Chương 34
Kim
09/10/2020
01:13.
Đây là một trong số ít lần Minh Tự thức khuya sau khi trở về Trung Quốc nhưng không ngờ hai người kia cũng là một con cú đêm.
Minh Tự cầm lấy di động trả lời:: "Anh không cũng chưa ngủ à?"
Trong khi Lương Hiện nhận và trả lời tin nhắn,Minh Tự vội vàng sắp xếp lại bàn làm việc sau đó tắt đèn và mở cửa đi ra ngoài.
Màn hình điện thoại bật sáng.
Lương Hiện: "Không ngủ được"
Minh Tự không thể nhìn thấy giọng điệu và biểu cảm của anh bây giờ thông qua màn hình nhưng dựa vào sự phỏng đoán của cô thì: "Làm sao, có tâm sự à?"
Vừa bấm "send" thì đột nhiên trước mặt lóe lên một tia sáng chói mắt, bên tai là một tiếng sấm rền vang lên "Bùm -"
Mưa to như trút nước.
Minh Tự hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lí nên lúc này sợ hãi đến mức hét lên và gần như không thể đứng vững. Một lúc lâu sau, cô cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình lại.
Trời mưa đến cũng bất ngờ.
Cơn giông bên ngoài không ngừng đẩy bọt nước liên tiếp đập vào cửa kính.
Vào cuối mùa hè ở Bình Thành, có rất nhiều trận mưa to như thế này.
Cô nhanh chóng ôm ngực đứng dậy bước vài bước thì có một tiếng sấm rền khác lại bất ngờ nổi lên.
Chống lại nỗi kinh hoàng trong đầu của mình rồi bước nhanh xuống lầu.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, cô nằm trằn trọc một lúc rồi mới nhớ ra tin nhắn trên WeChat còn chưa mở ra xem.
Tin nhắn của Lương Hiện dừng ở ba phút trước: "Không có"
Và phía dưới còn có một cái tin nhắn khác: "Vừa rồi có sấm sét,em có sợ không?"
Khi Minh Tự còn nhỏ, cô quả thật đã luôn rất sợ sấm sét.
Thời gian ở khu điều dưỡng trên đảo lúc đó cũng như thế này.
Trận mưa có rất nhiều tiếng sấm rền vang lên khắp bầu trời.
Thừa Vũ lúc đó gần như sắp khóc khi biết Minh Tự đột nhiên mất tích.
Trong căn biệt mọi người ra ra vào vào sốt sắng tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi nhưng vẫn là không tìm thấy cho đến khi Lương Hiện tìm ra cô núp trong tủ quần áo.(Đoạn này tác giả nói là Minh Tự nằm trong sọt tre nhưng mình đã sửa lại thành tủ quần áo)
Khi đó,cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh cuộn mình núp sâu bên trong mà hai tay không ngừng bịt chặt tai lại giống như không muốn nghe bất cứ thứ gì cả.
......
Thấy cô vẫn chưa trả lời lại, Lương Hiện lại gửi thêm một tin nhắn: "Minh Tự?"
Minh Tự trở mình, gõ từng chữ một: "Anh cho rằng em mới ba tuổi sao?"
Lương Hiện khẽ cười một tiếng: "Vậy hẳn là 6 tuổi?"
Đây chắc cũng là lần đầu tiên anh biết có một Minh Tự nhát gan như vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng sấm,cô ấy gần như vùi đầu vào giữa hai chân giống như một con đà điểu nhỏ.
Lúc này nhìn thấy tia chớp lại tiếp tục lóe lên, Lương Hiện vội nhắc nhở "Lại sắp có sấm nữa rồi."
Lúc Minh Tự 6 tuổi......
Khi nghe thấy tiếng sấm,cô chỉ muốn chạy đi thật nhanh, muốn trốn vào một góc bưng kín lỗ tai mình lại để không nghe thấy tiếng sấm bên ngoài nữa nên có lẽ đã không nghe được âm thanh bên ngoài cho đến khi có người đến gần đặt tay chồng lên tay cô,cảm nhận được cô đang run rẩy,bất an mà cho cô một thế giới vĩnh viễn an toàn.
