi đi theo họ.
Thiếu niên hai năm nay phát dục đúng là giống như măng mọc sau mưa, không còn gầy gò như lúc mới đến nhà bọn họ. Bây giờ hắn đã cao gần mét chín rồi, còn cao hơn cậu nửa cái đầu. Bề ngoài vai rộng eo nhỏ chân dài, đúng là mới nhìn rất dễ bị nhận lầm thành Alpha.
Nhưng ba năm trước cả nhà Hứa Dao đều đã xem pha báo cáo kiểm tra phân hóa của Quý Tự Xuyên, đúng thật chỉ là một Beta bình thường thôi. Nếu không làm sao có thể yên tâm để cho hắn tiếp tục ở chung một mái nhà với Hứa Dao.
Hứa Dao đối diện với lời nói của mọi người không hề khó chịu, cũng không che giấu nói: “Chắc chắn không phải Alpha, nếu thật là Alpha cũng không sao, chỉ cần lúc cần hắn sẽ lập tức xuất hiện là được. Nuôi chó quan trọng nhất là trung thành, thứ hai là phải giống chó mới được.”
Mọi người phá lên cười, nhưng không ai chú ý đến Quý Tự Xuyên đang lặng lẽ siết chặt nắm tay, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Dao. Trong mắt dâng trào dục vọng, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi sắp rơi vào bẫy.
*
Quý Tự Xuyên lái xe đưa Hứa Dao về nhà, phu nhân Hứa gia - Bạch Vi đã sớm chờ đến nôn nóng.
Hứa Dao vừa về đã ghé vào lòng mẹ khóc lóc kể lể, Bạch Vi phải dỗ nửa ngày, cậu mới nói: "Nhưng cũng may Quý Tự Xuyên tới kịp lúc, còn chủ động phế bỏ bàn tay tên hạ tiện kia.”
Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi," Bà quay đầu nhìn Quý Tự Xuyên, "Chuyện xử lý sạch sẽ rồi chứ?"
"Phu nhân yên tâm, người đàn ông đó chưa chết. Cho dù chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng là do tên kia có hành vi quấy rối thiếu gia, còn có camera ở quán bar làm bằng chứng. Thiếu gia sau này phân hóa thành Omega, đến lúc đó đương nhiên sẽ được nhà nước bảo vệ.”
Bạch Vi trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: "Lần này con làm rất tốt, tiền lương tháng này của mẹ con ta sẽ tăng thêm. Nhưng tiểu Dao sắp phân hóa rồi, loại chuyện như vậy tuyệt đối không được có lần sau.”
Quý Tự Xuyên gật đầu: "Cảm ơn phu nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tiểu thiếu gia.”
Mẹ Quý cũng đi ra nói cảm ơn, sau đó Quý Tự Xuyên vào phòng bếp chuẩn bị sữa cho Hứa Dao uống trước khi ngủ.
Còn Hứa Dao vừa về đã phải lập tức đi tắm, sau đó ra bàn ngồi học từ vựng. Tương lai cậu muốn ra nước ngoài nên nhất định phải luyện tốt tiếng Anh thật tốt.
Quý Tự Xuyên bưng một ly sữa đặt ở bên cạnh bàn: "Tiểu thiếu gia, nhớ uống sữa khi còn nóng.”
Hứa Dao nói đã biết, bảo hắn đi ra ngoài trước, sau đó vừa học thuộc từ đơn vừa uống. Nhưng một lát sau cậu càng đọc sách càng buồn ngủ, cuối cùng cũng không có sức đứng lên, mí mắt rũ xuống, ngã gục xuống bàn.
“Tiểu thiếu gia, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi." Mười giờ rưỡi tối, Quý Tự Xuyên ở bên ngoài gõ cửa.
Hứa Dao lớn lên trong hũ mật, những điều cơ bản như ăn mặc, chỗ ở hay đi lại đều phải có người theo hầu hạ. Nhất là về phương diện quần áo, khi còn bé cậu có thể để người giúp việc mặc cho nhưng chờ cậu mười ba mười bốn tuổi thì giao cho Quý Tự Xuyên, căn bản do hai người đều là nam sinh còn có để cho người giúp việc làm sẽ rất ngại.
Kết quả phân hóa của Quý Tự Xuyên là beta, nên ở bên chăm sóc Hứa Dao cũng không có gì bất tiện. Vì vậy mỗi ngày trong năm năm, Quý Tự Xuyên đều gõ cửa vào thời gian cố định buổi sáng và buổi tối để thay quần áo cho Hứa Dao.