Giống như lần này,mặc dù Lương Hiện không ở cạnh nhưng so với tất cả,một lời nói của anh thôi cũng đủ làm cô yên lòng đến mức kì lạ.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Tiếng sấm là bóng ma thời thơ ấu của cô nên chắc chắn rằng cô sẽ không quên.
Chỉ là không nghĩ tới thời gian đã qua lâu như vậy mà Lương Hiện vẫn còn nhớ rõ.
Minh Tự chống cằm,không thể không cắn cắn môi suy nghĩ.
Ký ức đột nhiên trở nên hơi mơ hồ - Lương Hiện có lẽ vẫn luôn như vậy hay chỉ là do sau khi đưa ra lời hòa giải thì trở nên thân thiện với cô hơn?
Cảm thấy cái vế sau dường như có vẻ đúng hơn.
Bằng không, họ sẽ không phải lãng phí nhiều năm như vậy.
Bất quá nếu đã hòa giải thì có một vài việc không còn quan trọng nữa.
Cô vẫn luôn là cái người rất rộng lượng.
Minh Tự đổi tay chống cằm rồi trả lời: "Đừng nhắc tới lịch sử đen tối của em, mau đi ngủ đi."
Đó cũng gọi là là lịch sử đen tối?
Bất quá thời gian bây giờ đã khuya, Lương Hiện cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, chỉ đành tỏ vẻ thỏa hiệp: "Được, không nhắc về nó nữa."
Sau khi gửi xong, anh xoay người dựa vào cửa sổ mà kí ức bỗng nhiên dừng lại vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Minh Tự năm đó.
Đêm nay mất ngủ là chuyện ngoài ý muốn nhưng vô tình phát hiện ra một vết son môi trên má là một điều vô cùng chân thực.
Chỉ cần nhớ đến lúc hai người ngồi trong rạp, mấy lần Minh Tự nghiêm túc nhìn vào mặt anh như muốn nói điều gì đó nhưng lần nào anh lộ ra ánh mắt dò hỏi thì cô lại giống như cái người không biết gì.
Qủa thật nuông chiều đến hỏng rồi.
Tình tình còn thật tệ.
Lương Hiện cong nhẹ khóe môi định giơ tay xóa đi vết son nhưng không hiểu sao bàn tay lại dừng ở giữa không trung.
Anh nhớ rằng khi anh còn nhỏ, nhiều người lớn tuổi nhìn thấy anh cãi nhau với Minh Tự,họ thường hay nói đùa với nhau rằng liệu sau này anh có kết hôn với Minh Tự không?
Anh một mực nói rằng làm sao có thể.
Lúc ấy mặc dù Lương Hiện còn nhỏ nhưng cũng có khiếu thẩm mỹ.
Từ tận đáy lòng anh lúc ấy thì Minh Tự vẫn luôn là cái người vừa có tính tình kiêu ngạo, tự cao tự đại đối với ai cũng tỏ vẻ, lại còn thích đem bọn con trai chỉ huy xoay vòng vòng.
Nói đi nói lại thì hai người chính là rất không hợp nhau nhưng....nhưng sau nhiều năm qua đi, lời nói tựa như sấm lúc trước của những vị trưởng bối đó lại có một ngày, bất tri bất giác thành sự thật.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Bảy giờ tối, ở lối vào khách sạn cao cấp nhất Bình Thành, tấm thảm đỏ dài trải dài đến tận chân bậc thềm lát đá hoa cương vừa khang trang lại vừa sạch sẽ.
Các nhân viên truyền thông không ngừng lia ánh đèn flash xung quanh.
"Hãy nhớ, chúng ta phải nhanh lên,nắm chặt thời gian! Sau khi họ bước qua thảm đỏ thì chúng ta không thể vào nếu không có thư mời!"
"Chụp ảnh rõ nét! Phóng to nhân vật chính!"
"Ống kính đã thay đổi chưa? Kiểm tra ngay!"
"Có tới chưa vậy?"
"......"
Cuối cùng, trong ánh mắt háo hức của mọi người, một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại.
Xe dừng đúng điểm bắt đầu trải thảm đỏ, nhân viên bảo an nhanh chóng đi tới cúi người mở cửa xe, trong khoảnh khắc đó,có vô số ánh đèn flash nhấp nháy lần lượt chiếu sáng hết đợt này đến đợt khác khiến bầu trời đêm lúc này gần giống như ban ngày sáng trưng một mảnh.
"Quá hỗn lộn và tôi dường như sắp bị mù." Phóng viên thực tập sinh gian nan mở miệng "Tôi còn chưa thấy được bọn họ trông như thế nào!"
"Cô có thể nhìn thấy họ qua camera" Một người nói "Cô cho rằng tôi có thể nhìn thấy họ rõ ràng sao?Tôi đang cố gắng hết sức chụp được họ mà không cần biết trông họ như thế nào?"
Phóng viên thực tập gạt một người đồng nghiệp đang cố chen vào, từ kẽ hở cô ấy vươn tay chụp lung tung một hồi rồi kiểm tra và nhận thấy rằng tất cả những bức ảnh cô ấy vừa mới chụp đều có độ mờ cao, không bức nào có thể sử dụng được, lập tức có chút nản lòng.
Trạng thái này so với những người truy tinh như cô ấy thì có vẻ còn điên cuồng hơn.
Bất tri bất giác, hai nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn lúc này đã đến gần trước mắt.
Thoáng nhìn trong những khe nứt của đám đông, người đàn ông có thân hình cao gầy đầy lịch lãm, cô gái có khí chất danh giá xinh đẹp,hai người bọn họ lúc này đang đi song song với nhau thật khiến người ta muốn tiến đến tìm hiểu.
Bản chất truy tinh của cô phóng viên thực tập ngay lập tức nổi lên, không thể không quyết định để đôi mắt của mình thưởng thức trước.
Cô ấy đặt máy ảnh lên ngực, tập trung vào việc mở đường,lướt qua các chướng ngại vật rồi cuối cùng bị đám đông ép lên đến hàng đầu sau đó là miệng mở ra thành một chữ "O" nho nhỏ.
Làm sao có thể có chuyện này được!
Đó là Lương đại thiếu gia trong truyền thuyết có giá trị nhan sắc cao, Lương Hiện?
Có chắc là anh ấy chỉ là Chủ Tịch mà không phải là cái đại minh tinh nào đó không?
Xem cái bờ vai rộng, eo thon, chân dài miên man cùng với bộ vest được định chế riêng kia càng nhìn càng thấy anh tuấn, vừa tiêu sái lại vừa ung dung điềm nhiên giống như ăn sâu vào bản chất con người.
Mà đại tiểu thư Minh gia, mái tóc dài óng mượt được uốn xõa ra một bên để lộ chiếc cổ trắng ngần và hình như trên đó còn đeo... chiếc vòng cổ toàn kim cương của Van Cleef & Arpels? Trang sức cao cấp được định chế riêng?
Cô ấy không thể nhìn thấy nhãn hiệu chính xác nhưng khi vừa nhìn lên bất ngờ nhìn thấy Minh Tự đang nở một nụ cười lịch sự.
Một vẻ ngoài tươi sáng và trong trẻo, mặc dù chỉ là một nụ cười vô tình lướt qua nhưng lại cho người ta có cảm giác vừa kiêu ngọa khó gần lại vừa trông rất ngọt ngào.
Họ đứng cùng nhau, chỉ có thể nói là một kiệt tác mà thượng đế ban tặng!
Phóng viên thực tập nhìn hai người đi xa với vẻ ghen tị và không thể không nở một nụ cười hiền hòa.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Lễ đính hôn lần này thực sự rất hoành tráng, Kinh Hoằng và Minh thị gần như mời tất cả toàn bộ các nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh và chính trị của Bình Thành cũng như các đối tác nước ngoài được họ chuẩn bị một lối đi VIP riêng biệt.
Mà những người tiếp theo đi trên thảm đỏ lần lượt là các minh tinh và nghệ sĩ dưới tay của Kinh Hoằng ảnh nghiệp đào tạo hiện nay vô cùng hot khiến cho lưu lượng truy cập tin tức hàng đầu từ mọi tầng lớp xã hội lướt qua như một dòng chảy và các phương tiện truyền thông bên ngoài giống như một làn sóng không ngừng bùng nổ.