Hứa Dao muốn cho hắn vào, nhưng giọng nói yếu như muỗi kêu. Một lát sau, Quý Tự Xuyên đẩy cửa thăm dò, thấy cậu đã ngủ nên hắn tự đi vào phòng, khom người ôm Hứa Dao từ trên ghế đặt lên giường.
Sau đó, Quý Tự Xuyên thay áo ngủ cho cậu như mọi ngày rồi rời đi. Nhưng ban đêm, cửa phòng Hứa Dao lại bị mở ra lộ một khe hở nhỏ.
Có một bóng đen rón rén đi tới bên giường Hứa Dao, màu nâu nhạt giữa tóc hắn xuyên qua ánh sáng rèm cửa sổ chiếu rọi, lác đác có điểm sáng.
Trong phòng, từng làn hương thơm nhàn nhạt đột nhiên từ đâu không biết phát ra, trong nháy mắt trở nên nồng đậm hơn, mang theo sảng khoái ngọt ngào.
Còn Hứa Dao trong khi rơi vào giấc ngủ sâu, lại bất tri bất giác phân hóa thành Omega!
Ánh trăng sáng xuyên qua màn mây dày đặc, dừng ở trước một ngõ nhỏ trong thủ đô, mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Trong ngõ nhỏ u ám hôm nay bỗng đông đúc người tụ tập, Hứa Dao đứng ở phía trước đám người, hai tay khoanh lại trước ngực, từng bước tới gần một người đàn ông.
Trên người đàn ông nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt đầy sự ngang ngược: "Mày muốn làm gì, không phải chỉ là đụng một cái thôi sao? Mày cũng không phải quốc bảo gì, đụng một cái cũng không được à?”
Hứa Dao không nói lời nào, một thiếu niên áo đen phía sau cậu tóc nâu nhạt, mặt mày lạnh lùng đi tới, một cước đá ngã tên chết tiệt kia xuống đất.
Người đàn ông vốn nghĩ Hứa Dao gầy gò như vậy, cho dù hắn làm gì cũng không dám đánh trả, nhưng không ngờ người ra tay lại không phải là cậu.
Hứa Dao từ trên cao nhìn xuống miệt thị hắn: "Tôi đúng thật không phải quốc bảo, nhưng giá trị con người tôi so với quốc bảo còn giá trị gấp mấy lần.”
Người đàn ông ôm bụng, vẫn mạnh miệng: "Con mẹ nó mày...... Rốt cuộc là ai!”
Hứa Dao còn chưa kịp trả lời, trong đám người phía sau lại có giọng nói hô lớn tới: "Cậu ấy là Hứa Dao đó, chẳng lẽ ở thủ đô này mày chưa từng nghe tới Hứa gia sao!"
Sắc mặt người đàn ông lập tức xám xịt, hắn không nghĩ tới lại xui xẻo đụng trúng thiếu gia họ Hứa - một trong những ông trùm thương mại lớn ở thủ đô. Ban đầu thấy mĩ nhân xinh đẹp lại yếu đuối, nên hắn nổi hứng muốn trêu chọc thôi.
Hắn cố gắng chống đỡ nửa người, bò đến bên chân Hứa Dao cầu xin: "Hứa thiếu gia, đều do tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Chỉ tại tôi uống rượu nên mới... Sau này tôi không dám động tay động chân với ngài nữa, ngài đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho tôi lần này không?"
Hứa Dao không để ý tới hắn, chỉ hỏi thiếu niên áo đen kia: "Quý Tự Xuyên, những thứ tôi dặn anh có mang đến đủ không?"
“Đã mang tới, thiếu gia." Quý Tự Xuyên tiến lên một bước, dùng dây thừng trói người nọ lại, nhét khăn lau vào miệng hắn.
Người đàn ông sợ hãi đến nổi tiểu cả ra quần, hai mắt lộ vẻ kinh hãi, nước mũi chảy ròng ròng, lắc đầu liên tục. Hứa Dao lấy tay bịt mũi, chán ghét nói: "Xui chết đi được, đúng là đồ nhát gan."
Quý Tự Xuyên mím môi, ánh mắt tàn nhẫn, không ngừng đấm người đàn ông. Tất nhiên là Tự Xuyên ra tay không nhẹ, tiếng đánh mạnh đến nỗi khiến người nghe phải kinh hồn bạt vía. Người đàn ông bị đánh lăn lộn trên mặt đất vài vòng, trong miệng chỉ còn lại tiếng nức nở.
Hứa Dao quay đầu đi không nhìn tiếp nữa, từ nhỏ cậu đã có chứng hôn mê nhẹ rồi.