Không những như thế,những người có thể nhận được lời mời vào địa điểm chính của tiệc đính hôn để quay chụp đều là những phương tiện truyền thông có tiếng ở Bình Thành.
Họ điều chỉnh góc quay,máy tính,......trông rất chuyên nghiệp.
Quá trình diễn ra lễ đính hôn thật sự rất nhanh, Minh Tự khoác tay Lương Hiện lên sân khấu, dưới sự giới thiệu của các vị trưởng bối hai người trong rất ngọt ngào, tùy ý để ánh đèn flash không ngừng chiếu sáng.
Sau đó, Kinh Hoằng đưa ra một số phân tích ngắn gọn về sự hợp tác gần đây với nhà họ Minh và họ dường như đã không còn liên quan gì đến nơi đó.
Minh Tự bước vào phòng nghỉ, ngồi phịch xuống ghế sô pha mặc kệ Lương Hiện đi phía sau trở tay đóng cửa lại.
Cố gắng thả lỏng cơ mặt rồi cầm lấy một chiếc gương nhỏ trên bàn "Cười gần như muốn đơ cả mặt."
Lương Hiện cúi người lấy ra hai chai nước khoáng từ trong tủ lạnh mini, có chút nhướn mày khi nghe thấy câu nói ấy "Em không cười cũng không sao."
"Như vậy sao được" Minh Tự đặt chiếc gương nhỏ trong tay xuống, nhìn anh với bộ dạng "Anh làm sao mà hiểu được": "Ảnh chụp ra sẽ rất khó coi "
Bất cứ lúc nào con công nhỏ cũng có nhiều chuyện để lo nhưng sắc đẹp vẫn luôn là thứ nặng nhất.
Lương Hiện cong môi mỉm cười, giơ tay đưa qua cho cô một chai nước khoáng "Uống không?"
"Không, em đang định tô son lại."Minh Tự nâng chiếc gương nhỏ lên rồi thầm khen chuyên viên trang điểm cho cô hôm nay,cô ấy thật sự làm cho cô rất tốt nên nghĩ là sau hôm nay sẽ cân nhắc tìm thông tin liên hệ.
Ánh sáng bất ngờ bị bóng người che khuất, nắp chai nước khoáng được mở ra và ở miệng chai có một cái ống hút cắm xiên vào.
Minh Tự sửng sốt rồi vô thức vươn tay ra nhận lấy, cúi đầu ngoan ngoãn uống một ngụm.
Lương Hiện thu tay lại rồi dựa người vào tủ rượu bên cạnh.
Tối nay anh mặc một bộ âu phục màu đen với áo sơ mi trắng mềm mại kết hợp với cà vạt đen thắt nút Windsor trông có vẻ trang trọng hơn xưa rất nhiều nhưng khí chất cao quý vẫn không hề giảm bớt.
Không biết có phải bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên Minh Tự nhìn Lương Hiện lúc này, có cảm giác hơi kỳ quái.
Lơ lửng, chân như bước trên không trung.
Không phải cô chưa từng tưởng tượng ra cái ngày này trong đầu —— Gần như ấp ủ 108 cách thức phá hoại sẽ thực hiện trong lễ đính hôn.
Nhưng lại không ngờ chỉ trong nửa năm, cô cùng với Lương Hiện thế nhưng đã có thể đối mặt với sự thật rằng việc họ đã kết hôn là sự thật.
Minh Tự đặt chai nước khoáng xuống và vô tình liếc mắt nhìn ngón giữa bên trái của cô.
Nơi đó có một chiếc nhẫn đính hôn được thiết kế bởi Harry Winston hình oval hồng nhạt, độ tinh khiết IF.
Một ngày trước đó, Minh Tự đã đeo thử và nghĩ nó rất đẹp nên muốn gửi ảnh chụp qua cho Lương Hiện xem nhưng lại cảm thấy nó khá kỳ lạ nên đã từ bỏ.
Hay là cho anh ấy thưởng thức nó ngay bây giờ?
Lương Hiện thấy cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu, có vẻ hơi rối rắm, anh bước tới cúi xuống nhìn cô "Sao vậy, hối hận rồi sao?"