“Quý Tự Xuyên! Anh kiềm chế một chút đừng đánh chết hắn, nếu không còn phải dùng tiền giải quyết!”
"Tôi biết," giọng Quý Tự Xuyên lạnh lùng không mang theo hơi ấm nào, nhưng sự cung kính đối với Hứa Dao lại không hề giảm, "Tiểu thiếu gia, nó dùng ngón tay nào chạm vào cậu?"
Hắn nhìn thẳng Hứa Dao, giọng nói cực lực đè nén sự tức giận đang dâng trào trong giọng nói của mình.
Hứa Dao nghe vậy đưa tay xoa xoa gáy, có lẽ là bị chạm vào tuyến thể. Tháng trước cậu đã trải qua lễ trưởng thành, đoán chừng sẽ sớm phân hóa.
Do rất nhiều ngày không đi chơi nên đêm nay không nhịn nổi mới mời bạn bè đi bar. Ai ngờ lại gặp một tên biến thái dám sờ gáy cậu, đến tận bây giờ cơn đau rát ở chỗ đó vẫn chưa hề thuyên giảm.
“Tôi cũng không nhớ rõ,” Hứa Dao đại khái đoán được dụng ý của Quý Tự Xuyên, “Anh tự giải quyết cho ổn thỏa đi.”
“Được, tiểu thiếu gia," Quý Tự Xuyên một tay che mặt cậu, "Sợ thì đừng nhìn.”
Vừa dứt lời, liền truyền đến liên tiếp vài tiếng xương ngón tay bị gãy răng rắc, nó đáng sợ đến nỗi khiến mọi người có mặt ở đây bất giác nín thở.
“Xong rồi." Quý Tự Xuyên buông tay.
Cuối cùng Hứa Dao hung tợn trừng mắt với người đàn ông sắc mặt đã trắng bệch đang nằm dưới đất, dặn dò Quý Tự Xuyên thu dọn ổn thỏa nốt phần còn lại. Sau đó cùng mấy người bạn rời khỏi ngõ tìm gì đó chơi tiếp.
Mặc dù đêm nay gặp phải chuyện không hay, nhưng cũng may mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa.
Qua chuyện này mấy người trong nhóm đều cảm thấy Hứa Dao không dễ đụng vào, ngay cả cậu cũng cảm thấy phấn chấn, hai tay đút túi nhàn nhã ngâm nga một bài hát.
Mấy người bạn đi theo bắt đầu nịnh bợ cậu, mồm năm miệng mười khen Hứa Dao trâu bò.
Bạn thân Lương Hạ lại vỗ ngực sợ hãi: “Tôi nói này Dao Dao, lần này Quý Tự Xuyên cũng thật tàn nhẫn, nói phế một tay của người kia liền phế, ra tay mạnh bạo đến nỗi không chớp mắt.”
Nói đến chuyện này Hứa Dao lại càng đắc ý: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng đây cũng là việc Tự Xuyên phải làm. Mẹ con họ đã sống ở nhà tôi hơn chục năm, mẹ hắn là bảo mẫu hầu hạ mẹ tôi. Tôi bị bắt nạt, hắn xử lí người kia cho tôi cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”
"Vậy cũng đúng," Lương Hạ ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng nói, "Tôi cảm thấy thể hình của hắn ta cường tráng hơn cậu không ít đó, cậu chắc chắn hắn không phải Alpha chứ?”
Hứa Dao quay đầu nhìn, Quý Tự Xuyên đã xử lý xong người kia, bây giờ đang chậm rãi đi theo họ.
Thiếu niên hai năm nay phát dục đúng là giống như măng mọc sau mưa, không còn gầy gò như lúc mới đến nhà bọn họ. Bây giờ hắn đã cao gần mét chín rồi, còn cao hơn cậu nửa cái đầu. Bề ngoài vai rộng eo nhỏ chân dài, đúng là mới nhìn rất dễ bị nhận lầm thành Alpha.
Nhưng ba năm trước cả nhà Hứa Dao đều đã xem pha báo cáo kiểm tra phân hóa của Quý Tự Xuyên, đúng thật chỉ là một Beta bình thường thôi. Nếu không làm sao có thể yên tâm để cho hắn tiếp tục ở chung một mái nhà với Hứa Dao.
Hứa Dao đối diện với lời nói của mọi người không hề khó chịu, cũng không che giấu nói: “Chắc chắn không phải Alpha, nếu thật là Alpha cũng không sao, chỉ cần lúc cần hắn sẽ lập tức xuất hiện là được. Nuôi chó quan trọng nhất là trung thành, thứ hai là phải giống chó mới được.”