- ------Edit:Ninh Hinh------
Đây là một trong số ít lần Minh Tự thức khuya sau khi trở về Trung Quốc nhưng không ngờ hai người kia cũng là một con cú đêm.
Minh Tự cầm lấy di động trả lời:: "Anh không cũng chưa ngủ à?"
Trong khi Lương Hiện nhận và trả lời tin nhắn,Minh Tự vội vàng sắp xếp lại bàn làm việc sau đó tắt đèn và mở cửa đi ra ngoài.
Màn hình điện thoại bật sáng.
Lương Hiện: "Không ngủ được"
Minh Tự không thể nhìn thấy giọng điệu và biểu cảm của anh bây giờ thông qua màn hình nhưng dựa vào sự phỏng đoán của cô thì: "Làm sao, có tâm sự à?"
Vừa bấm "send" thì đột nhiên trước mặt lóe lên một tia sáng chói mắt, bên tai là một tiếng sấm rền vang lên "Bùm -"
Mưa to như trút nước.
Minh Tự hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lí nên lúc này sợ hãi đến mức hét lên và gần như không thể đứng vững. Một lúc lâu sau, cô cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình lại.
Trời mưa đến cũng bất ngờ.
Cơn giông bên ngoài không ngừng đẩy bọt nước liên tiếp đập vào cửa kính.
Vào cuối mùa hè ở Bình Thành, có rất nhiều trận mưa to như thế này.
Cô nhanh chóng ôm ngực đứng dậy bước vài bước thì có một tiếng sấm rền khác lại bất ngờ nổi lên.
Chống lại nỗi kinh hoàng trong đầu của mình rồi bước nhanh xuống lầu.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, cô nằm trằn trọc một lúc rồi mới nhớ ra tin nhắn trên WeChat còn chưa mở ra xem.
Tin nhắn của Lương Hiện dừng ở ba phút trước: "Không có"
Và phía dưới còn có một cái tin nhắn khác: "Vừa rồi có sấm sét,em có sợ không?"
Khi Minh Tự còn nhỏ, cô quả thật đã luôn rất sợ sấm sét.
Thời gian ở khu điều dưỡng trên đảo lúc đó cũng như thế này.
Trận mưa có rất nhiều tiếng sấm rền vang lên khắp bầu trời.
Thừa Vũ lúc đó gần như sắp khóc khi biết Minh Tự đột nhiên mất tích.
Trong căn biệt mọi người ra ra vào vào sốt sắng tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi nhưng vẫn là không tìm thấy cho đến khi Lương Hiện tìm ra cô núp trong tủ quần áo.(Đoạn này tác giả nói là Minh Tự nằm trong sọt tre nhưng mình đã sửa lại thành tủ quần áo)
Khi đó,cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh cuộn mình núp sâu bên trong mà hai tay không ngừng bịt chặt tai lại giống như không muốn nghe bất cứ thứ gì cả.
......
Thấy cô vẫn chưa trả lời lại, Lương Hiện lại gửi thêm một tin nhắn: "Minh Tự?"
Minh Tự trở mình, gõ từng chữ một: "Anh cho rằng em mới ba tuổi sao?"
Lương Hiện khẽ cười một tiếng: "Vậy hẳn là 6 tuổi?"
Đây chắc cũng là lần đầu tiên anh biết có một Minh Tự nhát gan như vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng sấm,cô ấy gần như vùi đầu vào giữa hai chân giống như một con đà điểu nhỏ.
Lúc này nhìn thấy tia chớp lại tiếp tục lóe lên, Lương Hiện vội nhắc nhở "Lại sắp có sấm nữa rồi."
Lúc Minh Tự 6 tuổi......
Khi nghe thấy tiếng sấm,cô chỉ muốn chạy đi thật nhanh, muốn trốn vào một góc bưng kín lỗ tai mình lại để không nghe thấy tiếng sấm bên ngoài nữa nên có lẽ đã không nghe được âm thanh bên ngoài cho đến khi có người đến gần đặt tay chồng lên tay cô,cảm nhận được cô đang run rẩy,bất an mà cho cô một thế giới vĩnh viễn an toàn.