Mọi người phá lên cười, nhưng không ai chú ý đến Quý Tự Xuyên đang lặng lẽ siết chặt nắm tay, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Dao. Trong mắt dâng trào dục vọng, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi sắp rơi vào bẫy.
*
Quý Tự Xuyên lái xe đưa Hứa Dao về nhà, phu nhân Hứa gia - Bạch Vi đã sớm chờ đến nôn nóng.
Hứa Dao vừa về đã ghé vào lòng mẹ khóc lóc kể lể, Bạch Vi phải dỗ nửa ngày, cậu mới nói: "Nhưng cũng may Quý Tự Xuyên tới kịp lúc, còn chủ động phế bỏ bàn tay tên hạ tiện kia.”
Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi," Bà quay đầu nhìn Quý Tự Xuyên, "Chuyện xử lý sạch sẽ rồi chứ?"
"Phu nhân yên tâm, người đàn ông đó chưa chết. Cho dù chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng là do tên kia có hành vi quấy rối thiếu gia, còn có camera ở quán bar làm bằng chứng. Thiếu gia sau này phân hóa thành Omega, đến lúc đó đương nhiên sẽ được nhà nước bảo vệ.”
Bạch Vi trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: "Lần này con làm rất tốt, tiền lương tháng này của mẹ con ta sẽ tăng thêm. Nhưng tiểu Dao sắp phân hóa rồi, loại chuyện như vậy tuyệt đối không được có lần sau.”
Quý Tự Xuyên gật đầu: "Cảm ơn phu nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tiểu thiếu gia.”
Mẹ Quý cũng đi ra nói cảm ơn, sau đó Quý Tự Xuyên vào phòng bếp chuẩn bị sữa cho Hứa Dao uống trước khi ngủ.
Còn Hứa Dao vừa về đã phải lập tức đi tắm, sau đó ra bàn ngồi học từ vựng. Tương lai cậu muốn ra nước ngoài nên nhất định phải luyện tốt tiếng Anh thật tốt.
Quý Tự Xuyên bưng một ly sữa đặt ở bên cạnh bàn: "Tiểu thiếu gia, nhớ uống sữa khi còn nóng.”
Hứa Dao nói đã biết, bảo hắn đi ra ngoài trước, sau đó vừa học thuộc từ đơn vừa uống. Nhưng một lát sau cậu càng đọc sách càng buồn ngủ, cuối cùng cũng không có sức đứng lên, mí mắt rũ xuống, ngã gục xuống bàn.
“Tiểu thiếu gia, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi." Mười giờ rưỡi tối, Quý Tự Xuyên ở bên ngoài gõ cửa.
Hứa Dao lớn lên trong hũ mật, những điều cơ bản như ăn mặc, chỗ ở hay đi lại đều phải có người theo hầu hạ. Nhất là về phương diện quần áo, khi còn bé cậu có thể để người giúp việc mặc cho nhưng chờ cậu mười ba mười bốn tuổi thì giao cho Quý Tự Xuyên, căn bản do hai người đều là nam sinh còn có để cho người giúp việc làm sẽ rất ngại.
Kết quả phân hóa của Quý Tự Xuyên là beta, nên ở bên chăm sóc Hứa Dao cũng không có gì bất tiện. Vì vậy mỗi ngày trong năm năm, Quý Tự Xuyên đều gõ cửa vào thời gian cố định buổi sáng và buổi tối để thay quần áo cho Hứa Dao.
Hứa Dao muốn cho hắn vào, nhưng giọng nói yếu như muỗi kêu. Một lát sau, Quý Tự Xuyên đẩy cửa thăm dò, thấy cậu đã ngủ nên hắn tự đi vào phòng, khom người ôm Hứa Dao từ trên ghế đặt lên giường.
Sau đó, Quý Tự Xuyên thay áo ngủ cho cậu như mọi ngày rồi rời đi. Nhưng ban đêm, cửa phòng Hứa Dao lại bị mở ra lộ một khe hở nhỏ.
Có một bóng đen rón rén đi tới bên giường Hứa Dao, màu nâu nhạt giữa tóc hắn xuyên qua ánh sáng rèm cửa sổ chiếu rọi, lác đác có điểm sáng.
Trong phòng, từng làn hương thơm nhàn nhạt đột nhiên từ đâu không biết phát ra, trong nháy mắt trở nên nồng đậm hơn, mang theo sảng khoái ngọt ngào.
Còn Hứa Dao trong khi rơi vào giấc ngủ sâu, lại bất tri bất giác phân hóa thành Omega!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.