Giống như lần này,mặc dù Lương Hiện không ở cạnh nhưng so với tất cả,một lời nói của anh thôi cũng đủ làm cô yên lòng đến mức kì lạ.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Tiếng sấm là bóng ma thời thơ ấu của cô nên chắc chắn rằng cô sẽ không quên.
Chỉ là không nghĩ tới thời gian đã qua lâu như vậy mà Lương Hiện vẫn còn nhớ rõ.
Minh Tự chống cằm,không thể không cắn cắn môi suy nghĩ.
Ký ức đột nhiên trở nên hơi mơ hồ - Lương Hiện có lẽ vẫn luôn như vậy hay chỉ là do sau khi đưa ra lời hòa giải thì trở nên thân thiện với cô hơn?
Cảm thấy cái vế sau dường như có vẻ đúng hơn.
Bằng không, họ sẽ không phải lãng phí nhiều năm như vậy.
Bất quá nếu đã hòa giải thì có một vài việc không còn quan trọng nữa.
Cô vẫn luôn là cái người rất rộng lượng.
Minh Tự đổi tay chống cằm rồi trả lời: "Đừng nhắc tới lịch sử đen tối của em, mau đi ngủ đi."
Đó cũng gọi là là lịch sử đen tối?
Bất quá thời gian bây giờ đã khuya, Lương Hiện cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, chỉ đành tỏ vẻ thỏa hiệp: "Được, không nhắc về nó nữa."
Sau khi gửi xong, anh xoay người dựa vào cửa sổ mà kí ức bỗng nhiên dừng lại vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Minh Tự năm đó.
Đêm nay mất ngủ là chuyện ngoài ý muốn nhưng vô tình phát hiện ra một vết son môi trên má là một điều vô cùng chân thực.
Chỉ cần nhớ đến lúc hai người ngồi trong rạp, mấy lần Minh Tự nghiêm túc nhìn vào mặt anh như muốn nói điều gì đó nhưng lần nào anh lộ ra ánh mắt dò hỏi thì cô lại giống như cái người không biết gì.
Qủa thật nuông chiều đến hỏng rồi.
Tình tình còn thật tệ.
Lương Hiện cong nhẹ khóe môi định giơ tay xóa đi vết son nhưng không hiểu sao bàn tay lại dừng ở giữa không trung.
Anh nhớ rằng khi anh còn nhỏ, nhiều người lớn tuổi nhìn thấy anh cãi nhau với Minh Tự,họ thường hay nói đùa với nhau rằng liệu sau này anh có kết hôn với Minh Tự không?
Anh một mực nói rằng làm sao có thể.
Lúc ấy mặc dù Lương Hiện còn nhỏ nhưng cũng có khiếu thẩm mỹ.
Từ tận đáy lòng anh lúc ấy thì Minh Tự vẫn luôn là cái người vừa có tính tình kiêu ngạo, tự cao tự đại đối với ai cũng tỏ vẻ, lại còn thích đem bọn con trai chỉ huy xoay vòng vòng.
Nói đi nói lại thì hai người chính là rất không hợp nhau nhưng....nhưng sau nhiều năm qua đi, lời nói tựa như sấm lúc trước của những vị trưởng bối đó lại có một ngày, bất tri bất giác thành sự thật.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Bảy giờ tối, ở lối vào khách sạn cao cấp nhất Bình Thành, tấm thảm đỏ dài trải dài đến tận chân bậc thềm lát đá hoa cương vừa khang trang lại vừa sạch sẽ.
Các nhân viên truyền thông không ngừng lia ánh đèn flash xung quanh.
"Hãy nhớ, chúng ta phải nhanh lên,nắm chặt thời gian! Sau khi họ bước qua thảm đỏ thì chúng ta không thể vào nếu không có thư mời!"
"Chụp ảnh rõ nét! Phóng to nhân vật chính!"
"Ống kính đã thay đổi chưa? Kiểm tra ngay!"
"Có tới chưa vậy?"
"......"
Cuối cùng, trong ánh mắt háo hức của mọi người, một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại.
Xe dừng đúng điểm bắt đầu trải thảm đỏ, nhân viên bảo an nhanh chóng đi tới cúi người mở cửa xe, trong khoảnh khắc đó,có vô số ánh đèn flash nhấp nháy lần lượt chiếu sáng hết đợt này đến đợt khác khiến bầu trời đêm lúc này gần giống như ban ngày sáng trưng một mảnh.
"Quá hỗn lộn và tôi dường như sắp bị mù." Phóng viên thực tập sinh gian nan mở miệng "Tôi còn chưa thấy được bọn họ trông như thế nào!"
"Cô có thể nhìn thấy họ qua camera" Một người nói "Cô cho rằng tôi có thể nhìn thấy họ rõ ràng sao?Tôi đang cố gắng hết sức chụp được họ mà không cần biết trông họ như thế nào?"
Phóng viên thực tập gạt một người đồng nghiệp đang cố chen vào, từ kẽ hở cô ấy vươn tay chụp lung tung một hồi rồi kiểm tra và nhận thấy rằng tất cả những bức ảnh cô ấy vừa mới chụp đều có độ mờ cao, không bức nào có thể sử dụng được, lập tức có chút nản lòng.
Trạng thái này so với những người truy tinh như cô ấy thì có vẻ còn điên cuồng hơn.
Bất tri bất giác, hai nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn lúc này đã đến gần trước mắt.
Thoáng nhìn trong những khe nứt của đám đông, người đàn ông có thân hình cao gầy đầy lịch lãm, cô gái có khí chất danh giá xinh đẹp,hai người bọn họ lúc này đang đi song song với nhau thật khiến người ta muốn tiến đến tìm hiểu.
Bản chất truy tinh của cô phóng viên thực tập ngay lập tức nổi lên, không thể không quyết định để đôi mắt của mình thưởng thức trước.
Cô ấy đặt máy ảnh lên ngực, tập trung vào việc mở đường,lướt qua các chướng ngại vật rồi cuối cùng bị đám đông ép lên đến hàng đầu sau đó là miệng mở ra thành một chữ "O" nho nhỏ.
Làm sao có thể có chuyện này được!
Đó là Lương đại thiếu gia trong truyền thuyết có giá trị nhan sắc cao, Lương Hiện?
Có chắc là anh ấy chỉ là Chủ Tịch mà không phải là cái đại minh tinh nào đó không?
Xem cái bờ vai rộng, eo thon, chân dài miên man cùng với bộ vest được định chế riêng kia càng nhìn càng thấy anh tuấn, vừa tiêu sái lại vừa ung dung điềm nhiên giống như ăn sâu vào bản chất con người.
Mà đại tiểu thư Minh gia, mái tóc dài óng mượt được uốn xõa ra một bên để lộ chiếc cổ trắng ngần và hình như trên đó còn đeo... chiếc vòng cổ toàn kim cương của Van Cleef & Arpels? Trang sức cao cấp được định chế riêng?
Cô ấy không thể nhìn thấy nhãn hiệu chính xác nhưng khi vừa nhìn lên bất ngờ nhìn thấy Minh Tự đang nở một nụ cười lịch sự.
Một vẻ ngoài tươi sáng và trong trẻo, mặc dù chỉ là một nụ cười vô tình lướt qua nhưng lại cho người ta có cảm giác vừa kiêu ngọa khó gần lại vừa trông rất ngọt ngào.
Họ đứng cùng nhau, chỉ có thể nói là một kiệt tác mà thượng đế ban tặng!
Phóng viên thực tập nhìn hai người đi xa với vẻ ghen tị và không thể không nở một nụ cười hiền hòa.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Lễ đính hôn lần này thực sự rất hoành tráng, Kinh Hoằng và Minh thị gần như mời tất cả toàn bộ các nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh và chính trị của Bình Thành cũng như các đối tác nước ngoài được họ chuẩn bị một lối đi VIP riêng biệt.
Mà những người tiếp theo đi trên thảm đỏ lần lượt là các minh tinh và nghệ sĩ dưới tay của Kinh Hoằng ảnh nghiệp đào tạo hiện nay vô cùng hot khiến cho lưu lượng truy cập tin tức hàng đầu từ mọi tầng lớp xã hội lướt qua như một dòng chảy và các phương tiện truyền thông bên ngoài giống như một làn sóng không ngừng bùng nổ.
Không những như thế,những người có thể nhận được lời mời vào địa điểm chính của tiệc đính hôn để quay chụp đều là những phương tiện truyền thông có tiếng ở Bình Thành.
Họ điều chỉnh góc quay,máy tính,......trông rất chuyên nghiệp.
Quá trình diễn ra lễ đính hôn thật sự rất nhanh, Minh Tự khoác tay Lương Hiện lên sân khấu, dưới sự giới thiệu của các vị trưởng bối hai người trong rất ngọt ngào, tùy ý để ánh đèn flash không ngừng chiếu sáng.
Sau đó, Kinh Hoằng đưa ra một số phân tích ngắn gọn về sự hợp tác gần đây với nhà họ Minh và họ dường như đã không còn liên quan gì đến nơi đó.
Minh Tự bước vào phòng nghỉ, ngồi phịch xuống ghế sô pha mặc kệ Lương Hiện đi phía sau trở tay đóng cửa lại.
Cố gắng thả lỏng cơ mặt rồi cầm lấy một chiếc gương nhỏ trên bàn "Cười gần như muốn đơ cả mặt."
Lương Hiện cúi người lấy ra hai chai nước khoáng từ trong tủ lạnh mini, có chút nhướn mày khi nghe thấy câu nói ấy "Em không cười cũng không sao."
"Như vậy sao được" Minh Tự đặt chiếc gương nhỏ trong tay xuống, nhìn anh với bộ dạng "Anh làm sao mà hiểu được": "Ảnh chụp ra sẽ rất khó coi "
Bất cứ lúc nào con công nhỏ cũng có nhiều chuyện để lo nhưng sắc đẹp vẫn luôn là thứ nặng nhất.
Lương Hiện cong môi mỉm cười, giơ tay đưa qua cho cô một chai nước khoáng "Uống không?"
"Không, em đang định tô son lại."Minh Tự nâng chiếc gương nhỏ lên rồi thầm khen chuyên viên trang điểm cho cô hôm nay,cô ấy thật sự làm cho cô rất tốt nên nghĩ là sau hôm nay sẽ cân nhắc tìm thông tin liên hệ.
Ánh sáng bất ngờ bị bóng người che khuất, nắp chai nước khoáng được mở ra và ở miệng chai có một cái ống hút cắm xiên vào.
Minh Tự sửng sốt rồi vô thức vươn tay ra nhận lấy, cúi đầu ngoan ngoãn uống một ngụm.
Lương Hiện thu tay lại rồi dựa người vào tủ rượu bên cạnh.
Tối nay anh mặc một bộ âu phục màu đen với áo sơ mi trắng mềm mại kết hợp với cà vạt đen thắt nút Windsor trông có vẻ trang trọng hơn xưa rất nhiều nhưng khí chất cao quý vẫn không hề giảm bớt.
Không biết có phải bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên Minh Tự nhìn Lương Hiện lúc này, có cảm giác hơi kỳ quái.
Lơ lửng, chân như bước trên không trung.
Không phải cô chưa từng tưởng tượng ra cái ngày này trong đầu —— Gần như ấp ủ 108 cách thức phá hoại sẽ thực hiện trong lễ đính hôn.
Nhưng lại không ngờ chỉ trong nửa năm, cô cùng với Lương Hiện thế nhưng đã có thể đối mặt với sự thật rằng việc họ đã kết hôn là sự thật.
Minh Tự đặt chai nước khoáng xuống và vô tình liếc mắt nhìn ngón giữa bên trái của cô.
Nơi đó có một chiếc nhẫn đính hôn được thiết kế bởi Harry Winston hình oval hồng nhạt, độ tinh khiết IF.
Một ngày trước đó, Minh Tự đã đeo thử và nghĩ nó rất đẹp nên muốn gửi ảnh chụp qua cho Lương Hiện xem nhưng lại cảm thấy nó khá kỳ lạ nên đã từ bỏ.
Hay là cho anh ấy thưởng thức nó ngay bây giờ?
Lương Hiện thấy cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu, có vẻ hơi rối rắm, anh bước tới cúi xuống nhìn cô "Sao vậy, hối hận rồi sao?"
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.